Trong thư phòng, một bóng hình cao lớn đứng trước cửa sổ, Hứa Tình Thâm đi vào, người đàn ông quay đầu lại, vóc người rất cao, ngũ quan được chạm khắc rất có lực độ, sống mũi cao thẳng, cô là động vật thị giác, cho nên thời khắc lần đầu nhìn thấy, đã cảm thấy Phó tiên sinh này dáng vẻ quá tốt, không giống như một người cần bác sĩ gia đình.
Phó tiên sinh, đây là đến để phỏng vấn, cô ấy tên là...
Người phụ nữ giới thiệu, đột nhiên quên mất tên của Hứa Tình Thâm, chị ta nhìn Hứa Tình Thâm một chút: Cô, cô tên gì nhỉ?
Hứa Tình Thâm.
Đúng đúng, ngài nghe rồi đấy, tên rất hay.
Một bên khóe miệng người đàn ông nhếch lên: Sao tôi lại cảm thấy không được êm tai nhỉ, rất quê mùa.
Ấy... Người phụ nữ lúng túng nhìn Hứa Tình Thâm một chút, nhưng cô cũng không cảm thấy gì cả: Vậy anh có thể gọi tôi là bác sĩ Hứa.
Trước đây cô là bác sĩ?
Tầm nhìn người đàn ông rơi xuống mặt cô, trong ánh mắt, càng nhìn càng thích thú, Hứa Tình Thâm chạm phải cái nhìn của anh đột ngột tránh đi, tựa như phát hiện ra điều gì đó. Hứa Tình Thâm bị nhìn chằm chăm cả người đều không được tự nhiên.
Nếu là bác sĩ, tại sao lại muốn đến đây?
Anh đang kiểm tra hộ khẩu đấy ư?
Người phụ nữ vừa nghe vậy, vội vội vàng vàng vỗ lên cánh tay Hứa Tình Thâm, ra hiệu cho cô đừng phát ngôn lung lung: Phó tiên sinh, nếu không thì ngài kiểm tra cô ấy kiến thức chuyên môn đi?
Trước đây chị cũng đã dẫn vài người đến phỏng vấn, còn không dám nói lại, đã trực tiếp bị từ chối rồi. Sau khi trở về người phụ nữ cũng đã nghiên cứu một phen, có phải vị Phó tiên sinh này thích kiểu xinh đẹp như hoa không nhỉ? Cái gì mà dung mạo khuynh quốc khuynh thành, vóc người hấp nhẫn ấy?
Vừa rồi chị đã len lén quan sát, một mình Hứa Tình Thâm thôi đã chiếm hết toàn bộ những phần kia.
Người đàn ông không lên tiếng, vẫn còn đang ngắm nghía Hứa Tình Thâm, cô cảm thấy càng lúc càng khó chịu, thậm chí đã bắt đầu nảy sinh suy nghĩ chùn bước, người đàn ông nhìn thấy được sự phòng bị trên khuôn mặt của cô, anh xoay người, đi đến cạnh bàn làm việc: Chọn cô ấy đi.
Khi Hứa Tình Thâm nghe vậy, còn cho rằng mình nghe nhầm. Người phụ nữ bên cạnh vui vẻ đập tay một cái: Thật là tốt quá!
Một số vấn đề chi tiết, chị nói với cô ấy, ngày mai đến làm là được.
Được được được, không thành vấn đề.
Người đàn ông ngồi vào trong ghế tựa, phất tay ra hiệu cho họ đi ra ngoài, Hứa Tình Thâm theo người phụ nữ xuống lầu, thay giày ra cửa, cho đến khi ra khỏi biệt thự, người phụ nữ mới dừng bước.
Vận khí của cô rõ là tốt, Phó tiên sinh bắt bẻ ghê lắm, nhưng lần này lại không hề nói gì cả.
Vậy xin hỏi, bác sĩ gia đình cần làm những gì vậy?
Ngày mai cô đến sẽ biết. Người phụ nữ dừng lại nói với Hứa Tình Thâm: Có một số việc tôi nhất định phải nhắc nhở cô, Phó tiên sinh thích sạch sẽ chỉnh tề, nói cách khác, ngày mai sau khi cô đến làm việc, mỗi một vật đã chạm qua đều phải trả lại nguyên trạng.
Được.
Thời gian làm việc là cách một ngày lại làm một ngày, nhưng Phó tiên sinh có yêu cầu về thời gian, muốn bất cứ lúc nào gọi thì cô cũng phải đến.
Vậy xin hỏi Phó tiên sinh này, có bệnh sử gì cần nói cho tôi biết hay không?
Không biết nữa. Người phụ nữ thẳng thắn: Tôi chỉ quản lý việc giúp ngài ấy nhận người, tiền lương đãi ngộ cô cũng thấy rồi đấy, nếu cô cảm thấy hài lòng, ngày mai trực tiếp đến làm.
Được.
Đối với Hứa Tình Thâm mà nói, hiện tại có được công việc này, có thể để cô một lần nữa được làm bác sĩ, nên điều gì cũng đã đủ.
---
Cửu Long Thương.
Lăng Thời Ngâm xuống xe, nhà họ Lăng không một ai theo cô đến, đây cũng là ý của riêng cô.
Từ khi Tưởng Tùy Vân qua đời đến bây giờ, đã gần hai tháng, Tưởng Viễn Chu chưa từng đến nhà họ Lăng lấy một lần, càng không nói đến chuyện đứa bé, nếu như Lăng Thời Ngâm không chủ động xuất hiện, ắt hẳn sẽ mất đi cơ hội tốt nhất.
Cô dừng ở cổng, bị bảo vệ chặn lại bên ngoài, cô bình tĩnh đứng đợi, cho đến khi Lão Bạch từ bên trong xuất hiện: Cô Lăng, cô tìm Tưởng tiên sinh có chuyện gì sao?
Có, là chuyện rất quan trọng.
Hiện tại Tưởng tiên sinh không rảnh, hôm khác hãy nói.
Lăng Thời Ngâm siết chặt túi xách trong tay: Anh nói cho anh ấy biết, tôi sẽ không sẽ không nói gì gây khó dễ cho anh ấy, nhưng có một số việc, tôi cũng rất do dự, muốn nghe ý kiến của anh ấy một chút.
Đại khái Lão Bạch cũng đoán được mục đích đến đây của Lăng Thời Ngâm, anh xoay người vào nhà, cũng không lâu lắm, bảo vệ để cho Lăng Thời Ngâm đi vào.
Tưởng Viễn Chu vừa từ trên lầu đi xuống, lúc này đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy Lăng Thời Ngâm đi vào, Lão Bạch nói với Tưởng Viễn Chu: Tưởng tiên sinh, tôi ra ngoài chờ.
Ừm.
Lăng Thời Ngâm đi qua hết một căn phòng khách lớn như vậy, Tưởng Viễn Chu cũng không thèm ngẩng đầu liếc nhìn, thoắt một cái, trong tầm mắt xuất hiện đôi chân của người phụ nữ.
Anh Viễn Chu.
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu lạnh lẽo đanh lại: Cô đến Cửu Long Thương có chuyện gì?
Thái độ của Tưởng Viễn Chu quá dứt khoát, rất rõ ràng không muốn có quá nhiều trao đổi với Lăng Thời Ngâm.
Cô ta dè dặt ngồi xuống sô pha: Anh Viễn Chu, chuyện này cứ dây dưa thế này cũng không được, em muốn nghe suy nghĩ của anh một chút.
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rơi trên cái bụng của Lăng Thời Ngâm: Mấy tháng rồi?
Lăng Thời Ngâm nghe anh hỏi như vậy, vẻ mặt có phần kích động, lấy tay sờ sờ bụng mình: Hơn ba tháng rồi.
Tại sao không bỏ sớm một chút? Giọng nói lạnh lùng của Tưởng Viễn Chu, khiến bầu không khí xung quanh anh cũng gần như ngưng đọng bởi vì những lời này của anh.
Trước khi đến Lăng Thời Ngâm đã từng nghĩ thái độ của Tưởng Viễn Chu sẽ không quá tốt, nhưng cô lại không nghĩ đến anh sẽ nói ra lời tuyệt tình như vậy. Động tác xoa bụng của Lăng Thời Ngâm chững lại: Em từng thử lén đến bệnh viện, nhưng bị ba mẹ em ngăn cản, còn nhốt em lại.
Tôi sẽ không lấy cô, chẳng lẽ thật sự muốn đợi đến khi cái bụng lớn lên, nhà họ Lăng các người mới cảm thấy gấp?
Đứa bé đã hơn ba tháng, nó ở trong bụng em, người khác gần như không nhận ra được sự hiện hữu của nó. Nhưng chỉ có em hiểu rõ, nó ở trong bụng em từng chút một lớn lên, dần dà biến thành một phần không thể chia cách được của em, nó là con của em...
Tưởng Viễn Chu ngước mắt lên nhìn, rơi trên khuôn mặt non nớt của Lăng Thời Ngâm: Cô muốn sinh nó ra?
Ngay từ lúc đầu, em đã từng phản kháng, nhưng em cũng không phản kháng nổi, sau này em thỏa hiệp, nhưng em không phải là thỏa hiệp với ba mẹ em, mà là thỏa hiệp đối với đứa bé này. Mi mắt Lăng Thời Ngâm hơi rũ xuống. Vận mệnh của em chắc chắn không tránh khỏi hai chữ 'thông gia', em muốn đứa bé này, em muốn cho nó một mái nhà hoàn chỉnh.
Đây là lời nói trong lòng Lăng Thời Ngâm, cũng là làm trò ngay trước mặt Tưởng Viễn Chu, lần đầu tiên để lộ ra chút ý đồ.
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu vẫn lạnh lẽo như trước: Cho đến bây giờ, tôi chỉ có ý niệm kết hôn đối với một người, rất rõ ràng đó không phải là cô.
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm thoắt trắng thoắt xanh: Em hiểu, trước khi đến em cũng biết kết quả sẽ như vậy, em đã làm xong thủ tục xuất ngoại, bụng của em sẽ càng lúc càng lớn, cũng không cách nào ở lại Đông Thành.
Cô ta đứng lên, xách lấy túi bên cạnh: Anh Viễn Chu, em biết miễn cưỡng ở cùng một chỗ, không hạnh phúc, huống hồ giữa chúng ta cũng không có nền tảng tình cảm vững vàng.
...
Nhưng nếu đứa bé này đã đến, em không muốn bỏ nó, anh không muốn, em muốn. Anh cũng không để cho em giữ nó lại, đây là một sinh mệnh, em lấy tư cách người mẹ, càng có quyền giữ nó lại hơn anh.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lão Bạch đứng ở lối ra vào: Tưởng tiên sinh, đến lúc ra ngoài.
Tưởng Viễn Chu cũng đứng dậy, không hề nói gì nữa với Lăng Thời Ngâm, anh đi thẳng ra ngoài cửa, tài xế đã đợi trước cửa Cửu Long Thương, Lăng Thời Ngâm đứng sau lưng anh, trong lòng có hơi thả lỏng đôi chút.
Sau khi ngồi vào trong xe, Lão Bạch ra hiệu cho tài xế khởi động xe.
