Editor: Lữ
Anh đau tim thật mà.
Ánh mắt Hứa Tình Thâm dời lại bệnh án, Tưởng Viễn Chu này từ trước đến nay chưa từng đổ bệnh, còn việc khám bệnh ở Tinh Cảng, tiền sử bệnh cũng không viết?
Trên quyển sổ sạch tinh, một chữ cũng không có.
Hứa Tình Thâm cầm bút ký tên chấm lên trên vài chấm: Tại sao không khám bệnh tại Tinh Cảng.
Không có tiền.
Hứa Tình Thâm hơi cáu, lại chống mắt nhìn anh: Anh!
Tưởng Viễn Chu thò tay chỉ chỉ vào máy tính của cô: Không phải bây giờ em không gọi tên này của anh sao?
Nét mặt cô không đổi nhìn anh chằm chằm, được, còn lật mặt rất nhanh.
Hứa Tình Thâm nhìn tài liệu trong máy tính: Vương Tam Hoa, hai mươi lăm tuổi, đau ngực? Có phải nguyên nhân do lớn tuổi không?
Không phải là đau ngực, mà là đau tim.
Như nhau.
Em là bác sĩ, không làm rõ như vậy không được.
Hứa Tình Thâm nghiêng đầu, nhìn về phía Lão Bạch đang nghiêm chỉnh đứng cách đó không xa, sau đó nhướn mày hỏi sang hướng Tưởng Viễn Chu: Đó là chồng chị à? Quá chu đáo, còn đưa chị đến đây khám bệnh.
Sắc mặt Lão Bạch kỳ quái dời ánh mắt, ngón trỏ Tưởng Viễn Chu khẽ day huyệt thái dương, Hứa Tình Thâm đóng bệnh án lại: Bất kể chị đau ngực hay là đau tim, chị cũng đã đến phòng khám, chị có thể hỏi ở bàn hướng dẫn, sau đó lại lấy số, tôi đây khám không được.
Vậy thì tôi đau đầu. Tưởng Viễn Chu nói ngay.
Sắc mặt Hứa Tình Thâm lại thêm khó coi: Tôi vẫn còn rất nhiều bệnh nhân.
Y tá sẽ sắp xếp họ cho những bác sĩ khác, em cũng không phải chuyên gia nổi tiếng, không cần có gánh nặng tâm lý lớn như vậy.
Có cách công kích người khác thế này sao? Hứa Tình Thâm cười nhạt với anh: Đúng vậy, hai năm bỏ không, bây giờ quay lại làm bác sĩ, mọi thứ phải bắt đầu lại, khẳng định cách cái vị trí chuyên gia kia ngày càng xa.
Tưởng Viễn Chu thu lại vẻ cợt nhả: Tình Thâm.
Gọi tôi là bác sĩ Hứa.
Người đàn ông nhíu mày một cái, Hứa Tình Thâm tiện tay mở bệnh án: Đau đầu phải không.
Phải.
Bắt đầu khi nào?
Cách đây khoảng một năm.
Hai ngón tay Hứa Tình Thâm khẽ nắm chặt tờ khai thật mỏng kia: Trước đây có triệu chứng nào không?
Không có.
Biết nguyên nhân gây ra không?
Biết, phụ nữ.
Hứa Tình Thâm kiềm chế, cố hết sức để tâm trạng của mình không bị anh làm cho chệch hướng: Quá nhiều phụ nữ, cho nên đau đầu đúng không?
Hứa Tình Thâm!
Cô không hề ngước mắt lên: Tôi kê cho anh ít thuốc.
Đây là đuổi đi?
Chẳng thế thì sao? Hứa Tình Thâm vặn lại: Chẳng lẽ anh yên tâm, để tôi tùy tiện làm phẫu thuật cho anh.
Nếu đổi lại là bệnh nhân khác, tuyệt đối em sẽ không làm cho qua chuyện.
Dĩ nhiên. Hứa Tình Thâm thành thật lên tiếng: Người khác đến để khám bệnh, có thể phải dành riêng một ngày xin nghỉ chạy đến, xếp hàng cả buổi vất vả đợi đến lượt. Nhưng anh thì khác, cho dù tôi có khám bệnh, kê đơn thuốc cho anh, thuốc này anh cũng sẽ không uống, chúng ta hà tất phải lãng phí thời gian của mọi người chứ.
Cánh tay Tưởng Viễn Chu chống lên bàn làm việc của cô, người hơi nghiêng về phía trước: Chúng ta có thể đừng vừa gặp mặt, đã giương cung bạt kiếm như vậy hay không?
Tưởng tiên sinh, tôi cũng không dám.
Kết cục của chủ nhiệm Chu em cũng thấy đó, em yên tâm, những kẻ khác anh cũng sẽ không bỏ qua, chỉ cần là người có dính líu đến chuyện kia, anh sẽ không để cho tất cả bọn họ có kết quả tốt.
Hứa Tình Thâm nghe vậy, trong mắt vẫn không giấu được phần chấn động, cô khẽ cúi đầu: Tôi hiểu, chúc anh sớm ngày thành công, nếu như vậy, cô Tưởng cũng an tâm ra đi.
Ánh mắt kinh ngạc của Tưởng Viễn Chu rơi về phía cô, ý tứ trong câu nói này của Hứa Tình Thâm, anh không hiểu cho lắm. Cô đã sớm không quan tâm đến báo ứng của người khác, có phải bởi vì cô, chỉ biết những trừng phạt mình phải nhận, cô đều đã nhận, về phần người khác, cô không xen vào không.
Đối mặt với một Hứa Tình Thâm như vậy, anh luôn cảm thấy cô dường như quá kín kẽ, thật sự có phải bởi vì cô có gia đình của mình, cho nên những chuyện trước đây đã không còn quan trọng chút nào không?
Hứa Tình Thâm đưa đơn đã kê đến tay anh, nhưng Tưởng Viễn Chu không hề đưa tay ra nhận, Lão Bạch đi về phía anh: Tưởng tiên sinh, thời gian không còn nhiều, lát nữa còn phải quay về Tinh Cảng giải quyết nhiều việc, còn nửa tiếng nữa đến thời gian hẹn người.
Tưởng Viễn Chu nghe xong, đứng lên: Tốt lắm, lần sau quay lại.
Hứa Tình Thâm há hốc mồm, mắt nhìn Tưởng Viễn Chu xoay người rời khỏi, Lão Bạch cầm lấy bệnh án trên bàn, họ đi dứt khoát, nhanh như một cơn gió, giống như vi phục xuất tuần.
Ra khỏi bệnh viện Thụy Tân, xe đã đợi ở cửa, hai người một trước một sau ngồi vào. Tài xế khỏi động xe ngay lập tức, Lão Bạch hướng về phía người đàn ông ngồi sau xe: Tưởng tiên sinh, xem ra cô Hứa rất hợp với nơi này.
Cô ấy thích hợp nhất, chính là làm bác sĩ.
Cho nên, ngài mới để Tổng giám đốc Mẫn giúp chuyện này. Lão Bạch khẽ cười: Ngài biết rõ đối với cô Hứa mà nói, một lần nữa quay lại làm bác sĩ phẫu thuật, so với việc làm một bác sĩ tư nhân, có cảm giác thành tựu hơn nhiều.
Còn có một nguyên nhân.
Nguyên nhân gì?
Tưởng Viễn Chu không chút vết tích rướn môi mỏng: Cô ấy đi theo Tổng giám đốc Mẫn, cơ hội cho chúng tôi gặp mặt đã ít lại càng thêm ít, không giống như bây giờ ở Thụy Tân, chỉ cần lấy một số, không chỉ có thể gặp, mà cô ấy cũng không thể quay đầu bỏ chạy.
Lão Bạch nghe thế, đôi mắt mở to không ít, thật là đáng để học hỏi nha! Ban đầu nguyên nhân duy nhất anh nghĩ đến chính là Tưởng Viễn Chu hổ thẹn trong lòng, cho nên mới thông qua Tổng giám đốc Mẫn sắp xếp cho Hứa Tình Thâm một công việc thế này, để cô một lần nữa được quay về làm bác sĩ, vui vẻ một chút, lại không nghĩ rằng hóa ra vẫn còn một nguyên nhân sâu xa khác.
Chuyện của chủ nhiệm Chu rất ầm ĩ ở Đông Thành, sau khi phẫu thuật thất bại, gia đình bệnh nhân quả nhiên nói được làm được, không ngừng dạy dỗ ông ta, còn trắng trợn khơi mào tất cả với truyền thông.
