Rượu Chàng Tiên

Chương 36: Da của Liệt Hân

/79


"Ai ở bên ngoài!" Mạc Thiên Thu đẩy ra cửa tĩnh thất của mình, hắn đã sớm nói qua với môn hạ đệ tử rằng bản thân muốn bế quan, không cho phép bất luận người nào đến gần tĩnh thất của hắn để quấy rầy.

Đó là một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, trên người mang theo bình sứ nhỏ bên trong là một vài linh thảo đang sinh trưởng.

Thiếu niên nghe thấy thanh âm của Mạc Thiên Thu liền quay đầu lại, những linh thảo kia cũng lay động theo, bình sứ cùng bình sành va vào nhau, phảng phất như đụng phải linh khí nhu hòa của thiếu niên, phát ra tiếng vang giòn giã mang theo mấy phần tươi mát vui thích.

"Ta là Thái Lăng Các Ly Triệt." thiếu niên nghiêng đầu, cười nhìn hắn, "Là ta gõ cửa tĩnh thất của ngươi, nhưng ngươi không đáp lại ta."

Mạc Thiên Thu lúc này mới nghĩ đến, Thái Lăng Các Y Tông Côn Ngô phái sư đệ của mình đến Thiên Thu Điện lấy một vị thuốc dẫn, là một loài bò cạp chỉ có tại Thiên Thu Khư.

Nhưng không nghĩ tới sư đệ của Côn Ngô thoạt nhìn lại nhỏ như vậy.

"Ngươi gõ cửa phòng ta làm gì?" nôn nóng trong lòng Mạc Thiên Thu vẫn đang phập phồng sôi sục, thế nhưng thiếu niên linh khí ôn hòa trước mặt khiến hắn thoáng dịu đi, ngữ khí của hắn so với lúc nãy cũng tốt hơn rất nhiều.

"Lòng ngươi sinh chấp niệm, lẽ nào không phát hiện Ma Quân Vọng Sát thiếu chút nữa dùng nguyên thần tiến vào tĩnh thất của ngươi?"

Mạc Thiên Thu cả kinh trong lòng, Vọng Sát chính là một trong bảy Ma Quân của Ma đô, bọn họ đều là những kẻ đi theo bên cạnh Tà linh Hỗn Độn.

Hít vào một hơi, nếu như bản thân thật sự bị Ma Quân nhập thể, không chỉ tu vi gần ngàn năm khó giữ, mà ngay cả nguyên đan cũng có thể bị đối phương đánh cắp.

Mạc Thiên Thu quay đầu lại nhìn tĩnh thất của mình, mới phát hiện trên cánh cửa được linh khí khắc ra một đạo đại chú, kết nối sinh linh bốn phương, mở ra kết giới.

"Đây là..."

"Đây là ngự tà đại chú của Thái Lăng Các chúng ta — Thái Lăng Thanh Nguyên chú." Thiếu niên trả lời.

Mạc Thiên Thu sợ ngây người, tuy rằng hắn biết rõ hình dáng bên ngoài của người tu chân cũng không phản ánh tuổi tác thật, nhưng thiếu niên này nhỏ như vậy... Chẳng lẽ nói y mười mấy tuổi đã kết đan nhập thế? Cho nên mới vĩnh viễn dừng lại ở bộ dạng mười lăm, mười sáu tuổi.

Nếu là sư đệ của Côn Ngô, tu vi tự nhiên không thể khinh thường.

"Ngươi rốt cuộc là gặp vấn đề nan giải gì, đến nỗi khiến cho bản thân chấp niệm sâu như vậy, dẫn tới Vọng Sát muốn ăn nguyên thần của ngươi?"

Mạc Thiên Thu cười cười, nghĩ thầm có nói cho thiếu niên biết cũng không hề gì.

"Là vì khóa Vạn Tượng."

"Khóa Vạn Tượng?" ánh mắt thiếu niên sáng lên, "Ta còn chưa thấy qua khóa Vạn Tượng đâu! Cho ta xem một chút có được hay không?"

Đại khái là mệt mỏi quá lâu, biểu tình của thiếu niên lại sinh động hoạt bát, có người cùng mình trò chuyện cũng tốt.

Hơn nữa trước giờ giúp hắn giải khóa đều là người của Thiên Thu Điện, hiện tại có người ngoài tới xem một chút, biết đâu chừng suy nghĩ sẽ bất đồng.

