*MMA: võ thuật tổng hợp, trong thi đấu được sử dụng nhiều chiêu thức của các bộ môn võ thuật đối kháng khác. Ban đầu tôi định để là Boxing nhưng đọc mấy chương sau thấy không đúng luật thi đấu boxing nên đổi lại cho chính xác.
_____________________
Kết quả là buổi tối hôm đó, lúc ngủ trong đầu An Lan toàn là những cảnh tượng Cố Lệ Vũ nói lúc trước.
Cái gì mà ở lại lớp sau khi tan học, nhà vệ sinh trong trường bắn, rồi còn cả dạ tiệc bị cúp điện nữa, cứ không ngừng hiện đi hiện lại trong đầu cậu.
Ngày hôm sau, chờ An Lan tỉnh ngủ thì cũng đến giờ ăn trưa rồi.
Bình thường Cố Lệ Vũ luôn sinh hoạt rất có quy luật, An Lan nghĩ chắc hẳn cậu ta đã dậy từ lâu rồi mới phải, nhưng không ngờ lúc nghiêng người sang lại thấy cậu ta đang ngồi dựa trên đầu giường dùng laptop.
Trong máy tính đang mở các tài liệu liên quan đến trinity-nero, phải xem đủ các thể loại luận văn và số liệu nghiên cứu dài dẵng dặc mà Cố Lệ Vũ cũng không buồn nhăn mày lấy một cái.
Cảm giác đầu An Lan xích lại chỗ mình, Cổ Lệ Vũ vươn một tay, vòng qua sau đầu An Lan, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai bên kia của cậu.
Động tác vô cùng thân mật, nhưng mà khi ngón tay Cố Lệ Vũ chạm qua chạm lại, ý vị cũng có hơi đổi.
An Lan hất đầu, đập rớt tay Cố Lệ Vũ xuống.
Ngoài phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa khẽ khàng, giọng của mẹ Cố vang lên bên ngoài: "Tiểu Vũ, An Lan, hai đứa đã dậy chưa?"
Cố Lệ Vũ nhìn về phía cửa, đáp một tiếng: "Bọn con dậy rồi."
"Vậy mặc quần áo xong thì ra ăn cơm đi."
"Vâng."
An Lan chui ra khỏi chăn, đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, chờ lúc cậu quay ra, Cố Lệ Vũ mới khép máy tính lại.
Hai người xuống nhà ăn cơm trưa, An Lan cuối cùng cũng được hưởng thụ loại đãi ngộ trong truyền thuyết, mấy món ăn vốn chỉ thấy trên Tivi cuối cùng cũng xuất hiện.
Mẹ Cố vỗ vỗ vai Cố Lệ Vũ nói: "Bưng canh lên giúp mẹ."
"Vâng."
Cố Lệ Vũ đứng dậy, xuống bếp cùng với mẹ mình.
"Tiểu Vũ, mặc dù nói An Lan là alpha, nhưng mà con cũng đừng quá đáng quá, biết không? Thằng bé còn đang phân hóa, là lúc phát triển thể chất, nếu con quá, quá..."
Giọng của mẹ Cố đè xuống rất thấp, cũng rất khẽ nhưng không có nghĩa là An Lan không thể nghe thấy.
"Con chưa làm gì cả." Cố Lệ Vũ đáp.
"Có thật là không có không?" Mẹ Cố hỏi lại.
Mặt An Lan đỏ bừng cả lên, cậu tự hỏi tối qua lúc hai người xem phim đến cái đoạn kia kia, không biết có phải bị mẹ Cố nghe thấy rồi không.
"Không có. Nếu con làm, thì hôm nay cậu ấy sẽ không xuống nhà ăn cơm."
Câu trả lời của Cố Lệ Vũ khiến mẹ Cố cũng thấy cạn lời.
"À, à. Bưng canh lên đi."
An Lan cứ như vậy, lúng ta lúng túng ngồi ở bàn ăn chờ Cố Lệ Vũ mang đồ lên.
"An Lan, cô khôngbiết con thích ăn cái gì, vừa lúc cuối tuần thì chuẩn bị nhiều món một chút, con nhớ ăn nhiều vào nhé." Mẹ Cố cười nói.
"Cô cũng ăn nhiều một chút ạ."
"Mẹ, buổi chiều mẹ vẫn đi đến quỹ* sao?" Cố Lệ Vũ hỏi.
*Quỹ (còn gọi là Quỹ từ thiện) là một loại pháp nhân của tổ chức phi lợi nhuận sẽ thường tặng tiền và hỗ trợ cho các tổ chức khác hoặc cung cấp các nguồn kinh phí riêng của mình cho mục đích từ thiện. Kiểu tổ chức phi lợi nhuận này khác với quỹ tư nhân thường được cấp vốn bởi một cá nhân hoặc gia đình.
"Ừ, chiều mẹ đi. Còn không đi, ở nhà lại phải nghe góc tường của hai đứa nữa." Mẹ Cố nửa đùa nửa thật nói.
"Cẩn thận một chút." Cố Lệ Vũ dặn dò.
"Yên tâm đi, chú nhỏ của con, cả Thanh Xuyên nữa cũng đi cùng mẹ mà."
"Quỹ cô đi là tổ chức từ thiện ạ?" An Lan tò mò hỏi.
"Ừ, đúng thế." Mẹ Cố gật đầu, "Nó là tổ chức trợ giúp những gia đình có omega bị tổn thương. Có đôi khi sức mạnh của alpha không được dùng đúng chỗ của nó."
"Nhưng chú nhỏ của Cố Lệ Vũ, cả anh họ nữa, họ không phải đều là alpha sao ạ?"
"Đây cũng không phải là vì xung đột giới tính, Vân Dật cùng Thanh Xuyên sao lại không thể đi. Ngược lại, để mấy omega không dám phản kháng, nghĩ cuộc đời mình không thể thay đổi kia nhìn thấy còn có những alpha xuất sắc hơn, săn sóc hơn, họ mới không lại nảy sinh suy nghĩ tiêu cực nữa." Mẹ Cố nửa thật nửa đùa nói.
Cố Lệ Vũ gắp một miếng sườn cho An Lan, nói tiếp: "Càng để mấy tên alpha tự cao tự đại, đã làm sai mà còn tưởng là hay lắm kia biết điều mà thấy xấu hổ vì bản thân."
An Lan vừa nghe thế liền bật cười.
