Hứa Tình Thâm ngồi thẳng người dậy.
Anh làm gì vậy?
Xem có phải là em đang ngủ thật hay không.
Tôi chỉ chợp mắt một lát mà thôi.
Tưởng Viễn Chu vô cùng tự nhiên đưa trà sữa trong tay tới.
Uống chút cho ấm.
Hứa Tình Thâm cầm lấy, đầu ngón tay dần khôi phục cảm giác ấm áp, cô uống hai ngụm, xua tan được hơi lạnh trong cơ thể, thoải mái hơn.
Lão Bạch quay lại rất nhanh, hai tay đút vào trong túi, anh ngồi vào ghế phụ, đóng cửa xe phịch một cái, sau đó mới lấy đồ từ trong túi ra.
Hứa Tình Thâm ăn trân châu trong ly, từng ngụm một, ánh mắt chăm chú nhìn Lão Bạch, nhưng cũng không đưa tay ra. Lão Bạch ném vào bên cạnh chỗ cô ngồi.
Cô Hứa, đây là thứ cô cần.
Lão Bạch, có bao nhiêu nhân viên thu ngân nhìn anh sao?
Không.
Hứa Tình Thâm cười khẽ: Đúng vậy, bây giờ là thời nào rồi, đàn ông mua mấy thứ này cũng rất bình thường.
Sắc mặt Lão Bạch bỗng đỏ lên, anh biết Hứa Tình Thâm đang cố ý, Lão Bạch ngồi một lúc, bỗng nhiên quay đầu lại nói: Tưởng tiên sinh, tìm một chỗ cho cô Hứa sửa sang lại đi, cứ như vậy trở về rất khó coi?
Hứa Tình Thâm miệng đầy trân châu nhìn anh ta, Tưởng Viễn Chu gật đầu: Tới khách sạn.
Cô vội vàng nuốt xuống: Tôi không đi, tôi về nhà.
Cô Hứa, tôi không ngại đi lần nữa để mua quần áo cho cô đâu.
Về tới nhà cũng không có gì mất mặt cả.
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu lại trở nên khó coi.
Em không sợ như vậy bị anh ta nhìn thấy?
Bị ai?
Biết rõ còn hỏi.
Như vậy thì sao chứ? Hứa Tình Thâm tỏ vẻ như không hiểu.
Giữa vợ chồng thì không có gì không thể nhìn.
Giữa chân mày Tưởng Viễn Chu nổi lên vài nếp nhăn, ánh mắt chợt nhìn sang Hứa Tình Thâm, cô đối diện với cái nhìn của anh.
Nếu anh muốn đưa tôi về nhà, nhất định là tôi rất cảm ơn, những chuyện còn lại thì không cần.
Hứa Tình Thâm nói địa chỉ với tài xế.
Tưởng Viễn Chu nhìn sắc mặt cô trắng bệch, nhất định là cơ thể khó chịu, anh bảo tài xế nghe theo, sau đó dựa vào ghế.
Đi tới nơi ở của Hứa Tình Thâm, xe chậm rãi đi về phía trước, ngoài cửa có bảo vệ, Hứa Tình Thâm nói: Cứ dừng xe ở đây đi.
Bên ngoài trời đang mưa, em muốn đi vào?
Không sao, mưa không lớn lắm.
Bọn họ không có giấy thông hành, bảo vệ bước tới, Hứa Tình Thâm muốn mở cửa xe, Tưởng Viễn Chu kéo cô lại. Lão Bạch hạ cửa sổ xe xuống, bảo vệ có quen Hứa Tình Thâm, nhìn thấy cô ngồi ở phía sau, liền để cho đi qua.
Xe tiếp tục đi vào trong, Hứa Tình Thâm bỏ chiếc áo khoác trên vai xuống.
Khoác đi.
Không cần... Hứa Tình Thâm nhìn ra phía ngoài. Đừng dừng xe ngay trước cửa nhà tôi.
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, trong lồng ngực giống như có gì đó lấp đầy.
Em sợ anh ta?
Không phải, chỉ là không muốn anh ấy khó chịu. Hứa Tình Thâm quay sang phía người đàn ông, mỉm cười: Anh cũng có thể hiểu được mà, Phó Kinh Sênh rất hẹp hòi, nhưng mà đổi lại là tôi, tôi cũng như vậy.
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu căng thẳng, như là một dây cung được kéo căng hết cỡ, xe vẫn còn tiếp tục đi về phía trước, Hứa Tình Thâm gõ một cái vào cửa sổ xe.
Dừng lại.
Tưởng Viễn Chu không mở miệng, tài xế cũng chỉ có thể tiếp, đến cửa nhà Phó Kinh Sênh, Lão Bạch mới nói: Dừng.
Hứa Tình Thâm trả chiếc áo khoác cho Tưởng Viễn Chu.
Trả anh.
Khoác trở lại.
Anh muốn khiến cho gia đình tôi mâu thuẫn sao?
Hứa Tình Thâm cầm lấy túi của mình, chỉnh lại quần áo, che túi ở phía sau, sau đó liền đẩy cửa xe ra bước xuống.
Mới đi tới trước hàng rào chắn màu trắng thì thấy p Phó Kinh Sênh cầm ô, tay kia ôm con gái, Hứa Tình Thâm mở cửa đi vào, Phó Kinh Sênh nghiêng ô che cho cô.
Mẹ mẹ—— Lâm Lâm lanh lợi nhào về phía cô.
Hứa Tình Thâm đón lấy bé, sau đó hôn một cái ở trên mặt con, Phó Kinh Sênh nhìn lướt qua đỉnh đầu Hứa Tình Thâm, nhìn về phía chiếc xe đỗ ở cửa kia.
Bên trong là ai?
Hứa Tình Thâm liếc nhìn anh. Tưởng Viễn Chu. Em đi ra ngoài cùng Tổng giám đốc Mẫn, bà ấy không đưa em về được.
Phó Kinh Sênh đưa tay nắm lấy bả vai Hứa Tình Thâm, sau đó ôm cô đi vào trong.
Sau này đừng để anh ta đưa về nữa, anh sẽ ghen.
Ăn giấm chua của ai vậy? Em sao?
Lẽ nào anh còn có thể thích Tưởng Viễn Chu hả?
Hứa Tình Thâm phì cười: Không chắc, Tưởng tiên sinh cũng có một cơ thể dẻo dai.
Phó Kinh Sênh vỗ vỗ vai cô: Đã nói với em rồi, anh thích phụ nữ. . .
Hai người vừa đi vừa đối thoại, đi vào bên trong biệt thự rất nhanh. Ánh mắt Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm ra bên ngoài, Lão Bạch nháy mắt với tài xế, tài xế vội vàng khởi động xe.
---
Bệnh viện Tinh Cảng.
Màn đêm đã sớm phủ xuống ngay từ lúc đồng hồ chưa chỉ tới sáu giờ, hôm nay, tháp đồng hồ cách bệnh viện Tinh Cảng không xa, thời gian đã tới mười giờ, giờ cao điểm.
Bên trong bệnh viện, ánh đèn sáng trưng, thế nhưng ngoài cửa bệnh viện, chỉ thỉnh thoảng mới có mấy người đi qua, bóng đèn đường mờ ảo, giống như cũng buồn ngủ.
Bỗng nhiên, một chiếc xe lao tới, như ẩn như hiện trong bóng đêm, tài xế dẫm phanh thật gấp, cánh cửa màu đen bị kéo ra, một bóng đen bị đẩy ra ngoài.
Có thanh âm của một vật nặng nề rơi truyền tới, người bên trong người đóng cửa xe lại rất nhanh.
Lái xe!
Tài xế tăng tốc, chiếc xe phát ra một tiếng vang, ngay sau đó biến mất ở trong bóng đêm rất nhanh. Nhân viên bảo vệ của Tinh Cảng còn chưa kịp phản ứng, anh từ phòng trực ban đi ra, bước tới trước bóng đen kia, cúi đầu nhìn kỹ, sợ đến nỗi thiếu chút nữa thì ngã ngồi luôn ở đó.
---
Ngày hôm sau.
Tưởng Viễn Chu vừa đi vào phòng làm việc của mình trong Tinh Cảng, Lão Bạch liền đẩy cửa vào sau: Tưởng tiên sinh!
Người đàn ông cũng không ngẩng đầu: Sao vậy, có gì khẩn cấp sao?
Tối hôm qua, nhặt được một bệnh nhân ở ngay cổng bệnh viện, là một cô gái còn ít tuổi, bị thương rất nặng, hiện nay còn đang cấp cứu.
Vết thương như nào?
Lão Bạch tiến lên hai bước. Bị người đánh, mặt cũng đều sưng lên, không nhìn rõ dáng vẻ ban đầu, lá lách và thận đều có tổn thương, xương sườn có bị gãy mấy cái. . .