Con gái chủ nhiệm Chu vốn dĩ có một công việc rất vẻ vang, hơn nữa bát cơm còn vững chắc, cơ bản nửa đời sau không cần phải lo, cái loại ôm bát vàng là có thể chờ đến khi về hưu, thế nhưng chỉ trong một đêm, bởi vì vấn đề tác phong đã bị đuổi.
Đối với một người phụ nữ mà nói, lý do như vậy thật giống như một thau nước bẩn, sau khi hắt lên người có làm thế nào đi nữa cũng sẽ không sạch sẽ lại được.
Lăng Thời Ngâm ngồi trong phòng khách, trên màn hình phát tin tức hai ngày trước, cô nhìn đến buồn bực, vội chộp lấy điều khiển chuyển kênh.
Đột nhiên chủ nhiệm Chu xảy ra chuyện, nếu không phải có những tin tức này, cô vẫn không biết.
Dẫu sao chủ nhiệm Chu cũng không biết năm ấy ông ta giúp nhà họ Lăng làm chuyện kia, hiện tại chuốc vạ vào thân, đương nhiên ông ta cũng không có cách nào tìm được đến nhà họ Lăng mà nói chuyện.
Lúc trước gọi điện Lăng Thời Ngâm gọi điện đã hỏi qua Lăng Thận, bên kia còn thoải mái an ủi cô không có việc gì, người của trung tâm kiểm nghiệm là của anh, khi Tưởng Viễn Chu rời khỏi Đông Thành anh ta đã sớm thông báo rồi, kết quả giống hai năm trước y như đúc, không có sai sót.
Từ phản ứng của Tưởng Viễn Chu sau khi trở lại Đông Thành, chắc chắn, anh không tra ra được bằng chứng nào quan trọng.
Nhưng sự cố của chủ nhiệm Chu, rốt cuộc có liên quan đến Tưởng Viễn Chu hay không?
Lăng Thời Ngâm trăm mối không có lời giải, càng không dám khinh thường, luôn cảm thấy trên đỉnh giống như đang treo một cây đao.
Khi Tưởng Viễn Chu trở lại, Lão Bạch theo phía sau anh, người giúp việc ra khỏi nhà bếp, vẫn đi lại chào hỏi như mọi ngày: Tưởng tiên sinh, thật khéo, cơm tối vừa làm xong, thì ngài về, muốn dùng bây giờ không ạ?
Không cần.
Lăng Thời Ngâm tắt TV, một tay ôm lấy Duệ Duệ bên cạnh: Mau, ba ba về rồi.
Cô bế Duệ Duệ bước nhanh đến trước mặt Tưởng Viễn Chu: Đói bụng chưa? Mau ăn cơm thôi.
Tưởng Viễn Chu vươn hai tay ra, Duệ Duệ nhào về phía anh, sau khi người đàn ông nhận lấy con trẻ, nhìn Lăng Thời Ngâm trước mặt. Khóe miệng Lăng Thời Ngâm khẽ cong lên, dường như rất thích nhìn cảnh tượng này, đầu mày thả lỏng, trong mắt có vẻ mong đợi, dường như đang đợi Tưởng Viễn Chu mở miệng.
Người đàn ông khẽ vỗ về sau lưng Duệ Duệ, sau đó nói với người giúp việc bên cạnh: Chị đi lên giúp cô Lăng thu dọn hết tất cả đồ đạc.
Người giúp việc nhìn hai người một chút: Mọi người định ra ngoài sao?
Lăng Thời Ngâm cũng cảm thấy quái lạ: Đi đâu vậy?
Lão Bạch. Tưởng Viễn Chu nghiêng mặt.
Lão Bạch đứng bên cạnh đáp lời: Vâng.
Lát nữa đưa cô Lăng về nhà.
Ánh mắt Lão Bạch xuất hiện đôi chút giật mình, người giúp việc cũng có phần khiếp sợ, còn đối với Lăng Thời Ngâm mà nói, phản ứng khi nghe như vậy, thật giống như bản thân đột nhiên biến thành cái đầu gỗ, chân tay tê dại, đầu như thắt nút nói không nên lời.
Người giúp việc xác định bản thân mình không hề nghe lầm, chị có chút đồng cảm nhìn sang Lăng Thời Ngâm, Lăng Thời Ngâm mãi một hồi lâu, ngón tay mới siết lại, kéo hồn mình trở về.
Viễn Chu, chuyện, chuyện gì xảy ra vậy?
Lời này, cô về hỏi người nhà mình đấy.
Trong lòng Lăng Thời Ngâm hoảng hốt: Người, người nhà em thế nào?
Tưởng Viễn Chu giao Duệ Duệ cho người giúp việc: Lên lầu trước, dọn hết đồ đạc của cô Lăng ra.
Vâng.
Người giúp việc đón lấy Duệ Duệ sau đó đi lên lầu, Lăng Thời Ngâm nghiêng đầu sang nhìn, có phần không muốn, ánh mắt cô ta lại dời lên khuôn mặt Tưởng Viễn Chu: Viễn Chu, anh nói cho rõ ràng được không?
Loại thuốc hai năm trước cho dì nhỏ, tôi đã điều tra ra được, bản thân thuốc đó có vấn đề, liều lượng của một thành phần nào đó được tăng gấp đôi, nên mới dẫn đến cơ thể của dì nhỏ quá tải mà chết.
Lăng Thời Ngâm nghe vậy, sự sợ hãi lộ hẳn ra mặt: Thật chứ?
Cô ta không thể khẳng định Tưởng Viễn Chu có đang thăm dò mình hay không, nhưng suy cho cùng Lăng Thận cũng là anh trai của cô, anh ấy chắc chắn không lừa cô.
Đương nhiên.
Lăng Thời Ngâm mặt đầy vô tội: Cứ cho có thể là như vậy, nhưng có liên quan gì đến nhà họ Lăng sao?
Cô cảm thấy không có liên quan ư?
Lăng Thời Ngâm chớp chớp đôi mắt, mi mắt ửng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ngỡ ngàng: Về phương diện này có phải có hiểu lầm gì không?
Sau khi dì nhỏ của tôi mất, Hứa Tình Thâm bị đuổi ra ngoài, cô nói xem, như vậy có lợi cho ai nhất? Ánh mắt Tưởng Viễn Chu buộc chặt lấy Lăng Thời Ngâm không tha. Khi ấy, chắc là cô đang mang thai chứ nhỉ?
Lăng Thời Ngâm hốt hoảng hấp tấp lắc đầu: Không thể nào, quan hệ giữa em và dì nhỏ tốt như vậy, em sẽ không hại dì ấy.
Tưởng Viễn Chu cất bước đi vào phòng khách, Lăng Thời Ngâm theo sau, nhìn anh ngồi xuống: Người nhà của em cũng sẽ không...
Suy cho cùng cô hiểu gia đình mình nhiều bao nhiêu? Ánh mắt Tưởng Viễn Chu u ám, bắn về người phụ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp trước mặt. Nếu như cô quá hiểu bọn họ, trước đây cũng sẽ không bị lừa đến nhà họ Tưởng. Nhà họ Lăng các người cũng không phải gia đình thấp kém, nhưng lại có thể đẩy con gái mình ra ngoài, thủ đoạn như vậy có bao nhiêu ti tiện, còn cần tôi phải nhắc nhở cho cô ư?
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm thoắt trắng thoắt xanh, môi run lẩy bẩy, Tưởng Viễn Chu không biết, nhưng trong lòng cô thì rõ ràng, ban đầu nhà họ Lăng phản đối, nhưng cô vẫn cố chấp nghe theo lời Tưởng Đông Đình, cô gạt người nhà, một mình đi đến tiểu lâu.
Cô chỉ có thể thanh minh: Xem như là như vậy, nhưng dì nhỏ vô tội.
Để có thể gạt đi tảng đá ngáng đường Hứa Tình Thâm, một người như dì nhỏ thì tính là gì? Tưởng Viễn Chu lộ ra ánh nhìn tàn nhẫn. Nếu bây giờ cô không tin, vậy nói cho tôi biết, ngoại trừ nhà họ Lăng ra, còn ai có thể? Những thứ thuốc kia rõ ràng nhằm vào dì nhỏ và Hứa Tình Thâm, chỉ có dì nhỏ chết trong tay cô ấy, mới có khả năng tôi và cô ấy trở mặt thành thù, kế hoạch này rất hoành tráng, rất khó nhọc phải không?