Cậu biết mẹ Cố vẫn luôn hi vọng, bà từng được Cố Vân Lễ yêu thương che chở, vì được yêu cho nên luôn tin tưởng mỗi một omega đều nên được yêu thương che chở như vậy.
"Ừm... Tuần sau, mẹ cùng chủ nhỏ của con định đến chỗ Thanh Xuyên để thăm ba con. Con với An Lan... Có đi cùng không?" Mẹ Cố hỏi.
Cố Lệ Vũ nhìn về phía An Lan, lúc đi bệnh viện An Lan từng bị Cố Vân Lễ dùng tin tức tố trấn áp, nhưng giờ đã tìm ra được nguyên nhân khiến ông ấy mất khống chế, cậu với ông ấy cũng không cảm thấy sợ hãi như trước nữa bèn khẽ gật đầu.
Lúc này Cố Lệ Vũ mới đáp lời: "Được ạ."
Chờ mẹ Cố đi rồi, An Lan và Cố Lệ Vũ lại quay về phòng.
An Lan vẫn chưa quên mình vẫn còn đang là học sinh, bèn chăm chỉ lôi đề cương ôn tập ra làm bài, chiếm hết bàn học của Cố Lệ Vũ, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi học.
Cố Lệ Vũ chỉ có một góc xíu xíu để đặt laptop, phòng chừng đang tiếp tục đọc mấy luận văn cao siêu hồi nãy xem dở.
An Lan làm được một nửa tờ đề thì bắt đầu mất tập trung. Cậu nắm bút, nghiêng đầu nhìn Cố Lệ Vũ ở bên cạnh.
Cái tên này chỉ cần là làm bài tập hay dùng máy tính thì tư thế ngồi sẽ đặc biệt ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, rất có cảm giác đoan chính.
"Có bài nào không hiểu sao? Tôi giảng cho cậu." Cố Lệ Vũ rời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn về phía An Lan.
An Lan thiếu chút là đánh rơi bút trong tay, cậu còn chưa quên mấy cái ảo tưởng Cố Lệ Vũ nói đêm qua đâu, cái gì mà muốn nghe giảng bài thì phải cho cậu ta hôn ấy.
"Không... Không có. Hiện tại thì không."
An Lan chúi đầu nhìn bài tập của mình, lần này đến phiên Cố Lệ Vũ nhìn cậu.
"Bước thứ ba, sức nổi tính sai rồi." Cố Lệ Vũ nói.
An Lan hồi thần nhìn lại, cậu tính sai thật.
"Cậu đừng có nhìn tôi nữa, cậu không nhìn tôi đã không tính sai rồi."
"Lúc tôi hôn cậu, rõ ràng cậu cũng thích." Cố Lệ Vũ đột nhiên nói.
"... Đang yên đang lành, sao cậu... Nói cái đó làm gì?" An Lan ho khan một tiếng, lúc trước cậu còn nghĩ có thể yên lành làm bài tập, giờ hết rồi.
"Tôi hỏi cậu có phải không biết làm không, cậu sẽ nói là không biết, muốn tôi giảng cho mình,sau đó tôi lại nói — muốn nghe giảng phải hôn tôi trước."
An Lan cố ý lộ ra vẻ mặt hơi cáu kỉnh: "Cậu đủ rồi nhé, có định để cho tôi làm bài không đây."
Vừa ngẩng lên nhìn lại thấy Cố Lệ Vũ đang cười, tên này chắc chắn là cố ý.
"Trước đây cũng không thấy cậu nói lắm như vậy." An Lan tức giận cúi đầu, tập trung tinh thần tiếp tục làm đề của mình.
Tầm mắt Cố Lệ Vũ cũng quay lại nhìn lên máy tính.
Hai người trải qua một buổi chiều vô cùng yên tĩnh.
An Lan rất thích cảm giác như thế này, mỗi người đều tự làm chuyện của mình nhưng chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đối phương.
Thậm chí mỗi khi nghiêng mặt qua, An Lan đều cảm thấy Cố Lệ Vũ sẽ lập tức hôn cậu.
Đến tầm ba, bốn giờ chiều, An Lan cuối cùng cũng xử lý xong đề cương khoa học tổng hợp, cậu ngồi thẳng lên, chậm rãi vươn vai.
"Còn đề nào chưa làm xong không?"
"Còn toán với tiếng anh nữa." An Lan quay sang nói với đối phương rồi thở dài thườn thượt.
"Lát nữa cùng tôi đi ra ngoài một chút. Mấy đề đó chờ khi nào về rồi hãy làm cũng được." Cố Lệ Vũ nói.
"Đi đâu thế?"
"Tới một câu lạc bộ MMA." Cố Lệ Vũ đáp.
Thần kinh An Lan lập tức căng như dây đàn: "Cậu tới chỗ đó làm gì?"
"Đi xác nhận xem có người sử dụng trinity-nero không."
"Cậu đi một mình sao? Như vậy quá nguy hiểm." An Lan giữ chặt lấy cổ tay Cố Lệ Vũ.
"Đương nhiên là không đi một mình." Cố Lệ Vũ trở tay nắm lại lấy tay An Lan, "Hứa Tinh Nhiên và Tiếu Thần cũng đi cùng."
"Mấy cậu thật sự nghĩ mình là alpha cao cấp thì sẽ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi đấy à?Đừng quên các cậu vẫn chỉ là học sinh thôi. Có một số việc không thể tự mình giải quyết được." An Lan thấp giọng nói, ba học sinh trung học như bọn họ, cho dù có là alpha cấp cao đi chăng nữa thì với một tổ chức tội phạm nguy hiểm như "Eden" cũng chả đáng được nhắc tới.
"Chúng tôi đã liên hệ với đội trưởng Hồng rồi, anh ta sẽ phái người bí mật đi theo bảo vệ bọn tôi." Cố Lệ Vũ giơ tay, nhéo nhéo tai An Lan trêu chọc, "Cũng vì chúng tôi còn trẻ, trông không có nhiều kinh nghiệm, người ở câu lạc bộ MMA mới thả lỏng cảnh giác hơn."
An Lan suy nghĩ một hồi rồi nhoẻn miệng cười.
"Cậu cười gì vậy? Mới nãy vẫn đang lo lắng mà."
An Lan trả lời: "Nếu cậu đã định đưa tôi đi cùng, thì nhất định rất tự tin mọi chuyện sẽ nằm trong tầm kiểm soát. Còn nếu có nguy hiểm cậu sẽ không chủ động dẫn tôi tới đó đâu."
