Sáng sớm tinh mơ, Đình Huy lái chiếc Limo loáng bóng của mình vào bệnh viện rước hai đứa em quỷ sứ về nhà. Đưa Nguyệt Vy về rồi anh cùng nó lái một mạch ra biển, nơi mà ba người bọn họ vẫn thích cùng nhau vui đùa khi còn nhỏ. Anh ngồi thụp xuống bên cạnh nó dưới bãi cát vàng và ngước ánh mắt nhìn về phía chân trời, nơi đó có mẹ anh, mẹ nó, một cặp vợ chồng bất hạnh đang ngự trị ngắm nhìn ba đứa con thân thương của họ đang dần lớn lên trong tình yêu và lòng thù hận. Cả hai cứ ngồi đấy ko nói gì, họ chỉ biết lắng nghe khúc nhạc du dương của biển, âm thanh trong vắt của tiếng sóng vỗ từng nhịp vào bờ.
– Anh có nghĩ rằng em vẫn còn yêu anh ấy ko hai?
– Đó là tình cảm của em, em chọn như thế nào anh đều ủng hô.
– Người em yêu lúc trước là anh ấy, trái tim em cũng giống như trái tim của ba mười mấy năm về trước, nó đã chia làm hai ngăn. Một ngăn em cất sâu vào tận đáy lòng dành trọn vẹn cho anh ấy, một ngăn em dành hết cho…Thành Phong.
Quá bất ngờ trước câu nói của nó, Đình Huy quay mặt nhìn thẳng vào khuôn mặt đang ửng đó của em gái mình mà hỏi:
– Thật ko?
– Thật. Nếu cho em lựa chọn, em sẽ rất phân vân. Hoàng Duy quả thực em rất yêu nhưng chỉ là hai năm trước, sau khi anh ấy đi thì tình yêu em dành cho anh ấy cũng dần tan theo bọt biển. Giờ đây có lẽ trong em vẫn còn một chút gì đó luyến tiếc, vẫn yêu đó, nhưng thấy có lỗi nhiều hơn.
– Em và Thành Phong…từ khi nào?
– Bọn em chưa là gì cả, thậm chí em còn ko biết anh ấy có tình cảm với em ko nữa kìa, sự ấm áp mà anh ấy mang lại cho em đã khiến tim em một lần nữa biết rung động. Em cũng ko biết mình yêu anh ấy từ bao giờ, lúc gặp nhau em luôn xù lông để chống lại anh ta vì em sợ cái cảm giác bị bỏ rơi mà hai năm trước em đã vướng phải, càng xù lông chống đối thì em càng nhận ra rằng em ko thể thiếu anh ấy.
– Em có cần anh giúp gì ko?
– Thôi hai à! Cái gì mà tự nhiên nó mới đẹp. Anh đừng nói cho ai biết hết nha.
– Ừ! Nếu bây giờ Hoàng Duy trở về thì em sẽ làm gì?
– Em sẽ giải thích cho anh ấy hiểu mọi chuyện rằng tất cả ko phải do papa gây ra. Nếu anh ấy ko chịu nghe mà vẫn một mực báo thù thì em sẽ một lần nữa xù bộ lông nhím này ra bảo vệ papa, bảo vệ thành quả mà papa đã gầy dựng cả cuộc đời, ngoài ra còn có Ác Ma, Phong Vũ, em nhất quyết sẽ ko giao những thứ em yêu quý cho ai cả.
– Kể cả người em yêu và yêu em?
– Đã từng yêu anh à! Nhưng em nhất định biến Hoàng Duy trở về là cậu bé lúc xưa, yêu đời, trời ko sợ đất ko sợ nhưng chỉ sợ hai anh em mình thôi.
– Anh nhất định sẽ mang về cho em một Hoàng Duy mới nhưng cũ, một Hoàng Duy với cương vị là bạn thân của anh trai, và là người anh trai thứ hai của em.
– Em chỉ sợ một điều…
– Hoàng Duy và hai anh em ta đối đầu nhau một mất một còn, đúng ko?
– Dạ!
– Với tính của nó thì điều này…ko thể nào tránh khỏi. Nhưng anh sẽ cố gắng để ko xảy ra điều này.
– …
- Về thôi, gần mưa rồi, trời sẽ lạnh lắm.
– Em muốn ăn kem.
– Ừ.
– Uống trà sữa nữa.
– Ừ.
– Cá viên chiên.
– Em là heo hay sao mà ăn lắm thế?
– Giờ anh có dẫn đi ăn ko hay là muốn bầm dập với em?
– Ai đời lại có kiểu em gái uy hiếp anh trai mình bao giờ.
– Bây giờ có em nè. Giờ đi ko thì bảo?
