Vừng đông xô vụt màn sương, tuyết bắt đầu thưa đổ...
Từ trướng gầm nơi khách điếm, đôi tân hôn bắt đầu thức giấc.
Ngoài phòng khách, Bất Tử Lão Cái và Thần Bí Nhân đang ngồi đối ẩm, nét hân hoan lộ trên sắc mặt mọi người.
Bất Tử Lão Cái lên tiếng trước :
- Chúng ta định như thế nào nhỉ? Hạ Hầu viên trước hay Chí Tôn bảo trước?
Thần Bí Nhân nhướng mắt :
- Hãy chờ ý kiến của Bang chủ Cái bang và Tam Quốc miếu chủ đã chứ.
Và Thần Bí Nhân chợt thở dài :
- Bọn trẻ họ nối tiếp hào khí của mình thủa trước... hà, chúng ta đều đã già rồi.
Bất Tử Lão Cái gật đầu đồng tình :
- Đúng thế, chúng ta đều lão cả rồi.
- Dù sao đi nữa, chúng ta cũng nên hãnh diện vì đã trải qua một thời kỳ oanh liệt.
- Và nhất là không hổ thẹn với chính nghĩa võ lâm!
Thần Bí Nhân gật gù cười lớn :
- Đúng thế! Nếu tính đến bây giờ thôi, thì chúng ta đã sống một cuộc đời trọn vẹn theo nghĩa “vì người hành hiệp”!
Cửa phòng bật mở, Tần Quan Vũ và Âu Chính Cầm cùng bước ra.
Cả hai cúi đầu vòng tay trước nhị vị sư thúc, và Tần Quan Vũ mở lời :
- Đa tạ nhị vị sư thúc đã thành toàn cho bọn tiểu điệt!
Hai lão nhân cười ha hả, và Bất Tử Lão Cái vô đề ngay :
- Hiền điệt tính sao về việc đối phó với bọn hung đồ?
Tần Quan Vũ đáp ngay theo dự tính :
- Trước hết hãy giải quyết Hạ Hầu viên. Sư thúc, cao thủ bản bang đến đây được bao nhiêu người?
- Tam lão và Ngũ cái đã có mặt ở đây.
Tần Quan Vũ gật đầu và quay sang Thần Bí Nhân hỏi :
- Còn Tam Quốc miếu?
- Nhất Lão và Ngũ Phật.
- Như vậy là đủ lắm rồi. Bây giờ chúng ta lên đường thôi.
Tất cả mọi người cùng nhất loạt đứng lên...
* * * * *
Màn đêm lại phủ xuống, tuyết lại bắt đầu trải dài một màu...
Ánh đèn rực rỡ tỏa sáng khắp một vùng rộng lớn của khu trang viên.
Từ xa, hai bóng người như cánh vạc ăn đêm lao vút tới trước cổng trại. Tiếp theo đó là bốn bóng đen khác cũng bám sát theo sau. Dưới ánh đèn lờ mờ giữa màn sương, người ở gần có thể nhận ra những bóng đen đó là Tần Quan Vũ, Âu Chính Cầm, Ngũ cái, Cái bang Tam lão, và sáu cao thủ của Tam Quốc miếu.
Vừa tới cổng trại, Tần Quan Vũ quay lại dặn dò :
- Tam Phật của Tam Quốc miếu hãy canh chừng ở ngoài, đừng để một tên nào trốn thoát.
- Xin tuân lệnh!
Tần Quan Vũ quay lại vẫy tay một cái, tất cả những người còn lại đều phóng mình vào trang trại.
Đèn đuốc bên trong vụt bừng sáng như ban ngày, và có tiếng quát trầm trầm vang lên :
- Bản Viên chủ đã đợi chư vị từ lâu.
Biết họ đã sẵn đề phòng, Tần Quan Vũ ngang nhiên quát lớn :
- Hay lắm, mong Viên chủ hãy ra mặt đối thoại.
Một tràng cười sằng sặc vang lên, và tiếp theo đó là ba bóng người như ba cánh dơi đêm lao vút tới.
Tần Quan Vũ quắc mắt nhìn sang thì thấy ba người mới hiện thân là Hạ Hầu viên chủ và hai người trung niên thiếu phụ.
Hạ Hầu viên chủ ngửa mặt cười sặc sụa :
- Tần tiểu tử, đêm nay dù ngươi có cánh cũng khó thoát được.
