Editor: Dế Mèn
Động tác của Hứa Tình Thâm cũng cứng đờ, gió lạnh phất qua khuôn mặt như dao nhỏ cắt vào da mặt. Cô không ngoái lại.
Sao tôi có thể ở với anh được, tôi có người nhà.
Hai chữ người nhà dễ dàng ném Tưởng Viễn Chu ra ngoài. Ngón tay anh đang để bên hai bên người động đậy hai cái, anh biết sẽ có đáp án thế này nhưng không hối hận với lời đề nghị vừa rồi. Không thử một lần sao biết có được hay không, cho dù trái tim này của anh sẽ như bị nhét vào lớp băng.
Bọn em ăn Tết ở Bảo Lệ Cư Thượng sao?
Ừm. Hứa Tình Thâm đè mi mắt xuống. Đón giao thừa thôi. Thật sự thì hôm đó cũng chỉ như một ngày bình thường, chẳng có cảm giác gì đặc biệt.
Tưởng Viễn Chu nhìn cô bận bịu đi tới bia mộ bên cạnh, đốt vàng mã, sau đó bắt đầu dùng khăn chà lau mộ. Anh hơi ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời có hạt nhỏ màu trắng rớt xuống. Anh xòe bàn tay ra, không cảm thấy gì lạnh lẽo. Hóa ra không phải tuyết rơi, mà chỉ là gì đó từ trên cây cao theo gió bay lượn. Tưởng Viễn Chu lật bàn tay lại, đuôi mắt của Hứa Tình Thâm nhìn những hành động của anh...
Viếng mộ xong, Hứa Tình Thâm đi xuống dưới, cô nhìn Tưởng Viễn Chu đi đàng sau, nói: Tôi còn phải đi thăm Phương Thành.
Người đàn ông không cùng cô qua đó, đi thẳng về cổng nghĩa trang.
Hơn nửa giờ sau, Hứa Tình Thâm mới rời đi, có điều trời đã tối, thời gian biểu của cô hơi chật vật. Ra tới bãi đỗ xe, nơi trống trải như vậy cũng chỉ còn lại hai chiếc xe. Hứa Tình Thâm thấy lạnh, càng cất bước nhanh hơn. Tưởng Viễn Chu dựa vào cửa xe, nhìn thấy Hứa Tình Thâm bước tới xe cô.
Nếu đã định tới đây viếng mả thì sao không xin nghỉ nửa buổi luôn?
Anh cho rằng bệnh viện do tôi mở à? Hứa Tình Thâm quấn chặt khăn quàng cổ, khóe miệng khẽ cong lên: Hôm nay tôi có ca phẫu thuật, cho nên vừa lúc còn chút thời gian.
Mới vừa thần sắc cô vẫn là một mảng tối tăm, hiện tại ngó lại, Tưởng Viễn Chu thấy trong đôi mắt cô toát ra tia sáng dịu dàng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dường như có thể nói là sinh động cả lên. Người đàn ông khoanh tay trước ngực, hơi co đầu gối một chân lên.
Lại đứng phòng mổ? Nhất định là tiểu phẫu rồi!
Anh khinh thường tiểu phẫu hả?
Tôi thì cảm thấy Thụy Tân hẳn là không dám làm để em cầm dao...
Hứa Tình Thâm lấy chìa khóa xe ra. Nếu không dám để tôi cầm dao thì sao lúc trước còn mời tôi về chứ?
Về phương diện này, Hứa Tình Thâm rất là nghiêm túc và cố chấp. Anh nói coi!
Tưởng Viễn Chu cười cười: Vậy, thế thì chúc mừng em.
Tôi đi đây.
Cô mở cửa xe, đang chuẩn bị ngồi vào ghế lái thì TưởngViễn Chu lại nói: Cơm chiều ăn chưa?
Về nhà ăn. Tôi không thể ra ngoài quá lâu, bọn họ sẽ lo lắng cho tôi.
Từ từ đã!
Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn anh: Làm sao vậy?
Phó Kinh Sênh hôm nay gọi điện cho tôi.
Ừm. Một chân của Hứa Tình Thâm đã đặt vào trong xe lại rút ra lại. Có phải muốn gửi tiền cho anh?
Nói vậy là em cũng biết.
Đúng vậy. Vẻ mặt Hứa Tình Thâm an tĩnh. Anh ấy hỏi tôi số điện thoại của anh.
Tưởng Viễn Chu nghe thế, tim phổi như muốn nổ tung, có điều không tỏ vẻ gì tức giận ra ngoài mặt.
Dùng người của tôi nên phải trả tiền cho tôi, nhưng khoản này các người thật sự tính rất rõ ràng đấy!
Anh dùng hai chữ các người , Hứa Tình Thâm nghe ra giọng anh không vui.
Sáng nay tôi thấy bọn họ vẫn còn đứng trong sân; trời lại lạnh như vậy, thực sự vất vả. Tiền là thù lao cho bọn họ, hoàn toàn hợp lý và chính đáng mà!
Ý của em là, tôi chỉ lo bảo bọn họ ra tay chứ không trả tiền đúng không?
Không phải...
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu khóa chặt cô không hề dời đi.
Hứa Tình Thâm, tôi bảo bọn họ ở lại là vì an toàn của em, nhưng em lại cứ khăng khăng lần này tới lần khác nhắc tôi mối quan hệ vợ chồng của em và Phó Kinh Sênh. Dù tôi trước kia đối với em không tốt, vậy em tàn nhẫn với tôi như thế có phải cũng phải có mức độ không.
Hứa Tình Thâm há hốc miệng, dường như có chuyện muốn nói nhưng lời nói đến bên miệng vẫn lại nuốt trở về. Cô không có ý như vậy, nhưng trong lòng Tưởng Viễn Chu đã có một cây gai. Hôm qua, khi Lăng Thận đi rồi, anh cũng không ở lại mà đi về luôn.
Theo lời Phó Kinh Sênh nói, Tưởng Viễn Chu hẳn đã ở bên ngoài đợi hơn một tiếng. Anh không muốn ngồi trong Bảo Lệ Cư Thượng đợi, bởi vì trong đó khắp nơi nơi đều là dấu vết cuộc sống của cô và người khác.
Hứa Tình Thâm khẽ cắn môi dưới sau đó ngồi vào ghế lái, khởi động xe chạy đi. Dọc đường đi, cô cũng không nhìn lại đàng sau, cũng không muốn biết Tưởng Viễn Chu có đi về cùng cô không.
Bình an trở lại Bảo Lệ Cư Thượng, Hứa Tình Thâm lái xe vào gara. Lúc chạy ngang qua sân, cô nhìn những người đang đứng thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía cánh cổng, cũng có người đang ngồi nghỉ trong đình cách đó không xa. Hứa Tình Thâm đi vào nhà, thấy trong phòng khách chỉ có mình Phó Lưu Âm.
Chị dâu!
Âm Âm, anh trai em đâu?
Phó Lưu Âm nghiêng nhẹ đầu. Ở trong phòng làm việc.
Hôm nay trong nhà ổn hết cả chứ?
Ừm, khá tốt.
Hứa Tình Thâm ngồi xuống cạnh cô ấy, Chờ thêm một thời gian, nhận thấy mình có dùng mọi cách cũng không đạt được mục đích, Lăng Thận nhất định sẽ tự động từ bỏ thôi.
Em cũng hy vọng vậy.
---
Nhà họ Lăng.
Người giúp việc đứng trong phòng ăn, cửa phòng bếp đã bị đóng lại. Lăng Thận hôm nay mang thứ gì đó về, nói là muốn đích thân xuống bếp, chị ta cũng không biết hắn muốn làm cái gì.
Rất nhanh sau đó, chị giúp việc nghe được bên trong truyền đến tiếng xèo xèo, hẳn là đang chiên bò bít tết. Chị ta không khỏi nghĩ tới cô gái ở trên gác mái kia, có điều cô ấy cũng đã đi rồi...
Ánh mắt Lăng Thận chuyên chú vào những thao tác trong tay mình. Sau khi lược bỏ mỡ, thịt bò bít tết tươi sống đã được chiên lên, mùi thơm mau chóng thấm vào hai cánh mũi. Trong một cái nồi nước khác, bên cạnh là gói mì ống.
Bò bít tết chín bảy phần, đòi hỏi hắn phải canh lửa tốt.