Không. Lăng Thời Ngâm gấp đến gần như khóc thành tiếng: Viễn Chu, không phải như vậy, ban đầu ba me em hi vọng chúng ta có thể ở cùng một chỗ, nhưng tấm lòng họ lương thiên, không làm được loại việc như hại đến mạng người, trong đây nhất định có sự hiểu lầm, em biết anh vừa nhận được kết quả kiểm tra, nhất định là lửa giận che mở lý trí, anh tỉnh táo suy nghĩ một chút...
Nếu không phải tỉnh táo cân nhắc, cũng sẽ không đợi đến ngày hôm nay tôi mới bắt cô đi.
Giọng nói Lăng Thời Ngâm đứt quãng, khẽ cắn môi: Viễn Chu, nếu anh có chứng cứ chứng minh nhà họ Lăng hãm hại dì nhỏ, vậy em không còn lời nào để nói, nhưng như anh bây giờ...
Tôi không bằng không chứng, tôi cũng không cần phải xét xử công bằng, cho nên không cần chứng cứ, tự tôi nhận định là được, nhà họ Lăng có tội, cô là con gái nhà họ Lăng, sao có thể ở lại nơi này?
Lăng Thời Ngâm hoàn toàn mông muội, nước mắt rơi lã chã: Thế này không công bằng với em.
Tại sao tôi phải công bằng với cô?
Đừng...
Tưởng Viễn Chu khẽ vắt chéo chân, ánh mắt nhìn về phía cô: Thời Ngâm, sau khi chuyện đêm ấy phát sinh, rõ ràng cô đã nói với tôi, chỉ xem đó là sai lầm bỏ qua là được, tôi không có ý với tôi, tôi cũng không có chút nào tình cảm với cô, cô tiếp tục giữ vững thái độ như vậy, không phải là hay nhất sao?
Nhưng bây giờ không giống thế, chúng ta còn có đứa con.
Có con cũng vậy thôi.
Lăng Thời Ngâm chết trân tại chỗ, giống như bị rút hết cả linh hồn: Vậy Duệ Duệ thì sao?
Duệ Duệ theo tôi.
Tại sao? Lăng Thời Ngâm thê lương hỏi.
Cô vẫn chưa kết hôn, dẫn theo đứa nhỏ đối với cô không có lợi, Duệ Duệ là con tôi, tôi phải có trách nhiệm.
Lăng Thời Ngâm nước mắt ngập ngụa trên gương mặt: Nhưng nó cũng là con của em mà, Viễn Chu, anh đừng như vậy, Duệ Duệ không thể xa anh, cũng không thể xa em.
Tốt, vậy thì dựa theo pháp luật, trước tiên Duệ Duệ ở lại Cửu Long Thương, đợi sau khi xử xong nói tiếp.
Sau khi Tưởng Viễn Chu bỏ lại những lời này liền đứng dậy, Lão Bạch nhìn Lăng Thời Ngâm một chút, sau đó theo Tưởng Viễn Chu lên lầu.
Đến thư phòng, Lão Bạch giơ tay đóng cửa lại: Tưởng tiên sinh, chuyện hôm nay quá đột ngột.
Đột ngột thế nào?
Phía chủ nhiệm Chu, đã đánh rắn động cỏ, tôi cho rằng ít nhất ngài sẽ bình tĩnh trước mặt cô Lăng, dù sao ngài cũng đã nghi ngờ nhà họ Lăng rồi.
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, cười khẩy, trong mắt lộ vẻ châm chọc, nhưng lại không giống như đang cười: Có gì hay ho mà phải bình tĩnh, đầu mối chủ nhiệm Chu bị đứt, nhà họ Lăng cũng không có bất kỳ sơ hở nào, họ không phải bọn đần, năm ấy có thể bày ra ván cờ kia, cũng nghĩ đến sẽ có một ngày có người khác đi điều tra. Nếu đã như vậy, tôi tội gì phải dè dặt, vờ như không có chuyện gì xảy ra, người tôi không muốn nhìn thấy, hiện tại cũng không muốn nhìn thấy.
Lão Bạch cười cười: Cũng phải.
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu thoắt chốc nghiêm túc lại: Tôi nhớ ra một chuyện.
Chuyện gì?
Có một lần Hứa Tình Thâm bị hôn mê ở khách sạn, tay bị người khác sơn đỏ, cô ấy nói còn thấy được cả nhật ký của Phương Thành. Sau đó tôi có xem qua camera giám sát, xuất hiện một người, người kia khi ấy ở cùng một phòng bao với Lăng Thận, chính là người trong cục giám định thuốc.
Tưởng Viễn Chu bước nhanh đến trước bàn làm việc: Đúng vậy, tôi tuyệt đối nhớ không lầm, nhưng người này họ gì tôi lại quên mất, Lão Bạch, cậu nhanh chóng điều tra rõ.
Vâng.
Bên cục giám định thuốc kia, nói không chừng chính là người đã giở trò.
Tưởng tiên sinh, xem ra, chuyện đang dần sáng tỏ.
Tưởng Viễn Chu ngồi vào ghế làm việc, bàn tay đặt lên bàn.
Người giúp việc thu dọn xong mọi thứ, sau đó cùng theo Lão Bạch xuống lầu, hành lý của Lăng Thời Ngâm tương đối nhiều, dù sao từ nhỏ đã quen hưởng thụ, chưa từng ngược đãi bản thân mình.
Lăng Thời Ngâm ngồi trên sô pha trong phòng khách, Lão Bạch gọi tài xế đến, dặn anh ta đưa hành lý lên xe. Lão Bạch thấy Lăng Thời Ngâm ngồi đờ đẫn ở đó, anh đi đến vài bước: Cô Lăng.
Duệ Duệ đâu?
Ngủ rồi.
Hốc mắt Lăng Thời Ngâm cay cay, giọt nước mắt chảy như đê vỡ: Tôi không làm chuyện gì sai, tại sao có thể như vậy chứ?
Chuyện liên quan đến cô Tưởng, cũng không ai khuyên được Tưởng tiên sinh. Cũng giống như cô Hứa năm đó, cô ấy vô duyên vô cớ chịu nỗi oan ức lớn như vậy, khi đi cũng rất dứt khoát.
Lăng Thời Ngâm nghe vậy, dường như cũng nghe ra chút gì đó, cô ta khẽ lau mắt sau đó đứng lên.
Trở lại nhà họ Lăng, Lão Bạch và tài xế giúp cô ta cầm hành lý vào trong, ông bà Lăng đang ăn cơm tối, vừa nhìn thấy cảnh tưởng này, hốt hoảng buông đũa xuống.
Thời Ngâm, thế này là sao?
Lăng Thời Ngâm nén nước mắt đứng ở cửa, Lão Bạch nói với hai người họ: Tưởng tiên sinh giao cho tôi tiễn cô Lăng về.
Cái gì gọi là tiễn về? Lời này lọt vào tai, sao lại khó chịu như vậy chứ?
Đây là ý của Tưởng tiên sinh, xin cáo từ. Lão Bạch nói xong, xoay người dẫn theo tài xế rời khỏi.
Đứng lại!
Nhưng Lão Bạch không hề nghe theo, thoắt cái ra khỏi nhà họ Lăng, Lăng Thời Ngâm ngoảnh đầu lại nhìn một chút, sắc mặt cô tái nhợt, đôi mắt vẫn còn sưng lên.
Thời Ngâm à, xảy ra chuyện gì vậy?
Lăng Thời Ngâm không nói lời nào, nhấc chân đi ra ngoài, bà Lăng đuổi bước theo, giữ tay cổ tay cô lại: Con đi đâu?
Con đi tìm anh.
Bộ dạng này của con sao có thể khiến mẹ yên tâm được đây? Bà Lăng nhìn sang ông Lăng: Ông gọi cho bên kia, bảo Lăng Thận về đi.
Lăng Thời Ngâm nghe vậy, thò tay ôm chặt lấy bà Lăng.
Lăng Thận về đến nhà, Lăng Thời Ngâm nhìn qua không chút sức sống, anh đi đến trước sô pha: Thế này là thế nào?
Em gái con bị người ta đuổi ra khỏi nhà. Ông Lăng tức giận lên tiếng.
Tại sao?
Tự con hỏi nó đi, miệng mồm im ỉm, hỏi thế nào cũng không nói.
Lăng Thận ngồi xuống bên cạnh Lăng Thời Ngâm, vỗ về tay cô: Nói cho anh biết, tại sao lại đuổi em đi?
Anh. Cuối cùng trong đôi mắt Lăng Thời Ngâm cũng có một tia sáng: Thuốc ban đầu cho dì nhỏ uống có vấn đề, anh ấy nói chuyện này có liên quan đến nhà họ Lăng chúng ta.