– Đi thì đi. Nói trước anh ko có mang theo tiền đâu hé hé.
– Bán chiếc Limo của anh cũng đủ em ăn cả năm đó.
– Giỡn hoài. Lấy gì về?
– Taxi. Giờ anh có móc tiền ra ko?
– Đi thì đi. Ác ma…
– Anh nói cái gì đó?
– Đâu có gì hì hì. Anh kêu em quả là chị hai của Ác Ma ý mà.
– Anh có nghĩ rằng em vẫn còn yêu anh ấy ko hai?
– Đó là tình cảm của em, em chọn như thế nào anh đều ủng hô.
– Người em yêu lúc trước là anh ấy, trái tim em cũng giống như trái tim của ba mười mấy năm về trước, nó đã chia làm hai ngăn. Một ngăn em cất sâu vào tận đáy lòng dành trọn vẹn cho anh ấy, một ngăn em dành hết cho…Thành Phong.
Quá bất ngờ trước câu nói của nó, Đình Huy quay mặt nhìn thẳng vào khuôn mặt đang ửng đó của em gái mình mà hỏi:
– Thật ko?
– Thật. Nếu cho em lựa chọn, em sẽ rất phân vân. Hoàng Duy quả thực em rất yêu nhưng chỉ là hai năm trước, sau khi anh ấy đi thì tình yêu em dành cho anh ấy cũng dần tan theo bọt biển. Giờ đây có lẽ trong em vẫn còn một chút gì đó luyến tiếc, vẫn yêu đó, nhưng thấy có lỗi nhiều hơn.
– Em và Thành Phong…từ khi nào?
– Bọn em chưa là gì cả, thậm chí em còn ko biết anh ấy có tình cảm với em ko nữa kìa, sự ấm áp mà anh ấy mang lại cho em đã khiến tim em một lần nữa biết rung động. Em cũng ko biết mình yêu anh ấy từ bao giờ, lúc gặp nhau em luôn xù lông để chống lại anh ta vì em sợ cái cảm giác bị bỏ rơi mà hai năm trước em đã vướng phải, càng xù lông chống đối thì em càng nhận ra rằng em ko thể thiếu anh ấy.
– Em có cần anh giúp gì ko?
– Thôi hai à! Cái gì mà tự nhiên nó mới đẹp. Anh đừng nói cho ai biết hết nha.
– Ừ! Nếu bây giờ Hoàng Duy trở về thì em sẽ làm gì?
– Em sẽ giải thích cho anh ấy hiểu mọi chuyện rằng tất cả ko phải do papa gây ra. Nếu anh ấy ko chịu nghe mà vẫn một mực báo thù thì em sẽ một lần nữa xù bộ lông nhím này ra bảo vệ papa, bảo vệ thành quả mà papa đã gầy dựng cả cuộc đời, ngoài ra còn có Ác Ma, Phong Vũ, em nhất quyết sẽ ko giao những thứ em yêu quý cho ai cả.
– Kể cả người em yêu và yêu em?
– Đã từng yêu anh à! Nhưng em nhất định biến Hoàng Duy trở về là cậu bé lúc xưa, yêu đời, trời ko sợ đất ko sợ nhưng chỉ sợ hai anh em mình thôi.
– Anh nhất định sẽ mang về cho em một Hoàng Duy mới nhưng cũ, một Hoàng Duy với cương vị là bạn thân của anh trai, và là người anh trai thứ hai của em.
– Em chỉ sợ một điều…
– Hoàng Duy và hai anh em ta đối đầu nhau một mất một còn, đúng ko?
– Dạ!
– Với tính của nó thì điều này…ko thể nào tránh khỏi. Nhưng anh sẽ cố gắng để ko xảy ra điều này.
– …
- Về thôi, gần mưa rồi, trời sẽ lạnh lắm.
– Em muốn ăn kem.
– Ừ.
– Uống trà sữa nữa.
– Ừ.
– Cá viên chiên.
– Em là heo hay sao mà ăn lắm thế?
– Giờ anh có dẫn đi ăn ko hay là muốn bầm dập với em?
– Ai đời lại có kiểu em gái uy hiếp anh trai mình bao giờ.
– Bây giờ có em nè. Giờ đi ko thì bảo?
– Đi thì đi. Nói trước anh ko có mang theo tiền đâu hé hé.
– Bán chiếc Limo của anh cũng đủ em ăn cả năm đó.
– Giỡn hoài. Lấy gì về?
– Taxi. Giờ anh có móc tiền ra ko?
– Đi thì đi. Ác ma…
– Anh nói cái gì đó?
– Đâu có gì hì hì. Anh kêu em quả là chị hai của Ác Ma ý mà.
/47
|