Tóc mái trên trán người đàn ông xòa xuống; mắt sáng ngời có thần, nhìn chăm chú vào nồi. Rất nhanh sau đó nước sôi, tỏa hơi nóng ra bên ngoài. Lăng Thận đưa tay ra, mắt lại đang nhìn chăm chú mòn bò bít tết trong tay, mu bàn tay không cẩn thận đụng phải cái nồi. Hắn rụt bàn tay bị phỏng lại, thì thấy mu bàn tay đã đỏ một mảng lớn.
Lăng Thận ôm tay, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng. Hắn nén đau mở nắp nồi ra, sau đó thả mì vào một cách rất cẩn thận.
Chị giúp việc đang ở ngoài chờ, món mì Ý cần phải nấu khá lâu. Sau một lúc lâu, Lăng Thận mới bưng cái khay từ trong bếp ra.
Liếc thấy tay hắn, chị giúp việc giật mình: Cậu Lăng, cậu không sao chứ ạ?
Hắn khẽ lắc đầu, lại mới nhận ra trên mu bàn tay bị phỏng đã có một vết bỏng rộp. Nhìn thấy vậy chị giúp việc cũng thấy ghê ghê.
Cậu Lăng, nếu cậu muốn ăn bò bít tết thì có thể nói với tôi một tiếng mà!
Lăng Thận cái cái hộp bánh kem trên bàn tới trước mặt, sau đó đem để món bò bít tết đã được trang trí xong vào.
Thấy vậy, chị giúp việc khó hiểu: Cậu, thế này là...
Người đàn ông không nói một lời, đóng nắp hộp lại, sau đó xoay người gọi điện thoại.
Rất nhanh liền có tên đàn ông gõ cửa đi vào. Lăng Thận đôi tay chống vào thành ghế. Tên đàn ông tiến tới: Lăng tiên sinh!
Đem cái này đến Bảo Lệ Cư Thượng.
Dạ.
Lăng Thận suy nghĩ rồi nói thêm: Không được để lộ thân phận.
Vâng.
Tên đàn ông vô cùng cẩn thận, bê đồ đi ra ngoài. Lăng Thận ngó tay mình, người giúp việc đi tìm cái hòm thuốc. Hắn cũng không lên lầu mà đi thẳng tới ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách. Hắn phải đợi tin tức bên kia.
---
Trước Bảo Lệ Cư Thượng có hai người đứng đó, tên đàn ông theo lời Lăng Thận căn dặn, để hộp bánh kem xuống.
Chào anh, có người gọi cơm.
Vệ sĩ nhìn nhìn, tên đàn ông muốn đi vào, lại bị đối phương ngăn lại.
Tôi đi đưa cơm, nếu không, các anh cầm vào luôn vậy?
Tầm mắt vệ sĩ rơi xuống trên tay tên đàn ông: Trong này là gì?
Cơm Tây.
Chờ đây đã! Vệ sĩ nói xong, gọi một đồng nghiệp khác tới.
Tên đàn ông đứng trong gió lạnh, cười bồi, nói: Hay các anh cứ đem vào đi, tôi chỉ cần đưa rồi là xong, tôi còn phải đi đưa đồ nữa.
Chưa rõ là gì trong đó mà muốn cầm vào? Người vệ sĩ khẽ hừ một cái. Chờ xem đã!
Rất nhanh sau đó, Hứa Tình Thâm và Phó Lưu Âm liền đi ra. Hứa Tình Thâm nhìn người đứng ở cổng, hỏi: Đưa cơm gì cơ? Chúng tôi đã dùng cơm chiều rồi.
Cô Hứa không gọi ạ?
Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu. Tên đàn ông kia nghe vậy liền vội tiếp lời: Có lẽ là người khác đặt.
Phó Lưu Âm đứng cạnh Hứa Tình Thâm: Bên trong là gì?
Vệ sĩ cầm lấy cái hộp trong tay tên đàn ông, đôi tay cầm chắc cái hộp, giơ lên; một người khác đi tới mở nắp ra. Ánh mắt Phó Lưu Âm quét qua thì giật mình tái mét: Ai bảo anh đưa tới?
Tôi thật không biết...
Làm sao vậy Âm Âm? Hứa Tình Thâm thấy sắc mặt cô ấy có điều không thích hợp, vội vàng hỏi.
Phó Lưu Âm hơi lắc đầu: Đây là Lăng Thận làm.
Cái gì?
Ngày lễ nào hắn cũng tự tay làm món Tây cho em. Bò bít tết chín bảy phần, khi cắt ra vẫn còn một ít máu, lần nào cũng bắt em phải ăn hết...
Sắc mặt Phó Lưu Âm càng ngày càng trắng bệch. Đây là cách trang trí mà hắn thích, nhất định là hắn!
Hứa Tình Thâm lạnh mặt, vịn lấy cánh tay cô gái. Tên Lăng Thận này thật đúng là âm hồn không tan. Người vệ sĩ nhìn vào trong hộp.
Cái này muốn xử lý thế nào ạ?
Quay vào! Hứa Tình Thâm kéo Phó Lưu Âm. Chúng ta vào nhà.
Phó Lưu Âm lại không nhúc nhích, cô ấy tiến lên, sau đó cầm lấy món bò bít tết từ tay người vệ sĩ, còn ném mạnh xuống chân tên đàn ông kia.
Anh về nói cho Lăng Thận biết, thứ gì đó mà hắn làm, nó làm tôi ghê tởm, lúc trước nếu không phải sợ sẽ chọc giận hắn, sợ hắn sẽ gây bất lợi cho mình thì tôi một miếng cũng sẽ không ăn.
Tên đàn ông nhìn đống hỗn độn cạnh chân. Vệ sĩ liếc hắn: Cút!
Sắc mặt đối phương xám xịt, lên xe, lái xe nhanh khỏi đó.
---
Người giúp việc xử lý vết thương cho Lăng Thận, nhưng hắn dường như chẳng nghe vào được gì. Đôi tay gã đàn ông cài vào nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Không biết trải qua bao lâu, người mà hắn phái đi cũng trở về.
Lăng tiên sinh!
Lăng Thận vẻ mặt hơi vênh lên, con ngươi u ám hướng về phía tên đàn ông.
Thế nào?
Đối phương lắc lắc đầu: Cả cổng cũng chưa thể vào ạ.
Đồ đâu?
Bị... bị ném rồi ạ.
Ai ném?
Tên đàn ông không biết Phó Lưu Âm, cũng không biết Lăng Thận trước kia đã nhốt cô ấy lại: Là cái cô gái tóc dài, cô ấy còn nói tôi chuyển lời cho ngài, nói là thứ ngài làm...
Lời nói của gã bị mắc trong cổ họng, không dám nói tiếp.
Tiếp tục!
Tên đàn ông khẽ nuốt nước miếng: Nói đồ ngài làm làm cô ấy ghê tởm, cô ấy một miếng cũng sẽ không ăn.
Lăng Thận tựa hồ bị rút hết sức lực, nửa người ngã dựa ra sau. Bàn tay ấm áp hướng lên mu bàn tay đụng vào vết thương, cơn đau truyền tới. Lăng Thận siết tay lại, sau đó cười lạnh, lầm bầm: Ghê tởm? Tôi cứ tưởng cô ấy thích, cô ấy lại nói ghê tởm?
Cô ấy nói, trước kia là sợ ngài gây bất lợi cho mình...
Lăng Thận nghe thế đột nhiên đứng dậy, bước lại gần tên đàn ông. Tên kia sợ tới mức không khỏi lùi lại sau.
Lăng tiên sinh bớt giận, đây là nguyên văn cô ấy nói, không liên quan tới tôi ạ.
Lăng Thận bước nhanh đến trước bàn ăn, túm cái khăn trải bàn rồi giật mạnh. Bình hoa và mấy vật trang trí trên bàn đều rớt xuống đất. Hắn như phát điên, lại đá cái ghế dựa trước mặt. Tên đàn ông ở đàng sau không dám nhúc nhích, người giúp việc cũng không dám khuyên, chỉ có thể nhìn hắn phát tiết như thế. Loại chuyện tình cảm này, người khác nhìn không thấu được, Lăng Thận chính mình lại ngộ không ra, cho nên chỉ có thể tra tấn mình như vậy.
Mãi cho đến giờ ăn tối, Phó Kinh Sênh mới từ trên lầu đi xuống. Anh ta đến bên cạnh Hứa Tình Thâm, đè thấp giọng, nói: Vừa rồi có phải có kẻ tới gây phiền toái?
Âm Âm nói người của Lăng Thận đưa một phần bò bít tết tới đây, bị con bé ném rồi.
Phó Kinh Sênh không nói gì nữa.
Ăn cơm đi.
