Editor: Dế Mèn
Hứa Tình Thâm tức nói không nên lời, cô biết rõ giấy đăng ký kết hôn là giả nhưng thế thì sao?
Trong mắt người khác, nó là thật.
Anh đoán người báo cảnh sát là ai? Hứa Tình Thâm sắc mặt căng thẳng. Tưởng Viễn Chu đi đến mép giường.
Phó Kinh Sênh, hắn cả đêm cũng không về, cứ canh trước cổng bệnh viện đấy.
Cái gì?
Sao, nghe xong thấy rất cảm động?
Tưởng Viễn Chu nhìn sắc mặt Hứa Tình Thâm. Đừng nhìn anh như vậy, cứ như thể anh là đầu sỏ gây tội chia rẽ đôi uyên ương số khổ bọn em.
Tưởng Viễn Chu, anh thả tôi ra!
Lửa giận cô bốc lên, cảm giác bị nhốt này khiến cô phát điên: Tôi có công việc, tôi có chuyện phải làm, anh dựa vào cái gì nhốt tôi lại?
Tình Thâm, em ở đây.
Hứa Tình Thâm lùi ra chỗ rất xa, trừng mắt với anh. Hàng lông mày Tưởng Viễn Chu nhăn lại, biểu tình cũng nghiêm túc hơn.
Trước đây khi em ở cạnh Phó Kinh Sênh có biết hắn là người thế nào không? Biết hắn làm gì không? Em biết rõ hắn là người tốt hay người xấu ư?
Giọng của Hứa Tình Thâm có một chút mềm mại: Lúc tôi cần một người giơ tay ra với mình, anh ấy đã vươn tay, còn nữa, anh ấy chưa từng hại tôi.
Vậy nếu hắn từng hại người khác thì sao? Tưởng Viễn Chu tiến lên hai bước, ánh mắt khóa chặt Hứa Tình Thâm.
Anh tin em không thể nói kiểu như: chỉ cần hắn không hại em là được.
Hứa Tình Thâm dời ánh mắt. Tưởng Viễn Chu đi lướt qua cô đến bên cửa sổ.
Em không nghĩ, nếu Phó Kinh Sênh đang lúc đi làm, sao hắn có thể đưa các em chuyển nhà lần này tới lần khác? Biệt thự nói đổi là đổi, đồ muốn mua là mua? Tình Thâm, em thật sự không nghĩ tới?
Hai chân Hứa Tình Thâm hơi nhũn ra, ngồi xuống mép giường.
Anh ấy...
Phải, vào lúc em khó khăn nhất, chính Phó Kinh Sênh đã kéo em lại một phen. Khi đó anh không có ở đó cũng là anh sai. Nhưng người giúp em, không hại em không có nghĩa hắn là người tốt. Nếu có một ngày em phát hiện hắn thật ra tội ác tày trời, em còn có thể chấp nhận hắn sao?
Anh ấy sẽ không phạm tội ác tày trời.
Có ít lời Tưởng Viễn Chu cũng không thể nói rõ. Một lát sau, sắc trời âm u đi, Lão Bạch theo thường lệ cho người đưa cơm chiều tới.
Hứa Tình Thâm ngồi trước sô pha, ánh mắt nhìn về cái bàn, tối nay vẫn có món canh. Hàng lông mày đẹp của Hứa Tình Thâm giật giật, trong lòng sinh ra bài xích.
Còn phải cho tôi uống?
Em yên tâm, trong này sẽ không có thuốc gì đâu.
Tôi không tin.
Cùng một cách sẽ không ai dùng hai lần.
Hứa Tình Thâm nghĩ tới mấy màn bỏ thuốc trong TV.
Anh nếm thử trước.
Được. Tưởng Viễn Chu nói xong, đôi môi mỏng kê tới miệng chén, một hơi đã uống xong nửa chén. Anh đưa tay qua.
Uống đi!
Hứa Tình Thâm dường như chợt lấy lại được phản ứng, trừng to hai mắt. Mới rồi cô cũng điên rồi, tự nhiên bảo anh uống thử, điều cô sợ cũng không phải là bị hạ thuốc; lỡ hôm nay trong canh lại có thuốc, căn phòng này chỉ có hai người bọn họ, Tưởng Viễn Chu uống xong hậu quả nhất định còn nghiêm trọng hơn để cô uống rồi?
Vậy người chịu tội còn không phải là cô?
Hứa Tình Thâm căng thẳng nhìn thần sắc Tưởng Viễn Chu một cách chăm chú.
Anh không có gì cảm giác gì chứ?
Không có.
Nếu có cũng sẽ không nhanh như vậy.
Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Tưởng Viễn Chu nói, khom người xuống.
Sau khi từ ngoài về anh liền thay quần áo, bộ quần áo với cổ áo rộng này, khi nghiêng người xuống, xương quai xanh đều lộ ra hết.
Thật ra không riêng gì Hứa Tình Thâm, trên người Tưởng Viễn Chu cũng rải rác các dấu vết, bắt mắt nhất là vết cào, vết cắn. Nhưng bây giờ bảo Hứa Tình Thâm nhớ lại làm thế nào cô làm được như vậy, thì cô lại một chút cũng nhớ không nổi.
Cô vội dời ánh mắt, cầm lấy chiếc đũa trên bàn. Ăn cơm chiều ăn được một nửa, Hứa Tình Thâm lại nghĩ tới mặt khác của chuyện.
Anh...
Cái gì?
Đợi lát nữa nói người đưa hộp thuốc lại đây đi.
Không thoải mái ở đâu?
Hứa Tình Thâm lấy chiếc đũa chọc chọc hai cái trong chén.
Dục Đình.
Không biết Tưởng Viễn Chu là thật sự không biết đó là thuốc gì hay đang giả ngu.
Bị bệnh gì?
Tránh thai khẩn cấp. Hứa Tình Thâm không nhanh không chậm nói.
Tưởng Viễn Chu ăn một cách ung dung từ tốn, sau đó ngẩng đầu lên, tầm mắt nhìn thẳng vào Hứa Tình Thâm, khóe miệng chợt nở nụ cười: Đừng tránh!
Cái gì?
Thuận theo tự nhiên, em bóp chết một sinh mệnh nhỏ vậy là không tốt.
Hứa Tình Thâm tức tới nỗi buông đũa xuống. Tưởng Viễn Chu, anh đừng có ôm tâm lý ăn may, rất nhiều chuyện đều là ngoài ý muốn.
May mắn của anh không phải là em không mang thai, mà là nếu em có thai, rất tốt đúng không?
Tưởng Viễn Chu!
Không cần nói lớn tiếng như vậy, anh nghe được hết.
Người đàn ông quét mắt nhìn đồ ăn trong chén cô. Cái này ăn được không?
Hứa Tình Thâm đứng dậy, nơi này rộng như vậy nhưng cô ngay cả tự do đi tới đi lui cũng không có. Hứa Tình Thâm không cam lòng mà ngồi xuống lại.
