Editor: Yuè Yīng – Lưu Tinh
***
Tưởng Viễn Chu đóng cửa lại, nhìn Hứa Tình Thâm chằm chằm từ trên cao, Hứa Tình Thâm quay mặt sang phía cánh cửa đóng chặt kia.
Tôi không ăn cơm của anh.
Tùy, vậy em cứ chờ mấy ngày nữa sẽ bị chết đói đi.
Hứa Tình Thâm ngồi trở lại mép giường, người đàn ông bước tới vài bước, thấy trán cô đầy mồ hôi.
Đi tắm.
Cô không nói lời nào, cũng trừng mắt liếc nhìn anh.
Tưởng Viễn Chu ngoảnh lại cởi áo khoác, anh vào bên trong phòng tắm, Hứa Tình Thâm đi tới cửa, mặc dù biết là phí công vô ích, nhưng cô vẫn dùng sức lôi kéo chốt cửa, quả nhiên cánh cửa không thể mở ra.
Người đàn ông tắm xong đi ra ngoài, mang theo theo mùi hương trên người, loại hương thơm này bỗng chốc lan tỏa khắp căn phòng. Tưởng Viễn Chu lau tóc, quay ra nói với Hứa Tình Thâm: Tắm.
Cô vẫn ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích. Tưởng Viễn Chu lắc đầu một phát, có giọt nước rơi xuống trên mặt của Hứa Tình Thâm, cô đưa tay lau đi, người đàn ông bước đi tới trước mặt cô.
Ở phòng này, tốt hơn hết là chuyện gì em cũng nên nghe tôi, nói cách khác, nếu không em sẽ gặp nguy hiểm.
Thế nào gọi là nguy hiểm?
Em là phụ nữ, không phải là không có khả năng hiểu được một số việc.
Tưởng tiên sinh còn phải dùng vũ lực mới có thể trấn áp được phụ nữ?
Chưa thử qua, thỉnh thoảng nếm thử cũng không tệ lắm.
Khóe miệng Hứa Tình Thâm khẽ mấp máy, Tưởng Viễn Chu cúi người xuống, tóc trên trán có chút dài, che kín đôi mày kiếm.
Không nghe?
Dáng vẻ của cô như vậy, rõ ràng là không thèm để ý? Coi thường những chuyện quái đản anh đã làm với cô.
Tưởng Viễn Chu đưa tay vỗ một cái vào mông cô, cô đang ngồi, nên thanh âm phát ra rất vang. Hứa Tình Thâm bỗng nổi cơn tam bành: Anh làm gì vậy?
Đừng coi lời nói của tôi thành gió thoảng bên tai, tôi không muốn lúc ăn cơm phải đối diện với một người phụ nữ cả người hôi hám.
Lúc này, trái lại anh có ý nghĩ rất trong sáng.
Tôi nói, tôi không ăn.
Không ăn, vậy vĩnh viễn em đừng nghĩ tới chuyện đi ra ngoài, bây giờ đi tắm ngay cho tôi, nói cách khác, có tin tôi ăn em luôn hay không?
Hứa Tình Thâm đối diện với ánh mắt của Tưởng Viễn Chu, người đàn ông khẽ nhíu mi, bàn tay vuốt ve phía thắt lưng cô. Hứa Tình Thâm vội vàng đứng lên, Tưởng Viễn Chu thừa dịp ngồi xuống ngay chỗ ngồi của cô. Anh hơi ngả người về phía sau, hai tay xòe ra.
Bên trong phòng tắm có áo choàng tắm, em có thể mặc.
Hứa Tình Thâm đi vào phòng tắm, sau đó đóng cửa lại, không bao lâu sau, Tưởng Viễn Chu nghe thấy tiếng nước chảy ào ào từ bên trong truyền đến.
Cô cố ý kéo dài thời gian khi tắm, Tưởng Viễn Chu cũng không vội.
Khoảng chừng một tiếng đồng hồ sau, Lão Bạch mới đưa cơm tối tới. Món ăn vẫn rất phong phú, Lão Bạch còn nhớ rõ khẩu vị của Hứa Tình Thâm, anh cẩn thận đặt chén canh lên bàn.
Trong này là canh gà, thả không ít thuốc.
Tưởng Viễn Chu mở nắp, thấy bên trong có câu kỳ tử, quả nhiên là có hương vị xông vào mũi.
