Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Chương 44

/173


Hai thằng tôi không hẹn mà đưa ái ngại nhìn nhau, không gian trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết chỉ có những tiếng ríu rít của những con chim hót chào một ngày mới, một ngày không tốt lành tý nào, những ánh nắng vào buổi sáng cũng xuyên qua những khe lá cây trong khuôn viên sân nhà thằng Chung.

-Sao giờ – Nó nhìn tôi

-Sao là sao ai biết là sao

-Đệch tao đéo giỡn, chiều đi không ?

-Đéo biết ai viết

-Thế mầy tính sao

-Thôi chiều tính.

-Ờ

Thế là tôi bước ra nhà với lá thư trên tay với những thắc mắc không thể nào giải đáp được, đám bọn tôi đó giờ có nghe gây hiềm khích với ai đâu mà lại có lá thư đe dọa thế này, định đi ngang qua nhà thằng Tùng nói cho nó biết nhưng thôi để chiều vào lớp rồi với đám kia bàn bạc, chạy ngang cái quán bán cơm sườn lúc nãy nhảy vào ăn luôn chứ không thể nào cưỡng lại được nữa vào lúc đó. Thế là tốn tiền nhưng cái bụng nó no là được rồi, hehe, con người cần phải ăn, uống, hưởng thụ thành quả của nhau chứ lị. Keke.

Tôi chạy về nhà trong tâm trạng rất vui khi giải tỏa được tất cả những gì thèm cái món sườn nướng, nhưng chợt nhớ đến cái lá thư trong túi mình thì có một cái cảm giác lo sợ, rối bời hiện hữu. Không biết tại sao lúc này khó tả như thế, về đến nhà tôi đưa bức thư cho Như xem, em lắc đầu bảo không được đi đâu cả chắc người nào đó đùa đấy nhưng biết rằng cái đó chỉ để trấn an thôi.

Con gái thật khó hiểu đấy chứ chẳng đùa đâu, tôi vào phòng đã thấy tập ngữ văn được một nét chữ xinh đẹp viết lên, em soạn rất chi tiết đến tận hai bài cho tôi, một cảm giác khó tả nữa lại hiện hữu với người con gái ấy. Lay hoay với những quyết định để chiều nay xử lý cái đống chuyện này thì :

-Đem theo cây côn cho chắc

Thế là đã có quyết định đưa ra, tôi nhanh chóng thở phào nhẹ nhỏm vì trong đám không phải một mình tôi biết võ mà có thằng Chung nữa, còn đám kia thì thằng Tùng, Sang với tánh nóng chắc chắn sẽ đối phó được với mấy tên. Không làm gì cũng mất một buổi,làm gì cũng mất một buổi lại đến giờ đi học, trước khi đi học phải kể cái truyện này :

-Này, làm gì mà đem theo cây côn thế ?

-Hihi, tự vệ ấy mà

-DẸP NGAY –Tiếng hét rõ to của người con gái xinh đẹp ấy

Cái máu ngắm gái xinh của tôi tuy nhiều nhưng nó cũng tỉ lệ thuận theo cái máu sợ gái, nhát gái chứ chẳng đùa sau này phải đổi lại là cái máu sợ vợ. Nhất là đối với mấy em, người con gái xinh đẹp, tài giỏi nhưng không kém phần sắc sảo và “ sư tử chúa “

———–Truyện mới đây, không lâu————

Trong một ngày đẹp trời, cả hai đang ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau

-Lấy cho anh cái khăn

-Dạ, đợi em tý

Một lúc sau

-Lấy cho anh lon 7up

-Dạ

Em bước ra với lon 7up mát lạnh.

-Ngồi xuống

Em ngoan ngoãn như “ con mèo “ ngồi xuống cạnh tôi, vẫn xinh đẹp như ngày nào, vẫn dễ thương như khi nào, bao người mong muốn có được một người con gái như thế này,ngắm cũng được chứ khỏi cần làm gì. Xinh chi mà xinh thế không biết.

-Ngồi lên đây này – Tôi chỉ vào hai cái chân đang khép lại có thể để làm chỗ cho em ngồi.

-Chi thế – Em xoe tròn mắt hỏi

-Ôm tý

-Không, vô duyên – Mặt em ửng hồng lên

-Ơ này…

-Sao nào

-Không cho hả

-KHÔNG – Nhìn mặt tôi nói dứt khoát

-Anh..anh…

-Anh sao, đánh không – Em vênh cái mặt với hai cái gò má cao lên trêu tôi.

“ Thôi được, muốn trêu anh này không có dễ đâu, xem đây này “ Tôi cười trong bụng đắc chí vì nghĩ ra kế sách chọc tức lại

-Anh qua nhà ôm …, keke – Tôi cười đắc chí vì nghĩ rằng em sẽ chiều mình nhưng…

Cuộc đời nó thích trêu con người ta đây mà …

-Ừa, anh qua đó đem cho … cái hộp kem nhé, em mới làm để dưới tủ lạnh, để em đi lấy – Em còn cười nhẹ rồi thản nhiên nói

ÔI CÁI ĐỆCH

Tôi giật bắn cả người chứ chẳng đùa, cái câu đùa của mình bây giờ hại bản thân thế này, khổ hết biết, không lẻ bây giờ quay lại là “ anh chỉ đùa “ thì tối nay chắc có lẻ ngủ ngoài sân chứ chẳng đùa đâu. Kế hoạch của tôi bị phá sản hoàn toàn.