Cơm tối xong, Phó Kinh Sênh lại lên lầu, Hứa Tình Thâm mang Lâm Lâm về phòng ngủ, hồi lâu sau, cô xuống lầu pha ly cà phê.
Gõ cửa phòng làm việc của Phó Kinh Sênh xong, Hứa Tình Thâm đi vào, đưa ly cà phê trong tay cho người đàn ông.
Cám ơn!
Lại bận công việc à?
Đúng vậy, cuối năm nên hơi bận chút, vậy để có thể đón năm mới với bọn em.
Cánh môi Hứa Tình Thâm khẽ nhếch lên: Sắp tới giao thừa rồi, cũng đâu thể không ra ngoài một chuyến? Trong nhà cũng cần phải mua vài thứ.
Em muốn mua cái gì?
Em dù sao vẫn còn đi làm, hôm nào đi trung tâm mua sắm xem cũng được. Anh với Âm Âm cần gì không? Em mua về cho.
Phó Kinh Sênh khẽ lắc đầu: Có bọn em bên cạnh, anh không cần gì nữa.
Vậy để em coi rồi mua vậy. Âm Âm đã trở lại, đón Tết nhất định phải náo nhiệt chút, chúng ta sẽ trang hoàng trong nhà.
Phó Kinh Sênh thích nghe hai chữ trong nhà từ miệng Hứa Tình Thâm nói ra: Được, nghe theo em hết.
---
Nhà họ Lăng.
Lúc đi vào nhà, Lăng Thời Ngâm và bà Lăng bị một màn trước mắt dọa ngây người, trong phòng khách, phòng ăn là một mớ hỗn độn không chịu nổi. Bà Lăng tay đang cầm đồ, thiếu chút nữa vứt xuống luôn.
Cái này... Cái này là chuyện gì đây hả?
Người giúp việc nghe có tiếng nói liền bước nhanh tới: Bà chủ!
Lăng Thận đâu?
Cậu Lăng ở trên lầu.
Sao lại biến thành thế này hả? Cô cũng thật là! Cô không biết dọn đi sao?
Cậu Lăng nói không ai được động vào, nếu không sẽ chém tay.
Lăng Thời Ngâm vỗ vỗ nhẹ tay bà Lăng. Mẹ, không phải mẹ mang đồ ăn tới sao? Mẹ đi hâm lại trước đi, con đi kêu anh xuống.
Được.
Lăng Thời Ngâm bước ngang qua phòng khách rồi chạy nhanh lên lầu. Cô ta đi thẳng vào gác mái, quả nhiên nghe được bên trong có tiếng kèn ác-mô-ni-ca. Lăng Thời Ngâm đẩy cửa đi vào.
Anh!
Người đàn ông không để ý tới cô ta. Lăng Thời Ngâm sau đó liền nói: Mẹ tới, mau nhanh xuống đi! Anh muốn bị mẹ phát hiện căn gác mái của anh sao?
Lăng Thận lấy lại tinh thần, bò dậy từ mặt đất. Hắn đi tới cửa, sau đó khóa cửa gác mái lại. Hai anh em đi xuống cầu thang, lúc đi trên hành lang lầu hai, Lăng Thận dừng chân.
Thời Ngâm!
Sao thế?
Anh có chuyện muốn cho em giúp.
Chuyện gì?
Lăng Thận trên cao nhìn xuống cô ta. Em cầm chân Tưởng Viễn Chu, đừng để hắn tới làm hỏng chuyện của anh, còn nữa... người trước kia sống trên gác mái là em gái Phó Kinh Sênh.
Anh nói cái gì?
Hiện tại người của Tưởng Viễn Chu đang canh giữ Bảo Lệ Cư Thượng, anh một bước cũng không bước vào được, cách anh chỉ có thể nghĩ ra chính là bắt Hứa Tình Thâm để đổi cô ấy về.
Anh! Lăng Thời Ngâm mang vẻ mặt lo lắng. Anh muốn loại con gái nào mà không được chứ? Anh bảo em giúp anh, em làm sao giúp? Tưởng Viễn Chu có thể nghe em sao? Hơn nữa, anh trói Hứa Tình Thâm lại, một khi bị anh ấy biết, em với anh ấy sau này làm sao?
Không phải em còn Duệ Duệ sao? Tưởng Viễn Chu không thể nào không thương con mình, em chỉ cần tranh thủ cho anh chút thời gian là được.
Lăng Thời Ngâm vẫn cảm thấy không thể được. Đợi lúc anh mang Hứa Tình Thâm đi đổi người, Tưởng Viễn Chu sẽ biết.
Vậy thì sao? Chỉ cần người đã vào tay anh, bọn chúng phải nghe anh. Đợi đổi người về rồi anh sẽ không cho cô ấy cơ hội đào tẩu nữa, cũng sẽ không cho bọn chúng cơ hội đem cô ấy về lại!
Với Lăng Thận mà nói, hắn cũng không sợ bị Tưởng Viễn Chu biết người là hắn bắt; hắn chỉ cần một cái kết quả, đó là dời sự chú ý của Tưởng Viễn Chu đi, tóm người vào trong tay là được.
Em không giúp anh được, Tưởng Viễn Chu sẽ không nghe em.
Thời Ngâm, nếu không có cô ấy, anh nghĩ anh thực sự sẽ điên thật đấy.
Lăng Thời Ngâm không hiểu vì sao Lăng Thận lại chấp nhất tới tận giờ.
Anh, người con gái kia không phải chị Cảnh Nhân đâu!
Là cô ấy!
Cô ta không phải!
Lăng Thận sắc mặt xanh mét, lặp lại lần nữa: Anh nói là cô ấy, chính là cô ấy!
Thời Ngâm! Lăng Thận!!! Phía lầu dưới truyền đến tiếng bà Lăng gọi nhỏ. Thấy bọn họ không ai đi xuống, bà Lăng đi lên luôn.
Lăng Thời Ngâm đẩy nhẹ cánh tay Lăng Thận. Xuống dưới đi!
Hai người bước xuống bậc thang, bà Lăng ngẩng đầu nhìn bọn họ.
Con, sao lại thế này chớ? Con nhìn xem con đã làm gì căn nhà.
Lăng Thận miễn cưỡng vẽ nụ cười bên miệng: Công việc có ít chuyện không vừa lòng, bây giờ ổn rồi ạ.
Hắn đi tới, làm như không có việc gì mà ôm lấy vai bà Lăng rồi cùng bà ta đi xuống. Lăng Thời Ngâm nhìn chằm chằm bóng lưng Lăng Thận tới mất hồn. Cô ta biết chuyện anh trai đã quyết định thì không ai kéo lại được, cô ta nhất định phải mau giúp. Bây giờ cô ta phải suy xét coi làm thế nào mới có thể mau chóng giúp Lăng Thận mà không bị làm liên lụy bản thân đây?
---
Giao thừa.
Lúc ra khỏi nhà, Hứa Tình Thâm cố tình ngoái lại nhìn. Hai đèn lồng đỏ treo cao cao, khung cảnh trong sân, cây cối còn được khoác một tầng đèn nhỏ màu sắc, đây là những thứ hôm trước cô mới mua trở về.
Khi ấy Phó Kinh Sênh vẻ mặt không hiểu, nhìn chằm chằm hai cái đèn lồng kia mà nói: Cái này là có người sắp kết hôn sao?
Hứa Tình Thâm cười anh ta: Cái này gọi là việc đáng mừng, người Trung Quốc thích màu đỏ rực, hiểu chưa?
Anh ta buồn cười, sau đó giúp Hứa Tình Thâm treo đèn lồng lên. Nhìn xe Hứa Tình Thâm lái ra khỏi cổng, Phó Kinh Sênh mới xoay người chuẩn bị lên lầu; cô gái ngồi ở sô pha bước tới.
Anh, hôm nay anh vẫn còn bận sao?
Sau bữa cơm là xong rồi, đến lúc đó anh sẽ xuống với em.
Phó Lưu Âm sắc mặt nghiêm túc hỏi: Anh, anh đang bận gì vậy?
Sao cơ?
Rốt cuộc anh đang bận việc gì?
Phó Kinh Sênh một tay đút trong túi, nhìn cô. Âm Âm, em vừa mới quay về, những việc này không cần em phải nhọc lòng.
Cô gái đứng trước mặt anh, ánh mắt bình tĩnh nhìn khuôn mặt Phó Kinh Sênh.
Anh, em có thể hỏi anh một câu không?
Em nói đi!
Có phải anh và chị dâu ngủ riêng không?
