Kít!
Trên sân bóng rổ phía sau dãy phòng học, Thương Không Lẫm và Xuân Quả nép sát vào nhau, thụp người xuống lùm cây vạn niên thanh rậm rạp, vểnh tai lắng nghe tiếng la hét tắt dần của đám nữ sinh vừa đuổi theo, cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhỏm.
A... Thật là mệt quá đi!! Mình thề là sau này dù có làm gì cũng tuyệt đối không làm thần tượng. Làm thần tượng chẳng khác nào tự sát. Cuối cùng cũng chui được ra khỏi làm cây vạn niên thanh, Thương Không Lẫm ngẩng đầu lên trời, há miệng hít một hơi thật sâu, giống như vận động viên lặn vừa nhô đầu lên khỏi mặt nước sau khi lặn dưới đáy một hồi lâu.
Xuân Quả ấm ức đứng bên cạnh phủi phủi đất cát và lá cây dính trên người, bĩu môi nhìn Thương Không Lẫm và thầm nghĩ.
Tên khùng này còn dám nói nữa! Chỉ vì cùng bàn với cậu ta mà mình bị liệt vào thành phần nguy hiểm số một trong danh sách đen của Đội hộ vệ Thương Không Lẫm . Vừa nãy cậu ta lại còn cầm tay mình lôi đi trước cái nhìn chăm chăm của bao nhiêu người, xem ra sau này chắc mình khó lòng có được những ngày yên ổn rồi...
Anh Đào, sao không thấy nói gì? Thấy sau lưng im thin thít, Thương Không Lẫm ngoái lại nhìn Xuân Quả với ánh mắt tò mò.
À... Tôi... Xuân Quả ngẩng đầu nhìn Thương Không Lẫm, mở miệng định nói gì đó, nhưng ánh mắt cô bé bỗng trở nên ngây dại vì bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Lúc này,ngay trước mắt Xuân Quả, Thương Không Lẫm đang đút tay trong túi quần, lặng lẽ nghiêng người nhìn Xuân Quả. Gió nhẹ làm bay bay làn tóc mềm mại và đen nhánh của cậu ta, gương mặt đẹp như bức tượng được điêu khắc bằng ngọc quý ánh lên một ánh sáng long lanh và huyền bí như mộng ảo. Có lẽ do vừa chạy nhanh quá nên chiếc áo sơ mi đồng phục trắng rủ xuống xộc xệch, một bên vạt áo vừa tuột mất một chiếc cúc đang phấp phới trong gió như cánh bướm trắng, khiến cậu ta trông như một thiên sứ đang chuẩn bị tung cánh bay lên thiên đường...
Xuân Quả đứng chết lặng nhìn thiên sư tịch dương Thương Không Lẫm, bị vẻ đẹp như trong mơ của cậu ta làm cho cảm động phát khóc.
Tôi... Tôi... Xuân Quả lắp ba lắp bắp như người máy, trong khoảnh khắc vừa chui ra khỏi lùm cây vạn niên thanh, rõ ràng trong lòng vẫn còn một đống thắc mắc muốn hỏi Thương Không Lẫm, muốn dốc hết tâm tư với cậu ta, nhưng bây giờ những câu hỏi đó đã biến mất hết như vừa bốc hơi, trong đầu chợt trở nên trống rỗng.
Sao thế?
Thấy Xuân Quả lắp bắp mãi mới nói được một câu không ra hồn, Thương Không Lẫm tò mò nhìn Xuân Quả, bỗng nhiên như vừa hiểu ra điều gì, cậu khẽ nhếch mép cười kiểu đi guốc trong bụng , Anh Đào, không phải vì cuối cùng cũng được một mình ở bên cạnh tôi nên nhất thời xúc động không nói nên lời chứ?
Ư...
Xuân Quả sững người, khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng lên còn hơn cả mặt trời lúc xế chiều. Cô bé ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác như đứa trẻ nói dối vừa bị lộ tẩy, phồng mang trợn má như hai cái bánh bao hấp.
Ha ha ha! Anh Đào đáng yêu thật đấy!
Ư... không được cười! Xuân Quả chuyển từ xấu hổ sang tức tối, cô bé hét lên, chỉ muốn dùng nắm đấm đấm cho Thương Không Lẫm bất tỉnh, Cậu mà còn ồn ào nữa là tôi mặc kệ cậu đấy!
