Không hiểu! Không hiểu! Mình thật sự không hiểu nổi! Khi nắng chiều dần tắt, trường trung học Đom Đóm dần dần chìm trong yên tĩnh, vậy mà đúng lúc này, trên đỉnh núi lại vang lên một tràng những tiếng hét đầy tức tối.
Xuân Quả đứng một mình dưới gốc cây long não cao lớn, ngẩng đầu nhìn khoảng trời lấp ló sau những tán cây và thở hồng hộc.
Mình không hiểu tại sao vì lợi ích của nhà trường mà phá hủy khu rừng. Mình không hiểu tại sao các bạn đều không tin câu chuyện giữa mình và Thương Không Lẫm. Mình không hiểu mình chờ đợi đằng đẵng bao năm rồi, mà tên xấu xa Thương Không Lẫm vẫn chưa thấy xuất hiện.
Im lặng... Im lặng...
Không có ai trả lời câu hỏi của Xuân Quả. Trong khu rừng buổi hoàng hôn, chỉ có ánh sáng dịu dàng của vầng tịch dương chiếu xuyên qua cành lá rậm rạp, nhẹ nhàng rải xuống đồng cỏ giữa rừng, tựa như những chú bướm màu can đang rập rờn trên ngọn cỏ.
Xuân Quả ấm ức quay đầu nhìn thân cây long não phía sau lưng, nhìn thấy những mảnh giấy nhắn mình viết cho Thương Không Lẫm vẫn nằm im ở nguyên vị trí cũ mà trong lòng thấy xót xa như vừa ăn phải một quả mận xanh.
Tiểu Nặc ơi, mình sắp không chịu nổi nữa rồi... Đi mười năm rồi, Thương Không Lẫm không hề cis tin tức gì hết, chắc cậu ấy sẽ không bao giờ xuất hiện nữa đâu. Hay là thực ra những lời mà bọn họ nói mới là sự thật, cuộc gặp gỡ giữa mình và Thương Không Lẫm thực sự chỉ là một giấc mơ...
Xuân Quả thở dài thườn thượt, tiến đến trước cây long não, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa xung quanh cái hốc trên thân cây, sau đó kéo chiếc xô nhựa màu đỏ đựng phân bón và chiếc túi vải đựng dụng cụ đến gần thân cây, quỳ xuống và bắt đầu bón phân cho cây long não Tiểu Nặc một cách thành thục.
Tiểu Nặc, bệnh của cậu càng ngày càng nặng rồi... Hốc cây đã to thế này, mà phía trong hốc đã hơi mục rữa... Mình tìm hiểu rồi, trong sách nói là cậu bị như thế, ngoài nguyên nhân là do sâu mọt đục khoét ra, thì môi trường bị ô nhiễm làm đất bị biến chất cũng là nguyên nhân quan trọng. Mình có thể bón phân cho cậu, bắt sâu cho cậu, nhưng mình không có cách nào để cải thiện đất cả...
Nói đến đây, giọng Xuân Quả lại nghẹn ngào.
Tiểu Nặc à, cậu bệnh nặng thế này mà vẫn kiên trì như thế, chắc chắn là vì cậu cũng đang đợi Thương Không Lẫm đúng không? Chỉ có điều sự kiên trì của hai chúng ta dường như đều sắp đến giới hạn rồi...
Một cơn gió thổi qua, cây long não dường như đang an ủi Xuân Quả, nhẹ nhàng lung lay cành lá, phát ra âm thanh xào xạt dịu dàng.
À đúng rồi, suýt nữa thì quên.
Bỗng nhiên Xuân Quả như nhớ ra điều gì đó, cô bé thò tay vào chiếc cặp sách bên cạnh, lấy ra một chiếc lọ thủy tinh, nhẹ nhàng mở nắp lọ Chú bướm xinh đẹp vừa hóa thân lúc sáng lập tức vỗ vỗ cánh rồi từ trong lọ chui ra bay về phía rừng sâu.
Đừng để bị thương nữa nhé!
Chú bướm nhanh chóng biến mất trong khu rừng rậm rạp, Xuân Quả cười khẽ, nhưng nụ cười dưới ánh hoàng hôn có chút gì đó bất lực và u buồn.
