Chương 54 : Cái ôm từ đằng sau
Cố Mạc hoảng hốt khi biết mình tát Tiếu Nhiểm. Hắn lại mất kèm chế. Nhìn thấy nước mắt của cô, hắn có chút tự trách: "Thực xin lỗi."
Đây là hắn lần đầu tiên hắn đánh nữ nhân, cũng là lần đầu tiên nói"Thực xin lỗi" .
Hắn biết chính mình vẩn không thể quên được, không thể kìm chế bản thân. Cho dù là năm năm qua, hắn vẩn không thể chấp nhận sự thật. Đây là nổi đau trong lòng của hắn.
Tiếu Nhiễm dẫm lên nổi đau của hắn, lời của cô giống như một con dao vô hình khứa vào trong lòng hắn,làm cho trong tim vết thương trong lòng hắn lại nứt ra, hắn mới có thể mất đi lý trí.
"Dừng xe! Cho tôi xuống!" Tiếu nhiễm gương mặt chứa đầy nước mắt, trong lòng đau như cắt, hét to. Hắn đánh cô một cái, nói một câu"Thực xin lỗi" đã nghĩ là xong sao.
Cô đã bị hắn làm cho tổn thương.
Cô không thể đi vào phòng chiếu phim tràn ngập kỷ niệm của anh và Tưởng Y Nhiên, không thể thay thế Tưởng Y Nhiên là sự thật. Cố Mạc chỉ kêu cô một lần là "Tưởng Y Nhiên" đã khiến cô thương tích đầy mình
Cô trong lòng cô bực tức!
Cô muốn khóc!
"Tốt lắm! Đừng khóc!" Cố mạc đau lòng đem Tiếu Nhiễm kéo vào trong lòng ngực, một bên giúp nàng lau nước mắt, một bên tràn ngập xin lỗi nói, "Là anh sai rồi."
"Chú đúng! Sai chính là tôi! Tôi chính là một người ngu ngốc, thế nhưng nghĩ đến chú bắt đầu để ý ta . Chú đi ôm Tưỡng Y Nguyên đi,!" Tiếu nhiễm thương tâm ở trong lòng Cố Mạc mà giãy dụa.
"Nha đầu, đừng nói những lời giận dữ!" Cố mạc không nhịn được . Năm năm đến, cho tới bây giờ không ai dám ở trước mặt hắn nhắc tới Tưỡng Y Nhiên, bởi vì tất cả mọi người biết đó là một người hắn cấm - kị.
"Ta về sau không bao giờ... Cô nói tới cô ấy nửa ! Ta chính là không đúng! Không có yêu!" Tiếu nhiễm phẫn nộ địa vặn vẹo thân thể, tránh cái ôm của Cố Mạc."Về sau chúng ta như trước kia, không quan hệ gì! Chú yêu ai thì yêu đi ! Chú thả tôi ra! Tôi cũng phải đi tìm người yêu của tôi!"
"Em ầm ĩ như vậy làm cho tôi nghĩ chính là em yêu tôi." Cố mạc nâng cằm Tiếu nhiểm lên nhìn mình, "Có phải không?"
"Không có! Không có! Mới không có!" Tiếu nhiễm thề thốt phủ nhận. Cho dù thực sự, cô cũng sẽ không thừa nhận! Huống chi. . . . . . Cô. . . . . .
Cô dùng sức cắn môi.
Cô yêu cố mạc sao ? !
"Vậy em cùng Y Nguyên tranh cái gì?" Cố mạc chăm chú nhìn Tiếu Nhiểm, "Em rất hiểu về anh sao, nói rằng anh yêu Tưỡng Y Nhiên. Đối với anh cô ấy chỉ là động tâm mà thôi.
"Kia mời chú cứ tiếp tục yêu cô ấy!" Tiếu nhiễm dùng sức đẩy Cố Mạc ra, ngồi sang ghế bên cạnh, "Đừng để ý tôi! Để tôi yên tỉnh một chút"
Yên Tỉnh?
Cố Mạc bị vẻ ngoài quật cường của Tiếu Nhiểm bậc cười, đang nhìn đến mặt của cô xưng phùlên, lập tức đưa tay về phía cô: "Đem thuốc đưa đây."
"Không cần anh quản!" Tiếu nhiễm nghiêng thân đi đem lưng đưa vè phía Cố Mạc.
Hắn đánh xong nàng lại bắt đầu đau lòng.
Hắn lừa trẻ con chắc.
Đánh một cái tát ...Rồi nói những lời ngọt ngào?
Cô tức giận cắn môi, hốc mắt phiếm hồng, lòng chua xót, tâm cứ thế mà đau.
Cô nghĩ nếu lúc này có ba ở bên cảnh thật tốt. Cô sẽ ôm lấy ba mà khóc.
Một người không cha không mẹ như cỏ cây khô héo, cô hiện tại không cha lại không mẹ, ngay cả cỏ cây khô héo cũng không bằng.
Càng nghĩ càng ủy khuất, cô cắn mu bàn tay, bắt đầu đau lòng chảy nước mắt.
Cố Mạc theo sau lưng ôm Tiếu Nhiễm, đem cô ôm lại trong lòng: "Nha đầu, đừng giận nữa, em đánh anh lại là được."
"Đánh anh lại mặt tôi sẽ hết đau ?" Tiếu nhiễm tức giận hừ một tiếng.
/1588
|