"Ngươi đi theo ta."

Mạc Thiên Thu đem cái hộp kia đưa cho thiếu niên, mà thiếu niên thì cuộn chân lại, ôm cái hộp, tràn đầy phấn khởi mà bắt đầu nghiên cứu.

"Sư phụ nói với ta cùng hai vị sư huynh của ta, chỉ cần mở ra cái hộp này, liền có thể tìm thấy pháp môn đột phá cảnh giới "Nhập Thế"."

Mạc Thiên Thu nhìn thiếu niên ôm cái hộp trước mắt, cả khuôn mặt đều sắp kề sát vào đầu khóa, vừa đáng yêu vừa buồn cười.

"Nhưng ta lại biết, cái gọi là pháp môn căn bản không tồn tại. Tất cả đều là nhân quả tuần hoàn, một cái khóa Vạn Tượng nho nhỏ há có thể khóa lại?"

Thiếu niên phút chốc nghiêng đầu, phút chốc híp mắt, gõ gõ mấy cái, sờ soạng toàn bộ cái hộp.

"Sư phụ nói có pháp môn, tất nhiên là có. Nếu ngươi không giải được khóa Vạn Tượng, hãy trả lại cho ta đi."

Mạc Thiên Thu vươn tay muốn đem cái hộp cầm về, thiếu niên lại giữ lấy tay hắn.

"Đợi đã, nếu ta có thể mở ra cái hộp này, ngươi làm sao cảm ơn ta đây?"

Thiếu niên một tay chống đầu gối, vươn cổ nhìn Mạc Thiên Thu, đáy mắt tràn đầy giảo hoạt.

"Ngươi muốn ta làm sao cảm ơn ngươi?" Mạc Thiên Thu nói thế nào cũng không tin, hắn và sư huynh của hắn giải khóa Vạn Tượng lâu như vậy mà vẫn không được, thiếu niên này thế nhưng có thể giải được?

"Hai điều kiện." Thiếu niên vươn ngón tay ra.

"Ngươi nói xem."

"Thứ nhất, gọi ta sư phụ."

"Cái gì?" Mạc Thiên Thu nhíu mày lại, "Gia sư là Thiên Thu Điện chủ cùng sư huynh ngươi là Côn Ngô tề danh với nhau, muốn ta kêu ngươi một tiếng "sư phụ", ngươi là đang nhục nhã Thiên Thu Điện của chúng ta sao?"

"Nghiêm trọng như thế? Ta ở Thái Lăng Các lâu như vậy, bên trong các đều là đệ tử của sư huynh Côn Ngô, bọn họ đều gọi ta một tiếng "tiểu sư thúc", hai tiếng "tiểu sư thúc", không có một ai gọi ta "sư phụ". Ta muốn làm sư phụ tới nghiện rồi, bằng không... lúc không có người ngươi kêu ta "sư phụ" thế nào?"

Thần sắc tha thiết mong chờ của thiếu niên buồn cười đến khó thể giải thích.

Mạc Thiên Thu nghĩ thầm, y là sư đệ của Côn Ngô, luận bối phận kỳ thực vẫn ngang hàng với Thiên Thu Điện chủ đương nhiệm, chính mình lúc không có người gọi y một tiếng "Sư phụ" cũng không tính là chịu thiệt, coi như bồi trẻ nhỏ chơi đùa đi.

"Có thể. Điều kiện thứ hai là gì?"

Thiếu niên nghe thấy một tiếng "Có thể" kia, đôi mắt đều sắp phát sáng.

"Điều kiện thứ hai rất đơn giản, chính là sau này ta có gặp khó khăn, ngươi nhất định phải ra tay giúp đỡ."

"Ngươi muốn làm "sư phụ" của ta, còn cần tên đồ đệ như ta đây đến bảo vệ, chẳng phải là buồn cười lắm sao?"

Mạc Thiên Thu nổi lên hứng thú, ngồi xếp bằng ở đối diện thiếu niên, nhìn y đùa nghịch cái hộp.

"Ai... Ta a, mặc dù có sáu trăm năm tiểu tu" thiếu niên vươn tay làm ra một cái biểu tượng "sáu", "Thế nhưng càng lên cao, nghe nói thiên kiếp càng hung hiểm... Ta rất sợ chết, ở tại cảnh giới "Nhập Thế" là tốt rồi."

