Chương 98: Gặp nguy hiểm
Không lâu sau, vệ sĩ của Đường Kế Đức nhanh chóng quay trở lại với một ống nghiệm axit clohydric loãng.
Dương Hiên lấy miếng sắt đen từ Lão Dư Đầu có sắc mặt đề phòng, dùng tay lau sạch vết bẩn trêи miếng sắt đen, tay phải nghiêng axit clohydric loãng trong ống nghiệm, từ từ đổ lên miếng sắt đen có chỗ rỉ sét.
Miếng sắt đen xảy ra phản ứng hóa học, nhưng không hề bị ăn mòn. Lại chờ đợi một lúc, lớp gỉ sét ban đầu đã biến mất, thay vào đó là một lớp bong bóng mỏng màu đỏ.
Dương Hiên đợi đến khi toàn bộ phản ứng giữa axit clohydric loãng và rỉ sét hoàn thành. Dương Hiên dùng tay áo lau nhẹ nhàng. Hình dáng ban đầu của miếng sắt đen ngay lập tức lọt vào mắt mọi người.
Huyền kim là gì, có người chưa từng nhìn thấy, nhưng lại từng nghe nói.
Chỉ thấy vốn dĩ là miếng sắt rỉ sét bỏ đi trong tay Dương Hiên, trong phút chốc đã biến mất hoàn toàn, giống như sắt nhưng không phải là sắt, giống như ngọc nhưng không phải là ngọc, màu sắc tinh khiết, lại tỏa ra một màu mờ tối.
Mọi người cảm nhận có một luồng khí cổ xưa phả vào mặt.
Không cần phải nói đây là một bảo vật đáng giá.
Vẻ mặt Đường Kế Đức ngạc nhiên mừng rỡ, nhìn tên vệ sĩ bên cạnh Dương Hiên.
Mọi người xung quanh cũng bừng tỉnh, đôi mắt tham lam nhìn chằm chằm vào Dương Hiên đang nghiên cứu nội dung của thư lệnh.
Trong tay Dương Hiên là báu vật, mà Dương Hiên cũng là báu vật.
Báu vật khiến người khác động lòng, cũng là báu vật khiến trong lòng người khác nảy sinh ác ý.
Lão Dư Đầu thôi thúc muốn cướp lại thư lệnh, nhưng chú ý đến các vệ sĩ của Đường gia mặc đồ đen, chỉ có thể chịu đựng dừng bên ngoài cánh tay của vệ sĩ. Trong mắt không đành lòng trông ngóng nhìn bảo vật sắp phải đổi chủ nhân.
“Bây giờ tôi có thể lấy ngọc tỷ và miếng sắt đen rồi chứ?
Miếng sắt đen? Nếu thực sự là miếng sắt đen, bọn họ tùy ý vứt bỏ không sao, nhưng đồ bỏ đi cũ kĩ trước mắt lại có thể rực rở hẳn lên, đã trở thành báu vật của thời kỳ Xuân Thu.
Lão Dư Đầu sao có thể đành lòng!
Nhưng Đường Kế Đức cũng không cho người khác cơ hội hối hận và cướp đoạt. Khi thấy Dương Hiên muốn rời đi, các vệ sĩ bên cạnh Dương Hiên cùng rời khỏi.
Lão Dư Đầu giận sôi máu, lại chỉ có thể sợ hãi quyền thế của Đường gia, trơ mắt nhìn nhóm người Đường Kế Đức đi càng lúc càng xa cho đến khi không thể nhìn thấy bóng dáng của Dương Hiên. Dường như đã nhận ra bản thân đã để lỡ bảo vật cực phẩm thế nào, cơ thể mềm nhũn, nằm trêи mặt đất, khóc lóc thảm thương liên tục lăn lộn.
Nhưng chuyện này đã không liên quan đến Dương Hiên, với lại Dương Hiên nói thẳng rằng hầu hết các cổ vật trong gian hàng của Lão Dư Đầu đều do Ương Thương tạo ra, đã coi như là nhân hậu cho ông ta cơ hội kiếm được một khoản tiền.