Đương nhiên là anh không biết từ thuốc trong miệng Lão Bạch phát ra, với loại thuốc mà anh nghĩ tới thực ra là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn.
Tưởng tiên sinh, tôi đi ra ngoài trước.
Ừ.
Tưởng Viễn Chu cầm lấy khăn ăn trên bàn, xoa xoa ngón tay, khi Lão Bạch vừa bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại, Hứa Tình Thâm mới đi ra.
Cô mặc mỗi áo trong và quần, bên ngoài khoác chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, Hứa Tình Thâm đặt áo khoác ở bên cạnh, Tưởng Viễn Chu ngồi ở trước ghế sa lon.
Lại đây, ăn cơm tối thôi.
Túi xách của Hứa Tình Thâm đặt ở bên cạnh, cô lấy ra muốn tìm điện thoại di động, thế nhưng tìm tới tìm lui cũng không tìm được.
Ăn!
Điện thoại di động của tôi đâu?
Tịch thu.
Nét mặt Tưởng Viễn Chu thể hiện như đó là chuyện đương nhiên, Hứa Tình Thâm đi tới, người đàn ông đặt bát cơm xuống phía đối diện, đồng thời đưa cho cô một đôi đũa.
Ăn xong rồi, tôi liền đưa điện thoại di động cho em.
Hứa Tình Thâm nhận lấy chiếc đũa, lại muốn nói rõ ràng cho anh hiểu, cô ngồi xuống, nói: Tưởng Viễn Chu, anh thấy chúng ta luôn như vậy, cũng không phải là chuyện. . .
Dù sao sẽ không như vậy. Tưởng Viễn Chu gắp thức ăn đặt vào trong bát Hứa Tình Thâm.
Hẳn là mấy người lại phải dọn nhà?
Bàn tay Hứa Tình Thâm cầm chiếc đũa căng cứng. Anh sẽ để chúng tôi dọn đi một cách suôn sẻ chứ?
Có đôi khi có thuận lợi hay không, cũng không phải do tôi có thể định đoạt.
Chỉ cần anh không ngăn cản, chuyện này đã kết thúc từ lâu.
Tưởng Viễn Chu cầm lấy chiếc đũa, chỉ chỉ vào cái bát của Hứa Tình Thâm.
Được, lần này tôi không gây trở ngại nữa, các người thử xem.
Hứa Tình Thâm đưa thức ăn vào trong miệng, Tưởng Viễn Chu gắp cá cho cô.
Nấu món cá quế này cần rất nhiều thời gian?
Chỉ cần em muốn ăn, cái gì cũng không thành vấn đề.
Hứa Tình Thâm cắn thịt cá trong miệng, cụp mi mắt, Tưởng Viễn Chu nhìn cô ăn từng miếng từng miếng một.
Hắn biết em thích ăn món gì không?
Sống cùng nhau hai năm, có thể không biết sao?
Tưởng Viễn Chu ăn phần cơm của mình, bầu không khí có chút căng thẳng, anh để đũa xuống cầm lấy chén không, múc cho Hứa Tình Thâm một chén canh đầy.
Uống đi.
Hứa Tình Thâm nhìn, người đàn ông đậy nắp bát canh lại.
Không có dầu mỡ, đều được vớt hết sạch.
Tự anh uống đi.
Tưởng Viễn Chu hiếm khi được yên tĩnh cùng cô như vậy, hai người cùng nhau ăn cơm tối.
Lạnh uống vào không tốt, nhanh lên một chút.
Hứa Tình Thâm đưa chén tới, nghĩ đến câu nói của Lão Bạch, cô không khỏi nhìn sang Tưởng Viễn Chu.
Lão Bạch sẽ không cho cái gì đó vào đây thật đấy chứ?
Người đàn ông nở nụ cười: Lão Bạch thành thật như thế, cậu ta sẽ có nhiều suy nghĩ lệch lạc như vậy sao?
Hứa Tình Thâm nhấp một hớp, đồ ăn Tưởng Viễn Chu dặn đưa tới, nhất định là hương vị phải là hạng nhất, cùng với nước canh có độ ấm vừa phải lướt qua nơi cổ họng, Tưởng Viễn Chu ăn phần cơm, chậm rãi nói: Đều uống xong.
Hứa Tình Thâm vốn là bụng đói kêu vang, uống một chén canh nóng vào bụng, thấy cả người ấm áp hẳn lên.
