Chương 45: Chờ anh
Sợ cái gì thì cái đó đến, Dương Hiên không còn gì để nói, nhưng không hề muốn chỉ vì hiểu nhầm mà tuột mất Lâm Toàn.
Một người xưa nay đều không muốn giải thích chuyện gì như Dương Hiên, ít thấy khi nào lại giải thích cho Lâm Toàn một cách chân thành như vậy: “Nếu anh đúng là nghi phạm, thì anh đã bị bắt rồi, sao có thể xuất hiện ở đây chứ? Chỉ là lúc đó anh có mặt ở hiện trường, đến sở cảnh sát chỉ là để lấy lời khai thôi, không liên quan gì đến anh nên đã thả anh ra ngay.”
Sắc mặt của mấy người trong phòng đều thể hiện rõ sự không tin tưởng, Lưu Hồng và Trần Thiên Hạo càng sợ đến mức tái mặt, co lúm rúm như muốn thu nhỏ đi sự tổn tại của mình trong lúc này.
Đây là tội phạm giết người trong hai vụ thảm án, vừa rồi bọn họ đều nói khinh miệt Dương Hiên, Dương Hiên liệu có mang hận rồi xẹt một phát giết chết mình không?
Hai người càng nghĩ càng sợ, ngập ngừng rất lâu, không nói ra được lời nào, âm thầm gọi 110.
Những người khác nghĩ gì không quan trọng, anh chỉ quan tâm Lâm Toàn nghĩ như thế nào.
Lâm Toàn cũng không tin Dương Hiên sẽ giết người, nhưng lời nói huênh hoang trước đây mà Dương Hiên nói, lại vô hình chung khiến cô ấy vô cùng buồn phiền, mở miệng ra rồi nhưng lại không nói gì.
Dương Hiên thất vọng tràn trề, cô ấy không tin mình nữa sao?
“Em còn nhớ trước đây anh có từng nói cho anh mượn một triệu, anh sẽ trả em một trăm triệu không?”
Lâm Toàn giương lông mày nhìn, nhớ lại lúc đó Dương Hiên chí khí ngút trời, khắp người tỏa sáng, chói lóa đến mức bản thân không thể không ái mộ.
Dương Hiên nhìn ra phía ngoài cửa sổ, khóe mắt hơi cay, giọng nói thều thào: “Một triệu lúc đó quả thực đã biến thành một trăm triệu, trước đây anh có từng kể với em rằng, anh gặp được một quý nhân mới trở nên lợi hại như vậy.”
“Vị quý nhân này rất có năng lực, lấy một triệu biến thành một trăm triệu đều chỉ là chuyện nhỏ, giúp anh thành lập Đồ Lâm, rồi đến lấy được Lâm Thị, đứng vững được ở Trung Giang, kể cả anh thay đổi lớn như thế này tất cả đều liên quan đến vị quý nhân đó.”
Lâm Toàn ngây ra nhìn Dương Hiên, cảm giác Dương Hiên như đã cất giấu tâm sự rất lâu, giờ chỉ muốn nói hết ra tất cả vậy, trong lòng cô ấy có một cảm giác lo sợ mỗi lúc một lớn dần một cách kỳ lạ.
“Ông ấy đã tạo ra con người mới của anh, vì quá suôn sẻ cũng khiến anh có chút tự kiêu tự mãn, cho nên không lường trước được Lâm Thiết Sơn lại không nể tình ruột thịt của mọi người mà ra tay độc ác như vậy, đây là lỗi của anh, cho anh xin lỗi!”
“Lâm Thiết Sơn hại em ra nông nỗi này, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho Lâm Thiết Sơn, Đồ Lâm, chính vì thế mà được thành lập, Đồ Lâm, Đồ Lâm, đồ sát Lâm Thị, trả thù cho em.”
Bao nhiêu năm cất giấu nhiều chuyện như vậy, Dương Hiên hiếm khi được dịp phơi bày hết cõi lòng mình, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, quay đầu nhìn Lâm Toàn.
“Nên công ty Đồ Lâm đương nhiên sẽ thuộc về em, Lâm Thiết Sơn cướp công ty Uy Lập của em, anh sẽ trả lại em công ty Đồ Lâm, sau này anh sẽ bảo người phụ trách của công ty Đồ Lâm đổi tên pháp nhân sang cho em.”
“Còn về thuốc để chữa trị cho khuôn mặt xinh đẹp của em, anh cũng đang nghiên cứu rồi, hy vọng em có thể cố chịu đựng thêm mấy ngày nữa.”
