-Vân My, con đã suy nghĩ kĩ về việc đổi họ chưa?
-Đang giờ ăn cơm ông nội đừng nhắc đến việc đó mà làm gì. >_<
Cậu ta tự nhiên nổi cáu. Ông lão bực mình gõ nhẹ cây đũa vô đầu cậu ta làm cậu ta la oai oái.
-Việc cậu ăn thì cứ ăn, ta nói chuyện với cậu sao?
-Ông ko nói với con nhưng cái tai con nó cũng sẽ bị ảnh hưởng. >”<
-Cậu ăn bằng tai hả thằng nhóc này?
-Đã nói ông đừng kêu con là thằng nhóc mà. >”<
-Ngồi yên làm việc của mình đi.
Tự nhiên cậu ta chợt thấy cảnh này quen quen, cứ như là…ở trong giấc mơ!!! Đúng là hôm nay cậu ta phải thú nhận việc mình và Vân My đang thích nhau để phản đối chuyện ông lão muốn chính thức cho cô ấy làm cháu gái mình.
Để tránh lòng vòng nhiều chuyện như trong giấc mơ, cậu ta nói luôn.
-Ông ko cần hỏi cậu ta mà làm gì, cậu ta nhất định sẽ ko đồng ý đâu.
-Cậu biết cái gì mà nói, lượn đi!
- >”<
Ông lão quay sang nhìn Vân My để chứng thực những lời cậu ta nói là linh tinh. Nhưng đúng là Vân My đã từ chối.
-Tại sao chứ?
Ko tin được nên chỉ biết tru lên.
-Con và cậu ta đang hẹn hò.
-Cái gì???
Đến Vân My cũng giật mình. Hẹn hò cái gì chứ? Hơi quá!
-Chị Hoa!
-Dạ.
Cậu ta tròn mắt khi đang nói chuyện tự nhiên ông lão lại gọi chị giúp việc làm chi.
-Coi thử lịch dùm tôi hôm nay có phải ngày cá tháng tư ko vậy?
-Ông chủ khéo đùa, bây giờ mới có tháng 10.
Cậu ta thì nổ bong bóng mắt (nổ đom đóm mắt đã lỗi thời rồi). Rồi ông lão lại quay sang nhìn cậu ta.
-Có nhiều cái để nói dối, nói cái đó nghĩ sao mà người bình thường lại tin.
-Người bình thường? Ý ông là gì vậy?
-Rõ ràng thế còn hỏi, ý ta là chỉ có người thiểu năng hoặc có vấn đề về đầu óc mới tin lời nói dối của cậu thôi, mà cũng chắc gì họ đã tin.
^0^ Nói mà như đấm cho cậu ta cả tá vậy.
-Ông ko tin sao? Con mèo, nói gì đi chứ?
Sao cách đối nhân xử thế của cậu ta vẫn tồi như thế vậy? Mọi người đều đang đợi câu nói của Vân My để sáng tỏ mọi việc. Sức nặng có vẻ đè nén nhỉ?
-Dạ…cậu ta…nói đúng đấy ạ.
-Thấy chưa, con đã nói rồi, cái đó mà ông bảo ko ai thèm tin thì chỉ có thể là người đó…
-Người đó sao?
Giọng ông lão như từ âm tào địa phủ chui lên, ánh mắt cũng thâm quầng như trúng tà.
-Bỏ qua chuyện đó, tiện thể con nói cho ông biết điều đặc biệt là người có tình cảm trước…
Ackk, đang nói thì nín bặt luôn vì tự nhiên chân mình đau nhói như có ai đó vạng cho quả. Cậu ta ngắt quãng và quay sang nhìn Vân My đầy thù hận.
“Cậu làm cái quái gì thế hả, con mèo?”
Cô ấy cũng nhìn đáp lại.
“Ai mới là người phải nói câu đó? Cậu ko thể để cho tôi chút danh dự được sao?”