Người đàn ông thấy cô như vậy, đón lấy chén cơm từ trong tay Hứa Tình Thâm, lại múc cho cô thêm một chén nữa.
Hai người ngồi đối mặt với nhau, Hứa Tình Thâm đang ăn cơm, trong miệng phình to: Lát nữa, anh phải trả di động lại cho tôi.
Được. Tưởng Viễn Chu đưa chén canh cho cô: Uống đi.
Hứa Tình Thâm uống hết hai chén canh, Tưởng Viễn Chu ăn no ngồi đối diện nhìn cô ăn, Hứa Tình Thâm dùng khăn ăn khẽ lau khóe miệng, sau đó xòe tay tới trước mặt Tưởng Viễn Chu: Điện thoại di động.
Đầu lưỡi Tưởng Viễn Chu khẽ liếm ở khóe môi.
Em nói tôi đưa ba em tới bệnh viện, nói không chừng là tôi hại ông ấy, phải không?
Ngón tay cô khẽ cử động.
Tôi nói mò, vậy mà anh cũng tin?
Người đàn ông bỗng nhiên nắm chặt tay của Hứa Tình Thâm, hơi đè xuống.
Tôi lại tin là thật.
Thực sự là tôi nói mò.
Tôi chỉ không muốn để em ở bên cạnh Phó Kinh Sênh.
Hứa Tình Thâm vội vàng rụt tay lại, Tưởng Viễn Chu cho tay trái vào trong túi quần, lấy điện thoại di động của cô ra.
Trả lại cho em cũng không dùng được, điện thoại sập nguồn.
Không thể nào, lúc tôi tới đây số pin vẫn còn một nửa phần trăm.
Đó chính là điện thoại di động của em bị hỏng, phải sửa.
Hứa Tình Thâm đón lấy, quả nhiên điện thoại di động không còn lấy một chút pin nào, làm thế nào cũng không khởi động máy được.
Ánh mắt cô trở nên lạnh lùng.
Anh...
Yên tâm đi, đêm nay em không quay về, nhất định Phó Kinh Sênh sẽ tới đây tìm.
---
Đến giờ này Hứa Tình Thâm vẫn chưa quay về Bảo Lệ Cư Thượng, tất nhiên là Phó Kinh Sênh sẽ lo lắng, gọi điện thoại cho cô thì biểu hiện tắt máy, lúc này Phó Kinh Sênh mới nhớ tới chuyện Hứa Vượng bị tai nạn. Anh ta bước nhanh tới thư phòng trên lầu hai, tra xét camera ở ngoài cửa Tinh Cảng, quả nhiên thấy Hứa Tình Thâm vào bệnh viện, chỉ có điều, không hề thấy cô đi ra.
Phó Kinh Sênh nhặt chìa khóa xe lên chuẩn bị ra ngoài, Phó Lưu Âm đi theo ở phía sau, hỏi: Anh, anh đi đâu?
Sắc mặt Phó Kinh Sênh căng cứng, quay đầu lại thì biểu tình đã thay đổi.
Chị dâu em tăng ca, anh đi đón cô ấy.
Vâng.
Đi tới bệnh viện Tinh Cảng, nơi đầu tiên Phó Kinh Sênh đi tới là phòng làm việc của Tưởng Viễn Chu, nhưng vừa mới tới cửa, đã có người ngăn lại.
Phó tiên sinh, vội vội vàng vàng như thế, tìm ai?
Hứa Tình Thâm ở đâu?
Lão Bạch đoán trước là anh ta sẽ tới, đã sai người đứng ngoài ngăn lại không để cho Phó Kinh Sênh tới gần cửa, anh chỉ vào căn phòng sau lưng, nói: Hẳn là lúc này Tưởng phu nhân đang dùng cơm.
Các người đừng có khinh người quá đáng.
Lão Bạch dựa vào cánh cửa, sau đó gõ nhẹ hai cái.
Ồ, không có động tĩnh, à, quên không nói với anh, trong phòng làm việc còn có cả phòng nghỉ, lúc này ông bà Tưởng đang ở cùng nhau trong đó.
Phó Kinh Sênh siết chặt hai tay, muốn tiến lên, ngay sau đó hai người đàn ông có vóc dáng khoẻ mạnh ngăn anh ta lại.
Lão Bạch khoanh hai tay ở trước ngực: Đừng kích động, cũng đừng quên nơi này là Tinh Cảng, địa bàn của Tưởng tiên sinh, anh muốn cướp người từ trong tay ngài ấy?