Tưởng Viễn Chu nghe thế, sắc mặt hơi thay đổi, Lão Bạch tiếp tục nói: Hiện nay vẫn chưa liên lạc được với người nhà của cô bé, thế nhưng cần phẫu thuật, hơn nữa chi phí sau đó. . .
Người đàn ông nhíu mi: Tôi không thiếu tiền, mạng người đương nhiên phải cứu, bảo phòng phẫu thuật cố gắng hết sức.
Có báo cảnh sát không?
Có.
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống ghế làm việc, đã có cảnh sát tham gia, tin chắc là sẽ tìm ra manh mối nhanh thôi.
---
Ngày hôm sau khi xảy ra chuyện.
Hứa Tình Thâm vừa khám bênh xong, Hứa Vượng đã gọi điện thoại tới rồi.
Alo, ba?
Tình Thâm, gần đây Đinh Nguyệt có với liên lạc với con không?
Hứa Tình Thâm xoay xoay cây bút trong tay.
Không có ạ, sao vậy?
Hai ngày rồi nó không quay về trường học, thím nhỏ của con gọi điện thoại tới, trước đây hai đứa khá thân thiết, muốn hỏi thăm xem nó có tới tìm con hay không.
Không, phía trường không có tin tức gì sao?
Không, gọi điện thoại tới thì di động của nó tắt máy.
Hứa Tình Thâm thấy trong lòng quýnh lên.
Báo cảnh sát rồi sao? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Thím nhỏ con đang ở đồn cảnh sát, vậy chờ có tin tức rồi hãy nói. . .
Cúp điện thoại xong, Hứa Tình Thâm không khỏi sững sờ. Năm nay Đinh Nguyệt mới mười mấy tuổi, hai nhà được xem như là có họ xa, cũng không thực sự có quan hệ máu mủ, chỉ là hai nhà ở tương đối gần nhau, từ nhỏ, mối quan hệ của cô bé và Hứa Tình Thâm cũng không tệ.
Đến lúc xế chiều, Hứa Vượng lại gọi điện thoại tới.
Chờ mãi mới tới lúc tan ca, Hứa Tình Thâm bước nhanh đi ra khỏi bệnh viện, cô ra bên ngoài vẫy một chiếc xe taxi, vừa ngồi xuống, cô liền vội vàng nói với tài xế: Bệnh viện Tinh Cảng!
Đi tới Tinh Cảng, Hứa Tình Thâm không quan tâm tới mối liên hệ của Tưởng Viễn Chu với Tinh Cảng nữa. Cô đi tới khu nội trú rất nhanh, vừa đi vào phòng bệnh, chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc: Nguyệt Nguyệt, là ai, ai đánh con thành ra như vậy?
Hứa Tình Thâm đi vào, thấy cô gái nằm ở trên giường, trên mặt có vết thương dán băng gạc, mũi bầm tím, hai bên xương gò má cũng sưng vù một cách không bình thường.
Bác sĩ đứng ở bên giường nhìn thấy, giật mình khẽ gọi: Bác sĩ Hứa?
Cô khẽ gật đầu với người đó, sau đó đi tới gần.
Đây là em họ tôi, bị thương thế nào?
Rất nặng, nếu như không phải được cấp cứu kịp thời thì. . .
Sắc mặt Hứa Tình Thâm nghiêm túc, bác sĩ thấp giọng nói: Lúc đó Tưởng tiên sinh có dặn phải cứu bằng bất cứ giá nào, không có lấy một người thân, đã bị bỏ lại trước cửa bệnh viện.
Hứa Tình Thâm giật mình hoảng sợ, nhìn về phía người phụ nữ trung niên bên cạnh: Thím nhỏ, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Bà Đinh khóc, lắc đầu: Ta cũng không biết, hỏi nó, một câu nó cũng không chịu nói.
Nguyệt Nguyệt. Hứa Tình Thâm cúi xuống trước mặt cô gái. Ai đánh em như vậy?
Hai mắt Đinh Nguyệt sưng vù tới nỗi chỉ còn lại một khe hở.
Em, em không biết.
Sao em lại không biết chứ? Hứa Tình Thâm nhíu mi. Ai đánh, lẽ nào em cũng không phát hiện ra?
Em thật sự không biết, đừng hỏi. . .
Bác sĩ Hứa, đây là họ hàng của chị sao? Đi thanh toán một số khoản chi phí đi.
Hứa Tình Thâm khẽ gật đầu, biết đây cũng là quy định của bệnh viện. Thím nhỏ nghe thế, đứng dậy, lấy một tấm thẻ từ trong túi xách ra.
Bên trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại có hai người, Hứa Tình Thâm nhìn về phía Đinh Nguyệt nằm trên giường bệnh, trong ấn tượng của cô, đây là cô bé nhanh nhẹn hoạt bát, nhưng hôm nay gặp lại, dường như đã trải qua một nỗi khiếp sợ, mặc dù được cứu sống, nhưng toàn thân đều đang run rẩy.
Cũng không lâu sau, bà Đinh đã trở về, gương mặt khuôn mặt u sầu.
Tình Thâm, con xem Nguyệt Nguyệt như vậy, có thể chuyển viện không?
Làm sao vậy?
Bà Đinh có vẻ hơi khó xử: Tiền thuốc men quá đắt, hơn nữa đều phải tự chi trả, trong thẻ của ta không có nhiều tiền như vậy, ba nó đã gửi tới rồi, nhưng là những chi phí sau này. . . Tiếp tục như vậy nhất định là không kham nổi.
Thím nhỏ, Nguyệt Nguyệt bị thương nặng như vậy, không thể di chuyển, hơn nữa ở Đông Thành, cũng không có bệnh viện nào sánh bằng Tinh Cảng.
Bà Đinh không nói gì, ngồi về mép giường, đưa tay lau nước mắt: Nguyệt Nguyệt, dù sao con cũng phải nói cho mẹ một tiếng, vì sao bị thương nặng như vậy chứ?
Đinh Nguyệt đau đến mức toàn thân cũng không thể nhúc nhích, chỉ là nhắm hai mắt không nói lời nào.
Vẻ mặt Hứa Tình Thâm cứng lại, cô rất mẫn cảm, có một số việc phải biết rõ ràng, cô đi tới đầu giường, khom lưng nhìn Đinh Nguyệt chằm chằm.
Nguyệt Nguyệt, em hãy thành thật nói cho chị biết, em có bị xâm hại hay không?
Đinh Nguyệt vừa nghe, bỗng nhiên giống như phát điên lên: Không có, không có, không có ——
Bà Đinh nghe thế, sắc mặt cũng thay đổi, bà không hề nghĩ tới điểm ấy.
Hứa Tình Thâm bước nhanh ra ngoài, tìm được y tá trưởng của Đinh Nguyệt, cô nói rõ mục đích của mình. Y tá trưởng khẽ lắc đầu: Lúc đó chúng tôi chỉ phụ trách cấp cứu, vì tính mạng bị đe dọa, cả khoa phải cùng nhau cấp cứu cả đêm.
Vậy bây giờ có thể kiểm tra không?
Nhưng cái này cũng phải do người bệnh phối hợp mới được.
Đứa bé kia là em họ tôi, hiện tại hỏi nó, chuyện gì nó cũng không chịu nói, tôi sợ là nếu chuyện đó có thật thì sẽ bỏ qua thời gian lấy chứng cứ tốt nhất.
Y tá trưởng khẽ gật đầu: Tôi có thể hiểu, tốt nhất là chị nên khuyên nhủ cô bé, nếu có thật, cũng không phải chuyện mất mặt, dù sao nó cũng là người bị hại.
Có thể nghĩ cách hay không, ví dụ như mượn danh nghĩa lau rửa vết thương. . .
Bác sĩ Hứa, cũng không ai gánh nổi trách nhiệm này, đến lúc đó người bệnh làm náo loạn thì truyền đi cũng không hay.
Hứa Tình Thâm nghe vậy, chỉ có thể khẽ gật đầu.
Được rồi, cảm ơn.
Trở lại phòng bệnh, Đinh Nguyệt cũng không muốn gặp bất cứ ai, bắt mẹ đóng chặt cửa phòng bệnh. Bà Đinh đứng ở cửa không ngừng khóc nức nở: Tình Thâm, nghe xong câu nói của con, ta thấy lo lắng đến bây giờ. Một cô gái sao có thể vô duyên vô cớ bị người ta đánh thành ra như vậy chứ, khẳng định có vấn đề. Tuy rằng chúng ta báo cảnh sát, nhưng Nguyệt Nguyệt không chịu phối hợp, con nói nên làm sao bây giờ?
Thím nhỏ, ngươi đừng vội, ta nghĩ một chút biện pháp.
Trong phòng truyền đến tiếng Đinh Nguyệt kêu lên thất thanh, bà Đinh thấy thế, đành phải đi vào trước.
Tình Thâm à, con về nhà trước đi, cũng không còn sớm nữa.