Phó Kinh Sênh không có vẻ nào là không vui. Đúng vậy.
Vì sao?
Sinh Lâm Lâm xong, có một khoảng thời gian cô ấy bị stress sau khi sinh. Anh không muốn ép buộc cô ấy ở phương diện kia nên anh tự dọn ra ngủ riêng.
Nếu đã đề cập đến chuyện riêng tư, Phó Lưu Âm không tiện hỏi tiếp. Cô ấy có hơi mất tự nhiên dời mắt đi chỗ khác, thấy Lâm Lâm đang chơi ở bên cạnh.
Anh, người một nhà chúng ta sống yên bình đi, em không muốn cả ngày lại lo lắng đề phòng nữa.
Cả nhà chúng ta vốn yên bình, tối nay chúng ta còn phải cùng nhau đón giao thừa.
Phó Lưu Âm nghe vậy, sắc mặt cũng tốt hơn, nhìn Phó Kinh Sênh cười khẽ: Anh, em nhìn ra anh hiện tại hạnh phúc hơn trước kia nhiều.
Vậy sao? Phó Kinh Sênh hỏi, sau đó tự mình cũng bật cười. Đúng vậy, anh cũng cảm thấy như vậy.
Cho nên, anh nhất định phải khiến bọn em yên tâm, có một số chuyện...
Phó Kinh Sênh sờ sờ đầu em gái. Chờ thêm một thời gian nữa, chúng ta sẽ dọn về chỗ trước kia, anh biết em thích nơi đó.
Được. Phó Lưu Âm mỉm cười, cô ấy hy vọng có thể mau chóng thoát khỏi bóng ma hiện tại, quan trọng nhất chính là, cô ấy không hy vọng anh trai lại làm loại công việc trước kia nữa.
---
Cửu Long Thương.
Sau giữa trưa, Lăng Thời Ngâm đi qua đây. Cô ta đi vào phòng khách, không thấy Duệ Duệ đâu. Người giúp việc đang bận rộn trong bếp nghe thấy động tĩnh thì đi ra.
Cô Lăng!
Duệ Duệ đâu?
Đang ngủ trưa ạ.
Lăng Thời Ngâm khẽ gật đầu: Tối nay... Viễn Chu sẽ ở nhà à?
Vâng ạ, hồi sáng lúc ra ngoài cậu Tưởng có phân phó, nói là không cần chuẩn bị quá nhiều đồ ăn, chỉ có cậu ấy và Duệ Duệ thôi.
Lăng Thời Ngâm gắng nở nụ cười. Cô ta mở túi xách ra, lấy bao lì xì đã để tiền ở trong ra, đưa cho người giúp việc: Năm mới vui vẻ!
Chị giúp việc ngẩn người: Cái này... Cô Lăng?
Cầm đi, tiền lì xì, ai cũng đều có cả.
Cám ơn cô Lăng rất nhiều!
Phát hết bao lì xì xong, Lăng Thời Ngâm lúc này mới lên lầu, đi vào phòng ngủ. Bảo mẫu đang tìm đồ trong ngăn kéo. Lăng Thời Ngâm bước nhanh tới.
Duệ Duệ ngoan không?
Cô Lăng tới! Bảo mẫu lấy một cái hộp nhỏ ra. Duệ Duệ hơi phát sốt, tôi đang định dán miếng hạ sốt cho cậu bé.
Sao lại bị sốt?
Bảo mẫu lấy miếng dán hạ nhiệt ra.
Nhưng mà tinh thần với khẩu vị đều không tồi, dán một lúc, cho uống thêm nhiều nước sẽ không sao nữa.
Lăng Thời Ngâm đưa tay sờ thử trán Duệ Duệ, thật ra vẫn ổn.
Bao nhiêu độ?
Ba mươi tám độ.
Không được, đến bệnh viện xem mới được, tôi không yên tâm. Lăng Thời Ngâm nhìn đồng hồ, sắc mặt hơi cứng ngắc, miệng lại nói: Chị cứ dán trước đi, đợi lát nữa xem sao.
Vâng.
Lăng Thời Ngâm ngồi ở bên giường. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô ta lấy di động ra nhắn tin cho Lăng Thận. Bên kia nhanh chóng trả lời, nội dung chỉ có một chữ: Được.
Khoảng chừng một tiếng sau, Lăng Thời Ngâm bế Duệ Duệ lên.
Vẫn nên tới bệnh viện đi, tôi sợ buổi tối lại nghiêm trọng hơn.
Bảo mẫu nghe vậy vội đi thu xếp vài thứ, sau đó đi theo Lăng Thời Ngâm ra ngoài.
Tới khoa nhi bệnh viện Tinh Cảng, bảo mẫu bế Duệ Duệ vào khám. Lăng Thời Ngâm giơ tay lên xem đồng hồ, đi tới hành lang gọi cho Tưởng Viễn Chu. Sau một lúc lâu, đầu bên kia truyền đến tiếng nói của người đàn ông: Alo.
Lăng Thời Ngâm nôn nóng mở miệng: Alo, Viễn Chu, anh ở đâu?
Có chuyện gì?
Duệ Duệ bị bệnh, bị sốt, em vừa đưa đến bệnh viện rồi.
Sốt cao lắm không?
Lăng Thời Ngâm nóng ruột lặp lại: Cao lắm. Em sờ trán thấy rất nóng, em lo lắm!
Bây giờ tôi đang ở ngoài nhưng cũng mau về thôi, mười phút sau sẽ đến.
Được... Lăng Thời Ngâm cất tiếng nói run rẩy. Có thể còn phải lấy máu, anh mau lên, em sợ!
Tưởng Viễn Chu cúp điện thoại, nghĩ đến Duệ Duệ, trong lòng không khỏi hơi sốt ruột, dù sao cũng là con mình, sợ nhất chính là sức khỏe con không tốt.
Khi anh tới Tinh Cảng, Duệ Duệ vừa được kiểm tra xong. Tưởng Viễn Chu thấy Lăng Thời Ngâm đang ôm con.
Thế nào?
Phải đợi kết quả xem có phải bị cảm siêu vi không.
Tưởng Viễn Chu bế lấy con. Trên trán Duệ Duệ còn dán miếng hạ sốt, anh đưa tay sờ trán thằng bé, nhưng thấy cũng không nóng lắm.
Lăng Thời Ngâm vội giải thích: Phát sốt từng đợt, lúc mới đưa tới thì nóng lắm!
Người đàn ông ôm chặt con vào lòng. Duệ Duệ không khóc không quấy, tinh thần cũng không tệ, bộ dạng không uể oải không phấn chấn, thằng bé ôm cổ Tưởng Viễn Chu, bàn tay vuốt vuốt áo anh.
---
Viện Y học Thụy Tân.
Hứa Tình Thâm thay đồ đi ra khỏi phòng khám. đạo y đài hộ sĩ vẫy tay với cô: Bác sĩ Hứa, năm mới vui vẻ! Về nhà đón năm mới nhé!
Cô cũng vậy! Khóe miệng Hứa Tình Thâm hơi cong lên, bước nhanh hơn.
Đi vào bãi đỗ xe, một trận gió u ám lạnh lẽo thổi tới, lạnh thấu xương. Hứa Tình Thâm không khỏi níu chặt cổ áo khoác. Cô dậm những bước nhanh tới chỗ mình đậu xe.
Cô vừa móc chìa khóa xe ra thì thấy từ trên chiếc xe bên cạnh bước xuống vài người.
Bác sĩ Hứa phải không?
Hứa Tình Thâm dừng chân. Các anh định làm gì?
Năm mới vui vẻ, bác sĩ Hứa!
Hứa Tình Thâm nhướn mày. Các người là người của Lăng Thận?
Đối phương cười cười: Mời cô theo chúng tôi một chuyến.
Các người chớ làm loạn, đây là bệnh viện!
Bọn tôi sẽ không làm gì cô, bác sĩ Hứa chỉ cần cử động bàn chân là được. Cô yên tâm, chúng tôi chỉ đưa cô về nhà thôi.
Trái tim Hứa Tình Thâm rơi lộp độp. Lăng Thận không phá được lớp phòng thủ ở Bảo Lệ Cư Thượng, cuối cùng vẫn đem chủ ý đánh vào cô.
Nếu tôi không đi thì sao?
Cô hẳn biết, cô chỉ có thể đi theo chúng tôi.
Một người đàn ông trong đó mở cửa xe: Mời!
Hứa Tình Thâm nhìn xung quanh, ngoài một người mẹ trẻ đang bế con đi ngang ra ngoài, cô không thấy ai khác nữa.
