Cậu ta là con một trong một gia đình nhà giáo có mẹ là giảng viên thanh nhạc tại Học viện Nghệ thuật, ba là Hiệu trưởng trường Chuyên Cao trung hiện giờ, ông nội là chủ tịch. Ko chỉ là một gia đình nhà giáo mà còn là một gia đình giàu có và rất có thế lực trong ngành giáo dục.
Khi cậu ta lên 6 thì ba mẹ qua đời vì một tai nạn bất ngờ xảy ra.
Cậu ta là một người quá quan trọng vì là người cháu duy nhất của ngài chủ tịch, là người duy nhất có thể tiếp nhiệm một khối tài sản đồ sộ của gia đình họ Hoàng.
Chính vì người cháu trai của mình đã phải chịu những tổn thương mất mát lớn như thế nên ngài chủ tịch chẳng còn biết làm gì ngoài việc bù đắp. Ko chỉ là nghiêm khắc dạy bảo mà cũng còn phải kết hợp với một chút nhẹ nhàng, chiều chuộng.
Ai mà biết được bài hát tuyệt vời “Like a star” lại là một bài hát người mẹ dành cho đứa con của mình.
…
Tiết cuối nên cậu ta đã lên lớp.
Vừa lên lớp đã gục xuống bàn ngủ.
-Này!
My My quay sang cậu ta. Đang nghe nhạc nên ko nghe thấy gì.
Nghĩ là cậu ta coi thường mình, nên cô ấy đứng dậy và nắm lấy cái khăn trên cổ cậu ta.
Cậu ta giật mình ngẩng lên.
-Cái gì vậy hả? Tôi đã dặn cậu đừng có động đến cái khăn của tôi chưa hả?
Cô ấy buông tay ra nhưng vẫn nhìn cậu ta với ánh mắt ko mấy dễ chịu.
Còn cậu ta tháo bỏ headphone cũng nhìn khó chịu đáp lại.
Hai người này luôn đấu nhãn lực với nhau.
-Người khác gọi thì phải đáp chứ?
-Người khác đang ngủ thì phải biết ý chứ?
-Cậu đang coi thường tôi đấy.
-Còn cậu đang làm phiền tôi.
-Cậu nghĩ cậu là cái gì để tôi phải mất thời giờ làm phiền?
Vừa nói My My vừa lẳng tập giấy gì đó lên bàn cậu ta.
-Đó là nhiệm vụ của lớp trưởng có danh mà ko có phận.
Rồi cô ấy ngồi xuống bàn của mình và coi như ko biết gì nữa cả.
Cậu ta cầm tập giấy dày cộm lên coi.
“Specialist knowledge”.
-Cái gì đây?
-Lớp trưởng thường có thêm một tập bài như thế để làm thêm, vì lớp trưởng thường là học sinh ưu tú mà.
Một người bạn trong lớp giải thích.
“Cậu nhắc đến cái cụm từ học sinh ưu tú với ý gì đấy?”
-Lớp trưởng đều bị thế này à?
-Ừ.
-Hay thật! (T________T)
Nếu muốn công nhận mình là lớp trưởng thì đành phải nhận lấy và làm thôi.
-Ko làm ko sao chứ?
-Với cậu thì chắc chẳng sao.
Thế thì ko làm nữa.
-Cậu đừng quên là nếu ko cần có thể đưa cho người khác ko nên biến nó trở thành cái
thứ vô dụg trog tay những kẻ ko biết sử dụng nó.
Lần thứ hai My My nói lại câu này.
Mà nhắc mới nhớ hình như ở xó bàn học ở nhà của cậu ta vẫn còn tập đề toán. +_+
“Mà tiết này là tiết toán thì phải. Giờ là lớp trưởng chính thức rồi thể nào cũng chết với lão già cho coi.”
-Tôi lại ko được khoẻ rồi.
Cáo từ xuống phòng y tế tiếp. #____#
Còn ko kịp phản ứng lại với cậu móc méo khi nãy của My My.