Rời xa căn nhà dấu yêu đến với căn nhà yêu dấu @@ trên chiếc xe camry của nhạc phụ, được giao cho tùy ý sử dụng, muốn làm sao làm đừng có bán là được, quái ác thế đó.Đường phố đã thay đổi rất nhiều, hơn 6 năm lưu lạc rời xa đất nước mình rồi chứ có đùa đâu, lúc mới về nhìn cảm thấy xa lạ nhưng nó cũng thân quen, cái tuổi thơ học trò đầy tươi đẹp của mình gắn bó ở đây. Kỷ niệm vẫn còn đó, cái chỗ đợi xe bus cũng chính là chỗ trú mưa vẫn còn đó chỉ đủ cho hai người khác giới ngồi đủ khoảng cách an toàn, hàng cây phượng đỏ thắm kia vẫn nở những nụ hoa tươi đẹp tượng trưng cho cái tuổi học trò, bãi biển thì không có gì thay đổi nhiều. Với những con sóng lăn tăn đập vào bờ, những ánh đèn của ghe chài, làm cho cái khung cảnh ấy trở nên lung linh hơn bao giờ hết.

Tôi chạy với tốc độ chậm nhất mà chiếc xe bốn bánh này có thể để ngắm cái khung cảnh ấy, nơi mà ngày xưa với những mối tình đầy hương vị cũng xuất phát từ đó, cái nơi mà quá trình gian khổ. Bốn ki-lô-mét không phải là xe đối với đi bằng ô tô nên cánh cổng bằng sắt màu kem có khắc dây leo hiện ra. Tôi bấm chuông :

-Kính coong –Chỉ một hồi chuông duy nhất.

Có tiếng dép loạt xoạt bước ra, đó không ai khác chính là em

.

-Sao đến giờ này – Em ngạc nhiên khi thấy tôi

-Đưa kem cho em nè

Có lý do nên tôi qua được ải, chạy xe vào nhà nhìn trong sân thì không thấy xe của bác trai đâu cả dự là đi đâu rồi.

-Hai bác đâu rồi em.

-Đi công chuyện hết rồi

Tôi bước vào nhà, tháo giày ra vẫn không khí đấy, không có gì khác, quá gần gũi. Cảm thấy như đây là căn nhà của mình, công nhận nhiều nhà thật ^_^. Tôi đưa hủ kem mà em làm cho Mai đem để cất tủ lạnh chứ để một hồi chảy hết khỏi ăn luôn.

-Thế ở nhà một mình à

-Hai mình, em và anh – Miệng cười tủm tỉm vì bắt được lỗi của tôi

-Lấy cho anh cái khăn lạnh

-Dạ- Em nhanh chóng đứng dậy đi lấy ngay

Tôi thật mai mắn có phúc đúng không, giống như một ông vua, nhưng mà cũng nhanh chóng bị tắt đài dưới quyền lực của mấy nàng thôi…

-Có heniken không em

-Làm gì

-Hehe, uống chứ làm gì trời.

Tôi cứ tưởng cũng giống như lấy khăn thôi, em cũng làm nhưng lần này là

-DẸPN GAY CHO TÔI – Em nghiến răng kèo kẹo.

Cái máu sợ “ vợ “ ( chưa có vợ nhé ) của tôi lại dâng trào đành phải lặng im chứ chẳng dám kháng cự tý nào. Máu sư tử trong em trỗi dậy, có thuê tôi bao nhiêu hay choăn gan trời cũng không dám phản kháng.

Ngồi nói chuyện ấm cúm trong căn nhà một tý em nấu cơm cho tôi ăn, hai đứa cứ đùa giỡn như lúc xưa vậy chẳng khác gì cái tuổi học trò, căn nhà rộng lớn tràn đầy tiếng cười nói. Một thời tôi bị vờn đến nước mà toát cả mồ hôi hột chứ chẳng chơi nghĩ đến cảm thấy lành lạnh dù đang cầm tách trà nóng hổi em mới pha. Hơn 11h chứ chẳng chơi, định trêu em ở nhà dấu yêu ai dè chuyện ra thế này.

-Tôi ngủ đây hay về – Em nhìn ly trà nói nhưng không dấu được cái vẻ ngại ngại khi hai gò má đỏ lên.

-Thôi anh về, mai anh qua nha.

-Ừa,về đi ngủ ngoài sân đó. Hihi – Em che miệng cười khúc khích

Lúc đó cũng có một giác buồn buồn, buồn cho số phận của em gặp một người như tôi,vui vì giữa họ yêu thương nhau như chị em trong nhà.

“Cố bước, đừng quên mau

Ngày tháng cũ phút giây nồng say.

Tình trong dư âm đêm vòng tay ấm.

Tiếc nuối cũng xa rồi

Tình bay như cánh chim trời.