Dương Hiên nói xong, liền rời khỏi bệnh viện Trung Giang.
Lưu Hồng ở trong phòng vẫn tiếp tục châm biếm Dương Hiên ăn nói huênh hoang, là tội phạm giết người, Lâm Toàn thì không có tâm trí nghe thêm nữa, tình cờ nhìn thấy ánh mắt bên ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy hơi chua chát.
Thực ra Lâm Toàn không hề trách cứ Dương Hiên, chỉ là mấy ngày nay Dương Hiên quá bận, khiến cô ấy không cảm nhận được sự quan tâm của người chồng dành cho mình.
“Mới đấy mà lại gặp rồi.”
Dương Hiên nhìn Thái Lâm Mỹ mặc y phục cảnh sát, liền nhếch mày lên.
Chuyện mấy người Lưu Hồng lén lút báo cảnh sát, anh không phải là không nhận ra, chỉ là cảm thấy vui mà không sợ gì cả.
“Bắt người? Lại muốn còng tay tôi sao?”
Thái Mỹ Lâm không để ý đến lời trêu chọc của Dương Hiên, cô liếc nhìn thấy tâm trạng của Dương Hiên không tốt.
“Tâm trạng không tốt, đi uống một ly đi, cũng coi như là để xin lỗi cho việc làm tổn hại danh dự của anh?”
Không nhắc đến còn đỡ, nhắc lại kiến Dương Hiên nhớ lại tin tức sáng nay, bất giác sầm mặt lại.
“Thôi khỏi, đi ăn với đồng chí cảnh sát chỉ sợ thêm nhiều chuyện rắc rối.”
Tuy nhìn ra được Thái Mỹ Lâm cũng xuất thân từ con nhà võ có nguồn gốc thâm sâu.
Nhưng một người phụ nữ kỳ lạ đến vì lai lịch võ nghệ của mình và đống thuốc chưa hoàn thành xong, thì có liên quan gì đến mình chứ?
Dương Hiên bây giờ không có thời gian để ý đến mấy người không liên quan.
Thái Mỹ Lâm xuất thân là một võ sĩ.
Theo cô ấy biết, võ sĩ phân ra làm ba cấp độ, sơ, trung, cao cấp, ba cấp độ quay vòng, cao hơn nữa là võ sư, võ tướng, tiên thiên.
Một võ sĩ bình thường, cũng chỉ có thể đạt được hiệu quả gân cốt rắn chắc, một người đánh bốn năm người cũng không thành vấn đề.
Thái Mỹ Lâm còn trẻ như vậy, nhưng đã đạt đến trình độ võ sư, được xem như là xuất sắc nhất trong đám người cùng tuổi.
Nhưng điều Thái Mỹ Lâm không biết đó là.
Cao hơn tiên thiên, chính là giai đoạn luyện khí lúc này của Dương Hiên.
Chỉ cần đạt đến trình độ luyện khí công, mới thực sự coi như chạm vào cảnh giới tu luyện.
Sau giai đoạn luyện khí công, sẽ là trúc cơ, kim đan, nguyên anh, hóa thần, xuất khiếu, phân thần, hợp thể, đại thừa, độ kiếp, mỗi mười tầng nhỏ, mới có thể nâng cao thành một giai đoạn lớn.
Thái Mỹ Lâm vốn định chuốc say Dương Hiên, thăm dò về xuất thân của anh, nhưng giờ thăm dò trong vô vọng, đành âm thầm tiếc nuối rồi hướng sang một ý khác.
“Có người từ Thủ Đô tới bảo tôi thông báo với anh nhanh chóng đến địa bàn nhận chức, cuộc thi sắp bắt đầu rồi.”
Dương Hiên nhíu mày, nhìn Thái Mỹ Lâm một cách nghi hoặc.
Người phía Thủ Đô chẳng phải có nói đến lúc đó sẽ gọi điện thông báo cho anh sao, sao lại đổi thành một cô cảnh sát xinh đẹp đến tận nơi thông báo thế này?
Thái Mỹ Lâm cười một cách thần bí, “Hay là lấy bí mật của anh đổi với tôi?”
Dương Hiên không có hứng thú, không quay đầu lại mà cứ thế vẫy tay, chuẩn bị đi thu xếp.