Mạc Thiên Thu cả kinh trong lòng: "Ngươi mới sáu trăm năm tu vi... mà đã có thể kết ra Thái Lăng Thanh Nguyên đại chú chặn lại sự xâm nhập của Ma Quân?"

"Cái ta giúp ngươi chặn là nguyên thần của Ma Quân, nếu như Ma Quân gần ngay trước mắt, muốn lấy đi nguyên đan của ngươi, ta chỉ có thể chạy trốn. Còn về chú ngự tà của Thái Lăng Các chúng ta, ngươi có biết vạn vật đều là dựa vào âm mà ôm lấy dương, bên này giảm thì bên kia tăng. Muốn chú ngự tà phát huy uy lực, người thi chú nhất định không được có những loại ý nghĩ xằng bậy. Ngươi vận khí tốt, lòng ta không chấp niệm, dùng Thanh Nguyên chú hút lấy chấp niệm của ngươi, mà bản thân ta lại không chấp niệm..."

"Tựu như đá chìm đáy biển, đối với ngươi không có ảnh hưởng."

"Đúng vậy. Nếu như là Tà linh lấy đói khát làm thức ăn, vậy ta liền không giúp được ngươi rồi. Ta thích nhất là đồ ăn, mỗi ngày đều cảm thấy bụng đói đến hoảng loạn." Thiếu niên sờ sờ bụng.

"Được, ngày sau nếu ngươi có nguy nan, chỉ cần tại nơi ta có thể chạm tay tới, núi đao biển lửa, ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi chu toàn." Mạc Thiên Thu trả lời.

"Chỉ chờ những lời này của ngươi thôi đó!"

"Vậy ngươi nói mau, làm sao mới mở được khóa?"

Thiếu niên gật đầu nở nụ cười, cầm cái hộp nói: "Khóa Vạn Tượng, khóa lại không phải cái hộp này, mà là mắt cùng tâm của ngươi. Mắt cùng tâm một khi đều bị khóa lại rồi, ngươi mãi mãi sẽ không mở ra được cái hộp này."

Nói xong, thiếu niên giữ lấy tay Mạc Thiên Thu, mang theo ngón tay của hắn đặt vào mặt bên của cái hộp, một dòng linh lực mềm mại từ đầu ngón tay thiến niên truyền tới ngón tay Mạc Thiên Thu, đẩy một cái, cái hộp thế nhưng được mở ra từ mặt bên.

Mạc Thiên Thu sững sờ tại chỗ: "Tại sao lại... lại như thế này..."

"Sư phụ ngươi chỉ nói với ngươi muốn ngươi mở hộp ra, nhưng cũng không có nói với ngươi cái hộp này bị khóa Vạn Tượng khóa lại đúng không? Các ngươi thiên tân vạn khổ muốn đem hộp hướng lên trên mở ra, lại không nghĩ đến khóa Vạn Tượng chỉ là phép che mắt, hộp chưa từng bị khóa, các ngươi chỉ cần rót linh khí vào mặt bên của cái hộp, phá mở linh phong* của nó, là có thể mở ra."

[*niêm phong bởi linh lực.]

Khoảnh khắc ấy, giống như kẻ lạc đường hồi lâu sắp khô cạn mà tiêu vong, bỗng nhiên trời đất mở rộng, như được tái sinh.

Thiếu niên giơ ngón tay, búng nhẹ lên trán Mạc Thiên Thu.

"Đây hẳn là pháp môn sư phụ ngươi muốn đưa cho ngươi! Muốn ngươi không bị thói quen trước mắt làm cho mê hoặc, một khi rơi vào chấp niệm, liền không nhìn thấy được đạo pháp chân chính."

"Ta càng muốn giải, thì càng không giải được. Nguyên lai là bản thân ta suy nghĩ phức tạp, kỳ thực cách giải quyết lại đơn giản vô cùng." Mạc Thiên Thu thở dài một hơi.

"Đúng vậy, chớ bị chấp nhất của chính mình khóa lại, trời cao biển rộng chân chính há có thể bị nhốt trong một cái khóa Vạn Tượng nho nhỏ? Thuận theo tự nhiên, vạn pháp thiên thành."

