Chương 1426~~~
Editor: Chi Misaki
Tiếu Nhiễm ở bên bờ song rất lâu, mãi cho đến khi bóng đêm đã dần buông xuống, cô mới đứng dậy phủi mông rời đi.
Cô không biết phải tin tưởng ở bên Cố Mạc như thế nào nữa.
Cô đi dọc theo bờ sông, chẳng có mục đích gì cứ đi về phía trước, trong lòng tràn ngập mê mang.
Một tiếng còi chói tai vang lên sau lưng cô, cô lập tức tránh đến ven đường, đợi cho xe qua sau đó lại tiếp tục không có mục đích gì đi về phía trước, lại không nghĩ tới một chiếc xe quân dụng Hummer dừng lại ở trước mặt cô.
Trần Lương từ trong Hummer bước ra, động tác chỉnh lại quân trang vô cùng soái, vẻ mặt uy nghiêm xuất hiện trong tầm mắt Tiếu Nhiễm, khiến cô phải kinh ngạc trừng lớn mắt.
"Hai gạch ba sao?"
"Quả nhiên là em." Ánh mắt lạnh lùng của Trần Lương mang theo ý cười nhìn lại.
"Thật khéo." Tiếu Nhiễm cười cùng Trần Lương chào hỏi.
"Tôi đã đợi tại cửa nhà em ba giờ rồi." Trần Lương mím môi mỏng nói.
"Anh tìm tôi?" Tiếu Nhiễm tim đập thình thích nhìn Trần Lương, "Quan trên, tôi là lương dân, không phạm pháp đi?"
Nghe thấy Tiếu Nhiễm nói, Trần Lương liền nở nụ cười.Anh chỉ vào đầu gối Tiếu Nhiễm: "Thương thế tốt lên rồi chứ?"
"A...? Không có việc gì rồi. Chỉ chờ đóng vảy thôi." Tiếu Nhiễm lập tức lộ ra tươi cười ngọt ngào, để cho Trần Lương được yên tâm.
Trần Lương nhìn nhìn thấy nụ cười của cô, đôi mày rậm khẽ nhíu lại: “Em ở chỗ này du đãng đã mấy giờ rồi hả ?"
"A?" Tiếu Nhiễm sửng sốt. Vị hai gạch ba sao này làm sao có thể biết cô đã ở bờ song này mấy canh giờ rồi?
"Tôi theo em cũng đã 1 tiếng rồi, nhưng em lại không có chút ý định sẽ dừng lại." Trần Lương nhàn nhạt nói, "Rảnh như vậy sao?"
"Uhm!Tôi là một người cô đơn, một người ăn cơm cả nhà không đói bụng." Tiếu Nhiễm có chút tự giễu cười nói.
"Vậy cùng tôi ăn cơm chiều đi." Trần Lương cường thế túm lấy eo Tiếu Nhiễm, tiện vứt cô vào chỗ kế bên tay lái.
"Ài!Hai gạch ba sao, tôi cũng chưa đồng ý cùng anh ăn cơm!" Tiếu Nhiễm đỡ cửa kính xe, bất mãn kháng nghị.
"Vậy bụng ai đang kêu đấy?" Ánh mắt Trần Lương lạnh lùng quét qua Tiếu Nhiễm một cái, Tiếu Nhiễm lúc này mới phát hiện ra bụng mình đang réo ầm ĩ.
Tiếu Nhiễm tựa vào trên ghế, nhỏ giọng than thở: "Lỗ tai tinh như vậy làm gì?"
"Cảm ơn đã khích lệ. Đây là thói quen nghề nghiệp của lính trinh sát." Trần Lương kiêu ngạo nói.
"Anh đang làm lính trinh sát?" Tiếu Nhiễm lập tức tò mò nhìn về phía Trần Lương.
"Hai năm rồi." Trần Lương nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, "Như thế nào? Không giống?"
"Không phải. Cảm giác như chơi rất vui." Tiếu Nhiễm lập tức hưng phấn nói, "Lính trinh sát có phải giống như trên TV hay nói mắt sắc, tai nhọn..."
"Chúng tôi không phải chuột, thưa tiểu thư." Trần Lương lạnh lùng nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm.
"Ý tôi muốn nói là các anh quan sát quá nhạy cảm." Tiếu Nhiễm rốt cục cũng tìm được đúng từ để hình dung, cười khẽ nói.
"Nếu như giác quan không nhạy cảm, căn bản là không thể làm lính được. Muốn ăn cơm ở đâu?"
"Tứ Quý Phong." Tiếu Nhiễm thuận miệng nói ra một cái tên.
Trần Lương phút chốc phanh gấp lại, đỡ tay lái nhìn Tiếu Nhiễm: "Tứ Quý Phong ở nơi nào?"
Tiếu Nhiễm ôm bụng cười không ngừng: "Bờ biển a! Bờ biển một lát thổi gió Đông Bắc, một lát lại thổi gió Tây Nam. Không phải bốn mùa đều là gió sao?"
Nghe thấy câu trả lời của Tiếu Nhiễm, Trần Lương lắc lắc đầu: "Nghịch ngợm!Nếu em là lĩnh của tôi, tôi nhất định sẽ đánh nát cái mông của em!"
"Hai gạch ba sao. Anh là bạo lực chấp pháp!" Tiếu Nhiễm hừ một tiếng.
"Trần Lương!" Trần Lương nhìn thẳng phía trước, lãnh khốc nói.
"Tên của anh?" Tiếu Nhiễm cười hỏi.
"Không phải lần trước bảo em lưu tên tôi cùng số điện thoại sao?" Trần Lương nhíu mày, không vui tối sầm mặt xuống.
"Anh viết chữ như thể..." Tiếu Nhiễm nhìn thấy Trần Lương trừng mắt qua"….Rồng bay phượng múa, tôi nào có thể đọc được?"
/1588
|