Tần Quan Vũ lạnh lùng hỏi :
- Ai là Nam Cung Nghi?
Từ phía bên trái Hạ Hầu viên chủ, một người thiếu phụ ẻo lả bước lên một bước trả lời :
- Các hạ muốn gì? Có phải muốn báo thù cho tiền nhiệm Bang chủ của Cái bang không?
Cùng lúc ấy, bốn tên đại hán khiêng ra một cái đỉnh lớn và đặt trước mặt Hạ Hầu viên chủ.
Tần Quan Vũ quay sang dặn khẽ Âu Chính Cầm :
- Cầm muội, muội hãy đối phó với tên ma diện ấy, để huynh rảnh tay rửa hận cho nghĩa phụ.
Vừa nói, chàng vừa cởi thanh Vô Tình kiếm trao lại cho nàng, rồi quay sang Thần Bí Nhân và Bất Tử Lão Cái thấp giọng :
- Nếu có thể tha được thì tha, nên tránh gây đổ máu với những kẻ vô tội.
- Tuân mạng!
Rồi Tần Quan Vũ quay sang nhìn thẳng vào mặt Nam Cung Nghi gằn giọng :
- Tôn giá muốn chết bằng cách nào?
Nam Cung Nghi cất giọng cười hết sức là dâm đãng :
- Tiểu tử, đừng có lớn lối, tiếp chiêu!
Tiếng nói chưa dứt thì đôi tay trắng muốt của ả đã cất lên...
Hai cánh tay mềm dịu nhẹ nhàng, nhưng kình lực phát ra thì như thác lũ từ bốn phương chụp xuống đầu Tần Quan Vũ.
Tần Quan Vũ nhếch môi cười khinh khỉnh, chàng đứng yên một chỗ đẩy mạnh hai tay ra...
Từ phía sau Hạ Hầu viên chợt có nhiều tiếng hò hét vang lên, hơn mười bóng người lao vào vòng chiến.
Bất Tử Lão Cái thấy vậy thì quát :
- Tha được thì tha, bằng không thì cho tất cả vào Địa ngục.
Nhóm người của Cái bang nghe vậy thì cùng một lượt xông tới.
Khói đen từ chiếc đỉnh lớn bốc lên nghi ngút, Hạ Hầu viên chủ cười sằng sặc :
- Nha đầu, hãy bước lại đây.
Âu Chính Cầm lặng thinh không nói, hai cánh tay áo lụa nhè nhẹ phất ra.
Trần chiến đã mở ra toàn diện, tiếng la tiếng rú vang dậy cả một vùng.
Dưới chưởng lực của nhóm cao thủ Cái bang do Bất Tử Lão Cái dẫn đầu, mười tay cao thủ của Hạ Hầu viên chưa hết hiệp đầu đã bị loại ra khỏi vòng chiến. Biết đối phương xem thường trò ma thuật, Hạ Hầu viên chủ hất mạnh hai tay...
Hai luồng kình lực như hai cây gió thốc xô dạt đám khói đen ra và cuốn tới Âu Chính Cầm.
Vẫn trong tư thế cũ, tay áo lụa của Âu Chính Cầm cứ nhè nhẹ quạt ra. Chưởng lực của nàng không nghe tiếng động, mềm mại như tơ, nhưng khi chạm vào kình lực của đối phương chợt biến thành sức ép như hai thớt sắt.
Bùng! Bùng!
Trong đám khói lờ mờ, người ta có thể thấy đôi vai của Hạ Hầu viên chủ chao luôn mấy cái, và thân hình hắn lảo đảo thoái lui vài bước. Từ trong đỉnh lớn, khói đen vụt bùng lên che kín lấy Hạ Hầu viên chủ.
Âu Chính Cầm vung mạnh thanh Vô Tình kiếm, ánh thép hồng bủa ra che kín khắp thân nàng. Và y như một tượng thần với hào quang rực rỡ, Âu Chính Cầm từ từ xốc tới...
Thấy tình thế có vẻ bất lợi, Nam Cung Nghi lập tức thi triển toàn lực, chưởng ảnh dựng lên, và chưởng phong phủ xuống Tần Quan Vũ... Tần Quan Vũ nhếch môi cười khẩy, hú lên một tiếng xé toạc màn đêm, hai cánh tay vận dụng chân nguyên và cùng công xuất Huyền Dương thần chưởng...
Ánh mắt Nam Cung Nghi vụt hoa lên, tay chân luống cuống...