Động tác của Hứa Tình Thâm cũng cứng đờ, gió lạnh phất qua khuôn mặt như dao nhỏ cắt vào da mặt. Cô không ngoái lại.
Sao tôi có thể ở với anh được, tôi có người nhà.
Hai chữ người nhà dễ dàng ném Tưởng Viễn Chu ra ngoài. Ngón tay anh đang để bên hai bên người động đậy hai cái, anh biết sẽ có đáp án thế này nhưng không hối hận với lời đề nghị vừa rồi. Không thử một lần sao biết có được hay không, cho dù trái tim này của anh sẽ như bị nhét vào lớp băng.
Bọn em ăn Tết ở Bảo Lệ Cư Thượng sao?
Ừm. Hứa Tình Thâm đè mi mắt xuống. Đón giao thừa thôi. Thật sự thì hôm đó cũng chỉ như một ngày bình thường, chẳng có cảm giác gì đặc biệt.
Tưởng Viễn Chu nhìn cô bận bịu đi tới bia mộ bên cạnh, đốt vàng mã, sau đó bắt đầu dùng khăn chà lau mộ. Anh hơi ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời có hạt nhỏ màu trắng rớt xuống. Anh xòe bàn tay ra, không cảm thấy gì lạnh lẽo. Hóa ra không phải tuyết rơi, mà chỉ là gì đó từ trên cây cao theo gió bay lượn. Tưởng Viễn Chu lật bàn tay lại, đuôi mắt của Hứa Tình Thâm nhìn những hành động của anh...
Viếng mộ xong, Hứa Tình Thâm đi xuống dưới, cô nhìn Tưởng Viễn Chu đi đàng sau, nói: Tôi còn phải đi thăm Phương Thành.
Người đàn ông không cùng cô qua đó, đi thẳng về cổng nghĩa trang.
Hơn nửa giờ sau, Hứa Tình Thâm mới rời đi, có điều trời đã tối, thời gian biểu của cô hơi chật vật. Ra tới bãi đỗ xe, nơi trống trải như vậy cũng chỉ còn lại hai chiếc xe. Hứa Tình Thâm thấy lạnh, càng cất bước nhanh hơn. Tưởng Viễn Chu dựa vào cửa xe, nhìn thấy Hứa Tình Thâm bước tới xe cô.
Nếu đã định tới đây viếng mả thì sao không xin nghỉ nửa buổi luôn?
Anh cho rằng bệnh viện do tôi mở à? Hứa Tình Thâm quấn chặt khăn quàng cổ, khóe miệng khẽ cong lên: Hôm nay tôi có ca phẫu thuật, cho nên vừa lúc còn chút thời gian.
Mới vừa thần sắc cô vẫn là một mảng tối tăm, hiện tại ngó lại, Tưởng Viễn Chu thấy trong đôi mắt cô toát ra tia sáng dịu dàng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dường như có thể nói là sinh động cả lên. Người đàn ông khoanh tay trước ngực, hơi co đầu gối một chân lên.
Lại đứng phòng mổ? Nhất định là tiểu phẫu rồi!
Anh khinh thường tiểu phẫu hả?
Tôi thì cảm thấy Thụy Tân hẳn là không dám làm để em cầm dao...
Hứa Tình Thâm lấy chìa khóa xe ra. Nếu không dám để tôi cầm dao thì sao lúc trước còn mời tôi về chứ?
Về phương diện này, Hứa Tình Thâm rất là nghiêm túc và cố chấp. Anh nói coi!
Tưởng Viễn Chu cười cười: Vậy, thế thì chúc mừng em.
Tôi đi đây.
Cô mở cửa xe, đang chuẩn bị ngồi vào ghế lái thì TưởngViễn Chu lại nói: Cơm chiều ăn chưa?
Về nhà ăn. Tôi không thể ra ngoài quá lâu, bọn họ sẽ lo lắng cho tôi.
Từ từ đã!
Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn anh: Làm sao vậy?
Phó Kinh Sênh hôm nay gọi điện cho tôi.
Ừm. Một chân của Hứa Tình Thâm đã đặt vào trong xe lại rút ra lại. Có phải muốn gửi tiền cho anh?
Nói vậy là em cũng biết.
Đúng vậy. Vẻ mặt Hứa Tình Thâm an tĩnh. Anh ấy hỏi tôi số điện thoại của anh.
Tưởng Viễn Chu nghe thế, tim phổi như muốn nổ tung, có điều không tỏ vẻ gì tức giận ra ngoài mặt.
Dùng người của tôi nên phải trả tiền cho tôi, nhưng khoản này các người thật sự tính rất rõ ràng đấy!
Anh dùng hai chữ các người , Hứa Tình Thâm nghe ra giọng anh không vui.
Sáng nay tôi thấy bọn họ vẫn còn đứng trong sân; trời lại lạnh như vậy, thực sự vất vả. Tiền là thù lao cho bọn họ, hoàn toàn hợp lý và chính đáng mà!
Ý của em là, tôi chỉ lo bảo bọn họ ra tay chứ không trả tiền đúng không?
Không phải...
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu khóa chặt cô không hề dời đi.
Hứa Tình Thâm, tôi bảo bọn họ ở lại là vì an toàn của em, nhưng em lại cứ khăng khăng lần này tới lần khác nhắc tôi mối quan hệ vợ chồng của em và Phó Kinh Sênh. Dù tôi trước kia đối với em không tốt, vậy em tàn nhẫn với tôi như thế có phải cũng phải có mức độ không.
Hứa Tình Thâm há hốc miệng, dường như có chuyện muốn nói nhưng lời nói đến bên miệng vẫn lại nuốt trở về. Cô không có ý như vậy, nhưng trong lòng Tưởng Viễn Chu đã có một cây gai. Hôm qua, khi Lăng Thận đi rồi, anh cũng không ở lại mà đi về luôn.
Theo lời Phó Kinh Sênh nói, Tưởng Viễn Chu hẳn đã ở bên ngoài đợi hơn một tiếng. Anh không muốn ngồi trong Bảo Lệ Cư Thượng đợi, bởi vì trong đó khắp nơi nơi đều là dấu vết cuộc sống của cô và người khác.
Hứa Tình Thâm khẽ cắn môi dưới sau đó ngồi vào ghế lái, khởi động xe chạy đi. Dọc đường đi, cô cũng không nhìn lại đàng sau, cũng không muốn biết Tưởng Viễn Chu có đi về cùng cô không.
Bình an trở lại Bảo Lệ Cư Thượng, Hứa Tình Thâm lái xe vào gara. Lúc chạy ngang qua sân, cô nhìn những người đang đứng thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía cánh cổng, cũng có người đang ngồi nghỉ trong đình cách đó không xa. Hứa Tình Thâm đi vào nhà, thấy trong phòng khách chỉ có mình Phó Lưu Âm.
Chị dâu!
Âm Âm, anh trai em đâu?
Phó Lưu Âm nghiêng nhẹ đầu. Ở trong phòng làm việc.
Hôm nay trong nhà ổn hết cả chứ?
Ừm, khá tốt.
Hứa Tình Thâm ngồi xuống cạnh cô ấy, Chờ thêm một thời gian, nhận thấy mình có dùng mọi cách cũng không đạt được mục đích, Lăng Thận nhất định sẽ tự động từ bỏ thôi.
Em cũng hy vọng vậy.
---
Nhà họ Lăng.
Người giúp việc đứng trong phòng ăn, cửa phòng bếp đã bị đóng lại. Lăng Thận hôm nay mang thứ gì đó về, nói là muốn đích thân xuống bếp, chị ta cũng không biết hắn muốn làm cái gì.
Rất nhanh sau đó, chị giúp việc nghe được bên trong truyền đến tiếng xèo xèo, hẳn là đang chiên bò bít tết. Chị ta không khỏi nghĩ tới cô gái ở trên gác mái kia, có điều cô ấy cũng đã đi rồi...
Ánh mắt Lăng Thận chuyên chú vào những thao tác trong tay mình. Sau khi lược bỏ mỡ, thịt bò bít tết tươi sống đã được chiên lên, mùi thơm mau chóng thấm vào hai cánh mũi. Trong một cái nồi nước khác, bên cạnh là gói mì ống.
Bò bít tết chín bảy phần, đòi hỏi hắn phải canh lửa tốt.
