Rể Quý Trở Về

Chương 407

/414


Chương 407: Burst xảy ra chuyện (1)

“Sao ông biết?”, Trương Hạo không tin chuyện này lắm.

“Mẹ của con có mối quan hệ rất tốt với phu nhân của Bắc Minh Phát, hai người họ thường xuyên đi chơi cùng nhau, mẹ của con cũng thường đến nhà bà ấy. Một hôm, bố đang tham gia tiệc tùng xã giao ở bên ngoài, thì bất ngờ nhìn thấy phu nhân của Bắc Minh Phát. Mà vừa lúc trước mẹ của con cũng nói với bố rằng hôm đó bà ấy muốn đến nhà Bắc Minh Phát tìm phu nhân, nhưng lúc này phu nhân lại không có nhà”, nói đến đây, cơ thể của Bắc Minh Hồi bắt đầu khẽ run rẩy.

“Kể từ hôm đó trở đi, bố luôn cảm thấy rất kỳ lạ và bắt đầu điều tra chuyện này. Hóa ra mẹ con thường ở một mình với Bắc Minh Phát, còn lên giường nữa với nhau nữa”, nói đến đây, Bắc Minh Hồi chợt cười lớn, sắc mặt căng thẳng ban đầu đột nhiên thả lỏng.

“Từ lúc đó bố biết rằng bọn họ có gian tình, nhưng không hề nói ra. Lúc bố chưa đảm nhiệm vị trí gia chủ, mẹ của con đột nhiên mang thai. Khi đó bố rất vui mừng, bố cũng không hề nghĩ con là con của ông ta. Khi con được sinh ra, bố không cảm nhận được một chút thân tình ruột thịt nào, từ đó mới xác định rằng con không phải con ruột của bố”.

Bắc Minh Hồi dứt lời, ông thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng hôm nay ông cũng đã nói ra điều mà ông ấy giữ trong lòng mấy chục năm nay.

“Nhưng bố chưa bao giờ đối xử không tốt hay quá tốt với con. Khi mẹ của con xảy ra chuyện, bố đã giao lại chức tộc trưởng. Lúc đó bố cũng không có năng lực để bảo vệ an toàn cho con, chỉ có thể đuổi con đi”.



Trương Hạo nghe xong mọi chuyện liền hít sâu một hơi thật sâu, những câu hỏi nghi ngờ đè nén trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng đã có được lời giải đáp. Lúc này hơi thở xung quanh khẽ thay đổi, những điều này Bắc Minh Hồi không thể cảm nhận được, nhưng Dương Hiên ở bên cạnh lại có thể cảm nhận được rất rõ.

Trong lòng ông ta biết rằng, sau khi Trương Hạo suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, những ý nghĩ đen tối trong lòng cũng sẽ biến mất, thực lực tự nhiên sẽ tăng lên một phần nào đó.

“Dù sự thật có là gì đi chăng nữa, thì con cũng sẽ không nhận Bắc Minh Phát là bố của mình. Con cũng sẽ không nhận bà ấy là mẹ của mình. Trong mắt con, bố là người thân duy nhất. Dù bố có nhận con hay không thì trong lòng con cũng chỉ nhận bố là bố mà thôi”, sau khi Trương Hạo suy nghĩ một hồi, ông ta quay đầu nhìn bố của mình.

Bắc Minh Hồi nghe xong những lời này cũng rất vui mừng, ông nói: “Bố đã hiểu tấm lòng này của con, nhưng dù sao thì bọn họ cũng là bố mẹ ruột của con, con vẫn nên đi thăm họ một chút”.

Trương Hạo lắc đầu: “Tuy rằng bọn họ ban cho con cái sinh mệnh này, nhưng bọn họ lại không phải là người bố người mẹ đủ tư cách. Khi con còn nhỏ, bà ấy hầu như không quan tâm đến con, bố vẫn luôn chăm sóc con, chuyện này con đều nhớ rất rõ. Mà những thứ này đều diễn ra trong hoàn cảnh bố biết thân phận thật của con, điều đó cho thấy bố yêu thương con từ tận đáy lòng”.



Bắc Minh Hồi nghe vậy liền cúi đầu xuống, hai hàng nước mắt chảy dài.

“Càng không cần nói đến Bắc Minh Phát, ông ta hoàn toàn không làm tròn trách nhiệm của một người bố, thậm chí có thể nói, ông ta cũng không phải là một người đàn ông”, Trương Hạo nói ra những câu xuất phát từ tận đáy lòng, giọng điệu lạnh lùng, trêи mặt lộ ra chút sát khí.

Dương Hiên im lặng nhìn Trương Hạo, nếu là anh thì anh cũng sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.

Bắc Minh Hồi lắc đầu, ông không muốn nhìn thấy Trương Hạo như thế: “Hiếu thảo là đức tính truyền thống tốt đẹp, chính bố mẹ ruột của con đã cho con sinh mạng này, cho dù bọn họ không làm tròn trách nhiệm của một trưởng bối, nhưng con cũng nên đến thăm bọn họ”.

Trương Hạo lắc đầu, vô cùng kiên định khi đối diện với vấn đề này.



Bắc Minh Hồi nhìn thấy vậy liền quay đầu nhìn Dương Hiên, có ý muốn nhờ anh giúp đỡ.