Hứa Tình Thâm là vợ tôi, tôi đến đón cô ấy về.
Đừng nói đùa, nếu như cô ấy là vợ anh, vậy Tưởng tiên sinh là gì?
Lão Bạch đi theo Tưởng Viễn Chu, nói chuyện cũng mang dáng vẻ y hệt, anh nhận ra Phó Kinh Sênh sắp sửa nổi đóa tới nơi.
Bên ngoài có động tĩnh rất lớn, mặc dù trong phòng nghỉ có cách âm, nhưng Tưởng Viễn Chu vẫn có thể nghe thấy được, anh đứng dậy đi tới cửa, mở cửa ra.
Thanh âm của Phó Kinh Sênh trở nên rõ ràng: Các người làm vậy là giam giữ người bất hợp pháp!
Tôi khuyên anh nên trở về đi, nếu anh không hiểu Tưởng tiên sinh, có thể đi ra ngoài hỏi thăm một chút. Chỉ bằng anh? Ở đâu ra tự tin chạy đến đây cướp người?
Hứa Tình Thâm bước nhanh tới cửa, gần như là sắp xông ra được, lại bị cánh tay của Tưởng Viễn Chu ôm lấy thắt lưng.
Buông ra!
Phó Kinh Sênh nghe được động tĩnh, trợn tròn đôi mắt: Các người thả cô ấy ra.
Tưởng Viễn Chu, anh buông tôi ra!
Các người không sợ tôi báo cảnh sát sao?
Báo cảnh sát? Lão Bạch cười nhạt. Trong lúc vợ chồng người ta đang làm chuyện nên làm, cảnh sát quản được không?
Phó Kinh Sênh đưa tay chỉ chỉ vào Lão Bạch, Hứa Tình Thâm vừa muốn há mồm, đã bị Tưởng Viễn Chu bịt chặt.
Suỵt, kỳ thực em không nên ra đây, không phải là chẳng khác nào em nói cho hắn biết em ở trong phòng cùng tôi sao? Tôi lại không thể để em đi, em muốn hắn quay về nghĩ như thế nào?
Sắc mặt Hứa Tình Thâm hơi thay đổi.
Vô sỉ!
Theo tôi trở về phòng. Tưởng Viễn Chu ôm lấy hông của cô, Hứa Tình Thâm đẩy tay của người đàn ông ra.
Phó Kinh Sênh ——
Một tiếng đóng cửa mạnh mẽ truyền đến, Phó Kinh Sênh xông lên phía trước vài bước, sắc mặt đầy tức giận, ngọn lửa trong mắt gần như có thể bùng phát ra bên ngoài.
Hai người vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh rất nhanh đưa tay đè anh ta lại, Lão Bạch bước tới, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười châm biếm: Cho dù Tưởng tiên sinh cướp đoạt người phụ nữ của anh, vậy thì anh sẽ làm thế nào đây? Huống chi giả thiết như vậy vốn cũng không thành lập, cho tới bây giờ Tưởng phu nhân cũng không phải là của anh!
...
Mấy người, lôi anh ta ra bên ngoài, nếu như lại để cho anh ta bước vào Tinh Cảng một bước, tôi đập gãy chân của các người!
Vâng!
Phó Kinh Sênh chưa từng chật vật như vậy bao giờ, anh ta quen ẩn náu ở trong bóng đêm, một mình điều khiển vận mệnh của người khác. Nhưng mà hôm nay, Tưởng Viễn Chu lại dồn anh ta đến bước này, anh ta có cảm giác về sự ưu việt và kiêu ngạo, hết thảy bị phá vỡ nát.
Cho dù Phó Kinh Sênh anh ta có lợi hại hơn nữa, thì có ích lợi gì? Dứt bỏ thân phận người thao túng và những trang bị kỹ thuật, ở Đông Thành này, đều là do Tưởng Viễn Chu định đoạt.
Anh ta và Tưởng Viễn Chu, một người là kẻ thao túng trong bóng đêm, người còn lại là bá chủ đứng ngoài ánh sáng.
Cũng có lúc Phó Kinh Sênh khiến cho Tưởng Viễn Chu phải chịu nhiều đau khổ, thế nhưng mặt khác, gặp phải chuyện công khai như thế này, quả thực anh ta với Tưởng Viễn Chu rõ ràng là lấy trứng chọi đá.