Ha ha ha! Được rồi, được rồi! Thương Không Lẫm gật đầu, mỉm cười nhìn Xuân Quả, Anh Đào, chúng ta đã mười năm không gặp nhau rồi. Hơn nữa, mấy hôm tôi chuyển trường đến đây, toàn bị các bạn trong trường vây chặt, cũng không có cơ hội để nói chuyện với cậu. Khó khăn lắm mới được ngồi riêng với nhau, tiếp theo chúng ta làm gì bây giờ nhỉ?...
Nghe Thương Không Lẫm nói, Xuân Quả mới sực nhớ ra hoàn cảnh hiện tại, và bỗng chốc trở nên căng thẳng. Xuân Quả nắm chặt bàn tay, mặt đỏ bừng, đánh mất cả vẻ lanh lợi thường ngày.
Tôi... tôi có mấy câu muốn hỏi cậu!
Thương Không Lẫm đang chống cằm ngẩng lên trời suy nghĩ về kế hoạch hèn hè tiếp theo, vừa nghe Xuân Quả nói vậy liền quay đầu lại bật cười.
Phì! Anh Đào, bây giờ vẫn đang trong giờ học à? Sao hỏi tôi mà lại phải giơ tay lên làm gì?
Giơ... giơ tay? Xuân Quả ngẩng người quay sang nhìn thì thấy cánh tay phải của mình không biết đã giơ lên rõ cao từ lúc nào, hệt như học trò đang muốn thắc mắc với giáo viên. Gương mặt đỏ bừng của Xuân Quả lập tức chuyển sang trắng bệch.
Đáng ghét, sap cứ mỗi lần đứng trước mặt Thương Không Lẫm là đầu óc mình lại như kiểu bị chập mạch, rồi liên tục bị mất mặt chứ? Mười năm trước rõ ràng có thế này đâu... Rốt cuộc là Thương Không Lẫm đã thay đổi hay mình đã thay đổi?...
Nhưng mà Anh Đào à, cậu thật chẳng thấu hiểu lòng người gì cả. Đã mười năm nay chúng ta không gặp nhau, lần hẹn hò đầu tiên sau khi gặp chẳng lẽ lại ngồi đây người hỏi người đáp như cảnh sát thẩm vấn tội phạm à? Chán chết đi được! Thương Không Lẫm vừa làu bàu, vừa đan hai tay sau gáy một cách lười biếng.
A... thế hay là... Ánh mắt Xuân Quả liếc qua liếc lại khắp sân bóng rổ theo một dòng suy nghĩ hỗn loạn, rồi đột nhiên tia thấy một trái bóng rổ đang lăn lóc dưới chân ghế đá, mắt Xuân Quả sáng lên, cô bé bước tới nhặt trái bóng lên rồi ngoảnh đầu cười với Thương Không Lẫm, Thương Không Lẫm! Cậu biết một trò chơi có tên là 'Người bạn chân thành' không?
Người bạn chân thành? Trò chơi? Thương Không Lẫm nhìn Xuân Quả, háo hức nhỏm người dậy.
Trò chơi rất đơn giản. Xuân Quả vừa nói vừa đập đập trái bóng, rồi dùng hai tay nâng bóng lên chuyền cho Thương Không Lẫm, Chúng ta thay phiên nhau ném bóng vào rổ, mỗi lần ném trúng được hỏi người còn lại một câu. Mỗi người được ném mười lượt, sau khi kết thúc trò chơi, ai ném lọt rổ nhiều lần hơn thì được phép đưa ra một yêu cầu cho người thua cuộc.
Thế này chẳng qua là bình mới rượu cũ thôi mà. Thương Không Lẫm dùng một đầu ngón tay đỡ lấy quả bóng đang quay tít, giọng có vẻ không vui, Nhưng người thắng có thể đưa ra yêu cầu cho người thua, thế thì cũng thú vị đấy... Được, bắt đầu thôi!
Không vấn đề! Xuân Quả xắn tay áo, ra vẻ muốn quyết đấu một trận ra trò.
Thương Không Lẫm ném nhẹ trái bóng sang Xuân Quả, rồi nháy mắt cười một cách đáng ghét.
Anh Đào, cậu ném trước đi. Còn nữa, nếu thua thì đừng có giở trò đấy.
Tất nhiên. Bắt đầu thôi!