Tưởng tiên sinh, cô Lăng tìm ngài vì chuyện đứa bé sao?
Tưởng Viễn Chu sửa lại măng sét, ánh mắt rơi về phía trước: Lão Bạch, thật ra tôi muốn cô ấy bỏ đứa bé đi.
Loại chuyện thế này, Lão Bạch không dễ dàng gì thay anh quyết định: Tưởng tiên sinh, có một số việc, trước giờ chưa từng phân định đúng sai.
Đột nhiên tôi có một suy nghĩ không tốt...
Ngài cứ nói.
Cả người Tưởng Viễn Chu ngả về sau, ánh mắt nhìn ra ngoài có phần mông lung: Với tôi mà nói, cuối cùng cũng sẽ gặp mặt rồi kết hôn, chỉ là sau khi ở cùng với Hứa Tình Thâm, thật sự kết hôn với ai cũng như nhau cả thôi. Có đứa con của riêng mình ở bên cạnh, cũng tốt vô cùng, chỉ cần đến lúc đó giám định đúng là con của tôi là được.
Lão Bạch nghe vậy trong lòng có một thứ bi ai không tên ập đến, trong khoảng thời gian này, thời gian Tưởng Viễn Chu ở nhà rất ít, sau khi Tưởng Tùy Vân mất, ngay cả một lần anh cũng chưa từng về nhà họ Tưởng.
Anh có thể hiểu suy nghĩ này của Tưởng Viễn Chu, sau khi trải qua cùng Hứa Tình Thâm, ai còn có thể thay thế được cái loại khắc cốt ghi tâm ấy?
Cho nên, kết hôn với ai cũng như nhau cả thôi, không vì tình yêu, chỉ vì cuộc sống.
---
Hôm sau Hứa Tình Thâm tranh thủ đi làm, sau khi nhấn vào màn hình quan sát trên hệ thống an ninh, cánh cửa liền tự động mở ra.
Cô đi vào, cũng nhớ kỹ lời dặn dò của người phụ nữ hôm qua, cô đổi giày ở cửa, sau đó lại xếp giày ngay ngắn lại.
Trong phòng khách rộng lớn không một bóng người, Hứa Tình Thâm không hề nhìn thấy vị Phó tiên sinh kia, không thể làm gì khác hơn đành phải lên lầu.
Khi gần lên đến lầu hai, lại va phải người đàn ông, anh ta quan sát cô, Hứa Tình Thâm cảm thấy luống cuống, thu lại bước chân đi lên lầu: Tôi thấy dưới lầu không có ai...
Cô đến nấu được cơm không? Người đàn ông lướt qua cạnh cô, cứ như thế bỏ lại một câu.
Biết một chút.
Hai người một trước một sau đi vào nhà bếp, lúc này Hứa Tình Thâm mới phát hiện bên trong biệt thự cô quạnh đến đáng sợ, trừ họ ra không còn một ai khác, không giống như Cửu Long Thương, trong trong ngoài ngoài, mỗi một vị trí đều có người làm. Hứa Tình Thâm nghĩ đến đây, không khỏi khẽ lắc đầu, có một số thứ ghi dấu quá sâu, cho dù không muốn nghĩ đến nữa, cũng sẽ tự chui vào trong đầu cô.
Người đàn ông hướng đến bàn ăn, rót một ly nước ấm, Hứa Tình Thâm đi đến bên cạnh anh: Tôi nên làm những gì? Hay vẫn là, bắt đầu từ kiểm tra sức khỏe cho anh trước.
Anh đặt ly nước xuống, nhìn cô: Không cần, cách đây không lâu tôi vừa làm kiểm tra sức khỏe toàn diện, cơ thể vô cùng tốt.
Vậy anh còn cần bác sĩ gia đình làm gì?
Gần đây tôi đang chăm sóc cơ thể, mỗi ngày cần phải uống thuốc... Người đàn ông nói đến đây, liền ngừng lại.
Hứa Tình Thâm nhìn anh một chút: Sau đó thì sao?
Tôi nuốt không trôi thuốc, đặc biệt là ngửi thấy đã chịu không nổi, tôi đã nếm thử vài lần, nhưng còn chưa uống đã nôn hết.
Hứa Tình Thâm có hơi giật mình: Chuyện giống như uống thuốc này, nhất định phải dựa vào bản thân anh.
Bây giờ cô là bác sĩ gia đình của tôi, vấn đề này cô giải quyết. Người đàn ông nói như thể đó là điểu hiển nhiên, sau đó chỉ ngón tay vào nhà bếp: Cô chỉ cần phụ trách một ngày ba cữ thuốc của tôi là được, thời gian còn lại tự ý sắp xếp, chỉ là trong nhà không có người giúp việc, tốt nhất là cô có thể giải quyết luôn chuyện cơm nước.
Thuốc đâu?
Trong nhà bếp.
Hứa Tình Thâm đi vào, người đàn ông nói với theo: Tủ lạnh.
Cô mở cửa tủ lạnh, bên trong chất một bao lớn dọa cô giật nảy người, Hứa Tình Thâm lấy ra nhìn, đều là thuốc Đông y sắc sẵn được gói kín trong túi nhỏ: Cái này chỉ cần hâm lại là uống được rồi.
Người đàn ông đi đến trước ghế sô pha trong phòng khách dứt khoát ngồi xuống, Hứa Tình Thâm hâm lại gói thuốc sau đó rót vào chén, hai tay cô bưng cái chén tới: Uống thuốc đi.
Anh nín thở, sau đó lắc đầu: Mang đi.
Nếu anh khẳng định không được, thì anh đừng nhìn, cũng đừng ngửi mùi này nữa, ực một hơi là được.
Tay người đàn ông đẩy một cái, không thể chịu được nữa, chén thuốc trong tay Hứa Tình Thâm bị anh gạt rơi xuống, tất cả nước thuốc màu nâu nhạt đều đổ lên người cô, may mà không xem là quá nóng, Hứa Tình Thâm nhìn thấy anh đứng bật dậy: Đừng để tôi ngửi thấy mùi này nữa, bỏ đi.
Phó tiên sinh, nào có người nào uống thuốc như anh vậy?
Không thì thế nào? Tôi dùng tiền để thuê cô, chẳng lẽ chỉ để cô giúp tôi hâm thuốc?
Nói cũng phải, Hứa Tình Thâm xoay người trở lại nhà bếp, cầm cây lau nhà ra thu dọn.
Sau khi dọn sạch sẽ, Hứa Tình Thâm cảm thấy có vài lời phải nói thật rõ ràng từ trước thì tốt hơn: Phó tiên sinh, anh giữ việc này cho tôi, tôi rất cảm ơn anh, nhưng tình trạng của tôi cũng đặc biệt, tùy rằng tôi không biết thời gian anh thuê tôi là bao lâu, nhưng vài tháng nữa, có thể tôi sẽ xin nghỉ phép.
Tại sao?
Tôi có thai.
Anh mắt người đàn ông đột nhiên quét về phía Hứa Tình Thâm, trong mắt ẩn chưa sự sợ hãi không giấu nổi: Ba của đứa bé đâu? Tại sao còn để cô ra ngoài làm việc?
Nó chỉ có mẹ.
Sắc mặt người đàn ông thoáng lạnh, mãi lâu không lên tiếng, cũng chỉ hỏi thăm: Cô tên là Hứa Tình Thâm?
Phải.
Tôi là Phó Kinh Sênh.
Hứa Tình Thâm quan sát anh một chút, người đàn ông thu ánh mắt lại: Làm chút gì đó ăn trước đi, tôi đói.
Được.
Khi xế chiều, Hứa Tình Thâm ra ngoài, đến siêu thị gần đó mua vài thứ.
Lúc Phó Kinh Sênh xuống lầu, cơm tối đã làm xong, anh kéo ghế ra ngồi xuống, Hứa Tình Thâm ra khỏi nhà bếp, trong tay bưng một bình trà nhỏ: Phó tiên sinh, uống thuốc trước đã.
Phó Kinh Sênh cầm bình trà kia qua, cau mày: Cô tính bắt tôi xem nó như trà mà uống vào?
Như vậy, anh sẽ không nhìn thấy thuốc, hơn nữa mùi vị cũng được giấu đi không ít, còn có những loại mứt hoa quả này, tôi mua từ siêu thị đấy.
Người đàn ông khẽ liếc: Tôi không ăn loại này, quá nhiều chất bảo quản.
Vậy anh đợi một chút. Hứa Tình Thâm nói xong, xoay người vào lại nhà bếp, cô bưng trái cây đã được cắt tới: Nếu anh cảm thấy đắng, thì ăn một chút.
Ngón tay Phó Kinh Sênh đặt trên ấm trà khẽ miết, Hứa Tình Thâm lo lắng, lại không thể hối thúc.
Cuối cùng, người đàn ông chịu đựng cơn buồn nôn uống thuốc, Hứa Tình Thâm rốt cuộc cũng thở phào, Phí Kinh Sênh đẩy ấm trà ra: Uống như vậy càng đắng hơn, ngày mai đổi cách khác đi.
Hứa Tình Thâm chỉ còn cách đồng ý.
Sau bữa cơm chiều, Hứa Tình Thâm rời khỏi Tranh Vinh Quốc Lĩnh, người đàn ông đứng trên ban công, nhìn thấy cô ra đến cửa, khép cổng lại, ánh mắt anh vẫn còn dõi theo cô, khắp người như có điều suy nghĩ.
Mang thai được sáu tháng, bụng của Hứa Tình Thâm có sự thay đổi rõ ràng, lại thêm trời nóng, ăn mặc phong phanh, đương nhiên không còn giấu được.
Hứa Vượng gọi điện đến mấy lần, bảo cô về nhà, hoặc giả bảo đưa Hứa Minh Xuyên đến thăm cô một chút cũng được, nhưng đều bị Hứa Tình Thâm lấy công việc bận rộn làm lý do.
Bụng của cô đã lớn như vậy, có một số việc vô cùng rõ, người nhà họ Hứa có thể dễ dàng nghĩ ngay đến Tưởng Viễn Chu, đến lúc đó chuyện càng lúc càng không thể cứu vãn.
---
Bệnh viện.
Hứa Tình Thâm ngồi trên ghế dài trong hành lang, đợi người bên trong kiểm tra xong, thai phụ bên cạnh nhìn cô: Em có mấy tháng rồi?
Hứa Tình Thâm khẽ xoa bụng: Sáu tháng rưỡi rồi.
Trời ạ, bụng của em lớn quá.
Đúng vậy. Hứa Tình Thâm ngồi một lúc thì cảm thấy mệt: Bác sĩ nói sau này có thể sẽ càng lớn hơn rất nhiều.
Em nhìn này chị đã tám tháng. Đối phương vỗ nhẹ lên bụng mình: Cũng cho rằng bụng của em lớn ngần đấy.
Hứa Tình Thâm cười khẽ: Tám tháng? Sắp được giải thoát khỏi lưng ngựa rồi.
Còn không phải vậy sao? Chị ấy à, mỗi ngày đều bấm đầu ngón tay tính ngày đấy. Người phụ nữ cười nói: Được rồi, em mang song thai đúng không?