Tiếp theo đó, Đường Kế Đức và Dương Hiên không rời khỏi chợ đồ cổ mà lần lượt đi dạo quanh đó. Trong rất nhiều món đồ cổ ở đây, Đường Kế Đức vơ vét được nhiều món tốt, ánh mắt nhìn về Dương Hiên cũng lúc càng nhiệt tình.
Mặc dù gần đây chính phủ tăng cường triệt phá những kẻ cướp mộ, thậm chí đã ló ra người nằm vùng rất nhiều lần, nhưng trình độ giám định món đồ cổ của những người nằm vùng giống như đứa trẻ ba tuổi biết chữ, khiến người khác không dám nịnh bợ. Chẳng mấy chốc đã lộ ra kẽ hở mà bị bọn họ loại sạch.
Vì để cẩn thận, Đường Kế Đức vốn muốn tiếp tục khảo nghiệm Dương Hiên. Nhưng kiến thức của Dương Hiên không tầm thường, trình độ chơi đồ cổ thậm chí còn lợi hại hơn cả giám định viên siêu phàm. Hơn nữa nghe Đường Thiên Hào nói kiến thức hóa học của Dương Hiên cũng tốt. Có năng lực như vậy không đi theo Vu Kim Bình làm viện sĩ hàn lâm khoa học gì đó, còn làm cảnh sát nằm vùng. Há không phải là lãng phí tài nguyên.
Với lại bây giờ ở Lĩnh Nam không có người giám định đạt trình độ cao, bậc thầy hàng đầu như Dương Hiên càng hiếm hơn.
Sau khi phân tích như vậy, Đường Kế Đức lập tức đã đưa ra quyết định, vẻ mặt ấm áp, nói lời mời: “Thầy Dương, cảm ơn cậu rất nhiều vì hôm nay đã giúp tôi vơ vét nhiều bảo bối như vậy, tôi sẽ kêu người đưa thù lao đến nhà. Bây giờ không còn sớm nữa, không bằng tôi làm chủ, tối nay vừa ăn uống vừa nói chuyện?”
Dương Hiên lại lắc đầu, từ chối với lý do trời đã tối.
Vẻ mặt Đường Kế Đức tiếc nuối, trong mắt có ý tán thưởng cao: “Đã như vậy chỉ có thể đợi đến lần sau, nhưng bản lĩnh của thầy Dương hôm nay thực sự khiến tôi mở mang tầm mắt. Đường Kế Đức tôi đã tung hoành ở Lĩnh Nam nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp giám định viên có kỹ năng. “
Ông ta chân thành nói tiếp: “Đường mỗ bất tài, trong nhà kinh doanh một công ty đồ cổ. Mặc dù không bằng những công ty trong nước và nước ngoài ở Thủ Đô. Nhưng cũng là một trong những công ty tốt nhất ở Lĩnh Nam, thấy thầy Dương có tài năng như vậy, không biết thầy Dương có hứng thú đến công ty tôi làm một giám định viên bán thời gian không?”
Con cá lớn cuối cùng cũng cắn mồi, Dương Hiên mỉm cười hiểu ý. Nhưng không đồng ý ngay, dẫu sao trong nháy mắt vui vẻ đồng ý, không khỏi sẽ gây ra sự nghi ngờ.
“Thật ngại quá, tạm thời không có dự định ở phương diện này.”
Câu trả lời của Dương Hiên đúng như trong dự đoán, Đường Kế Đức không hề nản lòng, ánh mắt ông ta rực sáng, giọng điệu dụ dỗ.
“Thầy Dương cũng đừng từ chối vội. Nghe nói cậu đang dạy trong lớp của Thiên Hạo. Một giáo viên đại học ở thành phố biên giới có thể kiếm được bao nhiêu mỗi tháng? Mấy nghìn tệ? Cho dù cậu làm việc chăm chỉ dạy bù, kiếm thêm nhiều nhất mỗi tháng cũng chỉ hai mươi ba mươi nghìn tệ.”