Hai người thay quần áo rồi lái xe đi đến phòng tập MMA.
Lúc này Tiếu Thần cũng chuẩn bị đi, cậu ta kiểm tra vở bài tập của Tiếu Nhạc rồi chỉ còn biết thở dài.
"Anh, anh thở dài cái gì?" Tiếu Nhạc hỏi.
"Anh chỉ thấy vở bài tập của em quá là thê thảm thôi." Tiếu Thần gãi gãi cằm.
"Còn không nhìn xem em là em gái của ai."
"Chữ em viết giống anh thì có lợi ích gì? Bài tập không làm đúng được câu nào! Phải thông minh được như anh rồi hẵng nói nhé!"
Lúc này, phòng bên cạnh truyền đến tiếng hô thất thanh, hình như có cả tiếng xe lăn bị lật ngã.
Tiếu Thần và Tiếu Nhạc đều làm như không nghe thấy gì, tiếp tục nói tiếp chuyện chữ xấu thì từ nào khó coi nhất.
Độ hai, ba phút sau, có tiếng gõ cửa ngoài phòng Tiếu Nhạc, hộ sĩ đứng ở ngoài lúng túng nói: "Xin lỗi đã làm phiền, nhưng cậu có thể giúp tôi một chút không?"
"Không." Tiếu Thần dứt khoát đáp lời.
Hộ sĩ nghẹn họng, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Tiếu Thần đóng sầm cửa lại.
Tiếu Nhạc che miệng cười thầm.
Tiếu Thần cầm cuốn sách gõ lên đầu cô nhóc một cái: "Cười! Cười! Cười! Bài tập làm sai tùm lum như vậy mà vẫn còn cười được nữa hả!"
Mấy phút sau, lại có tiếng gõ cửa ngoài phòng Tiếu Nhạc.
Anh em hai người vốn định lờ đi làm như không biết, nhưng người tới gõ cửa lần này lại là dì Vương, người giúp việc của nhà họ.
"A Thần! A Thần, cháu tới giúp một tay đi! Xe lăn của Tiểu Uẩn bị lật, chân cậu cả bị kẹp ở giữa thành giường và xe lăn, dì với hai người hộ sĩ kia không biết làm thế nào đẩy ra mà không làm bị thương đến chân của cậu ấy cả!"
Dì Vương là người hiếm hoi trong nhà này từ trước đến nay vẫn coi hai người như trẻ nhỏ trong nhà, bà mở miệng nhờ giúp, Tiếu Thần không thể không đi xem thế nào.
"Đi."
Tiếu Thần đi với dì Vương đến phòng của Tiếu Uẩn.
Trước đây cảm thấy căn phòng này rất lớn, rất rộng rãi, vô cùng có phong cách của chủ nhà, nhưng bây giờ bên trong lại có hơi lộn xộn.
Đĩa, bát sứ rơi vỡ đầy sàn, vài cuốn sách cũng rớt xuống đất.
Lúc đi ngang qua chỗ giá sách, Tiếu Thần hếch cằm liếc một cái, sau đó nhìn thấy ở bên kia TiếuUẩn bị kẹt giữa xe lăn và thành giường, trông vô cùng chật vật, hắn một taychống nửa người trên lên, một tay túm ga trải giường muốn ngồi dậy, nhưng vừa túm, ga trải giường đều bị kéo hết sang một bên.
"Tôi không cần cậu giúp." Tiếu Uẩn lạnh lùng nói.
"Há, vậy tôi đứng nhìn cũng được." Tiếu Thần khoanh tay đứng gọn qua một bên.
Dì Vương cùng hộ sĩ đều lộ ra vẻ mặt không biết làm thế nào cho phải.
Đúng lúc này, Tiếu Hồng Văn cũng tới đây, nhìn đống hỗn độn trên sàn, gân xanh trên trán bắt đầu giật liên hồi: "Lại có chuyện gì nữa đây?"
"Tôi cũng không biết chuyện gì đâu." Tiếu Thần phất tay, tỏ vẻ chính mình cũng là vừa mới tới đây.
Một hộ sĩ vội giải thích: "Là cậu Tiếu Uẩn muốn lấy sách ở giá cao bên kia, cậu ấy cố rướn người nên xe lăn mới bị lật, sau đó kẹt vào thành giường không đứng lên được."
Tiếu Hồng Văn thở dài, xắn tay áo rồi cùng hộ sĩ của Tiếu Uẩn nhấc xe lăn ra, chiếc xe lăn này có khá nhiều chức năng cho nên hơi nặng, chỉ có một hộ sĩ thì quả thực không thể đỡ dậy được. Nếu cứ cố đỡ mà chẳng may trượt tay, cả chiếc xe sẽ đập lên trên người Tiếu Uẩn mất.
Chờ Tiếu Uẩn ngồi lên được rồi, dì Vương mới vội thu dọn sạch sẽ mấy mảnh vỡ trên sàn, sửa sang lại ga giường đang nhăn thành một cục.
Tiếu Thần giống như không có chuyện gì đứng ngó ở một bên, trước đây mà xảy ra chuyện như thế này, Tiếu Hồng Văn đã sớm nổi trận lôi đình, không hét vào mặt cậu ta là chuyện không thể nào.
Nhưng lần này, Tiếu Hồng Văn dễ tính không ngờ. "A Thần, tối nay con ở nhà ăn cơm nhé?"
"Không." Tiếu Thần đơn giản đáp.
"Con... Có hẹn với người khác rồi à?" Trên mặt Tiếu Hồng Văn lộ ra biểu tình chờ mong.
"Đúng."
"Là ai vậy?"
Tiếu Thần nhếch môi cười: "Còn với ai được nữa, vẫn là Hứa Tinh Nhiên thôi."
Quả nhiên, trên mặt Tiếu Hồng Văn lộ rõ vẻ vui mừng: "Vậy con đi đi, cứ đi đi. Có muốn để ba cho lái xe đưa con đi không?"
"Không cần. Gần đây chúng tôi hay đi xe đạp chia sẻ hơn."
Nói thế, Tiếu Thần cũng thực sự đạp xe với Hứa Tinh Nhiên vòng vèo qua mấy con phố.
