Chương 90: Cuộc bán đấu giá
Có rất nhiều đối tác làm ăn đến và đi, mặc dù e sợ uy danh của Dương Hiên, nhưng xưa nay danh tiếng Lâm Toàn rất tốt, lần này, mọi người phải nhìn cô bằng con mắt khác.
Sắc mặt của Lâm Toàn tái mét, lồng ngực không ngừng run rẩy.
Điền Chấn nhảy lên tát vào mặt người lúc nãy ăn nói lỗ mãng.
Tên đó choáng váng nằm dưới đất, khoảnh khắc hắn ngẩng đầu lên trong hoảng loạn, khuôn mặt sưng phồng to hơn đầu lợn, vô cùng thê thảm.
Người đứng đầu Viên gia, ánh mắt u ám.
“Mày muốn chết hả.”
Đôi chân vung lên, cánh tay phải cơ bắp cuồn cuộn, đánh thẳng một cú đấm vào huyệt thái dương của Điền Chấn, thân hình to lớn của hắn hung hãn đánh vào nửa phần thân trêи của Điền Chấn
Điền Chấn cũng không tránh né, tay trái nhanh chóng phòng thủ.
Chỉ nghe thấy xương của đối phương kêu răng rắc, sắc mặt hắn đau đớn. Điền Chấn sau đó búng chân phải lên đá thẳng hắn ra xa và tiếp xuống đất.
“Đại, đại ca…”
Mấy tên đàn em khác của Viên gia ngơ ngác nhìn nhau, họ biết rằng hôm nay không thu được kết quả gì, đại ca của chúng và một người anh em khác đã bị thương, dưới ánh nhìn của mọi người, họ chán nản lẩn tránh Đồ Lâm.
Khí thế hung hăng hùng hỗ đến gây chuyện nhưng cuối cùng lại bị đánh bại phải trốn chạy biệt tăm.
Tràng pháo tay như sấm rền vang lên. Xem ra Đồ Lâm không có Dương Hiên thì vẫn mạnh như vậy, các đối tác từ đó càng tin phục Đồ Lâm, một bước thắt chặt mối quan hệ hợp tác.
Đổng Nhu nhìn Lâm Toàn đang trấn an chỉnh đốn lại đội bảo an và Điền Chấn đang sắp xếp lại người phụ trách, cô thầm thở phào nhẹ nhõm. May mắn thay, Dương Hiên đã sắp xếp trước, để lại cho Đồ Lâm nhiều võ sĩ mạnh mẽ. Nếu không hôm nay Đồ Lâm cũng không nhất định có thể dễ dàng vượt qua như vậy.
Trước mắt bây giờ phải nhanh chóng đốc thúc mấy người Điền Chấn luyện tập thành thạo võ thuật Dương Hiên để lại trước đó, nếu không những kẻ thù mạnh hơn phía sau không dễ đối phó.
Lần khiêu khích tận cửa này, Lâm Toàn cũng không hỏi đối phương là ai, cô hoàn toàn xem đó là trò hề của mấy tên dữ tợn do đối thủ cạnh tranh phái tới nên cô không để tâm lắm.
Một cơn gió ở Trung Giang đã gây ra một sự hỗn loạn nhỏ cho Đồ Lâm. Thành phố Lĩnh Nam lúc này cực kỳ yên tĩnh, không có chút sóng gió.
Kể từ khi Dương Hiên đánh bại Diệp Ngũ và đám đàn em của hắn, Đường Thiên Hào mỗi lần nhìn thấy anh đều như chuột thấy mèo, ngoan ngoãn không dám đến kiếm chuyện.
Dương Hiên đang trông cậy vào con cá nhỏ này để bắt được con cá lớn hơn. Kết quả cặp răng cửa của hắn này đều đã rụng xuống, nhưng hắn vẫn im hơi lặng tiếng không nói gì mà nuốt cục tức vào bụng, không giống như tính cách của những tên công tử nhà giàu bình thường khác, khiến kế hoạch của anh bị thất bại.
Dương Hiên nhìn Đường Thiên Hào lại một lần nữa đến tìm Trần Trừng xin lỗi, buồn phiền chán nản.
“Nhanh cút khỏi đây cho tôi, muốn làm gì thì làm đi. Những câu anh nói hôm ở căng tin tôi vẫn còn nhớ rõ mồn một.”
