Dịch giả: Mạn Đà La
Biên dịch: Dong Binh Công Hội
Nguồn: Bachngocsach.com
Cô không nói hai lời, vội buông công việc trên tay, cuống quýt xé vỏ bọc bên ngoài đi.
Khi nhìn thấy mấy chiếc bình nhỏ trắng bóng, Cảnh Trừng mới bình thường trở lại.
Bên trong chứa một ít thuốc bảo vệ cổ họng, có loại dùng thông thường, cũng có loại dùng lúc khẩn cấp, đầy đủ mọi thứ.
Cảnh Trừng là con một, được nuông chiều từ bé, không có năng lực tự lo liệu cuộc sống. Một mình chuyển ra khỏi nhà sống, bất kể gặp phải trận ốm dù nhẹ hay nặng thì cô đều không chịu đến bệnh viện, cũng không đến tiệm thuốc, cho nên bệnh tình mới ngày càng nghiêm trọng.
Lần này, nếu như không phải Quảng Lăng Chỉ Tức nhờ Liên Hoa đưa thuốc đến cho cô, thì đoán chừng cô chỉ cứ dựa vào mấy ly nước ấm cầm cự cho đến khi hết bệnh.
Quảng Lăng Chỉ Tức suy nghĩ rất chu đáo, sợ rằng Cảnh Trừng và Liên Hoa không quen biết, gặp nhau sẽ lúng túng, nên mới dặn dò anh ta đặt ở phòng thu phát rồi rời đi.
Hai tay Cảnh Trừng cầm mấy bình thuốc, trong lòng ấm áp, đồng thời cũng cảm thấy buồn phiền.
Nhịn không được, cô đành phải hỏi Liên Hoa vài câu.
[Bé Ngoan Bướng Bỉnh]: Bang chủ, anh quen biết sư phụ em bao lâu rồi?
[Liên Hoa]: Chắc được bảy tám năm.
Lâu vậy sao...
Thật đúng là bạn lâu năm...
[Bé Ngoan Bướng Bỉnh]: Hai anh cũng là bạn tốt ngoài đời sao?
[Liên Hoa]: Ừ, bọn anh là bạn cùng phòng thời đại học, cậu ấy hơn anh một khóa.
Cảnh Trừng yên lặng ngồi trước màn hình.
Nói như vậy thì Nhạn tổng cũng là đàn anh của cô?
Bởi vì ý nghĩ này mà trái tim cô lại bắt đầu nhảy nhót.
[Liên Hoa]: Nhưng hiện tại cậu ấy không làm việc ở thành phố X, cho nên mới bảo anh đưa giúp.
[Bé Ngoan Bướng Bỉnh]: Vâng, những thứ kia em đã nhận được, anh giúp em chuyển lời cảm ơn đến anh ấy nhé.
[Liên Hoa]: Hai người là thầy trò, có gì cứ nói thẳng đi, sao lại cần anh làm người truyền tin?
...
Cũng đúng.
Buổi tối ngày hôm sau, hơn mười giờ Cảnh Trừng mới login. Lần này Quảng Lăng Chỉ Tức đột nhiên phá lệ, cũng đã online.
Cảnh Trừng nhìn hình đại diện của anh, do dự mất một lúc vẫn quyết định không nhắn tin.
Trái lại, cô lại tự mình đi làm nhiệm vụ. Không biết thiên ý trêu người thế nào, lúc cô vừa mới truyền tống đến địa điểm làm nhiệm vụ, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Quảng Lăng Chỉ Tức đang đứng trên nóc một khách sạn.
Cầm sư đứng đưa lưng về phía trăng tròn, chỉ thấy được một nửa gương mặt phong hoa tuyệt đại. Thân thể cầm sư được phủ trong một tầng ánh trăng mờ mờ ảo ảo, khiến chiếc trường cầm ở sau bả vai anh cũng lấp loáng ánh trăng. Cảnh Trừng nhìn anh cứ mãi đứng bất động, không biết là đã treo máy hay là đang làm gì.
