Chương 389: Kϊƈɦ động!
“Ý anh là gì?”, cô gái không hiểu rõ lắm.
“Sau này cô sẽ rõ, mặc quần áo vào đi. Mấy ngày nữa tôi sẽ nói với Cữu lão gia một tiếng, đưa cô rời khỏi đây. Nhớ không được nói cho người khác biết hình vẽ trêи người cô, kể cả người thân cận nhất”, Dương Hiên chưa yên tâm, tiếp tục dặn dò.
Cô gái vẫn không hiểu, đành mặc quần áo vào. Nghe thấy Dương Hiên nói sẽ đưa cô ta khỏi đây, cô ta rất vui, nhưng khi thấy anh không hứng thú với mình thì lại vô cùng thất vọng. Tôi tên là Ba Tư, Jones, nhưng gọi tôi Ba Tư là được”.
Dương Hiên gật đầu, chỉ phía bên cạnh giường: “Cô ngủ chỗ này, tôi lên sân thượng ngồi”.
Lúc Ba Tư vừa định ngăn thì Dương Hiên đã lên sân thượng rồi, cô nhìn chằm chằm bóng lưng anh, thắc mắc khó hiểu.
Sau khi ngồi xuống, trong lòng Dương Hiên lo lắng. Ba Tư có thể chất phượng hoàng, nên tốc độ tu luyện rất nhanh. Nếu có chuyên gia hướng dẫn, không tới mười năm là có thể đạt tới trình độ của Trương Hạo, vượt qua Hình Minh chỉ là vấn đề thời gian.
Anh rất muốn nhận cô làm học trò, nhưng lại không dám. Loại thể chất này tồn tại trái với tự nhiên. Nếu không phải một thể lực cực mạnh, thì không thể trở thành “Hình Minh” của anh được. Nguyên nhân là vì tốc độ tu luyện quá nhanh, e là sau này anh cũng không phải đối thủ của cô ta.
Do dự một lúc, Dương Hiên hít sâu một hơi, cảm thấy nếu nhận cô ta làm học trò, coi như tương lai cô ta vượt qua anh, anh cũng không buồn rầu. Nếu không nhận cô ta, thì sau này anh sẽ hối hận. Mà tốc độ tu luyện của anh khá nhanh, chưa chắc cô ta đã theo kịp.
Nghĩ đến đây, anh từ sân thượng về phòng. Ba Tư nghe thấy tiếng động, vội ngồi dậy nhỏ giọng hỏi: “Anh nghĩ rõ chưa?”.
Dương Hiên cho rằng cô đang nói đến chuyện nhận học trò, liền gật đầu một cái.
Ba Tư không do dự cởi hết quần áo ra. Dù là lần đầu tiên nhưng cô không hề xấu hổ.
Dương Hiên vội vàng mặc lại quần áo cho cô ta, bất đắc dĩ nói: “Không phải tôi muốn lên giường với cô, mà là muốn nhận cô làm đồ đệ”.
“Nhận tôi là đồ đệ? Sao lại phải làm thế?”, khuôn mặt Ba Tư đầy nghi ngờ.
“Cẩn thận nghe tôi nói, không được nói những gì hôm nay cô nghe được ra ngoài, không sẽ xảy ra phiền toái lớn”, Dương Hiên nghiêm túc nói.
Ba Tư cảm nhận không khí xung quanh trở nên căng thẳng, vô thức gật đầu.
“Hình vẽ trêи người cô là hình phượng hoàng, kí hiệu cho người có thể chất phượng hoàng. Loại thể chất này tu luyện rất nhanh, chỉ cần kiên trì nhất định sẽ trở thành người rất mạnh. Trước khi trưởng thành, dễ dàng được người khác cưng chiều. Chỉ cần có ai chiếm lấy cơ thể cô, thực lực sẽ nhanh chóng tăng lên, tốc độ tu luyện cũng vậy”.
Nhiều thông tin nên Ba Tư nghe chưa hiểu hết, nhưng cô ta hiểu rõ một điểm, đó là nếu không cẩn thận, cô sẽ gặp nguy hiểm.
“Nếu bị người khác biết, cô sẽ dễ dàng bị bắt lại, sau này mất sạch tự do. Nên cô phải giữ bằng được bí mật, không nói ra để không ai biết”.
Ba Tư gật đầu, hiểu được sự quan trọng của bản thân.