Từ trướng gầm nơi khách điếm, đôi tân hôn bắt đầu thức giấc.
Ngoài phòng khách, Bất Tử Lão Cái và Thần Bí Nhân đang ngồi đối ẩm, nét hân hoan lộ trên sắc mặt mọi người.
Bất Tử Lão Cái lên tiếng trước :
- Chúng ta định như thế nào nhỉ? Hạ Hầu viên trước hay Chí Tôn bảo trước?
Thần Bí Nhân nhướng mắt :
- Hãy chờ ý kiến của Bang chủ Cái bang và Tam Quốc miếu chủ đã chứ.
Và Thần Bí Nhân chợt thở dài :
- Bọn trẻ họ nối tiếp hào khí của mình thủa trước... hà, chúng ta đều đã già rồi.
Bất Tử Lão Cái gật đầu đồng tình :
- Đúng thế, chúng ta đều lão cả rồi.
- Dù sao đi nữa, chúng ta cũng nên hãnh diện vì đã trải qua một thời kỳ oanh liệt.
- Và nhất là không hổ thẹn với chính nghĩa võ lâm!
Thần Bí Nhân gật gù cười lớn :
- Đúng thế! Nếu tính đến bây giờ thôi, thì chúng ta đã sống một cuộc đời trọn vẹn theo nghĩa “vì người hành hiệp”!
Cửa phòng bật mở, Tần Quan Vũ và Âu Chính Cầm cùng bước ra.
Cả hai cúi đầu vòng tay trước nhị vị sư thúc, và Tần Quan Vũ mở lời :
- Đa tạ nhị vị sư thúc đã thành toàn cho bọn tiểu điệt!
Hai lão nhân cười ha hả, và Bất Tử Lão Cái vô đề ngay :
- Hiền điệt tính sao về việc đối phó với bọn hung đồ?
Tần Quan Vũ đáp ngay theo dự tính :
- Trước hết hãy giải quyết Hạ Hầu viên. Sư thúc, cao thủ bản bang đến đây được bao nhiêu người?
- Tam lão và Ngũ cái đã có mặt ở đây.
Tần Quan Vũ gật đầu và quay sang Thần Bí Nhân hỏi :
- Còn Tam Quốc miếu?
- Nhất Lão và Ngũ Phật.
- Như vậy là đủ lắm rồi. Bây giờ chúng ta lên đường thôi.
Tất cả mọi người cùng nhất loạt đứng lên...
* * * * *
Màn đêm lại phủ xuống, tuyết lại bắt đầu trải dài một màu...
Ánh đèn rực rỡ tỏa sáng khắp một vùng rộng lớn của khu trang viên.
Từ xa, hai bóng người như cánh vạc ăn đêm lao vút tới trước cổng trại. Tiếp theo đó là bốn bóng đen khác cũng bám sát theo sau. Dưới ánh đèn lờ mờ giữa màn sương, người ở gần có thể nhận ra những bóng đen đó là Tần Quan Vũ, Âu Chính Cầm, Ngũ cái, Cái bang Tam lão, và sáu cao thủ của Tam Quốc miếu.
Vừa tới cổng trại, Tần Quan Vũ quay lại dặn dò :
- Tam Phật của Tam Quốc miếu hãy canh chừng ở ngoài, đừng để một tên nào trốn thoát.
- Xin tuân lệnh!
Tần Quan Vũ quay lại vẫy tay một cái, tất cả những người còn lại đều phóng mình vào trang trại.
Đèn đuốc bên trong vụt bừng sáng như ban ngày, và có tiếng quát trầm trầm vang lên :
- Bản Viên chủ đã đợi chư vị từ lâu.
Biết họ đã sẵn đề phòng, Tần Quan Vũ ngang nhiên quát lớn :
- Hay lắm, mong Viên chủ hãy ra mặt đối thoại.
Một tràng cười sằng sặc vang lên, và tiếp theo đó là ba bóng người như ba cánh dơi đêm lao vút tới.
Tần Quan Vũ quắc mắt nhìn sang thì thấy ba người mới hiện thân là Hạ Hầu viên chủ và hai người trung niên thiếu phụ.
Hạ Hầu viên chủ ngửa mặt cười sặc sụa :
- Tần tiểu tử, đêm nay dù ngươi có cánh cũng khó thoát được.
Tần Quan Vũ lạnh lùng hỏi :
- Ai là Nam Cung Nghi?