***
Tưởng Viễn Chu đóng cửa lại, nhìn Hứa Tình Thâm chằm chằm từ trên cao, Hứa Tình Thâm quay mặt sang phía cánh cửa đóng chặt kia.
Tôi không ăn cơm của anh.
Tùy, vậy em cứ chờ mấy ngày nữa sẽ bị chết đói đi.
Hứa Tình Thâm ngồi trở lại mép giường, người đàn ông bước tới vài bước, thấy trán cô đầy mồ hôi.
Đi tắm.
Cô không nói lời nào, cũng trừng mắt liếc nhìn anh.
Tưởng Viễn Chu ngoảnh lại cởi áo khoác, anh vào bên trong phòng tắm, Hứa Tình Thâm đi tới cửa, mặc dù biết là phí công vô ích, nhưng cô vẫn dùng sức lôi kéo chốt cửa, quả nhiên cánh cửa không thể mở ra.
Người đàn ông tắm xong đi ra ngoài, mang theo theo mùi hương trên người, loại hương thơm này bỗng chốc lan tỏa khắp căn phòng. Tưởng Viễn Chu lau tóc, quay ra nói với Hứa Tình Thâm: Tắm.
Cô vẫn ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích. Tưởng Viễn Chu lắc đầu một phát, có giọt nước rơi xuống trên mặt của Hứa Tình Thâm, cô đưa tay lau đi, người đàn ông bước đi tới trước mặt cô.
Ở phòng này, tốt hơn hết là chuyện gì em cũng nên nghe tôi, nói cách khác, nếu không em sẽ gặp nguy hiểm.
Thế nào gọi là nguy hiểm?
Em là phụ nữ, không phải là không có khả năng hiểu được một số việc.
Tưởng tiên sinh còn phải dùng vũ lực mới có thể trấn áp được phụ nữ?
Chưa thử qua, thỉnh thoảng nếm thử cũng không tệ lắm.
Khóe miệng Hứa Tình Thâm khẽ mấp máy, Tưởng Viễn Chu cúi người xuống, tóc trên trán có chút dài, che kín đôi mày kiếm.
Không nghe?
Dáng vẻ của cô như vậy, rõ ràng là không thèm để ý? Coi thường những chuyện quái đản anh đã làm với cô.
Tưởng Viễn Chu đưa tay vỗ một cái vào mông cô, cô đang ngồi, nên thanh âm phát ra rất vang. Hứa Tình Thâm bỗng nổi cơn tam bành: Anh làm gì vậy?
Đừng coi lời nói của tôi thành gió thoảng bên tai, tôi không muốn lúc ăn cơm phải đối diện với một người phụ nữ cả người hôi hám.
Lúc này, trái lại anh có ý nghĩ rất trong sáng.
Tôi nói, tôi không ăn.
Không ăn, vậy vĩnh viễn em đừng nghĩ tới chuyện đi ra ngoài, bây giờ đi tắm ngay cho tôi, nói cách khác, có tin tôi ăn em luôn hay không?
Hứa Tình Thâm đối diện với ánh mắt của Tưởng Viễn Chu, người đàn ông khẽ nhíu mi, bàn tay vuốt ve phía thắt lưng cô. Hứa Tình Thâm vội vàng đứng lên, Tưởng Viễn Chu thừa dịp ngồi xuống ngay chỗ ngồi của cô. Anh hơi ngả người về phía sau, hai tay xòe ra.
Bên trong phòng tắm có áo choàng tắm, em có thể mặc.
Hứa Tình Thâm đi vào phòng tắm, sau đó đóng cửa lại, không bao lâu sau, Tưởng Viễn Chu nghe thấy tiếng nước chảy ào ào từ bên trong truyền đến.
Cô cố ý kéo dài thời gian khi tắm, Tưởng Viễn Chu cũng không vội.
Khoảng chừng một tiếng đồng hồ sau, Lão Bạch mới đưa cơm tối tới. Món ăn vẫn rất phong phú, Lão Bạch còn nhớ rõ khẩu vị của Hứa Tình Thâm, anh cẩn thận đặt chén canh lên bàn.
Trong này là canh gà, thả không ít thuốc.
Tưởng Viễn Chu mở nắp, thấy bên trong có câu kỳ tử, quả nhiên là có hương vị xông vào mũi.