Vừa nhìn thấy anh, Cảnh Trừng liền quên mất mục đích ban đầu mà mình đến đây. Cô vội trốn sau một tảng đá, chỉ nhô ra một nửa đầu nhìn trộm.
Chỉ như vậy thôi... Lại giống như nhận được một sự an ủi vô cùng lớn rồi.
Thoáng chốc, Quảng Lăng Chỉ Tức đột nhiên nhúc nhích, thế nhưng cũng không dùng khinh công bay đi, mà thong thả xoay người, mặt hướng về phía Cảnh Trừng rồi ngồi xếp bằng xuống.
Lần này, Cảnh Trừng có thể thấy được toàn mặt của anh, nhưng khoảng cách quá xa, nên không nhìn thấy rõ.
Cô không khỏi suy đoán, anh ấy đứng đó làm gì?
Là treo máy, nói chuyện phiếm với người khác sao?
Ở chung quanh khách sạn này có rất nhiều người làm nhiệm vụ. Trong hoàn cảnh vô số nick chằng chịt chồng chất ở một chỗ như vậy, Cảnh Trừng đoán chừng Quảng Lăng Chỉ Tức sẽ không phát hiện ra mình. Cô liền ôm tâm lý may mắn, cẩn thận từng ly từng tí đứng lên di chuyển, chạy đến chỗ nhị đương gia nhận nhiệm vụ.
Nhiệm vụ này không cần đánh giết, nhưng phải làm chân chạy vặt truyền lời qua lại cho mấy NPC, khá là phiền toái.
Cảnh Trừng phải mất đến mười phút mới làm xong nhiệm vụ. Trong lúc này, Quảng Lăng Chỉ Tức đã thay đổi rất nhiều tư thế, nhưng vẫn còn chưa rời đi.
Có lẽ nào anh đã nhìn thấy cô rồi?
...
Nhưng nếu như đã nhìn thấy thì vì sao lại không chào hỏi cô một tiếng?
Cảnh Trừng không có việc gì để làm, đi lang thang ở xung quanh, nội tâm giằng co dữ dội, vừa muốn Quảng Lăng Chỉ Tức chú ý đến mình, vừa muốn anh đừng phát hiện ra cô.
Ngay lúc cô đang xoắn xuýt đến khó chịu thì người đứng trên nóc nhà kia đột nhiên biến mất.
Cảnh Trừng bối rối mất một giây, đôi mắt trừng to nhìn chăm chú.
Thật sự không thấy, không thấy, đúng là không thấy.
Là truyền tống rời đi rồi sao?
Cô ấn mở danh sách hảo hữu xem xét, mới phát hiện Quảng Lăng Chỉ Tức đã logout rồi.
Được rồi...
Lúc này cũng đã hơn mười rưỡi, theo thói quen của anh thì sớm nên logout nghỉ ngơi rồi mới phải.
Cảnh Trừng trống vắng khẽ thở dài một hơi, bây giờ thì cũng không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa rồi. Cô quang minh chính đại bước ra khỏi đám người, nhìn nóc nhà ngói xanh của khách sạn hồi lâu, mũi chân đạp một cái, lập tức dễ dàng bay lên.
Đến đúng chỗ mà Quảng Lăng Tức Thì vừa đứng, cô yên tĩnh ngồi xuống quan sát bốn phía, nhìn qua những phong cảnh mà anh đã từng xem.
Hóa ra nhìn từ góc độ này, mặt trăng càng tròn trịa hơn...
Thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy con sông nhân tạo bảo vệ thành cùng với một vài con tiểu quái ở cạnh bờ phía xa xa...
Tiếp đó nữa... Người chơi phía sau cột đá cũng có thể thấy rõ ràng...
Được rồi = =.
Cảnh Trừng ngây ngốc một lát, khung đối thoại đột nhiên xuất hiện một dòng chữ vàng.
[Hệ thống]: Hảo hữu [Quảng Lăng Chỉ Tức] của bạn đã online.