Có lẽ, mùa hạ năm nay là mùa hạ cuối cùng mình còn giữ được Rừng đom đóm...
Xuân Quả đứng một mình dưới gốc cây long não cao lớn, ngẩng đầu nhìn khoảng trời lấp ló sau những tán cây và thở hồng hộc.
Mình không hiểu tại sao vì lợi ích của nhà trường mà phá hủy khu rừng. Mình không hiểu tại sao các bạn đều không tin câu chuyện giữa mình và Thương Không Lẫm. Mình không hiểu mình chờ đợi đằng đẵng bao năm rồi, mà tên xấu xa Thương Không Lẫm vẫn chưa thấy xuất hiện.
Im lặng... Im lặng...
Không có ai trả lời câu hỏi của Xuân Quả. Trong khu rừng buổi hoàng hôn, chỉ có ánh sáng dịu dàng của vầng tịch dương chiếu xuyên qua cành lá rậm rạp, nhẹ nhàng rải xuống đồng cỏ giữa rừng, tựa như những chú bướm màu can đang rập rờn trên ngọn cỏ.
Xuân Quả ấm ức quay đầu nhìn thân cây long não phía sau lưng, nhìn thấy những mảnh giấy nhắn mình viết cho Thương Không Lẫm vẫn nằm im ở nguyên vị trí cũ mà trong lòng thấy xót xa như vừa ăn phải một quả mận xanh.
Tiểu Nặc ơi, mình sắp không chịu nổi nữa rồi... Đi mười năm rồi, Thương Không Lẫm không hề cis tin tức gì hết, chắc cậu ấy sẽ không bao giờ xuất hiện nữa đâu. Hay là thực ra những lời mà bọn họ nói mới là sự thật, cuộc gặp gỡ giữa mình và Thương Không Lẫm thực sự chỉ là một giấc mơ...
Xuân Quả thở dài thườn thượt, tiến đến trước cây long não, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa xung quanh cái hốc trên thân cây, sau đó kéo chiếc xô nhựa màu đỏ đựng phân bón và chiếc túi vải đựng dụng cụ đến gần thân cây, quỳ xuống và bắt đầu bón phân cho cây long não Tiểu Nặc một cách thành thục.
Tiểu Nặc, bệnh của cậu càng ngày càng nặng rồi... Hốc cây đã to thế này, mà phía trong hốc đã hơi mục rữa... Mình tìm hiểu rồi, trong sách nói là cậu bị như thế, ngoài nguyên nhân là do sâu mọt đục khoét ra, thì môi trường bị ô nhiễm làm đất bị biến chất cũng là nguyên nhân quan trọng. Mình có thể bón phân cho cậu, bắt sâu cho cậu, nhưng mình không có cách nào để cải thiện đất cả...
Nói đến đây, giọng Xuân Quả lại nghẹn ngào.
Tiểu Nặc à, cậu bệnh nặng thế này mà vẫn kiên trì như thế, chắc chắn là vì cậu cũng đang đợi Thương Không Lẫm đúng không? Chỉ có điều sự kiên trì của hai chúng ta dường như đều sắp đến giới hạn rồi...
Một cơn gió thổi qua, cây long não dường như đang an ủi Xuân Quả, nhẹ nhàng lung lay cành lá, phát ra âm thanh xào xạt dịu dàng.
À đúng rồi, suýt nữa thì quên.
Bỗng nhiên Xuân Quả như nhớ ra điều gì đó, cô bé thò tay vào chiếc cặp sách bên cạnh, lấy ra một chiếc lọ thủy tinh, nhẹ nhàng mở nắp lọ Chú bướm xinh đẹp vừa hóa thân lúc sáng lập tức vỗ vỗ cánh rồi từ trong lọ chui ra bay về phía rừng sâu.
Đừng để bị thương nữa nhé!
Chú bướm nhanh chóng biến mất trong khu rừng rậm rạp, Xuân Quả cười khẽ, nhưng nụ cười dưới ánh hoàng hôn có chút gì đó bất lực và u buồn.
Có lẽ, mùa hạ năm nay là mùa hạ cuối cùng mình còn giữ được Rừng đom đóm...
/26
|