Trần Trừng không kiên nhẫn quay lại, nhìn chằm chằm vào tên mặt dày đứng trước mặt, đã mấy ngày liên tiếp Đường Thiên Hào dùng đủ các thể loại bịp bợm để cầu xin cô tha thứ, nghĩ lại bộ dạng vô liêm sỉ hãm hại người khác của hắn mấy ngày trước, cô lại tức giận.
“Trần Trừng, đừng tức giận nữa, đó là do anh sai, anh không nên bị sự đố kị làm mờ mắt, nói năng lỗ mãng với em và … thầy Dương, anh sai rồi, xin hãy tha thứ cho anh, anh hồ đồ như vậy là vì anh quan tâm đến em quá nhiều, em biết anh luôn dành tình cảm sâu sắc cho em…”
Trần Trừng chịu không nổi Đường Thiên Hào ồn ào bên tai, quay lại và đi thẳng vào nhà vệ sinh nữ.
Đường Thiên Hào chỉ nghĩ đến việc xin lỗi Trần Trừng, cũng không chú ý đến nhà vệ sinh nữ, bước chân theo Trần Trừng, nhưng hắn ta bị giật mình bởi giọng nữ la hét biến thái, sau đó hoảng loạn ôm đầu chạy ra ngoài.
“Hì hì”
Tên lỗ mãng này, Trần Trừng ở trong nhà vệ sinh nữ cười ra nước mắt, khúc mắc trong lòng đối với Đường Thiên Hào cũng tiêu tan đi một nữa trong giây lát.
“Trần Trừng…” Đường Thiên Hào dở khóc dở cười, nhưng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bức tường dày của nhà vệ sinh nữ, cố gắng dùng sự kiên trì của mình để khiến Trần Trừng cảm nhận được sự chân thành của hắn.
Gia đình của Trần Trừng rất nghèo, cô không có điều kiện để phát triển sở thích, nhưng cô luôn hứng thú với những món đồ cổ và cũng thích một số cuộc đấu giá đồ cổ.
Ban đầu, cô muốn chọn ngành khảo cổ học, nhưng chuyên ngành này lại không được ưa chuộng, vì thế cô mới chọn ngành hóa học hi vọng tương lai có thể nhận lương cao.
Đôi mắt của Đường Thiên Hào trợn tròn, hét lên về phía nhà vệ sinh nữ: “Trần Trừng, anh biết em luôn thích nghiên cứu đồ cổ và cổ vật, cuối tuần này có một cuộc đấu giá lớn, anh sẽ cùng em tham gia, được chứ?”
“Hì hì, không ngờ người chuyên bỡn cợt người khác như anh ta lại có bộ dạng si tình như vậy người, người đẹp Trần Trừng, người ta đối với cô rất chân thành, còn theo cô đến nhà vệ sinh nữ, cô đồng ý đi.”
Trần Trừng vừa vốn định thay đổi suy nghĩ về Đường Thiên Hào, sự tức giận cũng giảm bớt, kết quả tên ngốc này lại làm mất mặt cô như vậy, Trần Trừng nhìn vào đôi mắt trêu chọc của cô gái bên cạnh, mặt đỏ ửng lên, sửa sang lại quần áo, đi nhanh ra khỏi nhà vệ sinh.
“Trần Trừng…”
Khi nhìn thấy Trần Trừng đi ra, Đường Thiên Hào vui mừng khôn xiết ngay lập tức vây quanh cô. Anh định mời cô lần nữa, nhưng bị Trần Trừng tức giận đẩy ra.
“Tôi không có hứng, không được đi theo tôi nữa, nếu tiếp tục thì sau này tôi không quan tâm đến anh nữa.”
Trần Trừng trợn mắt nhìn Đường Thiên Hào một cách giận dữ, bốn phía còn có những ánh mắt cười đùa, cô chạy chậm rời đi.
“Trần Trừng…”
Đường Thiên Hào đưa tay chạm vào cái bóng vừa đi khuất, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời đứng ở chỗ cũ, đặt tay phải xuống tinh thần suy sụp.
Không còn bước chân quen thuộc nào ở sau lưng, Trần Trừng mới an tâm, cô vẫn trị không nổi cái tên ngốc Đường Thiên Hào, hừ.
Hôm nay không có lời tỏ tình quấy rối như trong tiểu thuyết của Đường Thiên Hào, tâm trạng của Trần Trừng rất tuyệt.
Nhưng chưa yên tĩnh được nửa ngày, sáng hôm sau đã gặp phải cái tên ma quỷ này.
