-----------Tại Seoul Hàn Quốc-------------
-A~~ Đói bụng quá! Tôi nói
-Hay giờ chúng ta đi ăn gì trước đi! Thất Lục nói
Tôi không suy nghĩ gì nhiều nhanh chóng gật đầu và bị Thất Lục kéo đến một con hẻm nhỏ. Nơi đó có lũ trẻ đang vây quanh lấy hàng kẹo bông, người bán là một bác tầm tuổi trung niên đang cười tươi bán kẹo bông cho bọn trẻ.
-A là kẹo bông! Tôi nói
-Cô thích kẹo bông à? Thất Lục nói
-Đúng vậy! Chúng vừa ngọt vừa ngon mà! Tôi thèm đến nỗi chảy hết cả nước miếng, đến độ muốn chạy đến đó mua ngay một cây kẹo bông để ăn nhưng bị tên Thất Lục giữ lấy tay nên tôi không tài nào đi được.
-Cô nhìn xem, toàn là mấy đứa nhỏ tầm 4-5 tuổi. Giờ chả lẽ cô muốn biến mình thành một con quái vật hám ăn dành hết chỗ kẹo bông thơm ngon của tụi nhỏ à! Thất Lục nói
-Okie! Tôi đợi tụi nhỏ mua xong là được chứ gì! Tôi nói giọng miễn cưỡng
Thời gian dần trôi qua, nhìn những đứa trẻ mua được kẹo bông chạy nhanh về nhà với nụ cười rạng rỡ trên môi làm lòng tôi cũng dần trở nên nhẹ nhõm. Nhưng sự thật đắng lòng là những cây kẹo bông hình thỏ dễ thương dần hết, chỉ còn lại cây kẹo bông hình con vịt xấu xí đến độ không ai thèm ngó nhìn...
-Tại anh mà hết kẹo bông thỏ rồi đấy! Tôi tức giận đá vào chân hắn
-Là cô thật sự không biết hoàn cảnh của bác ấy hay đang giả ngu vậy!
-Hoàn cảnh của bác ấy rất đáng thương sao?
-Được! Chúng ta vừa đi vừa nói về chuyện đó!
Hắn vừa nói xong còn không thèm nhìn tôi đến một cái liền đi thẳng đến hàng kẹo bông đó và mua cây kẹo bông hình vịt xấu xí mà tôi chả ưu gì.
Tôi thực sự thắc mắc về hoàn cảnh của bác ấy là gì mà khiến Thất Lục thiếu gia đây phải quan tâm...
---------------------Hết phần 1-------------------------
-A~~ Đói bụng quá! Tôi nói
-Hay giờ chúng ta đi ăn gì trước đi! Thất Lục nói
Tôi không suy nghĩ gì nhiều nhanh chóng gật đầu và bị Thất Lục kéo đến một con hẻm nhỏ. Nơi đó có lũ trẻ đang vây quanh lấy hàng kẹo bông, người bán là một bác tầm tuổi trung niên đang cười tươi bán kẹo bông cho bọn trẻ.
-A là kẹo bông! Tôi nói
-Cô thích kẹo bông à? Thất Lục nói
-Đúng vậy! Chúng vừa ngọt vừa ngon mà! Tôi thèm đến nỗi chảy hết cả nước miếng, đến độ muốn chạy đến đó mua ngay một cây kẹo bông để ăn nhưng bị tên Thất Lục giữ lấy tay nên tôi không tài nào đi được.
-Cô nhìn xem, toàn là mấy đứa nhỏ tầm 4-5 tuổi. Giờ chả lẽ cô muốn biến mình thành một con quái vật hám ăn dành hết chỗ kẹo bông thơm ngon của tụi nhỏ à! Thất Lục nói
-Okie! Tôi đợi tụi nhỏ mua xong là được chứ gì! Tôi nói giọng miễn cưỡng
Thời gian dần trôi qua, nhìn những đứa trẻ mua được kẹo bông chạy nhanh về nhà với nụ cười rạng rỡ trên môi làm lòng tôi cũng dần trở nên nhẹ nhõm. Nhưng sự thật đắng lòng là những cây kẹo bông hình thỏ dễ thương dần hết, chỉ còn lại cây kẹo bông hình con vịt xấu xí đến độ không ai thèm ngó nhìn...
-Tại anh mà hết kẹo bông thỏ rồi đấy! Tôi tức giận đá vào chân hắn
-Là cô thật sự không biết hoàn cảnh của bác ấy hay đang giả ngu vậy!
-Hoàn cảnh của bác ấy rất đáng thương sao?
-Được! Chúng ta vừa đi vừa nói về chuyện đó!
Hắn vừa nói xong còn không thèm nhìn tôi đến một cái liền đi thẳng đến hàng kẹo bông đó và mua cây kẹo bông hình vịt xấu xí mà tôi chả ưu gì.
Tôi thực sự thắc mắc về hoàn cảnh của bác ấy là gì mà khiến Thất Lục thiếu gia đây phải quan tâm...
---------------------Hết phần 1-------------------------
/59
|