Chờ lên oto của Hứa Tinh Nhiên, nhận lấy máy tính bảng đối phương đưa cho, bên trên là lời giới thiệu của câu lạc bộ MMA này, Tiếu Thần mới hỏi.
"Làm sao, các cậu nghi có người sử dụng trinity-nero của "Eden" tới câu lạc bộ này đánh boxing hả?"
"Hai ngày nay tôi và Cố Lệ Vũ tra không ít những trường hợp tương tự như Trương Lẫm và Lương Hạo, chỗ này là khả nghi nhất." Hứa Tinh Nhiên đánh tay lái, thong thả nói.
Tiếu Thần híp mắt, nửa đùa nửa thật nói: "Hai người gọi tôi tới là vì tôi khá biết cách đỡ đòn hả?"
Hứa Tinh Nhiên cười đáp: "Chúng tôi gọi cậu chủ yếu là vì muốn nhìn cậu bị ăn đánh thôi."
An Lan ngồi ở ghế sau không nhịn được mà bật cười.
Tiếu Thần rút khăngiấy vo thành một cục, ném lên mặt An Lan: "Nhóc con, không được cười!"
Hứa Tinh Nhiên dừng xe trước cửa câu lạc bộ MMA, cả bốn người cùng đi xuống hết.
Bọn họ vừa định đi vào trong đã bị người cản lại ở bên ngoài.
"Bao tuổi?"
Người kia ngậmthuốc lá, khóe mắt đuôi mày nhìn mấy người họ đầy vẻ xem thường, hắn ta mặc một chiếc áo ba lỗ tập gym màu đen, xăm trổ kín hết hai cánh tay lực lưỡng, cảm giác rất hung hãn.
Mọi khi phụ trách đối ngoại của bọn họ đều là Hứa Tinh Nhiên, nhưng lần này cậu ta lại đẩy Tiếu Thần lên trước, Tiếu Thần ho khan một tiếng, cà lơ phất phơ hỏi ngược lại: "Anh nói xem?"
"Học sinh, bài tập làm xong chưa đấy?" Đối phương nhếch mép cười.
Tiếu Thần cúi đầu nhìn đối phương, làm bộ muốn nói gì đó rồi bất thình lình kẹp bả vai của hắn ta, chỉ nghe "Rắc" một tiếng, đã bẻ trật khớp vai của đối phương!
"Anh nghĩ tôi nên về nhà làm bài tập? Hay là có thể vào chơi một tí?" Tiếu Thần cười hỏi.
Đáng lý vai bị trật khớp phải đau lắm mới đúng, nhưng tên kia không nói tiếng nào, chỉ chống một tay lên tường, loáng cái đã chỉnh khớp về vị trí cũ.
"Thú vị đấy. Nhưng cậu còn dám đánh lén tôi thêm một lần nữa, tôi sẽ vặt đầu cậu xuống làm bóng đá đấy."
Người kia vừa nói vừa moi di động trong túi ra gọi điện thoại: "A Long, bên này có mấy nhóc học sinh muốn vào chơi một tí... Tao biết chúng ta không tiếp học sinh, nhưng người ta cũng gọi là có chút bản lĩnh, mày cho bọn nhóc này mở mang tầm mắt chút, cho bọn nó biết trời cao đất dày rồi tống khứ đi là được."
Chờ không lâu lắm, người tên A Long đã kia xỏ tông loẹt quẹt đi ra. Hắn ta cũng mặc áo ba lỗ tập gym, cơ bắp trên người không quá khoa trương nhưng lại rất rắn chắc, An Lan có thể tưởng tượng ra, vớ vẩn tên này đấm một đấm cũng làm lủng luôn bao cát được ấy chứ.
Trong bốn người bọn họ, tướng mạo trông dữ nhất cũng chỉ có Tiếu Thần. A Long vừa đi ra cũng nhìn cậu ta chằm chằm.
"À há, tuổi trẻ, lại còn là alpha. Cấp cao hả?"
Mắt nhìn người củangười tên A Long này so với người gác cửa rõ ràng là không cùng một cấp bậc.
Người gác cửa cau có, giọng nói cũng mang theo trào phúng: "Ồ, hóa ra là alpha cấp cao à. vậy khớp vai tao bị bẻ cũng không oan."
A Long nghe thế lại bật cười: "Tao không nói một mình cậu ta. Tao là nói cả ba người."
Nói xong, tầm mắt hắn đảo qua Hứa Tinh Nhiên và Cố Lệ Vũ đang đứng phía sau.
"Há? Cả ba? Đây là mặt trời mọc đằng tây hay là trời đổ mưa hồng? Chúng mày không phải tới chơi mà là để phá bĩnh đúng không?"
"Ba người bọn tôi muốn phá quán thì cũng phải đánh được anh ta đã." Hứa Tinh Nhiên hất cằm, ra hiệu về phía A Long.
A Long cười một tiếng: "Mọi người nói A cấp cao đều rất ngông cuồng tự phụ, xem ra cậu cũng có chút tự biết lấy mình. Nói trước, nếu các cậu chỉ muốn vào xem một chút, vậy tôi khuyên các cậu đừng vào. Cách chỗ này ba dãy nhà có một trung tâm huấn luyện thể hình, ở đó có huấn luyện viên riêng, muốn học judo hay tán đả gì gì đó đều không thành vấn đề."
"Nếu không chỉ vào để xem thì sao?" Hứa Tinh Nhiên lại hỏi.
"Vậy sẽ có kẻ thắng người thua, chuyện không phải chỉ là rớt cái răng, chảy tí máu mũi đâu." A Long nở một nụ cười hung ác, "Trong các cậu chỉ có một người được lên đài."
An Lan nghe thế lại bắt đầu cảm thấy lo lắng, cậu biết bọn Cố Lệ Vũ sẽ không làm gì mà không có chuẩn bị, nhưng mọi hoạt động trong câu lạc bộ MMA này e là đều có hệ thống từ trước, An Lan tự tưởng tượng ra không ít mấy cảnh tượng phải kí giấy sinh tử gì gì đó như trong phim.
"Lên thì lên thôi." Tiếu Thần nhún nhún vai.
A Long xoay người, tiện tay lấy điếu thuốc đang kẹp trên tai tên gác cửa đi, "Đi theo tôi. Ở chỗ này của tôi, có kêu cha gọi mẹ cũng không có tác dụng gì đâu."
