Chương 382: Không làm gì cả
Sau khi nhìn thấy vậy, anh vô cùng hài lòng, có cái video này, cho dù là Hồ Nhất Phu muốn phản bội, cũng không được nữa: “Mọi người làm rất tốt, để tôi xem lần này Hồ Nhất Phu làm thế nào.”
“Tôi không hiểu, video này có tác dụng gì? Cho dù chúng ta để lộ ra ngoài, cũng không ảnh hưởng gì tới quyết định của Hồ Nhất Phu.” Trong lòng Vu Cấm, Hồ Nhất Phu không phải là một người cần giữ thể diện, cũng sẽ không để chuyện này trong lòng, lại càng không dễ bị đe dọa.
“Mọi người không biết đâu, người phụ nữ này không phải là một người đơn giản, cô ta là con gái của đại trưởng lão Hodeco, thân phận không giống người bình thường. Hơn nữa tháng sau cô ta sẽ kết hôn với người của một gia tộc lớn, với tình hình này, cô ta vẫn còn lén yêu một người khác. Nếu người của Hodeco biết, Hồ Nhất Phu sẽ có số phận như thế nào.” Dương Hiên nói tới đây, nở nụ cười khinh bỉ.
“Bây giờ chúng ta có Ngọa Long bảo vệ, Hodeco không dám làm gì, nếu ông ta rời khỏi Ngọa Long, chuyện sẽ không dễ dàng nữa.” Vu Cấm nói với ý sâu xa.
“Đúng, đây chính là mấu chốt, nếu lúc này ông ta rời khỏi Ngọa Long, tôi sẽ phát tán video này ra ngoài. Khi đó không chỉ có Hodeco, mà gia tộc thông gia kia, cũng sẽ không tha cho ông ta.” Dương Hiên híp mắt, nở nụ cười.
“Bộ trưởng, nước cờ này của cậu đúng là tuyệt vời, nếu Hồ Nhất Phu và Hồ Mỹ không tách nhau ra, những người khác cũng khó hạ quyết tâm rời đi.” Vu Cấm phân tích.
Dương Hiên khẽ gật đầu, sau đó nói: “Tôi đã bắt rất nhiều người, chú hãy tìm ngay vài người có thực lực bổ sung vào các vị trí còn trống, đừng để Ngoạ Long hỗn loạn.”
Vu Cấm gật đầu, lập tức lui xuống sắp xếp.
Sau đó Dương Hiên ngẩng đầu lên, nhìn Băng Long ở trước mặt, nói: “Anh tới phòng của tôi ở phía sau núi, canh chừng ở đó là được.”
Băng Long gật đầu, rồi rời đi.
Dương Hiên cầm điện thoại lên, gọi cho Hồ Nhất Phu, cười nói: “Mấy tiếng đồng hồ không gặp, cuộc sống của ông cũng không tồi đấy nhỉ.”
Hồ Nhất Phu sững sờ một lúc, cho rằng anh đang trách ông ta không giao ra toàn bộ số tiền, sau đó cuống quýt nói: “Bộ trưởng, tiền tôi tham nhũng đều đã giao ra hết rồi, không còn đồng nào nữa.”
Dương Hiên thở dài, cười nói: “Điều tôi muốn nói không phải chuyện này, mà là chuyện mà ông vừa làm.”
Hồ Nhất Phu lập tức nhớ tới người tình của mình, nhưng không thể nói rõ ra được: “Chuyện gì? Vừa rồi tôi có làm gì đâu.”
“Chúng ta không cần phải đánh đố nhau, tôi đã xem cảnh tượng thân mật vừa rồi của ông và người phụ nữ kia. Ông già như vậy rồi, mà vẫn mạnh mẽ như thế, thật sự không dễ dàng.” Trong giọng nói của Dương Hiên tràn ngập vẻ khinh thường.
Hồ Nhất Phu nghe vậy, lập tức luống cuống, vội vàng nói: “Một số chuyện nghe được cũng không nhất định là thật.”
Dương Hiên chợt nở nụ cười: “Còn không mau nói thật, có cần tôi đưa chứng cứ cho ông xem không?”
Nói xong, anh cầm điện thoại lên, lấy từ bên trong video một tấm ảnh rõ ràng nhất, gửi cho Hồ Nhất Phu.
Hồ Nhất Phu bỗng chốc hoảng sợ, sau khi nhìn thấy tấm ảnh này, có thể thấy rõ được hai người đang làm gì, còn có thể xem rõ mặt.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Hồ Nhất Phu biết hậu quả khi tấm ảnh này bị truyền ra ngoài, không chỉ có ông ta, ngay cả người tình của ông ta cũng sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
“Tôi không muốn làm gì cả, chỉ nhắc nhở ông một câu, tốt nhất nên thành thật một chút, trả lại Ngoạ Long những thứ vốn thuộc về Ngọa Long. Chỉ cần làm xong điều này, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.” Sau khi Dương Hiên nói xong, cũng không nghe ông ta giải thích, cúp điện thoại luôn.