Mạc Thiên Thu cảm khái ngàn lần vạn lần trong lòng, đạo lý thiếu niên nói tới hắn đã biết từ lâu, nhưng cảm ngộ rồi mới thấy khác xa một trời một vực.

Thời khắc này, hắn thật sự "Ngộ đạo".

"Đa tạ sư phụ chỉ điểm." Mạc Thiên Thu cười nói.

Ngày hôm đó, Mạc Thiên Thu mang theo cái hộp đi gặp sư phụ của mình.

"Đạo lý mà sư tôn muốn đệ tử lĩnh ngộ, đệ tử đã thấu suốt. Nhưng không biết thứ trong hộp là cái gì?"

"Có phải ngươi nhìn thấy Thái Lăng Các Ly Triệt Quân?"

"Đúng vậy."

"Vậy ngươi liền đem hạt giống trong hộp tặng cho y đi. Y yêu thích trồng tiên mộc linh thảo, cũng chỉ có y mới có thể làm cho gốc linh mộc này nẩy mầm."

"Tặng cho y? Vì sao?" Mạc Thiên Thu không rõ.

"Ngươi cùng Ly Triệt Quân có một đoạn duyên phận sư đồ. Hiện tại duyên đã khởi, đồ vật trong hộp, ngươi liền lấy đến bái sư đi!"

"Nhưng đồ nhi rõ ràng là đệ tử của Thiên Thu Điện. Sư tôn có phải đã nghe nói đến ước định giữa ta và Ly Triệt Quân? Ly Triệt Quân tâm tính thiếu niên, đồ nhi chỉ là..."

"Y chỉ điểm ngươi, ngươi bái y làm thầy cũng không quá đáng. Một ngày là sư phụ, cả đời là sư phụ, ngươi cũng vĩnh viễn là đệ tử Thiên Thu Điện. Đi thôi."

Thời điểm Mạc Thiên Thu mang theo cái hộp kia đi tìm Ly Triệt Quân, y đã rời khỏi.

Trăm ngày sau, đại chiến Tiên Ma, Mạc Thiên Thu ngửa đầu nhìn biển kiếm quay cuồng trên Vô Ý Cảnh Thiên, thiên địa đại biến, tứ phương Kiếm Tông ngã xuống, trái tim của hắn đột nhiên đau.

Hắn ngự kiếm thẳng một đường tới Vô Ý Cảnh Thiên, nhìn thấy một luồng linh quang màu bạc sắp biến mất giữa biển kiếm.

Hắn đã đáp ứng y, chỉ cần ở chỗ có thể chạm tay tới, núi đao biển lửa, nhất định sẽ bảo hộ y chu toàn.

Mà Ly Triệt Quân... cuối cùng vẫn tại nơi hắn không thể chạm tới, tịch diệt.

Chuyện cũ đã qua, Mạc Thiên Thu cúi đầu nhìn hạt giống trong hộp, nhẹ nhàng khảy một cái: "Ly Triệt Quân, chỉ mong lần này ngươi ít nhiều có thể tận một chút trách nhiệm làm sư phụ."

Giữa đất trời tràn ngập băng tuyết tại Bắc Minh, nguyên linh vốn vô cùng to lớn của linh thú Liệt Hân vào lúc này đã thu lại, bám vào trên bản thể.

Gió lạnh cắt da cắt thịt, Liệt Hân thoi thóp nằm nhoài trên sông băng.

Đại chiến vừa nãy, đã phá hủy vô số băng sơn vạn năm, xung quanh đều là núi băng lung lay sắp đổ, trên băng nguyên đã nứt ra một đường hoa văn vừa dài vừa sâu.

"Ương Thương... Ngươi thân là Kiếm Tông của Vô Ý Cảnh Thiên... Vốn nên trấn thủ Vô Ý Kiếm Hải... Thế nhưng lại nhập thế... Hơn nữa còn đến Bắc Minh của ta đại khai sát giới..." Liệt Hân dùng chút khí lực còn sót lại trách cứ kẻ xâm nhập đối với Bắc Minh cô hàn không có lấy một tia kính sợ.

Nơi vách núi cao cạnh sông băng, một thân ảnh thẳng tắp như ẩn như hiện đứng giữa màn sương gió.

Thư Vô Khích rũ mi, nơi ánh mắt chiếu tới, sông băng liền nứt toác.