“Trần Trừng…”
Đường Thiên Hào trưng bộ mặt nịnh hót ngồi xuống cạnh Trần Trừng.
Con người này sao lại bướng bỉnh như vậy, đã mấy ngày rồi? Bị cô đả kϊƈɦ nhiều lần, cũng không thấy tức giận bỏ đi, ngược lại càng bám chặt không rời, tên này không chỉ cố chấp mà còn khó đối phó!!!
Trần Trừng vỗ hai má của mình, nhìn vào bảng đen với sự cay đắng và thù hận, bộ dạng nghiêm túc nghe giảng.
Thấy Trần Trừng nghiêm túc nghe giảng, Đường Thiên Hào cũng lúng túng không nói gì sợ ảnh hưởng đến việc học của cô, hắn lặng lẽ ngồi sang một bên, khi tan học, hắn vội vàng lấy chiếc vé trong tay và vẩy nó trước mặt cô như một báu vật.
“Trần Trừng, đây là vé đấu giá cuối tuần này, anh sẽ đi cùng với em đến xem đấu giá đồ cổ được không?”
Tiếc là, cô không thèm nhìn hắn, chỉ muốn rời đi.
Đường Thiên Hào hít một hơi thật sâu, ngay lập tức nhớ lại bản phác thảo mà hắn nghĩ ra tối qua, sau đó hắn nói ra một tràng.
“Buổi đấu giá cuối tuần được tổ chức tại sàn đấu giá lớn nhất ở thành phố Lĩnh Nam. Anh nghe nói có rất nhiều đồ sứ, ngọc bích từ các triều đại cuối thời Minh và đầu nhà Thanh và các triều đại Nguyên Tống, ngoài ra còn có vô số các hiện vật văn hóa khảo cố khác. Lần này được xem là cuộc đấu giá lớn nhất ở Lĩnh Nam. Các vật phẩm được bán đấu giá là tất cả các kho báu được thu thập bởi tất cả các bên. Thành phố Lĩnh Nam hiếm khi nhìn thấy một cảnh tượng lớn như vậy trong mười năm.”
Đường Thiên Hào nhìn thấy bước chân cô đã dừng lại, bất giác thừa thắng xông lên.
“Cơ hội hiếm có như vậy, em định không đi thật sao?”
————————
Có rất nhiều đối tác làm ăn đến và đi, mặc dù e sợ uy danh của Dương Hiên, nhưng xưa nay danh tiếng Lâm Toàn rất tốt, lần này, mọi người phải nhìn cô bằng con mắt khác.
Sắc mặt của Lâm Toàn tái mét, lồng ngực không ngừng run rẩy.
Điền Chấn nhảy lên tát vào mặt người lúc nãy ăn nói lỗ mãng.
Tên đó choáng váng nằm dưới đất, khoảnh khắc hắn ngẩng đầu lên trong hoảng loạn, khuôn mặt sưng phồng to hơn đầu lợn, vô cùng thê thảm.
Người đứng đầu Viên gia, ánh mắt u ám.
“Mày muốn chết hả.”
Đôi chân vung lên, cánh tay phải cơ bắp cuồn cuộn, đánh thẳng một cú đấm vào huyệt thái dương của Điền Chấn, thân hình to lớn của hắn hung hãn đánh vào nửa phần thân trêи của Điền Chấn
Điền Chấn cũng không tránh né, tay trái nhanh chóng phòng thủ.
Chỉ nghe thấy xương của đối phương kêu răng rắc, sắc mặt hắn đau đớn. Điền Chấn sau đó búng chân phải lên đá thẳng hắn ra xa và tiếp xuống đất.
“Đại, đại ca…”
Mấy tên đàn em khác của Viên gia ngơ ngác nhìn nhau, họ biết rằng hôm nay không thu được kết quả gì, đại ca của chúng và một người anh em khác đã bị thương, dưới ánh nhìn của mọi người, họ chán nản lẩn tránh Đồ Lâm.
Khí thế hung hăng hùng hỗ đến gây chuyện nhưng cuối cùng lại bị đánh bại phải trốn chạy biệt tăm.
Tràng pháo tay như sấm rền vang lên. Xem ra Đồ Lâm không có Dương Hiên thì vẫn mạnh như vậy, các đối tác từ đó càng tin phục Đồ Lâm, một bước thắt chặt mối quan hệ hợp tác.
