Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 111

/154


Edit + Beta: Basic Needs

………..

Khu vực bình luận trên màn hình trực tiếp sạch bong, chả có khán giả nào còn thời gian và tâm trí để gõ bàn phím, đây mới thật sự là nguy cơ sinh tử. Họ nghĩ rằng Lưu Nghĩa nên chết, nhưng Lưu Nghĩa đột nhiên bật ngược lại thành công làm bọn họ giật nảy mình.

Lương Thủ Sinh vốn đã bịt mắt không dám nhìn nữa, nay chuyện này lại làm tim cậu như hẫng đi, cảm giác chờ mong lại dâng lên.

Con mắt Dịch Trạch Khải treo đầy tơ máu, nhìn người đàn ông bị giết ngược và thẻ bài trên mặt đất, hắn phát ra tiếng gầm như đi ra từ sâu trong linh hồn: “NHANH!”

Những người lính xông tới từ bên ngoài như điện quang, phi tới và các tay súng bắn tỉa nấp mình trên các tòa nhà cao tầng cũng nhắm vào Lưu Nghĩa.

Lưu Nghĩa đẩy mạnh cơ thể nặng nề trên người, máu phun ra từ cổ bắn tung tóe lên người anh. Anh đứng dậy từ mặt đất, ho khan, thấy đám chiến sĩ nhảy vọt lên sắp bổ nhào vào người mình, anh cấp tốc quay lại tìm đám thẻ.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh nhặt mấy tấm thẻ bài đã rơi trên mặt đất và lao vào tòa nhà.

Những người quân nhân nhào trên mặt đất nhảy lên gấp gáp, lao vào trong tòa nhà. Họ đúng lúc bắt gặp một cái bóng hình chìm xuống đất, một góc áo màu đen nhẹ nhàng rơi xuống theo, hai người trong tòa nhà đã biến mất.

“Lưu Nghĩa sử dụng thẻ Độn Địa chạy trốn!”

“Chết tiệt!” Dịch Trạch Khải nổi giận không dằn lại nổi, “Cho Thiên Tử lập tức tập trung vào Lưu Nghĩa, nổ tung hắn ra cho tôi!”

“Báo cáo! Thiên Tử có cách nào khóa chặt Lưu Nghĩa, hắn ta biến mất rồi!”

“Cái gì? Vợ hắn đâu?”

“Vợ hắn cũng thế.”

“Không thể nào! Có một người nhất định vẫn còn ở đó mặc Áo Choàng Tàng Hình!”

Nhưng mà coi như biết có một người khoác lên Áo Choàng Tàng Hình ở đó, họ cũng chẳng còn cách gì. Ngay cả mùi thương và âm thanh mà Áo Choàng Tàng Hình còn ẩn đi được, thì có là chó nghiệp vụ hay thiết bị công nghệ cao cũng không phát huy được tác dụng. Hiện tại hiện trường vẫn còn lộn xộn khôn cùng, thi thể và và người bị thương chất đống, người đó có khả năng đã chạy thoát.

Thất bại.

Mặt Dịch Trạch Khải tái mét, hắn đau đầu muốn nứt ra, ngã ngồi trên ghế.

Mặt trời đã ló dạng, ánh hừng đông thắp sáng thế giới sáng tỏ.

Tổng thư ký đứng trước bàn với một khuôn mặt mệt mỏi, và cảm thấy mờ mịt khôn cùng về kết quả này. Vốn là muốn giết Lưu Nghĩa chấn nhiếp toàn dân, kết quả lại thànhChính phủ Đế Quốc thương vong thảm hại trước mắt bao người, người ta thì chạy trốn; không chỉ trốn thoát, người này còn lấy được ba thẻ bài, quả thực là thất bại thảm hại.

Dịch Trạch Khải nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một lát, nghĩ đến cái gì, sắc mặt hắn thêm phần khó coi.

“Áo Choàng Tàng Hình có thể ngăn cách sự giám sát của Thiên Tử nhưng thẻ Độn Địa thì không. Bây giờ, Lưu Nghĩa và vợ của hắn đột nhiên không bị Thiên Tử giám sát bởi Thiên Tử, có nghĩa là một trong hai người này đã sử dụng thẻ Độn Địa mà không có chip trong mình. Lưu Nghĩa không thể thực hiện một ca phẫu thuật khó nhằn trong một thời gian ngắn như vậy... Cho nên người dùng thẻ lẩn trốn thoát đi là vợ hắn, Lưu Nghĩa mới là người mặc Áo Choàng Tàng Hình.”

Đầu tiên Tổng thư ký bối rối, kế đó là đồng tử rúng động. Ông ta nghĩ tới một vấn đề làm cho da đầu mình tê liệt: “Vậy ai đã giúp Đàm Mai phẫu thuật?”

Dịch Trạch Khải hít sâu một hơi, hiện tại không còn thời gian tiếp tục dây dưa những chuyện đã xảy ra, kết thúc công việc và tương lai mới là thứ cần chú ý nhất.

“Dinh thự họ Ứng bên kia thế nào rồi? Vẫn chưa có ai xuất hiện à?” Dịch Trạch Khải hỏi.

Tổng thư ký lắc đầu: “Đúng thế.”

Sao lần này lại lâu thế? Bất an trong lòng Dịch Trạch Khải càng thêm mãnh liệt, đừng nói là nhà dột còn gặp mưa đấy. Chẳng lẽ 8 Mugan kia, ai nấy toàn là tên khó chơi như Lưu Nghĩa sao? Hay là ma quỷ đang chơi trò trí trá khác?

Đột nhiên, Tổng thư ký nhận được một cuộc gọi điện thoại, ông ta nhìn về phía Dịch Trạch Khải: “Thưa ngài, có mấy tài khoản của đám người bị kéo vào trò chơi ma quỷ chợt mất một số tiền rất lớn, lần lượt là Ứng Đàn, Ninh Dụ Cảnh, Bùi Thủ Viễn... Chuyện này bắt đầu từ tối hôm qua, chẳng qua ngân hàng vừa hoạt động ca sáng mới phát hiện không đúng.”

Nói cách khác số tiền này biến mất trong im lặng, giống như nước bốc hơi trực tiếp, không kích hoạt bất kỳ cơ chế bảo mật nào. Nếu không phải nhân viên kiểm tra tài khoản thủ công, sợ là mấy ngày sao bọn họ cũng không nhận ra.

Đầu dây bên kia nói gì đó, Tổng thư ký khẽ giật mình và nói với Dịch Trạch Khải: “Thưa ngài, Dinh thự họ Ứng đã có người đi ra, nhưng… có lẽ Ngài phải tự mình đi qua một chuyến.”

...

Đế Đô, Dinh thự họ Ứng. Tг

/154

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status