Thuốc? Đầu mày Lăng Thận díu lại: Không thể nào, kết quả kiểm tra chắc chắn bình thường.
Nhất định anh ấy đã có cách để biết.
Ông bà Lăng ngồi bên cạnh quan sát, bà Lăng có chút khó tin lên tiếng: Hai anh em đang nói gì đấy, thuốc nào?
Lăng Thận trầm mặc một lát, nhưng dường như không nghe lọt lời của bà Lăng, anh vỗ nhẹ lên vai Lăng Thời Ngâm: Cùng lắm Tưởng Viễn Chu cũng chỉ biết thuốc có vấn đề, nhưng nếu muốn đào sâu thêm một bước, cậu ta cũng sẽ không điều tra được gì, trước mắt chỉ là nghi ngờ mà thôi, em không phải sợ, có Duệ Duệ ở Cửu Long Thương, em nhất định có thể quay về.
Sắc mặt ông Lăng sa sầm: Hai đứa nói cho rõ, có phải đã làm chuyện gì sau lưng ba hay không?
Ba, bọn con vẫn luôn ở dưới mí mắt ba, sao có thể làm ra chuyện gì? Lăng Thận nhấc tay lên, ngực lại truyền đến một cơn đau xé buốt, không phải anh sợ bị quở mắng, chỉ là có thêm người biết, là thêm một mối lo. Lăng Thời Ngâm cũng nói thêm vài câu, rồi lại rơi thêm vài giọt nước mắt, nhanh chóng chuyển đề tài.
Thời Ngâm. Bà Lăng thấy con gái như vậy, đương nhiên đau lòng khôn siết: Tưởng Viễn Chu này đều kiếm cớ, bây giờ nó giữ Duệ Duệ bên cạnh, nhưng rõ ràng không chịu tiếp nhận con, đột nhiên mẹ có một suy nghĩ rất đáng sợ.
Suy nghĩ gì?
Có nhớ lần trước ở bệnh viện nhìn thấy đứa bé kia không? Con gái của Hứa Tình Thâm.
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm khẽ thay đổi: Thì thế nào?
Con nói xem, con bé có phải là con gái của Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu không?
Mẹ!
Bà Lăng cũng nghiêm túc: Tưởng Đông Đình nói khi ấy Hứa Tình Thâm không có thai, con có tin không? Con nghĩ một chút đi, Tưởng Viễn Chu không muốn mẹ ruột của con trai, nhưng lại thiên vị mẹ của một đứa bé khác, còn dẫn theo cả con, mẹ luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Ngộ nhỡ con bé kia thật sự là con gái của nó thì sao? Thời Ngâm à, con đừng ngốc nghếch nữa, nó chính là đang chuẩn bị rước Hứa Tình Thâm về đấy?
Lăng Thời Ngâm nghe vậy, không khỏi nhìn sang Lăng Thời Ngâm một chút: Mẹ nói cũng có lý, trước đây không kiểm tra, là bởi vì cho rằng Hứa Tình Thâm trở lại cũng không tạo nổi sóng gió gì, nhưng hiện giờ xem ra, thật sự không thể không đề phòng.
Bàn tay Lăng Thời Ngâm buông thõng bên mình, nghĩ đến Lâm Lâm, nghĩ đến Hứa Tình Thâm, không khỏi siết chặt lại: Cách tốt nhất, chính là trực tiếp làm giám định DNA.
Nếu như đứa bé kia thật sự là con gái của Tưởng Viễn Chu, Lăng Thời Ngâm nghĩ đến, cô nhất định sẽ phát điên mất, ngay cả ý muốn giết người cũng có.
---
Mấy ngày sau, Bảo Lệ Cư Thượng.
Phó Kinh Sênh có việc phải ra ngoài, cả ngày chưa về, tối đến, Lâm Lâm ở nhà quấy khóc huyên náo, Hứa Tình Thâm định đưa con bé ra ngoài đi dạo một chút.
Cô vác theo hai cái túi, một mình lái xe, Lâm Lâm ngồi trên ghế dành cho trẻ em, sau khi đậu xe vào bãi, Hứa Tình Thâm vác túi, sau đó ẵm Lâm Lâm xuống.
Đóng cửa lại, Hứa Tình Thâm quan sát xung quanh một chút, cũng không biết vì lý do gì, cô luôn cảm thấy có gì đó là lạ, dường như đang có người theo dõi bọn họ.
Bên cạnh chỗ đậu xe, có một cặp ba mẹ trẻ đang dẫn theo con xuống, Hứa Tình Thâm đi theo họ, cô ôm chặt Lâm Lâm trong lòng, cảm giác bại lộ trước mặt người khác khiến cô bước nhanh hơn. Sau khi đi vào thang máy, Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm đứng trong một góc, tháng máy từ tấng hầm đi lên.
Đến lầu ba, người đứng trước ôm con ra ngoài, Hứa Tình Thâm vội vàng ra theo.
Lầu ba có hoạt động giành cho thiếu nhi, tương đối nhiều người, Hứa Tình Thâm không khỏi thở phào. Đến Du Nhạc Viên, Lâm Lâm nhìn biển banh rực rỡ sắc màu, hưng phấn giơ cao hai tay muốn chơi, HỨa Tình Thâm vốn định đưa con gái đến đây giết thời gian, không mong đợi còn có thể đưa Lâm Lâm đi dạo nữa.
Trả xong phí vào, Lâm Lâm còn nhỏ, những trò có thể chơi được không nhiều lắm, con bé thích biển banh, Hứa Tình Thâm liền bỏ con bé vào trong đó.
Lâm Lâm vui vẻ bổ nhào đến, còn Hứa Tình Thâm ngồi bên cạnh.
Không lâu sau, có thêm vài đứa bé khác đến cùng chơi với nhau.
Một người mẹ trẻ ngồi xuống bên cạnh Hứa Tình Thâm: Bé nhà chị bao lớn rồi, đáng yêu quá.
Hứa Tình Thâm cười cười: Hơn một tuổi.
Nhìn giống như một tuổi rưỡi ấy.
Ừm, lớn nhanh.
Rõ ràng Hứa Tình Thâm không muốn có quá nhiều trao đổi với người ngoài, cô luôn cảm thấy hôm nay có gì đó bất thường, tâm trạng thấp thỏm. Cô rút di động ra gọi cho Phó Kinh Sênh, lần thứ nhất, đầu bên kia không có người nghe, bà mẹ trẻ bên cạnh đặc biệt nhiệt tình: Gọi điện cho chồng chị hả?
Hứa Tình Thâm không quen người trước mặt, tự bản thân cũng không thạo việc làm thân, chỉ có thể kéo khóe miệng: Ờ.
Lần thứ hai gọi, tiếng chuông vừa vang lên, đầu bên kia đã vang lên giọng nói của Phó Kinh Sênh: Alo.
Có bận lắm không?
Ừm, bên này có chút việc, sao vậy?
Không sao. Hứa Tình Thâm hạ giọng, luôn cảm thấy bên cạnh có người thì mới có cảm giác an toàn: Em dẫn Lâm Lâm ra ngoài, đang chơi ở Du Nhạc Viên.
Có để chị Nguyệt theo không?
Không có, trong nhà cần thu dọn, em không để chị ấy đi.
Hình như Phó Kinh Sênh đứng dậy, lời nói quan tâm: Trong nhà bừa bộn một chút cũng không sao, sau này ra ngoài phải dẫn theo chị Nguyệt, một mình em mệt lắm.
Được, anh làm tiếp đi, em cho Lâm Lâm chơi một lát rồi về.
Chú ý an toàn.
Hứa Tình Thâm nghe Phó Kinh Sênh nói những lời như vậy, trong lòng bình tĩnh không ít, liếc mắt lại cũng không còn thấy bà mẹ trẻ ngồi bên cạnh nữa, theo bản năng cô nhìn về phía Lâm Lâm đã thấy người mẹ kia đến bên cạnh Lâm Lâm.
Ai chà, bé con này xinh xắn quá, càng nhìn càng mến nha. Lời còn chưa dứt, bàn tay đã muốn chạm vào đầu Lâm Lâm.
Đổi lại trong mắt người khác, hành động này không quá bất thường, nhưng Hứa Tình Thâm trời sinh mẫn cảm, đặc biệt thân thế của Lâm Lâm cần phải che giấu, cô biết chỉ cần một sợi tóc là có thể cho ra được một bản giám định thân phận cha con.