Dương Hiên đã lâu chưa đến Kim Diệu, hỏi Kim Y Mỹ về tình hình gần đây của Lâm Nhã, bảo cô ấy để tâm chút đến Lâm Nhã, rồi nhìn về hướng Liễu Tiêu Tiêu vì thành lập Đồ Lâm mà chưa về được tỉnh thành: “Tiêu Tiêu, nguyên liệu của đan dưỡng nhan chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Mười mấy vị thuốc đó, chúng tôi đã mời được cao thủ trong giới y học nhưng vẫn chưa giám định được ra, chắc phải cần thêm thời gian.”
Hiếm lắm mới thấy Liễu Tiêu Tiêu thay bộ đồng phục công sở ngày thường, mặc lên một chiếc váy liền thân màu đen voan trắng có lộ nửa ngực, để lộ ra thân hình cao ráo ba vòng săn chắc rõ rệt, còn bỏ cặp kính ra để lộ đôi mắt vừa sâu vừa sáng, mái tóc dài mượt tung bay, vừa tao nhã lại vô cùng gợi cảm đến say mê lòng người.
Nhưng gương mặt trong văn phòng lúc này vẫn vô cùng nghiêm túc.
Dương Hiên gật đầu tỏ vẻ đã biết, đưa mắt nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Liễu Tiêu Tiêu, hỏi vài câu về vấn đề cá nhân không liên quan đến công việc.
“Chuẩn bị đi hẹn hò?”
Liễu Tiêu Tiêu thẹn thùng, lắc đầu phủ nhận.
“Không phải, chỉ là toàn bị mọi người nói còn trẻ mà suốt ngày ăn mặc già nua, nên mới thay đổi phong cách một chút.”
Dương Hiên chỉ tùy tiện hỏi một câu, chứ không có ý định nói chuyện nhiều, sau khi dặn dò về phương hướng của Đồ Lâm, cũng như chuyện mình phải đi Thủ Đô một thời gian, bảo cô ấy cố gắng để tâm tới bên Long Đình và Trung Giang, rồi rời khỏi Kim Diệu.
Để tâm tới Trung Giang? Là ý bảo cô ấy cố gắng chăm sóc vợ sếp sao, tuy Dương Hiên không nói hẳn ra, Liễu Tiêu Tiêu cũng đã ngầm hiểu được, âm thầm ghi nhớ trong đầu.
————————-
Sợ cái gì thì cái đó đến, Dương Hiên không còn gì để nói, nhưng không hề muốn chỉ vì hiểu nhầm mà tuột mất Lâm Toàn.
Một người xưa nay đều không muốn giải thích chuyện gì như Dương Hiên, ít thấy khi nào lại giải thích cho Lâm Toàn một cách chân thành như vậy: “Nếu anh đúng là nghi phạm, thì anh đã bị bắt rồi, sao có thể xuất hiện ở đây chứ? Chỉ là lúc đó anh có mặt ở hiện trường, đến sở cảnh sát chỉ là để lấy lời khai thôi, không liên quan gì đến anh nên đã thả anh ra ngay.”
Sắc mặt của mấy người trong phòng đều thể hiện rõ sự không tin tưởng, Lưu Hồng và Trần Thiên Hạo càng sợ đến mức tái mặt, co lúm rúm như muốn thu nhỏ đi sự tổn tại của mình trong lúc này.
Đây là tội phạm giết người trong hai vụ thảm án, vừa rồi bọn họ đều nói khinh miệt Dương Hiên, Dương Hiên liệu có mang hận rồi xẹt một phát giết chết mình không?
Hai người càng nghĩ càng sợ, ngập ngừng rất lâu, không nói ra được lời nào, âm thầm gọi 110.
Những người khác nghĩ gì không quan trọng, anh chỉ quan tâm Lâm Toàn nghĩ như thế nào.
Lâm Toàn cũng không tin Dương Hiên sẽ giết người, nhưng lời nói huênh hoang trước đây mà Dương Hiên nói, lại vô hình chung khiến cô ấy vô cùng buồn phiền, mở miệng ra rồi nhưng lại không nói gì.
Dương Hiên thất vọng tràn trề, cô ấy không tin mình nữa sao?
“Em còn nhớ trước đây anh có từng nói cho anh mượn một triệu, anh sẽ trả em một trăm triệu không?”
Lâm Toàn giương lông mày nhìn, nhớ lại lúc đó Dương Hiên chí khí ngút trời, khắp người tỏa sáng, chói lóa đến mức bản thân không thể không ái mộ.