Đương nhiên là anh không biết từ thuốc trong miệng Lão Bạch phát ra, với loại thuốc mà anh nghĩ tới thực ra là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn.
Tưởng tiên sinh, tôi đi ra ngoài trước.
Ừ.
Tưởng Viễn Chu cầm lấy khăn ăn trên bàn, xoa xoa ngón tay, khi Lão Bạch vừa bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại, Hứa Tình Thâm mới đi ra.
Cô mặc mỗi áo trong và quần, bên ngoài khoác chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, Hứa Tình Thâm đặt áo khoác ở bên cạnh, Tưởng Viễn Chu ngồi ở trước ghế sa lon.
Lại đây, ăn cơm tối thôi.
Túi xách của Hứa Tình Thâm đặt ở bên cạnh, cô lấy ra muốn tìm điện thoại di động, thế nhưng tìm tới tìm lui cũng không tìm được.
Ăn!
Điện thoại di động của tôi đâu?
Tịch thu.
Nét mặt Tưởng Viễn Chu thể hiện như đó là chuyện đương nhiên, Hứa Tình Thâm đi tới, người đàn ông đặt bát cơm xuống phía đối diện, đồng thời đưa cho cô một đôi đũa.
Ăn xong rồi, tôi liền đưa điện thoại di động cho em.
Hứa Tình Thâm nhận lấy chiếc đũa, lại muốn nói rõ ràng cho anh hiểu, cô ngồi xuống, nói: Tưởng Viễn Chu, anh thấy chúng ta luôn như vậy, cũng không phải là chuyện. . .
Dù sao sẽ không như vậy. Tưởng Viễn Chu gắp thức ăn đặt vào trong bát Hứa Tình Thâm.
Hẳn là mấy người lại phải dọn nhà?
Bàn tay Hứa Tình Thâm cầm chiếc đũa căng cứng. Anh sẽ để chúng tôi dọn đi một cách suôn sẻ chứ?
Có đôi khi có thuận lợi hay không, cũng không phải do tôi có thể định đoạt.
Chỉ cần anh không ngăn cản, chuyện này đã kết thúc từ lâu.
Tưởng Viễn Chu cầm lấy chiếc đũa, chỉ chỉ vào cái bát của Hứa Tình Thâm.
Được, lần này tôi không gây trở ngại nữa, các người thử xem.
Hứa Tình Thâm đưa thức ăn vào trong miệng, Tưởng Viễn Chu gắp cá cho cô.
Nấu món cá quế này cần rất nhiều thời gian?
Chỉ cần em muốn ăn, cái gì cũng không thành vấn đề.
Hứa Tình Thâm cắn thịt cá trong miệng, cụp mi mắt, Tưởng Viễn Chu nhìn cô ăn từng miếng từng miếng một.
Hắn biết em thích ăn món gì không?
Sống cùng nhau hai năm, có thể không biết sao?
Tưởng Viễn Chu ăn phần cơm của mình, bầu không khí có chút căng thẳng, anh để đũa xuống cầm lấy chén không, múc cho Hứa Tình Thâm một chén canh đầy.
Uống đi.
Hứa Tình Thâm nhìn, người đàn ông đậy nắp bát canh lại.
Không có dầu mỡ, đều được vớt hết sạch.
Tự anh uống đi.
Tưởng Viễn Chu hiếm khi được yên tĩnh cùng cô như vậy, hai người cùng nhau ăn cơm tối.
Lạnh uống vào không tốt, nhanh lên một chút.
Hứa Tình Thâm đưa chén tới, nghĩ đến câu nói của Lão Bạch, cô không khỏi nhìn sang Tưởng Viễn Chu.
Lão Bạch sẽ không cho cái gì đó vào đây thật đấy chứ?
Người đàn ông nở nụ cười: Lão Bạch thành thật như thế, cậu ta sẽ có nhiều suy nghĩ lệch lạc như vậy sao?
Hứa Tình Thâm nhấp một hớp, đồ ăn Tưởng Viễn Chu dặn đưa tới, nhất định là hương vị phải là hạng nhất, cùng với nước canh có độ ấm vừa phải lướt qua nơi cổ họng, Tưởng Viễn Chu ăn phần cơm, chậm rãi nói: Đều uống xong.
Hứa Tình Thâm vốn là bụng đói kêu vang, uống một chén canh nóng vào bụng, thấy cả người ấm áp hẳn lên.
