Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 112 - Tình Yêu Bị Máu Trinh Tiết Vấy Bẩn

/475


Nhà họ Lăng.

Xe của Tưởng Đông Đình được phép qua cổng, chạy thẳng đến cửa chính nhà họ Lăng.

Lăng Thận và bố đứng bên ngoài, nhìn thấy Tưởng Đông Đình xuống xe, Lăng Thận bước lên trước tiên: “Bác Tưởng.”

Tưởng Đông Đình nhìn cậu thanh niên trẻ tuổi trước mặt: “Công tử của nhà họ Lăng khí độ càng lúc càng bất phàm.”

“Quá khen ạ.”

Tưởng Đông Đình chậm rãi đi vào trong, Lăng Thời Ngâm nhận được tin, đã sớm đợi trong phòng khách, lúc này nghe được tiếng bước chân, vội đứng dậy: “Bác Tưởng.”

“Không cần khách sáo.”

Bố Lăng bảo người giúp việc mang trà lên, mấy người họ ngồi quây quần trong phòng khách, Tưởng Đông Đình cũng không vòng vo, nói ngay vào điểm chính: “Lần này đến, chủ yêu là muốn nói chuyện của con cái hai nhà một chút.”

“Loại chuyện như duyên phận không thể nóng vội, tại sao trễ thế này bác Tưởng…” Lời nói của Lăng Thận ngừng lại, không tiếp tục nữa.

“Nếu ta không vội, nhà họ Tưởng xem như đối mặt với nguy cơ ngập tràn.”

Bố Lăng nhìn đứa con gái nhỏ của mình: “Đối với trưởng bối chúng ta mà nói, chung quy vẫn không thể áp đặt bọn trẻ.”

Chuyến này Tưởng Đông Đình đến đây, cũng chỉ là muốn nhìn xem quyết tâm của nhà họ Lăng một chút, ánh mắt ông rơi trên khuôn mặt của Lăng Thời Ngâm: “Lăng nha đầu, ta hỏi con một câu, con phải thành thật trả lời với ta.”

“Xin bác cứ hỏi.”

“Nếu cho con nên vợ nên chồng với Viễn Chu, con có đồng ý không?”

Mẹ Lăng nghe vậy, có phần lo lắng, rất sợ con gái sẽ e thẹn không chịu nói, bà vừa định tiếp lời, đã nghe Lăng Thời Ngâm nhỏ giọng: “Đồng ý ạ.”

Sắc mặt vốn cau có của Tưởng Đông Đình thoáng chốc nhẹ nhõm hẳn: “Vậy nếu như, quá trình này sẽ khiến con chịu ủy khuất thì sao?”

“Ủy khuất?” Mẹ Lăng vừa nghe, nhất định phải cẩn thận hỏi lại: “Kết thông gia không phải là chuyện tốt ư?”

Lăng Thời Ngâm rũ mi mắt, hai đầu ngón tay khẽ chạm: “Bác Tưởng, từ nhỏ con có chơi đùa vài lần với anh Viễn Chu, khi đó, bên cạnh anh ấy có chị Vạn, năm mười bốn tuổi ấy, trước cổng Thanh Phong Nhã Uyển, con mặc lễ phục phong phanh đợi xe của nhà. Đêm ấy, anh đã khoác thêm cho con chiếc áo của anh ấy, từ đó về sau…”

Từ đó về sau cô vẫn lưu luyến chiếc áo ấy, loại ấm áp riêng thuộc về người đàn ông, chỉ là một lớp vải ỏng kia cũng không thể nào lưu lại hơi ấm của Tưởng Viễn Chu.

Lời này của Lăng Thời Ngâm vừa thốt ra, tất cả mọi người đều giật mình. Lăng Thận kín đáo nhìn cô, mẹ Lăng càng thêm hoảng hốt: “Khi mười bốn tuổi?”

Trời ạ, tấm lòng của nha đầu này đối với Tưởng Viễn Chu, lại có thể ẩn giấu suốt bảy năm ròng?

Thời gian bảy năm này, nhà họ Lăng và nhà họ Tưởng cũng có lui tới, chỉ là không mấy thân thiết, mà Lăng Thời Ngâm nhìn thấy Tưởng Viễn Chu, ngoại trừ một câu anh Viễn Chu, cũng không có bất cứ sự tiếp xúc nào khác, làm sao có thể…

Tưởng Đông Đình nghe thế, mặt mày triệt để giãn ra, khóe miệng nở nụ cười: “Xem ra một chút duyên phận cũng không phải là không có, chỉ là chưa đến lúc mà thôi.”

Lăng Thời Ngâm không quan tâm cái nhìn chòng chọc của ba mẹ, cô ngước mắt nhìn Tưởng Đông Đình: “Bác Tưởng, bác nói ủy khuất… con nghĩ con có thể chịu được, nhưng con không muốn chịu sự uất ức này rồi, vẫn không vào được cửa nhà họ Tưởng.”

“Việc này con yên tâm, ta cam đoan, sau này người đứng bên cạnh Viễn Chu nhất định là con.”

Lăng Thời Ngâm nói đơn giản thêm vài câu, cũng xem như đã ấn định chuyện chung thân đại sự của mình.



Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, cánh tay Tưởng Viễn Chu sờ soạng bên cạnh, nhưng lại chạm vào một khoảng không. Sau khi rửa mặt xong xuống lầu, Tưởng Viễn Chu đi vào phòng ăn, nhìn thấy Hứa Tình Thâm đang bưng một cái đĩa nhỏ tinh xảo đi ra từ trong nhà bếp.

“Mau lên, ăn điểm tâm thôi.”

Tưởng Viễn Chu kéo ghế ra liếc nhìn: “Hôm nay em làm điểm tâm à?”

“Tối qua gói nem rán, đảo lại một chút là được.” Hứa Tình Thâm ngồi xuống bên cạnh Tưởng Viễn Chu: “Hôm nay em đến tiệm thuốc trước.”

“Ừm.”

Hứa Tình Thâm thấy anh nhấc đôi đũa lên, bày ra bộ dạng không hỏi thêm gì nữa, cô dán sát người lại: “Gặp những người kia.”

