Chương 396 Không cho cướp đoạt
Editor: Chi Misaki
"Đang dần dần chuyển biến tốt." Tiếu Bằng Trình ngồi bên cạnh bàn ăn, lãnh đạm trả lời
"Vậy thì tốt quá rồi ! Ba, lần này công ty có thể vượt qua khó khăn cũng không thể không kể đến công lao của mẹ con." Tiếu Lạc cố gắng tranh thủ vì mẹ mình.
Nếu ba không quan tâm đến mẹ, hai mẹ con cô ta sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Cô nghĩ muốn thay mẹ đoạt lại sủng ái cùng tín nhiệm từ ba.
Cô không thể nào để cho Tiếu Nhiễm một mình hưởng hết yêu thương của ba, không thể để tập đoàn Bằng Trình toàn bộ đều rơi vào tay Tiếu Nhiễm được.
"Cũng chỉ là lửa xem lông mày.” Tiếu Bằng Trình bâng quơ nói một câu, cũng không có khen ngợi qua Dương Nguyệt Quyên lấy một tiếng."Quan trọng nhất vẫn là ngân hàng cho vay cùng với việc thông qua bộ phận kiểm duyệt WS. Cố Mạc đã đồng ý thả cho chúng ta một con đường sống, tất cả đều là công lao của Tiếu Nhiễm."
Nghe thấy câu nỏi đầu tiên của Tiếu Bằng Trình, Tiếu Lạc tuy không phải quá vừa lòng nhưng cũng có chút cao hứng. Thế nhưng nghe tiếp mấy câu sau của Tiếu Bằng Trình, Tiếu Lạc rốt cuộc cũng không cao hứng nổi.
Ý của ba là, công thần làm cho công ty có thể khởi tử hồi sinh là tiếu Nhiễm sao???
"Uh`m. Ngân hàng có thể cho vay nhanh như vậy đều là công lao của anh Ninh Hạo." Tiếu Lạc cố ý đem công lao chuyển sang Ninh Hạo, dẫn dắt lực chú ý của Tiêu Bằng Trình.
"Con cùng Ninh hạo rốt cuộc la như thế nào?" Tiếu Bằng Trình đột nhiên mở miệng.
"Cái gì ạ?" Tiếu Lạc nhất thời không phản ứng kịp. Cô ta chỉ muốn để ba khen ngợi Ninh Hạo một phen, như thế nào lại chuyển đề tài tới trên người cô rồi vậy? Mà nghe giọng điệu của ba tựa hồ cũng không vui vẻ gì.
"Sáng sớm nay, ba đã nhìn thấy ảnh chụp trong vòng bạn tốt." Tiếu Bằng Trình nhìn con gái, nói.
"A...! Cái kia..? ! Liền giống như trên ảnh chụp ạ! Chúng con đi chơi vui vẻ với nhau cho tới trưa." Vẻ mặt Tiếu Lạc ngọt ngào cười nói.
"Thằng bé là bạn tốt của chị con." Tiếu Bằng Trình không hờn không giận nói.
"Con biết. Bạn tốt của chị thì không thể hẹn gặp con được sao?" Tiếu Lạc ủy khuất nhìn ba mình.
"Con không cần gặp mặt bạn tốt của chị con nữa.” Tiếu Bằng Trình lạnh lùng ra lệnh.
"Ba, ba thật bất công!" Tiếu Lạc khổ sở cắn môi, nước mắt nói xong liền muốn rơi xuống."Ba, con lại không cướp chồng của chị mình, ba dựa vào cái gì mà không cho con kết giao cùng Ninh Hạo. Anh Ninh Hạo cũng không phải bạn trai của chị ấy, cha cũng không cần coi anh ấy như lốp dự phòng. Lại nói, tình cảm của chị cùng anh rể tốt như vậy, chị ấy cũng không cần phải nắm chặt cái lốp dự phòng này không buông tay."
"Phàm là cái gì của chị con thì con vĩnh viễn cũng không bao giờ cướp được! Con thành thật mà đọc sách cho ba! Mới bắt đầu sơ trung, còn không chịu tập trung học hành, không có việc gì thì đừng có ra ngoài chạy lung tung. Còn có, tiền tiêu vặt của chị con đều mang ra để giúp ba, con vậy mà lại chạy đi mua một đống đồ. Con có biết giá tiền của một chiếc GUCCI đủ để cho một gia đình bình thường sinh hoạt một năm hay không?" Tiếu Bằng Trình có chút bất mãn chất vẫn Tiếu Lạc. Đem cô so sánh với Tiêu Nhiễm, quả thực là một trời một vực.
Tiếu Bằng Trình lại không khỏi nghĩ đến Tiếu Nhiễm tâm can bảo bối của ông.
Nếu tiểu Nhiễm ở nhà, chỉ cần câu nói đầu tiên cũng có thể khiến cho tâm tình của ông tốt hẳn lên.
"Bằng Trình, hiện tại người trẻ tuổi đều thích yêu đương tự do. Ông làm sao có thể nói Tiêu Lạc là đi cướp đoạt? Ông chỉ quan tâm đến hạnh phúc của Tiêu Nhiễm, cũng chưa hề quan tâm đến cuộc sống của tiểu Lạc. Con bé cũng là con gái của ông!" Dương Nguyệt Quyên bất mãn kháng nghị "Lại nói, tôi bán hết cổ phiếu để gúp đỡ công ty, con gái tôi mua một cái túi thì có làm sao? Ông cho Tiếu Nhiễm tiền mua mấy chục chiếc GUCCI cũng không tiếc, Tiêu Lạc mua một cái thì tính gì"
"Làm sao thì trong lòng bà rõ ràng hơn ai hết!" Tiếu Bằng Trình lạnh lùng nghiêm mặt nhìn thoáng qua Dương Nguyệt Quyên. Tiếu Lạc là do dương Nguyệt Quyên cài bẫy ông mà có, như thế nào có thể so sánh với con gái của Nhã Lam.?? Ông chi nhiều tiền bạc ở trên người Tiếu Nhiễm, là bởi vì đó là bảo bối của ông!
"Tôi biết ông vẫn luôn canh cánh trong lòng, cảm thấy được sự tồn tại của tôi là nguyên nhân gây lên cái chết của Nhã Lam. Bà ta bị bệnh tim bẩm sinh, không có tôi thì cũng chẳng sống được bao lâu nữa." Dương Nguyệt Quyên ủy khuất nói.
Tiếu Bằng Trình phút chốc ném chiếc đũa lên mặt bàn, đứng dậy nhanh chóng rời đi
Nhìn thấy Tiếu Bằng Trình nhốt mình trong phòng làm việc, Dương Nguyệt Quyên hận không thể tìm đao chém cửa.
Nhã Lam người đàn bà chết tiệt kia, cũng đã nhiều năm trôi qua làm sao vẫn còn có thể ảnh hưởng đến Tiêu bằng Trình như thế?
/1588
|