An Lan vô thức siết chặt tay, Cố Lệ Vũ ở bên cạnh thấy vậy, giữ tay cậu lại, vuốt cho ngón tay cậu duỗi ra rồi hạ giọng nói nhỏ một câu: "Đừng lo lắng."
_____________________
Kết quả là buổi tối hôm đó, lúc ngủ trong đầu An Lan toàn là những cảnh tượng Cố Lệ Vũ nói lúc trước.
Cái gì mà ở lại lớp sau khi tan học, nhà vệ sinh trong trường bắn, rồi còn cả dạ tiệc bị cúp điện nữa, cứ không ngừng hiện đi hiện lại trong đầu cậu.
Ngày hôm sau, chờ An Lan tỉnh ngủ thì cũng đến giờ ăn trưa rồi.
Bình thường Cố Lệ Vũ luôn sinh hoạt rất có quy luật, An Lan nghĩ chắc hẳn cậu ta đã dậy từ lâu rồi mới phải, nhưng không ngờ lúc nghiêng người sang lại thấy cậu ta đang ngồi dựa trên đầu giường dùng laptop.
Trong máy tính đang mở các tài liệu liên quan đến trinity-nero, phải xem đủ các thể loại luận văn và số liệu nghiên cứu dài dẵng dặc mà Cố Lệ Vũ cũng không buồn nhăn mày lấy một cái.
Cảm giác đầu An Lan xích lại chỗ mình, Cổ Lệ Vũ vươn một tay, vòng qua sau đầu An Lan, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai bên kia của cậu.
Động tác vô cùng thân mật, nhưng mà khi ngón tay Cố Lệ Vũ chạm qua chạm lại, ý vị cũng có hơi đổi.
An Lan hất đầu, đập rớt tay Cố Lệ Vũ xuống.
Ngoài phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa khẽ khàng, giọng của mẹ Cố vang lên bên ngoài: "Tiểu Vũ, An Lan, hai đứa đã dậy chưa?"
Cố Lệ Vũ nhìn về phía cửa, đáp một tiếng: "Bọn con dậy rồi."
"Vậy mặc quần áo xong thì ra ăn cơm đi."
"Vâng."
An Lan chui ra khỏi chăn, đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, chờ lúc cậu quay ra, Cố Lệ Vũ mới khép máy tính lại.
Hai người xuống nhà ăn cơm trưa, An Lan cuối cùng cũng được hưởng thụ loại đãi ngộ trong truyền thuyết, mấy món ăn vốn chỉ thấy trên Tivi cuối cùng cũng xuất hiện.
Mẹ Cố vỗ vỗ vai Cố Lệ Vũ nói: "Bưng canh lên giúp mẹ."
"Vâng."
Cố Lệ Vũ đứng dậy, xuống bếp cùng với mẹ mình.
"Tiểu Vũ, mặc dù nói An Lan là alpha, nhưng mà con cũng đừng quá đáng quá, biết không? Thằng bé còn đang phân hóa, là lúc phát triển thể chất, nếu con quá, quá..."
Giọng của mẹ Cố đè xuống rất thấp, cũng rất khẽ nhưng không có nghĩa là An Lan không thể nghe thấy.
"Con chưa làm gì cả." Cố Lệ Vũ đáp.
"Có thật là không có không?" Mẹ Cố hỏi lại.
Mặt An Lan đỏ bừng cả lên, cậu tự hỏi tối qua lúc hai người xem phim đến cái đoạn kia kia, không biết có phải bị mẹ Cố nghe thấy rồi không.
"Không có. Nếu con làm, thì hôm nay cậu ấy sẽ không xuống nhà ăn cơm."
Câu trả lời của Cố Lệ Vũ khiến mẹ Cố cũng thấy cạn lời.
"À, à. Bưng canh lên đi."
An Lan cứ như vậy, lúng ta lúng túng ngồi ở bàn ăn chờ Cố Lệ Vũ mang đồ lên.
"An Lan, cô khôngbiết con thích ăn cái gì, vừa lúc cuối tuần thì chuẩn bị nhiều món một chút, con nhớ ăn nhiều vào nhé." Mẹ Cố cười nói.
"Cô cũng ăn nhiều một chút ạ."
"Mẹ, buổi chiều mẹ vẫn đi đến quỹ* sao?" Cố Lệ Vũ hỏi.
*Quỹ (còn gọi là Quỹ từ thiện) là một loại pháp nhân của tổ chức phi lợi nhuận sẽ thường tặng tiền và hỗ trợ cho các tổ chức khác hoặc cung cấp các nguồn kinh phí riêng của mình cho mục đích từ thiện. Kiểu tổ chức phi lợi nhuận này khác với quỹ tư nhân thường được cấp vốn bởi một cá nhân hoặc gia đình.
"Ừ, chiều mẹ đi. Còn không đi, ở nhà lại phải nghe góc tường của hai đứa nữa." Mẹ Cố nửa đùa nửa thật nói.
"Cẩn thận một chút." Cố Lệ Vũ dặn dò.
"Yên tâm đi, chú nhỏ của con, cả Thanh Xuyên nữa cũng đi cùng mẹ mà."
"Quỹ cô đi là tổ chức từ thiện ạ?" An Lan tò mò hỏi.
"Ừ, đúng thế." Mẹ Cố gật đầu, "Nó là tổ chức trợ giúp những gia đình có omega bị tổn thương. Có đôi khi sức mạnh của alpha không được dùng đúng chỗ của nó."
"Nhưng chú nhỏ của Cố Lệ Vũ, cả anh họ nữa, họ không phải đều là alpha sao ạ?"
"Đây cũng không phải là vì xung đột giới tính, Vân Dật cùng Thanh Xuyên sao lại không thể đi. Ngược lại, để mấy omega không dám phản kháng, nghĩ cuộc đời mình không thể thay đổi kia nhìn thấy còn có những alpha xuất sắc hơn, săn sóc hơn, họ mới không lại nảy sinh suy nghĩ tiêu cực nữa." Mẹ Cố nửa thật nửa đùa nói.
Cố Lệ Vũ gắp một miếng sườn cho An Lan, nói tiếp: "Càng để mấy tên alpha tự cao tự đại, đã làm sai mà còn tưởng là hay lắm kia biết điều mà thấy xấu hổ vì bản thân."
An Lan vừa nghe thế liền bật cười.
Cậu biết mẹ Cố vẫn luôn hi vọng, bà từng được Cố Vân Lễ yêu thương che chở, vì được yêu cho nên luôn tin tưởng mỗi một omega đều nên được yêu thương che chở như vậy.