Đổng Nhu nhìn Lâm Toàn đang trấn an chỉnh đốn lại đội bảo an và Điền Chấn đang sắp xếp lại người phụ trách, cô thầm thở phào nhẹ nhõm. May mắn thay, Dương Hiên đã sắp xếp trước, để lại cho Đồ Lâm nhiều võ sĩ mạnh mẽ. Nếu không hôm nay Đồ Lâm cũng không nhất định có thể dễ dàng vượt qua như vậy.
Trước mắt bây giờ phải nhanh chóng đốc thúc mấy người Điền Chấn luyện tập thành thạo võ thuật Dương Hiên để lại trước đó, nếu không những kẻ thù mạnh hơn phía sau không dễ đối phó.
Lần khiêu khích tận cửa này, Lâm Toàn cũng không hỏi đối phương là ai, cô hoàn toàn xem đó là trò hề của mấy tên dữ tợn do đối thủ cạnh tranh phái tới nên cô không để tâm lắm.
Một cơn gió ở Trung Giang đã gây ra một sự hỗn loạn nhỏ cho Đồ Lâm. Thành phố Lĩnh Nam lúc này cực kỳ yên tĩnh, không có chút sóng gió.
Kể từ khi Dương Hiên đánh bại Diệp Ngũ và đám đàn em của hắn, Đường Thiên Hào mỗi lần nhìn thấy anh đều như chuột thấy mèo, ngoan ngoãn không dám đến kiếm chuyện.
Dương Hiên đang trông cậy vào con cá nhỏ này để bắt được con cá lớn hơn. Kết quả cặp răng cửa của hắn này đều đã rụng xuống, nhưng hắn vẫn im hơi lặng tiếng không nói gì mà nuốt cục tức vào bụng, không giống như tính cách của những tên công tử nhà giàu bình thường khác, khiến kế hoạch của anh bị thất bại.
Dương Hiên nhìn Đường Thiên Hào lại một lần nữa đến tìm Trần Trừng xin lỗi, buồn phiền chán nản.
“Nhanh cút khỏi đây cho tôi, muốn làm gì thì làm đi. Những câu anh nói hôm ở căng tin tôi vẫn còn nhớ rõ mồn một.”
Trần Trừng không kiên nhẫn quay lại, nhìn chằm chằm vào tên mặt dày đứng trước mặt, đã mấy ngày liên tiếp Đường Thiên Hào dùng đủ các thể loại bịp bợm để cầu xin cô tha thứ, nghĩ lại bộ dạng vô liêm sỉ hãm hại người khác của hắn mấy ngày trước, cô lại tức giận.
“Trần Trừng, đừng tức giận nữa, đó là do anh sai, anh không nên bị sự đố kị làm mờ mắt, nói năng lỗ mãng với em và … thầy Dương, anh sai rồi, xin hãy tha thứ cho anh, anh hồ đồ như vậy là vì anh quan tâm đến em quá nhiều, em biết anh luôn dành tình cảm sâu sắc cho em…”
Trần Trừng chịu không nổi Đường Thiên Hào ồn ào bên tai, quay lại và đi thẳng vào nhà vệ sinh nữ.
Đường Thiên Hào chỉ nghĩ đến việc xin lỗi Trần Trừng, cũng không chú ý đến nhà vệ sinh nữ, bước chân theo Trần Trừng, nhưng hắn ta bị giật mình bởi giọng nữ la hét biến thái, sau đó hoảng loạn ôm đầu chạy ra ngoài.
“Hì hì”
Tên lỗ mãng này, Trần Trừng ở trong nhà vệ sinh nữ cười ra nước mắt, khúc mắc trong lòng đối với Đường Thiên Hào cũng tiêu tan đi một nữa trong giây lát.
“Trần Trừng…” Đường Thiên Hào dở khóc dở cười, nhưng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bức tường dày của nhà vệ sinh nữ, cố gắng dùng sự kiên trì của mình để khiến Trần Trừng cảm nhận được sự chân thành của hắn.
Gia đình của Trần Trừng rất nghèo, cô không có điều kiện để phát triển sở thích, nhưng cô luôn hứng thú với những món đồ cổ và cũng thích một số cuộc đấu giá đồ cổ.
Ban đầu, cô muốn chọn ngành khảo cổ học, nhưng chuyên ngành này lại không được ưa chuộng, vì thế cô mới chọn ngành hóa học hi vọng tương lai có thể nhận lương cao.