“Nếu như cô chăm chỉ tu luyện, tôi đảm bảo không quá mười năm, cô sẽ vượt qua phần lớn mọi người. Còn mấy lão quái vật, vì họ sống quá lâu nên cô đánh không lại”, Dương Hiên nói tiếp.
Ba Tư nửa biết nửa hiểu, cô chưa từng đặt chân vào lĩnh vực này, nên không rõ vài chuyện nội tình.
“Không cần hiểu ngay, những thứ này cô cũng không cần để ý, tự nhiên rồi sẽ biết. Nhưng cô phải hiểu, sau khi làm học trò của tôi, cô sẽ không có cuộc sống thoải mái.”, Dương Hiên là người huấn luyện nghiêm khắc, sẽ không cho cô cơ hội nghỉ ngơi, vì anh biết rõ chỉ có thế mới kϊƈɦ thích được tiềm lực của cô.
Ba Tư hơi do dự, rồi cũng gật đầu: “Dù tôi không biết anh sẽ làm gì, nhưng tôi tin anh. Một mình tôi đến đây không có người thân nào”.
Dương Hiên gật đầu xoa đầu cô cười: “Sau này chúng ta là người thân, giờ cô không còn cô đơn nữa”.
Ba Tư gật đầu, hai giọt nước mắt lăn dài trêи má. Đây là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác có người thân nên cô ta rất xúc động.
Dương Hiên không nói gì thêm, quay lại lên sân thượng nghỉ ngơi, đồng thời suy nghĩ phương pháp huấn luyện cô ta sắp tới.
Nghĩ suốt đêm, anh quyết định đưa Ba Tư đến chỗ Hình Minh. Lần này về nước, nếu không cẩn thận khéo phải bỏ mạng, Nếu đưa cô ta theo, có khi không hướng dẫn được gì, mà còn khiến cô ta nguy hiểm đến tính mạng.
Dương Hiên cầm điện thoại di dộng gọi Hình Minh, kể toàn bộ câu chuyện, sau đó nói: “Tôi thấy đưa cô ấy đến chỗ anh huấn luyện, dù không an toàn nhưng cô ấy là hạt giống tiềm năng, nên khả năng sẽ không xảy ra sự cố nào”.
Hình Minh lúc đầu hơi bất ngờ, sau đó kϊƈɦ động trả lời: “Ông trời thật chiếu cố Ngọa Long, để cho cậu gặp một người tài như vậy, đúng là ông trời phù hộ cậu”.
Dương Hiên mỉm cười, anh vốn không tin mấy thứ tâm linh này: “Hình Minh, anh đồng ý không?”.
Hình Minh vội gật đầu: “Đương nhiên, sao tôi từ chối được. Cậu cứ ở yên đó, tôi phái Hỏa Long đi đón cô ấy. Thời gian này cậu hãy giải quyết ổn thỏa chuyện đó đi”.
Dương Hiên biết ý anh ta là chuyện về Cữu lão gia, Ba Tư dù sao cùng là người của ông ta, tùy tiện đưa đi đúng là hơi mất lịch sự.
Ngày hôm sau, anh đưa Ba Tư đến chỗ Cữu lão gia, cười nói: “Cữu lão gia, chỗ ông cung cấp thật sang trọng quá. Tôi ở một tối đã không muốn rời đi rồi”.
Cữu lão gia cười một tiếng, nhìn Ba Tư đứng bên cạnh Chu Dương, khẽ gật đầu: “Xem ra cậu cũng hài lòng với cô gái này”.
Dương Hiên gật đầu, do dự một chút xong cũng chậm rãi nói: “Lần này tôi tới đây để hỏi, không biết có thể đưa hai người quan trọng của ông đi không?”
Cữu lão gia nhìn Ba Tư cười phá lên: “Cô ấy có thể đi cùng cậu. Vậy người còn lại là ai?”.
Ông ta nhìn một vòng cũng không thấy ai cả.
“Người còn lại là Andrew, ông ta rất tài giỏi. Nếu có thể đưa ông ta về nước chúng tôi, điều này sẽ hỗ trợ được cho việc kinh doanh của ông. Cần hai người họ, chủ yếu là vì đường tiền tài của ông.”, Dương Hiên nói xong, ánh mắt anh đầy tự tin và nhiệt huyết, tin là Cữu lão gia sẽ đồng ý.
Ông ta nghĩ ngợi một lát. Andrew là người ông ta tín nhiệm, để Andrew đi đến đó không phải chuyện xấu. Vị trí thuyền trưởng ai làm cũng được, không nhất thiết phải là Andrew.
/414
|