Từ phía bên trái Hạ Hầu viên chủ, một người thiếu phụ ẻo lả bước lên một bước trả lời :
- Các hạ muốn gì? Có phải muốn báo thù cho tiền nhiệm Bang chủ của Cái bang không?
Cùng lúc ấy, bốn tên đại hán khiêng ra một cái đỉnh lớn và đặt trước mặt Hạ Hầu viên chủ.
Tần Quan Vũ quay sang dặn khẽ Âu Chính Cầm :
- Cầm muội, muội hãy đối phó với tên ma diện ấy, để huynh rảnh tay rửa hận cho nghĩa phụ.
Vừa nói, chàng vừa cởi thanh Vô Tình kiếm trao lại cho nàng, rồi quay sang Thần Bí Nhân và Bất Tử Lão Cái thấp giọng :
- Nếu có thể tha được thì tha, nên tránh gây đổ máu với những kẻ vô tội.
- Tuân mạng!
Rồi Tần Quan Vũ quay sang nhìn thẳng vào mặt Nam Cung Nghi gằn giọng :
- Tôn giá muốn chết bằng cách nào?
Nam Cung Nghi cất giọng cười hết sức là dâm đãng :
- Tiểu tử, đừng có lớn lối, tiếp chiêu!
Tiếng nói chưa dứt thì đôi tay trắng muốt của ả đã cất lên...
Hai cánh tay mềm dịu nhẹ nhàng, nhưng kình lực phát ra thì như thác lũ từ bốn phương chụp xuống đầu Tần Quan Vũ.
Tần Quan Vũ nhếch môi cười khinh khỉnh, chàng đứng yên một chỗ đẩy mạnh hai tay ra...
Từ phía sau Hạ Hầu viên chợt có nhiều tiếng hò hét vang lên, hơn mười bóng người lao vào vòng chiến.
Bất Tử Lão Cái thấy vậy thì quát :
- Tha được thì tha, bằng không thì cho tất cả vào Địa ngục.
Nhóm người của Cái bang nghe vậy thì cùng một lượt xông tới.
Khói đen từ chiếc đỉnh lớn bốc lên nghi ngút, Hạ Hầu viên chủ cười sằng sặc :
- Nha đầu, hãy bước lại đây.
Âu Chính Cầm lặng thinh không nói, hai cánh tay áo lụa nhè nhẹ phất ra.
Trần chiến đã mở ra toàn diện, tiếng la tiếng rú vang dậy cả một vùng.
Dưới chưởng lực của nhóm cao thủ Cái bang do Bất Tử Lão Cái dẫn đầu, mười tay cao thủ của Hạ Hầu viên chưa hết hiệp đầu đã bị loại ra khỏi vòng chiến. Biết đối phương xem thường trò ma thuật, Hạ Hầu viên chủ hất mạnh hai tay...
Hai luồng kình lực như hai cây gió thốc xô dạt đám khói đen ra và cuốn tới Âu Chính Cầm.
Vẫn trong tư thế cũ, tay áo lụa của Âu Chính Cầm cứ nhè nhẹ quạt ra. Chưởng lực của nàng không nghe tiếng động, mềm mại như tơ, nhưng khi chạm vào kình lực của đối phương chợt biến thành sức ép như hai thớt sắt.
Bùng! Bùng!
Trong đám khói lờ mờ, người ta có thể thấy đôi vai của Hạ Hầu viên chủ chao luôn mấy cái, và thân hình hắn lảo đảo thoái lui vài bước. Từ trong đỉnh lớn, khói đen vụt bùng lên che kín lấy Hạ Hầu viên chủ.
Âu Chính Cầm vung mạnh thanh Vô Tình kiếm, ánh thép hồng bủa ra che kín khắp thân nàng. Và y như một tượng thần với hào quang rực rỡ, Âu Chính Cầm từ từ xốc tới...
Thấy tình thế có vẻ bất lợi, Nam Cung Nghi lập tức thi triển toàn lực, chưởng ảnh dựng lên, và chưởng phong phủ xuống Tần Quan Vũ... Tần Quan Vũ nhếch môi cười khẩy, hú lên một tiếng xé toạc màn đêm, hai cánh tay vận dụng chân nguyên và cùng công xuất Huyền Dương thần chưởng...
Ánh mắt Nam Cung Nghi vụt hoa lên, tay chân luống cuống...
/92
|