“Ừm.” Tưởng Viễn Chu nhìn thấy cô không ăn, anh giúp cô gắp một miếng nem rán: “Nhân làm không tệ, là em gói?”

“Ừm.”

Tưởng Viễn Chu thấy cô vẫn nhìn mình lom lom, khóe miệng anh khẽ dẩu lên: “Em nhìn anh như vậy, làm sao anh ăn được?”

Hứa Tình Thâm cười cười, cảm thấy miệng lưỡi ngọt ngào, có một số việc trong lòng biết rõ, không cần phải nhiều lời.

Đến xế chiều, trời mưa dầm. Hứa Tình Thâm viết báo cáo, di động liền reo lên. Cô nhìn số gọi đến, là Tưởng Viễn Chu.

Bệnh nhân trước mặt vẫn còn đang hỏi thăm về tình trạng bệnh của mình: “Bác sĩ, cô khẳng định tôi như vậy thì không sao chứ? Không cần phải phẫu thuật phải không?”

“Yên tâm, điều trị bằng thuốc là được rồi.”

“Tốt quá, cảm ơn.” Cụ già cầm bệnh án đi ra ngoài, Hứa Tình Thâm dùng khoảng thời gian trống vội vàng nhận điện thoại: “Alo.”

“Lần thứ hai rồi đấy.”

Hứa Tình Thâm cắn cắn môi, nhìn chằm chằm ra cửa: “Em đang xem bệnh, nhất định phải ưu tiên người có bệnh trước. Gọi cho em có chuyện gì à?”

Tưởng Viễn Chu đến bên cửa sổ, một tay vén màn cửa, bên ngoài giọt mưa như hạt châu đứt dây rơi xuống trên sân.

“Trời mưa rồi.”

“Em biết mà.” Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn một chút, mưa lớn ồ ạt đập lên ô cửa sổ: “Còn việc gì nữa không?”

“Sau khi tan việc đến bãi đậu ô tô, cùng nhau về nhà.”

Khuôn mặt Hứa Tình Thâm kiềm không được giãn ra: “Chỉ vì việc này thôi hả?”

“Chẳng lẽ đây không phải là việc lớn sao?”

“Được được, em biết rồi.” Hứa Tình Thâm nghe thấy bên ngoài y tá đang gọi tên người tiếp theo, cô vội vàng hạ thấp giọng: “Không nói nữa, đang trong thời gian làm việc đấy.”

Cúp điện thoại, một người phụ nữ đi đến, ý cười trên khóe miệng Hứa Tình Thâm giấu không được, cô che đậy bằng cách vuốt vuốt sợi tóc trên gò má, hóa ra đây là mùi vị của tình yêu sao? Ngọt như vậy, nồng nàn như vậy, khiến người khác một khắc cũng đều nhớ kỹ.

Khi tan việc, Hứa Tình Thâm thay áo đi ra ngoài.

Xe của Tưởng Viễn Chu đỗ trong gara, anh không thích lái xe, cho nên đều là tài xế đưa đón.

Lên xe, trong tay Hứa Tình Thâm vẫn còn cầm ô: “Mưa hôm nay, xem ra sẽ không ngừng.”

“Rơi không ngớt.” Tưởng Viễn Chu tiếp lời.

Xe lái ra khỏi bệnh viện Tinh Cảng, hệ thống sưởi trong xe vừa đủ, thoải mái khiến người khác muốn ngủ. Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, ngang qua một góc đường, đột nhiên nhìn thấy một tiệm Starbucks.

Hứa Tình Thâm khẽ gõ lên cửa xe: “Dừng lại một chút.”

“Sao vậy.”

“Em muốn uống một chút nước lạnh.”

Tưởng Viễn Chu liếc sang bên kia: “Bảo tài xế đi vòng qua.”

“Không cần, chỗ này không cho phép quay đầu xe, đậu xe lại đây là được, quãng đường cũng chỉ có mấy trăm thước.”

Tưởng Viễn Chu nhìn mưa rơi bên ngoài cửa sổ, đương nhiên không chịu: “Em muốn uống cái gì, để tài xế qua đó mua.”

Tài xế dừng xe trước: “Phải đấy, cô Hứa muốn uống gì, xin cứ việc dặn dò.”

“Bản thân tôi cũng chưa nghĩ ra, vào trong tiệm rồi chọn sau.” Hứa Tình Thâm nói xong, khẽ đẩy cửa xe: “Các người ai cũng không được xuống theo, cả anh nữa đấy.”

Hứa Tình Thâm bẹo bẹo má của Tưởng Viễn Chu: “Em chỉ đi mua ly cà phê mà thôi, ngoan nhé.”

Hứa Tình Thâm bật ô, một bước nhảy ra khỏi xe.

Tưởng Viễn Chu có chút khó tin, sờ sờ gò má của mình, anh liếc sang tài xế, xác định tài xế không hề chú ý đến động tác vừa rồi của Hứa Tình Thâm, vẻ mặt anh lúc này mới trở lại như cũ dời ánh mắt đi.

Hứa Tình Thâm chạy vào Starbucks, Tưởng Viễn Chu đẩy cửa xe ra, bên ngoài mưa rơi rào rạt, trên đường có vài vũng nước, bọt nước bắn tung tóe vào trong xe, tài xế thấy vậy vội vàng lên tiếng: “Tưởng tiên sinh, đóng cửa lại đi chứ?”

“Không cần.”

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu xuyên qua khoảng không cửa mở, liếc nhìn lại, tầm nhìn không bị hạn chế chút nào.

Rất nhanh, Hứa Tình Thâm đã đi ra khỏi Starbucks, mang theo túi giấy, bật ô hoa nhỏ che trên đỉnh đầu.

Lúc này vẫn là mùa đông, mưa xuống, đường phố hai bên lộ vẻ hiu quạnh, Hứa Tình Thâm bước nhanh về phía trước, cành cây phía xa xa lung lay đánh xuống, che khuất cảnh vật, Tưởng Viễn Chu chỉ nhìn thấy chiếc ô của Hứa Tình Thâm đang đong đưa.