"Ừm... Tuần sau, mẹ cùng chủ nhỏ của con định đến chỗ Thanh Xuyên để thăm ba con. Con với An Lan... Có đi cùng không?" Mẹ Cố hỏi.
Cố Lệ Vũ nhìn về phía An Lan, lúc đi bệnh viện An Lan từng bị Cố Vân Lễ dùng tin tức tố trấn áp, nhưng giờ đã tìm ra được nguyên nhân khiến ông ấy mất khống chế, cậu với ông ấy cũng không cảm thấy sợ hãi như trước nữa bèn khẽ gật đầu.
Lúc này Cố Lệ Vũ mới đáp lời: "Được ạ."
Chờ mẹ Cố đi rồi, An Lan và Cố Lệ Vũ lại quay về phòng.
An Lan vẫn chưa quên mình vẫn còn đang là học sinh, bèn chăm chỉ lôi đề cương ôn tập ra làm bài, chiếm hết bàn học của Cố Lệ Vũ, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi học.
Cố Lệ Vũ chỉ có một góc xíu xíu để đặt laptop, phòng chừng đang tiếp tục đọc mấy luận văn cao siêu hồi nãy xem dở.
An Lan làm được một nửa tờ đề thì bắt đầu mất tập trung. Cậu nắm bút, nghiêng đầu nhìn Cố Lệ Vũ ở bên cạnh.
Cái tên này chỉ cần là làm bài tập hay dùng máy tính thì tư thế ngồi sẽ đặc biệt ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, rất có cảm giác đoan chính.
"Có bài nào không hiểu sao? Tôi giảng cho cậu." Cố Lệ Vũ rời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn về phía An Lan.
An Lan thiếu chút là đánh rơi bút trong tay, cậu còn chưa quên mấy cái ảo tưởng Cố Lệ Vũ nói đêm qua đâu, cái gì mà muốn nghe giảng bài thì phải cho cậu ta hôn ấy.
"Không... Không có. Hiện tại thì không."
An Lan chúi đầu nhìn bài tập của mình, lần này đến phiên Cố Lệ Vũ nhìn cậu.
"Bước thứ ba, sức nổi tính sai rồi." Cố Lệ Vũ nói.
An Lan hồi thần nhìn lại, cậu tính sai thật.
"Cậu đừng có nhìn tôi nữa, cậu không nhìn tôi đã không tính sai rồi."
"Lúc tôi hôn cậu, rõ ràng cậu cũng thích." Cố Lệ Vũ đột nhiên nói.
"... Đang yên đang lành, sao cậu... Nói cái đó làm gì?" An Lan ho khan một tiếng, lúc trước cậu còn nghĩ có thể yên lành làm bài tập, giờ hết rồi.
"Tôi hỏi cậu có phải không biết làm không, cậu sẽ nói là không biết, muốn tôi giảng cho mình,sau đó tôi lại nói — muốn nghe giảng phải hôn tôi trước."
An Lan cố ý lộ ra vẻ mặt hơi cáu kỉnh: "Cậu đủ rồi nhé, có định để cho tôi làm bài không đây."
Vừa ngẩng lên nhìn lại thấy Cố Lệ Vũ đang cười, tên này chắc chắn là cố ý.
"Trước đây cũng không thấy cậu nói lắm như vậy." An Lan tức giận cúi đầu, tập trung tinh thần tiếp tục làm đề của mình.
Tầm mắt Cố Lệ Vũ cũng quay lại nhìn lên máy tính.
Hai người trải qua một buổi chiều vô cùng yên tĩnh.
An Lan rất thích cảm giác như thế này, mỗi người đều tự làm chuyện của mình nhưng chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đối phương.
Thậm chí mỗi khi nghiêng mặt qua, An Lan đều cảm thấy Cố Lệ Vũ sẽ lập tức hôn cậu.
Đến tầm ba, bốn giờ chiều, An Lan cuối cùng cũng xử lý xong đề cương khoa học tổng hợp, cậu ngồi thẳng lên, chậm rãi vươn vai.
"Còn đề nào chưa làm xong không?"
"Còn toán với tiếng anh nữa." An Lan quay sang nói với đối phương rồi thở dài thườn thượt.
"Lát nữa cùng tôi đi ra ngoài một chút. Mấy đề đó chờ khi nào về rồi hãy làm cũng được." Cố Lệ Vũ nói.
"Đi đâu thế?"
"Tới một câu lạc bộ MMA." Cố Lệ Vũ đáp.
Thần kinh An Lan lập tức căng như dây đàn: "Cậu tới chỗ đó làm gì?"
"Đi xác nhận xem có người sử dụng trinity-nero không."
"Cậu đi một mình sao? Như vậy quá nguy hiểm." An Lan giữ chặt lấy cổ tay Cố Lệ Vũ.
"Đương nhiên là không đi một mình." Cố Lệ Vũ trở tay nắm lại lấy tay An Lan, "Hứa Tinh Nhiên và Tiếu Thần cũng đi cùng."
"Mấy cậu thật sự nghĩ mình là alpha cao cấp thì sẽ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi đấy à?Đừng quên các cậu vẫn chỉ là học sinh thôi. Có một số việc không thể tự mình giải quyết được." An Lan thấp giọng nói, ba học sinh trung học như bọn họ, cho dù có là alpha cấp cao đi chăng nữa thì với một tổ chức tội phạm nguy hiểm như "Eden" cũng chả đáng được nhắc tới.
"Chúng tôi đã liên hệ với đội trưởng Hồng rồi, anh ta sẽ phái người bí mật đi theo bảo vệ bọn tôi." Cố Lệ Vũ giơ tay, nhéo nhéo tai An Lan trêu chọc, "Cũng vì chúng tôi còn trẻ, trông không có nhiều kinh nghiệm, người ở câu lạc bộ MMA mới thả lỏng cảnh giác hơn."
An Lan suy nghĩ một hồi rồi nhoẻn miệng cười.
"Cậu cười gì vậy? Mới nãy vẫn đang lo lắng mà."
An Lan trả lời: "Nếu cậu đã định đưa tôi đi cùng, thì nhất định rất tự tin mọi chuyện sẽ nằm trong tầm kiểm soát. Còn nếu có nguy hiểm cậu sẽ không chủ động dẫn tôi tới đó đâu."
