Chương 144: Anh đang ở ngoài cửa
Editor: Quỷ Quỷ
Cố Mạc nhìn thấy viện sĩ Tần, lập tức khiêm tốn tiến lên phía trước, bắt tay đối phương thật chặt:”Bác Tần, làm phiền bác rồi!”
“Ông nội của cháu là thầy của bác. Phiền toán gì chứ. May ngồi xuống đi!” Viện sĩ Tần nhiệt tình tiếp đón Cố Mạc ngồi xuống.
Sau khi Cố Mạc ngồi xuống, Lynda lập tức đem tới một chồng tư liệu. Anh mở tư liệu ra, đặt trước mặt viện sĩ Tần:” Bác Tần, bác xem, đây là sản phẩm mẫu của nhóm thiết kế bên cháu, nếu so sánh với sản phẩm nước ngoài cùng loại, có những chỗ tuy đã được chúng cháu cải tiến, nhưng độ linh hoạt vẫn chưa hoàn thiện, cháu hi vọng nó có thể là sản phẩm thân thiện với môi trường….”
Lynda đứng một bên, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Mạc đang thảo luận vấn đề kỹ thuật với viện sĩ Tần, trong mắt lộ ra sự mê luyến sâu sắc.
Anh trong lòng cô là nam thần, so với các ngôi sao còn quyến rũ hơn nhiều. Anh hấp dẫn cô không chỉ bởi vẻ anh tuấn bên ngoài, mà còn là khí chất cao quý, học thức uyên bác, và tác phong làm việc nghiêm túc.
Cô chưa bao giờ gặp một người đàn ông nào giống như Cố Mạc, tài hoa đầy mình.
Khuyết điểm duy nhất của anh chính là rất si tình, rất cố chấp.
Sau khi từ biệt viện sĩ Tần, Cố Mạc lập tức lệnh cho lái xe đưa anh ra sân bay. Lynda ngồi bên cạnh anh, nhìn thoáng qua vẻ mặt anh.
“Cố tổng, 40 phút nữa máy bay sẽ cất cánh, sợ sẽ không kịp.”
“Phiền anh đi nhanh một chút, tôi đang rất vội!” Cố Mạc vỗ vỗ ghế của tài xế, lo lắng nói,”Tôi sẽ trả anh gấp đôi.”
Tài xế nghê được sẽ được trả gấp đôi, lập tức lên ga, phóng xe đi.
Lúc đến sân bay thì chỉ còn cách giờ bay 15 phút. Cố Mạc cầm cặp tài liệu, phi như bay vào bên trong.
Lynda thậm chí còn chưa nói lời từ biệt với Cố Mạc, đã không nhìn thấy Cố Mạc đâu nữa.
…… Nguồn : thichdoctruyen.com
“Cục cưng bảo bối, đừng nhìn chằm chằm vào điện thoại nữa, ăn chút hoa quả đi.” Tiếu Bằng Trình đêm đĩa hoa quả tới để trước mặt Tiếu Nhiễm.
Đang cúi đầu xe điện thoại, lúc ngẩng đầu lên liền thấy ngay đĩa hoa quả mà mình thích nhất, liền nhón mấy một miếng bỏ vảo miệng:”Ông già, cha cũng ăn đi!”
“Ngọt quá!” Tiếu Bằng Trình vui mừng rạng rỡ cùng ăn.”Đang nhìn cái gì mà chuyên chú thế?”
“Cố Mạc vẫn tắt máy, gửi tin nhắn cũng không được. Con không biết sao lại thế này.” Tiếu Nhiễm chống cằm, lo lắng nói.
“Có lẽ đang bận việc. Một người đàn ông như vậy sẽ không có chuyện gì đâu.” Tiếu Bằng Trình cưng chiều nựng mặt con gái,”Yên tâm! Nó nhất định sẽ hoàn hảo không tổn hại gì xuất hiện trước mặt con.’’
“Cha.” Tiếu Nhiễm tựa đầu vào vai Tiếu Bằng Trình, làm nũng hỏi:”Cha có từng nhớ ai đó đến độ không thiết ăn uống không?”
“Có. Năm đó khi cha mẹ yêu nhau, bà ngoại con kiên quyết phản đối, cấm túc mẹ con không cho gặp cha, hồi đó cha thiếu chút nữa thì phát điên.” Tiếu Bằng Trình nhớ đến người vợ trước, cảm khái nói.
“Như vậy có phải là yêu không?”
“Con hãy tự hỏi trái tim mình.” Tiếu Bằng Trình cười trả lời.”Nếu cũng cảm thấy vậy, chứng tỏ con rất thương yêu nó.”
Tiếu Nhiễm gật gât đầu:”Chính là yêu.”
“Được rồi! Mau đi ngủ đi! Đã mười một giờ rồi.” Tiếu Bằng Trình vỗ tay con gái, xoa đầu cô.
Tiếu Nhiễm trở về phòng tắm rửa, rồi nằm trên giường tiếp tục gửi tin nhắn cho Cố Mạc, anh vẫn không trở về. Cô lo lắng lấy IPAD, mở facechat ra nhìn, nhưng đợi cả nửa giờ cũng không thấy động tĩnh gì.
“Chú, chú rốt cuộc là có chuyện gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu Nhiễm lạnh lùng, nhíu mày.”Không phải là do uống quá nhiều đấy chứ? Có khi nào cô Lynda kia lại tận dụng cơ hội mà…”
Cô càng nghĩ càng buồn bực, ôm IPAD đi ngủ.
Nửa đêm đột nhiên di động đổ chuông. Cô mơ mơ màng màng cầm lấy di động, áp lên tai, giọng ngái ngủ:”A lô?”
“Anh đang ở ngoài cửa. Mau lấy cặp sách rồi chạy ra đây!” Âm thanh lãnh khốc của Cố Mạc qua di động truyền đến.
/1588
|