Anh đau tim thật mà.
Ánh mắt Hứa Tình Thâm dời lại bệnh án, Tưởng Viễn Chu này từ trước đến nay chưa từng đổ bệnh, còn việc khám bệnh ở Tinh Cảng, tiền sử bệnh cũng không viết?
Trên quyển sổ sạch tinh, một chữ cũng không có.
Hứa Tình Thâm cầm bút ký tên chấm lên trên vài chấm: Tại sao không khám bệnh tại Tinh Cảng.
Không có tiền.
Hứa Tình Thâm hơi cáu, lại chống mắt nhìn anh: Anh!
Tưởng Viễn Chu thò tay chỉ chỉ vào máy tính của cô: Không phải bây giờ em không gọi tên này của anh sao?
Nét mặt cô không đổi nhìn anh chằm chằm, được, còn lật mặt rất nhanh.
Hứa Tình Thâm nhìn tài liệu trong máy tính: Vương Tam Hoa, hai mươi lăm tuổi, đau ngực? Có phải nguyên nhân do lớn tuổi không?
Không phải là đau ngực, mà là đau tim.
Như nhau.
Em là bác sĩ, không làm rõ như vậy không được.
Hứa Tình Thâm nghiêng đầu, nhìn về phía Lão Bạch đang nghiêm chỉnh đứng cách đó không xa, sau đó nhướn mày hỏi sang hướng Tưởng Viễn Chu: Đó là chồng chị à? Quá chu đáo, còn đưa chị đến đây khám bệnh.
Sắc mặt Lão Bạch kỳ quái dời ánh mắt, ngón trỏ Tưởng Viễn Chu khẽ day huyệt thái dương, Hứa Tình Thâm đóng bệnh án lại: Bất kể chị đau ngực hay là đau tim, chị cũng đã đến phòng khám, chị có thể hỏi ở bàn hướng dẫn, sau đó lại lấy số, tôi đây khám không được.
Vậy thì tôi đau đầu. Tưởng Viễn Chu nói ngay.
Sắc mặt Hứa Tình Thâm lại thêm khó coi: Tôi vẫn còn rất nhiều bệnh nhân.
Y tá sẽ sắp xếp họ cho những bác sĩ khác, em cũng không phải chuyên gia nổi tiếng, không cần có gánh nặng tâm lý lớn như vậy.
Có cách công kích người khác thế này sao? Hứa Tình Thâm cười nhạt với anh: Đúng vậy, hai năm bỏ không, bây giờ quay lại làm bác sĩ, mọi thứ phải bắt đầu lại, khẳng định cách cái vị trí chuyên gia kia ngày càng xa.
Tưởng Viễn Chu thu lại vẻ cợt nhả: Tình Thâm.
Gọi tôi là bác sĩ Hứa.
Người đàn ông nhíu mày một cái, Hứa Tình Thâm tiện tay mở bệnh án: Đau đầu phải không.
Phải.
Bắt đầu khi nào?
Cách đây khoảng một năm.
Hai ngón tay Hứa Tình Thâm khẽ nắm chặt tờ khai thật mỏng kia: Trước đây có triệu chứng nào không?
Không có.
Biết nguyên nhân gây ra không?
Biết, phụ nữ.
Hứa Tình Thâm kiềm chế, cố hết sức để tâm trạng của mình không bị anh làm cho chệch hướng: Quá nhiều phụ nữ, cho nên đau đầu đúng không?
Hứa Tình Thâm!
Cô không hề ngước mắt lên: Tôi kê cho anh ít thuốc.
Đây là đuổi đi?
Chẳng thế thì sao? Hứa Tình Thâm vặn lại: Chẳng lẽ anh yên tâm, để tôi tùy tiện làm phẫu thuật cho anh.
Nếu đổi lại là bệnh nhân khác, tuyệt đối em sẽ không làm cho qua chuyện.
Dĩ nhiên. Hứa Tình Thâm thành thật lên tiếng: Người khác đến để khám bệnh, có thể phải dành riêng một ngày xin nghỉ chạy đến, xếp hàng cả buổi vất vả đợi đến lượt. Nhưng anh thì khác, cho dù tôi có khám bệnh, kê đơn thuốc cho anh, thuốc này anh cũng sẽ không uống, chúng ta hà tất phải lãng phí thời gian của mọi người chứ.
Cánh tay Tưởng Viễn Chu chống lên bàn làm việc của cô, người hơi nghiêng về phía trước: Chúng ta có thể đừng vừa gặp mặt, đã giương cung bạt kiếm như vậy hay không?
Tưởng tiên sinh, tôi cũng không dám.
Kết cục của chủ nhiệm Chu em cũng thấy đó, em yên tâm, những kẻ khác anh cũng sẽ không bỏ qua, chỉ cần là người có dính líu đến chuyện kia, anh sẽ không để cho tất cả bọn họ có kết quả tốt.
Hứa Tình Thâm nghe vậy, trong mắt vẫn không giấu được phần chấn động, cô khẽ cúi đầu: Tôi hiểu, chúc anh sớm ngày thành công, nếu như vậy, cô Tưởng cũng an tâm ra đi.
Ánh mắt kinh ngạc của Tưởng Viễn Chu rơi về phía cô, ý tứ trong câu nói này của Hứa Tình Thâm, anh không hiểu cho lắm. Cô đã sớm không quan tâm đến báo ứng của người khác, có phải bởi vì cô, chỉ biết những trừng phạt mình phải nhận, cô đều đã nhận, về phần người khác, cô không xen vào không.
Đối mặt với một Hứa Tình Thâm như vậy, anh luôn cảm thấy cô dường như quá kín kẽ, thật sự có phải bởi vì cô có gia đình của mình, cho nên những chuyện trước đây đã không còn quan trọng chút nào không?
Hứa Tình Thâm đưa đơn đã kê đến tay anh, nhưng Tưởng Viễn Chu không hề đưa tay ra nhận, Lão Bạch đi về phía anh: Tưởng tiên sinh, thời gian không còn nhiều, lát nữa còn phải quay về Tinh Cảng giải quyết nhiều việc, còn nửa tiếng nữa đến thời gian hẹn người.
Tưởng Viễn Chu nghe xong, đứng lên: Tốt lắm, lần sau quay lại.
Hứa Tình Thâm há hốc mồm, mắt nhìn Tưởng Viễn Chu xoay người rời khỏi, Lão Bạch cầm lấy bệnh án trên bàn, họ đi dứt khoát, nhanh như một cơn gió, giống như vi phục xuất tuần.
Ra khỏi bệnh viện Thụy Tân, xe đã đợi ở cửa, hai người một trước một sau ngồi vào. Tài xế khỏi động xe ngay lập tức, Lão Bạch hướng về phía người đàn ông ngồi sau xe: Tưởng tiên sinh, xem ra cô Hứa rất hợp với nơi này.
Cô ấy thích hợp nhất, chính là làm bác sĩ.
Cho nên, ngài mới để Tổng giám đốc Mẫn giúp chuyện này. Lão Bạch khẽ cười: Ngài biết rõ đối với cô Hứa mà nói, một lần nữa quay lại làm bác sĩ phẫu thuật, so với việc làm một bác sĩ tư nhân, có cảm giác thành tựu hơn nhiều.
Còn có một nguyên nhân.
Nguyên nhân gì?
Tưởng Viễn Chu không chút vết tích rướn môi mỏng: Cô ấy đi theo Tổng giám đốc Mẫn, cơ hội cho chúng tôi gặp mặt đã ít lại càng thêm ít, không giống như bây giờ ở Thụy Tân, chỉ cần lấy một số, không chỉ có thể gặp, mà cô ấy cũng không thể quay đầu bỏ chạy.
Lão Bạch nghe thế, đôi mắt mở to không ít, thật là đáng để học hỏi nha! Ban đầu nguyên nhân duy nhất anh nghĩ đến chính là Tưởng Viễn Chu hổ thẹn trong lòng, cho nên mới thông qua Tổng giám đốc Mẫn sắp xếp cho Hứa Tình Thâm một công việc thế này, để cô một lần nữa được quay về làm bác sĩ, vui vẻ một chút, lại không nghĩ rằng hóa ra vẫn còn một nguyên nhân sâu xa khác.
Chuyện của chủ nhiệm Chu rất ầm ĩ ở Đông Thành, sau khi phẫu thuật thất bại, gia đình bệnh nhân quả nhiên nói được làm được, không ngừng dạy dỗ ông ta, còn trắng trợn khơi mào tất cả với truyền thông.