Mưa thật sự rất lớn, Hứa Tình Thâm chạy ù vài bước đến cạnh xe, cô khom lưng chui vào, đặt cái túi vào trong tay Tưởng Viễn Chu. Một tay người đàn ông đặt trên ghế, Hứa Tình Thâm không chú ý, trực tiếp ngồi xuống.

Cô cụp ô lại, đóng cửa xe, lúc này mới phát hiện có gì đó không đúng.

Tưởng Viễn Chu bỏ cà phê sang bên cạnh, Hứa Tình Thâm nhìn xuống bên dưới một chút, vừa định nhổm người dậy, đã cảm giác được bàn tay kia của Tưởng Viễn Chu ôm lấy thắt lưng của cô, kéo cô qua khỏi người của anh. Hai chân người đàn ông nhích qua, cứ như vậy đổi chỗ cho Hứa Tình Thâm.

“Đổi…đổi chỗ làm gì vậy?”

“Ngốc, ghế ngồi có nước.”

Đúng là khi bước vào Hứa Tình Thâm không để ý đến: “Đã thế còn mở cửa xe ra làm gì? Nước còn có thể không bắn vào à?”

“Cửa mở, em mới có thể lên xe.” Tưởng Viễn Chu nói như thể đấy là chuyện đương nhiên.

Hứa Tình Thâm nhìn anh một chút: “Vậy anh ngồi chỗ đó có phải cũng bị ướt phải không?”

“Anh không sao.” Tưởng Viễn Chu nhích lại gần cô hơn: “Áo khoác của anh đủ dài.”

Gò má của cô bị ướt, Tưởng Viễn Chu rút một chiếc khăn sạch ra giúp cô lau đi, tài xế bắt đầu khởi động xe, Hứa Tình Thâm cầm tay anh: “Em mua cà phê, tranh thủ uống đi.”

Hứa Tình Thâm đưa một ly cho Tưởng Viễn Chu, một ly khác lại đưa cho tài xế.

“Cảm ơn cô Hứa.”

Trên đầu cô vẫn còn máng cái khăn lông kia, Hứa Tình Thâm vùi đầu vào, làm ra vẻ nghiêm túc uống cà phê, ánh mắt cô dời xuống, nhìn thấy trên đệm nước bên kia rõ ràng có nước. Trong lòng Hứa Tình Thâm có một loại cảm giác không nói nên lời, cô chưa từng ước vọng cao vời sẽ có một người đối xử với mình tốt như vậy, cẩn thận đến mức khiến tay chân cô lúng túng.

Tưởng Viễn Chu thấy cô rũ đầu xuống, một sợi tóc rơi trên cần cổ, mặc dù khi ra ngoài đã che ô, nhưng trên đùi, trên vai vẫn bị ướt.

Anh không hề uống cà phê, chỉ gạt khăn lòng xuống giúp cô quàng lên vai.

Hứa Tình Thâm quay sang nhìn anh một chút: “Uống một hớp nhé?”

“Mùa đông, sao lại uống lạnh như vậy?”

“Dạo gần đây trong cơ thể nóng bức, muốn hạ nhiệt một chút.”

Đầu mày Tưởng Viễn Chu khẽ rướn lên, Hứa Tình Thâm nhìn ra ý xấu trong ánh mắt anh, cô vội vàng giơ tay chặn môi anh lại: “Không được nói, không phải là cái ý kia trong lòng anh đâu.”

Người đàn ông gạt tay của cô đi: “Anh muốn nói…”

Hứa Tình Thâm lại lần nữa thò tay chặn môi anh lại: “Đừng có giở giọng, em nói không chuẩn được chưa.”

Khóe mắt đuôi mày Tưởng Viễn Chu chỗ nào cũng đầy ngập ý cười, người khẽ lùi về sau: “Nếu đã không muốn anh mở miệng như vậy, sao lại không trực tiếp nói?” Dứt lời, cơ thể đã nhào đến, môi Hứa Tình Thâm vẫn còn hơi lạnh, cánh môi Tưởng Viễn Chu chạm vào môi cô, cô hít một hơi ngưng lại trong cổ họng.

May mà người đàn ông không hề hôn quá sâu, anh cầm lấy ly cà phê trong tay Hứa Tình Thâm, nhấp một hớp, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ: “Buổi tối muốn ăn gì?”

Hứa Tình Thâm khẽ thở ra: “Về nhà ăn đi.”

“Ngày tốt thế này, nếu như đặt một phòng bao, từ trên cao mấy trăm mét nhìn ngắm màn mưa rơi xuống Đông Thành, có phải có mùi vị khác hay không?”

Hứa Tình Thâm đành phải cầm một ly cà phê nóng khác, nâng trong tay: “Tưởng tiên sinh, từ trước đến giờ trong hình tượng của ngài, ngày như thế này, không thích hợp cho người đẹp trai ra cửa.”

Người đàn ông cười yếu ớt, lúc lắc đầu: “Anh đang hỏi em, có muốn ra ngoài không, hay là vẫn về nhà?”

“Về nhà đi, tắm táp, thay quần áo rồi ăn cơm.”

“Nhưng anh muốn ra ngoài ăn.”

Hứa Tình Thâm nhìn anh: “Vậy anh còn phí nhiều lời với em như vậy, đi đâu cũng được.”

“Anh cảm thấy cùng em nói về những chuyện sinh hoạt thường ngày của gia đình thế này, cũng thật thú vị.”

Tưởng Viễn Chu bắt chéo chân dài, trong tay cầm ly cà phê đá của Hứa Tình Thâm, vừa rồi chỉ uống một hớp, sau đó cũng không động vào nữa. Xe lướt qua một tiểu khu náo nhiệt, lướt nhanh về phía trước, Hứa Tình Thâm nép sát vào anh: “Cầm cà phê của em, sao lại không uống?”

“Anh chỉ không muốn em uống thứ quá lạnh.” Bàn tay Tưởng Viễn Chu cầm ly cà phê kia, đưa cho Hứa Tình Thâm, cô có thể nhìn thấy trong lòng bàn tay người đàn ông hơi ướt, nhìn thấy cô động đậy, Tưởng Viễn Chu lại nói: “Còn muốn không? Bây giờ chỉ hơi hơi lạnh, có thể uống rồi.”