Người đàn ông thấy cô như vậy, đón lấy chén cơm từ trong tay Hứa Tình Thâm, lại múc cho cô thêm một chén nữa.
Hai người ngồi đối mặt với nhau, Hứa Tình Thâm đang ăn cơm, trong miệng phình to: Lát nữa, anh phải trả di động lại cho tôi.
Được. Tưởng Viễn Chu đưa chén canh cho cô: Uống đi.
Hứa Tình Thâm uống hết hai chén canh, Tưởng Viễn Chu ăn no ngồi đối diện nhìn cô ăn, Hứa Tình Thâm dùng khăn ăn khẽ lau khóe miệng, sau đó xòe tay tới trước mặt Tưởng Viễn Chu: Điện thoại di động.
Đầu lưỡi Tưởng Viễn Chu khẽ liếm ở khóe môi.
Em nói tôi đưa ba em tới bệnh viện, nói không chừng là tôi hại ông ấy, phải không?
Ngón tay cô khẽ cử động.
Tôi nói mò, vậy mà anh cũng tin?
Người đàn ông bỗng nhiên nắm chặt tay của Hứa Tình Thâm, hơi đè xuống.
Tôi lại tin là thật.
Thực sự là tôi nói mò.
Tôi chỉ không muốn để em ở bên cạnh Phó Kinh Sênh.
Hứa Tình Thâm vội vàng rụt tay lại, Tưởng Viễn Chu cho tay trái vào trong túi quần, lấy điện thoại di động của cô ra.
Trả lại cho em cũng không dùng được, điện thoại sập nguồn.
Không thể nào, lúc tôi tới đây số pin vẫn còn một nửa phần trăm.
Đó chính là điện thoại di động của em bị hỏng, phải sửa.
Hứa Tình Thâm đón lấy, quả nhiên điện thoại di động không còn lấy một chút pin nào, làm thế nào cũng không khởi động máy được.
Ánh mắt cô trở nên lạnh lùng.
Anh...
Yên tâm đi, đêm nay em không quay về, nhất định Phó Kinh Sênh sẽ tới đây tìm.
---
Đến giờ này Hứa Tình Thâm vẫn chưa quay về Bảo Lệ Cư Thượng, tất nhiên là Phó Kinh Sênh sẽ lo lắng, gọi điện thoại cho cô thì biểu hiện tắt máy, lúc này Phó Kinh Sênh mới nhớ tới chuyện Hứa Vượng bị tai nạn. Anh ta bước nhanh tới thư phòng trên lầu hai, tra xét camera ở ngoài cửa Tinh Cảng, quả nhiên thấy Hứa Tình Thâm vào bệnh viện, chỉ có điều, không hề thấy cô đi ra.
Phó Kinh Sênh nhặt chìa khóa xe lên chuẩn bị ra ngoài, Phó Lưu Âm đi theo ở phía sau, hỏi: Anh, anh đi đâu?
Sắc mặt Phó Kinh Sênh căng cứng, quay đầu lại thì biểu tình đã thay đổi.
Chị dâu em tăng ca, anh đi đón cô ấy.
Vâng.
Đi tới bệnh viện Tinh Cảng, nơi đầu tiên Phó Kinh Sênh đi tới là phòng làm việc của Tưởng Viễn Chu, nhưng vừa mới tới cửa, đã có người ngăn lại.
Phó tiên sinh, vội vội vàng vàng như thế, tìm ai?
Hứa Tình Thâm ở đâu?
Lão Bạch đoán trước là anh ta sẽ tới, đã sai người đứng ngoài ngăn lại không để cho Phó Kinh Sênh tới gần cửa, anh chỉ vào căn phòng sau lưng, nói: Hẳn là lúc này Tưởng phu nhân đang dùng cơm.
Các người đừng có khinh người quá đáng.
Lão Bạch dựa vào cánh cửa, sau đó gõ nhẹ hai cái.
Ồ, không có động tĩnh, à, quên không nói với anh, trong phòng làm việc còn có cả phòng nghỉ, lúc này ông bà Tưởng đang ở cùng nhau trong đó.
Phó Kinh Sênh siết chặt hai tay, muốn tiến lên, ngay sau đó hai người đàn ông có vóc dáng khoẻ mạnh ngăn anh ta lại.
Lão Bạch khoanh hai tay ở trước ngực: Đừng kích động, cũng đừng quên nơi này là Tinh Cảng, địa bàn của Tưởng tiên sinh, anh muốn cướp người từ trong tay ngài ấy?
