Bé Xuân Quả, Thương Không Lẫm có xuất hiện không? Không. Năm nay Thương Không Lẫm cũng không xuất hiện... Lần thú n, Xuân Quả thất vọng thở dài, đôi mắt long lanh giọt lệ buồn.
Nếu đã không xuất hiện thì bé Xuân Quả cũng nên bỏ cuộc đi thôi chứ? Hay là cậu với mình... mình... Thái Khả Phu thò lò nước mũi dài ngoằng, mặt mũi đỏ bừng, gãi đầu gãi tai nói lí nhí .
Không! Đương nhiên là không. Không đợi Thái Khả Phu nói hết câu, Xuân Quả đã quay ngoắt lại, từ chối không thương tiếc.
Đương... Đương nhiên là không? Thái Khả Phu sững người, đứng chết lặng trong nổi thất vọng, nước mũi đông cứng lại như nhũ băng dưới mái hiên mùa đông, Cậu, cậu nói... đương nhiên là không với... với tớ...
Đồ ngốc, cậu cứ lắp ba lắp bắp cái gì thế hả? Xuân Quả trừng mắt nhìn Thái Khả Phu, rồi giơ ngón cái lên chỉ vào mình, gương mặt hiện lên một nụ cười tự tin và mạnh mẽ, Lẫm đã nói rồi, phải mạnh mẽ thì mới có được hạnh phúc. Ý của tớ khi nãy là,tớ nhất định sẽ không từ bỏ lời hứa của tớ và Thương Không Lẫm.
Kể đến đây, đôi mắt đang hướng lên trời xanh của Thái Khả Phu dâng trào nước vì xúc động.
Như thế đó... Tuy tôi cũng chưa từng gặp cái tên Thương Không Lẫm chết dẫm đó, nhưng ánh mắt của bé Xuân Quả ngày hôm đó đã nói cho tôi biết, tất cả những điều đó tuyệt đối không phải là nói dối. Không chỉ thế, ánh mắt kiên định của cậu ấy đã khiến tôi tiếp tục theo đuổi cậu ấy cho đến bây giờ. Cho dù hiện giờ bé Xuân Quả vẫn chưa tiếp nhận tình cảm của tôi, nhưng tôi tuyệt đối không bỏ cuộc.
Thái... Khả... Phu...
Một giọng nói tức giận kinh hoàng vang lên sau Thái Khả Phu, kéo cậu ra khỏi thế giới của riêng mình để về với thực tại
Nghe thấy giọng nói lanh lảnh đó, Thái Khả Phu lập tức biến thành một chú chó săn lông vàng , quay người lại nhìn Xuân Quả và không ngừng vẩy đuôi một cách ngờ nghệch.
Bé Xuân Quả, cậu gọi mình à?
Xuân Quả đã không nhịn thêm được nữa, đôi lông mày cau lại vì tức tối, giọng nói cứ gầm gừ trong cuống họng như tiếng sấm rền.
Mới sáng sớm cậu đã chạy tới đây làm gì?
Làm gì á? Thế mà cũng phải hỏi. Câu hỏi của Xuân Quả dường như khiến Thái Khả Phu vô cùng kinh ngạc, Bé Xuân Quả ơi, từ lâu mình đã thề với cậu là chuyện của cậu cũng chính là chuyện của Thái Khả Phu này! Ở trường trung học Đom Đóm này, mình nhất định sẽ che chở cho cậu.
Nhưng lần nào cậu xuất hiện cũng làm cho chuyện càng tệ thêm... Bàn tay đang xiết chặt củ Xuân Quả lúc này đã bắt đầu đỏ lên, báo hiệu sự tức giận đã lên tới đỉnh điểm.
Càng tệ thêm? Thái Khả Phu chớp mắt ngơ ngác nhìn Xuân Quả.
Đại ca ơi, mọi người... đi hết cả rồi. Thấy Thái Khả Phu vẫn chưa hiểu ra, cậu nam sinh gầy gò toát mồ hôi lạnh lấy tay vỗ vỗ lên vai Thái Khả Phu.