Nửa người trên của Hứa Tình Thâm cứng ngắc bất động, cổ họng lên xuống, nói không nên lời.

Cô nghiêng người sang, nhìn ra ngoài cửa sổ, Tưởng Viễn Chu thấy vậy, chòng ghẹo cô: “Thế nào? Không cho em uống, cáu kỉnh à?”

Hứa Tình Thâm lắc đầu, chỉ là lúc này, cô thật sự một câu cũng nói không nổi, trong lòng vừa chua vừa ngọt, trăm mối cảm xúc đan xen.

Đến chỗ ăn cơm, Tưởng Viễn Chu ra tay, tác phong quả nhiên quá rộng rãi, Kim Đỉnh bốn mươi tám lầu, tưởng chừng như vươn thẳng lên mây xanh.

Hứa Tình Thâm theo Tưởng Viễn Chu vào trong, không vượt ngoài dự đoán của cô, bên trong phòng bao chiếc bàn chiếm hơn quá nửa diện tích, mà ăn cơm thì chỉ có hai người bọn họ, người vừa đứng bên trong, cảm thấy như là một người bị áp trong một không gian thật lớn.

Hứa Tình Thâm đi về phía trước, Tưởng Viễn Chu kéo lấy cánh tay của cô: “Gọi món ăn trước.”

“Em cái gì cũng ăn, tùy anh.”

Hứa Tình Thâm lại đi về phía trước, rèm cửa màu lục rũ trên mặt đất, một tay cô kéo ra, toàn bộ khung cảnh trước cửa sổ hiện ra trước mắt. Từ lầu bốn mươi tám nhìn xuống, tầng trệt giống như triệt để bị giẫm dưới chân, ánh mắt thoáng dời ra phía trước, cảm thấy như sắp ngất vội lùi về sau một bước.

Thắt lưng được một đôi ta nắm lấy, Tưởng Viễn Chu dán môi mỏng lên vành tai cô: “Sợ à?”

“Sợ cái gì?” Hứa Tình Thâm dừng bước, Tưởng Viễn Chu đẩy cô về phía trước, Hứa Tình Thâm vội vàng nhắm hai mắt lại, hai tay lần mò, lòng bàn tay chạm vào thủy tinh trước mặt: “Chọn món xong rồi hả?”

“Ăn là thứ yếu, dù sao em cũng không chịu chọn.” Tưởng Viễn Chu nhìn cô: “Chọn một món, bảo đảm khiến em ăn no.”

Hai tay Hứa Tình Thâm gõ nhẹ lên thủy tinh, Tưởng Viễn Chu tiến sát lại vành tay cô, đột nhiên nói lớn: “Thủy tinh vỡ!’

“Hả!”

Hứa Tình Thâm sợ đến mức nhảy lùi về sau, Tưởng Viễn Chu bật cười, hai tay mở rộng ôm chặt cô vào lòng, anh dán sát vào gò má của cô: “Hóa ra lá gan lại nhỏ như vậy, bình thường đều là giả vờ?”

“Em sợ cao chút xíu.”

“Thật không?” Ánh mắt Tưởng Viễn Chu nhìn xuống: “Thật là nhìn không ra.”

Tầm nhìn Hứa Tình Thâm dời về phía trước, Tưởng Viễn Chu buông tay ra, để Hứa Tình Thâm quay mặt về phía mình. Anh bước lên một bước, cô lại lùi về sau một bước, cho đến khi phần lưng chạm vào thủy tinh trong suốt, hai tay Tưởng Viễn Chu tách ra chống hai bên Hứa Tình Thâm, cơ thể cô thẳng tắp, bộ dạng nghiêm túc: “Làm gì đấy?”

“Hôn em, được không?”

Bả vai Hứa Tình Thâm rụt lại, âm thanh ‘bồm bộp’ của tiếng mưa vỗ vào thủy tinh truyền đến, lại là một cơn giông tố, từ xa nhìn lại, hình bóng hai bên đều mơ hồ.

Tưởng Viễn Chu cúi đầu, khóe miệng lướt qua gò má Hứa Tình Thâm, cô cuống quýt né ra: “Nhân viên sắp vào rồi.”

“Họ mang thức ăn vào, cũng không cần em giúp một tay.”

“Anh…” Hứa Tình Thâm hất cằm lên: “Mấy nhà kia sẽ không nhìn thấy ư?”

“Thấy thì cũng đã thấy.”

“Tưởng Viễn Chu!”

Người đàn ông thấy vậy, một phát kéo rèm cửa sau lưng lại: “Lần này, hài lòng rồi chứ?”

Hai tay Hứa Tình Thâm nắm kéo vải vóc trên thắt lưng Tưởng Viễn Chu, anh cởi áo khoác, lúc này chỉ mặc một bộ quần áo phong phanh. Tưởng Viễn Chu giơ bàn tay trái, chạm vào mặt Hứa Tình Thâm, mưa lớn như vậy, xuyên qua thủy tinh trong suốt mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng hai người đang ôm nhau, không thể nghi ngờ đây chính là hình ảnh lãng mạn nhất, thời tiết bết bát nhất, nhưng vậy thì sao? Nơi có tình yêu, đâu phải lúc nào cũng đều là nắng gắt.

Ngón tay người đàn ông vuốt ve gò má Hứa Tình Thâm: “Bắt đầu từ mai, chúng ta mỗi tối đều ăn bên ngoài, mỗi lần lại đổi một chỗ.”

“Tại sao?” Hơi thở Hứa Tình Thâm khẽ nghẹn lại.

Tưởng Viễn Chu khẽ cười: “Bởi vì, anh muốn mỗi nơi đều hôn em như thế này, sau này bất luận là em trên đường đi làm hay đi dạo phố, chỉ cần ngước đầu lên… liền nghĩ đến dáng vẻ lúc anh hôn em.”

Hứa Tình Thâm đẩy mạnh bụng anh một cái: “Biến thái phải không?”