Hứa Tình Thâm là bác sĩ, biết có những kiểm tra phải được làm càng sớm càng tốt, bà Đinh lại cho rằng ngày hôm nay và ngày mai đều giống nhau, nên cũng ngại để Hứa Tình Thâm phải ở đây cùng.
Phòng làm việc bên trong Tinh Cảng, Tưởng Viễn Chu cầm lấy chiếc áo khoác ngoài treo ở trên ghế dựa, chuẩn bị đi ra ngoài.
Lão Bạch nhận điện thoại, sau đó hướng về phía bóng lưng người đàn ông, nói: Tưởng tiên sinh, cô gái kia là người nhà của cô Hứa.
Tưởng Viễn Chu đi tới cửa, cánh cửa đã bị anh mở ra, bỗng nhiên anh dừng bước.
Cậu nói cô bé thiếu chút nữa bị đánh chết kia? Sao chỗ nào cũng có chuyện của cô ấy nhỉ.
Đông Thành lại lớn như vậy, đúng là mọi người đều phải có liên quan tới bệnh viện. Cô Hứa là bác sĩ, họ hàng thân thích bạn bè mà có việc, nhất định là sẽ tới làm phiền cô ấy đầu tiên.
Tưởng Viễn Chu khẽ đẩy cửa ra. Cô ấy tới sao?
Tới, khó khăn lắm cô bé kia mới thoát chết, cô Hứa muốn kiểm tra cho bệnh nhân này, nhưng chuyện tế nhị như vậy bản thân bệnh nhân không chịu, bệnh viện không thể bắt ép.
Quả thực, một cô gái bị ném ở cửa bệnh viện trong đêm khuya, còn bị đánh thành ra như vậy, Hứa Tình Thâm lo lắng là rất bình thường.
Lão Bạch đi theo sau Tưởng Viễn Chu.
Tuy là nói như vậy, nhưng tâm tình cô bé kia không ổn định.
Chuyện này cũng không khó, động não một chút là có thể làm được.
Lão Bạch có chút giật mình, lại cảm thấy không xác định.
Tưởng tiên sinh, ngài đã cứu cô bé rồi, chuyện như vậy cũng đừng nhúng tay vào.
Ngộ nhỡ cô bé kia xảy ra chuyện thật? Sẽ khiến Hứa Tình Thâm không yên lòng.
Tưởng tiên sinh. . .
Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài, Lão Bạch vội vàng đóng cửa phòng làm việc lại, ở trước mặt Hứa Tình Thâm, hình như Tưởng tiên sinh cũng không còn bao nhiêu nguyên tắc nữa, trước kia là như thế, hôm nay vẫn là như vậy.
Xe đi ra khỏi Tinh Cảng, Tưởng Viễn Chu nhìn ra phía ngoài, thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở cửa.
Hứa Tình Thâm và nhân viên bảo vệ của bệnh viện đang nói chuyện gì đó, thấp thoáng thấy bóng dáng cô đi đi lại lại, chắc là đang hỏi lúc đó Đinh Nguyệt bị đẩy xuống xe như thế nào.
Người đàn ông ý bảo tài xế dừng xe, Hứa Tình Thâm đứng ở nơi Đinh Nguyệt bị bỏ lại suy nghĩ tới xuất thần, bỗng nhiên trên mặt đất xuất hiện một cái bóng thật dài, anh đứng vững đến bên cạnh, rồi không cử động nữa. Nhân viên bảo vệ là người chào hỏi đầu tiên: Tưởng tiên sinh.
Hứa Tình Thâm quay đầu nhìn anh, hai người lại không nói gì,
nhân viên bảo vệ tiếp tục nói nốt câu chuyện khi nãy: Hôm đó đúng lúc là tới ca tôi trực, tôi còn tưởng rằng vật gì đó, đi ra ngoài, đến gần nhìn kỹ mới phát hiện ra là một người, lúc đó có muốn nhanh cũng không nhanh được. . .
Hứa Tình Thâm nghe, không khỏi run lên một cái, nghĩ tới cảnh tượng như vậy, cả người đều nổi da gà. Tưởng Viễn Chu liếc nhìn nhân viên bảo vệ, ngay lập tức nhân viên bảo vệ im bặt, không nói gì nữa.
Lão Bạch ngồi ở ghế phụ, phía sau có người nhấn còi, Lão Bạch quay sang nói với tài xế: Tìm một chỗ đỗ xe, xem ra còn phải đợi một lúc nữa.
Tưởng Viễn Chu đứng lại, làn gió thổi qua mặt, giống như có một loạt dao xẹt qua.
Sao vẫn chưa về nhà?
Hứa Tình Thâm há miệng, nhưng vẫn ngăn những lời muốn nói lại. Ừm, lập tức đi ngay.
Anh biết cô muốn làm gì, đây là bệnh viện của anh, Hứa Tình Thâm biết rõ chỉ cần một câu nói của anh là có thể tranh thủ cơ hội cuối cùng để kiểm tra cho Đinh Nguyệt, nhưng cô không nói. Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống trên mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh cóng đến nỗi đỏ bừng, mũi cũng ửng hồng.
Bây giờ vẫn chưa phải là quá muộn, nếu em lo lắng, em quay lại bệnh viện, tôi sẽ sắp xếp bác sĩ qua.
Sắp xếp bác sĩ làm gì? Hứa Tình Thâm hỏi.
Không phải em lo lắng cô bé kia có xâm hại hay không sao?
Tầm nhìn của Hứa Tình Thâm dừng lại trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông.
Cho nên. . .
Tưởng Viễn Chu nhìn về phía bệnh viện, nói tiếp: Toàn thân nó đều là vết thương, rửa vết thương thì có thể làm một kiểm tra cơ bản, nếu quả thật có phát sinh tình huống xấu nhất. . . Tôi cũng sẽ giúp em.
Cô thu lại vẻ đề phòng trong ánh mắt, Hứa Tình Thâm ăn mặc phong phanh, bây giờ trời đã về đêm, cơ thể gầy yếu như vậy, đứng ở trong gió rét có cảm giác giống như cô sẽ bị gió thổi đi bất cứ lúc nào. Tưởng Viễn Chu nhíu mày, ánh mắt tỏ ra không vui: Vì sao lúc nào cũng không chịu mặc nhiều quần áo chứ?
Ở bệnh viện có thiết bị sưởi ấm. . . Cô vô thức đáp lại anh.
Tưởng Viễn Chu khẽ cong môi: Vào đi thôi, bên trong ấm áp.
Được. Hứa Tình Thâm cho hai tay vào trong túi, đi ra ngoài hai bước, cô quay đầu lại nhìn Tưởng Viễn Chu, người đàn ông khẽ nhướn mày: Sao vậy?
Cô lắc đầu, sau đó bước nhanh đi vào trong.
Nếu đổi lại là người khác, nhất định là Hứa Tình Thâm không chút do dự nói một tiếng cám ơn, nhưng đối mặt với Tưởng Viễn Chu, lời nói kia lại nghẹn ở trong cổ họng, không thốt lên được.
Cô nhanh chóng đi vào trong, đi tới trước phòng bệnh của Đinh Nguyệt, Hứa Tình Thâm không gõ cửa đi vào.
Cũng không lâu sau, bác sĩ bước ra, còn có bà Đinh.
Hứa Tình Thâm tiến lên, đối phương thấy cô, cười cười, nói: Bác sĩ Hứa đừng lo lắng, màng trinh vẫn còn nguyên vẹn.
Câu nói này có rất nhiều sức ảnh hưởng, bà Đinh thở phào một hơi, đưa tay vỗ ngực: Thật tốt quá, thật tốt quá.
Sắc mặt Hứa Tình Thâm thả lỏng: Cảm ơn.
Cô bé này bị thương rất nặng, xem ra còn phải nằm viện một thời gian rất dài, nhưng mà bệnh viện đã nhận được thông báo, tuy rằng thẻ bảo hiểm của cô bé không có giá trị chi trả toàn bộ, nhưng vẫn được ưu tiên chi trả một số dịch vụ. Bác sĩ quay ra nói với bà Đinh: Không phải hôm nay gia đình đã nộp một khoản tiền rồi sao? Bệnh viện sẽ gánh cho một nửa chi phí, còn mấy vạn để lại đó, làm chi phí cuối cùng, đến lúc xuất viện thì quyết toán.
Thật vậy sao? Cuối cùng trên sắc mặt bà Đinh cũng có ý cười. Thực sự là rất cám ơn, mọi người đã cứu tính mạng con gái tôi, còn lo cho chúng tôi như vậy. . .
Bác sĩ đi rồi, Hứa Tình Thâm đưa tay xem đồng hồ.
Thím nhỏ, thím chăm sóc Nguyệt Nguyệt, hiện tại tâm lý con bé còn chưa ổn định, con cũng không vào nữa, ngày mai con lại tới nữa.