Hai người thay quần áo rồi lái xe đi đến phòng tập MMA.
Lúc này Tiếu Thần cũng chuẩn bị đi, cậu ta kiểm tra vở bài tập của Tiếu Nhạc rồi chỉ còn biết thở dài.
"Anh, anh thở dài cái gì?" Tiếu Nhạc hỏi.
"Anh chỉ thấy vở bài tập của em quá là thê thảm thôi." Tiếu Thần gãi gãi cằm.
"Còn không nhìn xem em là em gái của ai."
"Chữ em viết giống anh thì có lợi ích gì? Bài tập không làm đúng được câu nào! Phải thông minh được như anh rồi hẵng nói nhé!"
Lúc này, phòng bên cạnh truyền đến tiếng hô thất thanh, hình như có cả tiếng xe lăn bị lật ngã.
Tiếu Thần và Tiếu Nhạc đều làm như không nghe thấy gì, tiếp tục nói tiếp chuyện chữ xấu thì từ nào khó coi nhất.
Độ hai, ba phút sau, có tiếng gõ cửa ngoài phòng Tiếu Nhạc, hộ sĩ đứng ở ngoài lúng túng nói: "Xin lỗi đã làm phiền, nhưng cậu có thể giúp tôi một chút không?"
"Không." Tiếu Thần dứt khoát đáp lời.
Hộ sĩ nghẹn họng, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Tiếu Thần đóng sầm cửa lại.
Tiếu Nhạc che miệng cười thầm.
Tiếu Thần cầm cuốn sách gõ lên đầu cô nhóc một cái: "Cười! Cười! Cười! Bài tập làm sai tùm lum như vậy mà vẫn còn cười được nữa hả!"
Mấy phút sau, lại có tiếng gõ cửa ngoài phòng Tiếu Nhạc.
Anh em hai người vốn định lờ đi làm như không biết, nhưng người tới gõ cửa lần này lại là dì Vương, người giúp việc của nhà họ.
"A Thần! A Thần, cháu tới giúp một tay đi! Xe lăn của Tiểu Uẩn bị lật, chân cậu cả bị kẹp ở giữa thành giường và xe lăn, dì với hai người hộ sĩ kia không biết làm thế nào đẩy ra mà không làm bị thương đến chân của cậu ấy cả!"
Dì Vương là người hiếm hoi trong nhà này từ trước đến nay vẫn coi hai người như trẻ nhỏ trong nhà, bà mở miệng nhờ giúp, Tiếu Thần không thể không đi xem thế nào.
"Đi."
Tiếu Thần đi với dì Vương đến phòng của Tiếu Uẩn.
Trước đây cảm thấy căn phòng này rất lớn, rất rộng rãi, vô cùng có phong cách của chủ nhà, nhưng bây giờ bên trong lại có hơi lộn xộn.
Đĩa, bát sứ rơi vỡ đầy sàn, vài cuốn sách cũng rớt xuống đất.
Lúc đi ngang qua chỗ giá sách, Tiếu Thần hếch cằm liếc một cái, sau đó nhìn thấy ở bên kia TiếuUẩn bị kẹt giữa xe lăn và thành giường, trông vô cùng chật vật, hắn một taychống nửa người trên lên, một tay túm ga trải giường muốn ngồi dậy, nhưng vừa túm, ga trải giường đều bị kéo hết sang một bên.
"Tôi không cần cậu giúp." Tiếu Uẩn lạnh lùng nói.
"Há, vậy tôi đứng nhìn cũng được." Tiếu Thần khoanh tay đứng gọn qua một bên.
Dì Vương cùng hộ sĩ đều lộ ra vẻ mặt không biết làm thế nào cho phải.
Đúng lúc này, Tiếu Hồng Văn cũng tới đây, nhìn đống hỗn độn trên sàn, gân xanh trên trán bắt đầu giật liên hồi: "Lại có chuyện gì nữa đây?"
"Tôi cũng không biết chuyện gì đâu." Tiếu Thần phất tay, tỏ vẻ chính mình cũng là vừa mới tới đây.
Một hộ sĩ vội giải thích: "Là cậu Tiếu Uẩn muốn lấy sách ở giá cao bên kia, cậu ấy cố rướn người nên xe lăn mới bị lật, sau đó kẹt vào thành giường không đứng lên được."
Tiếu Hồng Văn thở dài, xắn tay áo rồi cùng hộ sĩ của Tiếu Uẩn nhấc xe lăn ra, chiếc xe lăn này có khá nhiều chức năng cho nên hơi nặng, chỉ có một hộ sĩ thì quả thực không thể đỡ dậy được. Nếu cứ cố đỡ mà chẳng may trượt tay, cả chiếc xe sẽ đập lên trên người Tiếu Uẩn mất.
Chờ Tiếu Uẩn ngồi lên được rồi, dì Vương mới vội thu dọn sạch sẽ mấy mảnh vỡ trên sàn, sửa sang lại ga giường đang nhăn thành một cục.
Tiếu Thần giống như không có chuyện gì đứng ngó ở một bên, trước đây mà xảy ra chuyện như thế này, Tiếu Hồng Văn đã sớm nổi trận lôi đình, không hét vào mặt cậu ta là chuyện không thể nào.
Nhưng lần này, Tiếu Hồng Văn dễ tính không ngờ. "A Thần, tối nay con ở nhà ăn cơm nhé?"
"Không." Tiếu Thần đơn giản đáp.
"Con... Có hẹn với người khác rồi à?" Trên mặt Tiếu Hồng Văn lộ ra biểu tình chờ mong.
"Đúng."
"Là ai vậy?"
Tiếu Thần nhếch môi cười: "Còn với ai được nữa, vẫn là Hứa Tinh Nhiên thôi."
Quả nhiên, trên mặt Tiếu Hồng Văn lộ rõ vẻ vui mừng: "Vậy con đi đi, cứ đi đi. Có muốn để ba cho lái xe đưa con đi không?"
"Không cần. Gần đây chúng tôi hay đi xe đạp chia sẻ hơn."
Nói thế, Tiếu Thần cũng thực sự đạp xe với Hứa Tinh Nhiên vòng vèo qua mấy con phố.
Chờ lên oto của Hứa Tinh Nhiên, nhận lấy máy tính bảng đối phương đưa cho, bên trên là lời giới thiệu của câu lạc bộ MMA này, Tiếu Thần mới hỏi.