Xem ra, hôm nay anh vẫn không định thả tôi ra.
Nói đúng đấy.
Trong nhà không phải còn Duệ Duệ sao? Anh yên tâm để thằng bé một mình vậy? Anh về đi!
Tưởng Viễn Chu nghe vậy ngẩng mắt lên. Anh vốn định bế Duệ Duệ lại đây để ở với em, nhưng dù sao em cũng đang bị khóa ở đây, cũng không biết Phó Kinh Sênh ngoài kia sẽ nổi nóng tới mức nào. Anh ngẫm lại thấy vẫn nên quên đi.
...
Tới nỗi anh mấy ngày nay việc cũng tương đối nhiều. Em phải ở bệnh viện này nên anh cũng sẽ ngủ ở đây.
Hứa Tình Thâm tìm không thấy có chuyện gì để mà làm. Tưởng Viễn Chu ăn cơm chiều xong, thời gian còn sớm, Hứa Tình Thâm cảm thấy mình cả chỗ để đứng cũng không có.
Người đàn ông đứng dậy đi về phía cô. Cô thấy sải chân anh thật sự dài, tới trước mặt rồi cô rồi vẫn không dừng lại. Hứa Tình Thâm chỉ còn biết lùi ra sai, chân đụng phải tủ đầu giường, không thể động đậy. Hai tay Tưởng Viễn Chu nắm bả vai cô, nghiêng lại gần dĩ nhiên sắp hôn.
Hứa Tình Thâm vội quay mặt đi, cùng dùng tay bịt kín miệng.
Có chút cảm thụ một khi đã hưởng qua một lần rồi, cảm giác chạm sâu vào trong cơ thể. Hiện tại nhìn lại Hứa Tình Thâm, thân thể Tưởng Viễn Chu đang ở trong trạng thái không kìm chế được. Có lẽ hai năm cấm dục là quá dài. Bàn tay anh vuốt ve đầu vai cô, tiếng hít thở dày đặc hơn.
Hứa Tình Thâm bị nhốt trước ngực anh, cô nâng cánh tay chống lên bờ vai anh.
Anh đừng có lộn xộn!
Tưởng Viễn Chu nghiêng đầu, đôi môi mỏng thò ghé lại gần bên tai cô, nói: Làm mười lần hay một, khác nhau ở chỗ nào?
Anh nói chuyện đừng có mà hạ lưu quá!
Chuyện tối qua cũng đã rồi, anh có thể cam đoan, đêm nay anh chỉ một lần.
Ngực Hứa Tình Thâm phập phồng. Anh nằm mơ!
Nếu ngẫm lại mà nói, có lẽ không chỉ một lần.
Hứa Tình Thâm hiện giờ chính là một miếng thịt trên thớt, mặc người xâu xé, loại cảm giác vô lực này Tưởng Viễn Chu không thể hiểu được.
Cô cắn chặt răng: Chuyện tối qua là do tôi không khống chế được mình, nhưng anh lúc ấy đã có thể đưa tôi đi súc ruột. Cho nên, chuyện tối qua, một nửa sai ở anh, một nửa sai ở tôi, tôi sẽ không quậy anh. Nhưng bây giờ thì không như vậy, tôi đang rất tỉnh táo.
Thấy môi cô hết đóng lại mở, khẩu khí kích động, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng hết, Tưởng Viễn Chu nhịn không được, ghé tới gần môi cô hôn xuống.
Hứa Tình Thâm vội im tiếng, tức đến nỗi vung tay muốn đánh tới. Tưởng Viễn Chu vội cầm cổ tay cô, đưa tới bên môi rồi hôn lên.
Anh ôm cô đến giường, đôi tay siết chặt eo Hứa Tình Thâm. Cô xoay người đi.
Tôi mệt.
Người đàn ông hôn lên cổ cô, Hứa Tình Thâm vội rụt cổ.
Tối qua tôi bị thương, đau, khó chịu.
Thật sao?
Đương nhiên, tôi không có khả năng lấy loại chuyện này ra lừa anh.
Tay Tưởng Viễn Chu rơi xuống giữa hai chân Hứa Tình Thâm.
Phải dùng thuốc sao?
Hứa Tình Thâm kéo cái chăn bên cạnh qua, che kín phần dưới cơ thể.
Không cần, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là không sao.
Anh biết... Hai năm không có chạm qua, nhất định mẫn cảm yếu ớt.
Hứa Tình Thâm không nói chuyện. Tưởng Viễn Chu hôn xuống bả vai cô. Hứa Tình Thâm ngẩng đầu dậy, cuống quít mở miệng: Anh đừng nói bậy!
Anh đã nói rồi, cơ thể của em còn thành thật hơn so với miệng em. Phó Kinh Sênh chưa chạm vào em, trong lòng anh đã rõ ràng.
Hứa Tình Thâm mặc kệ anh nói như vậy có mục đích gì, loại chuyện này càng chẳng có gì hay ho để tranh luận. Cô muốn cho Tưởng Viễn Chu tin cô và Phó Kinh Sênh đã kết hôn, nhưng điều đó cũng không có nghĩa phải làm như thật, phải khăng khăng cãi cho ra cô với Phó Kinh Sênh từng làm vợ chồng thật hay chưa.
Cô dù sao vẫn là phụ nữ, một số việc chưa từng làm cũng không được ngoan cố kéo tới trên người mình.
---
Bảo Lệ Cư Thượng.
Lúc Phó Kinh Sênh về đến nhà cũng đã là buổi tối, đi vào nhà, trong nhà thật an tĩnh, chỉ mơ hồ nghe được tiếng TV nhỏ yếu.
Phó Lưu Âm nằm trên sô pha, nghe động tĩnh lập tức ngồi dậy.
Anh?
Là anh.
Sao anh giờ mới về hở, làm em lo chết được!
Phó Kinh Sênh đi qua đó, sắc mặt đầy mỏi mệt. Anh ta ngồi xuống cạnh Phó Lưu Âm, hai ngón tay ấn chỗ giữa hai mắt.
Anh , chị dâu đâu? Sao chị ấy không về với anh?
Phó Kinh Sênh mệt mỏi cực kỳ, ngả người ra phía sau.
Chị dâu em bị nhốt lại.
Cái gì?
Cô ấy đang ở bệnh viện Tinh Cảng.
Vẻ mặt Phó Lưu Âm liền nôn nóng: Báo cảnh sát chưa?
Phó Kinh Sênh vùi mặt vào hai lòng bàn ta.
Báo cảnh sát cũng không ích gì.
Lâm Lâm vừa rồi lúc ăn cơm cứ khóc đòi mẹ đó!
Lâm Lâm đâu? Ngủ rồi sao?
Ngủ rồi.
Nghĩ đến tình cảnh của Hứa Tình Thâm, Phó Lưu Âm vẫn không khỏi thấy lo lắng.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mặc kệ chị dâu sao?
