Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Chương 4

/173


Trong lúc suy nghĩ về những thứ đó thì tôi ngất đi lúc nào không hay, chỉ biết được cảm giác lúc đó rất rất là đau. Không thể nào tả nổi. Chắc 40 roi đã vào yên vị trí!!.Sau đó tôi được anh hai và anh ba đỡ lên giường xoa dầu cho. Ai nhìn thấy cái cảnh tượng đó cũng phải phì cười, ba ông tướng nằm trên một chiếc giường và chổng cái mông lên, than vãng, nhưng không có một lời trách mốc nào được đưa ra.Lúc đó tôi lại nhận ra một điều nữa là anh em ruột thịt không có cách nào làm chia lìa được. Và tôi yêu hai người anh rất nhiều, tình yêu thương giành cho cả gia đình. Cũng tự hứa với bản thân của mình là sẽ chững chạc hơn, để không làm phụ lòng của gia đình. Đặc biệt là bố mẹ, ngày đêm chăm sóc và ân cần dạy dỗ những điều hay lẽ phải, đem lại những điều tốt đẹp nhất của cuộc sống cho ba người con của mình. Để sao này lấy cái đó ra làm hành trang vào đời…..

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Con cảm ơn bố mẹ nhiều lắm, những người đã chăm sóc..nuôi nấng con từ nhỏ… Công ơn này không có gì mà có thế sánh được…Con chỉ xin là đời đời kiếp kiếp này được chăm sóc cho bố mẹ. Con yêu bố mẹ.

………………………………………………………………………………………………………………

Sau ba ngày phải ở nhà cho vết thương lành hẳn,vì đi học cũng không có ngồi được ^^, ba anh em tôi lại bất đầu đi học, tiếp tục chiến đấu với ác ma “ kiến thức “ với pháp lưc vô biên và mục tiêu là nhất định phải dành chiến thắng……

Một ngày của ba chúng tôi là thế này : sáng sớm đi học ở trường, những ngày nghĩ thì đi ngắm gái cho qua ngày vì cả ba người từ nhỏ đã có máu thích ngắm gái xinh ^^. Chủ yếu là ngắm cho đã con mắt, ngắm cho đỡ thèm ấy mà hehehe ^^. Trưa về thì ăn cơm xong cả ba lăn đùng ra giường ngủ, canh khoảng một hai giờ thức dậy học bài đến tận bốn giờ. Buổi chiều từ bốn giờ ba an hem tôi đi ra bãi cát đá bóng, nếu bữa nào không có đá bong thì xem tivi hoặc rủ nhau ra biển.

Phải nói một tý về trình đá bóng nếu ba anh em tôi là một đội thì có khi chấp cả MU ấy chẳng đùa ( chém tý gió ). Anh Hai tôi với kỹ thuật cá nhân dẫn bóng cực cực kỳ có thể so sánh như bê-lê. Anh ba thì nổi tiếng với những cú sút thần sầu quỷ khóc, sức mạnh vô biên, ổng mà chạy thì như ngựa. Tuy cả ba đều có một khuôn là gầy gầy cao cao, nhìn vào thì ai cũng nói ốm yếu, chả biết dân học võ đâu. Nhưng theo tôi cái đó là lợi thế, vì người đời có câu chân nhân bất lộ tướng mà. Hehe.

Tôi thì nhường sắc đẹp “nguyệt phải thẹn hoa phải nhường” cho hai ông anh rồi, nên cái gì tinh túy của hai người đó tụ hộp lại cho tôi. Bóng đã cũng không riêng biệt. Tôi thừa hưởng cả kỹ thuật và kỹ năng sút bóng,sau này không sợ đói vì có thể nói là xin vào đá bóng được. Tôi thì trứ danh với những cú lừa bóng không ai đoán được, các chú xỏ kim xỏ chỉ làm nhiều người phải đứng một chỗ mà không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Sút thì khỏi nói, 10 cú được khoảng 5 cú nguy hiểm, trong các cú sút thì tôi tập nhuần nhiễn một cú sút riêng cho mình. Sau này nó rất giúp ích, trong những lúc thất vọng nhất nó lại đem lại hy vọng cho đội tôi. Cú sút mang tên “ Tên lửa TF”. Cú sút này được thực hiện ở một khoảng cách xa bằng cách, dùng chân sút tác dụng vào bóng một lực mạnh,dùng má trong. Sao đó bóng sẽ đi theo quỷ đạo thẳng, hơn một nữa đoạn đường,nói thẳng là gần đến khung thành sẽ giảm tốc độ đi với quỹ đạo đường cong. Khó mà có thể cản phá.