Thân thể Liệt Hân trượt trên mặt băng, từng chút từng chút một sắp sửa rơi xuống vực sâu tối tăm vô tận.

"Nếu ngươi đem da cho ta, ngươi sẽ không phải chết, ta cũng sẽ không cần đại khai sát giới."

Thanh âm Thư Vô Khích xuyên qua sương gió ngợp trời, rơi vào bên tai Liệt Hân.

Giống như địa ngục Tu La vang vọng.

Liệt Hân bị vô số kiếm trận trấn áp, gió sương mưa tuyết lọt vào trong trận ngay lập tức bị kiếm trận hấp thu uy lực, Liệt Hân rất nhanh liền ngay cả lời cũng thốt không ra được.

"Da... Da của ta... Ngươi cần để làm gì? Nếu ngươi không nói rõ ràng, ta có chết cũng sẽ không cho ngươi."

Nó là thượng cổ linh thú, huyết mạch trân quý, coi như có bỏ mình cũng tuyệt đối không thể bị lợi dụng để làm việc thương thiên hại lý.

"Ta muốn làm một bộ phụ cốt y*."

[*xem chú thích chương 34.]

Tiếng nổ vang truyền đến, lại một toà núi băng bị uy lực của kiếm trận đè ép đến ầm ầm đổ nát, Liệt Hân cách miệng vực sâu càng lúc càng gần.

"Da lông máu thịt của ta vốn là vật chí hàn... Ngươi đem da của ta làm thành phụ cốt y, là muốn... cho ai mặc?"

"Ta tự mặc."

Liệt Hân sau khi nghe xong, phá lên cười ha ha.

"Cho chính ngươi? Ngươi tự mặc bộ phụ cốt y chí hàn này? Để làm gì?"

"Để chạm vào một người mà ta không thể chạm."

"Nếu ngươi không phải đem ra hại người, vậy liền cầm đi!"

Nói xong, Liệt Hân nhấc lên móng vuốt, kéo xuống toàn bộ lớp da trên lưng mình.

Trong nháy mắt, linh huyết tuôn ra ngoài, giống như nước biển lan tràn che phủ cả băng nguyên.

Ngón tay Thư Vô Khích cong lên, một khối da kia liền bay tới bên cạnh hắn, hai tay hắn nắm lấy tấm da, nhỏ xuống vài giọt "Thanh Dạ Trụy Huyền Thiên", trong nháy mắt tấm da liền biến thành một tấm màn màu bạc mỏng như cánh ve, đem cả người hắn bao lại.

Liệt Hân ngây ngẩn tại chỗ: "Không nghĩ tới... ngươi thật sự là tự mặc lấy... Ngươi sẽ không phải hối hận, nếu như ngươi không có dục hỏa ngập trời thì không cách nào hòa tan được cái bộ phụ cốt y này."

"Ta chỉ hy vọng dục hỏa cháy không quá vượng, thiêu rụi bộ phụ cốt y này quá sớm. Bằng không, ta lại phải tới lột da ngươi."

Thư Vô Khích hờ hững quay người, vung lên ống tay áo, linh khí mang theo vô tận gió tuyết, bao trùm lên thân thể vẫn chảy ra linh huyết của Liệt Hân, đem nó đẩy ra xa khỏi khe nứt của mặt băng.

Cảm giác được uy lực kiếm trận trên người được gỡ bỏ, Liệt Hân ngay lập tức khoanh tay giậm chân.

"Ương Thương — ngươi có bản lĩnh thì giết chết ta đi! Còn muốn đến lột da ta lần nữa là chuyện gì xảy ra a!"

"Cái gì gọi là dục hỏa cháy quá vượng? Da của Liệt Hân ta là vật chí hàn đó a!"

"Đợi đã! Dục hỏa của ngươi từ đâu tới! Ngươi nói rõ cho ta!"

Thân ảnh Thư Vô Khích từ lâu đã đi xa, chỉ để lại tiếng gầm gừ kéo dài không dứt của Liệt Hân.

Cùng lúc ấy, Lộ Tiểu Thiền đang cuộn chân lại, ngồi trên giường nhỏ, trên đùi của y chính là xương sườn của Trường Yên.

"Thật nhàm chán a! Vô Khích ca ca bao giờ mới trở về đây!"

Lộ Tiểu Thiền dùng sức lôi kéo khóa Tiên Lăng trên cổ tay, một chút phản ứng đều không có.

