Chương 1229: Cười rơi lệ
Editor: Nhã Y Đình
Ôn tập đến muộn, khi nửa đêm, Tiếu Nhiễm đã nằm úp sấp trên mặt bàn mà ngủ mất.
Cố Mạc để giấy tờ trong tay xuống, lấy bút trong tay cô, nhẹ nhàng ôm cô về phòng ngủ.
Đặt cô nằm lên giường, đắp kín chăn, Cố Mạc lại về phòng làm việc. Giúp Tiếu Nhiễm chuẩn bị sách vở xong, anh đang định quay về phòng ngủ thì di động để trên ghế sô pha rung lên.
Lúc này, anh mới nhớ ra, vì không để ảnh hưởng đến việc học của Tiếu Nhiễm, anh đã chuyển sang chế độ rung rồi đề lên ghế sô pha.
Đi qua, lấy di động, phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ, đều là một số từ Mỹ.
Anh ngồi xuống ghế sô pha, trả lời.
"Sean, thế nào?"
"Cố tiên sinh, hôm nay chúng tôi đã tháo băng cho Liêu tiểu thư!"
"Sao rồi?" Cố Mạc lập tức hỏi lại.
"Có chút vấn đề!"
"Không thể khôi phục lại gương mặt cho cô ấy sao?" Cố Mạc lo lắng hỏi lại.
"Không phải!" Bác sĩ Sean lập tức phủ nhân, "Cô ấy rất tốt!"
Cố Mạc thả lỏng.
"Nhưng mà, lúc trước để cho cân xứng, chúng tôi đã chỉnh lại ở má phải của cô ấy. Cho nên. . . . ."
"Gương mặt của cô ấy có thay đổi?" Cố Mạc cau mày hỏi.
"Vâng!"
"Gửi ảnh cho tôi!" Cố Mạc lập tức nói.
Không bao lâu sau, bác sĩ Sean đã gửi ảnh diện mạo mới của Liêu Phàm qua.
Nhìn khuôn mặt càng hoàn mỹ, tinh xảo, Cố Mạc không biết nên vui vẻ hay buồn đây.
Dung mạo của Liêu Phàm đã dược khôi phục nhưng mà khuôn mặt này đã được chỉnh lại khiến không ai nhận ra nữa.
Có khi cô ấy đứng trước mặt Cố Nhiên, e rằng Cố Nhiên cũng không nhận ra được.
Anh cắn môi, trầm tư suy nghĩ.
Đối với Cố Nhiên và Giai Tuệ mà nói thì có lẽ diện mạo của Liêu Phàm thay đổi có lẽ là chuyện tốt.
Liêu Phàm thì sao đây? Cô ấy có hài lòng với khuôn mặt mới của mình không?
"Cô ấy. . . . .có cảm thấy đau lòng hay không?" Cố Mạc lo lắng hỏi.
"Lúc đầu thì cô ấy có chút sợ hãi. Sau đó thì tự sờ mặt mình rồi cười ngây ngô, vừa cười vừa khóc. Thiếu chút nữa, tôi cho rằng cô ấy không chịu nổi đả kích này mà bị thần kinh luôn!"
"Anh hãy chăm sóc cô ấy cẩn thận!" Cố Mạc trầm trọng nói.
Anh có thể hiểu được tâm trạng này của Liêu Phàm.
Cô ấy không còn là Liêu Phàm nữa, không còn là Liêu Phàm trong trí nhớ của Cố Nhiên nữa. Một diện mạo mới là cơ hội để cô ấy làm lại cuộc đời nhưng cũng có nghĩa là chặt đứt liên hệ giữa cô ấy và Cố Nhiên.
Cho nên cô ấy mới vừa cười vừa khóc.
Hành vị của anh với Liêu Phàm, có thể nói có chút tàn nhẫn, quá đáng.
Anh tự trách, siết chặt nắm đấm, dùng sức đánh lên bàn vài cái.
Anh cho Liêu Phàm một số tiền lớn nhưng tiền bạc lại không mua được trái tim.
Anh có lỗi với Liêu Phàm — cô gái đáng thương kia.
Tại một bệnh viện chỉnh hỉnh nổi tiếng ở Mỹ, Liêu Phàm đứng trước bồn rửa tay, nhìn khuôn mặt xa lạ, rơi nước mắt mặt chát.
"Không thể quay về! Không thể quay về được nữa! Mày không còn là Liêu Phàm! Không còn là mối tình đầu của Cố Nhiên nữa!"
Cô nên vui vẻ vì khôi phục lại được diện mạo, nhưng mà tại sao lại cảm thấy đau lòng như vậy chứ?
Cố Nhiên cũng không quan tâm đến cô nữa!
Vì sao lại có một cảm giác tuyệt vọng tràn ngập thế?
Tuy dã đồng ý với Cố Mạc, sau này sẽ biến mất nhưng cô vẫn hi vọng có thể dùng khuôn mặt ‘Liêu Phàm’ để xuất hiện trước mặt mọi người.
Ba Liêu lo lắng đi tới đi lui trước cửa toilet, sợ con gái làm chuyện điên rồ gì.
Hồi lâu, vẫn không thấy động tĩnh gì, ông đi lên, lo lắng gõ cửa: "Tiểu Phàm, con không sao chứ?"
Liêu Phàm không trả lời.
Cô chịu đựng sự đau đớn dữ dội trong ngực, khuôn mặt trắng bệch cười với ba: "Ba, con không sao! Nhưng mà, có lẽ con cần giấy tờ mới!"
"Con có thể chấp nhận nó là tốt rồi!" Liêu Phàm sầu não lau nước mắt.
Nói thật, hiện giờ con gái trở nên rất xinh đẹp nhưng mà khiến người ta cảm thấy xa lạ.
/1588
|