Tình Thâm, làm phiền con rồi.
Thím đừng khách sáo.
Lúc Hứa Tình Thâm đi ra khỏi Tinh Cảng, xe của Tưởng Viễn Chu vẫn còn đang đỗ ở cửa, cô vừa muốn giả vờ như không phát hiện ra, tài xế lại nhấn còi.
Lão Bạch hạ cửa sổ xe xuống: Cô Hứa.
Hứa Tình Thâm đứng im tại chỗ. Ừm.
Cô phản ứng như thế, Lão Bạch thật khó có thể nói tiếp, anh khẽ ho nhẹ một tiếng: Lên xe đi, đưa cô về.
Không cần, tôi đón xe là được rồi.
Lời này truyền vào bên trong xe, Tưởng Viễn Chu cũng hạ cửa sổ xe xuống.
Đêm rồi, lẽ nào em cũng muốn gặp phải chuyện như cô em họ kia?
Hứa Tình Thâm vừa nghe vậy, trong lòng nổi lên một nỗi sợ hãi, Tưởng Viễn Chu thấy cô còn đang do dự, nói thêm: Đwa em về cổng chính của Bảo Lệ Cư Thượng, xe không đi vào.
Cô nghe vậy, sau đó mới đi tới.
Sau khi ngồi lên xe, Tưởng Viễn Chu hỏi: Ăn cơm tối chưa?
Không đói bụng, trong nhà có bảo mẫu, đã nấu cơm xong.
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, cũng giữ lời, đưa Hứa Tình Thâm về đến Bảo Lệ Cư Thượng thì để cô xuống xe.
Về đến nhà, bảo mẫu đang chơi cùng Lâm Lâm, Hứa Tình Thâm đi vào, không thấy Phó Kinh Sênh đâu.
Phó tiên sinh đi đâu?
Không có, cậu ấy ở trên lầu.
Hứa Tình Thâm vào phòng bếp rửa tay.
Tôi đi gọi anh ấy, chuẩn bị ăn cơm thôi.
Được.
Hứa Tình Thâm đi tới phòng ngủ của Phó Kinh Sênh, cánh cửa mở, bên trong cũng không có người. Cô lại tới thư phòng, gõ nhẹ hai tiếng.
Ai vậy?
Là em, ăn cơm tối.
Được. Thanh âm của người đàn ông truyền tới từ bên trong.
Hứa Tình Thâm đặt tay lên chốt cửa, lại phát hiện cánh cửa khóa trái. Cũng không lâu sau, có tiếng bước chân truyền đến, Phó Kinh Sênh mở cửa đi tới, Hứa Tình Thâm cười khẽ: Làm gì đấy, cứ thần thần bí bí.
Anh chỉ không muốn bị phân tâm trong lúc làm việc thôi. Phó Kinh Sênh tiện tay đóng cửa lại.
Xuống lầu dưới, thậm chí Phó Kinh Sênh cũng không hề hỏi Hứa Tình Thâm một câu là vì sao về muộn như thế.
Ngược lại thì không phải là không quan tâm, mà là anh ngồi ở trong thư phòng một ngày đêm, đã không có khái niệm về thời gian.
Sau buổi cơm tối, Lâm Lâm ầm ĩ muốn chơi cùng Phó Kinh Sênh, người đàn ông chơi với bé con một lúc, đợi sau khi Hứa Tình Thâm thu dọn xong, anh lại lên lầu.
Ngày hôm sau, Hứa Tình Thâm đi bệnh viện thăm Đinh Nguyệt, ban ngày cô còn phải đi làm, cũng chỉ có thể tới lúc chạng vạng.
Cảnh sát đã tới, nhưng vẫn không hỏi được gì, vết thương của cô bé nghiêm trọng, không thể làm gì khác hơn là trước hết để cho cô bé khỏe lên đã.
Lúc đi ra khỏi bệnh viện, Hứa Tình Thâm thấy đói, ngẩng đầu một cái, liền thấy Lão Bạch ngồi ở bên trong xe, vẫy vẫy tay với cô.
Lần này thì được rồi, có người nhà nằm ở Tinh Cảng, thực sự là ngẩng đầu không gặp cúi đầu thì nhìn thấy nha.
Tưởng Viễn Chu mở cửa xe, gọi: Tới đây.
Hứa Tình Thâm lắc đầu: Không cần đưa tôi về, tôi tự lái xe tới.
Đi ăn tối.
Tôi không ăn.
Người đàn ông dứt khoát xuống xe.
Hứa Tình Thâm, dù sao thì tôi đã giúp em không ít việc mà, đến nay còn chưa nghe thấy em nói được một câu cám ơn, em không thể hiểu đạo lý đối nhân xử thế sao? Có phải là muốn mời tôi ăn một bữa cơm hay không?
Tưởng tiên sinh, anh đây là đang xin cơm ăn với tôi sao?
Tôi vẫn chờ em chủ động mời tôi, nhưng không ngờ em lại nhỏ mọn như vậy.
Hứa Tình Thâm nhíu chặt vùng xung quanh hai hàng lông mày.
Được, mời anh ăn bữa cơm, trong lòng tôi cũng dễ chịu, đỡ phải có cảm giác như thiếu nợ anh thứ gì đó.
Hai người ngồi vào trên xe, Hứa Tình Thâm buông túi xuống.
Ăn gì?
Mãn Giang Yến.
Tài xế nghe nói, lái xe về hướng đó, Hứa Tình Thâm thì ngược lại, chưa từng nghe nói qua.
Sau khi đi tới Mãn Giang Yến, Hứa Tình Thâm theo Tưởng Viễn Chu xuống xe, hóa ra là ở ngay ven hồ, liếc nhìn lại, hành lang bằng kính chạy dọc ra phía xa, ánh đèn bên trong sáng trưng, từng phòng kính được dựng lên, bên trong hầu như không có người. Tưởng Viễn Chu dẫn Hứa Tình Thâm đi vào trong.
Nơi này đa phần đông khách vào thời gian ăn đêm, nên lúc này mới ít người.
Hứa Tình Thâm Ồ một tiếng, chọn một chỗ rồi ngồi xuống cùng Tưởng Viễn Chu.
Cách đó không xa, ngay bàn trước mặt, có năm sáu cậu thanh niên còn ít tuổi ngồi vây quanh, trên bàn bày đầy chai rượu, xem ra là đã uống không ít.
Hứa Tình Thâm để Tưởng Viễn Chu gọi món ăn, người đàn ông cũng không khách sáo, cầm lấy menu tỉ mỉ nghiên cứu.
Tao và mấy thằng nói, ông đây không sợ trời không sợ đất, chuyện gì mà không dám làm? Người tao cũng dám giết, sau này có đứa nào trêu chọc tới tao, nếu không thì. . . Tao, tao thấy người nào thì giết kẻ đó.
Hứa Tình Thâm nhíu mày, những thằng thanh niên xấu xa, vừa nhìn là đã biết bị người nhà nuông chiều thành ra hư hỏng, chỉ giỏi khoác lác mà không sợ sẽ có ngày chính cái thói khoe mẽ ấy bị lộ.
Được rồi được rồi... Đồng bọn bên cạnh đè lại bờ vai của hắn ta. Đây đang là ở nơi công cộng.
Nơi công cộng thì sao vậy? Cậu thanh niên trẻ tuổi hất tay của đối phương ra.
Tô Sướng kia, giả bộ cái gì chứ? Ông theo đuổi nó, đó là để mắt tới nó, còn làm tao mất mặt, cuối cùng cũng bị tao làm rồi đó sao? Nó quỳ xuống cầu xin tha thứ đều vô dụng, ha ha ha ha, tao dùng một túi ny lon chụp lên đầu nó, không ngờ lại chết như vậy. . .
Hứa Tình Thâm đang cầm chén trà lên uống, nghe thấy thế, bàn tay bất chợt run lên, Tưởng Viễn Chu cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Bên cạnh, mấy người kia đưa tay muốn che miệng gã kia lại.
Cậu uống say rồi, nói bậy cái gì a?
Bỏ đi, mẹ nó chỉ giỏi nói bậy! Gã nói hăng say, đẩy người bên cạnh ra. Còn có con bé đi cùng Tô Sướng, cũng là trung học Hoa Phú nhỉ? Còn cười nhạo tao, lúc đó đều bị dọa tè ra quần, bị tao cho ăn mấy cái đạp, thật đáng tiếc, rốt cuộc cũng chưa cho nó một cái túi ny lon.
Chén trà trong tay Hứa Tình Thâm bỗng rơi xuống trên bàn, bị đổ một nửa nước trong chén ra ngoài. Tưởng Viễn Chu nắm chặt bàn tay cô, phát hiện bàn tay cô lạnh như băng.
Đôi môi Hứa Tình Thâm có chút run rẩy, hướng về phía anh, nói: Đinh Nguyệt học ở trường trung học Hoa Phú.
