Chương 1141: Đừng hâm mộ
Editor: Nhã Y Đình
Thật sự Cố Tương không hiểu nổi Trần Lương.
Anh ta chê cô làm lãng phí thời gian của anh ta nhưng lại kiên trì đưa cô xuống úi.
Thật sự là quái nhân!
Trần Lương lái xe đến lối vào cảnh khu rồi bấm số của Cố Mạc.
"Mọi người ở đâu?" Trần Lương để tay lên vô lăng, lạnh lùng hỏi.
Cố Tương nhìn xung quanh đã thấy chiếc xe Maybach đầy phong cách của anh trai. Cô mở cửa, nói với Trần Lương một câu: "Tôi đã thấy anh tôi rồi. Cảm ơn anh đã đưa tôi xuống núi! Hẹn gặp lại!"
Nói xong, cô bước xuống xe Jeep.
Bởi vì đau chân, thiếu chút nữa cô ngã khỏi xe. May mắn Trần Lương nhanh tay túm cô trở lại.
"Ngồi cẩn thận!" Trần Lương lạnh lùng quát.
Cố Tương bất mãn vặn vẹo.
"Đội trưởng Trần, hai người cứ đứng đó!" Cố Mạc lo lắng nói, "Tôi thấy hai người rồi!"
Cố Mạc mở cửa xe, đi về phía xe Jeep cách đó không xa.
"Anh!" Cố Tương ngồi trong xe Jeep, vẫy tay với anh.
Nhìn thấy vết thương trên mặt Cố Tương, Cố Mạc cảm thấy đau lòng.
Hôm qua, cô nói đi leo núi cùng nhóm bạn. Núi chẳng leo đến nơi lại còn khiến cả người bị thương.
Lần sau nếu có hoạt động như vậy, anh phải kiểm tra giúp con bé kiểm tra lại. Nếu chuyến đi không đáng tin, lừa đảo như thế thì không được tham gia.
Tiếu Nhiễm chạy lên trước, lo lắng hỏi: "Chị Cố Tương, chị không sao chứ? Em nghe nói chân chị bị đau? Có thể đi bộ được không?"
"Không đến nỗi nào!" Cố Tương nhìn Trần Lương một cái.
Cố Mạc cũng không lập tức bế Cố Mạc xuống xe mà bắt tay Trần Lương một cái: "Cảm ơn cậu, đã cứu em gái tôi!"
"Chỉ vô tình thôi!" Trần Lương nghiêng đầu, nhướng mày. "Em gái anh vô tình đi vào bãi mìn. Chúng tôi liệt cô ấy vào danh sách hoài nghi. Sau khi điều tra xong mới biết đó là em gái anh!"
"Cố Tương, mau xuống nói cảm ơn với đội trưởng Trần đi!" Cố Mạc nghiêm mặt ra lệnh.
"Dựa vào cái gì chứ?" Cố Tương bất mãn kháng nghị.
Cô bị Trần Lương chọc tức anh ách, còn lâu cô mới cúi đầu với tên ba sao hai gạch đó.
"Em xông vào bãi mìn còn có thể toàn thây trở về phải cảm ơn đội trưởng Trần thật nhiều. Nếu như cậu ấy không cứu em thì hiện tại anh đón em không phải cụt tay, mất chân rồi! Mau xuống!" Cố Mạc nhướng mày với em gái.
Cố Tương mở cửa xe, vịn vào bả vai của Tiếu Nhiễm, khập khiễng đi tới, không cam lòng nhìn Trần Lương: "Cảm ơn!"
Tiếu Nhiễm nhìn ra Cố Tương không tình nguyện cho lắm, sợ đối phương không vui, khẩn trương nói đỡ cho cô: "Chị Cố Tương đau chân, khó chịu. Em thay chị cảm ơn anh!"
Trần Lương thỏa mãn nhìn Tiếu Nhiễm, nói với Cố Mạc: "Cô em gái này của anh thật đáng yêu đó!"
Cố Mạc ho khan một lúc, sờ mũi: "Đội trưởng Trần, quên không tới thiệu! Đây là bà xã tôi, Tiếu Nhiễm!"
"Bà xã anh?" Trần Lương kinh ngạc nhìn Tiếu Nhiễm.
Trông Tiếu Nhiễm có vẻ chỉ mới 17, 18 tuổi, so với Cố Tương còn nhỏ hơn rất nhiều. Tuổi của Cố Mạc có thể làm ba cô rồi. Vậy mà bọn họ lại là vợ chồng.
"Hàng thật giá thật đó!" Cố Mạc kiêu ngạo cười.
"Chồng già vợ trẻ, hâm mộ!" Trần Lương vỗ cánh tay Cố Mạc, vẻ mặt hâm mộ.
"Chị dâu nhỏ đáng yêu đúng không? Ba sao hai gạch, cả đời này anh cũng chưa chắc có phúc khí như anh trai tôi đâu. Cứ tiếp tục hâm mộ đi!" Cố Tương trợn mắt, liếc nhìn Trần Lương, kiêu ngạo nói.
"Cái gì mà ba sao hai gạch chứ? Sao có thể nói chuyện như vậy với ân nhân chứ?" Cố Mạc lập tức bất mãn răn dạy Cố Tương.
"Không sao đâu! Cô em gái này của anh. . . . ." Trần Lương liếc mắt nhìn Cố Tương, "Tôi đã sớm lĩnh giáo rồi!"
"Bị tôi chiều hư. . . . ." Cố Mạc xấu hổ nói.
"Tôi còn đang ở trong quân diễn!" Trần Lương nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói. "Đã giao người cho anh, tôi đi đây!"
/1588
|