Ớ... ớ? Cái gì!? Đi... đi hết rồi á? Sao lại như thế? Thái Khả Phu hoảng hốt quay người lại nhìn quanh một lượt, mới phát hiện ra đám đông đứng tụ tập trước băng rôn khẩu hiệu không biết đã bỏ đi hết từ lúc nào, còn tờ giấy thì trắng trơn không có lấy một cái tên.
Mấy thằng ngốc này! Sao luca nãy không giữ bọn họ lại? Trong lúc tức giận, Thái Khả Phu tóm lấy một cậu béo nhất trong số bốn cậu nam sinh, nhưng vì nhận ra không thể nhất nổi cậu này nên Thái Khả Phu ấm ức vã mồ hôi, bèn chuyển sang tóm cậu gầy nhẳng.
Nhưng... nhưng mà đại ca ơi, bọn em cũng bó tay...
Tứ tiểu thiên nga nhìn nhau, phân bua giải thích trong bất lực, rồi nhất tề quay người lại- Sân khấu của Tứ tiểu thiên nga chính thức công diễn.
Đây... đây là người được hâm mộ nhất ở trường mình sao?
Không, đó là do cậu ta tự phóng đại ấy mà.
Nhưng tục ngữ có câu, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, vốn dĩ vừa rồi mình không thực sự tin Xuân Quả là kẻ lừa bịp, nhưng mà nhìn thấy cái cậu Thái Khả Phu bạn của cậu ấy... thì mình bắt đầu cảm thấy không tin không được.
Nếu mà chúng ta kí tên lên tờ giấy vì lời kêu gọi của hai người này, chắc chắn sẽ bị mọi người cho là quái dị như bọn họ cho xem.
Ừ ừ... hay là thôi đi.
Tứ tiểu thiên nga bóp méo giọng, bắt chước lại những lời bàn tán của các bạn học sinh khi nãy.
Môi Thái Khả Phu run run, mặt đỏ bừng: Mấy đứa chết tiệt đó, lần sau mà gặp tụi nó nhất định không cho bọn nó trái cây nữa!
Nếu đã không xuất hiện thì bé Xuân Quả cũng nên bỏ cuộc đi thôi chứ? Hay là cậu với mình... mình... Thái Khả Phu thò lò nước mũi dài ngoằng, mặt mũi đỏ bừng, gãi đầu gãi tai nói lí nhí .
Không! Đương nhiên là không. Không đợi Thái Khả Phu nói hết câu, Xuân Quả đã quay ngoắt lại, từ chối không thương tiếc.
Đương... Đương nhiên là không? Thái Khả Phu sững người, đứng chết lặng trong nổi thất vọng, nước mũi đông cứng lại như nhũ băng dưới mái hiên mùa đông, Cậu, cậu nói... đương nhiên là không với... với tớ...
Đồ ngốc, cậu cứ lắp ba lắp bắp cái gì thế hả? Xuân Quả trừng mắt nhìn Thái Khả Phu, rồi giơ ngón cái lên chỉ vào mình, gương mặt hiện lên một nụ cười tự tin và mạnh mẽ, Lẫm đã nói rồi, phải mạnh mẽ thì mới có được hạnh phúc. Ý của tớ khi nãy là,tớ nhất định sẽ không từ bỏ lời hứa của tớ và Thương Không Lẫm.
Kể đến đây, đôi mắt đang hướng lên trời xanh của Thái Khả Phu dâng trào nước vì xúc động.
Như thế đó... Tuy tôi cũng chưa từng gặp cái tên Thương Không Lẫm chết dẫm đó, nhưng ánh mắt của bé Xuân Quả ngày hôm đó đã nói cho tôi biết, tất cả những điều đó tuyệt đối không phải là nói dối. Không chỉ thế, ánh mắt kiên định của cậu ấy đã khiến tôi tiếp tục theo đuổi cậu ấy cho đến bây giờ. Cho dù hiện giờ bé Xuân Quả vẫn chưa tiếp nhận tình cảm của tôi, nhưng tôi tuyệt đối không bỏ cuộc.
