Khi cậu ta xuống nhà để bắt đầu cho bữa sáng thì nhận ra một điều.
-Mọi người đã ăn xong bữa sáng mà ko thèm gọi con dậy hả? Con mèo xấu xí kia đâu?
Sao cậu ta có thể phán đoán mọi chuyện nhanh chóng đến như thế.
-Đã ai ăn uống gì, sáng nay con bé Vân My ko có dậy nẫu bữa sáng.
-What???
Mắt cậu ta trợn lên bực tức.
-Sao con nhỏ đó có thể bê bối và lười biếng đến như thế? Mới có một ngày mà đã thế rồi. Để con lên xử lí nhỏ.
-Chắc có việc gì ko ổn mới thế, lên coi thế nào và đừng có nổi giông lên bắt nạt nó.
-Tất nhiên là ko thể để yên cho cậu ta.
Cậu ta hừng hực khí thế lên lầu và đến trước cửa phòn Vân My.
Tuy đã sôi máu lên nhưng dẫu sao cũng là phòng con gái nên vẫn lịch sự gõ cửa (lúc này còn bày đặt lịch sự, làm bộ mà).
-Nè, con nhỏ kia, làm gì trong đó thế hả? Sao cậu dám…
-Vô đi.
Giọng Vân My hôm nay rất lạ, thử phân tích như thường ngày nếu cậu ta đập cửa (đập cửa chứ gõ cửa cái gì?) thì với tính cách của mình nhất định cổ sẽ chạy ngay ra và quát ẩm vô mặt cậu ta.
Cậu ta thì chẳng để ý là mấy, xông thẳng vô trong.
-Sao cậu dám cho tôi và ông nội nhịn…
Cậu ta chợt sững lại trước hình ảnh của Vân My lúc này. Nằm quằn quại trên giường mồ hôi chảy đầm đìa trên trán và vẻ mặt tái mét ko còn chút sinh khí.
Cậu ta hơi sốt sắng.
-Cậu…cậu sao thế?
Có vẻ rất đau nên ko thể nói nổi.
-Tôi…
Chưa kịp nghe câu trả lời cậu ta đã đưa ngay tay lên trán cô ấy. Nóng bỏng tay!
Rồi sau đó là hét ầm lên.
-Ông nộiiiiiiiiiiiiiii!!!
Giật gân với tiếng hét của cậu ta, có khi cửa kiếng cũng vỡ luôn quá!
Ông lão vội lục cục chạy lên.
-Cái gì mà quát ầm lên thế hả?
-Con mèo…bị sốt cao lắm, cháy cả tay con rồi.
Ăn với nói, hết biết. =_=
Ông lão hơi lườm cậu ta rồi đi lại phía giường của Vân My – đang rất là đau đớn mà ko sao thốt lên được chỉ nghe thấy tiếng thở mạnh và gấp.
-Con…mọc răng khôn phải ko?
Cô ấy khẽ gật đầu, nhìn thật là thảm thương.
Cậu ta thì ngỡ ngàng trước tài ko bắt mạch mà đoán được bệnh của ông nội mình.
-Sao ông nội biết hay dữ vậy?
-Thì thế mới là ông nội.
Cậu ta bĩu môi chế giễu.
“Khen có câu mà làm cao thấy ghê.”
-Chắc đau quá nên sốt rồi, tình hình thế này sao mà đến lớp được.
-Con…ko có…sao…
-Nói ko đến lớp được thì biết thế mà làm theo đi còn bày đặt, nghỉ học chả sướng quá!
Bốp!
Ngay lập tức ăn một quả đấm vô đầu.
-Sao ông đánh người bừa bãi thế? >_<
-Nghĩ con bé cũng như cậu sao mà nói thế?
-Nghĩ học thì ai chả thích! >”<
-Ở đây coi tình hình con bé để ta đi tìm coi còn thuốc giảm đau ko, bị thế này chỉ có thứ đó mới đỡ thôi.
-Nhưng sao phải trông chừng?
Ông lão gườm gườm khiến cậu ta nín bặt ko hỏi gì nữa mà lặng lẽ làm theo.
Đứng yên và nhìn cô ấy đang chịu sự đau đớn đến cùng cực.
-Bộ…đau đến thế hả?
Hỏi một câu rõ là ngu và ngớ ngẩn, nhìn ko đủ biết sao mà còn hỏi thế, một người vốn lạnh lùng như Vân My mà phải nằm co quắp như sắp chết vì bị đau như thế thì phải biết nó đau đến mức thế nào chứ.
Đang rất đau nên dù có tức cũng ko đủ sức để nổi cáu.
Chỉ đủ sức để hơi trừng mắt lên với cậu ta.
Và cậu ta chộp ngay lấy thái độ đó mà bắt bẻ.
-Đấy, đau mà còn trừng mắt lên được như thế cơ mà.
-Tôi…ko có muốn…cãi nhau với cậu… lúc này…
Vẫn cố giữ cho giọng nói được đủ lực uy hiếp cậu ta.
-OK, tôi cũng ko muốn đôi co với người bệnh.
Ko ngờ cậu ta cũng có lúc phân biệt giữa người thường và người bệnh, tưởng ai cũng như ai.
-Nhưng mà…
Cậu ta lại lên tiếng thắc mắc. = =”
Để yên cho người ta đi bố già.
Vân My mở mắt ra chờ đợi cái cậu ta đang thắc mắc.
-Sao…cậu đau răng mà lại…ôm bụng?
Cái gã này điên thật! Ơ nhưng mà…kể cũng đúng, đau răng…sao lại ôm bụng chứ?
Cô ấy mở to mắt và ko chớp, hơi thở cũng đột nhiên ko gấp gáp nữa. Đang căng thẳng trước câu hỏi của cậu ta. Tại sao chứ?