Trên sân bóng rổ phía sau dãy phòng học, Thương Không Lẫm và Xuân Quả nép sát vào nhau, thụp người xuống lùm cây vạn niên thanh rậm rạp, vểnh tai lắng nghe tiếng la hét tắt dần của đám nữ sinh vừa đuổi theo, cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhỏm.
A... Thật là mệt quá đi!! Mình thề là sau này dù có làm gì cũng tuyệt đối không làm thần tượng. Làm thần tượng chẳng khác nào tự sát. Cuối cùng cũng chui được ra khỏi làm cây vạn niên thanh, Thương Không Lẫm ngẩng đầu lên trời, há miệng hít một hơi thật sâu, giống như vận động viên lặn vừa nhô đầu lên khỏi mặt nước sau khi lặn dưới đáy một hồi lâu.
Xuân Quả ấm ức đứng bên cạnh phủi phủi đất cát và lá cây dính trên người, bĩu môi nhìn Thương Không Lẫm và thầm nghĩ.
Tên khùng này còn dám nói nữa! Chỉ vì cùng bàn với cậu ta mà mình bị liệt vào thành phần nguy hiểm số một trong danh sách đen của Đội hộ vệ Thương Không Lẫm . Vừa nãy cậu ta lại còn cầm tay mình lôi đi trước cái nhìn chăm chăm của bao nhiêu người, xem ra sau này chắc mình khó lòng có được những ngày yên ổn rồi...
Anh Đào, sao không thấy nói gì? Thấy sau lưng im thin thít, Thương Không Lẫm ngoái lại nhìn Xuân Quả với ánh mắt tò mò.
À... Tôi... Xuân Quả ngẩng đầu nhìn Thương Không Lẫm, mở miệng định nói gì đó, nhưng ánh mắt cô bé bỗng trở nên ngây dại vì bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Lúc này,ngay trước mắt Xuân Quả, Thương Không Lẫm đang đút tay trong túi quần, lặng lẽ nghiêng người nhìn Xuân Quả. Gió nhẹ làm bay bay làn tóc mềm mại và đen nhánh của cậu ta, gương mặt đẹp như bức tượng được điêu khắc bằng ngọc quý ánh lên một ánh sáng long lanh và huyền bí như mộng ảo. Có lẽ do vừa chạy nhanh quá nên chiếc áo sơ mi đồng phục trắng rủ xuống xộc xệch, một bên vạt áo vừa tuột mất một chiếc cúc đang phấp phới trong gió như cánh bướm trắng, khiến cậu ta trông như một thiên sứ đang chuẩn bị tung cánh bay lên thiên đường...
Xuân Quả đứng chết lặng nhìn thiên sư tịch dương Thương Không Lẫm, bị vẻ đẹp như trong mơ của cậu ta làm cho cảm động phát khóc.
Tôi... Tôi... Xuân Quả lắp ba lắp bắp như người máy, trong khoảnh khắc vừa chui ra khỏi lùm cây vạn niên thanh, rõ ràng trong lòng vẫn còn một đống thắc mắc muốn hỏi Thương Không Lẫm, muốn dốc hết tâm tư với cậu ta, nhưng bây giờ những câu hỏi đó đã biến mất hết như vừa bốc hơi, trong đầu chợt trở nên trống rỗng.
Sao thế?
Thấy Xuân Quả lắp bắp mãi mới nói được một câu không ra hồn, Thương Không Lẫm tò mò nhìn Xuân Quả, bỗng nhiên như vừa hiểu ra điều gì, cậu khẽ nhếch mép cười kiểu đi guốc trong bụng , Anh Đào, không phải vì cuối cùng cũng được một mình ở bên cạnh tôi nên nhất thời xúc động không nói nên lời chứ?
Ư...
Xuân Quả sững người, khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng lên còn hơn cả mặt trời lúc xế chiều. Cô bé ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác như đứa trẻ nói dối vừa bị lộ tẩy, phồng mang trợn má như hai cái bánh bao hấp.
Ha ha ha! Anh Đào đáng yêu thật đấy!
Ư... không được cười! Xuân Quả chuyển từ xấu hổ sang tức tối, cô bé hét lên, chỉ muốn dùng nắm đấm đấm cho Thương Không Lẫm bất tỉnh, Cậu mà còn ồn ào nữa là tôi mặc kệ cậu đấy!