What?!
Cảnh Trừng muốn chạy cũng đã không kịp nữa. Một giây sau, một Quảng Lăng Chỉ Tức vô cùng sống động xuất hiện trước mắt cô, hai đôi mắt đối diện nhau chỉ trong gang tấc.
Má ơi, bị bắt sống...
Cảnh Trừng vứt tai nghe, không màng hình tượng mà gào thét một hồi, lại gãi đầu giậm chân. A a a làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ, bị anh ấy phát hiện, bị anh ấy phát hiện rồi.
Bạn ở giường trên khó hiểu nhìn xuống phía dưới, hỏi:
- Cảnh Trừng, cậu làm sao thế?
Cảnh Trừng nghiêm chỉnh đáp:
- Không có gì.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, từ từ ngồi lại trước máy tính, đắn đo gõ ra từng chữ từng chữ.
[Bé Ngoan Bướng Bỉnh]: Sư phụ tối mát, thật là trùng hợp.
Thật sự là... cách nhau một cái màn hình cũng có thể nghe thấy điệu cười gượng lúng túng của cô.
[Quảng Lăng Chỉ Tức]: Vừa nãy tôi đã thấy em.
Cảnh Trừng: ...
Hóa ra cô đã sớm bị lộ rồi. Vậy vì sao tự dưng anh lại logout chứ? Cố ý sao?
Đây là... đây là đang đợi cô tự chui đầu vào lưới à?
Trái tim Cảnh Trừng đập nhanh, lòng bàn tay rịn ra từng giọt mồ hôi lạnh.
Cô còn chưa thể thoát khỏi cơn sóng oanh tạc này thì một cơn sóng lớn khác đã ập đến nữa rồi.
[Quảng Lăng Chỉ Tức]: Gần đây giống như em đang tránh né tôi vậy?
Chuyện này...
Chuyện này nên trả lời thế nào đây...!
-----oo0oo-----
Truyện được dịch và biên bởi cộng đồng dịch giả diễn đàn Bạch Ngọc Sách.
Biên dịch: Dong Binh Công Hội
Nguồn: Bachngocsach.com
Cô không nói hai lời, vội buông công việc trên tay, cuống quýt xé vỏ bọc bên ngoài đi.
Khi nhìn thấy mấy chiếc bình nhỏ trắng bóng, Cảnh Trừng mới bình thường trở lại.
Bên trong chứa một ít thuốc bảo vệ cổ họng, có loại dùng thông thường, cũng có loại dùng lúc khẩn cấp, đầy đủ mọi thứ.
Cảnh Trừng là con một, được nuông chiều từ bé, không có năng lực tự lo liệu cuộc sống. Một mình chuyển ra khỏi nhà sống, bất kể gặp phải trận ốm dù nhẹ hay nặng thì cô đều không chịu đến bệnh viện, cũng không đến tiệm thuốc, cho nên bệnh tình mới ngày càng nghiêm trọng.
Lần này, nếu như không phải Quảng Lăng Chỉ Tức nhờ Liên Hoa đưa thuốc đến cho cô, thì đoán chừng cô chỉ cứ dựa vào mấy ly nước ấm cầm cự cho đến khi hết bệnh.
Quảng Lăng Chỉ Tức suy nghĩ rất chu đáo, sợ rằng Cảnh Trừng và Liên Hoa không quen biết, gặp nhau sẽ lúng túng, nên mới dặn dò anh ta đặt ở phòng thu phát rồi rời đi.
Hai tay Cảnh Trừng cầm mấy bình thuốc, trong lòng ấm áp, đồng thời cũng cảm thấy buồn phiền.
Nhịn không được, cô đành phải hỏi Liên Hoa vài câu.
[Bé Ngoan Bướng Bỉnh]: Bang chủ, anh quen biết sư phụ em bao lâu rồi?
[Liên Hoa]: Chắc được bảy tám năm.
Lâu vậy sao...
Thật đúng là bạn lâu năm...