N
Anh làm gì vậy?
Xem có phải là em đang ngủ thật hay không.
Tôi chỉ chợp mắt một lát mà thôi.
Tưởng Viễn Chu vô cùng tự nhiên đưa trà sữa trong tay tới.
Uống chút cho ấm.
Hứa Tình Thâm cầm lấy, đầu ngón tay dần khôi phục cảm giác ấm áp, cô uống hai ngụm, xua tan được hơi lạnh trong cơ thể, thoải mái hơn.
Lão Bạch quay lại rất nhanh, hai tay đút vào trong túi, anh ngồi vào ghế phụ, đóng cửa xe phịch một cái, sau đó mới lấy đồ từ trong túi ra.
Hứa Tình Thâm ăn trân châu trong ly, từng ngụm một, ánh mắt chăm chú nhìn Lão Bạch, nhưng cũng không đưa tay ra. Lão Bạch ném vào bên cạnh chỗ cô ngồi.
Cô Hứa, đây là thứ cô cần.
Lão Bạch, có bao nhiêu nhân viên thu ngân nhìn anh sao?
Không.
Hứa Tình Thâm cười khẽ: Đúng vậy, bây giờ là thời nào rồi, đàn ông mua mấy thứ này cũng rất bình thường.
Sắc mặt Lão Bạch bỗng đỏ lên, anh biết Hứa Tình Thâm đang cố ý, Lão Bạch ngồi một lúc, bỗng nhiên quay đầu lại nói: Tưởng tiên sinh, tìm một chỗ cho cô Hứa sửa sang lại đi, cứ như vậy trở về rất khó coi?
Hứa Tình Thâm miệng đầy trân châu nhìn anh ta, Tưởng Viễn Chu gật đầu: Tới khách sạn.
Cô vội vàng nuốt xuống: Tôi không đi, tôi về nhà.
Cô Hứa, tôi không ngại đi lần nữa để mua quần áo cho cô đâu.
Về tới nhà cũng không có gì mất mặt cả.
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu lại trở nên khó coi.
Em không sợ như vậy bị anh ta nhìn thấy?
Bị ai?
Biết rõ còn hỏi.
Như vậy thì sao chứ? Hứa Tình Thâm tỏ vẻ như không hiểu.
Giữa vợ chồng thì không có gì không thể nhìn.
Giữa chân mày Tưởng Viễn Chu nổi lên vài nếp nhăn, ánh mắt chợt nhìn sang Hứa Tình Thâm, cô đối diện với cái nhìn của anh.
Nếu anh muốn đưa tôi về nhà, nhất định là tôi rất cảm ơn, những chuyện còn lại thì không cần.
Hứa Tình Thâm nói địa chỉ với tài xế.
Tưởng Viễn Chu nhìn sắc mặt cô trắng bệch, nhất định là cơ thể khó chịu, anh bảo tài xế nghe theo, sau đó dựa vào ghế.
Đi tới nơi ở của Hứa Tình Thâm, xe chậm rãi đi về phía trước, ngoài cửa có bảo vệ, Hứa Tình Thâm nói: Cứ dừng xe ở đây đi.
Bên ngoài trời đang mưa, em muốn đi vào?
Không sao, mưa không lớn lắm.
Bọn họ không có giấy thông hành, bảo vệ bước tới, Hứa Tình Thâm muốn mở cửa xe, Tưởng Viễn Chu kéo cô lại. Lão Bạch hạ cửa sổ xe xuống, bảo vệ có quen Hứa Tình Thâm, nhìn thấy cô ngồi ở phía sau, liền để cho đi qua.
Xe tiếp tục đi vào trong, Hứa Tình Thâm bỏ chiếc áo khoác trên vai xuống.
Khoác đi.
Không cần... Hứa Tình Thâm nhìn ra phía ngoài. Đừng dừng xe ngay trước cửa nhà tôi.
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, trong lồng ngực giống như có gì đó lấp đầy.
Em sợ anh ta?
Không phải, chỉ là không muốn anh ấy khó chịu. Hứa Tình Thâm quay sang phía người đàn ông, mỉm cười: Anh cũng có thể hiểu được mà, Phó Kinh Sênh rất hẹp hòi, nhưng mà đổi lại là tôi, tôi cũng như vậy.
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu căng thẳng, như là một dây cung được kéo căng hết cỡ, xe vẫn còn tiếp tục đi về phía trước, Hứa Tình Thâm gõ một cái vào cửa sổ xe.
Dừng lại.
Tưởng Viễn Chu không mở miệng, tài xế cũng chỉ có thể tiếp, đến cửa nhà Phó Kinh Sênh, Lão Bạch mới nói: Dừng.
Hứa Tình Thâm trả chiếc áo khoác cho Tưởng Viễn Chu.
Trả anh.
Khoác trở lại.
Anh muốn khiến cho gia đình tôi mâu thuẫn sao?
Hứa Tình Thâm cầm lấy túi của mình, chỉnh lại quần áo, che túi ở phía sau, sau đó liền đẩy cửa xe ra bước xuống.
Mới đi tới trước hàng rào chắn màu trắng thì thấy p Phó Kinh Sênh cầm ô, tay kia ôm con gái, Hứa Tình Thâm mở cửa đi vào, Phó Kinh Sênh nghiêng ô che cho cô.
Mẹ mẹ—— Lâm Lâm lanh lợi nhào về phía cô.
Hứa Tình Thâm đón lấy bé, sau đó hôn một cái ở trên mặt con, Phó Kinh Sênh nhìn lướt qua đỉnh đầu Hứa Tình Thâm, nhìn về phía chiếc xe đỗ ở cửa kia.
Bên trong là ai?
Hứa Tình Thâm liếc nhìn anh. Tưởng Viễn Chu. Em đi ra ngoài cùng Tổng giám đốc Mẫn, bà ấy không đưa em về được.
Phó Kinh Sênh đưa tay nắm lấy bả vai Hứa Tình Thâm, sau đó ôm cô đi vào trong.
Sau này đừng để anh ta đưa về nữa, anh sẽ ghen.
Ăn giấm chua của ai vậy? Em sao?
Lẽ nào anh còn có thể thích Tưởng Viễn Chu hả?
Hứa Tình Thâm phì cười: Không chắc, Tưởng tiên sinh cũng có một cơ thể dẻo dai.
Phó Kinh Sênh vỗ vỗ vai cô: Đã nói với em rồi, anh thích phụ nữ. . .
Hai người vừa đi vừa đối thoại, đi vào bên trong biệt thự rất nhanh. Ánh mắt Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm ra bên ngoài, Lão Bạch nháy mắt với tài xế, tài xế vội vàng khởi động xe.
---
Bệnh viện Tinh Cảng.
Màn đêm đã sớm phủ xuống ngay từ lúc đồng hồ chưa chỉ tới sáu giờ, hôm nay, tháp đồng hồ cách bệnh viện Tinh Cảng không xa, thời gian đã tới mười giờ, giờ cao điểm.
Bên trong bệnh viện, ánh đèn sáng trưng, thế nhưng ngoài cửa bệnh viện, chỉ thỉnh thoảng mới có mấy người đi qua, bóng đèn đường mờ ảo, giống như cũng buồn ngủ.
Bỗng nhiên, một chiếc xe lao tới, như ẩn như hiện trong bóng đêm, tài xế dẫm phanh thật gấp, cánh cửa màu đen bị kéo ra, một bóng đen bị đẩy ra ngoài.
Có thanh âm của một vật nặng nề rơi truyền tới, người bên trong người đóng cửa xe lại rất nhanh.
Lái xe!
Tài xế tăng tốc, chiếc xe phát ra một tiếng vang, ngay sau đó biến mất ở trong bóng đêm rất nhanh. Nhân viên bảo vệ của Tinh Cảng còn chưa kịp phản ứng, anh từ phòng trực ban đi ra, bước tới trước bóng đen kia, cúi đầu nhìn kỹ, sợ đến nỗi thiếu chút nữa thì ngã ngồi luôn ở đó.
---
Ngày hôm sau.
Tưởng Viễn Chu vừa đi vào phòng làm việc của mình trong Tinh Cảng, Lão Bạch liền đẩy cửa vào sau: Tưởng tiên sinh!
Người đàn ông cũng không ngẩng đầu: Sao vậy, có gì khẩn cấp sao?
Tối hôm qua, nhặt được một bệnh nhân ở ngay cổng bệnh viện, là một cô gái còn ít tuổi, bị thương rất nặng, hiện nay còn đang cấp cứu.
Vết thương như nào?
Lão Bạch tiến lên hai bước. Bị người đánh, mặt cũng đều sưng lên, không nhìn rõ dáng vẻ ban đầu, lá lách và thận đều có tổn thương, xương sườn có bị gãy mấy cái. . .