Trong mắt Phó Kinh Sênh toát ra vẻ hung ác nham hiểm, đây đương nhiên là chuyện không có khả năng.
Em đừng lo, chuyện của chị dâu em anh sẽ nghĩ cách. Anh lên lầu xem Lâm Lâm trước đã.
Được.
Hứa Tình Thâm không ở nhà, cả Phó Kinh Sênh tối hôm qua cũng không về, một cô gái như Phó Lưu Âm cũng sẽ không chăm được trẻ con, Lâm Lâm ngủ với bảo mẫu.
Phó Kinh Sênh gõ cửa phòng.
Lâm Lâm đâu?
Mới ngủ ạ.
Hai ngày này chị vất vả rồi, đêm nay để Lâm Lâm ngủ với tôi.
Được.
Phó Kinh Sênh cẩn thận bế Lâm Lâm rời giường, sau đó về phòng mình. Đứa nhỏ ngủ thật say, bộ dáng ngoan ngoãn. Phó Kinh Sênh ngồi xuống, bàn tay khẽ vuốt gương mặt Lâm Lâm. Đây là con gái Tưởng Viễn Chu, nhưng trước nay anh ta đều xem con bé như con ruột. Phó Kinh Sênh không muốn muốn những ngày an bình này bị ai phá vỡ. Hai ngày nay Hứa Tình Thâm không về, bề ngoài nhìn anh tabình tĩnh nhưng trong đáy lòng đã sớm lo lắng vô cùng, tựa như đang bị thiêu đốt.
Nhưng bất luận thế nào, anh ta cũng sẽ không làm tổn thương tổn đứa nhỏ này.
Phó Kinh Sênh khẽ hôn xuống trán Lâm Lâm, trong lòng anh ta, Lâm Lâm đã là con gái anh ta, không phải của Tưởng Viễn Chu.
---
Hứa Tình Thâm đã ở Tinh Cảng khoảng chừng năm ngày.
Buổi tối, Tưởng Viễn Chu mở cửa đi vào, Hứa Tình Thâm an vị ở mép giường, cúi thấp đầu, vẫn không nhúc nhích.
Cô chắc đã tắm xong, tóc đã sấy khô, xoã tung che khuôn mặt, đôi tay chống hai bên cạnh, trầm mặc như một người điên.
Tưởng Viễn Chu đóng cửa lại. Ăn chưa?
Tôi ở đây trừ ăn ra còn có thể làm gì? Hứa Tình Thâm yếu ớt hỏi ngược lại.
Người đàn ông cười khẽ: Không phải anh đã về rồi sao?
Tưởng Viễn Chu, có phải anh muốn bức tôi điên không?
Hứa Tình Thâm không mở TV trong phòng, ngày qua ngày, tinh thần cô bị tra tấn tới cực điểm rồi. Cô điên cuồng nhớ Lâm Lâm ở nhà, muốn ra ngoài gặp con bé vô cùng.
Chắc cũng nhanh thôi, qua vài ngày nữa là em có thể ra ngoài.
Hứa Tình Thâm nghe vậy đầu hơi ngẩng lên, ánh mắt trừng về phía Tưởng Viễn Chu.
Anh nhốt tôi lại đây có phải đang muốn làm chuyện gì không?
Ví dụ như...?
Hứa Tình Thâm càng lúc càng cảm thấy khả năng đó rất lớn. Cô đứng dậy nói to: Ví dụ như, đối phó Phó Kinh Sênh.
Tưởng Viễn Chu cười nói: Vì sao anh phải đối phó hắn?
Bởi tìm không ra lý do có thể làm anh nhốt tôi lại như vầy.
Em lo lắng cho hắn?
Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm vẻ mặt người đàn ông.
Anh định làm gì anh ấy?
Sao em không hỏi xem có phải hắn định làm gì anh?
Phó Kinh Sênh động vào anh được sao?
Tưởng Viễn Chu nghiêng người ngồi xuống mép giường, cả người xuống nằm, ánh mắt rơi xuống trêns khuôn mặt Hứa Tình Thâm.
Ngày mai đi! Nếu thuận lợi, tối mai anh thả em liền.
Thật ư?
Ừm.
Người đàn ông vẫy tay với cô: Không còn sớm, ngủ đi!
Mấy hôm trước cũng đã làm ầm ĩ, Hứa Tình Thâm muốn ngủ ở sô pha, Tưởng Viễn Chu lại không cho, cuối cùng lại là cô bị chế ngự phải ngoan ngoãn vâng theo. Cô đứng đó không động đậy; Tưởng Viễn Chu ngồi dậy kéo cô xuống giường, hai tay ôm lấy cô rồi nhắm hai mắt lạ.
Ngày mai bệnh viện mới khai trương, anh phải qua đó.
Ở đâu?
Ở đường Hưng Quách, Đông Thành.
Hứa Tình Thâm căng cứng người, không dám động đậy.
Đông Thành đã có Tinh Cảng, anh còn muốn mở thêm?
Bệnh viện thẩm mỹ.
Anh quả thật lăn lộn được.
Lòng yêu cái đẹp người người đều có. Anh đã phải thì phải làm cái tốt nhất, ít ra không cần để người ta phải sang Hàn Quốc.
Hứa Tình Thâm nghe vậy, khuôn mặt nhỏ hơi xúc động.
Anh đi thì cứ đi, nói với tôi làm gì?
Bàn tay Tưởng Viễn Chu bắt đầu ở trên người cô mà vuốt ve. Hứa Tình Thâm cảm giác được đầu ngón tay anh chui vào trong áo cô, cô lập tức đè tay anh lại.
Tưởng Viễn Chu không biết ngày mai anh có thể thuận lợi mà thoát hiểm không. Kẻ kia đã chốt kế hoạch lần nữa, ngày mai tại lễ khai trương bệnh viện, muốn Tưởng Viễn Chu có đi mà không có về.
Tôi tới tháng. Hứa Tình Thâm vội nói.
Trùng hợp vậy?
Phải.
Bàn tay người đàn ông đi vào. Lúc chiều Hứa Tình Thâm đã sai người đi mua băng để lót ở trong. Tưởng Viễn Chu thu tay về, cũng chỉ có thể thôi.
Hứa Tình Thâm thấp thỏm, bất an qua hết một đêm.
Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Tình Thâm lại tỉnh dậy giữa cơn đau đớn xé rách. Cả người cô nằm bò trên chiếc giường lớn, thân mình trên dưới đều đang chuyển động, mái tóc che khuất biểu tình trên khuôn mặt, cô cảm thấy trên người nặng quá, đau quá.
Hứa Tình Thâm ngoái đầu nhìn lại.
Thối tha!
Tưởng Viễn Chu đưa tay giữ cằm cô.
Em lại nói dối anh.
Cô đẩy tay anh ra, sau đó nhìn thấy quần lót của mình bị vứt dưới đất. Hứa Tình Thâm lật tay muốn đánh anh, lại bị Tưởng Viễn Chu đè tay lại.