“Ko, tôi vẫn là Hoàng Nam Nam hay bắt nạt con mèo Vân My mà.”
Đấu nhãn lực mà nói được với nhau nhiều dữ nhỉ? Còn ông lão thì chẳng còn quan tâm cậu ta đang nói gì và nói dỡ cái gì. Rồi sau một hồi im lặng, ổng lên tiếng.
-Ta ko thể để hai đứa có gì đó với nhau, Vân My phải là cháu gái ta.
-Sao?
Cả hai sững sờ với cái phán quyết gây shock này. Cậu ta nổi điên.
-Làm cháu dâu thì có chết ai mà ông nội lại thế chứ?
Chưa gì đã cháu dâu. =_=
-Đó ko phải là vấn đề của lúc này, tên tác giả đáng ghét thích gây chuyện ạ.
Cái gì??? >”<
-Một người như Vân My mà lại phải đến với một kẻ như cậu thật tội nghiệp con bé, nó phải làm cháu gái ta để ta tìm cho nó một người tốt.
-Ông nội là thế này sao?
Đúng lúc đó, Vân My cũng lên tiếng.
-Ông đừng lo, lúc trước thì con thật tội nghiệp nhưng chắc giờ thì ko đâu ạ.
“Ackk, cậu ta đang nói cái gì thế? Đến cậu còn muốn hạ nhục tôi nữa sao, con mèo ngốc kia? Người yêu với nhau mà như thế đó hả???”
-Con nói tội nghiệp là sao?
-Là cậu ấy luôn muốn giúp đỡ con đến nỗi hơi quá khích, lại hay ghen này ghen nọ với mấy cậu bạn hay mấy cậu em khối dưới tiếp xúc với con. ^_^
“Thật ko ngờ…mình lại là người như thế. Sao đến mình còn ko biết nhỉ?”
Nói xạo quá chừng Vân My ơi! Ông nội thì ngạc nhiên.
-Thằng nhóc đó…– Vừa nói vừa chỉ tay vô mặt cậu ta, lập tức lông gáy dựng lên như con mèo nhìn thấy kẻ thù – mà lại như thế sao???
Ông lão có vẻ ko tin nổi. Thì tất nhiên có phải sự thật đâu tin?
-Vì thế con rất cảm ơn ý tốt của ông nội nhưng con…
Hình như đang ngượng.
-Nhưng ta vẫn ko thể chấp nhận được.
-Sao ông nội lạ thiệt hen, dù con có xứng với cậu ta hay ko (mặc dù điều đó chẳng đúng tẹo nào) thì dẫu sao con cũng là người mà cậu ta thích, ông định chia rẽ tụi con sao? Ông chưa từng nghe câu…tách dầu tách mỡ ai lỡ tách duyên à?
-Chưa. =_=
-Làm gì có câu đó. = =”
Vân My cũng phải bo.com.
-Nhưng ý con nó là như thế đấy, tóm lại là dù ông có làm gì thì con cũng sẽ ko để ông biến người con thích thành em gái con đâu. Never!!!
Cậu ta thay đổi thật rồi, ai mà nghĩ người có trái tim băng lạnh như cậu ta lại nói ra những lời đó chứ. Trái tim băng lạnh đã tan ra vì một con người tuy lạnh lùng những vẫn ấm áp – Vân My tiểu thư.
-Được rồi, nếu muốn tôi đồng ý cho hai đứa thì Hoàng Nam Nam, cậu phải làm gì để chứng minh mình xứng với Vân My chứ?
-Lúc nào con chẳng xứng với cậu ta, người phải chứng minh phải là cổ đó.
Lại ăn thêm một cú đạp chân nữa dưới gầm bàn.
“Cậu dám như thế với tôi hả? Nói ai phải chứng mình?”
“Bộ ko đúng?”
“Tất nhiên là ko!”
“Hứ!”