Lão già lừa đảo Côn Ngô kia nói chỉ cần bị khóa Tiên Lăng khóa lại, thượng cùng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền, Thư Vô Khích cũng sẽ biết Lộ Tiểu Thiền y đang ở nơi nào.

"Nhưng vì cái gì Thư Vô Khích biết ta ở đâu, mà ta lại không thể biết hắn ở đâu?"

Lúc này, Thanh Diệu đẩy cửa tiến vào, bưng cơm nước để lên bàn, sau đó liền quỳ xuống trước giường Lộ Tiểu Thiền.

"Sư thúc ở trên, Thanh Diệu bị Tà linh phụ thể, thiếu chút nữa hại sư thúc, thỉnh sư thúc trách phạt!"

"Đứng lên, đứng lên! Người tu chân bị Tà linh phụ thể, tuy hơi mất mặt một xíu! Thế nhưng ngươi rất may a, không bị lấy mất nguyên đan!"

"Thanh Diệu tu vi không đủ, cho nên Tà linh kia xem thường không thèm lấy đi nguyên đan của Thanh Diệu."

"Ồ, ra là như vậy! Vậy ngươi sau này tu hành không cần phải quá nỗ lực." Lộ Tiểu Thiền rất nghiêm túc mà nói.

"Cái gì?" Thanh Diệu ngẩng đầu lên nhìn Lộ Tiểu Thiền.

"Ngươi tu hành quá mức nỗ lực, linh khí trong nguyên đan càng lúc càng dồi dào, lần sau mà bị Tà linh xâm chiếm thâm thể, khẳng định nguyên đan liền giữ không được nữa a!" Lộ Tiểu Thiền dùng ánh mắt nhìn đứa ngốc mà nhìn Thanh Diệu.

Bất thình lình, một hạt tiên quả bay tới đập trúng đầu y.

"Tiểu tử thúi, ngươi đừng dạy hư đệ tử trong các chúng ta! Chính ngươi không nỗ lực thì thôi, còn dám dạy hư những người khác!"

Côn Ngô đi vào, trong tay hắn bưng một mâm trái cây vừa mới hái xuống.

Ngay lúc ấy, một đạo sấm sét chợt lóe trên vùng trời Thái Lăng Các, vừa vặn rơi xuống hồ Trụy Tinh, tiến thẳng vào hồ nước, linh thú Cửu Diêu của Côn Ngô liền bị đánh trúng.

Côn Ngô ngơ ngác quay người, nhắm mắt đem linh khí của mình tản ra bốn phía, thần thức rời khỏi thân thể, nhìn thấy bên ngoài Thái Lăng Các có vô số đốm đen Tà linh tụ tập kéo đến, dày đặc tới mức che kín cả bầu trời, lập tức mở miệng nói: "Không xong! Tà linh xâm chiếm thân thể Thanh Diệu bất quá chỉ là thám tử của Ma Quân Lục Lệ! Hắn hiện tại đã biết Tiểu Thiền ngươi ở đây, liền tập kết đại quân Tà linh xâm lấn!"

"Ta? Hắn muốn nguyên đan của ta sao?" Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, chính mình sao lại thành cái bánh bột thơm ngon rồi?

Côn Ngô đem Lộ Tiểu Thiền từ trên giường nhỏ kéo dậy: "Mang theo xương sườn Trường Yên..."

"Ngươi kêu ta mang theo xương sườn Trường Yên rời đi Thái Lăng Các sao?" Lộ Tiểu Thiền kéo ống tay áo Côn Ngô một cái, "Ngươi đừng có ngu ngốc! Đại quân Tà linh đem Thái Lăng Các của ngươi vây khốn, ta chạy ra từ chỗ nào a? Chẳng lẽ nơi này của ngươi có lỗ chó cho ta chui?"

Côn Ngô vỗ đùi: "Trước đó Thiên Thu Điện chủ đã nhắc nhở ta, nói Ma Quân Lục Lệ sẽ không dễ dàng từ bỏ, ta không ngờ hắn lại lớn mật như thế, ban ngày ban mặt tập kết Tà linh xâm lấn!"