Tưởng Viễn Chu, buông tôi ra!
Đã tới lúc này, có rời ra cũng vậy. Tưởng Viễn Chu ở bên tai cô nói.
Anh muốn làm, căn bản không bận tâm tới cô. Hứa Tình Thâm bị kìm chế ở đó không thể động đậy, tức tới nỗi nước mắt liền chảy ra.
Tiếng thở dốc của Tưởng Viễn Chu tản ra bên tai cô. Giọng Hứa Tình Thâm có chút không khống chế được.
Tránh ra ——
Anh ôm lấy eo cô, đưa toàn bộ cơ thể về phía trước...
Tưởng Viễn Chu mặc dù đang nắm chắc nhưng cũng không thể ngăn được những chuyện ngoài ý muốn. Rất nhiều lúc người tính không bằng trời tính, nếu anh hôm nay thật sự có đi mà không có về thì sao bây giờ?
Anh muốn cô, nên nhất định phải có được cô. Anh thật sự dốc sức muốn Hứa Tình Thâm lần này rồi lại lần nữa.
Nếu anh thật sự không có sau này, ít ra anh sẽ không còn tiếc nuối gì quá lớn.
Khi từ trên người cô đứng dậy, người đàn ông thuận tay đắp chăn qua cho cô. Hứa Tình Thâm nằm đó không nhúc nhích, đợi Tưởng Viễn Chu tắm rửa xong thay quần áo đi ra, Hứa Tình Thâm cũng ngồi dậy.
Cô không nói hai lời, vớ đồ trên bàn ném tới.
Sượt qua sườn mặt Tưởng Viễn Chu, ly nước đập xuống đất. Hứa Tình Thâm vô cùng tức giận, tới nỗi mắt đỏ hết cả lên, hai tay siết chặt.
Người đàn ông đi tới cửa, một tay mở cửa ra. Hứa Tình Thâm quấn chăn đứng dậy.
Khi nào thì thả tôi ra?
Nếu đêm nay anh tới, anh sẽ thả em đi liền.
Thế nếu anh không tới thì sao?
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu hơi tối sầm: Vậy em sẽ không đi được.
Miệng Hứa Tình Thâm run run, đi tới mấy bước lại bị Tưởng Viễn Chu chắn trước mặt. Anh biết cô giận, cái cảm giác có lửa giận mà không phát ra được dường như muốn nuốt sạch sẽ lấy cô.
Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh dựa vào cái gì nhốt tôi lại đây? Tưởng Viễn Chu, anh thả tôi ra, thả tôi ra! Hứa Tình Thâm giận dữ rống lên, trong lòng phụt ra căm hận.
Tưởng Viễn Chu giơ tay đẩy cô ra. Ngoan ngoãn đợi.
Tôi muốn giết anh!
Tưởng Viễn Chu nhấc chân bước ra ngoài, anh quay đầu lại nhìn Hứa Tình Thâm.
Có đôi khi nói đi ra ngoài nhưng lại không trở lại. Tình Thâm, nếu anh thật sự đi ra ngoài mà không về, em sẽ thế nào?
Chẳng thế nào, chỉ cần anh thả tôi ra là được.
Người đàn ông gật đầu, nghe vào hết những lời này của cô. Anh đi ra ngoài liền đóng cửa lại.
Hứa Tình Thâm sắp gục đổ mất rồi. Cô xé chăn trên người, trần truồng đứng trong phòng. Một lát sau, hai tay cô lại nắm tóc kéo, giật, ngồi xổm xuống mặt đất.
Tưởng Viễn Chu rời đi sau không lâu, Hứa Tình Thâm rửa mặt xong, sau đó thay quần áo.
Ngoài phòng có tiếng đập cửa truyền đến.
Tưởng phu nhân, bữa sáng tới ạ.
Bàn tay Hứa Tình Thâm nắm lấy cổ tay mình.
Vào đi.
Người phụ nữ mở cửa đi vào, đặt bữa sáng đã chuẩn bị xong lên trên bàn trà. Hứa Tình Thâm tựa ở sô pha.
Chị giúp tôi một việc được không?
Tưởng phu nhân cứ nói ạ.
Hứa Tình Thâm đẩy ống tay áo lên, làm lộ vết thương trên cổ tay.
Đi lấy cho tôi hai bình thuốc nước lại đây.
Người phụ nữ nhìn thấy vết thương của cô thì hoảng sợ.
Sao lại vậy?
Chị cũng đừng hỏi, chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì. Tôi đây là bác sĩ, vết thương này tôi có thể xử lý. Tôi viết tờ giấy cho chị, chị giúp tôi đi lấy hai bình thuốc nước lại đây.
Được ạ.
Hứa Tình Thâm đứng dậy, viết tên hai loại thuốc nước lên giấy, sau đó đưa giấy cho người phụ nữ.
Cám ơn.
Người phụ nữ cầm đồ đi ra, đầu tiên là gọi cho Lão Bạch, nói là Hứa Tình Thâm muốn mua thuốc.
Lão Bạch vừa nghe tên thuốc liền đồng ý. Thuốc rửa vết thương thôi mà, lại nói Tưởng tiên sinh quá mạnh mẽ, anh ấy cũng biết.
Hứa Tình Thâm ngồi ở sô pha, vết thương trên cổ tay là cô dùng móng tay cấu ra, từng vệt máu nhìn thấy ghê người. Khi người phụ nữ lần thứ hai đi vào phòng, tay có cầm theo thuốc Hứa Tình Thâm yêu cầu.
Hứa Tình Thâm cầm lấy, nhìn kỹ tên thuốc, không sai.
Tưởng phu nhân cần giúp đỡ không ạ?
Muốn.
Hứa Tình Thâm đi tới tủ đầu giường, trên đó có để cái chai không cô đã chuẩn bị trước. Hứa Tình Thâm đổ một nửa thuốc nước vào, sau đó đem loại thuốc nước cũng đổ vào.
Cô lắc nhẹ hai cái, thấy thuốc nước càng ngày càng đỏ.
Người phụ nữ bên cạnh nhìn nhìn, Hứa Tình Thâm nói: Như vậy mới có hiệu quả, chị giúp tôi vào phòng tắm lấy cái khăn lông đi, cái treo ở phía trong ấy.
Được ạ.
Người phụ nữ nghe xong xoay người đi vào phòng tắm. Hứa Tình Thâm bước nhanh tới cửa, cửa khép, không khóa.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng người phụ nữ nói chuyện: Tưởng phu nhân, cái nào ạ?
Màu tím. Chị tìm kỹ xem. Hứa Tình Thâm nói xong, kéo cửa ra bước nhanh ra ngoài.
Trái tim cô trái nhảy loạn thình thịch, chân đạp trên mặt đất không dám phát ra tiếng vang động nào to. Người phụ nữ vẫn ở trong phòng tắm tìm khăn lông, nhưng tìm tới tìm lui không phát hiện ra cái nào màu tím.