+___+
-OK, ông muốn con chứng minh kiểu gì.
Cuối cùng cũng chịu nhượng bộ.
-Đậu một trường ĐH phù hợp với bản thân và sau này sẽ ko phải sống dựa dẫm vô gia tài của mình.
-Trời đất!
-Sao? Có gì ko ổn?
-Hơn năm nữa mới thi ĐH sao mà ông đã vội vàng…
-Nếu ko phải là nỗ lực từ bây giờ thì một cựu học sinh trường ** như cậu sẽ có thể đậu nổi ĐH sao?
-Thiếu gì trường.
-Đừng có giở trò đi!!! >”<
-OK, con chấp nhận, học thì học, nhưng có điều kiện.
-Còn dám đặt điều kiện nữa ấy à?
-Con cần gia sư.
-Tốt thôi.
-Nhưng ko phải gia sư bình thường đâu.☻
-Có gì thì nói hết đi. >_<
-Gia sư chính là cậu ta.
Cậu ta hướng ánh nhìn về phía Vân My làm cổ hơi giật mình.
-Vớ vẩn, cái thằng này…
-Tiện thể con sẽ giúp cậu ta luyện tập thể thao luôn. ^-^
-Nooooooo!!!
Vân My tru lên. Ông lão nhân đó chộp lấy ngay điểm đó.
-Con nhỏ nói ko đó.
Giờ thì đến lượt Vân My ăn đá ngầm.
“Sao tru lên làm gì?”
“Tôi ko cần cậu huấn luyện thể thao.”
“Đồ lười, hèn!”
“Còn hơn là chết trong tay cậu.”
“Đã thế cậu sẽ biết tay tôi.”
#_______#
-Con sẽ giúp cậu ta học hành ạ.
Và cũng là đến lượt Vân My phải nhượng bộ.
Ko ai nói gì nữa, cậu ta liền vỗ tay cái độp.
-OK, thế là giải quyết xong rồi nhé! ^-^
Cậu ta vui vẻ nhỉ?
-Đang giờ ăn cơm ông nội đừng nhắc đến việc đó mà làm gì. >_<
Cậu ta tự nhiên nổi cáu. Ông lão bực mình gõ nhẹ cây đũa vô đầu cậu ta làm cậu ta la oai oái.
-Việc cậu ăn thì cứ ăn, ta nói chuyện với cậu sao?
-Ông ko nói với con nhưng cái tai con nó cũng sẽ bị ảnh hưởng. >”<
-Cậu ăn bằng tai hả thằng nhóc này?
-Đã nói ông đừng kêu con là thằng nhóc mà. >”<
-Ngồi yên làm việc của mình đi.
Tự nhiên cậu ta chợt thấy cảnh này quen quen, cứ như là…ở trong giấc mơ!!! Đúng là hôm nay cậu ta phải thú nhận việc mình và Vân My đang thích nhau để phản đối chuyện ông lão muốn chính thức cho cô ấy làm cháu gái mình.
Để tránh lòng vòng nhiều chuyện như trong giấc mơ, cậu ta nói luôn.
-Ông ko cần hỏi cậu ta mà làm gì, cậu ta nhất định sẽ ko đồng ý đâu.
-Cậu biết cái gì mà nói, lượn đi!
- >”<
Ông lão quay sang nhìn Vân My để chứng thực những lời cậu ta nói là linh tinh. Nhưng đúng là Vân My đã từ chối.
-Tại sao chứ?
Ko tin được nên chỉ biết tru lên.
-Con và cậu ta đang hẹn hò.
-Cái gì???
Đến Vân My cũng giật mình. Hẹn hò cái gì chứ? Hơi quá!
-Chị Hoa!
-Dạ.
Cậu ta tròn mắt khi đang nói chuyện tự nhiên ông lão lại gọi chị giúp việc làm chi.
-Coi thử lịch dùm tôi hôm nay có phải ngày cá tháng tư ko vậy?