Tóc mái trên trán người đàn ông xòa xuống; mắt sáng ngời có thần, nhìn chăm chú vào nồi. Rất nhanh sau đó nước sôi, tỏa hơi nóng ra bên ngoài. Lăng Thận đưa tay ra, mắt lại đang nhìn chăm chú mòn bò bít tết trong tay, mu bàn tay không cẩn thận đụng phải cái nồi. Hắn rụt bàn tay bị phỏng lại, thì thấy mu bàn tay đã đỏ một mảng lớn.
Lăng Thận ôm tay, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng. Hắn nén đau mở nắp nồi ra, sau đó thả mì vào một cách rất cẩn thận.
Chị giúp việc đang ở ngoài chờ, món mì Ý cần phải nấu khá lâu. Sau một lúc lâu, Lăng Thận mới bưng cái khay từ trong bếp ra.
Liếc thấy tay hắn, chị giúp việc giật mình: Cậu Lăng, cậu không sao chứ ạ?
Hắn khẽ lắc đầu, lại mới nhận ra trên mu bàn tay bị phỏng đã có một vết bỏng rộp. Nhìn thấy vậy chị giúp việc cũng thấy ghê ghê.
Cậu Lăng, nếu cậu muốn ăn bò bít tết thì có thể nói với tôi một tiếng mà!
Lăng Thận cái cái hộp bánh kem trên bàn tới trước mặt, sau đó đem để món bò bít tết đã được trang trí xong vào.
Thấy vậy, chị giúp việc khó hiểu: Cậu, thế này là...
Người đàn ông không nói một lời, đóng nắp hộp lại, sau đó xoay người gọi điện thoại.
Rất nhanh liền có tên đàn ông gõ cửa đi vào. Lăng Thận đôi tay chống vào thành ghế. Tên đàn ông tiến tới: Lăng tiên sinh!
Đem cái này đến Bảo Lệ Cư Thượng.
Dạ.
Lăng Thận suy nghĩ rồi nói thêm: Không được để lộ thân phận.
Vâng.
Tên đàn ông vô cùng cẩn thận, bê đồ đi ra ngoài. Lăng Thận ngó tay mình, người giúp việc đi tìm cái hòm thuốc. Hắn cũng không lên lầu mà đi thẳng tới ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách. Hắn phải đợi tin tức bên kia.
---
Trước Bảo Lệ Cư Thượng có hai người đứng đó, tên đàn ông theo lời Lăng Thận căn dặn, để hộp bánh kem xuống.
Chào anh, có người gọi cơm.
Vệ sĩ nhìn nhìn, tên đàn ông muốn đi vào, lại bị đối phương ngăn lại.
Tôi đi đưa cơm, nếu không, các anh cầm vào luôn vậy?
Tầm mắt vệ sĩ rơi xuống trên tay tên đàn ông: Trong này là gì?
Cơm Tây.
Chờ đây đã! Vệ sĩ nói xong, gọi một đồng nghiệp khác tới.
Tên đàn ông đứng trong gió lạnh, cười bồi, nói: Hay các anh cứ đem vào đi, tôi chỉ cần đưa rồi là xong, tôi còn phải đi đưa đồ nữa.
Chưa rõ là gì trong đó mà muốn cầm vào? Người vệ sĩ khẽ hừ một cái. Chờ xem đã!
Rất nhanh sau đó, Hứa Tình Thâm và Phó Lưu Âm liền đi ra. Hứa Tình Thâm nhìn người đứng ở cổng, hỏi: Đưa cơm gì cơ? Chúng tôi đã dùng cơm chiều rồi.
Cô Hứa không gọi ạ?
Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu. Tên đàn ông kia nghe vậy liền vội tiếp lời: Có lẽ là người khác đặt.
Phó Lưu Âm đứng cạnh Hứa Tình Thâm: Bên trong là gì?
Vệ sĩ cầm lấy cái hộp trong tay tên đàn ông, đôi tay cầm chắc cái hộp, giơ lên; một người khác đi tới mở nắp ra. Ánh mắt Phó Lưu Âm quét qua thì giật mình tái mét: Ai bảo anh đưa tới?
Tôi thật không biết...
Làm sao vậy Âm Âm? Hứa Tình Thâm thấy sắc mặt cô ấy có điều không thích hợp, vội vàng hỏi.
Phó Lưu Âm hơi lắc đầu: Đây là Lăng Thận làm.
Cái gì?
Ngày lễ nào hắn cũng tự tay làm món Tây cho em. Bò bít tết chín bảy phần, khi cắt ra vẫn còn một ít máu, lần nào cũng bắt em phải ăn hết...
Sắc mặt Phó Lưu Âm càng ngày càng trắng bệch. Đây là cách trang trí mà hắn thích, nhất định là hắn!
Hứa Tình Thâm lạnh mặt, vịn lấy cánh tay cô gái. Tên Lăng Thận này thật đúng là âm hồn không tan. Người vệ sĩ nhìn vào trong hộp.
Cái này muốn xử lý thế nào ạ?
Quay vào! Hứa Tình Thâm kéo Phó Lưu Âm. Chúng ta vào nhà.
Phó Lưu Âm lại không nhúc nhích, cô ấy tiến lên, sau đó cầm lấy món bò bít tết từ tay người vệ sĩ, còn ném mạnh xuống chân tên đàn ông kia.
Anh về nói cho Lăng Thận biết, thứ gì đó mà hắn làm, nó làm tôi ghê tởm, lúc trước nếu không phải sợ sẽ chọc giận hắn, sợ hắn sẽ gây bất lợi cho mình thì tôi một miếng cũng sẽ không ăn.
Tên đàn ông nhìn đống hỗn độn cạnh chân. Vệ sĩ liếc hắn: Cút!
Sắc mặt đối phương xám xịt, lên xe, lái xe nhanh khỏi đó.
---
Người giúp việc xử lý vết thương cho Lăng Thận, nhưng hắn dường như chẳng nghe vào được gì. Đôi tay gã đàn ông cài vào nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Không biết trải qua bao lâu, người mà hắn phái đi cũng trở về.
Lăng tiên sinh!
Lăng Thận vẻ mặt hơi vênh lên, con ngươi u ám hướng về phía tên đàn ông.
Thế nào?
Đối phương lắc lắc đầu: Cả cổng cũng chưa thể vào ạ.
Đồ đâu?
Bị... bị ném rồi ạ.
Ai ném?
Tên đàn ông không biết Phó Lưu Âm, cũng không biết Lăng Thận trước kia đã nhốt cô ấy lại: Là cái cô gái tóc dài, cô ấy còn nói tôi chuyển lời cho ngài, nói là thứ ngài làm...
Lời nói của gã bị mắc trong cổ họng, không dám nói tiếp.
Tiếp tục!
Tên đàn ông khẽ nuốt nước miếng: Nói đồ ngài làm làm cô ấy ghê tởm, cô ấy một miếng cũng sẽ không ăn.
Lăng Thận tựa hồ bị rút hết sức lực, nửa người ngã dựa ra sau. Bàn tay ấm áp hướng lên mu bàn tay đụng vào vết thương, cơn đau truyền tới. Lăng Thận siết tay lại, sau đó cười lạnh, lầm bầm: Ghê tởm? Tôi cứ tưởng cô ấy thích, cô ấy lại nói ghê tởm?
Cô ấy nói, trước kia là sợ ngài gây bất lợi cho mình...
Lăng Thận nghe thế đột nhiên đứng dậy, bước lại gần tên đàn ông. Tên kia sợ tới mức không khỏi lùi lại sau.
Lăng tiên sinh bớt giận, đây là nguyên văn cô ấy nói, không liên quan tới tôi ạ.
Lăng Thận bước nhanh đến trước bàn ăn, túm cái khăn trải bàn rồi giật mạnh. Bình hoa và mấy vật trang trí trên bàn đều rớt xuống đất. Hắn như phát điên, lại đá cái ghế dựa trước mặt. Tên đàn ông ở đàng sau không dám nhúc nhích, người giúp việc cũng không dám khuyên, chỉ có thể nhìn hắn phát tiết như thế. Loại chuyện tình cảm này, người khác nhìn không thấu được, Lăng Thận chính mình lại ngộ không ra, cho nên chỉ có thể tra tấn mình như vậy.
Mãi cho đến giờ ăn tối, Phó Kinh Sênh mới từ trên lầu đi xuống. Anh ta đến bên cạnh Hứa Tình Thâm, đè thấp giọng, nói: Vừa rồi có phải có kẻ tới gây phiền toái?
Âm Âm nói người của Lăng Thận đưa một phần bò bít tết tới đây, bị con bé ném rồi.
Phó Kinh Sênh không nói gì nữa.
Ăn cơm đi.
