Chương 560 Không thể
Editor: Chi Misaki
Đèn phòng cấp cứu đột nhiên bị tắt, Ứng Mẫn có chút mệt mỏi xuất hiện.
"Như thế nào?" Cố Mạc lập tức khẩn trương tiến lên.
"Có chủ nhiệm Lưu ra tay, Tưởng phu hiện tại đã thoát khỏi nguy hiểm." Sau khi Ứng Mẫn cởi khẩu trang ra nói, "Cố Mạc, lần này Tưởng phu nhân tuy phát bệnh nhưng trí mạng không phải ở điểm này. Thời điểm em kiểm tra cho bà ấy có phát hiện ra bên trong họp sọ của bà ấy có một khối u mạch máu ước chừng 0. 8 centimeter."
"U mạch máu?" Cố Mạc khẩn trương nhìn Ứng Mẫn, "Nguy hiểm sao?"
Biểu tình Ưng Mẫn có chút ngưng trọng nhìn Cố Mạc: "Ở phương diện này anh rõ hơn em. Anh đi theo em."
Cố Mạc đi theo Ứng Mẫn vào thang máy, tâm tình không hiểu sao có chút nặng nề.
Ứng Mẫn chỉ vào nơi nào đó trên giấy chụp X-Quang, nói với Cố Mạc: "Anh xem nơi này..."
Sau hồi lâu nghiên cứu, Cố Mạc cẩn thận nói: "Tôi vẫn luôn chú ý tới việc điều trị tinh thần cho bà ấy, nhưng lại xem nhẹ tình trạng cơ thể của bà ấy. Là lỗi của tôi! Nếu tôi sớm nghĩ đến một chút, hẳn sẽ không để cho nó phát triển đến tình trạng như thế này."
"Không có biện pháp tiến hành giải phẫu trị liệu, chỉ có thể phẫu thuật mở sọ. Xác xuất giải phẫu thành công chỉ có 50%, anh có thể gánh vác rủi ro này sao?" Ưng Mẫn chân thành nhìn nhìn Cố Mạc.
"Không thể!" Cố Mạc thẳng thắn trả lời.
"Vậy anh cảm thấy trị liệu như thế nào mới là tốt?" Sau khi Ưng Mẫn tắt đèn đi, liền xoay người, nhìn thẳng vào Cố Mạc.
"Tạm thời vẫn trị liệu như vậy. Tôi sẽ đưa phương pháp trị liệu cho cô." Tâm tình Cố Mạc nặng nề nói với Ứng Mẫn.
"Được." Ứng Mẫn lộ ra vui mừng cười yếu ớt nói "Cố Mạc, có anh ở đây, có gặp được bao nhiêu ca bệnh khó em cũng đều không cần lo lắng. Thật hy vọng có thể trở lại những ngày tháng trước kia."
Cố Mạc căn bản không có tâm tình cùng Ứng Mẫn ôn chuyện, liền đứng dậy nói: "Bác gái liền liền phiền cô rồi. Hôm nay tôi còn phải cử hành hôn lễ, Tiếu Nhiễm phỏng chừng đã vội đến điên rồi. Tôi phải nhanh chóng đến giáo đường."
"Được! Anh yên tâm đi! Bà ấy tạm thời còn không có nguy hiểm!" Tươi cười trên mặt Ứng Mẫn chút cứng ngắc.
"Có biến liền gọi điện thoại cho tôi!" Cố Mạc làm một động tác” Gọi điện thoai” với Ứng Mẫn, sau đó liền vội vã chạy ra ngoài.
...
Cố Nhiên vừa đưa Tiếu Nhiễm vào phòng nghỉ liền nhận được điện thoại của Cố Mạc gọi tới.
"Anh, anh chạy đi đâu? Hôm nay là ngày đại hỉ của anh, anh có biết là mọi người tìm anh đến điên rồi hay không?" Cố Nhiên chạy đến góc không người, thấp giọng chất vấn.
"Bác Tưởng phát bệnh tim, vừa mới thoát khỏi nguy hiểm. Anh hiện tại đang trên đường đến giáo đường, chú trấn an người nhà Tiếu gia cùng tân khách giúp anh." Cố Mạc gấp gáp nói.
Cố Nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Được! Chuyện này giao cho em. Anh, anh đi đường cẩn thận!"
May quá, anh chỉ bị bác gái níu chân, mà không phải là nguyên nhân khác.
Anh ấy còn có thể tiếp tục tin tưởng tình yêu.
Cố Nhiên cất điện thoại đi, lập tức đi tìm Trịnh Húc, sau khi nói ra tình huống cho anh, liền khéo léo mời tân khách vào.
Cố Hoài Lễ nhìn đồng hồ, không vui nhíu đôi mày rậm: "Tiểu Mạc sao lại thế này? Linh Mục đều đã chờ cả nửa ngày, làm chú rể như nó mà bây giờ còn chưa có xuất hiện!"
"Tôi đi hỏi Tiểu Nhiên một chút." Chu Cầm nói xong, liền đi về phía con trai.
"Tiểu Nhiên, anh con đâu?" Chu Cầm kéo Cố Nhiên sang một bên, thấp giọng hỏi.
"Bác Tưởng phát bênh tim... Mẹ, người đừng lo lắng, đã qua cơn nguy hiểm rồi !Anh đang trên đường đến đây.Mẹ cùng ba đi nói chuyện cùng với bên thông gia đi, con để tiểu Tương đi nói chuyện với Tiếu nhiễm một chút."
Chu Cầm dùng tay xoa xoa trán: "Tưởng gia đây là làm sao vây? Một đám rời đi..."
/1588
|