-Ông chủ khéo đùa, bây giờ mới có tháng 10.
Cậu ta thì nổ bong bóng mắt (nổ đom đóm mắt đã lỗi thời rồi). Rồi ông lão lại quay sang nhìn cậu ta.
-Có nhiều cái để nói dối, nói cái đó nghĩ sao mà người bình thường lại tin.
-Người bình thường? Ý ông là gì vậy?
-Rõ ràng thế còn hỏi, ý ta là chỉ có người thiểu năng hoặc có vấn đề về đầu óc mới tin lời nói dối của cậu thôi, mà cũng chắc gì họ đã tin.
^0^ Nói mà như đấm cho cậu ta cả tá vậy.
-Ông ko tin sao? Con mèo, nói gì đi chứ?
Sao cách đối nhân xử thế của cậu ta vẫn tồi như thế vậy? Mọi người đều đang đợi câu nói của Vân My để sáng tỏ mọi việc. Sức nặng có vẻ đè nén nhỉ?
-Dạ…cậu ta…nói đúng đấy ạ.
-Thấy chưa, con đã nói rồi, cái đó mà ông bảo ko ai thèm tin thì chỉ có thể là người đó…
-Người đó sao?
Giọng ông lão như từ âm tào địa phủ chui lên, ánh mắt cũng thâm quầng như trúng tà.
-Bỏ qua chuyện đó, tiện thể con nói cho ông biết điều đặc biệt là người có tình cảm trước…
Ackk, đang nói thì nín bặt luôn vì tự nhiên chân mình đau nhói như có ai đó vạng cho quả. Cậu ta ngắt quãng và quay sang nhìn Vân My đầy thù hận.
“Cậu làm cái quái gì thế hả, con mèo?”
Cô ấy cũng nhìn đáp lại.
“Ai mới là người phải nói câu đó? Cậu ko thể để cho tôi chút danh dự được sao?”
“Ko, tôi vẫn là Hoàng Nam Nam hay bắt nạt con mèo Vân My mà.”
Đấu nhãn lực mà nói được với nhau nhiều dữ nhỉ? Còn ông lão thì chẳng còn quan tâm cậu ta đang nói gì và nói dỡ cái gì. Rồi sau một hồi im lặng, ổng lên tiếng.
-Ta ko thể để hai đứa có gì đó với nhau, Vân My phải là cháu gái ta.
-Sao?
Cả hai sững sờ với cái phán quyết gây shock này. Cậu ta nổi điên.
-Làm cháu dâu thì có chết ai mà ông nội lại thế chứ?
Chưa gì đã cháu dâu. =_=
-Đó ko phải là vấn đề của lúc này, tên tác giả đáng ghét thích gây chuyện ạ.
Cái gì??? >”<
-Một người như Vân My mà lại phải đến với một kẻ như cậu thật tội nghiệp con bé, nó phải làm cháu gái ta để ta tìm cho nó một người tốt.
-Ông nội là thế này sao?
Đúng lúc đó, Vân My cũng lên tiếng.
-Ông đừng lo, lúc trước thì con thật tội nghiệp nhưng chắc giờ thì ko đâu ạ.
“Ackk, cậu ta đang nói cái gì thế? Đến cậu còn muốn hạ nhục tôi nữa sao, con mèo ngốc kia? Người yêu với nhau mà như thế đó hả???”
-Con nói tội nghiệp là sao?
-Là cậu ấy luôn muốn giúp đỡ con đến nỗi hơi quá khích, lại hay ghen này ghen nọ với mấy cậu bạn hay mấy cậu em khối dưới tiếp xúc với con. ^_^
“Thật ko ngờ…mình lại là người như thế. Sao đến mình còn ko biết nhỉ?”
Nói xạo quá chừng Vân My ơi! Ông nội thì ngạc nhiên.