Phía sau có tiếng gõ cửa, phục vụ từng người một đi vào phòng bao, Hứa Tình Thâm kéo kéo thắt lưng Tưởng Viễn Chu: “Đi ra ngoài đi.”

Người đàn ông cúi đầu quan sát: “Em khẳng định, bộ dạng này của em là muốn anh đi ra ngoài?”

Hứa Tình Thâm vỗ một phát lên vai anh, Tưởng Viễn Chu cười cười kéo rèm cửa sổ ra, lại kéo tay của cô ra ngoài.

Phục vụ nhìn thấy một cảnh này, trên môi vẫn duy trì nụ cười như trước: “Tưởng tiên sinh, mời ngài từ từ thưởng thức.”

“Được, cám ơn.”

Hai người ngồi vào chỗ của mình, Tưởng Viễn Chu khui rượu, vừa định lật ly lại, anh giơ ngón tay chạm vào cánh môi Hứa Tình Thâm: “Sưng rồi.”

Hứa Tình Thâm hé miệng, dứt khoát cắn mọt cái lên ngón tay người đàn ông, cô khẽ dùng sức, sau đó nhả ra, chân mày chau lại: “Anh cũng sưng rồi.”

Tưởng Viễn Chu khàn giọng, sau đó cười nói: “Xem ra chỗ anh ‘sưng’, cũng không chỉ có một chỗ đâu.”

Cô sờ sờ gò má, cảm thấy gương mặt bắt đầu hâm hấp nóng.

Người đàn ông rút tay lại, liếc nhìn dấu răng trên đầu ngón tay, anh đặt ngón tay vào trong miệng mình, điện thoại bên cạnh vang lên, Tưởng Viễn Chu cầm lấy nhìn một chút, lại là ở nhà gọi đến.

Sắc mặt anh đột nhiên đanh lại, chuyển máy: “Alo?”

Hứa Tình Thâm nếm món ăn, một lát sau, mới nghe được giọng nói của Tưởng Viễn Chu lọt vào lỗ tai: “Ba nói, ba đồng ý chuyện của con và Hứa Tình Thâm?”

Cô mím chặt môi, dỏng tai lên, ở bên kia Tưởng Đông Đình nói: “Con đã khăng khăng như vậy, ta lại không còn cách nào ép con, thế thì ta cũng không can thiệp nữa. Như vậy đi, con dẫn con bé về nhà ăn bữa cơm, cũng để ta xem con bé đến tột cùng là hạng người gì.”

Tưởng Viễn Chu nheo mắt lại: “Ba, trong lòng lại nảy ra cái ý định gì vậy?”

“Nói bậy gì đấy? Không đồng ý cũng không được, lần này đông ý, cũng không xong?” Tưởng Đông Đình bắt đầu phát cáu: “Con không chịu về nhà cũng được, vậy đừng trách sau này nhà họ Tưởng không chấp nhận đứa con dâu này.”

“Được rồi.” Tưởng Viễn Chu nhẹ giọng: “Nói sau đi, con đang ăn cơm, cúp máy.”

Hứa Tình Thâm thấy anh đặt điện thoại lại một bên, cô hiếu kỳ hỏi: “Ba anh à?”

“Ừm.”

“Nói là… đồng ý?”

Đầu mày Tưởng Viễn Chu nhíu chặt: “Nói là như vậy.”

“Ít nhất cũng xem như là chuyện tốt mà.”

Khóe miệng Tưởng Viễn Chu khẽ cong lên: “Ngày mai về nhà một chuyến, có phải là Hồng Môn Yến hay không, đi rồi mới biết.”

Hôm sau, Hứa Tình Thâm theo Tưởng Viễn Chu về nhà họ Tưởng, khi xuống xe, tài xế lấy ra thứ gì đó ở cốp sau.

Trong lòng Hứa Tình Thâm chất chứa sự hồi hộp, vào trong phòng khách, Tưởng Tùy Vân cũng đã ở đó, Hứa Tình Thâm tiến lên, chào hỏi từng người một: “Bác trai, dì nhỏ.”

“Tình Thâm, mau đến đây ngồi đi.” Tưởng Tùy Vân đứng dậy, kéo Hứa Tình Thâm sang.

Bầu không khí lần này, rõ ràng không giống lần trước, vẻ mặt quản gia và người giúp việc đều ôn hòa. Tưởng Đông Đình quan sát vẻ mặt của Hứa Tình Thâm: “Bên bệnh viện, làm việc tốt lắm hả?”

Đột nhiên Hứa Tình Thâm bị hỏi như vậy, lập tức căng thẳng: “Dạ, tốt vô cùng.”

“Khó lắm mới làm được, một cô gái tuổi đời còn quá trẻ đã phải ở bên bàn mổ.” Tưởng Đông Đình nói xong, đứng dậy đi về hướng bàn ăn: “Không cần câu nệ, ăn cơm thôi.”

Tưởng Tùy Vân vội vàng kéo cánh tay Hứa Tình Thâm, khuôn mặt bà vui vẻ, khấp khởi nói: “Anh rể xem như đang khen người khác đấy, Tình Thâm, thả lỏng một chút.”

Mấy người ngồi xuống trước bàn ăn, Tưởng Viễn Chu gắp thức ăn vào bát của Hứa Tình Thâm, ý bảo cô ăn nhiều một chút, Tưởng Đông Đình nhìn Tưởng Tùy Vân: “Tùy Vân, gần đây cơ thể em thế nào?”

“Vô cùng tốt, bệnh này của em, chỉ cần tâm tình vui vẻ, vậy thì sẽ khỏe hơn so với uống bất cứ loại thuốc nào.”

“Kiểm tra sức khỏe gần đây nhất, là bác sĩ Hứa sắp xếp?”

Hứa Tình Thâm đặt đũa xuống nói: “Vâng ạ, mọi thứ của dì nhỏ đều bình thường.”

“Ăn cơm đi, về sau đều là người trong nhà, không cần quá dè dặt.”