-Mọi người đã ăn xong bữa sáng mà ko thèm gọi con dậy hả? Con mèo xấu xí kia đâu?
Sao cậu ta có thể phán đoán mọi chuyện nhanh chóng đến như thế.
-Đã ai ăn uống gì, sáng nay con bé Vân My ko có dậy nẫu bữa sáng.
-What???
Mắt cậu ta trợn lên bực tức.
-Sao con nhỏ đó có thể bê bối và lười biếng đến như thế? Mới có một ngày mà đã thế rồi. Để con lên xử lí nhỏ.
-Chắc có việc gì ko ổn mới thế, lên coi thế nào và đừng có nổi giông lên bắt nạt nó.
-Tất nhiên là ko thể để yên cho cậu ta.
Cậu ta hừng hực khí thế lên lầu và đến trước cửa phòn Vân My.
Tuy đã sôi máu lên nhưng dẫu sao cũng là phòng con gái nên vẫn lịch sự gõ cửa (lúc này còn bày đặt lịch sự, làm bộ mà).
-Nè, con nhỏ kia, làm gì trong đó thế hả? Sao cậu dám…
-Vô đi.
Giọng Vân My hôm nay rất lạ, thử phân tích như thường ngày nếu cậu ta đập cửa (đập cửa chứ gõ cửa cái gì?) thì với tính cách của mình nhất định cổ sẽ chạy ngay ra và quát ẩm vô mặt cậu ta.
Cậu ta thì chẳng để ý là mấy, xông thẳng vô trong.
-Sao cậu dám cho tôi và ông nội nhịn…
Cậu ta chợt sững lại trước hình ảnh của Vân My lúc này. Nằm quằn quại trên giường mồ hôi chảy đầm đìa trên trán và vẻ mặt tái mét ko còn chút sinh khí.
Cậu ta hơi sốt sắng.
-Cậu…cậu sao thế?
Có vẻ rất đau nên ko thể nói nổi.
-Tôi…
Chưa kịp nghe câu trả lời cậu ta đã đưa ngay tay lên trán cô ấy. Nóng bỏng tay!
Rồi sau đó là hét ầm lên.
-Ông nộiiiiiiiiiiiiiii!!!
Giật gân với tiếng hét của cậu ta, có khi cửa kiếng cũng vỡ luôn quá!
Ông lão vội lục cục chạy lên.
-Cái gì mà quát ầm lên thế hả?
-Con mèo…bị sốt cao lắm, cháy cả tay con rồi.
Ăn với nói, hết biết. =_=
Ông lão hơi lườm cậu ta rồi đi lại phía giường của Vân My – đang rất là đau đớn mà ko sao thốt lên được chỉ nghe thấy tiếng thở mạnh và gấp.
-Con…mọc răng khôn phải ko?
Cô ấy khẽ gật đầu, nhìn thật là thảm thương.
Cậu ta thì ngỡ ngàng trước tài ko bắt mạch mà đoán được bệnh của ông nội mình.
-Sao ông nội biết hay dữ vậy?
-Thì thế mới là ông nội.
Cậu ta bĩu môi chế giễu.
“Khen có câu mà làm cao thấy ghê.”
-Chắc đau quá nên sốt rồi, tình hình thế này sao mà đến lớp được.
-Con…ko có…sao…
-Nói ko đến lớp được thì biết thế mà làm theo đi còn bày đặt, nghỉ học chả sướng quá!
Bốp!
Ngay lập tức ăn một quả đấm vô đầu.
-Sao ông đánh người bừa bãi thế? >_<
-Nghĩ con bé cũng như cậu sao mà nói thế?
-Nghĩ học thì ai chả thích! >”<
-Ở đây coi tình hình con bé để ta đi tìm coi còn thuốc giảm đau ko, bị thế này chỉ có thứ đó mới đỡ thôi.
-Nhưng sao phải trông chừng?
Ông lão gườm gườm khiến cậu ta nín bặt ko hỏi gì nữa mà lặng lẽ làm theo.
Đứng yên và nhìn cô ấy đang chịu sự đau đớn đến cùng cực.
-Bộ…đau đến thế hả?
Hỏi một câu rõ là ngu và ngớ ngẩn, nhìn ko đủ biết sao mà còn hỏi thế, một người vốn lạnh lùng như Vân My mà phải nằm co quắp như sắp chết vì bị đau như thế thì phải biết nó đau đến mức thế nào chứ.
Đang rất đau nên dù có tức cũng ko đủ sức để nổi cáu.
Chỉ đủ sức để hơi trừng mắt lên với cậu ta.
Và cậu ta chộp ngay lấy thái độ đó mà bắt bẻ.
-Đấy, đau mà còn trừng mắt lên được như thế cơ mà.
-Tôi…ko có muốn…cãi nhau với cậu… lúc này…
Vẫn cố giữ cho giọng nói được đủ lực uy hiếp cậu ta.
-OK, tôi cũng ko muốn đôi co với người bệnh.
Ko ngờ cậu ta cũng có lúc phân biệt giữa người thường và người bệnh, tưởng ai cũng như ai.
-Nhưng mà…
Cậu ta lại lên tiếng thắc mắc. = =”
Để yên cho người ta đi bố già.
Vân My mở mắt ra chờ đợi cái cậu ta đang thắc mắc.
-Sao…cậu đau răng mà lại…ôm bụng?
Cái gã này điên thật! Ơ nhưng mà…kể cũng đúng, đau răng…sao lại ôm bụng chứ?
Cô ấy mở to mắt và ko chớp, hơi thở cũng đột nhiên ko gấp gáp nữa. Đang căng thẳng trước câu hỏi của cậu ta. Tại sao chứ?
/65
|