Chương 1190 Em cứ việc tùy hứng
Editor: Chi Misaki
Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm xuống xe, nhìn thấy dì Lưu ra đón, lập tức ra hiệu cho bà nhỏ giọng nói chuyện.
"Cô ấy vừa mới ngủ." Cố Mạc nhẹ giọng nói.
"Mặt Tiểu Nhiễm đây là bị làm sao?" Dì Lưu nhìn một bên mặt Tiếu Nhiễm bị ửng đỏ, liền quan tâm hỏi.
"Bị Tưởng phu nhân hắt nước nóng vào mặt" Cố Mạc đau lòng nhìn Tiếu Nhiễm.
"Cái bà già lú lẫn kia!"Dì Lưu hận đến cắn chặt răng. Tưởng phu nhân kia chẳng nhẽ còn chưa buông bỏ cừu hận? Tiểu Nhiễm đáng yêu như vậy, làm sao bà ta có thể hạ thủ đây?
"Cháu ôm cô ấy lên lầu nghỉ ngơi." Cố Mạc nói xong, liền ôm Tiếu Nhiễm lên lâu.
Cùng đám người Phùng Hân ăn cơm xong, Tiếu Nhiễm liền có chút mỏi mệt. Anh lập tức cùng bọn họ cáo từ, đưa Tiếu Nhiễm về nhà.
Trong thời gian ngắn tới, có lẽ là không thể đưa cô ấy đi thăm bác gái được rồi.
Anh đáp ứng ba vợ sẽ giải quyết tốt chuyện của bác gái, sẽ không để cho Tiếu Nhiễm bị thương nữa, nhưng anh lại thất hứa rồi.
Anh làm nhiều chuyện như vậy, nhưng vẫn không thể cảm hóa được trái tim mang đầy thù hận kia của Tưởng phu nhân.
Thật cẩn thận đặt Tiếu Nhiễm lên giường, tháo cho giày cho cô, anh cũng nằm xuống giường, ôm chặt cô vào lòng.
"Cố Mạc?" Tiếu Nhiễm mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn Cố Mạc.
"Ngủ thêm chút nữa." Cố Mạc vỗ vỗ lưng Tiếu Nhiễm, thấp giọng nói.
"Anh đừng rời khỏi em!" Tiếu Nhiễm chen lấn vào trong lòng Cố Mạc, gắt gao ôm lấy eo anh.
"Sẽ không." Cố Mạc lập tức hứa hẹn.
Tiếu Nhiễm nghe thấy lơi anh nói, lúc này mới yên tâm ngủ thiếp đi.
Cố Mạc nhìn một bên mặt sưng đỏ của Tiếu Nhiễm, trong lòng liền cảm thấy đau đớn không thôi.
Phải như thế nào mới lo đươc chu toàn cho cô?
Phải làm như thế nào mới có thể hóa giải thù hận trong lòng bác gái?
Những việc có thể anh cũng đều đã làm, những lời nên khuyên cũng anh cũng đều đã khuyên. Còn biện pháp nào khác sao?
Anh hoàn toàn vô vọng.
Chẳng lẽ tinh thần bị kìm nén của bác gái vẫn chưa được giải tỏa?
"Tưởng phu nhân cực kỳ bình thường, không có điên. Bà ấy cần không phải là bác sĩ tâm thần, mà là bác sĩ tâm lí."
Lời nói của Tô Hoán lại vang vẳng bên tai anh.
Có lẽ cậu ấy nói đúng.
Trong lòng bác gái sinh bệnh.
Bác sĩ Vương ở bên cạnh bác ấy cũng không còn tác dụng nữa.
Ngày mai để ông ấy đến thành phố B thôi.
Cố Mạc trước khi ngủ liền làm ra quyết định.
Tỉnh lại lần nữa cũng đã là ba giờ chiều.
Tiểu Nhiễm ở trong lòng anh bất an vùng vẫy, bối rối nói "Thực xin lỗi", "Đau", "Không cần" ...
Anh lập tức đau lòng cầm lấy tay cô, thấp giọng nói: "Nha đầu, tỉnh tỉnh! Đó là mộng!"
Tiếu Nhiễm rốt cục cũng mở mắt, mơ màng nhìn Cố Mạc: "Cố Mạc?"
"Là anh!" Cố Mạc dùng một tay xoa đầu Tiếu Nhiễm, thanh âm khàn khàn đáp.
"Chú!" Tiếu Nhiễm giống người bị lạc trong sa mạc rốt cục cũng tìm thấy nguồn nước, gắt gao ôm lấy eo anh, mặt dán vào ngực anh, toàn thân run rẩy nói, "Em mơ thấy bác gái đẩy em xuống lầu, mơ thấy em đã chết rồi."
"Đó là mộng thôi." Cố Mạc đau lòng không biết phải làm sao.
Tiếu Nhiễm bị ám ảnh.
“Em biết. Bác gái không có xấu xa như thế, là bản thân em tự dọa chính mình mà thôi." Tiếu Nhiễm khẽ gật gật đầu.
"Nếu sợ như vậy, về sau cũng không cần đi gặp bà ấy nữa. Anh sẽ chăm sóc bà ấy." Cố Mạc đau lòng ôm chặt Tiếu Nhiễm.
"Em cứ nghĩ rằng mình thành tâm đi chuộc tội, bác ấy sẽ không còn hận em nữa." Tiếu Nhiễm thở dài, có chút vô lực nói.
"Nha đầu ngốc!" Cố Mạc đặt tay sau gáy Tiếu Nhiễm, từ từ nhắm hai mắt nói."Tuy em có hổ thẹn với bà ấy, nhưng cũng không thể để mặc bà ấy muốn làm gì cũng được, để cho bà ấy khóc lóc om sòm. Kiêu ngạo của em đâu? Tùy hứng của em đâu?"
"Gặp bác ấy, em nào đâu dám bốc đồng? Chuộc tội còn chưa đủ." Tiếu Nhiễm dùng giọng mũi nói.
"Em cứ việc tùy hứng.Hậu quả để anh tới gánh chiu." Cố Mạc bá đạo nói.
Nếu cô lại bị thương, anh có thể sẽ mất đi lý trí, nói không chừng sẽ làm cho Tưởng phu nhân bị tổn thương.
/1588
|