"Làm sao, các cậu nghi có người sử dụng trinity-nero của "Eden" tới câu lạc bộ này đánh boxing hả?"
"Hai ngày nay tôi và Cố Lệ Vũ tra không ít những trường hợp tương tự như Trương Lẫm và Lương Hạo, chỗ này là khả nghi nhất." Hứa Tinh Nhiên đánh tay lái, thong thả nói.
Tiếu Thần híp mắt, nửa đùa nửa thật nói: "Hai người gọi tôi tới là vì tôi khá biết cách đỡ đòn hả?"
Hứa Tinh Nhiên cười đáp: "Chúng tôi gọi cậu chủ yếu là vì muốn nhìn cậu bị ăn đánh thôi."
An Lan ngồi ở ghế sau không nhịn được mà bật cười.
Tiếu Thần rút khăngiấy vo thành một cục, ném lên mặt An Lan: "Nhóc con, không được cười!"
Hứa Tinh Nhiên dừng xe trước cửa câu lạc bộ MMA, cả bốn người cùng đi xuống hết.
Bọn họ vừa định đi vào trong đã bị người cản lại ở bên ngoài.
"Bao tuổi?"
Người kia ngậmthuốc lá, khóe mắt đuôi mày nhìn mấy người họ đầy vẻ xem thường, hắn ta mặc một chiếc áo ba lỗ tập gym màu đen, xăm trổ kín hết hai cánh tay lực lưỡng, cảm giác rất hung hãn.
Mọi khi phụ trách đối ngoại của bọn họ đều là Hứa Tinh Nhiên, nhưng lần này cậu ta lại đẩy Tiếu Thần lên trước, Tiếu Thần ho khan một tiếng, cà lơ phất phơ hỏi ngược lại: "Anh nói xem?"
"Học sinh, bài tập làm xong chưa đấy?" Đối phương nhếch mép cười.
Tiếu Thần cúi đầu nhìn đối phương, làm bộ muốn nói gì đó rồi bất thình lình kẹp bả vai của hắn ta, chỉ nghe "Rắc" một tiếng, đã bẻ trật khớp vai của đối phương!
"Anh nghĩ tôi nên về nhà làm bài tập? Hay là có thể vào chơi một tí?" Tiếu Thần cười hỏi.
Đáng lý vai bị trật khớp phải đau lắm mới đúng, nhưng tên kia không nói tiếng nào, chỉ chống một tay lên tường, loáng cái đã chỉnh khớp về vị trí cũ.
"Thú vị đấy. Nhưng cậu còn dám đánh lén tôi thêm một lần nữa, tôi sẽ vặt đầu cậu xuống làm bóng đá đấy."
Người kia vừa nói vừa moi di động trong túi ra gọi điện thoại: "A Long, bên này có mấy nhóc học sinh muốn vào chơi một tí... Tao biết chúng ta không tiếp học sinh, nhưng người ta cũng gọi là có chút bản lĩnh, mày cho bọn nhóc này mở mang tầm mắt chút, cho bọn nó biết trời cao đất dày rồi tống khứ đi là được."
Chờ không lâu lắm, người tên A Long đã kia xỏ tông loẹt quẹt đi ra. Hắn ta cũng mặc áo ba lỗ tập gym, cơ bắp trên người không quá khoa trương nhưng lại rất rắn chắc, An Lan có thể tưởng tượng ra, vớ vẩn tên này đấm một đấm cũng làm lủng luôn bao cát được ấy chứ.
Trong bốn người bọn họ, tướng mạo trông dữ nhất cũng chỉ có Tiếu Thần. A Long vừa đi ra cũng nhìn cậu ta chằm chằm.
"À há, tuổi trẻ, lại còn là alpha. Cấp cao hả?"
Mắt nhìn người củangười tên A Long này so với người gác cửa rõ ràng là không cùng một cấp bậc.
Người gác cửa cau có, giọng nói cũng mang theo trào phúng: "Ồ, hóa ra là alpha cấp cao à. vậy khớp vai tao bị bẻ cũng không oan."
A Long nghe thế lại bật cười: "Tao không nói một mình cậu ta. Tao là nói cả ba người."
Nói xong, tầm mắt hắn đảo qua Hứa Tinh Nhiên và Cố Lệ Vũ đang đứng phía sau.
"Há? Cả ba? Đây là mặt trời mọc đằng tây hay là trời đổ mưa hồng? Chúng mày không phải tới chơi mà là để phá bĩnh đúng không?"
"Ba người bọn tôi muốn phá quán thì cũng phải đánh được anh ta đã." Hứa Tinh Nhiên hất cằm, ra hiệu về phía A Long.
A Long cười một tiếng: "Mọi người nói A cấp cao đều rất ngông cuồng tự phụ, xem ra cậu cũng có chút tự biết lấy mình. Nói trước, nếu các cậu chỉ muốn vào xem một chút, vậy tôi khuyên các cậu đừng vào. Cách chỗ này ba dãy nhà có một trung tâm huấn luyện thể hình, ở đó có huấn luyện viên riêng, muốn học judo hay tán đả gì gì đó đều không thành vấn đề."
"Nếu không chỉ vào để xem thì sao?" Hứa Tinh Nhiên lại hỏi.
"Vậy sẽ có kẻ thắng người thua, chuyện không phải chỉ là rớt cái răng, chảy tí máu mũi đâu." A Long nở một nụ cười hung ác, "Trong các cậu chỉ có một người được lên đài."
An Lan nghe thế lại bắt đầu cảm thấy lo lắng, cậu biết bọn Cố Lệ Vũ sẽ không làm gì mà không có chuẩn bị, nhưng mọi hoạt động trong câu lạc bộ MMA này e là đều có hệ thống từ trước, An Lan tự tưởng tượng ra không ít mấy cảnh tượng phải kí giấy sinh tử gì gì đó như trong phim.
"Lên thì lên thôi." Tiếu Thần nhún nhún vai.
A Long xoay người, tiện tay lấy điếu thuốc đang kẹp trên tai tên gác cửa đi, "Đi theo tôi. Ở chỗ này của tôi, có kêu cha gọi mẹ cũng không có tác dụng gì đâu."
An Lan vô thức siết chặt tay, Cố Lệ Vũ ở bên cạnh thấy vậy, giữ tay cậu lại, vuốt cho ngón tay cậu duỗi ra rồi hạ giọng nói nhỏ một câu: "Đừng lo lắng."
/101
|