Để em mang niềm đau, tình tan vỡ, tình lỡ làng….”

….

Cánh cổng đen huyền và những bóng đèn hình tròn do chính tay tôi đặt lên hiện ra đến với căn nhà dấu yêu rồi. Thấy trong nhà đã tắt hết đèn chắc là em đã ngủ vì đã vào khuya nên tôi không dám phá giấc nên nhẹ nhàng mở cửa ra rồi lái xe vào nhà.

Tôi lẳng lặng tiến lên phòng, mở nhẹ cửa phòng ra thì em đang nằm ngủ trong dễ thương phết giống một con mèo, những vẻ đẹp trời phú ấy càng được tô điểm thêm. Ánh sáng màu xanh nước biển của đèn ngủ, mùi hương hoa đặc trưng của em thoang thoảng cả căn phòng, dù cho máy lạnh đang ở nhiệt độ 16C nhưng tôi vẫn cảm thấy ấm áp.

Thay đồ ra nhảy nhẹ nhàng lên giường ngủ, hôm nay em mặc bộ đồ màu hồng trẻ trung trong thật xinh đẹp. Em xoay người 1 bên.. tôi xoay người 1 bên mà ngủ….Khò…khò…khò…

0H386/8/2013 ( giờ không chính xác nhưng chắc cũng là khoảng đó )

Một bàn tay ấm áp luồng qua eo tôi ôm chặt lấy, hơi thở nhẹ nhàng, mùi hương hoa trên người em lan tỏa xung quanh.

-HỨ! tưởng cho ăn bơ chứ – Tôi tuy ngủ say nhưng cũng tỉnh giấc mỉm cười trong bụng

Định trêu em nhưng thơi không dám chọc “ sư tử“ nữa, chẳng mai giờ này kêu ra ngoài sân ngủ thì nguy to nên xoay người lại nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp kia đang ngạc nhiên, em không kịp làm gì tôi choàng tay qua ôm chặt lấy em…

-hehe, thế mà nãy xin ôm không cho – Tôi cười nham hiểm.

-Đáng ghét. Hihi – Em bắt đầu ngại đành vào ngực tôi

Hai đứa nói chuyện một tý rồi hai đứa ôm nhau chìm vào giấc ngủ say…… Một giấc ngủ đầy bình yên và ấm áp…

Lưu ý khi đọc xong cái này : hai chúng tôi ngủ chung chứ chưa làm gì đó gọi là vượt quá giới hạn. Mong các bác đừng suy diễn lung tung. Em cũng chưa có vợ +_+.

-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*

Thế là cái ý định đem “ đồ “ theo để trừ một số trường hợp không mai xảy ra thì bị em ngăn chặn, hai đứa chạy hai chiếc xe song song với nhau trên con đường Lý Tự Trọng trở nên thân quen. Đến trường thì mấy ông tướng bạn của tôi cũng đến đầy đủ, bọn con gái cũng có mặt ở đó đang bàn tán chuyện gì đó xôn xao lắm, tôi nhanh chóng nhập cuộc.

-Hé hé chuyện gì thế – Tôi hớn hở chen vào đám đông

-Coi này

-Mầy coi đi

-Có thằng hẹn ra sân đá bóng lúc 17h kìa

-….

ÔI CÁI ĐỆCH

Ở cái bàn đó toàn là những lá thư giống kiểu mà tôi với thằng Chung gặp lúc sáng,thật là khó hiểu, tất cả đưa mắt nhìn nhau ái ngại, mỗi người không ai riêng ai chỉ trừ ba người con gái xinh đẹp là không có, cả đám có tối hậu thư. Không biết chuyện gì sắp xảy ra nhưng tôi có một cái cảm giác lo sợ hiện hữu, một linh cảm không lành cho lắm.

-Sao giờ – Thằng Hùng bá đạo lặp lại câu hỏi lúc sáng của thằng Chung.

-Ai biết

-Tao không biết

-Khỏi ra

-Nhà mầy tối nay sẽ có lửa – thằng Tùng phò đưa ra lời đe dọa.

-Chán

-Đầu năm đã bị thế này rồi.

-…

Tuy nói thế nhưng ai cũng có vẻ mặt lo sợ dù là không hiện hữu, tôi thì đang băn khoăn không biết người gửi lá thư đó là ai, ai mà lại có thù với đám bạn bọn tôi thế, không thể nào đầu năm thôi có gây hiềm khích với ai đâu. Chỉ có cái buổi thi rung chuông vàng nhưng tất cả mọi người ai cũng chia sẽ nỗi buồn với tôi thì không thể nào có sự hiềm khích đặt biệt là nếu có thì một mình tôi không thể nào có đám bạn nữa. Thật là phiền phúc quá đi. Càng nghĩ càng rồi.

-Chiều ra sân banh – Tôi chốt ý kiến

Cái tính tò mò trong người tôi trỗi dậy muốn biết xem bọn nó là bọn nào…

Liệu rằng có phải bọn mafia hay không ?

Chuyện gì sẽ xảy ra ở sân bóng trên đường 30/4 hào hùng…

Điềm lo sợ có phải một điềm báo không ?

Hạ hồi phân giải…..


/173

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status