Chương 562 Dừng âm nhạc
Editor: Chi Misaki
"Người cũng đã chết lâu rồi, người sống thì vẫn cứ phải sống. Chu Cầm, bà làm sao còn không thông vấn đề này?" Chu Hoài Lễ không quá đồng ý nhìn bà xã.
"Tưởng gia đã từng hạnh phúc như thế. Nếu tới gây chuyện với Tiếu Bằng Trình thì cũng thôi đi, tại sao lại cứ phải là Tiếu Nhiễm? Con bé là mẹ của cháu tôi. Ông thích con dâu ông gây chuyện rồi bỏ chạy sao.” Chu Cầm bất mãn nói, "Đây là vấn đề nhân phẩm! Theo di truyền học mà nói, phẩm hạnh của con bé có thể ảnh hưởng đến đời sau!"
Cố Nhiên làm động tác cắt cổ, khoa trương nói: "Mẹ, mẹ thật giỏi!Việc nhỏ như thế mà có thể nghĩ đến vẫn đề di truyền."
"Con câm miệng cho ta! Đừng tưởng rằng con không có việc gì! Khi nào con cưới vợ còn phải qua tay mẹ đấy!" Chu Cầm lạnh mặt nói.
Cố Nhiên nghe xong, lập tức đứng thẳng người: "Vì không cưới được người vợ tiêu chuẩn như mẹ nên con lập chí độc thân!"
"Con, đứa nhỏ này!" Chu Cầm bất mãn đánh con trai một cái.
"Mẹ, mẹ không biết là không được tùy tiện đánh vào sau gáy người ta sao?" Cố Nhiên một bên xoa cái gáy bị đánh, một bên kháng nghị.
"Con không cần quá thông minh! Ngốc một chút mới tốt!" Chu Cầm phụng phịu giáo huấn.
"Nào có người mẹ như mẹ chứ? Không mong con trai mình thông minh nhạy bén, chỉ mong con trai ngốc một chút. Nếu như con trai của mẹ ngốc một chút, con làm sao có thể dẫn về cho mẹ một người con dâu đức, trí, thể, mỹ toàn diện đây?” Cố Nhiên nhỏ giọng than thở.
"Cố Nhiên, con thật muốn chế nhạo mẹ con phải không?" Chu Cầm trừng mắt.
Con trai cả đã không nghe lời bà, bởi vì đứa nhỏ kia vẫn luôn cực kỳ độc lập, con trai nhỏ không nghe lời bà, lại bởi vì nó phóng khoáng không kìm chế được. Hai đứa nhỏ này là hoàn toàn ở hai thái cực đối lập nhau.
"Con là khuyên mẹ đừng gây trở ngại cho hạnh phúc của anh trai." Cố Nhiên thu hồi bướng bỉnh, nghiêm trang nói, "Lúc anh ấy biết sự thật cũng đã từng đấu tranh. Mẹ, đừng để cho hai người họ hành hạ nhau nữa. Anh cùng chị dâu nhỏ là thật tâm yêu nhau. Chúng ta rất không dễ dàng gì mới có một người tình nguyện tiến vào nấm mộ hôn nhân, mẹ cũng đừng mang gậy đi đánh uyên ương. Nếu lần này anh cùng chị dâu lại xa nhau, phỏng chừng nửa đời sau của anh ấy sẽ sống trong cô độc. Đây chính là cơ hội duy nhất của anh ấy rồi!"
"Xú tiểu tử!" Tuy bên ngoài Chu Cầm răn dạy Cố Nhiên, nhưng trong lòng đã do dự. Bà biết Cố Nhiên nói có chút đạo lý, Tiểu Mạc không giống Tiểu Nhiên, về mặt tình cảm cực kỳ cố chấp, không dễ dàng động tâm, một khi động tâm đó là cả đời. Nếu bà vẫn cố ngăn cản, tiểu Mạc chỉ sợ sẽ không yêu ai cả đời.
"Mẹ, mẹ vẫn là người thấu tình đạt lý nhất. Mẹ cũng không hi vọng trong nhà mình lại nhiều thêm một người không muốn kết hôn đi?" Cố Nhiên ôm bả vai me mình, làm nũng hỏi.
"Được. Mẹ sẽ không găn cản hôn lễ diễn ra, nhưng con cũng đừng khuyên mẹ thích Tiếu Nhiễm." Chu Cầm nói xong, liền xoay người đi chào hỏi khách khứa.
"Gọi điện cho anh con, hỏi một chút khi nào thì nó đến." Cố Hoài Lễ tràn ngập uy nghiêm ra lệnh.
"Con đi gọi điện thoại." Cố Nhiên làm động tác OK, không chút nào dám chậm trễ lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện.
Điện thoại chỉ vang lên một tiếng liền được kết nối.
"Cố Nhiên, anh đã đến cửa giáo đường." Giọng nói lo lắng của Cố Mạc truyền đến.
"Trịnh Húc, anh tôi đã đến đây, dừng âm nhạc! Báo cho cô dâu chuẩn bị thật tốt! Hôn lễ lập tức bắt đầu!" Cố Nhiên điện thoại cũng chưa cúp, liền lập tức nói với Trịnh Húc.
Vẫn trốn ở một nơi bí mật, Tiếu lạc nghe nói Cố Mạc đã đến đây, liền tức giận đến giậm chân. Cô ta cùng mẹ mình thiên tính vạn tính, cũng không tính đến Cố Mạc vô tình. Anh vậy mà có thể không bị Tưởng phu nhân cản trở, thật sự là vứt bỏ tình yêu đối với Tưởng Y Nhiên, không chần chừ liền chạy tới đây kết hôn.
/1588
|