Dương Hiên nhìn ra phía ngoài cửa sổ, khóe mắt hơi cay, giọng nói thều thào: “Một triệu lúc đó quả thực đã biến thành một trăm triệu, trước đây anh có từng kể với em rằng, anh gặp được một quý nhân mới trở nên lợi hại như vậy.”
“Vị quý nhân này rất có năng lực, lấy một triệu biến thành một trăm triệu đều chỉ là chuyện nhỏ, giúp anh thành lập Đồ Lâm, rồi đến lấy được Lâm Thị, đứng vững được ở Trung Giang, kể cả anh thay đổi lớn như thế này tất cả đều liên quan đến vị quý nhân đó.”
Lâm Toàn ngây ra nhìn Dương Hiên, cảm giác Dương Hiên như đã cất giấu tâm sự rất lâu, giờ chỉ muốn nói hết ra tất cả vậy, trong lòng cô ấy có một cảm giác lo sợ mỗi lúc một lớn dần một cách kỳ lạ.
“Ông ấy đã tạo ra con người mới của anh, vì quá suôn sẻ cũng khiến anh có chút tự kiêu tự mãn, cho nên không lường trước được Lâm Thiết Sơn lại không nể tình ruột thịt của mọi người mà ra tay độc ác như vậy, đây là lỗi của anh, cho anh xin lỗi!”
“Lâm Thiết Sơn hại em ra nông nỗi này, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho Lâm Thiết Sơn, Đồ Lâm, chính vì thế mà được thành lập, Đồ Lâm, Đồ Lâm, đồ sát Lâm Thị, trả thù cho em.”
Bao nhiêu năm cất giấu nhiều chuyện như vậy, Dương Hiên hiếm khi được dịp phơi bày hết cõi lòng mình, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, quay đầu nhìn Lâm Toàn.
“Nên công ty Đồ Lâm đương nhiên sẽ thuộc về em, Lâm Thiết Sơn cướp công ty Uy Lập của em, anh sẽ trả lại em công ty Đồ Lâm, sau này anh sẽ bảo người phụ trách của công ty Đồ Lâm đổi tên pháp nhân sang cho em.”
“Còn về thuốc để chữa trị cho khuôn mặt xinh đẹp của em, anh cũng đang nghiên cứu rồi, hy vọng em có thể cố chịu đựng thêm mấy ngày nữa.”
Dương Hiên nói xong, liền rời khỏi bệnh viện Trung Giang.
Lưu Hồng ở trong phòng vẫn tiếp tục châm biếm Dương Hiên ăn nói huênh hoang, là tội phạm giết người, Lâm Toàn thì không có tâm trí nghe thêm nữa, tình cờ nhìn thấy ánh mắt bên ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy hơi chua chát.
Thực ra Lâm Toàn không hề trách cứ Dương Hiên, chỉ là mấy ngày nay Dương Hiên quá bận, khiến cô ấy không cảm nhận được sự quan tâm của người chồng dành cho mình.
“Mới đấy mà lại gặp rồi.”
Dương Hiên nhìn Thái Lâm Mỹ mặc y phục cảnh sát, liền nhếch mày lên.
Chuyện mấy người Lưu Hồng lén lút báo cảnh sát, anh không phải là không nhận ra, chỉ là cảm thấy vui mà không sợ gì cả.
“Bắt người? Lại muốn còng tay tôi sao?”
Thái Mỹ Lâm không để ý đến lời trêu chọc của Dương Hiên, cô liếc nhìn thấy tâm trạng của Dương Hiên không tốt.
“Tâm trạng không tốt, đi uống một ly đi, cũng coi như là để xin lỗi cho việc làm tổn hại danh dự của anh?”
Không nhắc đến còn đỡ, nhắc lại kiến Dương Hiên nhớ lại tin tức sáng nay, bất giác sầm mặt lại.
“Thôi khỏi, đi ăn với đồng chí cảnh sát chỉ sợ thêm nhiều chuyện rắc rối.”
Tuy nhìn ra được Thái Mỹ Lâm cũng xuất thân từ con nhà võ có nguồn gốc thâm sâu.
Nhưng một người phụ nữ kỳ lạ đến vì lai lịch võ nghệ của mình và đống thuốc chưa hoàn thành xong, thì có liên quan gì đến mình chứ?
Dương Hiên bây giờ không có thời gian để ý đến mấy người không liên quan.
Thái Mỹ Lâm xuất thân là một võ sĩ.