[Bé Ngoan Bướng Bỉnh]: Hai anh cũng là bạn tốt ngoài đời sao?
[Liên Hoa]: Ừ, bọn anh là bạn cùng phòng thời đại học, cậu ấy hơn anh một khóa.
Cảnh Trừng yên lặng ngồi trước màn hình.
Nói như vậy thì Nhạn tổng cũng là đàn anh của cô?
Bởi vì ý nghĩ này mà trái tim cô lại bắt đầu nhảy nhót.
[Liên Hoa]: Nhưng hiện tại cậu ấy không làm việc ở thành phố X, cho nên mới bảo anh đưa giúp.
[Bé Ngoan Bướng Bỉnh]: Vâng, những thứ kia em đã nhận được, anh giúp em chuyển lời cảm ơn đến anh ấy nhé.
[Liên Hoa]: Hai người là thầy trò, có gì cứ nói thẳng đi, sao lại cần anh làm người truyền tin?
...
Cũng đúng.
Buổi tối ngày hôm sau, hơn mười giờ Cảnh Trừng mới login. Lần này Quảng Lăng Chỉ Tức đột nhiên phá lệ, cũng đã online.
Cảnh Trừng nhìn hình đại diện của anh, do dự mất một lúc vẫn quyết định không nhắn tin.
Trái lại, cô lại tự mình đi làm nhiệm vụ. Không biết thiên ý trêu người thế nào, lúc cô vừa mới truyền tống đến địa điểm làm nhiệm vụ, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Quảng Lăng Chỉ Tức đang đứng trên nóc một khách sạn.
Cầm sư đứng đưa lưng về phía trăng tròn, chỉ thấy được một nửa gương mặt phong hoa tuyệt đại. Thân thể cầm sư được phủ trong một tầng ánh trăng mờ mờ ảo ảo, khiến chiếc trường cầm ở sau bả vai anh cũng lấp loáng ánh trăng. Cảnh Trừng nhìn anh cứ mãi đứng bất động, không biết là đã treo máy hay là đang làm gì.
Vừa nhìn thấy anh, Cảnh Trừng liền quên mất mục đích ban đầu mà mình đến đây. Cô vội trốn sau một tảng đá, chỉ nhô ra một nửa đầu nhìn trộm.
Chỉ như vậy thôi... Lại giống như nhận được một sự an ủi vô cùng lớn rồi.
Thoáng chốc, Quảng Lăng Chỉ Tức đột nhiên nhúc nhích, thế nhưng cũng không dùng khinh công bay đi, mà thong thả xoay người, mặt hướng về phía Cảnh Trừng rồi ngồi xếp bằng xuống.
Lần này, Cảnh Trừng có thể thấy được toàn mặt của anh, nhưng khoảng cách quá xa, nên không nhìn thấy rõ.
Cô không khỏi suy đoán, anh ấy đứng đó làm gì?
Là treo máy, nói chuyện phiếm với người khác sao?
Ở chung quanh khách sạn này có rất nhiều người làm nhiệm vụ. Trong hoàn cảnh vô số nick chằng chịt chồng chất ở một chỗ như vậy, Cảnh Trừng đoán chừng Quảng Lăng Chỉ Tức sẽ không phát hiện ra mình. Cô liền ôm tâm lý may mắn, cẩn thận từng ly từng tí đứng lên di chuyển, chạy đến chỗ nhị đương gia nhận nhiệm vụ.
Nhiệm vụ này không cần đánh giết, nhưng phải làm chân chạy vặt truyền lời qua lại cho mấy NPC, khá là phiền toái.
Cảnh Trừng phải mất đến mười phút mới làm xong nhiệm vụ. Trong lúc này, Quảng Lăng Chỉ Tức đã thay đổi rất nhiều tư thế, nhưng vẫn còn chưa rời đi.
Có lẽ nào anh đã nhìn thấy cô rồi?
...
Nhưng nếu như đã nhìn thấy thì vì sao lại không chào hỏi cô một tiếng?
