Chương 472 Cờ nhảy
Editor: Chi Misaki
Ăn cơm xong, Dương Nguyệt Quyên thấy Cố Mạc muốn dẫn Tiếu Nhiễm rời đi, liền cười giữ người lại: "Hai đứa cũng không mấy khi về nhà một lần, đêm nay chớ đi, ở nhà một đêm đi. Phòng của Tiếu Nhiễm vẫn để cho người làm dọn dẹp, một chút tro bụi cũng không có."
Cố Mạc hơi nhíu mày. Anh không có thói quen cùng người nhà Tiếu Nhiễm thân thiết.
Tiếu Lạc thấy Cố Mạc muốn cự tuyệt, lập tức gia nhập phe cánh của mẹ mình, cười ngọt ngào nói: "Anh rể, anh liền ở lại đi. Giường của chị em vô cùng mềm mại, ngủ rất thư thái. Bất quá, anh khẳng định là đã sớm thử qua. Đúng không?Anh rể?"
"Được. Tôi liền thử trải nghiệm một lần trên giường Tiếu Nhiễm." Cố Mạc nheo mắt lại, âm trầm nhìn Tiếu Lạc.
Người con gái này mới chỉ có 15 tuổi, nhưng tâm cơ so với người trưởng thành còn thâm hơn.
Nghe thấy con gái và con rể muốn lưu lại, Tiếu Bằng Trình liền chen vào."Nguyệt Quyên, bà đi dọn dẹp lại phòng Tiếu Nhiễm đi. Lấy thêm một bộ đồ rửa mặt dự phòng qua, chỉnh điều hòa cao một chút, còn có cái gì nhỉ...Tôi còn muốn..."
"Ba, việc còn lại để bọn con là được rồi. Ba cùng con chơi cờ đi!" Tiếu Nhiễm túm lấy ba mình kéo ra phòng khách, lấy một bộ cờ nhảy từ trong ngăn kéo kệ ti vi, bày trên bàn trà.
Cố Mạc nhìn thấy cờ nhảy, biểu tình lạnh nhạt bỗng trở lên sáng lạn.
Cờ nhảy!
Tiếu Nhiễm vẫn là con nít không lớn.
Anh vừa rồi thấy Tiếu Nhiễm nói muốn cùng Tiếu Bằng Trình chơi cờ, cái đầu tiên nghĩ đến chính là cờ vây, xong lại cảm thấy cô hẳn là chưa đến cái trình độ kia, vì thế lại nghĩ có thể là cờ vua các loại, không nghĩ tới lại là cờ nhảy mà con nít hay chơi. Tiếu Nhiễm lần này lại khiến cho anh có thêm hiểu biết mới rồi.
Tiếu Nhiễm chu miệng nhỏ, trừng mắt lườm Cố Mạc: "Anh chê cười em?"
"Không dám! Cờ nhảy cũng rất tốt." Cố Mạc cười trả lời.
Tiếu Nhiễm có thể nhìn thấy biểu tình cố kìm nén ý cười của Cố Mạc, cô dùng sức nặn bóp mặt anh một phen: "Muốn chơi cờ nhảy tốt cũng không phải là một điều dễ dàng!"
"Biết.Anh xem em cùng bố vợ chơi." Cố Mạc kéo cái ghế qua, ngồi ở giữa hai người.
"Trong nhà chúng ta, Tiếu Nhiễm đúng là cao thủ cờ nhảy!" Tiếu Bằng Trình ngồi ở đối diện Tiếu Nhiễm, kiêu ngạo cười nói.
Tiếu Nhiễm vì để cho Cố Mạc phải nhìn cô với cặp mắt khác xưa, cô thật sự theo sát nước cờ của ba mình. Chỉ lát sau, cô liền thuận lợi thông quan, những quân cờ còn lại của Tiếu Bằng Trình cơ hồ là không thể nhúc nhích.
"Như thế nào? Biết sự lợi hại của em chưa?" Tiếu Nhiễm kiêu ngạo nhếch cằm.
"Biết rồi!" Cố Mạc sủng nịch xoa đầu Tiếu Nhiễm.
Tiếu Lạc vô cùng ghen tỵ nhìn bọn họ một cái, liền ngồi vào bên cạnh Tiếu Bằng Trình: "Ba, thời điểm chị đi nước cờ này, ba nên đi như vậy mới đúng."
Tiếu bằng trình ha ha cười nói: "Đi nhầm nên đành chịu thua thôi."
Dương Nguyệt Quyên làm vẻ mặt sầu lo ngồi vào bên cạnh Tiếu Lạc, giống như không để ý hỏi: "Bằng Trình, thị trường tiêu thụ thuốc mới của chúng ta cũng không khả quan lắm, ông có nghĩ đến nên mở rộng thị trường không?"
"Ba, thuốc mới bán không tốt sao?" Tiếu Nhiễm nghe thấy Dương Nguyệt Quyên nói, lập tức quan tâm hỏi.
"Không đến nỗi! Vạn sự khởi đầu nan. Muốn đánh một trận lớn, liền không thể dễ dàng chiếm lấy thị trường của người Mỹ nhanh như vậy được. Con cũng biết rõ, người trong nước cho dù biết rõ thuốc là do hãng nào sản xuất thì cũng sẽ nhập khẩu thuốc ngoại mà thôi. Chờ chúng ta trở nên lớn mạnh hơn, sự lựa chọn thuốc hàng đầu của người bệnh sẽ là thuốc của chúng ta." Tiếu Bằng Trình vân đạm phong khinh cười, tựa hồ cũng không đặt khó khăn trước mắt vào trong lòng, một bộ dáng vô cùng kiên định.
"Thuốc của các người chủ yếu là nhằm vào nhóm người bị bệnh tim cùng bệnh huyết quản. Tôi vừa lúc có một cửa lớn, có thể giúp các người một chút" Cố Mạc trầm tĩnh nói.
"Đúng rồi! Anh rể chỉ cần nói một tiếng là chúng ta có thể bán thuốc cho một bệnh viện lớn. Chúng ta như thế nào lại không nghĩ tới?" Vẻ mặt Tiếu Lạc cười khẽ nói.
/1588
|