Không phải. Ngón cái Hứa Tình Thâm đặt lên bụng khẽ vuốt: Báo cáo siêu âm chỉ có một thôi.
À à, vậy thì cũng bình thường, có vài người mang thai thì bụng sẽ lớn thật lớn, nhưng khi sinh thì đứa bé không nhất định sẽ nặng, cái này giống như mua dưa tây...
Ví dụ kiểu này, khóe miệng Hứa Tình Thâm khẽ trễ ra, nghe thấy y tá kêu ở cửa: Hứa Tình Thâm.
Cô vội vàng cầm sổ khám thai đứng dậy: Em vào trước.
Được rồi.
Làm xong kiểm tra, Hứa Tình Thâm ra khỏi bệnh viện, đây là bệnh viện gần nơi cô ở nhất. Cô đi đến chỗ Phó Kinh Sênh, con người này, chính là một kẻ kén chọn, hôm nay Hứa Tình Thâm mua sơn tra, định lát nữa sau khi nấu đường phèn sẽ rưới lên sơn tra, tiện cho anh uống thuốc.
Khi vào nhà, có tiếng nói chuyện lọt vào lỗ tai, Hứa Tình Thâm bước thêm mấy bước, nhìn thấy Phó Kinh Sênh đang bật TV, trông thấy cô đến, mặt anh không chút biểu tình: Tình Thâm, qua đây.
Bình thường anh chưa bao giờ gọi tên của cô, Hứa Tình Thâm cảm thấy quái lạ, sau khi cất đồ đạc đi vào phòng khách.
Ánh mắt người đàn ông rơi xuống bụng cô, Hứa Tình Thâm ngồi xuống: Có chuyện gì cần dặn dò sao?
Còn không đến ba tháng nữa, cô sẽ sinh phải không?
Ừm. Hứa Tình Thâm điều chỉnh thế ngồi, đột nhiên nghĩ đến Phó Kinh Sênh nên mở miệng nói: Tôi biết, tôi mang thai, làm gì cũng bất tiện, nếu anh muốn tìm người lại từ đầu, đừng ngại.
Sau khi sinh con, sẽ nảy sinh rất nhiều vấn đề, cô có từng nghĩ sẽ giải quyết thế nào chưa? Tỷ như ai sẽ chăm nó? Còn nữa, bây giờ phải làm giấy khai sinh thế nào, hộ khẩu ra sao? Cô không phải muốn để nó cả đời không có hộ khẩu đấy chứ? Khi lớn lên ngay cả đi học cũng không được.
Hứa Tình Thâm nghe vậy, mấy vấn đề này, sao cô có thể chưa từng nghĩ qua?
Ngày dự sinh càng lúc càng gần, lòng của Hứa Tình Thâm tự nhiên cũng càng lúc càng bất an, sau khi sinh đứa bé, chỉ có thể là cô chăm, chắc chắn sẽ mất việc. Hơn nữa ở cột họ tên cha, từ đầu đến cuối đều thiếu, không nhập khẩu được, tương lai chữa bệnh, đi học đều gặp trở ngại.
Những chuyện này, ép Hứa Tình Thâm đến mức càng lúc càng không thở nổi, cô thậm chí đã từng tưởng tượng, đợi con lớn hơn một chút, sẽ chạy đến hỏi cô: Mẹ ơi, ba ba ở đâu? Người khác đều nói rằng con là đứa trẻ không có ba, đều bắt nạt con, con muốn gặp ba con một lần...
Hứa Tình Thâm nghĩ đến đây, liền cảm thấy chịu không nổi nữa, gần như cả đêm ngủ không yên giấc. Cô không chịu đựng được việc con mình vì không có ba, mà nhận hết mọi sự kỳ thị, sống tự ti trên thế giới này.
Tôi... Cô mấp máy đôi môi, chỉ là không nói nên lời
Cha ruột của con cô đâu?
Hứa Tình Thâm cúi đầu: Anh ấy có cuộc sống của riêng mình.
Tôi có một đề nghị, muốn nghe không?
Hứa Tình Thâm ngước mắt lên, bốn mắt chạm nhau với anh: Đề nghị gì?
Kết hôn với tôi, cô cần một gia đình, tôi cũng cần, một công đôi việc.
Hứa Tình Thâm vuột miệng thốt lên, sau đó lắc đầu: Phó tiên sinh, tôi không có bụng dạ nào nói đùa với anh.
Tôi không hề đùa giỡn với cô, hay là, cô vẫn còn ôm hy vọng với ba của đứa bé, nếu không, cô không cảm thấy lời đề nghị này của tôi đối với cô, chính là con đường tốt nhất sao?
Nhưng mà hai chúng ta... Hứa Tình Thâm cảm thấy khó mà tin nổi: Tôi không muốn kết hôn.
Tôi cũng không muốn. Người đàn ông bắt chân dài chéo qua, áo sơ mi phẳng phiu, quần dài ôm lấy hình dáng đôi chân, đôi mắt Phó Kinh Sênh quét về phía Hứa Tình Thâm.
Xã hội này cho phép chúng ta không cần phải kết hôn, nhưng lại không chịu tiếp nhận việc sinh con riêng, điểm này, cô phải thừa nhận.
Đương nhiên Hứa Tình Thâm hiểu rõ, nhưng vẫn cảm thấy quá hoang đường: Phó tiên sinh, điều kiện của anh tốt như vậy, bảo tôi với anh... Hai chúng ta chắc chắn không thích hợp.
Tôi bảo cô kết hôn với tôi, cũng chưa từng bảo cô nhất định phải có quan hệ vợ chồng với tôi, hôn nhân có thể giúp cô giải quyết tất cả mọi phiền não. Rất nhiều cuộc hôn nhân, cũng không phải vì yêu nhau nên mới bắt đầu.
Sau khi từ đầu đến tai Hứa Tình Thâm đều căng ra, vẻ hoài nghi trong mắt vẫn chưa biến mất: Nhưng với điều kiện của anh, cũng không đến nỗi phải kết hôn với tôi, nếu anh muốn kết hôn, bên ngoài nhiều cô gái trẻ trung như vậy...
Vẻ mặt người đàn ông nghiêm túc, cắt đứt câu nói của Hứa Tình Thâm: Tôi không thích phụ nữ.
Hả, gì chứ?
Ánh mắt Phó Kinh Sênh dán chặt lên cô, lặp lại từng chữ một: Tôi, không thích phụ nữ.
Hứa Tình Thâm há hốc miệng, chẳng lẽ đây chính là ... trong truyền thuyết.
Người đàn ông cười lạnh: Cô xem, bất kỳ ai biết, đều sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn tôi, cũng giống như con của cô sau này sẽ bị kỳ thị vây quanh.
Trái tim Hứa Tình Thâm đột nhiên bị bóp vụn, Phó Kinh Sênh tiếp tục nói: Cho nên cô đối với tôi mà nói, là tốt nhất, một gia đình, có vợ có con thì mới hoàn chỉnh, tôi có thể che chở cho cô, từ nay về sau, chúng ta đều không phải sống dựa vào ánh mắt của người khác.
Nội dung cuộc nói chuyện của Phó Kinh Sênh, bất ngờ đến mức khiến cho thần trí Hứa Tình Thâm thoáng chốc lạc đi đâu mất.
Người đàn ông đứng lên: Cô nên suy nghĩ một chút.
Vậy nên, ý của anh là muốn cô làm một đồng chí vợ, từ nay về sau không xem là cuộc sống hôn nhân, còn cô, là tấm bình phong tốt nhất che đậy Phó Kinh Sênh là người bình thường, nhưng đồng thời, Phó Kinh Sênh cũng biến cô và con thành tấm lá chắn tốt nhất.
Bởi vì, đây là cuộc sống phải không?
Thật sự khắp nơi đều tràn ngập sự 'ngạc nhiên'!
---
Trên đường Hứa Tình Thâm trở về, lại nhận được điện thoại của Hứa Minh Xuyên.
Alo, Minh Xuyên?
Chị, chị tan sở chưa?
Hứa Tình Thâm vác theo cái bụng lớn, dừng lại ven đường: Vừa hết giờ làm việc, sao vậy?
Ba lệnh cho em ngày mai cùng ba đến đấy.
Hứa Tình Thâm vừa nghe thấy, lật đật ngăn lại: Một mình chị ở đây tốt lắm, mọi người không cần lo lắng cho chị.
Chị dọn đi cũng mấy tháng rồi, lần nào cũng nói tốt lắm tốt lắm, nhưng chị chưa bao giờ về, chị nói mọi người sao có thể yên tâm đây?
Hứa Tình Thâm biết rõ, có một số việc sớm muộn cũng không thể giấu nữa, trừ khi cô cả đời cắt đứt liên hệ với người nhà: Minh Xuyên, ngày mai chị được nghỉ, hay là để chị quay về.
Thật ư? Vậy thì tốt quá.
Ngày mai... mẹ có nhà không?
Hứa Minh Xuyên biết cô không muốn gặp Triệu Phương Hoa: Chị yên tâm, ngày mai mẹ đưa bà ngoại đi khám bệnh, không đến chiều thì sẽ không về đâu.
Tốt lắm.
Hứa Tình Thâm cúp điện thoại, cũng không phải cô không muốn gặp Triệu Phương Hoa, chỉ là mọi người đều là phụ nữ, cô sợ sẽ có nhiều chuyện không qua được ánh mắt của Triệu Phương Hoa.
---
Hôm sau.
Hứa Tình Thâm một mình ra ngoài, cô mặc một váy rộng thùng thình, thời gian này trời rất nóng, cô không đến thẳng nhà, sau khi đến gần tiệm thuốc, cũng chưa vào ngay, mà vào một quán cơm.
Hứa Minh Xuyên nhận được điện thoại của Hứa Tình Thâm, sau đó đi cùng với Hứa Vượng đến, trong tiệm thuốc đã có người trông, vào quán ăn, cách giờ cơm vẫn còn khá sớm, Hứa Tình Thâm ngồi trong một góc, nhìn thấy bọn họ đi đến, vẫy vẫy tay.
Chị! Hứa Minh Xuyên vui vẻ nói về hướng Hứa Vượng: Ở kia kìa!
Hai người bước nhanh đến trước bàn, Hứa Tình Thâm cũng không đứng lên: Ba, Minh Xuyên.
Hứa Vượn kéo ghế ra ngồi xuống: Tình Thâm, tại sao không về nhà hả? Sáng nay ba đã mua không ít đồ ăn rồi!
Mọi người đều rất vất vả, vẫn là nên ăn ở tiệm thì hơn.
Hứa Vượng nhìn cô, có không ít lời muốn hỏi: Công việc mới thế nào? Đã quen chưa? Một mình ở bên đấy, có tốt không?
Ba, mọi thứ con đều tốt.
Chị, chị thế này hình như hơi béo ra thì phải. Hứa Minh Xuyên không ngừng quan sát cô: Thêm chút thịt, cho nên đẹp hơn trước.
Em bớt đi. Gần đây khẩu vị của Hứa Tình Thâm đúng là tốt hơn nhiều so với trước đây, cô rót cho Hứa Vượng một ly nước: Ba, bên đó con không sống một mình.