Thấy Dương Hiên cau mày suy nghĩ, dường như có ý động lòng, Đường Kế Đức liếc nhìn Dương Hiên ăn mặc giản dị, khẽ mỉm cười, tiếp tục nói: “Giáo viên Vu Kim Bình mọi nhà đều biết mà cậu quen, đừng nhìn bà ấy được nhà nước khen ngợi các loại. Một năm có thể kiếm được bao nhiêu, cũng khoảng một triệu tám tệ, không tính là nhiều.”
“Thầy Dương tuổi trẻ như vậy, còn chưa kết hôn phải không, chỉ cần cậu theo tôi làm giám định bảo vật. Tôi sẽ trả cho cậu hai trăm nghìn một tháng, một năm có hơn một triệu thu nhập. Với lại đây không phải là một công việc toàn thời gian, chỉ là công việc bán thời gian. Phiền đến cậu thì cũng là lúc tôi không cần dùng đến đám giám định viên kia, như thế đối với tôi và cậu đều có lợi mà không lãng phí thời gian hai bên, thật sự rất khó có được…. “
“Nói như vậy, dường như cũng có lý.”
Dương Hiên mày cau chặt liền buông lỏng, khẽ cười, giơ tay phải ra: “Ông chủ, sau này hợp tác vui vẻ.”
Đường Kế Đức mỉm cười hài lòng, cũng vui vẻ giơ tay phải ra nắm lấy.
Lúc này, hai bên đã đạt được mục tiêu hợp tác sâu sắc, đều vui mừng. Chính thức mở màn cho nhiệm vụ của Dương Hiên.
Ở bên kia, Trung Giang không được yên ổn lắm.
Nhóm người lần trước dẫn đầu thăm dò thất bại phải quay về Viên gia. Sau khi quay về Viên gia, liền báo cáo cho Viên Thuật việc Dương Hiên không có ở đây và thực lực của Đồ Lâm cũng đã cao hơn một bậc.
Sau khi Lâm Đông đến Viên gia, vì muốn được biết về tin tức Dương Hiên bị giết hại, hắn cũng ở lại Viên gia làm khách. Không ngờ rằng lần đầu tiên cử người đi trước thăm dò, kết quả không nhìn thấy Dương Hiên chết mà người của bọn họ còn bị người dưới quyền Dương Hiên đánh chạy về.
Sắc mặt Lâm Đông tối sầm lại.
Tương tự như vậy, sắc mặt của Viên Thuật cũng rất khó coi. Ông ta sợ hãi sức mạnh của Dương Hiên nên mới cử người đi trước thăm dò, muốn tìm tòi nghiên cứu, không ngờ nhân vật chính lại không có mặt, thực lực của người dưới quyền ông ta xem như cũng không tệ thì bị đánh mấy bạt tai trở về.
Ánh mắt của Viên Thuật u ám, đã suy tính rất lâu, nhưng tạm thời không thể quyết định hành động tiếp theo.
Lâm Đông đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, trong giọng điệu đầy dữ tợn: “Dương Hiên không có ở đó. Lúc này chính là thời điểm tốt nhất để chúng ta ra tay. Điểm yếu lớn nhất trong cuộc đời của Dương Hiên chính là say mê chị họ tôi. Nếu chúng ta bắt Lâm Toàn, Dương Hiên còn không đưa tay chịu trói sao?”
Quả nhiên xứng đáng là cháu trai của Lâm Thiết Sơn, cùng một thủ đoạn, lạnh lùng tàn nhẫn. Để đạt được mục đích riêng, cưỡng ép người thân của mình, làm chuyện không có nhân tính khiến người khác phẫn nộ.
Viên Thuật nghe thấy vậy, cảm thấy kế hoạch này rất tốt. Ngay lập tức đồng ý nghe theo lời đề nghị của Lâm Đông, cử một nhóm người có thực lực mạnh mẽ khác đi bắt Lâm Toàn làm con tin.
Dương Hiên vẫn đang thầm vui mừng vì hôm nay đã thuận lợi câu được cá lớn, nhưng lại không biết vợ của mình sẽ một lần nữa vì anh mà gặp nguy hiểm.
————————-
/414
|