Hứa Tình Thâm là vợ tôi, tôi đến đón cô ấy về.
Đừng nói đùa, nếu như cô ấy là vợ anh, vậy Tưởng tiên sinh là gì?
Lão Bạch đi theo Tưởng Viễn Chu, nói chuyện cũng mang dáng vẻ y hệt, anh nhận ra Phó Kinh Sênh sắp sửa nổi đóa tới nơi.
Bên ngoài có động tĩnh rất lớn, mặc dù trong phòng nghỉ có cách âm, nhưng Tưởng Viễn Chu vẫn có thể nghe thấy được, anh đứng dậy đi tới cửa, mở cửa ra.
Thanh âm của Phó Kinh Sênh trở nên rõ ràng: Các người làm vậy là giam giữ người bất hợp pháp!
Tôi khuyên anh nên trở về đi, nếu anh không hiểu Tưởng tiên sinh, có thể đi ra ngoài hỏi thăm một chút. Chỉ bằng anh? Ở đâu ra tự tin chạy đến đây cướp người?
Hứa Tình Thâm bước nhanh tới cửa, gần như là sắp xông ra được, lại bị cánh tay của Tưởng Viễn Chu ôm lấy thắt lưng.
Buông ra!
Phó Kinh Sênh nghe được động tĩnh, trợn tròn đôi mắt: Các người thả cô ấy ra.
Tưởng Viễn Chu, anh buông tôi ra!
Các người không sợ tôi báo cảnh sát sao?
Báo cảnh sát? Lão Bạch cười nhạt. Trong lúc vợ chồng người ta đang làm chuyện nên làm, cảnh sát quản được không?
Phó Kinh Sênh đưa tay chỉ chỉ vào Lão Bạch, Hứa Tình Thâm vừa muốn há mồm, đã bị Tưởng Viễn Chu bịt chặt.
Suỵt, kỳ thực em không nên ra đây, không phải là chẳng khác nào em nói cho hắn biết em ở trong phòng cùng tôi sao? Tôi lại không thể để em đi, em muốn hắn quay về nghĩ như thế nào?
Sắc mặt Hứa Tình Thâm hơi thay đổi.
Vô sỉ!
Theo tôi trở về phòng. Tưởng Viễn Chu ôm lấy hông của cô, Hứa Tình Thâm đẩy tay của người đàn ông ra.
Phó Kinh Sênh ——
Một tiếng đóng cửa mạnh mẽ truyền đến, Phó Kinh Sênh xông lên phía trước vài bước, sắc mặt đầy tức giận, ngọn lửa trong mắt gần như có thể bùng phát ra bên ngoài.
Hai người vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh rất nhanh đưa tay đè anh ta lại, Lão Bạch bước tới, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười châm biếm: Cho dù Tưởng tiên sinh cướp đoạt người phụ nữ của anh, vậy thì anh sẽ làm thế nào đây? Huống chi giả thiết như vậy vốn cũng không thành lập, cho tới bây giờ Tưởng phu nhân cũng không phải là của anh!
...
Mấy người, lôi anh ta ra bên ngoài, nếu như lại để cho anh ta bước vào Tinh Cảng một bước, tôi đập gãy chân của các người!
Vâng!
Phó Kinh Sênh chưa từng chật vật như vậy bao giờ, anh ta quen ẩn náu ở trong bóng đêm, một mình điều khiển vận mệnh của người khác. Nhưng mà hôm nay, Tưởng Viễn Chu lại dồn anh ta đến bước này, anh ta có cảm giác về sự ưu việt và kiêu ngạo, hết thảy bị phá vỡ nát.
Cho dù Phó Kinh Sênh anh ta có lợi hại hơn nữa, thì có ích lợi gì? Dứt bỏ thân phận người thao túng và những trang bị kỹ thuật, ở Đông Thành này, đều là do Tưởng Viễn Chu định đoạt.
Anh ta và Tưởng Viễn Chu, một người là kẻ thao túng trong bóng đêm, người còn lại là bá chủ đứng ngoài ánh sáng.
Cũng có lúc Phó Kinh Sênh khiến cho Tưởng Viễn Chu phải chịu nhiều đau khổ, thế nhưng mặt khác, gặp phải chuyện công khai như thế này, quả thực anh ta với Tưởng Viễn Chu rõ ràng là lấy trứng chọi đá.
/475
|