Tưởng Viễn Chu nghe thế, sắc mặt hơi thay đổi, Lão Bạch tiếp tục nói: Hiện nay vẫn chưa liên lạc được với người nhà của cô bé, thế nhưng cần phẫu thuật, hơn nữa chi phí sau đó. . .
Người đàn ông nhíu mi: Tôi không thiếu tiền, mạng người đương nhiên phải cứu, bảo phòng phẫu thuật cố gắng hết sức.
Có báo cảnh sát không?
Có.
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống ghế làm việc, đã có cảnh sát tham gia, tin chắc là sẽ tìm ra manh mối nhanh thôi.
---
Ngày hôm sau khi xảy ra chuyện.
Hứa Tình Thâm vừa khám bênh xong, Hứa Vượng đã gọi điện thoại tới rồi.
Alo, ba?
Tình Thâm, gần đây Đinh Nguyệt có với liên lạc với con không?
Hứa Tình Thâm xoay xoay cây bút trong tay.
Không có ạ, sao vậy?
Hai ngày rồi nó không quay về trường học, thím nhỏ của con gọi điện thoại tới, trước đây hai đứa khá thân thiết, muốn hỏi thăm xem nó có tới tìm con hay không.
Không, phía trường không có tin tức gì sao?
Không, gọi điện thoại tới thì di động của nó tắt máy.
Hứa Tình Thâm thấy trong lòng quýnh lên.
Báo cảnh sát rồi sao? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Thím nhỏ con đang ở đồn cảnh sát, vậy chờ có tin tức rồi hãy nói. . .
Cúp điện thoại xong, Hứa Tình Thâm không khỏi sững sờ. Năm nay Đinh Nguyệt mới mười mấy tuổi, hai nhà được xem như là có họ xa, cũng không thực sự có quan hệ máu mủ, chỉ là hai nhà ở tương đối gần nhau, từ nhỏ, mối quan hệ của cô bé và Hứa Tình Thâm cũng không tệ.
Đến lúc xế chiều, Hứa Vượng lại gọi điện thoại tới.
Chờ mãi mới tới lúc tan ca, Hứa Tình Thâm bước nhanh đi ra khỏi bệnh viện, cô ra bên ngoài vẫy một chiếc xe taxi, vừa ngồi xuống, cô liền vội vàng nói với tài xế: Bệnh viện Tinh Cảng!
Đi tới Tinh Cảng, Hứa Tình Thâm không quan tâm tới mối liên hệ của Tưởng Viễn Chu với Tinh Cảng nữa. Cô đi tới khu nội trú rất nhanh, vừa đi vào phòng bệnh, chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc: Nguyệt Nguyệt, là ai, ai đánh con thành ra như vậy?
Hứa Tình Thâm đi vào, thấy cô gái nằm ở trên giường, trên mặt có vết thương dán băng gạc, mũi bầm tím, hai bên xương gò má cũng sưng vù một cách không bình thường.
Bác sĩ đứng ở bên giường nhìn thấy, giật mình khẽ gọi: Bác sĩ Hứa?
Cô khẽ gật đầu với người đó, sau đó đi tới gần.
Đây là em họ tôi, bị thương thế nào?
Rất nặng, nếu như không phải được cấp cứu kịp thời thì. . .
Sắc mặt Hứa Tình Thâm nghiêm túc, bác sĩ thấp giọng nói: Lúc đó Tưởng tiên sinh có dặn phải cứu bằng bất cứ giá nào, không có lấy một người thân, đã bị bỏ lại trước cửa bệnh viện.
Hứa Tình Thâm giật mình hoảng sợ, nhìn về phía người phụ nữ trung niên bên cạnh: Thím nhỏ, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Bà Đinh khóc, lắc đầu: Ta cũng không biết, hỏi nó, một câu nó cũng không chịu nói.
Nguyệt Nguyệt. Hứa Tình Thâm cúi xuống trước mặt cô gái. Ai đánh em như vậy?
Hai mắt Đinh Nguyệt sưng vù tới nỗi chỉ còn lại một khe hở.
Em, em không biết.
Sao em lại không biết chứ? Hứa Tình Thâm nhíu mi. Ai đánh, lẽ nào em cũng không phát hiện ra?
Em thật sự không biết, đừng hỏi. . .
Bác sĩ Hứa, đây là họ hàng của chị sao? Đi thanh toán một số khoản chi phí đi.
Hứa Tình Thâm khẽ gật đầu, biết đây cũng là quy định của bệnh viện. Thím nhỏ nghe thế, đứng dậy, lấy một tấm thẻ từ trong túi xách ra.
Bên trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại có hai người, Hứa Tình Thâm nhìn về phía Đinh Nguyệt nằm trên giường bệnh, trong ấn tượng của cô, đây là cô bé nhanh nhẹn hoạt bát, nhưng hôm nay gặp lại, dường như đã trải qua một nỗi khiếp sợ, mặc dù được cứu sống, nhưng toàn thân đều đang run rẩy.
Cũng không lâu sau, bà Đinh đã trở về, gương mặt khuôn mặt u sầu.
Tình Thâm, con xem Nguyệt Nguyệt như vậy, có thể chuyển viện không?
Làm sao vậy?
Bà Đinh có vẻ hơi khó xử: Tiền thuốc men quá đắt, hơn nữa đều phải tự chi trả, trong thẻ của ta không có nhiều tiền như vậy, ba nó đã gửi tới rồi, nhưng là những chi phí sau này. . . Tiếp tục như vậy nhất định là không kham nổi.
Thím nhỏ, Nguyệt Nguyệt bị thương nặng như vậy, không thể di chuyển, hơn nữa ở Đông Thành, cũng không có bệnh viện nào sánh bằng Tinh Cảng.
Bà Đinh không nói gì, ngồi về mép giường, đưa tay lau nước mắt: Nguyệt Nguyệt, dù sao con cũng phải nói cho mẹ một tiếng, vì sao bị thương nặng như vậy chứ?
Đinh Nguyệt đau đến mức toàn thân cũng không thể nhúc nhích, chỉ là nhắm hai mắt không nói lời nào.
Vẻ mặt Hứa Tình Thâm cứng lại, cô rất mẫn cảm, có một số việc phải biết rõ ràng, cô đi tới đầu giường, khom lưng nhìn Đinh Nguyệt chằm chằm.
Nguyệt Nguyệt, em hãy thành thật nói cho chị biết, em có bị xâm hại hay không?
Đinh Nguyệt vừa nghe, bỗng nhiên giống như phát điên lên: Không có, không có, không có ——
Bà Đinh nghe thế, sắc mặt cũng thay đổi, bà không hề nghĩ tới điểm ấy.
Hứa Tình Thâm bước nhanh ra ngoài, tìm được y tá trưởng của Đinh Nguyệt, cô nói rõ mục đích của mình. Y tá trưởng khẽ lắc đầu: Lúc đó chúng tôi chỉ phụ trách cấp cứu, vì tính mạng bị đe dọa, cả khoa phải cùng nhau cấp cứu cả đêm.
Vậy bây giờ có thể kiểm tra không?
Nhưng cái này cũng phải do người bệnh phối hợp mới được.
Đứa bé kia là em họ tôi, hiện tại hỏi nó, chuyện gì nó cũng không chịu nói, tôi sợ là nếu chuyện đó có thật thì sẽ bỏ qua thời gian lấy chứng cứ tốt nhất.
Y tá trưởng khẽ gật đầu: Tôi có thể hiểu, tốt nhất là chị nên khuyên nhủ cô bé, nếu có thật, cũng không phải chuyện mất mặt, dù sao nó cũng là người bị hại.
Có thể nghĩ cách hay không, ví dụ như mượn danh nghĩa lau rửa vết thương. . .
Bác sĩ Hứa, cũng không ai gánh nổi trách nhiệm này, đến lúc đó người bệnh làm náo loạn thì truyền đi cũng không hay.
Hứa Tình Thâm nghe vậy, chỉ có thể khẽ gật đầu.
Được rồi, cảm ơn.
Trở lại phòng bệnh, Đinh Nguyệt cũng không muốn gặp bất cứ ai, bắt mẹ đóng chặt cửa phòng bệnh. Bà Đinh đứng ở cửa không ngừng khóc nức nở: Tình Thâm, nghe xong câu nói của con, ta thấy lo lắng đến bây giờ. Một cô gái sao có thể vô duyên vô cớ bị người ta đánh thành ra như vậy chứ, khẳng định có vấn đề. Tuy rằng chúng ta báo cảnh sát, nhưng Nguyệt Nguyệt không chịu phối hợp, con nói nên làm sao bây giờ?
Thím nhỏ, ngươi đừng vội, ta nghĩ một chút biện pháp.
Trong phòng truyền đến tiếng Đinh Nguyệt kêu lên thất thanh, bà Đinh thấy thế, đành phải đi vào trước.
Tình Thâm à, con về nhà trước đi, cũng không còn sớm nữa.