Ha ha ha! Được rồi, được rồi! Thương Không Lẫm gật đầu, mỉm cười nhìn Xuân Quả, Anh Đào, chúng ta đã mười năm không gặp nhau rồi. Hơn nữa, mấy hôm tôi chuyển trường đến đây, toàn bị các bạn trong trường vây chặt, cũng không có cơ hội để nói chuyện với cậu. Khó khăn lắm mới được ngồi riêng với nhau, tiếp theo chúng ta làm gì bây giờ nhỉ?...
Nghe Thương Không Lẫm nói, Xuân Quả mới sực nhớ ra hoàn cảnh hiện tại, và bỗng chốc trở nên căng thẳng. Xuân Quả nắm chặt bàn tay, mặt đỏ bừng, đánh mất cả vẻ lanh lợi thường ngày.
Tôi... tôi có mấy câu muốn hỏi cậu!
Thương Không Lẫm đang chống cằm ngẩng lên trời suy nghĩ về kế hoạch hèn hè tiếp theo, vừa nghe Xuân Quả nói vậy liền quay đầu lại bật cười.
Phì! Anh Đào, bây giờ vẫn đang trong giờ học à? Sao hỏi tôi mà lại phải giơ tay lên làm gì?
Giơ... giơ tay? Xuân Quả ngẩng người quay sang nhìn thì thấy cánh tay phải của mình không biết đã giơ lên rõ cao từ lúc nào, hệt như học trò đang muốn thắc mắc với giáo viên. Gương mặt đỏ bừng của Xuân Quả lập tức chuyển sang trắng bệch.
Đáng ghét, sap cứ mỗi lần đứng trước mặt Thương Không Lẫm là đầu óc mình lại như kiểu bị chập mạch, rồi liên tục bị mất mặt chứ? Mười năm trước rõ ràng có thế này đâu... Rốt cuộc là Thương Không Lẫm đã thay đổi hay mình đã thay đổi?...
Nhưng mà Anh Đào à, cậu thật chẳng thấu hiểu lòng người gì cả. Đã mười năm nay chúng ta không gặp nhau, lần hẹn hò đầu tiên sau khi gặp chẳng lẽ lại ngồi đây người hỏi người đáp như cảnh sát thẩm vấn tội phạm à? Chán chết đi được! Thương Không Lẫm vừa làu bàu, vừa đan hai tay sau gáy một cách lười biếng.
A... thế hay là... Ánh mắt Xuân Quả liếc qua liếc lại khắp sân bóng rổ theo một dòng suy nghĩ hỗn loạn, rồi đột nhiên tia thấy một trái bóng rổ đang lăn lóc dưới chân ghế đá, mắt Xuân Quả sáng lên, cô bé bước tới nhặt trái bóng lên rồi ngoảnh đầu cười với Thương Không Lẫm, Thương Không Lẫm! Cậu biết một trò chơi có tên là 'Người bạn chân thành' không?
Người bạn chân thành? Trò chơi? Thương Không Lẫm nhìn Xuân Quả, háo hức nhỏm người dậy.
Trò chơi rất đơn giản. Xuân Quả vừa nói vừa đập đập trái bóng, rồi dùng hai tay nâng bóng lên chuyền cho Thương Không Lẫm, Chúng ta thay phiên nhau ném bóng vào rổ, mỗi lần ném trúng được hỏi người còn lại một câu. Mỗi người được ném mười lượt, sau khi kết thúc trò chơi, ai ném lọt rổ nhiều lần hơn thì được phép đưa ra một yêu cầu cho người thua cuộc.
Thế này chẳng qua là bình mới rượu cũ thôi mà. Thương Không Lẫm dùng một đầu ngón tay đỡ lấy quả bóng đang quay tít, giọng có vẻ không vui, Nhưng người thắng có thể đưa ra yêu cầu cho người thua, thế thì cũng thú vị đấy... Được, bắt đầu thôi!
Không vấn đề! Xuân Quả xắn tay áo, ra vẻ muốn quyết đấu một trận ra trò.
Thương Không Lẫm ném nhẹ trái bóng sang Xuân Quả, rồi nháy mắt cười một cách đáng ghét.
Anh Đào, cậu ném trước đi. Còn nữa, nếu thua thì đừng có giở trò đấy.
Tất nhiên. Bắt đầu thôi!
/26
|