Cơm tối xong, Phó Kinh Sênh lại lên lầu, Hứa Tình Thâm mang Lâm Lâm về phòng ngủ, hồi lâu sau, cô xuống lầu pha ly cà phê.
Gõ cửa phòng làm việc của Phó Kinh Sênh xong, Hứa Tình Thâm đi vào, đưa ly cà phê trong tay cho người đàn ông.
Cám ơn!
Lại bận công việc à?
Đúng vậy, cuối năm nên hơi bận chút, vậy để có thể đón năm mới với bọn em.
Cánh môi Hứa Tình Thâm khẽ nhếch lên: Sắp tới giao thừa rồi, cũng đâu thể không ra ngoài một chuyến? Trong nhà cũng cần phải mua vài thứ.
Em muốn mua cái gì?
Em dù sao vẫn còn đi làm, hôm nào đi trung tâm mua sắm xem cũng được. Anh với Âm Âm cần gì không? Em mua về cho.
Phó Kinh Sênh khẽ lắc đầu: Có bọn em bên cạnh, anh không cần gì nữa.
Vậy để em coi rồi mua vậy. Âm Âm đã trở lại, đón Tết nhất định phải náo nhiệt chút, chúng ta sẽ trang hoàng trong nhà.
Phó Kinh Sênh thích nghe hai chữ trong nhà từ miệng Hứa Tình Thâm nói ra: Được, nghe theo em hết.
---
Nhà họ Lăng.
Lúc đi vào nhà, Lăng Thời Ngâm và bà Lăng bị một màn trước mắt dọa ngây người, trong phòng khách, phòng ăn là một mớ hỗn độn không chịu nổi. Bà Lăng tay đang cầm đồ, thiếu chút nữa vứt xuống luôn.
Cái này... Cái này là chuyện gì đây hả?
Người giúp việc nghe có tiếng nói liền bước nhanh tới: Bà chủ!
Lăng Thận đâu?
Cậu Lăng ở trên lầu.
Sao lại biến thành thế này hả? Cô cũng thật là! Cô không biết dọn đi sao?
Cậu Lăng nói không ai được động vào, nếu không sẽ chém tay.
Lăng Thời Ngâm vỗ vỗ nhẹ tay bà Lăng. Mẹ, không phải mẹ mang đồ ăn tới sao? Mẹ đi hâm lại trước đi, con đi kêu anh xuống.
Được.
Lăng Thời Ngâm bước ngang qua phòng khách rồi chạy nhanh lên lầu. Cô ta đi thẳng vào gác mái, quả nhiên nghe được bên trong có tiếng kèn ác-mô-ni-ca. Lăng Thời Ngâm đẩy cửa đi vào.
Anh!
Người đàn ông không để ý tới cô ta. Lăng Thời Ngâm sau đó liền nói: Mẹ tới, mau nhanh xuống đi! Anh muốn bị mẹ phát hiện căn gác mái của anh sao?
Lăng Thận lấy lại tinh thần, bò dậy từ mặt đất. Hắn đi tới cửa, sau đó khóa cửa gác mái lại. Hai anh em đi xuống cầu thang, lúc đi trên hành lang lầu hai, Lăng Thận dừng chân.
Thời Ngâm!
Sao thế?
Anh có chuyện muốn cho em giúp.
Chuyện gì?
Lăng Thận trên cao nhìn xuống cô ta. Em cầm chân Tưởng Viễn Chu, đừng để hắn tới làm hỏng chuyện của anh, còn nữa... người trước kia sống trên gác mái là em gái Phó Kinh Sênh.
Anh nói cái gì?
Hiện tại người của Tưởng Viễn Chu đang canh giữ Bảo Lệ Cư Thượng, anh một bước cũng không bước vào được, cách anh chỉ có thể nghĩ ra chính là bắt Hứa Tình Thâm để đổi cô ấy về.
Anh! Lăng Thời Ngâm mang vẻ mặt lo lắng. Anh muốn loại con gái nào mà không được chứ? Anh bảo em giúp anh, em làm sao giúp? Tưởng Viễn Chu có thể nghe em sao? Hơn nữa, anh trói Hứa Tình Thâm lại, một khi bị anh ấy biết, em với anh ấy sau này làm sao?
Không phải em còn Duệ Duệ sao? Tưởng Viễn Chu không thể nào không thương con mình, em chỉ cần tranh thủ cho anh chút thời gian là được.
Lăng Thời Ngâm vẫn cảm thấy không thể được. Đợi lúc anh mang Hứa Tình Thâm đi đổi người, Tưởng Viễn Chu sẽ biết.
Vậy thì sao? Chỉ cần người đã vào tay anh, bọn chúng phải nghe anh. Đợi đổi người về rồi anh sẽ không cho cô ấy cơ hội đào tẩu nữa, cũng sẽ không cho bọn chúng cơ hội đem cô ấy về lại!
Với Lăng Thận mà nói, hắn cũng không sợ bị Tưởng Viễn Chu biết người là hắn bắt; hắn chỉ cần một cái kết quả, đó là dời sự chú ý của Tưởng Viễn Chu đi, tóm người vào trong tay là được.
Em không giúp anh được, Tưởng Viễn Chu sẽ không nghe em.
Thời Ngâm, nếu không có cô ấy, anh nghĩ anh thực sự sẽ điên thật đấy.
Lăng Thời Ngâm không hiểu vì sao Lăng Thận lại chấp nhất tới tận giờ.
Anh, người con gái kia không phải chị Cảnh Nhân đâu!
Là cô ấy!
Cô ta không phải!
Lăng Thận sắc mặt xanh mét, lặp lại lần nữa: Anh nói là cô ấy, chính là cô ấy!
Thời Ngâm! Lăng Thận!!! Phía lầu dưới truyền đến tiếng bà Lăng gọi nhỏ. Thấy bọn họ không ai đi xuống, bà Lăng đi lên luôn.
Lăng Thời Ngâm đẩy nhẹ cánh tay Lăng Thận. Xuống dưới đi!
Hai người bước xuống bậc thang, bà Lăng ngẩng đầu nhìn bọn họ.
Con, sao lại thế này chớ? Con nhìn xem con đã làm gì căn nhà.
Lăng Thận miễn cưỡng vẽ nụ cười bên miệng: Công việc có ít chuyện không vừa lòng, bây giờ ổn rồi ạ.
Hắn đi tới, làm như không có việc gì mà ôm lấy vai bà Lăng rồi cùng bà ta đi xuống. Lăng Thời Ngâm nhìn chằm chằm bóng lưng Lăng Thận tới mất hồn. Cô ta biết chuyện anh trai đã quyết định thì không ai kéo lại được, cô ta nhất định phải mau giúp. Bây giờ cô ta phải suy xét coi làm thế nào mới có thể mau chóng giúp Lăng Thận mà không bị làm liên lụy bản thân đây?
---
Giao thừa.
Lúc ra khỏi nhà, Hứa Tình Thâm cố tình ngoái lại nhìn. Hai đèn lồng đỏ treo cao cao, khung cảnh trong sân, cây cối còn được khoác một tầng đèn nhỏ màu sắc, đây là những thứ hôm trước cô mới mua trở về.
Khi ấy Phó Kinh Sênh vẻ mặt không hiểu, nhìn chằm chằm hai cái đèn lồng kia mà nói: Cái này là có người sắp kết hôn sao?
Hứa Tình Thâm cười anh ta: Cái này gọi là việc đáng mừng, người Trung Quốc thích màu đỏ rực, hiểu chưa?
Anh ta buồn cười, sau đó giúp Hứa Tình Thâm treo đèn lồng lên. Nhìn xe Hứa Tình Thâm lái ra khỏi cổng, Phó Kinh Sênh mới xoay người chuẩn bị lên lầu; cô gái ngồi ở sô pha bước tới.
Anh, hôm nay anh vẫn còn bận sao?
Sau bữa cơm là xong rồi, đến lúc đó anh sẽ xuống với em.
Phó Lưu Âm sắc mặt nghiêm túc hỏi: Anh, anh đang bận gì vậy?
Sao cơ?
Rốt cuộc anh đang bận việc gì?
Phó Kinh Sênh một tay đút trong túi, nhìn cô. Âm Âm, em vừa mới quay về, những việc này không cần em phải nhọc lòng.
Cô gái đứng trước mặt anh, ánh mắt bình tĩnh nhìn khuôn mặt Phó Kinh Sênh.
Anh, em có thể hỏi anh một câu không?
Em nói đi!
Có phải anh và chị dâu ngủ riêng không?
Phó Kinh Sênh không có vẻ nào là không vui. Đúng vậy.