Khi thầy giáo lên lớp.
-Vừa mới là lớp trưởng chưa đầy một ngày mà đã bệnh rồi sao? Ko biết tập đề lần trước đưa cậu ta làm đến đâu rồi?
-Tụi em nghĩ là chắc bạn ấy chưa làm đâu. = =”
-Thật là…
Giáo viên toán thở dài chán nản.
Ko hiểu sao mọi người lại đề cử My My là người mang đồ xuống phòng y tế cho cậu ta khi hết giờ. Chắc vì cùng là lớp trưởng với nhau.
-Còn ko thèm lên lấy đồ nữa, đồ quàng khăn điên khùng!
Vừa đi vừa lẩm bẩm **** thề cậu ta.
Đến trước cửa phòng y tế thì cậu ta cũng bước ra.
-Gì vậy? O_o
Nhìn thấy cô ấy xách balô cho mình, cậu ta ko hết ngỡ ngàng và hết hồn.
Cô ấy ko nói gì mà dúi chiếc balô vô người cậu ta rồi bỏ đi.
-Hơ…đồ điên!
Ackk!
Bỗng nhiên quay lại đánh người.
-Tôi đã nói cậu ăn nói cho cẩn thận, tôi là người vừa giúp cậu đấy.
-Tức là tôi đang mang ơn cậu?
-…
Ackk!
Giờ thì đến lượt cậu ta đá vô chân cô ấy. Thật là hèn!
-Con gái đánh con trai thì được mà con trai đánh con gái lại kêu hèn là sao? Xã hội giờ bình đẳg, gái trai như nhau, trai đánh gái cũng là chuyện thường tình rồi, thưa tác giả!
Khéo ăn nói!
-Tôi chẳng mấy khi đánh ai mà ko có lí do đâu, chỉ làm thế với người có ơn với tôi thôi.
-Như vậy nghĩa là đó là cách cậu vừa trả ơn?
-…
ACKK!!!
Giờ ko phải là đánh nhau uýnh lộn mà chỉ đơn giản là túm lấy cái khăn của cậu ta và
kéo cổ cậu ta xuống phía mình.
Quá bất ngờ nên ko kịp phản ứng.
-Con nhỏ này…
-Đồ mặt dày đeo khăn này…
-Gì???
Câu này quả thực quá sức tưởng tưởng ko chỉ là với cậu ta mà với bất kì ai nghe thấy cũng đều thế thôi.
-Sao cậu dám…
-Nghe cho rõ đây, cuộc đời này tôi nhất định sẽ ko bao giờ tha cho kẻ nào dám động đến người tôi. Đã giúp mà còn ko biết lối mà cảm ơn còn đánh tôi hả?
-Dám động đến người cậu? Như thế này ấy hả?
Cậu ta bất ngờ ôm lấy eo My My.
Những người gần đó có phản ứng y chag cái lúc cô ấy ôm lấy cổ cậu ta lần trước Nhưng với My My thì cô ấy ko tỏ thái độ bối rối như cậu ta lúc đó mà chỉ trừng mắt lên nhìn.
Một người túm khăn chẳng khác nào túm cổ áo, một người lại ôm eo. Giống cái gì được đây? =_=
-Cậu muốn tôi phải cảm ơn cậu bằng cách này à?☻
-Tôi sẽ dạy cậu cách cảm ơn bằng hành động là phải như thế nào.☻
Ngay sau đó thì cô ấy hục một quả chí mạng vô bụng của cậu ta, khi tay cậu ta đã buông ra khỏi người mình thì cô ấy tiếp tục cho thêm một cú nữa vô chân khiến cậu ta
khuỵ xuống với tư thế…quỳ trước mặt cô ấy
Mọi người gần đó vẫn còn tròn to mắt nhìn đầy kinh ngạc.
-Với ai thì tôi ko biết nhưng với tôi cậu phải cảm ơn như thế đấy.
-Cậu…
Cậu ta đứng bật dậy, điệu bộ như sắp phát điên đến nơi.