Nên khi đá với lũ bạn ở xớm, bọn chúng đặt cho tôi một cái luật là không được sút xa, vê lờ thế đấy. Ức thật đấy, nhưng vì niềm đam mê, nên đành chấp nhận thôi, nếu không muốn làm một khán giả bất đắc dĩ. Và còn một điều nữa ba an hem tôi không được ở chung một đội, nếu đội này có tôi thì đội kia phải có anh ba và anh hai. Lâu lâu có bọn ở xóm trên, huyện dưới lại rủ làm vài kèo, nên không biết tài năng của ba đứa tôi, không đưa cái luật lệ mô tê sất gì cả. Thế là hôm đó bọn nó sạch cả tiền, nhìn mà thương vãi. Rủ nhau làm kéo thì đá 10-10 hoặc chuẩn luôn 11-11, mỗi trái vào tính 5k, thời đó 5k cũng quý lắm chứ bộ. Thế là có hôm ăn tụi nó đến tận 12 quả = 60k. Thấy tình hình không ổn, sợ mất kèo nên chúng tôi chỉ kêu bọn nó khao nước mía. Chủ yếu chúng tôi đá bóng tìm cảm giác vui thôi, chứ tiền bạc ăn cũng chia cho nhau hay là lấy số tiền đó mua nước cho cả đám uống.

Đá bóng xong khoảng 6 giờ rồi, ba anh em tôi về nhà là gần 6h30 tắm rửa ăn cơm xong, tiếp tục chuẩn bị đi học võ. Học võ đến 8h30 cả ba tiếp tục chiến đấu với ác ma “ kiến thức “ để hôm sao còn đánh nhau với đại ma vương “ thầy cô “ trên trường. Học khoảng 10h cả ba lăn đùng ra ngủ. Thế là xong một ngày, nó cứ thế mà trôi qua. Dần dần giống như một chu kỳ.

Thắm thoát tôi sắp vào học lớp 9, từ một thằng con trai nhỏ bé, gầy gầy, ấy vậy mà bây giờ đã là một đứa cao cao nhưng vẫn gầy gầy như ngày nào. Hai ông anh tôi vào lớp 10, được qua cấp 3, một cấp mà ai cũng mong đợi, sướng vê lờ.

Hai ổng học giỏi thật, nhưng không thi vào chuyên mà chọn một trường THPT. Trường đó là một chuẩn quốc gia lớn nhất của khu vực, với quy mô có thể nói là rộng lớn có thể bị lạc. Chất lượng dạy thì không thua chuyên tý nào, có thể nói là tốt.

Ông anh hai thì được xếp vào lớp 10a1 và anh ba nằm kế bên tức là 10a2, nghe hai ổng kể lại về quy mô của trường nó như thế này : Trường có gần 100 phòng học, được thiết kế theo kiến trúc mới nhất, hội trường có sức chứa hơn 500 người, một sân thể thao riêng biệt dành cho bóng đá, ba phòng giáo viên rộng, một phòng ban giám hiệu.

Tổng diện tích của trường gần 40.500m2, sân trường rộng lớn chia đến bốn khu :

Khu nghi thức rộng nhất, có sức chứa gần 4000-5000 người có thể phục vụ cho cả ba khối 10,11,12 dự lễ mà không sợ có chỗ ngồi. Khi bãi xe dành cho các lớp, mỗi lớp có mỗi chỗ để riêng. Khu căn-tin thì có đến hai doanh nghiệp cùng sở hữu, sức chứa cho 2500 người đứng và ngồi các kiểu ^^, nằm cũng không sao. Khu thể dục – thể thao chia làm 2 bên, nữa bên làm bằng cát có chiều dài khoảng 300m chiều rộng 20m. Khu còn lại được trán xi măng như các khu kia.