Vì sao?
Sinh Lâm Lâm xong, có một khoảng thời gian cô ấy bị stress sau khi sinh. Anh không muốn ép buộc cô ấy ở phương diện kia nên anh tự dọn ra ngủ riêng.
Nếu đã đề cập đến chuyện riêng tư, Phó Lưu Âm không tiện hỏi tiếp. Cô ấy có hơi mất tự nhiên dời mắt đi chỗ khác, thấy Lâm Lâm đang chơi ở bên cạnh.
Anh, người một nhà chúng ta sống yên bình đi, em không muốn cả ngày lại lo lắng đề phòng nữa.
Cả nhà chúng ta vốn yên bình, tối nay chúng ta còn phải cùng nhau đón giao thừa.
Phó Lưu Âm nghe vậy, sắc mặt cũng tốt hơn, nhìn Phó Kinh Sênh cười khẽ: Anh, em nhìn ra anh hiện tại hạnh phúc hơn trước kia nhiều.
Vậy sao? Phó Kinh Sênh hỏi, sau đó tự mình cũng bật cười. Đúng vậy, anh cũng cảm thấy như vậy.
Cho nên, anh nhất định phải khiến bọn em yên tâm, có một số chuyện...
Phó Kinh Sênh sờ sờ đầu em gái. Chờ thêm một thời gian nữa, chúng ta sẽ dọn về chỗ trước kia, anh biết em thích nơi đó.
Được. Phó Lưu Âm mỉm cười, cô ấy hy vọng có thể mau chóng thoát khỏi bóng ma hiện tại, quan trọng nhất chính là, cô ấy không hy vọng anh trai lại làm loại công việc trước kia nữa.
---
Cửu Long Thương.
Sau giữa trưa, Lăng Thời Ngâm đi qua đây. Cô ta đi vào phòng khách, không thấy Duệ Duệ đâu. Người giúp việc đang bận rộn trong bếp nghe thấy động tĩnh thì đi ra.
Cô Lăng!
Duệ Duệ đâu?
Đang ngủ trưa ạ.
Lăng Thời Ngâm khẽ gật đầu: Tối nay... Viễn Chu sẽ ở nhà à?
Vâng ạ, hồi sáng lúc ra ngoài cậu Tưởng có phân phó, nói là không cần chuẩn bị quá nhiều đồ ăn, chỉ có cậu ấy và Duệ Duệ thôi.
Lăng Thời Ngâm gắng nở nụ cười. Cô ta mở túi xách ra, lấy bao lì xì đã để tiền ở trong ra, đưa cho người giúp việc: Năm mới vui vẻ!
Chị giúp việc ngẩn người: Cái này... Cô Lăng?
Cầm đi, tiền lì xì, ai cũng đều có cả.
Cám ơn cô Lăng rất nhiều!
Phát hết bao lì xì xong, Lăng Thời Ngâm lúc này mới lên lầu, đi vào phòng ngủ. Bảo mẫu đang tìm đồ trong ngăn kéo. Lăng Thời Ngâm bước nhanh tới.
Duệ Duệ ngoan không?
Cô Lăng tới! Bảo mẫu lấy một cái hộp nhỏ ra. Duệ Duệ hơi phát sốt, tôi đang định dán miếng hạ sốt cho cậu bé.
Sao lại bị sốt?
Bảo mẫu lấy miếng dán hạ nhiệt ra.
Nhưng mà tinh thần với khẩu vị đều không tồi, dán một lúc, cho uống thêm nhiều nước sẽ không sao nữa.
Lăng Thời Ngâm đưa tay sờ thử trán Duệ Duệ, thật ra vẫn ổn.
Bao nhiêu độ?
Ba mươi tám độ.
Không được, đến bệnh viện xem mới được, tôi không yên tâm. Lăng Thời Ngâm nhìn đồng hồ, sắc mặt hơi cứng ngắc, miệng lại nói: Chị cứ dán trước đi, đợi lát nữa xem sao.
Vâng.
Lăng Thời Ngâm ngồi ở bên giường. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô ta lấy di động ra nhắn tin cho Lăng Thận. Bên kia nhanh chóng trả lời, nội dung chỉ có một chữ: Được.
Khoảng chừng một tiếng sau, Lăng Thời Ngâm bế Duệ Duệ lên.
Vẫn nên tới bệnh viện đi, tôi sợ buổi tối lại nghiêm trọng hơn.
Bảo mẫu nghe vậy vội đi thu xếp vài thứ, sau đó đi theo Lăng Thời Ngâm ra ngoài.
Tới khoa nhi bệnh viện Tinh Cảng, bảo mẫu bế Duệ Duệ vào khám. Lăng Thời Ngâm giơ tay lên xem đồng hồ, đi tới hành lang gọi cho Tưởng Viễn Chu. Sau một lúc lâu, đầu bên kia truyền đến tiếng nói của người đàn ông: Alo.
Lăng Thời Ngâm nôn nóng mở miệng: Alo, Viễn Chu, anh ở đâu?
Có chuyện gì?
Duệ Duệ bị bệnh, bị sốt, em vừa đưa đến bệnh viện rồi.
Sốt cao lắm không?
Lăng Thời Ngâm nóng ruột lặp lại: Cao lắm. Em sờ trán thấy rất nóng, em lo lắm!
Bây giờ tôi đang ở ngoài nhưng cũng mau về thôi, mười phút sau sẽ đến.
Được... Lăng Thời Ngâm cất tiếng nói run rẩy. Có thể còn phải lấy máu, anh mau lên, em sợ!
Tưởng Viễn Chu cúp điện thoại, nghĩ đến Duệ Duệ, trong lòng không khỏi hơi sốt ruột, dù sao cũng là con mình, sợ nhất chính là sức khỏe con không tốt.
Khi anh tới Tinh Cảng, Duệ Duệ vừa được kiểm tra xong. Tưởng Viễn Chu thấy Lăng Thời Ngâm đang ôm con.
Thế nào?
Phải đợi kết quả xem có phải bị cảm siêu vi không.
Tưởng Viễn Chu bế lấy con. Trên trán Duệ Duệ còn dán miếng hạ sốt, anh đưa tay sờ trán thằng bé, nhưng thấy cũng không nóng lắm.
Lăng Thời Ngâm vội giải thích: Phát sốt từng đợt, lúc mới đưa tới thì nóng lắm!
Người đàn ông ôm chặt con vào lòng. Duệ Duệ không khóc không quấy, tinh thần cũng không tệ, bộ dạng không uể oải không phấn chấn, thằng bé ôm cổ Tưởng Viễn Chu, bàn tay vuốt vuốt áo anh.
---
Viện Y học Thụy Tân.
Hứa Tình Thâm thay đồ đi ra khỏi phòng khám. đạo y đài hộ sĩ vẫy tay với cô: Bác sĩ Hứa, năm mới vui vẻ! Về nhà đón năm mới nhé!
Cô cũng vậy! Khóe miệng Hứa Tình Thâm hơi cong lên, bước nhanh hơn.
Đi vào bãi đỗ xe, một trận gió u ám lạnh lẽo thổi tới, lạnh thấu xương. Hứa Tình Thâm không khỏi níu chặt cổ áo khoác. Cô dậm những bước nhanh tới chỗ mình đậu xe.
Cô vừa móc chìa khóa xe ra thì thấy từ trên chiếc xe bên cạnh bước xuống vài người.
Bác sĩ Hứa phải không?
Hứa Tình Thâm dừng chân. Các anh định làm gì?
Năm mới vui vẻ, bác sĩ Hứa!
Hứa Tình Thâm nhướn mày. Các người là người của Lăng Thận?
Đối phương cười cười: Mời cô theo chúng tôi một chuyến.
Các người chớ làm loạn, đây là bệnh viện!
Bọn tôi sẽ không làm gì cô, bác sĩ Hứa chỉ cần cử động bàn chân là được. Cô yên tâm, chúng tôi chỉ đưa cô về nhà thôi.
Trái tim Hứa Tình Thâm rơi lộp độp. Lăng Thận không phá được lớp phòng thủ ở Bảo Lệ Cư Thượng, cuối cùng vẫn đem chủ ý đánh vào cô.
Nếu tôi không đi thì sao?
Cô hẳn biết, cô chỉ có thể đi theo chúng tôi.
Một người đàn ông trong đó mở cửa xe: Mời!
Hứa Tình Thâm nhìn xung quanh, ngoài một người mẹ trẻ đang bế con đi ngang ra ngoài, cô không thấy ai khác nữa.
/475
|