-Thằng nhóc đó…– Vừa nói vừa chỉ tay vô mặt cậu ta, lập tức lông gáy dựng lên như con mèo nhìn thấy kẻ thù – mà lại như thế sao???
Ông lão có vẻ ko tin nổi. Thì tất nhiên có phải sự thật đâu tin?
-Vì thế con rất cảm ơn ý tốt của ông nội nhưng con…
Hình như đang ngượng.
-Nhưng ta vẫn ko thể chấp nhận được.
-Sao ông nội lạ thiệt hen, dù con có xứng với cậu ta hay ko (mặc dù điều đó chẳng đúng tẹo nào) thì dẫu sao con cũng là người mà cậu ta thích, ông định chia rẽ tụi con sao? Ông chưa từng nghe câu…tách dầu tách mỡ ai lỡ tách duyên à?
-Chưa. =_=
-Làm gì có câu đó. = =”
Vân My cũng phải bo.com.
-Nhưng ý con nó là như thế đấy, tóm lại là dù ông có làm gì thì con cũng sẽ ko để ông biến người con thích thành em gái con đâu. Never!!!
Cậu ta thay đổi thật rồi, ai mà nghĩ người có trái tim băng lạnh như cậu ta lại nói ra những lời đó chứ. Trái tim băng lạnh đã tan ra vì một con người tuy lạnh lùng những vẫn ấm áp – Vân My tiểu thư.
-Được rồi, nếu muốn tôi đồng ý cho hai đứa thì Hoàng Nam Nam, cậu phải làm gì để chứng minh mình xứng với Vân My chứ?
-Lúc nào con chẳng xứng với cậu ta, người phải chứng minh phải là cổ đó.
Lại ăn thêm một cú đạp chân nữa dưới gầm bàn.
“Cậu dám như thế với tôi hả? Nói ai phải chứng mình?”
“Bộ ko đúng?”
“Tất nhiên là ko!”
“Hứ!”
+___+
-OK, ông muốn con chứng minh kiểu gì.
Cuối cùng cũng chịu nhượng bộ.
-Đậu một trường ĐH phù hợp với bản thân và sau này sẽ ko phải sống dựa dẫm vô gia tài của mình.
-Trời đất!
-Sao? Có gì ko ổn?
-Hơn năm nữa mới thi ĐH sao mà ông đã vội vàng…
-Nếu ko phải là nỗ lực từ bây giờ thì một cựu học sinh trường ** như cậu sẽ có thể đậu nổi ĐH sao?
-Thiếu gì trường.
-Đừng có giở trò đi!!! >”<
-OK, con chấp nhận, học thì học, nhưng có điều kiện.
-Còn dám đặt điều kiện nữa ấy à?
-Con cần gia sư.
-Tốt thôi.
-Nhưng ko phải gia sư bình thường đâu.☻
-Có gì thì nói hết đi. >_<
-Gia sư chính là cậu ta.
Cậu ta hướng ánh nhìn về phía Vân My làm cổ hơi giật mình.
-Vớ vẩn, cái thằng này…
-Tiện thể con sẽ giúp cậu ta luyện tập thể thao luôn. ^-^
-Nooooooo!!!
Vân My tru lên. Ông lão nhân đó chộp lấy ngay điểm đó.
-Con nhỏ nói ko đó.
Giờ thì đến lượt Vân My ăn đá ngầm.
“Sao tru lên làm gì?”
“Tôi ko cần cậu huấn luyện thể thao.”
“Đồ lười, hèn!”
“Còn hơn là chết trong tay cậu.”
“Đã thế cậu sẽ biết tay tôi.”
#_______#
-Con sẽ giúp cậu ta học hành ạ.
Và cũng là đến lượt Vân My phải nhượng bộ.
Ko ai nói gì nữa, cậu ta liền vỗ tay cái độp.
-OK, thế là giải quyết xong rồi nhé! ^-^
Cậu ta vui vẻ nhỉ?
/65
|