Hứa Tình Thâm là bác sĩ, biết có những kiểm tra phải được làm càng sớm càng tốt, bà Đinh lại cho rằng ngày hôm nay và ngày mai đều giống nhau, nên cũng ngại để Hứa Tình Thâm phải ở đây cùng.
Phòng làm việc bên trong Tinh Cảng, Tưởng Viễn Chu cầm lấy chiếc áo khoác ngoài treo ở trên ghế dựa, chuẩn bị đi ra ngoài.
Lão Bạch nhận điện thoại, sau đó hướng về phía bóng lưng người đàn ông, nói: Tưởng tiên sinh, cô gái kia là người nhà của cô Hứa.
Tưởng Viễn Chu đi tới cửa, cánh cửa đã bị anh mở ra, bỗng nhiên anh dừng bước.
Cậu nói cô bé thiếu chút nữa bị đánh chết kia? Sao chỗ nào cũng có chuyện của cô ấy nhỉ.
Đông Thành lại lớn như vậy, đúng là mọi người đều phải có liên quan tới bệnh viện. Cô Hứa là bác sĩ, họ hàng thân thích bạn bè mà có việc, nhất định là sẽ tới làm phiền cô ấy đầu tiên.
Tưởng Viễn Chu khẽ đẩy cửa ra. Cô ấy tới sao?
Tới, khó khăn lắm cô bé kia mới thoát chết, cô Hứa muốn kiểm tra cho bệnh nhân này, nhưng chuyện tế nhị như vậy bản thân bệnh nhân không chịu, bệnh viện không thể bắt ép.
Quả thực, một cô gái bị ném ở cửa bệnh viện trong đêm khuya, còn bị đánh thành ra như vậy, Hứa Tình Thâm lo lắng là rất bình thường.
Lão Bạch đi theo sau Tưởng Viễn Chu.
Tuy là nói như vậy, nhưng tâm tình cô bé kia không ổn định.
Chuyện này cũng không khó, động não một chút là có thể làm được.
Lão Bạch có chút giật mình, lại cảm thấy không xác định.
Tưởng tiên sinh, ngài đã cứu cô bé rồi, chuyện như vậy cũng đừng nhúng tay vào.
Ngộ nhỡ cô bé kia xảy ra chuyện thật? Sẽ khiến Hứa Tình Thâm không yên lòng.
Tưởng tiên sinh. . .
Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài, Lão Bạch vội vàng đóng cửa phòng làm việc lại, ở trước mặt Hứa Tình Thâm, hình như Tưởng tiên sinh cũng không còn bao nhiêu nguyên tắc nữa, trước kia là như thế, hôm nay vẫn là như vậy.
Xe đi ra khỏi Tinh Cảng, Tưởng Viễn Chu nhìn ra phía ngoài, thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở cửa.
Hứa Tình Thâm và nhân viên bảo vệ của bệnh viện đang nói chuyện gì đó, thấp thoáng thấy bóng dáng cô đi đi lại lại, chắc là đang hỏi lúc đó Đinh Nguyệt bị đẩy xuống xe như thế nào.
Người đàn ông ý bảo tài xế dừng xe, Hứa Tình Thâm đứng ở nơi Đinh Nguyệt bị bỏ lại suy nghĩ tới xuất thần, bỗng nhiên trên mặt đất xuất hiện một cái bóng thật dài, anh đứng vững đến bên cạnh, rồi không cử động nữa. Nhân viên bảo vệ là người chào hỏi đầu tiên: Tưởng tiên sinh.
Hứa Tình Thâm quay đầu nhìn anh, hai người lại không nói gì,
nhân viên bảo vệ tiếp tục nói nốt câu chuyện khi nãy: Hôm đó đúng lúc là tới ca tôi trực, tôi còn tưởng rằng vật gì đó, đi ra ngoài, đến gần nhìn kỹ mới phát hiện ra là một người, lúc đó có muốn nhanh cũng không nhanh được. . .
Hứa Tình Thâm nghe, không khỏi run lên một cái, nghĩ tới cảnh tượng như vậy, cả người đều nổi da gà. Tưởng Viễn Chu liếc nhìn nhân viên bảo vệ, ngay lập tức nhân viên bảo vệ im bặt, không nói gì nữa.
Lão Bạch ngồi ở ghế phụ, phía sau có người nhấn còi, Lão Bạch quay sang nói với tài xế: Tìm một chỗ đỗ xe, xem ra còn phải đợi một lúc nữa.
Tưởng Viễn Chu đứng lại, làn gió thổi qua mặt, giống như có một loạt dao xẹt qua.
Sao vẫn chưa về nhà?
Hứa Tình Thâm há miệng, nhưng vẫn ngăn những lời muốn nói lại. Ừm, lập tức đi ngay.
Anh biết cô muốn làm gì, đây là bệnh viện của anh, Hứa Tình Thâm biết rõ chỉ cần một câu nói của anh là có thể tranh thủ cơ hội cuối cùng để kiểm tra cho Đinh Nguyệt, nhưng cô không nói. Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống trên mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh cóng đến nỗi đỏ bừng, mũi cũng ửng hồng.
Bây giờ vẫn chưa phải là quá muộn, nếu em lo lắng, em quay lại bệnh viện, tôi sẽ sắp xếp bác sĩ qua.
Sắp xếp bác sĩ làm gì? Hứa Tình Thâm hỏi.
Không phải em lo lắng cô bé kia có xâm hại hay không sao?
Tầm nhìn của Hứa Tình Thâm dừng lại trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông.
Cho nên. . .
Tưởng Viễn Chu nhìn về phía bệnh viện, nói tiếp: Toàn thân nó đều là vết thương, rửa vết thương thì có thể làm một kiểm tra cơ bản, nếu quả thật có phát sinh tình huống xấu nhất. . . Tôi cũng sẽ giúp em.
Cô thu lại vẻ đề phòng trong ánh mắt, Hứa Tình Thâm ăn mặc phong phanh, bây giờ trời đã về đêm, cơ thể gầy yếu như vậy, đứng ở trong gió rét có cảm giác giống như cô sẽ bị gió thổi đi bất cứ lúc nào. Tưởng Viễn Chu nhíu mày, ánh mắt tỏ ra không vui: Vì sao lúc nào cũng không chịu mặc nhiều quần áo chứ?
Ở bệnh viện có thiết bị sưởi ấm. . . Cô vô thức đáp lại anh.
Tưởng Viễn Chu khẽ cong môi: Vào đi thôi, bên trong ấm áp.
Được. Hứa Tình Thâm cho hai tay vào trong túi, đi ra ngoài hai bước, cô quay đầu lại nhìn Tưởng Viễn Chu, người đàn ông khẽ nhướn mày: Sao vậy?
Cô lắc đầu, sau đó bước nhanh đi vào trong.
Nếu đổi lại là người khác, nhất định là Hứa Tình Thâm không chút do dự nói một tiếng cám ơn, nhưng đối mặt với Tưởng Viễn Chu, lời nói kia lại nghẹn ở trong cổ họng, không thốt lên được.
Cô nhanh chóng đi vào trong, đi tới trước phòng bệnh của Đinh Nguyệt, Hứa Tình Thâm không gõ cửa đi vào.
Cũng không lâu sau, bác sĩ bước ra, còn có bà Đinh.
Hứa Tình Thâm tiến lên, đối phương thấy cô, cười cười, nói: Bác sĩ Hứa đừng lo lắng, màng trinh vẫn còn nguyên vẹn.
Câu nói này có rất nhiều sức ảnh hưởng, bà Đinh thở phào một hơi, đưa tay vỗ ngực: Thật tốt quá, thật tốt quá.
Sắc mặt Hứa Tình Thâm thả lỏng: Cảm ơn.
Cô bé này bị thương rất nặng, xem ra còn phải nằm viện một thời gian rất dài, nhưng mà bệnh viện đã nhận được thông báo, tuy rằng thẻ bảo hiểm của cô bé không có giá trị chi trả toàn bộ, nhưng vẫn được ưu tiên chi trả một số dịch vụ. Bác sĩ quay ra nói với bà Đinh: Không phải hôm nay gia đình đã nộp một khoản tiền rồi sao? Bệnh viện sẽ gánh cho một nửa chi phí, còn mấy vạn để lại đó, làm chi phí cuối cùng, đến lúc xuất viện thì quyết toán.
Thật vậy sao? Cuối cùng trên sắc mặt bà Đinh cũng có ý cười. Thực sự là rất cám ơn, mọi người đã cứu tính mạng con gái tôi, còn lo cho chúng tôi như vậy. . .
Bác sĩ đi rồi, Hứa Tình Thâm đưa tay xem đồng hồ.
Thím nhỏ, thím chăm sóc Nguyệt Nguyệt, hiện tại tâm lý con bé còn chưa ổn định, con cũng không vào nữa, ngày mai con lại tới nữa.
Tình Thâm, làm phiền con rồi.