Ý con là?
Hứa Tình Thâm cụp mắt xuống, rót đầy ly nước: Con quen một người, anh ấy thật sự không tệ, con đã có thai.
Hứa Minh Xuyên há miệng, trong tay vẫn cầm cái ly trống rỗng: Hả? Chị, chị chị, chị có thai?
Ừm. Hứa Tình Thâm nhìn cậu nhóc một chút: Cũng không phải em có thai, em phản ứng dữ dội như vậy làm gì?
Không phải... chuyện này quá bất ngờ.
Cũng không hẳn. Hứa Tình Thâm hời hợt cất lời: Anh ấy đối xử với chị không tồi, vậy là đủ rồi.
Anh ta làm gì? Bao nhiêu tuổi?
Lãnh đạo công ty, bẳng tuổi chị. Hứa Tình Thâm thuận miệng nói ra.
Chị, chị mang thai mấy tháng rồi?
Hứa Tình Thâm dựa vào cái bàn trước mặt, hơn phân nửa bụng giấu bên dưới, còn có khăn trải bàn che đi: Ba tháng rồi.
Hứa Vượng biết con gái luôn luôn có chủ kiến, hơn nữa từ nhỏ cũng chưa từng quản quá nhiều chuyện của cô, tất thảy mọi chuyện lớn nhỏ gần như đều do cô quyết định: Vậy... lúc nào con dẫn nó đến gặp một chút được không?
Được, lần này anh ấy ra ngoài, khi anh ấy có thời gian, thì con lại không rảnh, cuối cùng không thể cùng nhau đến.
Ừm.
Khi gần đến giờ cơm, Hứa Tình Thâm chọn món, Hứa Minh Xuyên đứng lên ngắm nghía cái bụng của cô một chút, Hứa TÌnh Thâm kéo khăn trải bàn lên: Làm gì đấy?
Em muốn xem cái bụng của chị một chút.
Có gì hay mà xem. Hứa Tình Thâm cầm thực đơn: Em chọn đi, muốn ăn gì thì chọn.
Ờ.
Hứa Vượng nhìn con gái, có chút phân vân, dựa vào tính cách của Hứa Tình Thâm, chắc chắn cô vừa quen người đàn ông kia: Tình Thâm, nhân phẩm của đối phương có đáng tin không?
Ba, con biết ba lo lắng chuyện gì, yên tâm đi ạ, đáng tin, anh ấy đối xử với con vô cùng tốt, con sẽ hạnh phúc.
Vậy thì tốt.
Sau khi món được dọn lên, Hứa Tình Thâm bảo Hứa Minh Xuyên ăn nhiều một chút: Đúng rồi, khi nào mẹ về?
Thế này chắc cũng phải đến chiều.
Hứa Tình Thâm khẽ gật đầu, thời gian ăn bữa cơm này rất dài, Hứa Minh Xuyên có phần thấp thỏm: Chị, chúng ta về nhà đi.
Nhà thì chị không về được, chị sẽ về thẳng bên kia.
Tại sao vậy?
Ba lát nữa còn phải đến tiệm thuốc, còn không bẳng chúng ta ở đây nói chuyện một chút.
Hứa Vượng gật đầu: Đúng vậy, chị con hiếm khi trở về, huống hồ lại đang mang thai, không nên đi tới đi lui.
Khoảng hơn một giờ, Triệu Phương Hoa gọi điện đến.
Hứa Vượng nói vài câu, sau đó cúp máy, sắc mặt có phần không vui, Hứa Tình Thâm cầm lấy tui bên cạnh: Mẹ về rồi à?
Ừm, nói là trong tiệm không có ai trông, loạn cào cào lên.
Các người mau về đi thôi, con cũng phải đi rồi.
Như vậy sao được, để Minh Xuyên đưa con đến trạm xe đi...
Hứa Tình Thâm vẫn ngồi yên một chỗ không hề đứng lên, cô cầm vài thứ trên cái ghế bên cạnh đưa về phía Hứa Minh Xuyên: Đây là con mua cho mọi người, lát nữa sau khi ra ngoài con sẽ đón xe, không cần mọi người phải chạy qua chạy lại, mau đi đi.
Chị, chúng ta cùng ra ngoài.
Đúng vậy, đi thôi. Hứa Vượng nói, đẩy ghế ra đứng dậy.
Không được, buổi tối anh rể em trở lại, chị đã nói với anh ấy, sẽ gọi một phần lươn xối mỡ ở đây cho anh ấy nếm thử một chút, chị còn phải bảo tiệm làm nữa, các người đi đi.
Vậy được, khi ra ngoài nhớ đón xe, không được tiết kiệm.
Hứa Tình Thâm cười khẽ: Con biết, các người đi đi.
Hứa Vượng đến trước bàn, bảo Hứa Minh Xuyên đợi ông một lát, Hứa Vượng nói với nhân viên: Cô ấy muốn một phần lươn xối mỡ, đóng gói, bao nhiêu tiền vậy? Tôi tính trước hết.
Vâng.
Hứa Tình Thâm không đi theo bọn họ, cũng bởi vì cái bụng của cô không gạt được người khác, lớn thế này... nói là ba bốn tháng căn bản không thực tế.
Cô ngồi một lúc, sau khi khẳng định hai người đã rời khỏi, cầm túi ra trước quầy.
Hứa Tình Thâm móc ví ra định tính tiền, nhân viên kiểm tra số bàn: Cả bàn đã được thanh toán, còn nữa, cô muốn một phần lươn xối mỡ lập tức sẽ có ngay, đang đóng gói.
Hứa Tình Thâm khẽ run, thoáng chốc cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra, trong lòng cảm thấy ấm áp, một lát sau, cô nhận lấy cái hộp phục vụ đưa đến.
Trước đây, Tống Giai Giai vẫn luôn liên lạc với cô, nhưng bây giờ Hứa Tình Thâm như vậy, cũng không dám giáp mặt với cậu ấy. Tính cách Tống Giai Giai rất dễ kích động, lại hay nói thẳng, cậu ấy cáu kỉnh lên sẽ đi, xông đến tìm Tưởng Viễn Chu nói lý lẽ cũng không phải là chuyện không thể.
Hứa Tình Thâm ra khỏi cửa, ở trên đường đón taxi, sau khi lên xe, cô nói với tài xế: Đến bến xe phía nam.
Được.
Xe lái về phía trước, Hứa Tình Thâm ngồi sau xe, chiếc hộp trong tay vẫn còn nóng hôi hổi, cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng bắt đầu chua xót khó chịu.
Nơi đây mặc dù không có bao nhiêu là hồi ức tốt đẹp, nhưng rốt cuộc vẫn là nơi cô lớn lên, thật ra cô không hề muốn rời đi, cô sợ phải trở lại căn nhà kia, cô quạnh trống trải, ngoại trừ Phó Kinh Sênh ra, cô không quen ai khác.
Không người thân, không bạn bè, cộng với cơ thể không thoải mái, ép đến mức Hứa Tình Thâm càng lúc càng mỏng manh.
Cô giơ bàn tay lên khẽ lau mi mắt, Hứa Tình Thâm cũng không biết được mấy tháng này cô làm thế nào mà chống đỡ được, chỉ là cô tự an ủi chính mình, trải qua một ngày rồi lại một ngày.
Xe tiếp tục đi về phía trước, muốn đến bến xe phía nam, nhất định phải đi qua đường này, nhưng đường đang kẹt xe.
Chiếc xe đi thẳng, một chiếc xe khác xếp hàng phía sau giống như vậy.
Lão Bạch ngồi bên tài xế, báo cáo xong vài chuyện của bệnh viện, anh chỗ ngồi sau xe, người đàn ông đang dựa ở kia, dường như đã thiếp đi.
Tài xế khẽ nói: Đoạn đường này tương đối kẹt xe.
Không sao, tiếp theo cũng không có chuyện gì quan trọng cần xử lý, trực tiếp về Cửu Long Thương là được.
Trong xe bật điều hòa, khi xe chậm rãi di chuyển, Tưởng Viễn Chu đột ngột tỉnh lại, mắt anh đỏ quạch, vừa nhìn đã biết ngủ không ngon, miệng vẫn còn thở hổn hển. Lão Bạch vội quay đầu lại nhìn: Tưởng tiên sinh, ngài không sao chứ?
Hai ngón tay Tưởng Viễn Chu day day đầu mày: Tắt điều hòa đi, nhức đầu.
Vâng. Tài xế đáp lại, cùng lúc nhìn sang Lão Bạch một chút, bây giờ là mùa hè, trời ạ, xếp hàng thế này làm sao chịu được?
Không được vài phút, trong xe bắt đầu trở nên ngột ngạt, nhưng cũng không cách nào mở cửa sổ, một tay Tưởng Viễn Chu chống lên gò má, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Sau khi Lão Bạch nghiêng người qua, nhìn thấy người đàn ông đang say sưa nhìn về phía xa, đây đã trở thành tình trạng bình thường của Tưởng Viễn Chu, trừ lúc công việc cường độ cao đặt trên người của anh ra, thì anh mới lộ ra trạng thái của người bình thường.
Hứa Tình Thâm ngồi trong xe, vất vả lắm mới lết qua được cây đèn giao thông, nhưng đường vẫn kẹt. Sau khi nhích được một đoạn, tài xế nhìn cô, hỏi dò: Phía trước chính là bến xe phía Nam, cô xem, lái đến đó cũng phải hai mươi phút, nhưng nếu cô đi bộ thì chỉ năm phút...
Vâng. Hứa Tình Thâm phục hồi thần trí: Vậy anh dừng bên kia đi, tôi tự đi là được.
Vâng.
Sau khi xe dừng hẳn, Hứa Tình Thâm đẩy cửa bước xuống, mặt đất cực kỳ nóng, nóng đến chân cũng hửng đỏ.
Cách sau đó không xa, xe của Tưởng Viễn Chu vẫn đang di chuyển, tài xế nóng đến túa mồ hôi, ngay cả Lão Bạch cũng chịu không nổi. Anh quay đầu lại nhìn Tưởng Viễn Chu, thấy áo sơ mi trắng của anh cũng sắp ướt đẫm, trán rịn một lớp mồ hôi, nhưng anh vẫn im lặng không nói lời nào.
Lão Bạch lau mồ hôi: Tưởng tiên sinh, bật điều hòa đi, ngài như vậy chắc chắn chịu không nổi đâu.
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn lại người mình, cả cánh tay đều đầy mồ hôi, cổ áo là nơi khó chịu nhất, gần như dính vào cổ, tựa như đang dùng lực siết lấy cổ anh. Anh khẽ phất tay, vẻ mặt có chút khó chịu, chắc đang say sưa suy nghĩ chuyện gì đó, không muốn bị quấy rầy.
Tài xế chạy về trước được vài thước, ánh mắt vượt ra ngoài, trông thấy một hình bóng quen thuốc.
Anh nhìn lại thật kỹ, trước đây có một khoảng thời gian anh chịu trách nhiệm đưa đón Hứa Tình Thâm, cho nên có ấn tượng rất sâu với cô, người kia, hình như là Hứa Tình Thâm phải không?