Nói về khối lớp và phòng học cũng choáng, mỗi phòng học có sức chứa cho 45 người, đầy đủ đèn đóm, bàn ghế. Khối 10 được chia 4 tầng : A,B,C,D. Tầng 4 từ 10a1 đến 10a12. Tầng B từ 10b1 đến 10b20. Tầng C từ 10c1 đến 10c8. Lớp 10 được ưu tiên học buổi chiều một mình, các lớp còn trống cho lớp 11 và 12 học bù hoặc học nghề.Khối 11 được chia ra 2 tầng thôi A, B tổng cộng có đến 45 lớp, tầng A từ 11a1 đến 11a20, tầng B từ 11b1 đến 11b25. Học buổi sáng cười khối 12. Khối 12 được chia ra 3 “ quân khu “, quân khu A từ 12a1 đến 12a21, quan khu B từ 12b1 đến 12b14, quan khu C từ 12c1 đến 12c5. Học buổi chiều.

Sau trường là một khung viên dành cho thể thao, sân bóng có thể nói là đạt chuẩn về chiều dài và rộng, nhưng mặt sân là cát mới vê lờ. Trường có tổ chức các hoạt đông bóng đá ( 1 năm / 1 lần ), cắm trại ( 2 năm / 1 lần ), hội thi học sinh thanh lịch (1 năm/ 1 lần )…..Có thể nói đây là một trường tốt, và có số lượng học sinh cực kỳ đông gần 5000 người. Có thể hiểu được vì trường nổi tiếng với chất lượng dạy và học mà trường lại là trường THPT duy nhất của một TP trực thuộc tỉnh nên không có gì bất ngờ với số lượng học sinh như thế.

Sao khi nghe hai người anh mình nói về trường thì tôi cũng cảm thấy phát choáng vì sự kì vĩvà to lớn. Không biết hai ổng có dậm muối thêm mắm đường không nữa. Nhưng một năm sau tôi phải choáng tiếp tập hai khi thấy được vẻ kì vỹ của nó.

-Hai anh có chém không thế.

-Chém cái đầu mầy, tao chém làm gì.

-mầy còn nhỏ người non dạ lắm T à.

-Hix..em lớn rồi…à mà anh có tè trong quần k thế – Tôi nhắc lại mối nhục ngàn thu của ổng=)).

Tuyệt chiêu “phong thần cước “ được tái xuất giang hồ nhưng mà tôi nhanh chóng né kịp. ông này tính nóng vãi. Không hiểu sao anh hai cũng theo phe ổng sài “ tuyệt cú mèo“ ra. Thế là tình hình đang hai ăn hiếp một. Làm cho tôi đây phải khiếp sợ

-Thôi, đệ thua.

-COI CHỪNG NHA MẦY – ổng nghiến rặng kẹo kẹo đe dọa.

- Thế mầy nhận lớp sau rồi T – Anh hai nghĩ giỡn hỏi

-Chán lắm vẫn lớp cũ trường cũ. – Tôi nói kèm theo biểu cảm là cái mặt bí xị.

-Haha gán đi,gái bên này đẹp đẹp không à. – Anh ba tìm ngay yếu điểm mà bơm

Thế là nói đến gái là cả ba đều thao thao bất tuyệt, bàn tán đủ thứ. Hai ổng có phúc được ngắm gái xinh, còn tôi thì chán phèo, mấy con nhỏ ở trường ngắm hoài =) cũng đăm ra chán vê lờ.

Ngồi tám về “ón của lichua” một hồi ba anh em tôi lăn đùng ra ngủ khi nào mà không hay^^………………….

Tuổi thơ nó là thế, ăn với ngủ lúc nào cũng được, bây giờ muốn cũng không có được nữa. Khi viết về những dòng chữ này thì nhớ vãi ra, lòng cứ hồi hợp ra sao sao ấy, không thể nào diễn tả được. Cái tuổi thơ trong sáng đẹp đẽ ấy của mỗi người cũng nhanh trôi qua, không để cho mình có cơ hội gọi là níu kéo.

Vì…………

……………….

………………….

……………………….

………………………………

……………………………………….

…………………………………………..

……………………………………………………

Cuộc đời nó là một cuốn tiểu thuyết không có hồi kết, mỗi ngày dòng chữ được liên tục viết lên không ngừng nghĩ. Nó viết theo sự hối thúc của thời gian và sự nối tiếc của tác giả, tuy rằng tác giả không muốn tý nào……………Trân trọng nó nhé…………..

Một lần nữa cuốn tiểu thuyết lại được viết lại………


/173

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status