Thím đừng khách sáo.
Lúc Hứa Tình Thâm đi ra khỏi Tinh Cảng, xe của Tưởng Viễn Chu vẫn còn đang đỗ ở cửa, cô vừa muốn giả vờ như không phát hiện ra, tài xế lại nhấn còi.
Lão Bạch hạ cửa sổ xe xuống: Cô Hứa.
Hứa Tình Thâm đứng im tại chỗ. Ừm.
Cô phản ứng như thế, Lão Bạch thật khó có thể nói tiếp, anh khẽ ho nhẹ một tiếng: Lên xe đi, đưa cô về.
Không cần, tôi đón xe là được rồi.
Lời này truyền vào bên trong xe, Tưởng Viễn Chu cũng hạ cửa sổ xe xuống.
Đêm rồi, lẽ nào em cũng muốn gặp phải chuyện như cô em họ kia?
Hứa Tình Thâm vừa nghe vậy, trong lòng nổi lên một nỗi sợ hãi, Tưởng Viễn Chu thấy cô còn đang do dự, nói thêm: Đwa em về cổng chính của Bảo Lệ Cư Thượng, xe không đi vào.
Cô nghe vậy, sau đó mới đi tới.
Sau khi ngồi lên xe, Tưởng Viễn Chu hỏi: Ăn cơm tối chưa?
Không đói bụng, trong nhà có bảo mẫu, đã nấu cơm xong.
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, cũng giữ lời, đưa Hứa Tình Thâm về đến Bảo Lệ Cư Thượng thì để cô xuống xe.
Về đến nhà, bảo mẫu đang chơi cùng Lâm Lâm, Hứa Tình Thâm đi vào, không thấy Phó Kinh Sênh đâu.
Phó tiên sinh đi đâu?
Không có, cậu ấy ở trên lầu.
Hứa Tình Thâm vào phòng bếp rửa tay.
Tôi đi gọi anh ấy, chuẩn bị ăn cơm thôi.
Được.
Hứa Tình Thâm đi tới phòng ngủ của Phó Kinh Sênh, cánh cửa mở, bên trong cũng không có người. Cô lại tới thư phòng, gõ nhẹ hai tiếng.
Ai vậy?
Là em, ăn cơm tối.
Được. Thanh âm của người đàn ông truyền tới từ bên trong.
Hứa Tình Thâm đặt tay lên chốt cửa, lại phát hiện cánh cửa khóa trái. Cũng không lâu sau, có tiếng bước chân truyền đến, Phó Kinh Sênh mở cửa đi tới, Hứa Tình Thâm cười khẽ: Làm gì đấy, cứ thần thần bí bí.
Anh chỉ không muốn bị phân tâm trong lúc làm việc thôi. Phó Kinh Sênh tiện tay đóng cửa lại.
Xuống lầu dưới, thậm chí Phó Kinh Sênh cũng không hề hỏi Hứa Tình Thâm một câu là vì sao về muộn như thế.
Ngược lại thì không phải là không quan tâm, mà là anh ngồi ở trong thư phòng một ngày đêm, đã không có khái niệm về thời gian.
Sau buổi cơm tối, Lâm Lâm ầm ĩ muốn chơi cùng Phó Kinh Sênh, người đàn ông chơi với bé con một lúc, đợi sau khi Hứa Tình Thâm thu dọn xong, anh lại lên lầu.
Ngày hôm sau, Hứa Tình Thâm đi bệnh viện thăm Đinh Nguyệt, ban ngày cô còn phải đi làm, cũng chỉ có thể tới lúc chạng vạng.
Cảnh sát đã tới, nhưng vẫn không hỏi được gì, vết thương của cô bé nghiêm trọng, không thể làm gì khác hơn là trước hết để cho cô bé khỏe lên đã.
Lúc đi ra khỏi bệnh viện, Hứa Tình Thâm thấy đói, ngẩng đầu một cái, liền thấy Lão Bạch ngồi ở bên trong xe, vẫy vẫy tay với cô.
Lần này thì được rồi, có người nhà nằm ở Tinh Cảng, thực sự là ngẩng đầu không gặp cúi đầu thì nhìn thấy nha.
Tưởng Viễn Chu mở cửa xe, gọi: Tới đây.
Hứa Tình Thâm lắc đầu: Không cần đưa tôi về, tôi tự lái xe tới.
Đi ăn tối.
Tôi không ăn.
Người đàn ông dứt khoát xuống xe.
Hứa Tình Thâm, dù sao thì tôi đã giúp em không ít việc mà, đến nay còn chưa nghe thấy em nói được một câu cám ơn, em không thể hiểu đạo lý đối nhân xử thế sao? Có phải là muốn mời tôi ăn một bữa cơm hay không?
Tưởng tiên sinh, anh đây là đang xin cơm ăn với tôi sao?
Tôi vẫn chờ em chủ động mời tôi, nhưng không ngờ em lại nhỏ mọn như vậy.
Hứa Tình Thâm nhíu chặt vùng xung quanh hai hàng lông mày.
Được, mời anh ăn bữa cơm, trong lòng tôi cũng dễ chịu, đỡ phải có cảm giác như thiếu nợ anh thứ gì đó.
Hai người ngồi vào trên xe, Hứa Tình Thâm buông túi xuống.
Ăn gì?
Mãn Giang Yến.
Tài xế nghe nói, lái xe về hướng đó, Hứa Tình Thâm thì ngược lại, chưa từng nghe nói qua.
Sau khi đi tới Mãn Giang Yến, Hứa Tình Thâm theo Tưởng Viễn Chu xuống xe, hóa ra là ở ngay ven hồ, liếc nhìn lại, hành lang bằng kính chạy dọc ra phía xa, ánh đèn bên trong sáng trưng, từng phòng kính được dựng lên, bên trong hầu như không có người. Tưởng Viễn Chu dẫn Hứa Tình Thâm đi vào trong.
Nơi này đa phần đông khách vào thời gian ăn đêm, nên lúc này mới ít người.
Hứa Tình Thâm Ồ một tiếng, chọn một chỗ rồi ngồi xuống cùng Tưởng Viễn Chu.
Cách đó không xa, ngay bàn trước mặt, có năm sáu cậu thanh niên còn ít tuổi ngồi vây quanh, trên bàn bày đầy chai rượu, xem ra là đã uống không ít.
Hứa Tình Thâm để Tưởng Viễn Chu gọi món ăn, người đàn ông cũng không khách sáo, cầm lấy menu tỉ mỉ nghiên cứu.
Tao và mấy thằng nói, ông đây không sợ trời không sợ đất, chuyện gì mà không dám làm? Người tao cũng dám giết, sau này có đứa nào trêu chọc tới tao, nếu không thì. . . Tao, tao thấy người nào thì giết kẻ đó.
Hứa Tình Thâm nhíu mày, những thằng thanh niên xấu xa, vừa nhìn là đã biết bị người nhà nuông chiều thành ra hư hỏng, chỉ giỏi khoác lác mà không sợ sẽ có ngày chính cái thói khoe mẽ ấy bị lộ.
Được rồi được rồi... Đồng bọn bên cạnh đè lại bờ vai của hắn ta. Đây đang là ở nơi công cộng.
Nơi công cộng thì sao vậy? Cậu thanh niên trẻ tuổi hất tay của đối phương ra.
Tô Sướng kia, giả bộ cái gì chứ? Ông theo đuổi nó, đó là để mắt tới nó, còn làm tao mất mặt, cuối cùng cũng bị tao làm rồi đó sao? Nó quỳ xuống cầu xin tha thứ đều vô dụng, ha ha ha ha, tao dùng một túi ny lon chụp lên đầu nó, không ngờ lại chết như vậy. . .
Hứa Tình Thâm đang cầm chén trà lên uống, nghe thấy thế, bàn tay bất chợt run lên, Tưởng Viễn Chu cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Bên cạnh, mấy người kia đưa tay muốn che miệng gã kia lại.
Cậu uống say rồi, nói bậy cái gì a?
Bỏ đi, mẹ nó chỉ giỏi nói bậy! Gã nói hăng say, đẩy người bên cạnh ra. Còn có con bé đi cùng Tô Sướng, cũng là trung học Hoa Phú nhỉ? Còn cười nhạo tao, lúc đó đều bị dọa tè ra quần, bị tao cho ăn mấy cái đạp, thật đáng tiếc, rốt cuộc cũng chưa cho nó một cái túi ny lon.
Chén trà trong tay Hứa Tình Thâm bỗng rơi xuống trên bàn, bị đổ một nửa nước trong chén ra ngoài. Tưởng Viễn Chu nắm chặt bàn tay cô, phát hiện bàn tay cô lạnh như băng.
Đôi môi Hứa Tình Thâm có chút run rẩy, hướng về phía anh, nói: Đinh Nguyệt học ở trường trung học Hoa Phú.
N
/475
|