Con gái chủ nhiệm Chu vốn dĩ có một công việc rất vẻ vang, hơn nữa bát cơm còn vững chắc, cơ bản nửa đời sau không cần phải lo, cái loại ôm bát vàng là có thể chờ đến khi về hưu, thế nhưng chỉ trong một đêm, bởi vì vấn đề tác phong đã bị đuổi.
Đối với một người phụ nữ mà nói, lý do như vậy thật giống như một thau nước bẩn, sau khi hắt lên người có làm thế nào đi nữa cũng sẽ không sạch sẽ lại được.
Lăng Thời Ngâm ngồi trong phòng khách, trên màn hình phát tin tức hai ngày trước, cô nhìn đến buồn bực, vội chộp lấy điều khiển chuyển kênh.
Đột nhiên chủ nhiệm Chu xảy ra chuyện, nếu không phải có những tin tức này, cô vẫn không biết.
Dẫu sao chủ nhiệm Chu cũng không biết năm ấy ông ta giúp nhà họ Lăng làm chuyện kia, hiện tại chuốc vạ vào thân, đương nhiên ông ta cũng không có cách nào tìm được đến nhà họ Lăng mà nói chuyện.
Lúc trước gọi điện Lăng Thời Ngâm gọi điện đã hỏi qua Lăng Thận, bên kia còn thoải mái an ủi cô không có việc gì, người của trung tâm kiểm nghiệm là của anh, khi Tưởng Viễn Chu rời khỏi Đông Thành anh ta đã sớm thông báo rồi, kết quả giống hai năm trước y như đúc, không có sai sót.
Từ phản ứng của Tưởng Viễn Chu sau khi trở lại Đông Thành, chắc chắn, anh không tra ra được bằng chứng nào quan trọng.
Nhưng sự cố của chủ nhiệm Chu, rốt cuộc có liên quan đến Tưởng Viễn Chu hay không?
Lăng Thời Ngâm trăm mối không có lời giải, càng không dám khinh thường, luôn cảm thấy trên đỉnh giống như đang treo một cây đao.
Khi Tưởng Viễn Chu trở lại, Lão Bạch theo phía sau anh, người giúp việc ra khỏi nhà bếp, vẫn đi lại chào hỏi như mọi ngày: Tưởng tiên sinh, thật khéo, cơm tối vừa làm xong, thì ngài về, muốn dùng bây giờ không ạ?
Không cần.
Lăng Thời Ngâm tắt TV, một tay ôm lấy Duệ Duệ bên cạnh: Mau, ba ba về rồi.
Cô bế Duệ Duệ bước nhanh đến trước mặt Tưởng Viễn Chu: Đói bụng chưa? Mau ăn cơm thôi.
Tưởng Viễn Chu vươn hai tay ra, Duệ Duệ nhào về phía anh, sau khi người đàn ông nhận lấy con trẻ, nhìn Lăng Thời Ngâm trước mặt. Khóe miệng Lăng Thời Ngâm khẽ cong lên, dường như rất thích nhìn cảnh tượng này, đầu mày thả lỏng, trong mắt có vẻ mong đợi, dường như đang đợi Tưởng Viễn Chu mở miệng.
Người đàn ông khẽ vỗ về sau lưng Duệ Duệ, sau đó nói với người giúp việc bên cạnh: Chị đi lên giúp cô Lăng thu dọn hết tất cả đồ đạc.
Người giúp việc nhìn hai người một chút: Mọi người định ra ngoài sao?
Lăng Thời Ngâm cũng cảm thấy quái lạ: Đi đâu vậy?
Lão Bạch. Tưởng Viễn Chu nghiêng mặt.
Lão Bạch đứng bên cạnh đáp lời: Vâng.
Lát nữa đưa cô Lăng về nhà.
Ánh mắt Lão Bạch xuất hiện đôi chút giật mình, người giúp việc cũng có phần khiếp sợ, còn đối với Lăng Thời Ngâm mà nói, phản ứng khi nghe như vậy, thật giống như bản thân đột nhiên biến thành cái đầu gỗ, chân tay tê dại, đầu như thắt nút nói không nên lời.
Người giúp việc xác định bản thân mình không hề nghe lầm, chị có chút đồng cảm nhìn sang Lăng Thời Ngâm, Lăng Thời Ngâm mãi một hồi lâu, ngón tay mới siết lại, kéo hồn mình trở về.
Viễn Chu, chuyện, chuyện gì xảy ra vậy?
Lời này, cô về hỏi người nhà mình đấy.
Trong lòng Lăng Thời Ngâm hoảng hốt: Người, người nhà em thế nào?
Tưởng Viễn Chu giao Duệ Duệ cho người giúp việc: Lên lầu trước, dọn hết đồ đạc của cô Lăng ra.
Vâng.
Người giúp việc đón lấy Duệ Duệ sau đó đi lên lầu, Lăng Thời Ngâm nghiêng đầu sang nhìn, có phần không muốn, ánh mắt cô ta lại dời lên khuôn mặt Tưởng Viễn Chu: Viễn Chu, anh nói cho rõ ràng được không?
Loại thuốc hai năm trước cho dì nhỏ, tôi đã điều tra ra được, bản thân thuốc đó có vấn đề, liều lượng của một thành phần nào đó được tăng gấp đôi, nên mới dẫn đến cơ thể của dì nhỏ quá tải mà chết.
Lăng Thời Ngâm nghe vậy, sự sợ hãi lộ hẳn ra mặt: Thật chứ?
Cô ta không thể khẳng định Tưởng Viễn Chu có đang thăm dò mình hay không, nhưng suy cho cùng Lăng Thận cũng là anh trai của cô, anh ấy chắc chắn không lừa cô.
Đương nhiên.
Lăng Thời Ngâm mặt đầy vô tội: Cứ cho có thể là như vậy, nhưng có liên quan gì đến nhà họ Lăng sao?
Cô cảm thấy không có liên quan ư?
Lăng Thời Ngâm chớp chớp đôi mắt, mi mắt ửng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ngỡ ngàng: Về phương diện này có phải có hiểu lầm gì không?
Sau khi dì nhỏ của tôi mất, Hứa Tình Thâm bị đuổi ra ngoài, cô nói xem, như vậy có lợi cho ai nhất? Ánh mắt Tưởng Viễn Chu buộc chặt lấy Lăng Thời Ngâm không tha. Khi ấy, chắc là cô đang mang thai chứ nhỉ?
Lăng Thời Ngâm hốt hoảng hấp tấp lắc đầu: Không thể nào, quan hệ giữa em và dì nhỏ tốt như vậy, em sẽ không hại dì ấy.
Tưởng Viễn Chu cất bước đi vào phòng khách, Lăng Thời Ngâm theo sau, nhìn anh ngồi xuống: Người nhà của em cũng sẽ không...
Suy cho cùng cô hiểu gia đình mình nhiều bao nhiêu? Ánh mắt Tưởng Viễn Chu u ám, bắn về người phụ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp trước mặt. Nếu như cô quá hiểu bọn họ, trước đây cũng sẽ không bị lừa đến nhà họ Tưởng. Nhà họ Lăng các người cũng không phải gia đình thấp kém, nhưng lại có thể đẩy con gái mình ra ngoài, thủ đoạn như vậy có bao nhiêu ti tiện, còn cần tôi phải nhắc nhở cho cô ư?
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm thoắt trắng thoắt xanh, môi run lẩy bẩy, Tưởng Viễn Chu không biết, nhưng trong lòng cô thì rõ ràng, ban đầu nhà họ Lăng phản đối, nhưng cô vẫn cố chấp nghe theo lời Tưởng Đông Đình, cô gạt người nhà, một mình đi đến tiểu lâu.
Cô chỉ có thể thanh minh: Xem như là như vậy, nhưng dì nhỏ vô tội.
Để có thể gạt đi tảng đá ngáng đường Hứa Tình Thâm, một người như dì nhỏ thì tính là gì? Tưởng Viễn Chu lộ ra ánh nhìn tàn nhẫn. Nếu bây giờ cô không tin, vậy nói cho tôi biết, ngoại trừ nhà họ Lăng ra, còn ai có thể? Những thứ thuốc kia rõ ràng nhằm vào dì nhỏ và Hứa Tình Thâm, chỉ có dì nhỏ chết trong tay cô ấy, mới có khả năng tôi và cô ấy trở mặt thành thù, kế hoạch này rất hoành tráng, rất khó nhọc phải không?