Tài xế thấy vậy, chạy vào khe hở giữa các xe đằng trước, muốn lái đến trước người Hứa Tình Thâm.
Phó tiên sinh, đây là đến để phỏng vấn, cô ấy tên là...
Người phụ nữ giới thiệu, đột nhiên quên mất tên của Hứa Tình Thâm, chị ta nhìn Hứa Tình Thâm một chút: Cô, cô tên gì nhỉ?
Hứa Tình Thâm.
Đúng đúng, ngài nghe rồi đấy, tên rất hay.
Một bên khóe miệng người đàn ông nhếch lên: Sao tôi lại cảm thấy không được êm tai nhỉ, rất quê mùa.
Ấy... Người phụ nữ lúng túng nhìn Hứa Tình Thâm một chút, nhưng cô cũng không cảm thấy gì cả: Vậy anh có thể gọi tôi là bác sĩ Hứa.
Trước đây cô là bác sĩ?
Tầm nhìn người đàn ông rơi xuống mặt cô, trong ánh mắt, càng nhìn càng thích thú, Hứa Tình Thâm chạm phải cái nhìn của anh đột ngột tránh đi, tựa như phát hiện ra điều gì đó. Hứa Tình Thâm bị nhìn chằm chăm cả người đều không được tự nhiên.
Nếu là bác sĩ, tại sao lại muốn đến đây?
Anh đang kiểm tra hộ khẩu đấy ư?
Người phụ nữ vừa nghe vậy, vội vội vàng vàng vỗ lên cánh tay Hứa Tình Thâm, ra hiệu cho cô đừng phát ngôn lung lung: Phó tiên sinh, nếu không thì ngài kiểm tra cô ấy kiến thức chuyên môn đi?
Trước đây chị cũng đã dẫn vài người đến phỏng vấn, còn không dám nói lại, đã trực tiếp bị từ chối rồi. Sau khi trở về người phụ nữ cũng đã nghiên cứu một phen, có phải vị Phó tiên sinh này thích kiểu xinh đẹp như hoa không nhỉ? Cái gì mà dung mạo khuynh quốc khuynh thành, vóc người hấp nhẫn ấy?
Vừa rồi chị đã len lén quan sát, một mình Hứa Tình Thâm thôi đã chiếm hết toàn bộ những phần kia.
Người đàn ông không lên tiếng, vẫn còn đang ngắm nghía Hứa Tình Thâm, cô cảm thấy càng lúc càng khó chịu, thậm chí đã bắt đầu nảy sinh suy nghĩ chùn bước, người đàn ông nhìn thấy được sự phòng bị trên khuôn mặt của cô, anh xoay người, đi đến cạnh bàn làm việc: Chọn cô ấy đi.
Khi Hứa Tình Thâm nghe vậy, còn cho rằng mình nghe nhầm. Người phụ nữ bên cạnh vui vẻ đập tay một cái: Thật là tốt quá!
Một số vấn đề chi tiết, chị nói với cô ấy, ngày mai đến làm là được.
Được được được, không thành vấn đề.
Người đàn ông ngồi vào trong ghế tựa, phất tay ra hiệu cho họ đi ra ngoài, Hứa Tình Thâm theo người phụ nữ xuống lầu, thay giày ra cửa, cho đến khi ra khỏi biệt thự, người phụ nữ mới dừng bước.
Vận khí của cô rõ là tốt, Phó tiên sinh bắt bẻ ghê lắm, nhưng lần này lại không hề nói gì cả.
Vậy xin hỏi, bác sĩ gia đình cần làm những gì vậy?
Ngày mai cô đến sẽ biết. Người phụ nữ dừng lại nói với Hứa Tình Thâm: Có một số việc tôi nhất định phải nhắc nhở cô, Phó tiên sinh thích sạch sẽ chỉnh tề, nói cách khác, ngày mai sau khi cô đến làm việc, mỗi một vật đã chạm qua đều phải trả lại nguyên trạng.
Được.
Thời gian làm việc là cách một ngày lại làm một ngày, nhưng Phó tiên sinh có yêu cầu về thời gian, muốn bất cứ lúc nào gọi thì cô cũng phải đến.
Vậy xin hỏi Phó tiên sinh này, có bệnh sử gì cần nói cho tôi biết hay không?
Không biết nữa. Người phụ nữ thẳng thắn: Tôi chỉ quản lý việc giúp ngài ấy nhận người, tiền lương đãi ngộ cô cũng thấy rồi đấy, nếu cô cảm thấy hài lòng, ngày mai trực tiếp đến làm.
Được.
Đối với Hứa Tình Thâm mà nói, hiện tại có được công việc này, có thể để cô một lần nữa được làm bác sĩ, nên điều gì cũng đã đủ.
---
Cửu Long Thương.
Lăng Thời Ngâm xuống xe, nhà họ Lăng không một ai theo cô đến, đây cũng là ý của riêng cô.
Từ khi Tưởng Tùy Vân qua đời đến bây giờ, đã gần hai tháng, Tưởng Viễn Chu chưa từng đến nhà họ Lăng lấy một lần, càng không nói đến chuyện đứa bé, nếu như Lăng Thời Ngâm không chủ động xuất hiện, ắt hẳn sẽ mất đi cơ hội tốt nhất.
Cô dừng ở cổng, bị bảo vệ chặn lại bên ngoài, cô bình tĩnh đứng đợi, cho đến khi Lão Bạch từ bên trong xuất hiện: Cô Lăng, cô tìm Tưởng tiên sinh có chuyện gì sao?
Có, là chuyện rất quan trọng.
Hiện tại Tưởng tiên sinh không rảnh, hôm khác hãy nói.
Lăng Thời Ngâm siết chặt túi xách trong tay: Anh nói cho anh ấy biết, tôi sẽ không sẽ không nói gì gây khó dễ cho anh ấy, nhưng có một số việc, tôi cũng rất do dự, muốn nghe ý kiến của anh ấy một chút.
Đại khái Lão Bạch cũng đoán được mục đích đến đây của Lăng Thời Ngâm, anh xoay người vào nhà, cũng không lâu lắm, bảo vệ để cho Lăng Thời Ngâm đi vào.
Tưởng Viễn Chu vừa từ trên lầu đi xuống, lúc này đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy Lăng Thời Ngâm đi vào, Lão Bạch nói với Tưởng Viễn Chu: Tưởng tiên sinh, tôi ra ngoài chờ.
Ừm.
Lăng Thời Ngâm đi qua hết một căn phòng khách lớn như vậy, Tưởng Viễn Chu cũng không thèm ngẩng đầu liếc nhìn, thoắt một cái, trong tầm mắt xuất hiện đôi chân của người phụ nữ.
Anh Viễn Chu.
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu lạnh lẽo đanh lại: Cô đến Cửu Long Thương có chuyện gì?
Thái độ của Tưởng Viễn Chu quá dứt khoát, rất rõ ràng không muốn có quá nhiều trao đổi với Lăng Thời Ngâm.
Cô ta dè dặt ngồi xuống sô pha: Anh Viễn Chu, chuyện này cứ dây dưa thế này cũng không được, em muốn nghe suy nghĩ của anh một chút.
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rơi trên cái bụng của Lăng Thời Ngâm: Mấy tháng rồi?
Lăng Thời Ngâm nghe anh hỏi như vậy, vẻ mặt có phần kích động, lấy tay sờ sờ bụng mình: Hơn ba tháng rồi.
Tại sao không bỏ sớm một chút? Giọng nói lạnh lùng của Tưởng Viễn Chu, khiến bầu không khí xung quanh anh cũng gần như ngưng đọng bởi vì những lời này của anh.
Trước khi đến Lăng Thời Ngâm đã từng nghĩ thái độ của Tưởng Viễn Chu sẽ không quá tốt, nhưng cô lại không nghĩ đến anh sẽ nói ra lời tuyệt tình như vậy. Động tác xoa bụng của Lăng Thời Ngâm chững lại: Em từng thử lén đến bệnh viện, nhưng bị ba mẹ em ngăn cản, còn nhốt em lại.
Tôi sẽ không lấy cô, chẳng lẽ thật sự muốn đợi đến khi cái bụng lớn lên, nhà họ Lăng các người mới cảm thấy gấp?
Đứa bé đã hơn ba tháng, nó ở trong bụng em, người khác gần như không nhận ra được sự hiện hữu của nó. Nhưng chỉ có em hiểu rõ, nó ở trong bụng em từng chút một lớn lên, dần dà biến thành một phần không thể chia cách được của em, nó là con của em...
Tưởng Viễn Chu ngước mắt lên nhìn, rơi trên khuôn mặt non nớt của Lăng Thời Ngâm: Cô muốn sinh nó ra?
Ngay từ lúc đầu, em đã từng phản kháng, nhưng em cũng không phản kháng nổi, sau này em thỏa hiệp, nhưng em không phải là thỏa hiệp với ba mẹ em, mà là thỏa hiệp đối với đứa bé này. Mi mắt Lăng Thời Ngâm hơi rũ xuống. Vận mệnh của em chắc chắn không tránh khỏi hai chữ 'thông gia', em muốn đứa bé này, em muốn cho nó một mái nhà hoàn chỉnh.
Đây là lời nói trong lòng Lăng Thời Ngâm, cũng là làm trò ngay trước mặt Tưởng Viễn Chu, lần đầu tiên để lộ ra chút ý đồ.
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu vẫn lạnh lẽo như trước: Cho đến bây giờ, tôi chỉ có ý niệm kết hôn đối với một người, rất rõ ràng đó không phải là cô.
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm thoắt trắng thoắt xanh: Em hiểu, trước khi đến em cũng biết kết quả sẽ như vậy, em đã làm xong thủ tục xuất ngoại, bụng của em sẽ càng lúc càng lớn, cũng không cách nào ở lại Đông Thành.
Cô ta đứng lên, xách lấy túi bên cạnh: Anh Viễn Chu, em biết miễn cưỡng ở cùng một chỗ, không hạnh phúc, huống hồ giữa chúng ta cũng không có nền tảng tình cảm vững vàng.
...
Nhưng nếu đứa bé này đã đến, em không muốn bỏ nó, anh không muốn, em muốn. Anh cũng không để cho em giữ nó lại, đây là một sinh mệnh, em lấy tư cách người mẹ, càng có quyền giữ nó lại hơn anh.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lão Bạch đứng ở lối ra vào: Tưởng tiên sinh, đến lúc ra ngoài.
Tưởng Viễn Chu cũng đứng dậy, không hề nói gì nữa với Lăng Thời Ngâm, anh đi thẳng ra ngoài cửa, tài xế đã đợi trước cửa Cửu Long Thương, Lăng Thời Ngâm đứng sau lưng anh, trong lòng có hơi thả lỏng đôi chút.
Sau khi ngồi vào trong xe, Lão Bạch ra hiệu cho tài xế khởi động xe.
Tưởng tiên sinh, cô Lăng tìm ngài vì chuyện đứa bé sao?
Tưởng Viễn Chu sửa lại măng sét, ánh mắt rơi về phía trước: Lão Bạch, thật ra tôi muốn cô ấy bỏ đứa bé đi.