Hứa Tình Thâm tới trước cánh cửa thứ hai, gõ khẽ ba cái vào cánh cửa.
Bảo vệ bên ngoài không nghi ngờ mà mở cửa ra. Hứa Tình Thâm hắt cái chai giấu sau lưng vào mặt người bảo vệ. Ở cửa có hai người, một người kịp phản ứng nhưng chai thuốc nước vẫn hắt trúng mặt anh ta.
Aaá!!!
Hai người che mặt lại, Hứa Tình Thâm xô một người trong đó ra nhưng anh ta tay chân rất nhanh nhẹn, định bắt cô lại, tiếc là đôi mắt nhìn không thấy gì. Hứa Tình Thâm dẫm mạnh vào chân anh ta, sau đó chạy nhanh về phía trước.
Tưởng Viễn Chu suy cho cùng vẫn đánh giá thấp cô, hai lớp cửa không thể khóa được cô, bên ngoài cũng không bố trí nhiều người.
Hứa Tình Thâm rất quen thuộc Tinh Cảng. Sợ đi thang máy sẽ bị phát hiện, cô chạy đến cuối hành lang, đẩy một cánh cửa chạy ra bên ngoài. Cô băng qua cầu vượt chạy sang một khu nhà khác, lại đi thang máy xuống, thuận lợi chạy ra khỏi bệnh viện.
Hứa Tình Thâm sốt ruột đón xe. Bảo vệ ở cổng nhìn nhìn cô, sau đó cầm lấy bộ đàm...
Khó khăn lắm một chiếc xe taxi mới dừng lại, Hứa Tình Thâm vội mở cửa xe ngồi vào.
Chú tài xế, phiền chú tới Bảo Lệ Cư Thượng.
Cô vừa dứt lời liền thấy từ trong Tinh Cảng có xe chạy ra. Mau lái xe!
Hai người bảo vệ kia dù đôi mắt đau rát, không mở ra được, nhưng ở tầng trệt của Tinh Cảng vẫn còn người của Tưởng Viễn Chu. Hứa Tình Thâm không khỏi căng thẳng nhìn xung quanh. Chạy qua mấy cái giao lộ đã thấy chiếc xe kia đuổi kịp và vượt qua, đạp phanh chặn xe lại.
Hứa Tình Thâm hoảng loạn không thôi. Mau lái xe!
Người tài xế nhìn cô. Cô làm gì vậy? Vừa rồi bị đuổi sát cả nửa ngày, tôi chỉ là tên lái xe thôi, tôi không muốn gây chuyện.
Hai người đàn ông trên xe đã xuống dưới, một trái một phải đứng cạnh xe taxi, một người trong đó khom lưng nói: Tưởng phu nhân, xuống xe đi ạ!
Hứa Tình Thâm không cam lòng, cô vẫn không nhúc nhích mà ngồi đó. Người đàn ông mở cửa xe ra.
Mời!
Cô mau xuống đi! Tài xế taxi cũng đang giục.
Hứa Tình Thâm nhìn màn hình đồng hồ đo, cô có tiền trong túi, Hứa Tình Thâm đưa tiền xe.
Sau khi cô xuống, chiếc xe taxi lái đi nhanh như tia chớp.
Hứa Tình Thâm nhìn xung quanh. Người đàn ông bước lại gần cô.
Tưởng phu nhân, ngài tính chạy về Bảo Lệ Cư Thượng cũng vô ích. Chúng tôi vẫn có thể tới đó bắt ngài trở về.
Ai nói tôi muốn chạy? Hứa Tình Thâm mạnh miệng.
Vậy ngài muốn đi đâu ạ?
Tưởng Viễn Chu tới bệnh viện mới đúng không? Tôi đang đi tìm anh ta, không phải chỗ này cách đường Hưng Quách có mấy phút đi xe thôi ư?
Người đàn ông nhìn biển báo giao thông.
Ngài tới đường Hưng Quách làm gì ạ?
Hôm nay ngày lành bệnh viện mới của anh ấy khai trương, tôi tới cho anh ấy ngạc nhiên.
Ngạc nhiên? Đối phương sắc mặt nghiêm túc nói: Hai người anh em tôi thiếu chút nữa đã mù mắt rồi.
Tôi là bác sĩ, tôi có chừng mực. Nước thuốc pha xong sẽ làm mắt bọn họ trong nửa giờ không mở ra được, nhưng thật ra sẽ không có gì trở ngại, một lát dùng nước sạch rửa là được.
Tưởng phu nhân, ngài vẫn nên theo chúng tôi trở về đi.
Hứa Tình Thâm bước mấy bước tới trước, ngồi vào trong xe.
Tới đường Hưng Quách đi. Tôi đã nói, tôi phải cho Tưởng tiên sinh ngạc nhiên vui mừng. Anh ấy thấy tôi nhất định sẽ rất vui. Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đợi lát nữa tôi về với anh ấy chẳng phải lại càng tốt? Tôi cũng ở trên xe các anh, chẳng lẽ các anh vẫn sợ tôi trốn sao?
Được, Tưởng phu nhân đã có lòng này, Tưởng tiên sinh nhất định phấn chấn.
Hứa Tình Thâm hai tay đan vào nhau.
Phấn chấn? Đúng vậy, hôm nay là ngày lành của anh, còn không phấn chấn?
Cô thở sâu, bàn tay nắm lấy cổ tay. Thật ra không chỉ tay đau, cả người cô đều đang đau. Bệnh viện mới khai trương lớn như vậy, nhất định cũng sẽ có rất nhiều báo chí tới đúng không? Cô đã bị ép đền nước này, có về cũng sẽ bị nhốt lại, kia còn không bằng cá chết lưới rách, kéo anh cho nhau cùng mất mặt.
---
Lão Bạch đứng cạnh Tưởng Viễn Chu.
Hai bên cửa chính ở đại sảnh khám bệnh treo những quả bóng khổng lồ. Lâu lâu anh ấy nhìn bốn phía xung quanh, một bộ dạng vô cùng cẩn thận.
Tưởng Viễn Chu đè thấp giọng nói: Đã sắp xếp xong rồi chứ?
Tưởng tiên sinh yên tâm.
Báo chí tới đây cũng đã kiểm tra?
Đúng vậy ạ.
Tầm mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống nơi xa, thấy một chiếc xe tiến vào bệnh viện. Anh không khỏi nhíu mày: Sao họ lại tới?
Ánh mắt Lão Bạch nhìn theo. Sau khi xe dừng lại hẳn, Lão Bạch nhẹ giọng nói: Tôi đi xem ạ.
Được.
Bóng dáng Hứa Tình Thâm ngay sau đó xuất hiện trong mắt Tưởng Viễn Chu, anh không khỏi giật mình kinh ngạc: Sao cô ấy cũng ở đây?
Hứa Tình Thâm đẩy cửa xe ra, đang đi nhanh tới. Tưởng Viễn Chu không khỏi nhìn lên nơi nào đó trên lầu, anh không chút nghĩ ngợi nhấc bước qua đón.