Dương Hiên lắc đầu: “Hoàn cảnh của tôi cũng gần giống với mấy người, trong lòng tôi cũng nghĩ như vậy”.

Bắc Minh Hồi lắc đầu, đột ngột đứng lên, lớn tiếng nói: “Theo lý mà nói, bố không nên nhiều lời, nhưng bố muốn nói với con, dù thế nào bọn họ cũng là bố mẹ của của con, điều này không thể thay đổi được. Đi thăm hay không thì tùy con, bố cũng không muốn ép buộc, mỗi người đều có cách nghĩ riêng của mình”.

Dương Hiên và Trương Hạo cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

“Tôi cũng sẽ tiến hành hợp tác với Ngọa Long, có chuyện gì thì cứ liên hệ với tôi”, dứt lời, cũng mặc kệ hai người bọn họ, ông ta rời khỏi đó.

Sau khi Trương Hạo suy nghĩ một lát, mới lên tiếng: “Có phải là chúng ta làm sai rồi không, nếu không sao bố tôi lại giận dữ như vậy?”

Dương Hiên lắc đầu: “Mỗi người đều có một khái niệm riêng, có lẽ trong suy nghĩ của ông ấy thì bố mẹ ruột vẫn quan trọng hơn”.

Trương Hạo gật đầu, cảm thấy những gì Dương Hiên nói đều có lý.

“Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”, Trương Hạo bắt đầu hỏi.

“Không cần lo lắng đến chuyện tiếp theo nữa, tôi muốn hỏi ông một chuyện, nghe nói ông muốn rời khỏi Ngọa Long?”, Dương Hiên hỏi.

Trương Hạo mỉm cười: “Chuyện này tôi vẫn chưa quyết định, như thỏa thuận ban đầu thì cuối năm này sẽ hết hạn, tôi và Hỏa Long có thể rời đi rồi. Nhưng chúng tôi cũng có thể lựa chọn tiếp tục ở lại Ngọa Long, đây là sự tự do mà bộ trưởng cũ cho chúng tôi”.

“Tôi hy vọng hai người có thể ở lại, tôi cũng biết hai người không phải là người của Ngọa Long, cũng không có tình cảm sâu đậm với Ngọa Long. Nếu hai người rời khỏi Ngọa Long, thì cũng có rất nhiều nơi muốn hợp tác với hai người. Nhưng tôi hy vọng hai người có thể hiểu được một điều, không có nơi nào tốt như Ngọa Long”, Dương Hiên muốn giữ bọn họ ở lại, anh bắt đầu khuyên nhủ.

“Tại sao lại nói vậy?”, Trương Hạo đột nhiên có hứng thú.

“Rất đơn giản, tuy rằng hai người có thực lực rất mạnh, nhưng vẫn chưa mạnh được đến trình độ của Hình Minh. Nếu đến thế lực khác, bọn họ sẽ yêu cầu các người phải làm rất nhiều chuyện, đặc biệt là những chuyện nguy hiểm. Bởi vì bọn họ biết hai người không phải là người của mình, nên có thể bỏ qua sự an toàn của hai người mà yêu cầu làm rất nhiều chuyện”, Dương Hiên nói xong, lại liếc nhìn về phía Trương Hạo, thấy ông ta không hề có phản ứng gì.

“Nhưng Ngọa Long thì khác, từ khi hai người đến, Hình Minh đã coi hai người như người của mình, không để hai người phải làm những việc nguy hiểm, hơn nữa còn ra sức bảo vệ hai người. Người lãnh đạo như vậy, ở những nơi khác rất khó có thể gặp được”.

Trương Hạo nghe đến đây đột nhiên nở nụ cười: “Nếu tôi trở về gia tộc Bắc Minh thì sao, như vậy thì sẽ không xảy ra những trường hợp như cậu nói”.

Dương Hiền lắc đầu nói: “Ông sẽ không làm vậy, ông là người có hoài bão riêng, hơn nữa còn trẻ như vậy, nhất định muốn thực lực của bản thân mình mạnh hơn nữa, nếu trở lại gia tộc Bắc Minh, thì ông sẽ mất đi cơ hội này, thậm chí còn có khả năng chỉ dừng lại ở đó mà thôi”.

Gia tộc Bắc Minh không có đủ tài nguyên mà ông ta cần để tu luyện, hoàn toàn không đủ năng lực để ông ta cải thiện thực lực của bản thân một cách nhanh chóng, chứ đừng nói đến việc trở thành một cao thủ như Hình Minh.

“Cậu nói đúng, xét từ góc độ này, thì Ngọa Long đúng là một lựa chọn tốt. Nói thật, bảo tôi rời khỏi Ngọa Long, tôi cũng không thể làm được. Bây giờ gia tộc Bắc Minh đang liên kết với các người, nếu như tôi rời đi rồi, vậy thì gia tộc phải làm sao”, Trương Hạo cười đáp.

Dương Hiên không hề nghĩ đến chuyện này, anh hơi ngượng ngùng: “Nếu biết trước ông sẽ không rời đi, tôi cũng không cần phải nói nhiều như vậy, đúng là lãng phí công sức của tôi”.


/414

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status