Loại chuyện thế này, Lão Bạch không dễ dàng gì thay anh quyết định: Tưởng tiên sinh, có một số việc, trước giờ chưa từng phân định đúng sai.
Đột nhiên tôi có một suy nghĩ không tốt...
Ngài cứ nói.
Cả người Tưởng Viễn Chu ngả về sau, ánh mắt nhìn ra ngoài có phần mông lung: Với tôi mà nói, cuối cùng cũng sẽ gặp mặt rồi kết hôn, chỉ là sau khi ở cùng với Hứa Tình Thâm, thật sự kết hôn với ai cũng như nhau cả thôi. Có đứa con của riêng mình ở bên cạnh, cũng tốt vô cùng, chỉ cần đến lúc đó giám định đúng là con của tôi là được.
Lão Bạch nghe vậy trong lòng có một thứ bi ai không tên ập đến, trong khoảng thời gian này, thời gian Tưởng Viễn Chu ở nhà rất ít, sau khi Tưởng Tùy Vân mất, ngay cả một lần anh cũng chưa từng về nhà họ Tưởng.
Anh có thể hiểu suy nghĩ này của Tưởng Viễn Chu, sau khi trải qua cùng Hứa Tình Thâm, ai còn có thể thay thế được cái loại khắc cốt ghi tâm ấy?
Cho nên, kết hôn với ai cũng như nhau cả thôi, không vì tình yêu, chỉ vì cuộc sống.
---
Hôm sau Hứa Tình Thâm tranh thủ đi làm, sau khi nhấn vào màn hình quan sát trên hệ thống an ninh, cánh cửa liền tự động mở ra.
Cô đi vào, cũng nhớ kỹ lời dặn dò của người phụ nữ hôm qua, cô đổi giày ở cửa, sau đó lại xếp giày ngay ngắn lại.
Trong phòng khách rộng lớn không một bóng người, Hứa Tình Thâm không hề nhìn thấy vị Phó tiên sinh kia, không thể làm gì khác hơn đành phải lên lầu.
Khi gần lên đến lầu hai, lại va phải người đàn ông, anh ta quan sát cô, Hứa Tình Thâm cảm thấy luống cuống, thu lại bước chân đi lên lầu: Tôi thấy dưới lầu không có ai...
Cô đến nấu được cơm không? Người đàn ông lướt qua cạnh cô, cứ như thế bỏ lại một câu.
Biết một chút.
Hai người một trước một sau đi vào nhà bếp, lúc này Hứa Tình Thâm mới phát hiện bên trong biệt thự cô quạnh đến đáng sợ, trừ họ ra không còn một ai khác, không giống như Cửu Long Thương, trong trong ngoài ngoài, mỗi một vị trí đều có người làm. Hứa Tình Thâm nghĩ đến đây, không khỏi khẽ lắc đầu, có một số thứ ghi dấu quá sâu, cho dù không muốn nghĩ đến nữa, cũng sẽ tự chui vào trong đầu cô.
Người đàn ông hướng đến bàn ăn, rót một ly nước ấm, Hứa Tình Thâm đi đến bên cạnh anh: Tôi nên làm những gì? Hay vẫn là, bắt đầu từ kiểm tra sức khỏe cho anh trước.
Anh đặt ly nước xuống, nhìn cô: Không cần, cách đây không lâu tôi vừa làm kiểm tra sức khỏe toàn diện, cơ thể vô cùng tốt.
Vậy anh còn cần bác sĩ gia đình làm gì?
Gần đây tôi đang chăm sóc cơ thể, mỗi ngày cần phải uống thuốc... Người đàn ông nói đến đây, liền ngừng lại.
Hứa Tình Thâm nhìn anh một chút: Sau đó thì sao?
Tôi nuốt không trôi thuốc, đặc biệt là ngửi thấy đã chịu không nổi, tôi đã nếm thử vài lần, nhưng còn chưa uống đã nôn hết.
Hứa Tình Thâm có hơi giật mình: Chuyện giống như uống thuốc này, nhất định phải dựa vào bản thân anh.
Bây giờ cô là bác sĩ gia đình của tôi, vấn đề này cô giải quyết. Người đàn ông nói như thể đó là điểu hiển nhiên, sau đó chỉ ngón tay vào nhà bếp: Cô chỉ cần phụ trách một ngày ba cữ thuốc của tôi là được, thời gian còn lại tự ý sắp xếp, chỉ là trong nhà không có người giúp việc, tốt nhất là cô có thể giải quyết luôn chuyện cơm nước.
Thuốc đâu?
Trong nhà bếp.
Hứa Tình Thâm đi vào, người đàn ông nói với theo: Tủ lạnh.
Cô mở cửa tủ lạnh, bên trong chất một bao lớn dọa cô giật nảy người, Hứa Tình Thâm lấy ra nhìn, đều là thuốc Đông y sắc sẵn được gói kín trong túi nhỏ: Cái này chỉ cần hâm lại là uống được rồi.
Người đàn ông đi đến trước ghế sô pha trong phòng khách dứt khoát ngồi xuống, Hứa Tình Thâm hâm lại gói thuốc sau đó rót vào chén, hai tay cô bưng cái chén tới: Uống thuốc đi.
Anh nín thở, sau đó lắc đầu: Mang đi.
Nếu anh khẳng định không được, thì anh đừng nhìn, cũng đừng ngửi mùi này nữa, ực một hơi là được.
Tay người đàn ông đẩy một cái, không thể chịu được nữa, chén thuốc trong tay Hứa Tình Thâm bị anh gạt rơi xuống, tất cả nước thuốc màu nâu nhạt đều đổ lên người cô, may mà không xem là quá nóng, Hứa Tình Thâm nhìn thấy anh đứng bật dậy: Đừng để tôi ngửi thấy mùi này nữa, bỏ đi.
Phó tiên sinh, nào có người nào uống thuốc như anh vậy?
Không thì thế nào? Tôi dùng tiền để thuê cô, chẳng lẽ chỉ để cô giúp tôi hâm thuốc?
Nói cũng phải, Hứa Tình Thâm xoay người trở lại nhà bếp, cầm cây lau nhà ra thu dọn.
Sau khi dọn sạch sẽ, Hứa Tình Thâm cảm thấy có vài lời phải nói thật rõ ràng từ trước thì tốt hơn: Phó tiên sinh, anh giữ việc này cho tôi, tôi rất cảm ơn anh, nhưng tình trạng của tôi cũng đặc biệt, tùy rằng tôi không biết thời gian anh thuê tôi là bao lâu, nhưng vài tháng nữa, có thể tôi sẽ xin nghỉ phép.
Tại sao?
Tôi có thai.
Anh mắt người đàn ông đột nhiên quét về phía Hứa Tình Thâm, trong mắt ẩn chưa sự sợ hãi không giấu nổi: Ba của đứa bé đâu? Tại sao còn để cô ra ngoài làm việc?
Nó chỉ có mẹ.
Sắc mặt người đàn ông thoáng lạnh, mãi lâu không lên tiếng, cũng chỉ hỏi thăm: Cô tên là Hứa Tình Thâm?
Phải.
Tôi là Phó Kinh Sênh.
Hứa Tình Thâm quan sát anh một chút, người đàn ông thu ánh mắt lại: Làm chút gì đó ăn trước đi, tôi đói.
Được.
Khi xế chiều, Hứa Tình Thâm ra ngoài, đến siêu thị gần đó mua vài thứ.
Lúc Phó Kinh Sênh xuống lầu, cơm tối đã làm xong, anh kéo ghế ra ngồi xuống, Hứa Tình Thâm ra khỏi nhà bếp, trong tay bưng một bình trà nhỏ: Phó tiên sinh, uống thuốc trước đã.
Phó Kinh Sênh cầm bình trà kia qua, cau mày: Cô tính bắt tôi xem nó như trà mà uống vào?
Như vậy, anh sẽ không nhìn thấy thuốc, hơn nữa mùi vị cũng được giấu đi không ít, còn có những loại mứt hoa quả này, tôi mua từ siêu thị đấy.
Người đàn ông khẽ liếc: Tôi không ăn loại này, quá nhiều chất bảo quản.
Vậy anh đợi một chút. Hứa Tình Thâm nói xong, xoay người vào lại nhà bếp, cô bưng trái cây đã được cắt tới: Nếu anh cảm thấy đắng, thì ăn một chút.
Ngón tay Phó Kinh Sênh đặt trên ấm trà khẽ miết, Hứa Tình Thâm lo lắng, lại không thể hối thúc.
Cuối cùng, người đàn ông chịu đựng cơn buồn nôn uống thuốc, Hứa Tình Thâm rốt cuộc cũng thở phào, Phí Kinh Sênh đẩy ấm trà ra: Uống như vậy càng đắng hơn, ngày mai đổi cách khác đi.
Hứa Tình Thâm chỉ còn cách đồng ý.
Sau bữa cơm chiều, Hứa Tình Thâm rời khỏi Tranh Vinh Quốc Lĩnh, người đàn ông đứng trên ban công, nhìn thấy cô ra đến cửa, khép cổng lại, ánh mắt anh vẫn còn dõi theo cô, khắp người như có điều suy nghĩ.
Mang thai được sáu tháng, bụng của Hứa Tình Thâm có sự thay đổi rõ ràng, lại thêm trời nóng, ăn mặc phong phanh, đương nhiên không còn giấu được.
Hứa Vượng gọi điện đến mấy lần, bảo cô về nhà, hoặc giả bảo đưa Hứa Minh Xuyên đến thăm cô một chút cũng được, nhưng đều bị Hứa Tình Thâm lấy công việc bận rộn làm lý do.
Bụng của cô đã lớn như vậy, có một số việc vô cùng rõ, người nhà họ Hứa có thể dễ dàng nghĩ ngay đến Tưởng Viễn Chu, đến lúc đó chuyện càng lúc càng không thể cứu vãn.
---
Bệnh viện.
Hứa Tình Thâm ngồi trên ghế dài trong hành lang, đợi người bên trong kiểm tra xong, thai phụ bên cạnh nhìn cô: Em có mấy tháng rồi?
Hứa Tình Thâm khẽ xoa bụng: Sáu tháng rưỡi rồi.
Trời ạ, bụng của em lớn quá.
Đúng vậy. Hứa Tình Thâm ngồi một lúc thì cảm thấy mệt: Bác sĩ nói sau này có thể sẽ càng lớn hơn rất nhiều.
Em nhìn này chị đã tám tháng. Đối phương vỗ nhẹ lên bụng mình: Cũng cho rằng bụng của em lớn ngần đấy.
Hứa Tình Thâm cười khẽ: Tám tháng? Sắp được giải thoát khỏi lưng ngựa rồi.
Còn không phải vậy sao? Chị ấy à, mỗi ngày đều bấm đầu ngón tay tính ngày đấy. Người phụ nữ cười nói: Được rồi, em mang song thai đúng không?
Không phải. Ngón cái Hứa Tình Thâm đặt lên bụng khẽ vuốt: Báo cáo siêu âm chỉ có một thôi.