Cảnh Trừng không có việc gì để làm, đi lang thang ở xung quanh, nội tâm giằng co dữ dội, vừa muốn Quảng Lăng Chỉ Tức chú ý đến mình, vừa muốn anh đừng phát hiện ra cô.
Ngay lúc cô đang xoắn xuýt đến khó chịu thì người đứng trên nóc nhà kia đột nhiên biến mất.
Cảnh Trừng bối rối mất một giây, đôi mắt trừng to nhìn chăm chú.
Thật sự không thấy, không thấy, đúng là không thấy.
Là truyền tống rời đi rồi sao?
Cô ấn mở danh sách hảo hữu xem xét, mới phát hiện Quảng Lăng Chỉ Tức đã logout rồi.
Được rồi...
Lúc này cũng đã hơn mười rưỡi, theo thói quen của anh thì sớm nên logout nghỉ ngơi rồi mới phải.
Cảnh Trừng trống vắng khẽ thở dài một hơi, bây giờ thì cũng không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa rồi. Cô quang minh chính đại bước ra khỏi đám người, nhìn nóc nhà ngói xanh của khách sạn hồi lâu, mũi chân đạp một cái, lập tức dễ dàng bay lên.
Đến đúng chỗ mà Quảng Lăng Tức Thì vừa đứng, cô yên tĩnh ngồi xuống quan sát bốn phía, nhìn qua những phong cảnh mà anh đã từng xem.
Hóa ra nhìn từ góc độ này, mặt trăng càng tròn trịa hơn...
Thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy con sông nhân tạo bảo vệ thành cùng với một vài con tiểu quái ở cạnh bờ phía xa xa...
Tiếp đó nữa... Người chơi phía sau cột đá cũng có thể thấy rõ ràng...
Được rồi = =.
Cảnh Trừng ngây ngốc một lát, khung đối thoại đột nhiên xuất hiện một dòng chữ vàng.
[Hệ thống]: Hảo hữu [Quảng Lăng Chỉ Tức] của bạn đã online.
What?!
Cảnh Trừng muốn chạy cũng đã không kịp nữa. Một giây sau, một Quảng Lăng Chỉ Tức vô cùng sống động xuất hiện trước mắt cô, hai đôi mắt đối diện nhau chỉ trong gang tấc.
Má ơi, bị bắt sống...
Cảnh Trừng vứt tai nghe, không màng hình tượng mà gào thét một hồi, lại gãi đầu giậm chân. A a a làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ, bị anh ấy phát hiện, bị anh ấy phát hiện rồi.
Bạn ở giường trên khó hiểu nhìn xuống phía dưới, hỏi:
- Cảnh Trừng, cậu làm sao thế?
Cảnh Trừng nghiêm chỉnh đáp:
- Không có gì.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, từ từ ngồi lại trước máy tính, đắn đo gõ ra từng chữ từng chữ.
[Bé Ngoan Bướng Bỉnh]: Sư phụ tối mát, thật là trùng hợp.
Thật sự là... cách nhau một cái màn hình cũng có thể nghe thấy điệu cười gượng lúng túng của cô.
[Quảng Lăng Chỉ Tức]: Vừa nãy tôi đã thấy em.
Cảnh Trừng: ...
Hóa ra cô đã sớm bị lộ rồi. Vậy vì sao tự dưng anh lại logout chứ? Cố ý sao?
Đây là... đây là đang đợi cô tự chui đầu vào lưới à?
Trái tim Cảnh Trừng đập nhanh, lòng bàn tay rịn ra từng giọt mồ hôi lạnh.
Cô còn chưa thể thoát khỏi cơn sóng oanh tạc này thì một cơn sóng lớn khác đã ập đến nữa rồi.
[Quảng Lăng Chỉ Tức]: Gần đây giống như em đang tránh né tôi vậy?
Chuyện này...
Chuyện này nên trả lời thế nào đây...!
-----oo0oo-----
Truyện được dịch và biên bởi cộng đồng dịch giả diễn đàn Bạch Ngọc Sách.
/29
|