Nhưng cô ấy đã bỏ đi.
-CON MÈO XẤU XÍ ĐÁNG GHÉT KIA, ĐỨNG LẠI CHO TÔI!!! >”
Khi cậu ta lên 6 thì ba mẹ qua đời vì một tai nạn bất ngờ xảy ra.
Cậu ta là một người quá quan trọng vì là người cháu duy nhất của ngài chủ tịch, là người duy nhất có thể tiếp nhiệm một khối tài sản đồ sộ của gia đình họ Hoàng.
Chính vì người cháu trai của mình đã phải chịu những tổn thương mất mát lớn như thế nên ngài chủ tịch chẳng còn biết làm gì ngoài việc bù đắp. Ko chỉ là nghiêm khắc dạy bảo mà cũng còn phải kết hợp với một chút nhẹ nhàng, chiều chuộng.
Ai mà biết được bài hát tuyệt vời “Like a star” lại là một bài hát người mẹ dành cho đứa con của mình.
…
Tiết cuối nên cậu ta đã lên lớp.
Vừa lên lớp đã gục xuống bàn ngủ.
-Này!
My My quay sang cậu ta. Đang nghe nhạc nên ko nghe thấy gì.
Nghĩ là cậu ta coi thường mình, nên cô ấy đứng dậy và nắm lấy cái khăn trên cổ cậu ta.
Cậu ta giật mình ngẩng lên.
-Cái gì vậy hả? Tôi đã dặn cậu đừng có động đến cái khăn của tôi chưa hả?
Cô ấy buông tay ra nhưng vẫn nhìn cậu ta với ánh mắt ko mấy dễ chịu.
Còn cậu ta tháo bỏ headphone cũng nhìn khó chịu đáp lại.
Hai người này luôn đấu nhãn lực với nhau.
-Người khác gọi thì phải đáp chứ?
-Người khác đang ngủ thì phải biết ý chứ?
-Cậu đang coi thường tôi đấy.
-Còn cậu đang làm phiền tôi.
-Cậu nghĩ cậu là cái gì để tôi phải mất thời giờ làm phiền?
Vừa nói My My vừa lẳng tập giấy gì đó lên bàn cậu ta.
-Đó là nhiệm vụ của lớp trưởng có danh mà ko có phận.
Rồi cô ấy ngồi xuống bàn của mình và coi như ko biết gì nữa cả.
Cậu ta cầm tập giấy dày cộm lên coi.
“Specialist knowledge”.
-Cái gì đây?
-Lớp trưởng thường có thêm một tập bài như thế để làm thêm, vì lớp trưởng thường là học sinh ưu tú mà.
Một người bạn trong lớp giải thích.
“Cậu nhắc đến cái cụm từ học sinh ưu tú với ý gì đấy?”
-Lớp trưởng đều bị thế này à?
-Ừ.
-Hay thật! (T________T)
Nếu muốn công nhận mình là lớp trưởng thì đành phải nhận lấy và làm thôi.
-Ko làm ko sao chứ?
-Với cậu thì chắc chẳng sao.
Thế thì ko làm nữa.
-Cậu đừng quên là nếu ko cần có thể đưa cho người khác ko nên biến nó trở thành cái
thứ vô dụg trog tay những kẻ ko biết sử dụng nó.
Lần thứ hai My My nói lại câu này.
Mà nhắc mới nhớ hình như ở xó bàn học ở nhà của cậu ta vẫn còn tập đề toán. +_+
“Mà tiết này là tiết toán thì phải. Giờ là lớp trưởng chính thức rồi thể nào cũng chết với lão già cho coi.”
-Tôi lại ko được khoẻ rồi.
Cáo từ xuống phòng y tế tiếp. #____#
Còn ko kịp phản ứng lại với cậu móc méo khi nãy của My My.
Khi thầy giáo lên lớp.
-Vừa mới là lớp trưởng chưa đầy một ngày mà đã bệnh rồi sao? Ko biết tập đề lần trước đưa cậu ta làm đến đâu rồi?