À à, vậy thì cũng bình thường, có vài người mang thai thì bụng sẽ lớn thật lớn, nhưng khi sinh thì đứa bé không nhất định sẽ nặng, cái này giống như mua dưa tây...
Ví dụ kiểu này, khóe miệng Hứa Tình Thâm khẽ trễ ra, nghe thấy y tá kêu ở cửa: Hứa Tình Thâm.
Cô vội vàng cầm sổ khám thai đứng dậy: Em vào trước.
Được rồi.
Làm xong kiểm tra, Hứa Tình Thâm ra khỏi bệnh viện, đây là bệnh viện gần nơi cô ở nhất. Cô đi đến chỗ Phó Kinh Sênh, con người này, chính là một kẻ kén chọn, hôm nay Hứa Tình Thâm mua sơn tra, định lát nữa sau khi nấu đường phèn sẽ rưới lên sơn tra, tiện cho anh uống thuốc.
Khi vào nhà, có tiếng nói chuyện lọt vào lỗ tai, Hứa Tình Thâm bước thêm mấy bước, nhìn thấy Phó Kinh Sênh đang bật TV, trông thấy cô đến, mặt anh không chút biểu tình: Tình Thâm, qua đây.
Bình thường anh chưa bao giờ gọi tên của cô, Hứa Tình Thâm cảm thấy quái lạ, sau khi cất đồ đạc đi vào phòng khách.
Ánh mắt người đàn ông rơi xuống bụng cô, Hứa Tình Thâm ngồi xuống: Có chuyện gì cần dặn dò sao?
Còn không đến ba tháng nữa, cô sẽ sinh phải không?
Ừm. Hứa Tình Thâm điều chỉnh thế ngồi, đột nhiên nghĩ đến Phó Kinh Sênh nên mở miệng nói: Tôi biết, tôi mang thai, làm gì cũng bất tiện, nếu anh muốn tìm người lại từ đầu, đừng ngại.
Sau khi sinh con, sẽ nảy sinh rất nhiều vấn đề, cô có từng nghĩ sẽ giải quyết thế nào chưa? Tỷ như ai sẽ chăm nó? Còn nữa, bây giờ phải làm giấy khai sinh thế nào, hộ khẩu ra sao? Cô không phải muốn để nó cả đời không có hộ khẩu đấy chứ? Khi lớn lên ngay cả đi học cũng không được.
Hứa Tình Thâm nghe vậy, mấy vấn đề này, sao cô có thể chưa từng nghĩ qua?
Ngày dự sinh càng lúc càng gần, lòng của Hứa Tình Thâm tự nhiên cũng càng lúc càng bất an, sau khi sinh đứa bé, chỉ có thể là cô chăm, chắc chắn sẽ mất việc. Hơn nữa ở cột họ tên cha, từ đầu đến cuối đều thiếu, không nhập khẩu được, tương lai chữa bệnh, đi học đều gặp trở ngại.
Những chuyện này, ép Hứa Tình Thâm đến mức càng lúc càng không thở nổi, cô thậm chí đã từng tưởng tượng, đợi con lớn hơn một chút, sẽ chạy đến hỏi cô: Mẹ ơi, ba ba ở đâu? Người khác đều nói rằng con là đứa trẻ không có ba, đều bắt nạt con, con muốn gặp ba con một lần...
Hứa Tình Thâm nghĩ đến đây, liền cảm thấy chịu không nổi nữa, gần như cả đêm ngủ không yên giấc. Cô không chịu đựng được việc con mình vì không có ba, mà nhận hết mọi sự kỳ thị, sống tự ti trên thế giới này.
Tôi... Cô mấp máy đôi môi, chỉ là không nói nên lời
Cha ruột của con cô đâu?
Hứa Tình Thâm cúi đầu: Anh ấy có cuộc sống của riêng mình.
Tôi có một đề nghị, muốn nghe không?
Hứa Tình Thâm ngước mắt lên, bốn mắt chạm nhau với anh: Đề nghị gì?
Kết hôn với tôi, cô cần một gia đình, tôi cũng cần, một công đôi việc.
Hứa Tình Thâm vuột miệng thốt lên, sau đó lắc đầu: Phó tiên sinh, tôi không có bụng dạ nào nói đùa với anh.
Tôi không hề đùa giỡn với cô, hay là, cô vẫn còn ôm hy vọng với ba của đứa bé, nếu không, cô không cảm thấy lời đề nghị này của tôi đối với cô, chính là con đường tốt nhất sao?
Nhưng mà hai chúng ta... Hứa Tình Thâm cảm thấy khó mà tin nổi: Tôi không muốn kết hôn.
Tôi cũng không muốn. Người đàn ông bắt chân dài chéo qua, áo sơ mi phẳng phiu, quần dài ôm lấy hình dáng đôi chân, đôi mắt Phó Kinh Sênh quét về phía Hứa Tình Thâm.
Xã hội này cho phép chúng ta không cần phải kết hôn, nhưng lại không chịu tiếp nhận việc sinh con riêng, điểm này, cô phải thừa nhận.
Đương nhiên Hứa Tình Thâm hiểu rõ, nhưng vẫn cảm thấy quá hoang đường: Phó tiên sinh, điều kiện của anh tốt như vậy, bảo tôi với anh... Hai chúng ta chắc chắn không thích hợp.
Tôi bảo cô kết hôn với tôi, cũng chưa từng bảo cô nhất định phải có quan hệ vợ chồng với tôi, hôn nhân có thể giúp cô giải quyết tất cả mọi phiền não. Rất nhiều cuộc hôn nhân, cũng không phải vì yêu nhau nên mới bắt đầu.
Sau khi từ đầu đến tai Hứa Tình Thâm đều căng ra, vẻ hoài nghi trong mắt vẫn chưa biến mất: Nhưng với điều kiện của anh, cũng không đến nỗi phải kết hôn với tôi, nếu anh muốn kết hôn, bên ngoài nhiều cô gái trẻ trung như vậy...
Vẻ mặt người đàn ông nghiêm túc, cắt đứt câu nói của Hứa Tình Thâm: Tôi không thích phụ nữ.
Hả, gì chứ?
Ánh mắt Phó Kinh Sênh dán chặt lên cô, lặp lại từng chữ một: Tôi, không thích phụ nữ.
Hứa Tình Thâm há hốc miệng, chẳng lẽ đây chính là ... trong truyền thuyết.
Người đàn ông cười lạnh: Cô xem, bất kỳ ai biết, đều sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn tôi, cũng giống như con của cô sau này sẽ bị kỳ thị vây quanh.
Trái tim Hứa Tình Thâm đột nhiên bị bóp vụn, Phó Kinh Sênh tiếp tục nói: Cho nên cô đối với tôi mà nói, là tốt nhất, một gia đình, có vợ có con thì mới hoàn chỉnh, tôi có thể che chở cho cô, từ nay về sau, chúng ta đều không phải sống dựa vào ánh mắt của người khác.
Nội dung cuộc nói chuyện của Phó Kinh Sênh, bất ngờ đến mức khiến cho thần trí Hứa Tình Thâm thoáng chốc lạc đi đâu mất.
Người đàn ông đứng lên: Cô nên suy nghĩ một chút.
Vậy nên, ý của anh là muốn cô làm một đồng chí vợ, từ nay về sau không xem là cuộc sống hôn nhân, còn cô, là tấm bình phong tốt nhất che đậy Phó Kinh Sênh là người bình thường, nhưng đồng thời, Phó Kinh Sênh cũng biến cô và con thành tấm lá chắn tốt nhất.
Bởi vì, đây là cuộc sống phải không?
Thật sự khắp nơi đều tràn ngập sự 'ngạc nhiên'!
---
Trên đường Hứa Tình Thâm trở về, lại nhận được điện thoại của Hứa Minh Xuyên.
Alo, Minh Xuyên?
Chị, chị tan sở chưa?
Hứa Tình Thâm vác theo cái bụng lớn, dừng lại ven đường: Vừa hết giờ làm việc, sao vậy?
Ba lệnh cho em ngày mai cùng ba đến đấy.
Hứa Tình Thâm vừa nghe thấy, lật đật ngăn lại: Một mình chị ở đây tốt lắm, mọi người không cần lo lắng cho chị.
Chị dọn đi cũng mấy tháng rồi, lần nào cũng nói tốt lắm tốt lắm, nhưng chị chưa bao giờ về, chị nói mọi người sao có thể yên tâm đây?
Hứa Tình Thâm biết rõ, có một số việc sớm muộn cũng không thể giấu nữa, trừ khi cô cả đời cắt đứt liên hệ với người nhà: Minh Xuyên, ngày mai chị được nghỉ, hay là để chị quay về.
Thật ư? Vậy thì tốt quá.
Ngày mai... mẹ có nhà không?
Hứa Minh Xuyên biết cô không muốn gặp Triệu Phương Hoa: Chị yên tâm, ngày mai mẹ đưa bà ngoại đi khám bệnh, không đến chiều thì sẽ không về đâu.
Tốt lắm.
Hứa Tình Thâm cúp điện thoại, cũng không phải cô không muốn gặp Triệu Phương Hoa, chỉ là mọi người đều là phụ nữ, cô sợ sẽ có nhiều chuyện không qua được ánh mắt của Triệu Phương Hoa.
---
Hôm sau.
Hứa Tình Thâm một mình ra ngoài, cô mặc một váy rộng thùng thình, thời gian này trời rất nóng, cô không đến thẳng nhà, sau khi đến gần tiệm thuốc, cũng chưa vào ngay, mà vào một quán cơm.
Hứa Minh Xuyên nhận được điện thoại của Hứa Tình Thâm, sau đó đi cùng với Hứa Vượng đến, trong tiệm thuốc đã có người trông, vào quán ăn, cách giờ cơm vẫn còn khá sớm, Hứa Tình Thâm ngồi trong một góc, nhìn thấy bọn họ đi đến, vẫy vẫy tay.
Chị! Hứa Minh Xuyên vui vẻ nói về hướng Hứa Vượng: Ở kia kìa!
Hai người bước nhanh đến trước bàn, Hứa Tình Thâm cũng không đứng lên: Ba, Minh Xuyên.
Hứa Vượn kéo ghế ra ngồi xuống: Tình Thâm, tại sao không về nhà hả? Sáng nay ba đã mua không ít đồ ăn rồi!
Mọi người đều rất vất vả, vẫn là nên ăn ở tiệm thì hơn.
Hứa Vượng nhìn cô, có không ít lời muốn hỏi: Công việc mới thế nào? Đã quen chưa? Một mình ở bên đấy, có tốt không?
Ba, mọi thứ con đều tốt.
Chị, chị thế này hình như hơi béo ra thì phải. Hứa Minh Xuyên không ngừng quan sát cô: Thêm chút thịt, cho nên đẹp hơn trước.
Em bớt đi. Gần đây khẩu vị của Hứa Tình Thâm đúng là tốt hơn nhiều so với trước đây, cô rót cho Hứa Vượng một ly nước: Ba, bên đó con không sống một mình.
Ý con là?
Hứa Tình Thâm cụp mắt xuống, rót đầy ly nước: Con quen một người, anh ấy thật sự không tệ, con đã có thai.