Không. Lăng Thời Ngâm gấp đến gần như khóc thành tiếng: Viễn Chu, không phải như vậy, ban đầu ba me em hi vọng chúng ta có thể ở cùng một chỗ, nhưng tấm lòng họ lương thiên, không làm được loại việc như hại đến mạng người, trong đây nhất định có sự hiểu lầm, em biết anh vừa nhận được kết quả kiểm tra, nhất định là lửa giận che mở lý trí, anh tỉnh táo suy nghĩ một chút...
Nếu không phải tỉnh táo cân nhắc, cũng sẽ không đợi đến ngày hôm nay tôi mới bắt cô đi.
Giọng nói Lăng Thời Ngâm đứt quãng, khẽ cắn môi: Viễn Chu, nếu anh có chứng cứ chứng minh nhà họ Lăng hãm hại dì nhỏ, vậy em không còn lời nào để nói, nhưng như anh bây giờ...
Tôi không bằng không chứng, tôi cũng không cần phải xét xử công bằng, cho nên không cần chứng cứ, tự tôi nhận định là được, nhà họ Lăng có tội, cô là con gái nhà họ Lăng, sao có thể ở lại nơi này?
Lăng Thời Ngâm hoàn toàn mông muội, nước mắt rơi lã chã: Thế này không công bằng với em.
Tại sao tôi phải công bằng với cô?
Đừng...
Tưởng Viễn Chu khẽ vắt chéo chân, ánh mắt nhìn về phía cô: Thời Ngâm, sau khi chuyện đêm ấy phát sinh, rõ ràng cô đã nói với tôi, chỉ xem đó là sai lầm bỏ qua là được, tôi không có ý với tôi, tôi cũng không có chút nào tình cảm với cô, cô tiếp tục giữ vững thái độ như vậy, không phải là hay nhất sao?
Nhưng bây giờ không giống thế, chúng ta còn có đứa con.
Có con cũng vậy thôi.
Lăng Thời Ngâm chết trân tại chỗ, giống như bị rút hết cả linh hồn: Vậy Duệ Duệ thì sao?
Duệ Duệ theo tôi.
Tại sao? Lăng Thời Ngâm thê lương hỏi.
Cô vẫn chưa kết hôn, dẫn theo đứa nhỏ đối với cô không có lợi, Duệ Duệ là con tôi, tôi phải có trách nhiệm.
Lăng Thời Ngâm nước mắt ngập ngụa trên gương mặt: Nhưng nó cũng là con của em mà, Viễn Chu, anh đừng như vậy, Duệ Duệ không thể xa anh, cũng không thể xa em.
Tốt, vậy thì dựa theo pháp luật, trước tiên Duệ Duệ ở lại Cửu Long Thương, đợi sau khi xử xong nói tiếp.
Sau khi Tưởng Viễn Chu bỏ lại những lời này liền đứng dậy, Lão Bạch nhìn Lăng Thời Ngâm một chút, sau đó theo Tưởng Viễn Chu lên lầu.
Đến thư phòng, Lão Bạch giơ tay đóng cửa lại: Tưởng tiên sinh, chuyện hôm nay quá đột ngột.
Đột ngột thế nào?
Phía chủ nhiệm Chu, đã đánh rắn động cỏ, tôi cho rằng ít nhất ngài sẽ bình tĩnh trước mặt cô Lăng, dù sao ngài cũng đã nghi ngờ nhà họ Lăng rồi.
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, cười khẩy, trong mắt lộ vẻ châm chọc, nhưng lại không giống như đang cười: Có gì hay ho mà phải bình tĩnh, đầu mối chủ nhiệm Chu bị đứt, nhà họ Lăng cũng không có bất kỳ sơ hở nào, họ không phải bọn đần, năm ấy có thể bày ra ván cờ kia, cũng nghĩ đến sẽ có một ngày có người khác đi điều tra. Nếu đã như vậy, tôi tội gì phải dè dặt, vờ như không có chuyện gì xảy ra, người tôi không muốn nhìn thấy, hiện tại cũng không muốn nhìn thấy.
Lão Bạch cười cười: Cũng phải.
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu thoắt chốc nghiêm túc lại: Tôi nhớ ra một chuyện.
Chuyện gì?
Có một lần Hứa Tình Thâm bị hôn mê ở khách sạn, tay bị người khác sơn đỏ, cô ấy nói còn thấy được cả nhật ký của Phương Thành. Sau đó tôi có xem qua camera giám sát, xuất hiện một người, người kia khi ấy ở cùng một phòng bao với Lăng Thận, chính là người trong cục giám định thuốc.
Tưởng Viễn Chu bước nhanh đến trước bàn làm việc: Đúng vậy, tôi tuyệt đối nhớ không lầm, nhưng người này họ gì tôi lại quên mất, Lão Bạch, cậu nhanh chóng điều tra rõ.
Vâng.
Bên cục giám định thuốc kia, nói không chừng chính là người đã giở trò.
Tưởng tiên sinh, xem ra, chuyện đang dần sáng tỏ.
Tưởng Viễn Chu ngồi vào ghế làm việc, bàn tay đặt lên bàn.
Người giúp việc thu dọn xong mọi thứ, sau đó cùng theo Lão Bạch xuống lầu, hành lý của Lăng Thời Ngâm tương đối nhiều, dù sao từ nhỏ đã quen hưởng thụ, chưa từng ngược đãi bản thân mình.
Lăng Thời Ngâm ngồi trên sô pha trong phòng khách, Lão Bạch gọi tài xế đến, dặn anh ta đưa hành lý lên xe. Lão Bạch thấy Lăng Thời Ngâm ngồi đờ đẫn ở đó, anh đi đến vài bước: Cô Lăng.
Duệ Duệ đâu?
Ngủ rồi.
Hốc mắt Lăng Thời Ngâm cay cay, giọt nước mắt chảy như đê vỡ: Tôi không làm chuyện gì sai, tại sao có thể như vậy chứ?
Chuyện liên quan đến cô Tưởng, cũng không ai khuyên được Tưởng tiên sinh. Cũng giống như cô Hứa năm đó, cô ấy vô duyên vô cớ chịu nỗi oan ức lớn như vậy, khi đi cũng rất dứt khoát.
Lăng Thời Ngâm nghe vậy, dường như cũng nghe ra chút gì đó, cô ta khẽ lau mắt sau đó đứng lên.
Trở lại nhà họ Lăng, Lão Bạch và tài xế giúp cô ta cầm hành lý vào trong, ông bà Lăng đang ăn cơm tối, vừa nhìn thấy cảnh tưởng này, hốt hoảng buông đũa xuống.
Thời Ngâm, thế này là sao?
Lăng Thời Ngâm nén nước mắt đứng ở cửa, Lão Bạch nói với hai người họ: Tưởng tiên sinh giao cho tôi tiễn cô Lăng về.
Cái gì gọi là tiễn về? Lời này lọt vào tai, sao lại khó chịu như vậy chứ?
Đây là ý của Tưởng tiên sinh, xin cáo từ. Lão Bạch nói xong, xoay người dẫn theo tài xế rời khỏi.
Đứng lại!
Nhưng Lão Bạch không hề nghe theo, thoắt cái ra khỏi nhà họ Lăng, Lăng Thời Ngâm ngoảnh đầu lại nhìn một chút, sắc mặt cô tái nhợt, đôi mắt vẫn còn sưng lên.
Thời Ngâm à, xảy ra chuyện gì vậy?
Lăng Thời Ngâm không nói lời nào, nhấc chân đi ra ngoài, bà Lăng đuổi bước theo, giữ tay cổ tay cô lại: Con đi đâu?
Con đi tìm anh.
Bộ dạng này của con sao có thể khiến mẹ yên tâm được đây? Bà Lăng nhìn sang ông Lăng: Ông gọi cho bên kia, bảo Lăng Thận về đi.
Lăng Thời Ngâm nghe vậy, thò tay ôm chặt lấy bà Lăng.
Lăng Thận về đến nhà, Lăng Thời Ngâm nhìn qua không chút sức sống, anh đi đến trước sô pha: Thế này là thế nào?
Em gái con bị người ta đuổi ra khỏi nhà. Ông Lăng tức giận lên tiếng.
Tại sao?
Tự con hỏi nó đi, miệng mồm im ỉm, hỏi thế nào cũng không nói.
Lăng Thận ngồi xuống bên cạnh Lăng Thời Ngâm, vỗ về tay cô: Nói cho anh biết, tại sao lại đuổi em đi?
Anh. Cuối cùng trong đôi mắt Lăng Thời Ngâm cũng có một tia sáng: Thuốc ban đầu cho dì nhỏ uống có vấn đề, anh ấy nói chuyện này có liên quan đến nhà họ Lăng chúng ta.