Thái... Khả... Phu...
Một giọng nói tức giận kinh hoàng vang lên sau Thái Khả Phu, kéo cậu ra khỏi thế giới của riêng mình để về với thực tại
Nghe thấy giọng nói lanh lảnh đó, Thái Khả Phu lập tức biến thành một chú chó săn lông vàng , quay người lại nhìn Xuân Quả và không ngừng vẩy đuôi một cách ngờ nghệch.
Bé Xuân Quả, cậu gọi mình à?
Xuân Quả đã không nhịn thêm được nữa, đôi lông mày cau lại vì tức tối, giọng nói cứ gầm gừ trong cuống họng như tiếng sấm rền.
Mới sáng sớm cậu đã chạy tới đây làm gì?
Làm gì á? Thế mà cũng phải hỏi. Câu hỏi của Xuân Quả dường như khiến Thái Khả Phu vô cùng kinh ngạc, Bé Xuân Quả ơi, từ lâu mình đã thề với cậu là chuyện của cậu cũng chính là chuyện của Thái Khả Phu này! Ở trường trung học Đom Đóm này, mình nhất định sẽ che chở cho cậu.
Nhưng lần nào cậu xuất hiện cũng làm cho chuyện càng tệ thêm... Bàn tay đang xiết chặt củ Xuân Quả lúc này đã bắt đầu đỏ lên, báo hiệu sự tức giận đã lên tới đỉnh điểm.
Càng tệ thêm? Thái Khả Phu chớp mắt ngơ ngác nhìn Xuân Quả.
Đại ca ơi, mọi người... đi hết cả rồi. Thấy Thái Khả Phu vẫn chưa hiểu ra, cậu nam sinh gầy gò toát mồ hôi lạnh lấy tay vỗ vỗ lên vai Thái Khả Phu.
Ớ... ớ? Cái gì!? Đi... đi hết rồi á? Sao lại như thế? Thái Khả Phu hoảng hốt quay người lại nhìn quanh một lượt, mới phát hiện ra đám đông đứng tụ tập trước băng rôn khẩu hiệu không biết đã bỏ đi hết từ lúc nào, còn tờ giấy thì trắng trơn không có lấy một cái tên.
Mấy thằng ngốc này! Sao luca nãy không giữ bọn họ lại? Trong lúc tức giận, Thái Khả Phu tóm lấy một cậu béo nhất trong số bốn cậu nam sinh, nhưng vì nhận ra không thể nhất nổi cậu này nên Thái Khả Phu ấm ức vã mồ hôi, bèn chuyển sang tóm cậu gầy nhẳng.
Nhưng... nhưng mà đại ca ơi, bọn em cũng bó tay...
Tứ tiểu thiên nga nhìn nhau, phân bua giải thích trong bất lực, rồi nhất tề quay người lại- Sân khấu của Tứ tiểu thiên nga chính thức công diễn.
Đây... đây là người được hâm mộ nhất ở trường mình sao?
Không, đó là do cậu ta tự phóng đại ấy mà.
Nhưng tục ngữ có câu, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, vốn dĩ vừa rồi mình không thực sự tin Xuân Quả là kẻ lừa bịp, nhưng mà nhìn thấy cái cậu Thái Khả Phu bạn của cậu ấy... thì mình bắt đầu cảm thấy không tin không được.
Nếu mà chúng ta kí tên lên tờ giấy vì lời kêu gọi của hai người này, chắc chắn sẽ bị mọi người cho là quái dị như bọn họ cho xem.
Ừ ừ... hay là thôi đi.
Tứ tiểu thiên nga bóp méo giọng, bắt chước lại những lời bàn tán của các bạn học sinh khi nãy.
Môi Thái Khả Phu run run, mặt đỏ bừng: Mấy đứa chết tiệt đó, lần sau mà gặp tụi nó nhất định không cho bọn nó trái cây nữa!
/26
|