"Vậy ngươi nhanh lên! Gọi cái kia... cái Thiên Thu Điện chủ gì kia tới cứu chúng ta đi a! Trông hắn có vẻ rất lợi hại!" Lộ Tiểu Thiền vừa nói, vừa không ngừng lôi khóa Tiên Lăng trên cổ tay mình.

Vô Khích ca ca! Ngươi mau trở lại a!

Cái quỷ quái quân gì kia, muốn coi ta thành thịt Đường Tăng mà ăn tươi nuốt sống!

"Hiện tại e rằng Mạc Thiên Thu đã trở về Đông Khư rồi! Coi như hắn có tới, trong chốc lát cũng không thể xông phá được vòng vây của Tà linh! Nếu như có viện quân ở bên ngoài, ta ở bên trong sử dụng Thái Lăng Thanh Nguyên đại chú, trong ngoài giáp công, có lẽ có thể phá được vòng vây của Tà linh."

Lúc này, bọn Tử Kiều cũng chạy đến.

"Sư phụ, vòng vây của Tà linh quá dày đặc! Tín hiệu cầu viện của chúng ta không phát ra ngoài được!"

Côn Ngô ngẩng đầu lên, tựa hồ đang cảm thụ độ dày đặc mà Tà linh tập kết.

"Chúng đệ tử nghe lệnh! Kết chú! Cho dù Thái Lăng Các không phải là Kiếm môn, nhưng cũng không thể để Ma Quân xem thường chúng ta! Ngự tà ——"

Đệ tử bên trong Thái Lăng Các bất luận là đang tu hành hay không, tất cả đều buông xuống việc trong tay, bày ra trận địa sẵn sàng đón địch.

Bọn họ ngồi xếp bằng tại chỗ, nhắm mắt ngưng thần, vô số Thái Lăng Thanh Nguyên chú được mở ra, hướng lên trời, hội tụ, đan xen, dệt thành một cái đại chú thật lớn, mạnh mẽ trấn giữ lấy Thái Lăng Các sắp sửa bị Tà linh nghiền nát.

Cảm giác ngột ngạt tràn ngập nguy cơ giảm bớt, Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm không hổ là Tiên môn chính tông, cho dù y đạo mà Thái Lăng Các tu tập không hề có lực sát thương, nhưng cũng không có nghĩa là đông đảo y tu không có năng lực trừ ma vệ đạo.

Thế nhưng số lượng Tà linh lại không ngừng tăng lên, sức mạnh đè ép càng thêm nặng nề, y tu có đông đảo cách mấy cũng bắt đầu chống đỡ không nổi.

Linh khí quanh thân Côn Ngô tỏa ra, linh áp thuần hậu hướng thẳng lên trời, giống như Côn Bằng trong mây, không chỉ đem Thái Lăng Thanh Nguyên chú của chúng đệ tử gia cố, mà còn không ngừng luyện hóa Tà linh, khiến cho uy lực đại chú không ngừng tăng cường, thậm chí từ tư thế chống chọi ban đầu biến thành cắn nuốt từng mảng Tà linh.

Đôi tuệ nhãn của Lộ Tiểu Thiền đem trận đại chiến linh lực này nhìn đến vô cùng rõ ràng.

Linh lực phía trên Thái Lăng Các dường như tăng lên gấp bội, mà Tà linh cũng liền không ngừng gia tăng sức ép.

Hai bên chống trả, trong khoảng thời gian ngắn khó phân thắng bại.

"Tiểu Thiền, ngươi có thể nhìn thấy bóng dáng của Ma Quân Lục Lệ hay không?" Côn Ngô hỏi.

Lộ Tiểu Thiền nheo mắt lại, bên trong mảng tà khí tối đen dày đặc kia, y nhìn thấy một dòng chảy hỗn loạn không ngừng hội tụ, giống như một khe nứt giữa bầu trời.

"Tại hướng đông bắc!" Lộ Tiểu Thiền giơ ngón tay chỉ.

Côn Ngô cười lạnh nói: "Bắt giặc trước tiên phải bắt vương! Ma Quân không ngoan ngoãn chờ ở Ma đô, lại nghênh ngang đến Thái Lăng Các của ta, vậy thì dứt khoát để ta luyện hóa ngươi tăng cường tu vi đi!"

Lộ Tiểu Thiền lập tức khẩn trương, trong lòng y biết rõ Ma Quân bỗng nhiên gây khó dễ là vì liên quan đến việc y lưu lại Thái Lăng Các.