Hứa Tình Thâm tức nói không nên lời, cô biết rõ giấy đăng ký kết hôn là giả nhưng thế thì sao?
Trong mắt người khác, nó là thật.
Anh đoán người báo cảnh sát là ai? Hứa Tình Thâm sắc mặt căng thẳng. Tưởng Viễn Chu đi đến mép giường.
Phó Kinh Sênh, hắn cả đêm cũng không về, cứ canh trước cổng bệnh viện đấy.
Cái gì?
Sao, nghe xong thấy rất cảm động?
Tưởng Viễn Chu nhìn sắc mặt Hứa Tình Thâm. Đừng nhìn anh như vậy, cứ như thể anh là đầu sỏ gây tội chia rẽ đôi uyên ương số khổ bọn em.
Tưởng Viễn Chu, anh thả tôi ra!
Lửa giận cô bốc lên, cảm giác bị nhốt này khiến cô phát điên: Tôi có công việc, tôi có chuyện phải làm, anh dựa vào cái gì nhốt tôi lại?
Tình Thâm, em ở đây.
Hứa Tình Thâm lùi ra chỗ rất xa, trừng mắt với anh. Hàng lông mày Tưởng Viễn Chu nhăn lại, biểu tình cũng nghiêm túc hơn.
Trước đây khi em ở cạnh Phó Kinh Sênh có biết hắn là người thế nào không? Biết hắn làm gì không? Em biết rõ hắn là người tốt hay người xấu ư?
Giọng của Hứa Tình Thâm có một chút mềm mại: Lúc tôi cần một người giơ tay ra với mình, anh ấy đã vươn tay, còn nữa, anh ấy chưa từng hại tôi.
Vậy nếu hắn từng hại người khác thì sao? Tưởng Viễn Chu tiến lên hai bước, ánh mắt khóa chặt Hứa Tình Thâm.
Anh tin em không thể nói kiểu như: chỉ cần hắn không hại em là được.
Hứa Tình Thâm dời ánh mắt. Tưởng Viễn Chu đi lướt qua cô đến bên cửa sổ.
Em không nghĩ, nếu Phó Kinh Sênh đang lúc đi làm, sao hắn có thể đưa các em chuyển nhà lần này tới lần khác? Biệt thự nói đổi là đổi, đồ muốn mua là mua? Tình Thâm, em thật sự không nghĩ tới?
Hai chân Hứa Tình Thâm hơi nhũn ra, ngồi xuống mép giường.
Anh ấy...
Phải, vào lúc em khó khăn nhất, chính Phó Kinh Sênh đã kéo em lại một phen. Khi đó anh không có ở đó cũng là anh sai. Nhưng người giúp em, không hại em không có nghĩa hắn là người tốt. Nếu có một ngày em phát hiện hắn thật ra tội ác tày trời, em còn có thể chấp nhận hắn sao?
Anh ấy sẽ không phạm tội ác tày trời.
Có ít lời Tưởng Viễn Chu cũng không thể nói rõ. Một lát sau, sắc trời âm u đi, Lão Bạch theo thường lệ cho người đưa cơm chiều tới.
Hứa Tình Thâm ngồi trước sô pha, ánh mắt nhìn về cái bàn, tối nay vẫn có món canh. Hàng lông mày đẹp của Hứa Tình Thâm giật giật, trong lòng sinh ra bài xích.
Còn phải cho tôi uống?
Em yên tâm, trong này sẽ không có thuốc gì đâu.
Tôi không tin.
Cùng một cách sẽ không ai dùng hai lần.
Hứa Tình Thâm nghĩ tới mấy màn bỏ thuốc trong TV.
Anh nếm thử trước.
Được. Tưởng Viễn Chu nói xong, đôi môi mỏng kê tới miệng chén, một hơi đã uống xong nửa chén. Anh đưa tay qua.
Uống đi!
Hứa Tình Thâm dường như chợt lấy lại được phản ứng, trừng to hai mắt. Mới rồi cô cũng điên rồi, tự nhiên bảo anh uống thử, điều cô sợ cũng không phải là bị hạ thuốc; lỡ hôm nay trong canh lại có thuốc, căn phòng này chỉ có hai người bọn họ, Tưởng Viễn Chu uống xong hậu quả nhất định còn nghiêm trọng hơn để cô uống rồi?
Vậy người chịu tội còn không phải là cô?
Hứa Tình Thâm căng thẳng nhìn thần sắc Tưởng Viễn Chu một cách chăm chú.
Anh không có gì cảm giác gì chứ?
Không có.
Nếu có cũng sẽ không nhanh như vậy.
Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Tưởng Viễn Chu nói, khom người xuống.
Sau khi từ ngoài về anh liền thay quần áo, bộ quần áo với cổ áo rộng này, khi nghiêng người xuống, xương quai xanh đều lộ ra hết.
Thật ra không riêng gì Hứa Tình Thâm, trên người Tưởng Viễn Chu cũng rải rác các dấu vết, bắt mắt nhất là vết cào, vết cắn. Nhưng bây giờ bảo Hứa Tình Thâm nhớ lại làm thế nào cô làm được như vậy, thì cô lại một chút cũng nhớ không nổi.
Cô vội dời ánh mắt, cầm lấy chiếc đũa trên bàn. Ăn cơm chiều ăn được một nửa, Hứa Tình Thâm lại nghĩ tới mặt khác của chuyện.
Anh...
Cái gì?
Đợi lát nữa nói người đưa hộp thuốc lại đây đi.
Không thoải mái ở đâu?
Hứa Tình Thâm lấy chiếc đũa chọc chọc hai cái trong chén.
Dục Đình.
Không biết Tưởng Viễn Chu là thật sự không biết đó là thuốc gì hay đang giả ngu.
Bị bệnh gì?
Tránh thai khẩn cấp. Hứa Tình Thâm không nhanh không chậm nói.
Tưởng Viễn Chu ăn một cách ung dung từ tốn, sau đó ngẩng đầu lên, tầm mắt nhìn thẳng vào Hứa Tình Thâm, khóe miệng chợt nở nụ cười: Đừng tránh!
Cái gì?
Thuận theo tự nhiên, em bóp chết một sinh mệnh nhỏ vậy là không tốt.
Hứa Tình Thâm tức tới nỗi buông đũa xuống. Tưởng Viễn Chu, anh đừng có ôm tâm lý ăn may, rất nhiều chuyện đều là ngoài ý muốn.
May mắn của anh không phải là em không mang thai, mà là nếu em có thai, rất tốt đúng không?
Tưởng Viễn Chu!
Không cần nói lớn tiếng như vậy, anh nghe được hết.
Người đàn ông quét mắt nhìn đồ ăn trong chén cô. Cái này ăn được không?
Hứa Tình Thâm đứng dậy, nơi này rộng như vậy nhưng cô ngay cả tự do đi tới đi lui cũng không có. Hứa Tình Thâm không cam lòng mà ngồi xuống lại.