Chỉ cần Hồ Nhất Phu thông minh, sẽ không nói ra chuyện này, hơn nữa cũng sẽ làm theo lời anh nói.
Không lâu sau, Dương Hiên nhận được điện thoại của Mị Nương, nói rằng Hồ Nhất Phu đã gửi vào tài khoản của Ngọa Long hai trăm tỉ. Tuy rằng anh biết đây không phải là toàn bộ những gì Hồ Nhất Phu tham nhũng, nhưng anh cũng không nói gì, anh biết rõ lúc nào nên dừng lại.
Sau đó Hồ Mỹ cũng gửi vào tài khoản hai trăm tỉ, những người khác cũng gửi theo mấy trăm tỉ. Thoáng cái tài khoản của Ngọa Long đã có hơn ba nghìn tỉ.
Dương Hiên vô cùng hài lòng khi thấy điều này, sau đó anh cầm điện thoại, gọi cho Tưởng Vân.
Lâm Toàn ngồi bên cạnh Tưởng Vân, trong lòng bọn họ cảm thấy hơi kì lạ khi nhìn thấy tên của Dương Hiên. Bọn họ biết tính cách của Dương Hiên, từ trước tới nay anh sẽ không chủ động gọi điện thoại tới khi không có việc gì.
Anh làm như vậy cũng không phải là không nhớ bọn họ, mà vì lo cho an toàn của họ. Sợ một số kẻ xấu biết được quan hệ của bọn họ, và những câu chuyện họ nói với nhau thì sẽ không có lợi cho sự an toàn của họ và sự phát triển của công ty.
“Dương tiên sinh có thể chủ động gọi điện thoại tới, thật là không dễ dàng gì.” Vừa mới nghe điện thoại, Tưởng Vân châm chọc một câu.
Dương Hiên hơi xấu hổ, chậm rãi nói: “Anh có chuyện cần em hỗ trợ, không biết em có hứng thú không.”
Tưởng Vân do dự một lúc, liếc nhìn đám người Lâm Toàn ở bên cạnh, bày ra vẻ mặt tinh nghịch, nói: “Không có hứng, anh vẫn nên tìm người khác đi.”
Dương Hiên hiểu được ý của cô, cười nói: “Nếu không muốn thì thôi vậy, anh còn định đầu tư cho các em vài trăm triệu, em không cần vậy anh cho người khác.”
Tưởng Vân vừa nghe thấy tiền, hai mắt lập tức sáng lên, cô vội nói: “Mấy trăm triệu, thật sự là cho em tiêu xài sao?”
Dương Hiên thở dài: “Sao em nói hay vậy, là để cho em đầu tư, để tiền sinh ra tiền.”
Đầu tư là chuyện mà Tưởng Vân vẫn muốn làm, lập tức nói: “Không thành vấn đề, chuyện này cứ giao cho em, em nhất định sẽ giúp anh làm tốt.”
Dương Hiên cố ý dùng giọng tiếc nuối, nói: “Vừa rồi em còn không muốn, anh đã đưa số tiền đó cho người khác, em chậm một bước rồi.”
“Cái gì?” Tưởng Vân đang ngồi trêи ghế sofa bỗng đứng bật dậy, trêи mặt xuất hiện vẻ oan ức.
Lâm Toàn ngồi ở bên cạnh thoáng cái đã nhìn ra được, Dương Hiên đang đùa với cô ấy, liền cười nói: “Cô căng thẳng như vậy làm gì? Dương Hiên trêu cô đó, không hiểu à?”
Tưởng Vân hơi căng thẳng, khi nghe thấy không còn tiền, cô đã đánh mất khả năng phán đoán cơ bản nhất: “Dương Hiên, anh là một tên khốn.”
Sau khi Dương Hiên nghe thấy vậy, liền cười lớn tiếng nói: “Em mau chóng thu dọn một chút, rồi đến Ngọa Long. Giao tất cả mọi chuyện cho Lâm Toàn, anh cần sự trợ giúp của em.”
Dù có nhiều tiền, cũng không thể để nó ở trong tay, bằng không thì sẽ bị giảm giá trị. Nên chỉ có thể dùng tiền này kiếm thêm đồng khác, mới có thể mở cửa để tiếp tục phát triển.
Tưởng Vân cũng không trả lời ngay, cô liếc mắt nhìn Lâm Toàn ở bên cạnh một cái, muốn hỏi ý kiến của cô ấy.
“Cô đi đi, đây là một cơ hội tốt. Làm việc cho tốt, sau đó chúng ta sẽ thoải mái hơn nhiều.” Lâm Toàn hiểu được mối quan hệ của Ngọa Long và bọn họ, bất luận là bên nào phát triển, đều không có hại cho đối phương.
Tưởng Vân vô cùng vui vẻ, lập tức đi lên tầng thu dọn đồ của mình.
/414
|