Thuốc? Đầu mày Lăng Thận díu lại: Không thể nào, kết quả kiểm tra chắc chắn bình thường.
Nhất định anh ấy đã có cách để biết.
Ông bà Lăng ngồi bên cạnh quan sát, bà Lăng có chút khó tin lên tiếng: Hai anh em đang nói gì đấy, thuốc nào?
Lăng Thận trầm mặc một lát, nhưng dường như không nghe lọt lời của bà Lăng, anh vỗ nhẹ lên vai Lăng Thời Ngâm: Cùng lắm Tưởng Viễn Chu cũng chỉ biết thuốc có vấn đề, nhưng nếu muốn đào sâu thêm một bước, cậu ta cũng sẽ không điều tra được gì, trước mắt chỉ là nghi ngờ mà thôi, em không phải sợ, có Duệ Duệ ở Cửu Long Thương, em nhất định có thể quay về.
Sắc mặt ông Lăng sa sầm: Hai đứa nói cho rõ, có phải đã làm chuyện gì sau lưng ba hay không?
Ba, bọn con vẫn luôn ở dưới mí mắt ba, sao có thể làm ra chuyện gì? Lăng Thận nhấc tay lên, ngực lại truyền đến một cơn đau xé buốt, không phải anh sợ bị quở mắng, chỉ là có thêm người biết, là thêm một mối lo. Lăng Thời Ngâm cũng nói thêm vài câu, rồi lại rơi thêm vài giọt nước mắt, nhanh chóng chuyển đề tài.
Thời Ngâm. Bà Lăng thấy con gái như vậy, đương nhiên đau lòng khôn siết: Tưởng Viễn Chu này đều kiếm cớ, bây giờ nó giữ Duệ Duệ bên cạnh, nhưng rõ ràng không chịu tiếp nhận con, đột nhiên mẹ có một suy nghĩ rất đáng sợ.
Suy nghĩ gì?
Có nhớ lần trước ở bệnh viện nhìn thấy đứa bé kia không? Con gái của Hứa Tình Thâm.
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm khẽ thay đổi: Thì thế nào?
Con nói xem, con bé có phải là con gái của Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu không?
Mẹ!
Bà Lăng cũng nghiêm túc: Tưởng Đông Đình nói khi ấy Hứa Tình Thâm không có thai, con có tin không? Con nghĩ một chút đi, Tưởng Viễn Chu không muốn mẹ ruột của con trai, nhưng lại thiên vị mẹ của một đứa bé khác, còn dẫn theo cả con, mẹ luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Ngộ nhỡ con bé kia thật sự là con gái của nó thì sao? Thời Ngâm à, con đừng ngốc nghếch nữa, nó chính là đang chuẩn bị rước Hứa Tình Thâm về đấy?
Lăng Thời Ngâm nghe vậy, không khỏi nhìn sang Lăng Thời Ngâm một chút: Mẹ nói cũng có lý, trước đây không kiểm tra, là bởi vì cho rằng Hứa Tình Thâm trở lại cũng không tạo nổi sóng gió gì, nhưng hiện giờ xem ra, thật sự không thể không đề phòng.
Bàn tay Lăng Thời Ngâm buông thõng bên mình, nghĩ đến Lâm Lâm, nghĩ đến Hứa Tình Thâm, không khỏi siết chặt lại: Cách tốt nhất, chính là trực tiếp làm giám định DNA.
Nếu như đứa bé kia thật sự là con gái của Tưởng Viễn Chu, Lăng Thời Ngâm nghĩ đến, cô nhất định sẽ phát điên mất, ngay cả ý muốn giết người cũng có.
---
Mấy ngày sau, Bảo Lệ Cư Thượng.
Phó Kinh Sênh có việc phải ra ngoài, cả ngày chưa về, tối đến, Lâm Lâm ở nhà quấy khóc huyên náo, Hứa Tình Thâm định đưa con bé ra ngoài đi dạo một chút.
Cô vác theo hai cái túi, một mình lái xe, Lâm Lâm ngồi trên ghế dành cho trẻ em, sau khi đậu xe vào bãi, Hứa Tình Thâm vác túi, sau đó ẵm Lâm Lâm xuống.
Đóng cửa lại, Hứa Tình Thâm quan sát xung quanh một chút, cũng không biết vì lý do gì, cô luôn cảm thấy có gì đó là lạ, dường như đang có người theo dõi bọn họ.
Bên cạnh chỗ đậu xe, có một cặp ba mẹ trẻ đang dẫn theo con xuống, Hứa Tình Thâm đi theo họ, cô ôm chặt Lâm Lâm trong lòng, cảm giác bại lộ trước mặt người khác khiến cô bước nhanh hơn. Sau khi đi vào thang máy, Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm đứng trong một góc, tháng máy từ tấng hầm đi lên.
Đến lầu ba, người đứng trước ôm con ra ngoài, Hứa Tình Thâm vội vàng ra theo.
Lầu ba có hoạt động giành cho thiếu nhi, tương đối nhiều người, Hứa Tình Thâm không khỏi thở phào. Đến Du Nhạc Viên, Lâm Lâm nhìn biển banh rực rỡ sắc màu, hưng phấn giơ cao hai tay muốn chơi, HỨa Tình Thâm vốn định đưa con gái đến đây giết thời gian, không mong đợi còn có thể đưa Lâm Lâm đi dạo nữa.
Trả xong phí vào, Lâm Lâm còn nhỏ, những trò có thể chơi được không nhiều lắm, con bé thích biển banh, Hứa Tình Thâm liền bỏ con bé vào trong đó.
Lâm Lâm vui vẻ bổ nhào đến, còn Hứa Tình Thâm ngồi bên cạnh.
Không lâu sau, có thêm vài đứa bé khác đến cùng chơi với nhau.
Một người mẹ trẻ ngồi xuống bên cạnh Hứa Tình Thâm: Bé nhà chị bao lớn rồi, đáng yêu quá.
Hứa Tình Thâm cười cười: Hơn một tuổi.
Nhìn giống như một tuổi rưỡi ấy.
Ừm, lớn nhanh.
Rõ ràng Hứa Tình Thâm không muốn có quá nhiều trao đổi với người ngoài, cô luôn cảm thấy hôm nay có gì đó bất thường, tâm trạng thấp thỏm. Cô rút di động ra gọi cho Phó Kinh Sênh, lần thứ nhất, đầu bên kia không có người nghe, bà mẹ trẻ bên cạnh đặc biệt nhiệt tình: Gọi điện cho chồng chị hả?
Hứa Tình Thâm không quen người trước mặt, tự bản thân cũng không thạo việc làm thân, chỉ có thể kéo khóe miệng: Ờ.
Lần thứ hai gọi, tiếng chuông vừa vang lên, đầu bên kia đã vang lên giọng nói của Phó Kinh Sênh: Alo.
Có bận lắm không?
Ừm, bên này có chút việc, sao vậy?
Không sao. Hứa Tình Thâm hạ giọng, luôn cảm thấy bên cạnh có người thì mới có cảm giác an toàn: Em dẫn Lâm Lâm ra ngoài, đang chơi ở Du Nhạc Viên.
Có để chị Nguyệt theo không?
Không có, trong nhà cần thu dọn, em không để chị ấy đi.
Hình như Phó Kinh Sênh đứng dậy, lời nói quan tâm: Trong nhà bừa bộn một chút cũng không sao, sau này ra ngoài phải dẫn theo chị Nguyệt, một mình em mệt lắm.
Được, anh làm tiếp đi, em cho Lâm Lâm chơi một lát rồi về.
Chú ý an toàn.
Hứa Tình Thâm nghe Phó Kinh Sênh nói những lời như vậy, trong lòng bình tĩnh không ít, liếc mắt lại cũng không còn thấy bà mẹ trẻ ngồi bên cạnh nữa, theo bản năng cô nhìn về phía Lâm Lâm đã thấy người mẹ kia đến bên cạnh Lâm Lâm.
Ai chà, bé con này xinh xắn quá, càng nhìn càng mến nha. Lời còn chưa dứt, bàn tay đã muốn chạm vào đầu Lâm Lâm.
Đổi lại trong mắt người khác, hành động này không quá bất thường, nhưng Hứa Tình Thâm trời sinh mẫn cảm, đặc biệt thân thế của Lâm Lâm cần phải che giấu, cô biết chỉ cần một sợi tóc là có thể cho ra được một bản giám định thân phận cha con.
/475
|