“Vâng.” Hứa Tình Thâm liếc nhìn Tưởng Viễn Chu một chút, sắc mặt không giấu được vui vẻ, cô ngẫm lại, những lời này của Tưởng Đông Đình chẳng khác nào đồng ý, hòn đá đè trong ngực Hứa Tình Thâm rốt cuộc cũng có thể dỡ xuống.

Sau khi ăn xong, Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn CHu ngồi một lúc, gần đến chín giờ, hai người mới chuẩn bị trở về Cửu Long Thương.

Quản gia chuẩn bị không ít đồ cho họ mang về nhà, Tưởng Đông Đình tiễn hai người đến cửa: “Cô Hứa, sau này thường đến nhé.”

“Dạ, cảm ơn bác.”

Tưởng Viễn Chu mang theo Hứa Tình Thâm rời khỏi, Tưởng Tùy Vân nhìn trời cũng không còn sớm, bà bước xuống bậc thềm: “Anh rể, em cũng về đây.”

“Vừa hay, anh cũng muốn tản bộ, anh đưa em về tiểu lâu.”

“Vâng.”

Trong đêm tối hai người đi về phía trước, Tưởng Tùy Vân siết chặt áo: “Hôm nay thật là vui, anh rể, không ngờ anh lại chấp nhận Tình Thâm, thật ra con bé là một đứa nhỏ rất tốt, lần trước nếu không phải con bé cứu em…”

“Cô ta là bác sĩ, cứu người là trách nhiệm của cô ta, em cũng không nhất định mỗi ngày phải nói ra miệng.”

“Vâng, vâng.” Tưởng Tùy Vân nghe vậy, cúi đầu xuống.

“Tùy Vân à, chị em qua đời đã bao nhiêu năm rồi?”

Tưởng Tùy Vân rảo bước chậm lại, nhìn thấy cái bóng của mình cũng dừng lại: “Anh rể, tại sao lại hỏi như vậy?”

“Nếu không phải vì tấm ảnh chụp gia đình, anh cũng sắp không nhớ rõ hình bóng của bà ấy thế nào rồi, chỉ là nhớ rõ trước khi qua đời, dặn anh phải chăm sóc tốt cho em, cho Viễn Chu.”

Chóp mũi Tưởng Tùy Vân chua xót: “Anh làm rất tốt, nhiều năm như vậy, anh đã chăm sóc chúng em rất tốt.”

Tưởng Đông Đình tiếp tục đi về phía trước, chỉ cách tiểu lâu một đoạn ngắn, anh nhìn trang viên kiểu biệt thự lớn như này: “Còn hai ngày nữa, là ngày giỗ của chị em rồi.”

“Vâng, em nhớ rõ.”

“Tùy Vân, em thật sự cảm thấy con bé kia và Viễn Chu rất xứng đôi sao?”

Trống ngực Tưởng Tùy Vân đập thùng thùng: “Anh rể, anh có ý gì?”

“Trong mắt anh, chúng nó một chút cũng không xứng, mùi vị của tình yêu, mới nếm thử thì đúng là tốt đẹp, thế nhưng sau đó thì sao? Không môn đăng hộ đối, từ đầu đến cuối chính là một tai họa ngầm lớn nhất.”

Tưởng Tùy Vân thử mở miệng: “Tình Thâm rất hiểu chuyện, con bé sẽ từ từ học được cách dung nhập.”

“Tùy Vân à, ban đầu khi chị em giao Viễn Chu cho em, xem như là đã uổng phí tâm tư.”

Sắc mặt Tưởng Tùy Vân trắng bệch. Tưởng Đông Đình nhìn bà, ngoài miệng vẫn còn thương lượng: “Di ngôn của bà ấy, em còn nhớ không?”

Tưởng Tùy Vân thẫn thờ đôi chút: “Nhớ ạ.”

“Nuôi dưỡng Viễn Chu trưởng thành, giúp nó chọn một người phụ xứng đôi, lẽ nào theo ý của anh, lẽ nào chữ xứng đôi trong lời của bà ấy bây giờ là ham mê sắc đẹp nhất thời? Nó muốn lấy một người con gái như vậy, sau này mặt mũi của nhà họ Tưởng làm sao có thể tồn tại? Khi mang ra ngoài giới thiệu, có phải định nói, đây là một bác sĩ bình thường trong Tinh Cảng?”

“Anh rể, nhưng không phải là anh đã đồng ý rồi sao?”

Tưởng Đông Đình khẽ thở dài: “Tùy Vân, anh làm theo di nguyện của chị em, để em nhận được mọi sự tôn trọng trong nhà họ Tưởng, tất cả mọi chi phí ăn ở đều dựa theo chị em mà đưa đến, nhưng còn em? Em thật sự đã tận tâm đối với Viễn Chu ư?”

Tưởng Tùy Vân đặt tay lên ngực, nhất thời cảm thấy trong lòng buồn bực, bà miễn cưỡng đi theo Tưởng Đông Đình về phía trước.

Hai người đến trước mặt tiểu lâu, Tưởng Đông Đình đi vào đình nghỉ mát trong sân, Tưởng Tùy Vân cũng đi theo ngồi xuống.

“Anh rể, vậy anh có ý gì?”

“Mấy ngày nữa là ngày giỗ của chị em, anh cần em giúp anh một chuyện.”

Tưởng Tùy Vân vừa nghe vậy, hô hấp càng lúc càng dồn dập, bà khó khăn mở miệng: “Chuyện gì.”

Bàn tay Tưởng Đông Đình đặt trên bàn gõ nhẹ vài cái, hạ giọng, chậm rãi nói ra một câu. Tưởng Tùy Vân nghe xong, sắc mặt trắng toát như tờ giấy, bà lắc đầu nguầy nguậy, miệng lặp lại một chữ: “Không, không…”

“Em biết, Viễn Chu chỉ nghe lời em, cũng chỉ không để phòng em, Tùy Vân, chuyện này anh chỉ có thể cầu xin em.”

“Anh rể, đừng như vậy được không?” Tưởng Tùy Vân đứng dậy: “Như thế không được.”

“Vậy em cảm thấy, còn cách khác sao?”