Đôi mắt của Đường Thiên Hào trợn tròn, hét lên về phía nhà vệ sinh nữ: “Trần Trừng, anh biết em luôn thích nghiên cứu đồ cổ và cổ vật, cuối tuần này có một cuộc đấu giá lớn, anh sẽ cùng em tham gia, được chứ?”
“Hì hì, không ngờ người chuyên bỡn cợt người khác như anh ta lại có bộ dạng si tình như vậy người, người đẹp Trần Trừng, người ta đối với cô rất chân thành, còn theo cô đến nhà vệ sinh nữ, cô đồng ý đi.”
Trần Trừng vừa vốn định thay đổi suy nghĩ về Đường Thiên Hào, sự tức giận cũng giảm bớt, kết quả tên ngốc này lại làm mất mặt cô như vậy, Trần Trừng nhìn vào đôi mắt trêu chọc của cô gái bên cạnh, mặt đỏ ửng lên, sửa sang lại quần áo, đi nhanh ra khỏi nhà vệ sinh.
“Trần Trừng…”
Khi nhìn thấy Trần Trừng đi ra, Đường Thiên Hào vui mừng khôn xiết ngay lập tức vây quanh cô. Anh định mời cô lần nữa, nhưng bị Trần Trừng tức giận đẩy ra.
“Tôi không có hứng, không được đi theo tôi nữa, nếu tiếp tục thì sau này tôi không quan tâm đến anh nữa.”
Trần Trừng trợn mắt nhìn Đường Thiên Hào một cách giận dữ, bốn phía còn có những ánh mắt cười đùa, cô chạy chậm rời đi.
“Trần Trừng…”
Đường Thiên Hào đưa tay chạm vào cái bóng vừa đi khuất, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời đứng ở chỗ cũ, đặt tay phải xuống tinh thần suy sụp.
Không còn bước chân quen thuộc nào ở sau lưng, Trần Trừng mới an tâm, cô vẫn trị không nổi cái tên ngốc Đường Thiên Hào, hừ.
Hôm nay không có lời tỏ tình quấy rối như trong tiểu thuyết của Đường Thiên Hào, tâm trạng của Trần Trừng rất tuyệt.
Nhưng chưa yên tĩnh được nửa ngày, sáng hôm sau đã gặp phải cái tên ma quỷ này.
“Trần Trừng…”
Đường Thiên Hào trưng bộ mặt nịnh hót ngồi xuống cạnh Trần Trừng.
Con người này sao lại bướng bỉnh như vậy, đã mấy ngày rồi? Bị cô đả kϊƈɦ nhiều lần, cũng không thấy tức giận bỏ đi, ngược lại càng bám chặt không rời, tên này không chỉ cố chấp mà còn khó đối phó!!!
Trần Trừng vỗ hai má của mình, nhìn vào bảng đen với sự cay đắng và thù hận, bộ dạng nghiêm túc nghe giảng.
Thấy Trần Trừng nghiêm túc nghe giảng, Đường Thiên Hào cũng lúng túng không nói gì sợ ảnh hưởng đến việc học của cô, hắn lặng lẽ ngồi sang một bên, khi tan học, hắn vội vàng lấy chiếc vé trong tay và vẩy nó trước mặt cô như một báu vật.
“Trần Trừng, đây là vé đấu giá cuối tuần này, anh sẽ đi cùng với em đến xem đấu giá đồ cổ được không?”
Tiếc là, cô không thèm nhìn hắn, chỉ muốn rời đi.
Đường Thiên Hào hít một hơi thật sâu, ngay lập tức nhớ lại bản phác thảo mà hắn nghĩ ra tối qua, sau đó hắn nói ra một tràng.
“Buổi đấu giá cuối tuần được tổ chức tại sàn đấu giá lớn nhất ở thành phố Lĩnh Nam. Anh nghe nói có rất nhiều đồ sứ, ngọc bích từ các triều đại cuối thời Minh và đầu nhà Thanh và các triều đại Nguyên Tống, ngoài ra còn có vô số các hiện vật văn hóa khảo cố khác. Lần này được xem là cuộc đấu giá lớn nhất ở Lĩnh Nam. Các vật phẩm được bán đấu giá là tất cả các kho báu được thu thập bởi tất cả các bên. Thành phố Lĩnh Nam hiếm khi nhìn thấy một cảnh tượng lớn như vậy trong mười năm.”
Đường Thiên Hào nhìn thấy bước chân cô đã dừng lại, bất giác thừa thắng xông lên.
“Cơ hội hiếm có như vậy, em định không đi thật sao?”
————————
/414
|