Hứa Minh Xuyên há miệng, trong tay vẫn cầm cái ly trống rỗng: Hả? Chị, chị chị, chị có thai?
Ừm. Hứa Tình Thâm nhìn cậu nhóc một chút: Cũng không phải em có thai, em phản ứng dữ dội như vậy làm gì?
Không phải... chuyện này quá bất ngờ.
Cũng không hẳn. Hứa Tình Thâm hời hợt cất lời: Anh ấy đối xử với chị không tồi, vậy là đủ rồi.
Anh ta làm gì? Bao nhiêu tuổi?
Lãnh đạo công ty, bẳng tuổi chị. Hứa Tình Thâm thuận miệng nói ra.
Chị, chị mang thai mấy tháng rồi?
Hứa Tình Thâm dựa vào cái bàn trước mặt, hơn phân nửa bụng giấu bên dưới, còn có khăn trải bàn che đi: Ba tháng rồi.
Hứa Vượng biết con gái luôn luôn có chủ kiến, hơn nữa từ nhỏ cũng chưa từng quản quá nhiều chuyện của cô, tất thảy mọi chuyện lớn nhỏ gần như đều do cô quyết định: Vậy... lúc nào con dẫn nó đến gặp một chút được không?
Được, lần này anh ấy ra ngoài, khi anh ấy có thời gian, thì con lại không rảnh, cuối cùng không thể cùng nhau đến.
Ừm.
Khi gần đến giờ cơm, Hứa Tình Thâm chọn món, Hứa Minh Xuyên đứng lên ngắm nghía cái bụng của cô một chút, Hứa TÌnh Thâm kéo khăn trải bàn lên: Làm gì đấy?
Em muốn xem cái bụng của chị một chút.
Có gì hay mà xem. Hứa Tình Thâm cầm thực đơn: Em chọn đi, muốn ăn gì thì chọn.
Ờ.
Hứa Vượng nhìn con gái, có chút phân vân, dựa vào tính cách của Hứa Tình Thâm, chắc chắn cô vừa quen người đàn ông kia: Tình Thâm, nhân phẩm của đối phương có đáng tin không?
Ba, con biết ba lo lắng chuyện gì, yên tâm đi ạ, đáng tin, anh ấy đối xử với con vô cùng tốt, con sẽ hạnh phúc.
Vậy thì tốt.
Sau khi món được dọn lên, Hứa Tình Thâm bảo Hứa Minh Xuyên ăn nhiều một chút: Đúng rồi, khi nào mẹ về?
Thế này chắc cũng phải đến chiều.
Hứa Tình Thâm khẽ gật đầu, thời gian ăn bữa cơm này rất dài, Hứa Minh Xuyên có phần thấp thỏm: Chị, chúng ta về nhà đi.
Nhà thì chị không về được, chị sẽ về thẳng bên kia.
Tại sao vậy?
Ba lát nữa còn phải đến tiệm thuốc, còn không bẳng chúng ta ở đây nói chuyện một chút.
Hứa Vượng gật đầu: Đúng vậy, chị con hiếm khi trở về, huống hồ lại đang mang thai, không nên đi tới đi lui.
Khoảng hơn một giờ, Triệu Phương Hoa gọi điện đến.
Hứa Vượng nói vài câu, sau đó cúp máy, sắc mặt có phần không vui, Hứa Tình Thâm cầm lấy tui bên cạnh: Mẹ về rồi à?
Ừm, nói là trong tiệm không có ai trông, loạn cào cào lên.
Các người mau về đi thôi, con cũng phải đi rồi.
Như vậy sao được, để Minh Xuyên đưa con đến trạm xe đi...
Hứa Tình Thâm vẫn ngồi yên một chỗ không hề đứng lên, cô cầm vài thứ trên cái ghế bên cạnh đưa về phía Hứa Minh Xuyên: Đây là con mua cho mọi người, lát nữa sau khi ra ngoài con sẽ đón xe, không cần mọi người phải chạy qua chạy lại, mau đi đi.
Chị, chúng ta cùng ra ngoài.
Đúng vậy, đi thôi. Hứa Vượng nói, đẩy ghế ra đứng dậy.
Không được, buổi tối anh rể em trở lại, chị đã nói với anh ấy, sẽ gọi một phần lươn xối mỡ ở đây cho anh ấy nếm thử một chút, chị còn phải bảo tiệm làm nữa, các người đi đi.
Vậy được, khi ra ngoài nhớ đón xe, không được tiết kiệm.
Hứa Tình Thâm cười khẽ: Con biết, các người đi đi.
Hứa Vượng đến trước bàn, bảo Hứa Minh Xuyên đợi ông một lát, Hứa Vượng nói với nhân viên: Cô ấy muốn một phần lươn xối mỡ, đóng gói, bao nhiêu tiền vậy? Tôi tính trước hết.
Vâng.
Hứa Tình Thâm không đi theo bọn họ, cũng bởi vì cái bụng của cô không gạt được người khác, lớn thế này... nói là ba bốn tháng căn bản không thực tế.
Cô ngồi một lúc, sau khi khẳng định hai người đã rời khỏi, cầm túi ra trước quầy.
Hứa Tình Thâm móc ví ra định tính tiền, nhân viên kiểm tra số bàn: Cả bàn đã được thanh toán, còn nữa, cô muốn một phần lươn xối mỡ lập tức sẽ có ngay, đang đóng gói.
Hứa Tình Thâm khẽ run, thoáng chốc cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra, trong lòng cảm thấy ấm áp, một lát sau, cô nhận lấy cái hộp phục vụ đưa đến.
Trước đây, Tống Giai Giai vẫn luôn liên lạc với cô, nhưng bây giờ Hứa Tình Thâm như vậy, cũng không dám giáp mặt với cậu ấy. Tính cách Tống Giai Giai rất dễ kích động, lại hay nói thẳng, cậu ấy cáu kỉnh lên sẽ đi, xông đến tìm Tưởng Viễn Chu nói lý lẽ cũng không phải là chuyện không thể.
Hứa Tình Thâm ra khỏi cửa, ở trên đường đón taxi, sau khi lên xe, cô nói với tài xế: Đến bến xe phía nam.
Được.
Xe lái về phía trước, Hứa Tình Thâm ngồi sau xe, chiếc hộp trong tay vẫn còn nóng hôi hổi, cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng bắt đầu chua xót khó chịu.
Nơi đây mặc dù không có bao nhiêu là hồi ức tốt đẹp, nhưng rốt cuộc vẫn là nơi cô lớn lên, thật ra cô không hề muốn rời đi, cô sợ phải trở lại căn nhà kia, cô quạnh trống trải, ngoại trừ Phó Kinh Sênh ra, cô không quen ai khác.
Không người thân, không bạn bè, cộng với cơ thể không thoải mái, ép đến mức Hứa Tình Thâm càng lúc càng mỏng manh.
Cô giơ bàn tay lên khẽ lau mi mắt, Hứa Tình Thâm cũng không biết được mấy tháng này cô làm thế nào mà chống đỡ được, chỉ là cô tự an ủi chính mình, trải qua một ngày rồi lại một ngày.
Xe tiếp tục đi về phía trước, muốn đến bến xe phía nam, nhất định phải đi qua đường này, nhưng đường đang kẹt xe.
Chiếc xe đi thẳng, một chiếc xe khác xếp hàng phía sau giống như vậy.
Lão Bạch ngồi bên tài xế, báo cáo xong vài chuyện của bệnh viện, anh chỗ ngồi sau xe, người đàn ông đang dựa ở kia, dường như đã thiếp đi.
Tài xế khẽ nói: Đoạn đường này tương đối kẹt xe.
Không sao, tiếp theo cũng không có chuyện gì quan trọng cần xử lý, trực tiếp về Cửu Long Thương là được.
Trong xe bật điều hòa, khi xe chậm rãi di chuyển, Tưởng Viễn Chu đột ngột tỉnh lại, mắt anh đỏ quạch, vừa nhìn đã biết ngủ không ngon, miệng vẫn còn thở hổn hển. Lão Bạch vội quay đầu lại nhìn: Tưởng tiên sinh, ngài không sao chứ?
Hai ngón tay Tưởng Viễn Chu day day đầu mày: Tắt điều hòa đi, nhức đầu.
Vâng. Tài xế đáp lại, cùng lúc nhìn sang Lão Bạch một chút, bây giờ là mùa hè, trời ạ, xếp hàng thế này làm sao chịu được?
Không được vài phút, trong xe bắt đầu trở nên ngột ngạt, nhưng cũng không cách nào mở cửa sổ, một tay Tưởng Viễn Chu chống lên gò má, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Sau khi Lão Bạch nghiêng người qua, nhìn thấy người đàn ông đang say sưa nhìn về phía xa, đây đã trở thành tình trạng bình thường của Tưởng Viễn Chu, trừ lúc công việc cường độ cao đặt trên người của anh ra, thì anh mới lộ ra trạng thái của người bình thường.
Hứa Tình Thâm ngồi trong xe, vất vả lắm mới lết qua được cây đèn giao thông, nhưng đường vẫn kẹt. Sau khi nhích được một đoạn, tài xế nhìn cô, hỏi dò: Phía trước chính là bến xe phía Nam, cô xem, lái đến đó cũng phải hai mươi phút, nhưng nếu cô đi bộ thì chỉ năm phút...
Vâng. Hứa Tình Thâm phục hồi thần trí: Vậy anh dừng bên kia đi, tôi tự đi là được.
Vâng.
Sau khi xe dừng hẳn, Hứa Tình Thâm đẩy cửa bước xuống, mặt đất cực kỳ nóng, nóng đến chân cũng hửng đỏ.
Cách sau đó không xa, xe của Tưởng Viễn Chu vẫn đang di chuyển, tài xế nóng đến túa mồ hôi, ngay cả Lão Bạch cũng chịu không nổi. Anh quay đầu lại nhìn Tưởng Viễn Chu, thấy áo sơ mi trắng của anh cũng sắp ướt đẫm, trán rịn một lớp mồ hôi, nhưng anh vẫn im lặng không nói lời nào.
Lão Bạch lau mồ hôi: Tưởng tiên sinh, bật điều hòa đi, ngài như vậy chắc chắn chịu không nổi đâu.
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn lại người mình, cả cánh tay đều đầy mồ hôi, cổ áo là nơi khó chịu nhất, gần như dính vào cổ, tựa như đang dùng lực siết lấy cổ anh. Anh khẽ phất tay, vẻ mặt có chút khó chịu, chắc đang say sưa suy nghĩ chuyện gì đó, không muốn bị quấy rầy.
Tài xế chạy về trước được vài thước, ánh mắt vượt ra ngoài, trông thấy một hình bóng quen thuốc.
Anh nhìn lại thật kỹ, trước đây có một khoảng thời gian anh chịu trách nhiệm đưa đón Hứa Tình Thâm, cho nên có ấn tượng rất sâu với cô, người kia, hình như là Hứa Tình Thâm phải không?
Tài xế thấy vậy, chạy vào khe hở giữa các xe đằng trước, muốn lái đến trước người Hứa Tình Thâm.
/475
|