Theo cô ấy biết, võ sĩ phân ra làm ba cấp độ, sơ, trung, cao cấp, ba cấp độ quay vòng, cao hơn nữa là võ sư, võ tướng, tiên thiên.
Một võ sĩ bình thường, cũng chỉ có thể đạt được hiệu quả gân cốt rắn chắc, một người đánh bốn năm người cũng không thành vấn đề.
Thái Mỹ Lâm còn trẻ như vậy, nhưng đã đạt đến trình độ võ sư, được xem như là xuất sắc nhất trong đám người cùng tuổi.
Nhưng điều Thái Mỹ Lâm không biết đó là.
Cao hơn tiên thiên, chính là giai đoạn luyện khí lúc này của Dương Hiên.
Chỉ cần đạt đến trình độ luyện khí công, mới thực sự coi như chạm vào cảnh giới tu luyện.
Sau giai đoạn luyện khí công, sẽ là trúc cơ, kim đan, nguyên anh, hóa thần, xuất khiếu, phân thần, hợp thể, đại thừa, độ kiếp, mỗi mười tầng nhỏ, mới có thể nâng cao thành một giai đoạn lớn.
Thái Mỹ Lâm vốn định chuốc say Dương Hiên, thăm dò về xuất thân của anh, nhưng giờ thăm dò trong vô vọng, đành âm thầm tiếc nuối rồi hướng sang một ý khác.
“Có người từ Thủ Đô tới bảo tôi thông báo với anh nhanh chóng đến địa bàn nhận chức, cuộc thi sắp bắt đầu rồi.”
Dương Hiên nhíu mày, nhìn Thái Mỹ Lâm một cách nghi hoặc.
Người phía Thủ Đô chẳng phải có nói đến lúc đó sẽ gọi điện thông báo cho anh sao, sao lại đổi thành một cô cảnh sát xinh đẹp đến tận nơi thông báo thế này?
Thái Mỹ Lâm cười một cách thần bí, “Hay là lấy bí mật của anh đổi với tôi?”
Dương Hiên không có hứng thú, không quay đầu lại mà cứ thế vẫy tay, chuẩn bị đi thu xếp.
Dương Hiên đã lâu chưa đến Kim Diệu, hỏi Kim Y Mỹ về tình hình gần đây của Lâm Nhã, bảo cô ấy để tâm chút đến Lâm Nhã, rồi nhìn về hướng Liễu Tiêu Tiêu vì thành lập Đồ Lâm mà chưa về được tỉnh thành: “Tiêu Tiêu, nguyên liệu của đan dưỡng nhan chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Mười mấy vị thuốc đó, chúng tôi đã mời được cao thủ trong giới y học nhưng vẫn chưa giám định được ra, chắc phải cần thêm thời gian.”
Hiếm lắm mới thấy Liễu Tiêu Tiêu thay bộ đồng phục công sở ngày thường, mặc lên một chiếc váy liền thân màu đen voan trắng có lộ nửa ngực, để lộ ra thân hình cao ráo ba vòng săn chắc rõ rệt, còn bỏ cặp kính ra để lộ đôi mắt vừa sâu vừa sáng, mái tóc dài mượt tung bay, vừa tao nhã lại vô cùng gợi cảm đến say mê lòng người.
Nhưng gương mặt trong văn phòng lúc này vẫn vô cùng nghiêm túc.
Dương Hiên gật đầu tỏ vẻ đã biết, đưa mắt nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Liễu Tiêu Tiêu, hỏi vài câu về vấn đề cá nhân không liên quan đến công việc.
“Chuẩn bị đi hẹn hò?”
Liễu Tiêu Tiêu thẹn thùng, lắc đầu phủ nhận.
“Không phải, chỉ là toàn bị mọi người nói còn trẻ mà suốt ngày ăn mặc già nua, nên mới thay đổi phong cách một chút.”
Dương Hiên chỉ tùy tiện hỏi một câu, chứ không có ý định nói chuyện nhiều, sau khi dặn dò về phương hướng của Đồ Lâm, cũng như chuyện mình phải đi Thủ Đô một thời gian, bảo cô ấy cố gắng để tâm tới bên Long Đình và Trung Giang, rồi rời khỏi Kim Diệu.
Để tâm tới Trung Giang? Là ý bảo cô ấy cố gắng chăm sóc vợ sếp sao, tuy Dương Hiên không nói hẳn ra, Liễu Tiêu Tiêu cũng đã ngầm hiểu được, âm thầm ghi nhớ trong đầu.
————————-
/414
|