Tưởng Tùy Vân nghĩ đến hai đứa nhỏ vừa ra khỏi cửa kia, lúc này đang chìm đắm trong vui sướng thế nào. Lòng bà hốt hoảng hồi lâu vẫn chưa dịu đi, chỉ lắc đầu: “Không được, như vậy không được.”

Tưởng Đông Đình giận tái mặt: “Ban đầu khi chị em theo anh, giữa bọn anh cũng không có tình yêu, em thử nghĩ xem, nếu như bà ấy còn sống, có đồng ý quyết định của anh không? Hay là sẽ chọn đứng về phía em?”

Bàn tay Tưởng Tùy Vân chống lên bàn đá, cuối cùng Tưởng Đông Đình nói: “Tùy Vân, nói cho cùng, em có xem Viễn Chu là con trai em không?”

Cơ thể bà mềm nhũn, ngồi xuống: “Anh rể, cũng bởi vì em yêu đứa nhỏ này, em mới muốn tốt cho nó.”

“Đây là em đang hại nó!” Tưởng Đông Đình đanh giọng: “Nếu nó cố tình muốn ở sống chung với Hứa Tình Thâm, anh sẽ không nhận đứa con trai này nữa. Nếu như em muốn nhìn cha con anh trở mặt thành thù, vậy em hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn.”

Tưởng Tùy Vân đưa tay đỡ trán, đã nhiều ngày nay, quan hệ giữa Tưởng Đông Đình và Tưởng Viễn Chu liên tục bế tắc, bà cũng vất vả lo nghĩ, hôm nay nhìn thấy Hứa Tình Thâm ở nhà họ Tưởng, lại thấy thái độ của Tưởng Đông Đình, Tưởng Tùy Vân cho rằng chuyện tốt cứ như vậy mà thành, lại không nghĩ rằng…

“Tùy Vân, nhà họ Tưởng chỉ còn ba người chúng ta, còn gì quan trọng hơn cha con hòa hợp? Anh cũng già rồi, vì Viễn Chu mới chống đỡ đến ngày hôm nay, anh không muốn ở khi xuống mồ, chị em còn phải oán trách anh.”

Trong lòng nổ lớn một tiếng, cả người đờ đẫn như pho tượng ngồi ở đó.

Trong lòng Tưởng Đông Đình đã nắm chắc, Tưởng Tùy Vân này, lòng dạ lương thiện, quan trọng hơn là dễ mềm lòng, mà đứa con trai giống như tường đồng vách sắt kia cũng chỉ mềm lòng với bà, nên ông chỉ có thể tìm đến bà.



Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu trở lại Cửu Long Thương, lòng vẫn chưa thể thoát ra khỏi sự vui sướng khi nãy.

Tưởng Viễn Chu vừa vào đến phòng ngủ, điện thoại của Tưởng Tùy Vân đã đánh đến.

“Dì nhỏ.”

“Viễn Chu, về nhà chưa?”

“Vừa về đến.”

“Vậy thì tốt.” Bên kia Tưởng Tùy Vân khựng lại một chút: “Viễn Chu, ngày kia là ngày giỗ của mẹ con, con nhớ phải đến đấy.”

“Dì nhỏ, ngày ấy con sẽ không quên.”

“Vẫn quy định cũ, buối sáng theo ba con đến nghĩa trang, buổi tối đến tiểu lâu, dì vào bếp.”

Tưởng Viễn Chu một tay tháo nút áo: “Vâng.”

Hứa Tình Thâm thấy anh đặt di động lên tủ đầu giường: “Là dì nhỏ hả?”

“Ừm, ngày kia là ngày giỗ của mẹ anh, anh phải về nhà.”

“Ngày giỗ?” Khóe môi Hứa Tình Thâm mím chặt: “Có muốn em đi cùng anh không?”

“Không cần.” Tưởng Viễn Chu tiến lên, nhéo nhéo cái cằm của Hứa Tình Thâm: “Em còn chưa vào cửa, dựa theo quy định của nhà họ Tưởng, loại chuyện như vậy không tiện tham gia, ngoan ngoãn ở nhà, chờ anh.”

“Vâng.”

Hứa Tình Thâm nói xong, nhón chân lên hôn anh, Tưởng Viễn Chu thuận theo ôm lấy thắt lưng của cô, lại nặng nề đè cô xuống giường…



Hai ngày sau.

Buổi sáng Tưởng Viễn Chu đến nghĩa trang, ăn trưa xong lại trở về Cửu Long Thương, khi Hứa Tình Thâm trở lại, vừa vặn nhìn thấy người đàn ông ra khỏi cửa.

Hai người gặp nhau trong sân, Hứa Tình Thâm bước lên: “Bây giờ đi sao?”

“Ừm.” Tưởng Viễn Chu xoa xoa bả vai của cô: “Mặc ít như vậy, không sợ lạnh cứng à.”

“Phòng làm việc có hệ thống sưởi, không sợ.” Hứa Tình Thâm kéo tay anh xuống: “Đi đi, đi sớm về sớm.”

“Ừm.” Tưởng Viễn Chu tiến lên, ghì chặt cô vào lòng: “Buổi tối có món em thích ăn, ăn nhiều một chút.”

“Biết rồi mà.”

Tưởng Viễn Chu đứng thẳng dậy, sau đó bước nhanh lên trước, Hứa Tình Thâm quay đầu lại, nhìn thấy bóng lưng anh càng lúc càng xa, trong lòng vô cớ xuất hiện một loại buồn bực càng lúc càng nặng nề, gần như đè ép cô đến mức không thở nổi.

Hứa Tình Thâm khẽ cúi đầu, xoay người vào nhà.

Đến tiểu lâu, Tưởng Tùy Vân vẫn còn trong nhà bếp, Tưởng Viễn Chu cởi áo khoác đi đến cửa: “Dì nhỏ, có hai người thôi, không cần làm nhiều đồ ăn như vậy.”

“Hôm nay không giống.” Tưởng Tùy Vân cẩn thận bóc tôm: “Con mau ra ngoài kia ngồi đi, đừng ở đây.”

