Chương 714: Có một chút hi vọng
Editor: Quỷ Quỷ
Lúc Tiếu Nhiễm đang đứng trên đất Hắc Hà thì nhìn thấy tin nhắn của Cố Mạc.
“Ông ngoại bị bệnh gì?”
Cô nhanh chóng nhắn lại:”Ung thư dạ dày giai đoạn cuối.”
“Ok! Đừng quá lo lắng, anh lập tức đến ngay!” Cố Mạc lập tức nhắn lại.
Nhìn thấy Cố Mạc hồi âm, Tiếu Nhiễm lập tức vui mừng bấm điện thoại gọi anh:”Cố Mạc, anh vê A thị rồi à?”
“Ừ.”
Giọng nói của Cố Mạc lập tức truyền vào trong tai làm cho cô muốn bật khóc.
Nhớ…cô rất nhớ anh!
“Bệnh tình của ông ngoại nguy kịch, anh họ em nói là ung thư dạ dày giai đoạn cuối, bác sĩ muốn mọi người chuẩn bị tinh thần. Chú, em rất sợ.” Hốc mắt Tiếu Nhiễm đỏ lên, thương tâm nói.
“Nha đầu, anh đang ở B thị, tầm buổi chiều sẽ đến được Hắc Hà. Em ở bệnh viện chờ anh.” Cố Mạc nói mềm mỏng, dịu dàng xoa dịu TIếu Nhiễm.
“Anh lại đến B thị?” Tiếu Nhiễm có chút kinh ngạc.
“Ừ. Ở B thị có nhiều chuyên gia. Tuy rằng bệnh viện đã ra thông báo bệnh tình nguy kịch, nhưng chúng ta còn có thể có một chút hi vọng.” Cố Mạc nghiêm túc nói.
“Anh đi mời chuyên gia?” Tiếu Nhiễm cảm động hỏi.
“Hy vọng có thể giúp đỡ được phần nào. Nha đầu, anh đi nghe điện thoại, đến Hắc Hà sẽ gọi lại cho em.” Cố Mạc nói xong liền cúp máy.
Tiếu Bằng Trình căng thẳng hỏi:”Bảo bối, Cố Mạc thật sự sẽ đến B thị mời chuyên gia?”
“Vâng.” Tiếu Nhiễm kích động gật đầu, “Anh ấy nói B thị có nhiều chuyên gia, còn nói có thể có hi vọng.”
“Quá tốt rồi!” Tiếu Bằng Trình kích động nắm tay Tiếu Nhiễm. Cố Mạc có quan hệ với rất nhiều bệnh viện lớn ở B thị, cho nên mới có thể mời được chuyên gia ở đó. “Có lẽ ông ngoại con được cứu rồi.”
Tiếu Nhiễm dựa vào lòng Tiếu Bằng Trình, nhẹ nhàng gật đầu.
B thị, Cố Mạc xuống xe xong, cung kính bắt hay hai vị chuyên gia:”Chú Lưu, chú Tôn, lần này làm phiền hai chú rồi!”
“Cố tổng đừng khách khí quá. Cứu người chính là trách nhiệm của chúng tôi.”
“Hi vọng chúng tôi có thể giúp đỡ.”
Cố Mạc cảm kích gật đầu:”Tuy rằng bệnh tình đã trở nên nghiêm trọng, nhưng cháu vẫn muốn đấu tranh. Cháu không muốn vợ cháu buồn.
“Vậy chúng ta đừng chậm trễ nữa, mau lên xe thôi.”
“Cứu người quan trọng hơn.”
Hai vị chuyên gia lập tức ngồi vào chiếc xe Cố Mạc đã chuẩn bị.
Cố Mạc cũng ngồi vào ghế phụ, ra hiệu cho tài xế lái xe đến sân bay.
Nơi đó, đang có một chiếc máy bay tư nhân đang chờ bọn họ. Đoàn người Cố Mạc lên máy bay xong, máy bay lập tức cất cánh, bay về phía Hắc Hà.
………….
Tiếu Nhiễm bước vào phòng bệnh, nhìn thấy người đàn ông lớn tuổi gầy yếu tái nhợt đang nằm trên giường thì không kiềm chế được rơi nước mắt.
Đó là ông ngoại!
Là người thân mà cô chưa bao giờ gặp!
Ông ngoại có vẻ ngoài rất giống Trác Liệt, nhưng có lẽ do bệnh tật hành hạ, cho nên thân thể vốn rắn chắc đã trở nên gầy yếu, hai gò má lõm xuống, chỉ còn đôi mắt là sáng ngời.
Người đàn ông lớn tuổi nhìn thấy Tiếu Nhiễm xong, lập tức giãy dụa ngồi dậy, vươn tay về phía Tiếu Nhiễm:”Con à!”
Tiếu Nhiễm nhào vào lòng người đàn ông, rung rưng nước mắt nói :”Ông ngoại, cháu là Tiếu Nhiễm.”
“Cuối cùng ông cũng gặp được cháu!” Người đàn ông hai tay run run vuốt ve Tiếu Nhiễm, thật thận trọng, coi cô như thủy tinh không cẩn thận sẽ làm vỡ:”Giống! Rất giống!”
“Ba cháu nói cháu rất giống mẹ, cháu cũng cảm thấy như vậy.”Tiếu Nhiễm quệt nước mắt, khẽ cười nói với người đàn ông.
“Ba cháu?” Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiếu Bằng Trình.
Tiếu Bằng Trình nhanh đi đên, cung kính gọi :”Ba!”
Người đàn ông đanh mặt lại, thô cứng “Ừ” một tiếng.
“Ông ngoại, ba cháu có lỗi với ông, nhưng thực sự ba cháu rất yêu mẹ cháu. Ông tha thứ cho ba cháu đi.” Tiếu Nhiễm ôm chặt ông ngoại, cố gắng nói thay cho ba. Cô hi vọng hai người thân của mình có thể quên hết ân oán trước kia.
/1588
|