Xem ra, hôm nay anh vẫn không định thả tôi ra.
Nói đúng đấy.
Trong nhà không phải còn Duệ Duệ sao? Anh yên tâm để thằng bé một mình vậy? Anh về đi!
Tưởng Viễn Chu nghe vậy ngẩng mắt lên. Anh vốn định bế Duệ Duệ lại đây để ở với em, nhưng dù sao em cũng đang bị khóa ở đây, cũng không biết Phó Kinh Sênh ngoài kia sẽ nổi nóng tới mức nào. Anh ngẫm lại thấy vẫn nên quên đi.
...
Tới nỗi anh mấy ngày nay việc cũng tương đối nhiều. Em phải ở bệnh viện này nên anh cũng sẽ ngủ ở đây.
Hứa Tình Thâm tìm không thấy có chuyện gì để mà làm. Tưởng Viễn Chu ăn cơm chiều xong, thời gian còn sớm, Hứa Tình Thâm cảm thấy mình cả chỗ để đứng cũng không có.
Người đàn ông đứng dậy đi về phía cô. Cô thấy sải chân anh thật sự dài, tới trước mặt rồi cô rồi vẫn không dừng lại. Hứa Tình Thâm chỉ còn biết lùi ra sai, chân đụng phải tủ đầu giường, không thể động đậy. Hai tay Tưởng Viễn Chu nắm bả vai cô, nghiêng lại gần dĩ nhiên sắp hôn.
Hứa Tình Thâm vội quay mặt đi, cùng dùng tay bịt kín miệng.
Có chút cảm thụ một khi đã hưởng qua một lần rồi, cảm giác chạm sâu vào trong cơ thể. Hiện tại nhìn lại Hứa Tình Thâm, thân thể Tưởng Viễn Chu đang ở trong trạng thái không kìm chế được. Có lẽ hai năm cấm dục là quá dài. Bàn tay anh vuốt ve đầu vai cô, tiếng hít thở dày đặc hơn.
Hứa Tình Thâm bị nhốt trước ngực anh, cô nâng cánh tay chống lên bờ vai anh.
Anh đừng có lộn xộn!
Tưởng Viễn Chu nghiêng đầu, đôi môi mỏng thò ghé lại gần bên tai cô, nói: Làm mười lần hay một, khác nhau ở chỗ nào?
Anh nói chuyện đừng có mà hạ lưu quá!
Chuyện tối qua cũng đã rồi, anh có thể cam đoan, đêm nay anh chỉ một lần.
Ngực Hứa Tình Thâm phập phồng. Anh nằm mơ!
Nếu ngẫm lại mà nói, có lẽ không chỉ một lần.
Hứa Tình Thâm hiện giờ chính là một miếng thịt trên thớt, mặc người xâu xé, loại cảm giác vô lực này Tưởng Viễn Chu không thể hiểu được.
Cô cắn chặt răng: Chuyện tối qua là do tôi không khống chế được mình, nhưng anh lúc ấy đã có thể đưa tôi đi súc ruột. Cho nên, chuyện tối qua, một nửa sai ở anh, một nửa sai ở tôi, tôi sẽ không quậy anh. Nhưng bây giờ thì không như vậy, tôi đang rất tỉnh táo.
Thấy môi cô hết đóng lại mở, khẩu khí kích động, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng hết, Tưởng Viễn Chu nhịn không được, ghé tới gần môi cô hôn xuống.
Hứa Tình Thâm vội im tiếng, tức đến nỗi vung tay muốn đánh tới. Tưởng Viễn Chu vội cầm cổ tay cô, đưa tới bên môi rồi hôn lên.
Anh ôm cô đến giường, đôi tay siết chặt eo Hứa Tình Thâm. Cô xoay người đi.
Tôi mệt.
Người đàn ông hôn lên cổ cô, Hứa Tình Thâm vội rụt cổ.
Tối qua tôi bị thương, đau, khó chịu.
Thật sao?
Đương nhiên, tôi không có khả năng lấy loại chuyện này ra lừa anh.
Tay Tưởng Viễn Chu rơi xuống giữa hai chân Hứa Tình Thâm.
Phải dùng thuốc sao?
Hứa Tình Thâm kéo cái chăn bên cạnh qua, che kín phần dưới cơ thể.
Không cần, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là không sao.
Anh biết... Hai năm không có chạm qua, nhất định mẫn cảm yếu ớt.
Hứa Tình Thâm không nói chuyện. Tưởng Viễn Chu hôn xuống bả vai cô. Hứa Tình Thâm ngẩng đầu dậy, cuống quít mở miệng: Anh đừng nói bậy!
Anh đã nói rồi, cơ thể của em còn thành thật hơn so với miệng em. Phó Kinh Sênh chưa chạm vào em, trong lòng anh đã rõ ràng.
Hứa Tình Thâm mặc kệ anh nói như vậy có mục đích gì, loại chuyện này càng chẳng có gì hay ho để tranh luận. Cô muốn cho Tưởng Viễn Chu tin cô và Phó Kinh Sênh đã kết hôn, nhưng điều đó cũng không có nghĩa phải làm như thật, phải khăng khăng cãi cho ra cô với Phó Kinh Sênh từng làm vợ chồng thật hay chưa.
Cô dù sao vẫn là phụ nữ, một số việc chưa từng làm cũng không được ngoan cố kéo tới trên người mình.
---
Bảo Lệ Cư Thượng.
Lúc Phó Kinh Sênh về đến nhà cũng đã là buổi tối, đi vào nhà, trong nhà thật an tĩnh, chỉ mơ hồ nghe được tiếng TV nhỏ yếu.
Phó Lưu Âm nằm trên sô pha, nghe động tĩnh lập tức ngồi dậy.
Anh?
Là anh.
Sao anh giờ mới về hở, làm em lo chết được!
Phó Kinh Sênh đi qua đó, sắc mặt đầy mỏi mệt. Anh ta ngồi xuống cạnh Phó Lưu Âm, hai ngón tay ấn chỗ giữa hai mắt.
Anh , chị dâu đâu? Sao chị ấy không về với anh?
Phó Kinh Sênh mệt mỏi cực kỳ, ngả người ra phía sau.
Chị dâu em bị nhốt lại.
Cái gì?
Cô ấy đang ở bệnh viện Tinh Cảng.
Vẻ mặt Phó Lưu Âm liền nôn nóng: Báo cảnh sát chưa?
Phó Kinh Sênh vùi mặt vào hai lòng bàn ta.
Báo cảnh sát cũng không ích gì.
Lâm Lâm vừa rồi lúc ăn cơm cứ khóc đòi mẹ đó!
Lâm Lâm đâu? Ngủ rồi sao?
Ngủ rồi.
Nghĩ đến tình cảnh của Hứa Tình Thâm, Phó Lưu Âm vẫn không khỏi thấy lo lắng.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mặc kệ chị dâu sao?