Tưởng Viễn Chu đi ra bàn ăn, trong tiểu lâu cũng không có người giúp việc khác, hôm nay là ngày đặc biệt, những ngày khác trong năm cũng vậy, buổi tối người giúp việc đều về nhà.

Rất nhanh, Tưởng Tùy Vân đã mang món ăn lên, còn cầm theo một bình rượu: “Đây là ba con cho đấy.”

Tưởng Viễn Chu đưa tay nhận lấy, ngắm nghía: “Rượu này rất mạnh, dì nhỏ, người đừng uống.”

“Vậy con uống ít thôi.”

“Vâng.” Tưởng Viễn Chu ngồi xuống, rót một ly nhỏ.

Tưởng Tùy Vân đặt nước dừa qua bên cạnh, bà cầm đũa gắp thức ăn cho Tưởng Viễn Chu: “Tình Thâm đâu, có nhà không?”

“Có, khi đi ra vừa vặn gặp được.”

Tưởng Tùy Vân siết đôi đũa trong tay: “Viễn Chu.”

“Dạ?”

Cuối cùng bà khẽ lắc đầu: “Không có gì.”

“Dì nhỏ, người chuẩn bị nhiều quá, hai chúng ta ăn không hết.”

“Viễn Chu, nếu như mẹ con ở đây, chắc chắn sẽ để tâm hơn ta nhiều, cơ thể ta không được tốt, bình thường chăm sóc con không chu đáo…”

“Dì nói gì đó?” Tưởng Viễn Chu rũ mắt xuống: “Dì và mẹ, đều tốt như nhau.”

Tưởng Tùy Vân cầm ly lên, khẽ chạm với Tưởng Viễn Chu, sau đó uống hơn nửa ly, rượu trắng chảy qua cổ họng, cay không chịu được. Tưởng Tùy Vân kể lại chút chuyện khi Tưởng Viễn Chu còn nhỏ, cuộc sống như vậy, khó tránh khỏi tức cảnh sinh tình.

Tưởng Tùy Vân đứng dậy rót rượu cho Tưởng Viễn Chu, bên trong tiểu lâu yên tĩnh, cách đó không xa vẫn còn nhóm một ngọn nến.

Tưởng Viễn Chu uống vài ly, có chút men say, anh phẩy phẩy tay: “Di nhỏ, không uống à.”

“Lại đây uống cùng dì nhỏ đi?” Tưởng Tùy Vân đứng dậy, rót đầy rượu cho anh: “Đây là tiểu lâu của ta, trừ khi con đến ra, sẽ không có lúc nào náo nhiệt.”

Khóe miệng Tưởng Viễn Chu khẽ cong lên: “Không sao, sau này con sẽ đưa Tình Thâm đi cùng.”

Tưởng Tùy Vân thất thần ngồi lại ghế, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn chằm chằm người đàn ông phía đối diện, Tưởng Viễn Chu ngước đầu chạm phải ánh mắt của bà: “Dì nhỏ…”

Bà quay mặt sang chỗ khác, Tưởng Viễn Chu nhìn về bức ảnh chụp cách đó không xa: “Đừng quá khó chịu.”

Tưởng Viễn Chu cho rằng Tưởng Tùy Vân nhớ đến người đã qua đời, Tưởng Tùy Vân dựa vào lời của anh nói tiếp: “Chia cách cũng sắp vài chục năm rồi, có đôi khi nhớ lại, cuộc sống thật quá khổ sở.”

“Dì đừng như vậy, còn có con mà.”

“Đúng, chỉ còn con thôi.”

Mãi lâu sau, không, phải nói là, rất lâu rất lâu sau đó.

Cánh của tiểu lâu bật mở, Tưởng Tùy Vân mặt không đổi sắc đứng đó, hai người bên ngoài thấy vậy, bước nhanh vào.

Tưởng Viễn Chu bò rạp trên bàn cơm, tay áo xắn đến khuỷu, cả người không động đậy.

Toàn bộ người nhà họ Tưởng đều biết, Tưởng tiên sinh cái gì cũng được, chỉ có uống rượu là không được.

Hai người cẩn thận dìu anh lên lầu, rât nhanh, một chiếc xe màu đen đến trước tiểu lâu. Cửa phía sau được đẩy ra, một bóng dáng yêu kiều bước xuống, đứng trong ngọn đèn trước lầu, từng bước một đi về phía Tưởng Tùy Vân.

Đến trước mặt rồi, cô gái khẽ nhấc chân lên, nhẹ giọng gọi: “Dì nhỏ.”

Khuôn mặt Tưởng Tùy Vân không cười, người đứng đó lung lay sắp ngã, dường như lúc nào cũng có thể đổ sụp xuống.

Lăng Thời Ngâm thoáng gặp bà, cô đi vào phòng khách, cuối cùng lên lầu, biến mất trong màn đêm.

Cũng không lâu lắm, hai người lúc trước đi xuống. Tưởng Tùy Vân vẫn đứng đó bất động, gần như hóa đá.

Bà nhìn về phương xa, chỉ là một mảnh u ám, nhìn không ra đường, càng không thấy bất cứ tia sáng nào.



Phòng ngủ chính trên lầu hai.

Cả người Tưởng Viễn Chu chiếm hơn phân nửa chiếc giường, trên mặt đất ngổn ngang chăn mền và quần áo của đôi trai gái, vô cùng lộn xộn.

Bên hông người đàn ông phủ chăn mỏng, lồng ngực màu đồng lộ ra ngoài, Lăng Thời Ngâm ngồi ở phía còn lại, người cô cũng để trần như vậy, vươn tay ra, đặt lên ngực người đàn ông.

Sau một lúc lâu, Lăng Thời Ngâm thở dài một hơi nặng nề.

Một tay cô ta nắm chặt, hé miệng hung hăn cắn xuống, tay phải… đi theo vào.

Khi đau đớn ấp đến, là lúc cô ta đau đến nghiến chặt mu tay của mình, trong miệng phát ra những âm thanh vụn vặt, Lăng Thời Ngâm nhổm nửa người trên dậy, cảm giác được… một dòng chất lỏng chảy ra trên ga giường trắng tinh.

/475

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status