-Tụi em nghĩ là chắc bạn ấy chưa làm đâu. = =”
-Thật là…
Giáo viên toán thở dài chán nản.
Ko hiểu sao mọi người lại đề cử My My là người mang đồ xuống phòng y tế cho cậu ta khi hết giờ. Chắc vì cùng là lớp trưởng với nhau.
-Còn ko thèm lên lấy đồ nữa, đồ quàng khăn điên khùng!
Vừa đi vừa lẩm bẩm **** thề cậu ta.
Đến trước cửa phòng y tế thì cậu ta cũng bước ra.
-Gì vậy? O_o
Nhìn thấy cô ấy xách balô cho mình, cậu ta ko hết ngỡ ngàng và hết hồn.
Cô ấy ko nói gì mà dúi chiếc balô vô người cậu ta rồi bỏ đi.
-Hơ…đồ điên!
Ackk!
Bỗng nhiên quay lại đánh người.
-Tôi đã nói cậu ăn nói cho cẩn thận, tôi là người vừa giúp cậu đấy.
-Tức là tôi đang mang ơn cậu?
-…
Ackk!
Giờ thì đến lượt cậu ta đá vô chân cô ấy. Thật là hèn!
-Con gái đánh con trai thì được mà con trai đánh con gái lại kêu hèn là sao? Xã hội giờ bình đẳg, gái trai như nhau, trai đánh gái cũng là chuyện thường tình rồi, thưa tác giả!
Khéo ăn nói!
-Tôi chẳng mấy khi đánh ai mà ko có lí do đâu, chỉ làm thế với người có ơn với tôi thôi.
-Như vậy nghĩa là đó là cách cậu vừa trả ơn?
-…
ACKK!!!
Giờ ko phải là đánh nhau uýnh lộn mà chỉ đơn giản là túm lấy cái khăn của cậu ta và
kéo cổ cậu ta xuống phía mình.
Quá bất ngờ nên ko kịp phản ứng.
-Con nhỏ này…
-Đồ mặt dày đeo khăn này…
-Gì???
Câu này quả thực quá sức tưởng tưởng ko chỉ là với cậu ta mà với bất kì ai nghe thấy cũng đều thế thôi.
-Sao cậu dám…
-Nghe cho rõ đây, cuộc đời này tôi nhất định sẽ ko bao giờ tha cho kẻ nào dám động đến người tôi. Đã giúp mà còn ko biết lối mà cảm ơn còn đánh tôi hả?
-Dám động đến người cậu? Như thế này ấy hả?
Cậu ta bất ngờ ôm lấy eo My My.
Những người gần đó có phản ứng y chag cái lúc cô ấy ôm lấy cổ cậu ta lần trước Nhưng với My My thì cô ấy ko tỏ thái độ bối rối như cậu ta lúc đó mà chỉ trừng mắt lên nhìn.
Một người túm khăn chẳng khác nào túm cổ áo, một người lại ôm eo. Giống cái gì được đây? =_=
-Cậu muốn tôi phải cảm ơn cậu bằng cách này à?☻
-Tôi sẽ dạy cậu cách cảm ơn bằng hành động là phải như thế nào.☻
Ngay sau đó thì cô ấy hục một quả chí mạng vô bụng của cậu ta, khi tay cậu ta đã buông ra khỏi người mình thì cô ấy tiếp tục cho thêm một cú nữa vô chân khiến cậu ta
khuỵ xuống với tư thế…quỳ trước mặt cô ấy
Mọi người gần đó vẫn còn tròn to mắt nhìn đầy kinh ngạc.
-Với ai thì tôi ko biết nhưng với tôi cậu phải cảm ơn như thế đấy.
-Cậu…
Cậu ta đứng bật dậy, điệu bộ như sắp phát điên đến nơi.
Nhưng cô ấy đã bỏ đi.
-CON MÈO XẤU XÍ ĐÁNG GHÉT KIA, ĐỨNG LẠI CHO TÔI!!! >”
/65
|