Nếu như Côn Ngô thật sự áp chế không nổi Ma Quân Lục Lệ, vậy hãy để cho Lục Lệ mang đi nguyên đan của y, còn hơn toàn bộ Thái Lăng Các đều lâm nạn.

Nhưng... nếu đã là Tà linh ma đạo, vậy thì sao có thể bởi vì y cam nguyện dâng lên nguyên đan mà dừng tay đây?

"Lão già lừa đảo! Chỗ này của ngươi có pháp môn kết chú không?"

Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, thời điểm bản thân thắp sáng lại nguyên đan, Thư Vô Khích đã cho y chừng trăm năm linh lực, lúc này không dùng thì còn lúc nào dùng nữa?

"Ngươi đốt hương, tự mình học đi!"

Côn Ngô nói xong, linh khí quanh thân liền quay cuồng, một đạo đại trận phá không mà đi, tiến thẳng vào trong mây — Thái Lăng Trùng Tiêu chú.

Lộ Tiểu Thiền nhảy xuống, đốt lư hương trên bàn, thầm nghĩ: Mau cho ta nhìn xem cái chú nào có thể khiến cho Ma Quân Lục Lệ biến sắc!

Khói sương lượn lờ bay lên, hóa thành thư tịch.

Tuệ nhãn của Lộ Tiểu Thiền vốn chỉ có thể nhìn thấy linh khí của sinh linh. Thế nhưng tàng kinh của Thái Lăng Các trải qua vô số lượt đọc của y tu dược thánh, cũng lây dính linh tính của bọn họ, khiến cho Lộ Tiểu Thiền có thể nhìn thấy những linh khí này phác hoạ thành chữ viết.

Thì ra "Thái Lăng Trùng Tiêu chú" là trải qua kiếm trận Trùng Tiêu của Vô Ý Cảnh Thiên biến ảo mà thành.

Kiếm trận Trùng Tiêu cũng không phải kiếm trận trói buộc linh hồn, mà là sát chiêu, cho nên dẫn đến "Thái Lăng Trùng Tiêu chú" tự nhiên cũng là đại chú bóp chết luyện hóa Tà linh.

"Sư đệ, nếu như ngươi muốn thi chú, nhất định phải giữ cho tâm trí của chính mình sạch sẽ, tuyệt đối không được có bất kỳ tạp niệm tà vọng nào!"

"Ta hiểu rõ! chú ngự tà của Thái Lăng Các nếu muốn luyện hóa và loại bỏ tà niệm, bản thân người thi chú nhất định phải không được có tà niệm!"

Hai tay Lộ Tiểu Thiền đặt ở mép sách, cực kỳ nghiêm túc mà nhìn trang "Thái Lăng Trùng Tiêu chú" kia.

Côn Ngô cùng Ma Quân Lục Lệ giao chiến càng lúc càng kịch liệt, mây gió biến hóa, tà khí cùng uy thế của Ma Quân ập tới, toàn bộ Thái Lăng Các phảng phất đều cảm nhận được đại nạn sắp rơi xuống, linh lực trong lúc giao phong rung động.

Vô số y tu bị tà khí của Ma Quân chấn nhiếp tinh thần, phun ra máu tươi.

Thái Lăng Thanh Nguyên chú khắc chế tà vân cũng càng lúc càng suy giảm.

Một vài Tà linh rốt cuộc đã tiến vào được.

Tử Kiều dẫn dắt nhóm sư đệ một mặt kết chú luyện hóa Tà linh, một mặt chống đỡ Thái Lăng Thanh Nguyên chú trên đỉnh đầu.

"Tại sao lâu như vậy mà vẫn không có một môn phái nào đến tiếp viện Thái Lăng Các chúng ta!" trên lưng Tử Kiều đều là mồ hôi lạnh.

"Còn chưa tới lúc! Cái đám gọi là Huyền môn Kiếm Tông kia, đều muốn nhìn một chút Thái Lăng Các chúng ta từ sau đại chiến Tiên Ma còn lại bao nhiêu thực lực! Muốn nhìn Ma Quân làm tiêu hao thực lực của Thái Lăng Các chúng ta, sau đó mới ra vẻ đạo mạo mà lên sân khấu diệt tà! Để Thái Lăng Các chúng ta phải cảm kích bất tận!"

/79

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status