Trong mắt Phó Kinh Sênh toát ra vẻ hung ác nham hiểm, đây đương nhiên là chuyện không có khả năng.
Em đừng lo, chuyện của chị dâu em anh sẽ nghĩ cách. Anh lên lầu xem Lâm Lâm trước đã.
Được.
Hứa Tình Thâm không ở nhà, cả Phó Kinh Sênh tối hôm qua cũng không về, một cô gái như Phó Lưu Âm cũng sẽ không chăm được trẻ con, Lâm Lâm ngủ với bảo mẫu.
Phó Kinh Sênh gõ cửa phòng.
Lâm Lâm đâu?
Mới ngủ ạ.
Hai ngày này chị vất vả rồi, đêm nay để Lâm Lâm ngủ với tôi.
Được.
Phó Kinh Sênh cẩn thận bế Lâm Lâm rời giường, sau đó về phòng mình. Đứa nhỏ ngủ thật say, bộ dáng ngoan ngoãn. Phó Kinh Sênh ngồi xuống, bàn tay khẽ vuốt gương mặt Lâm Lâm. Đây là con gái Tưởng Viễn Chu, nhưng trước nay anh ta đều xem con bé như con ruột. Phó Kinh Sênh không muốn muốn những ngày an bình này bị ai phá vỡ. Hai ngày nay Hứa Tình Thâm không về, bề ngoài nhìn anh tabình tĩnh nhưng trong đáy lòng đã sớm lo lắng vô cùng, tựa như đang bị thiêu đốt.
Nhưng bất luận thế nào, anh ta cũng sẽ không làm tổn thương tổn đứa nhỏ này.
Phó Kinh Sênh khẽ hôn xuống trán Lâm Lâm, trong lòng anh ta, Lâm Lâm đã là con gái anh ta, không phải của Tưởng Viễn Chu.
---
Hứa Tình Thâm đã ở Tinh Cảng khoảng chừng năm ngày.
Buổi tối, Tưởng Viễn Chu mở cửa đi vào, Hứa Tình Thâm an vị ở mép giường, cúi thấp đầu, vẫn không nhúc nhích.
Cô chắc đã tắm xong, tóc đã sấy khô, xoã tung che khuôn mặt, đôi tay chống hai bên cạnh, trầm mặc như một người điên.
Tưởng Viễn Chu đóng cửa lại. Ăn chưa?
Tôi ở đây trừ ăn ra còn có thể làm gì? Hứa Tình Thâm yếu ớt hỏi ngược lại.
Người đàn ông cười khẽ: Không phải anh đã về rồi sao?
Tưởng Viễn Chu, có phải anh muốn bức tôi điên không?
Hứa Tình Thâm không mở TV trong phòng, ngày qua ngày, tinh thần cô bị tra tấn tới cực điểm rồi. Cô điên cuồng nhớ Lâm Lâm ở nhà, muốn ra ngoài gặp con bé vô cùng.
Chắc cũng nhanh thôi, qua vài ngày nữa là em có thể ra ngoài.
Hứa Tình Thâm nghe vậy đầu hơi ngẩng lên, ánh mắt trừng về phía Tưởng Viễn Chu.
Anh nhốt tôi lại đây có phải đang muốn làm chuyện gì không?
Ví dụ như...?
Hứa Tình Thâm càng lúc càng cảm thấy khả năng đó rất lớn. Cô đứng dậy nói to: Ví dụ như, đối phó Phó Kinh Sênh.
Tưởng Viễn Chu cười nói: Vì sao anh phải đối phó hắn?
Bởi tìm không ra lý do có thể làm anh nhốt tôi lại như vầy.
Em lo lắng cho hắn?
Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm vẻ mặt người đàn ông.
Anh định làm gì anh ấy?
Sao em không hỏi xem có phải hắn định làm gì anh?
Phó Kinh Sênh động vào anh được sao?
Tưởng Viễn Chu nghiêng người ngồi xuống mép giường, cả người xuống nằm, ánh mắt rơi xuống trêns khuôn mặt Hứa Tình Thâm.
Ngày mai đi! Nếu thuận lợi, tối mai anh thả em liền.
Thật ư?
Ừm.
Người đàn ông vẫy tay với cô: Không còn sớm, ngủ đi!
Mấy hôm trước cũng đã làm ầm ĩ, Hứa Tình Thâm muốn ngủ ở sô pha, Tưởng Viễn Chu lại không cho, cuối cùng lại là cô bị chế ngự phải ngoan ngoãn vâng theo. Cô đứng đó không động đậy; Tưởng Viễn Chu ngồi dậy kéo cô xuống giường, hai tay ôm lấy cô rồi nhắm hai mắt lạ.
Ngày mai bệnh viện mới khai trương, anh phải qua đó.
Ở đâu?
Ở đường Hưng Quách, Đông Thành.
Hứa Tình Thâm căng cứng người, không dám động đậy.
Đông Thành đã có Tinh Cảng, anh còn muốn mở thêm?
Bệnh viện thẩm mỹ.
Anh quả thật lăn lộn được.
Lòng yêu cái đẹp người người đều có. Anh đã phải thì phải làm cái tốt nhất, ít ra không cần để người ta phải sang Hàn Quốc.
Hứa Tình Thâm nghe vậy, khuôn mặt nhỏ hơi xúc động.
Anh đi thì cứ đi, nói với tôi làm gì?
Bàn tay Tưởng Viễn Chu bắt đầu ở trên người cô mà vuốt ve. Hứa Tình Thâm cảm giác được đầu ngón tay anh chui vào trong áo cô, cô lập tức đè tay anh lại.
Tưởng Viễn Chu không biết ngày mai anh có thể thuận lợi mà thoát hiểm không. Kẻ kia đã chốt kế hoạch lần nữa, ngày mai tại lễ khai trương bệnh viện, muốn Tưởng Viễn Chu có đi mà không có về.
Tôi tới tháng. Hứa Tình Thâm vội nói.
Trùng hợp vậy?
Phải.
Bàn tay người đàn ông đi vào. Lúc chiều Hứa Tình Thâm đã sai người đi mua băng để lót ở trong. Tưởng Viễn Chu thu tay về, cũng chỉ có thể thôi.
Hứa Tình Thâm thấp thỏm, bất an qua hết một đêm.
Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Tình Thâm lại tỉnh dậy giữa cơn đau đớn xé rách. Cả người cô nằm bò trên chiếc giường lớn, thân mình trên dưới đều đang chuyển động, mái tóc che khuất biểu tình trên khuôn mặt, cô cảm thấy trên người nặng quá, đau quá.
Hứa Tình Thâm ngoái đầu nhìn lại.
Thối tha!
Tưởng Viễn Chu đưa tay giữ cằm cô.
Em lại nói dối anh.
Cô đẩy tay anh ra, sau đó nhìn thấy quần lót của mình bị vứt dưới đất. Hứa Tình Thâm lật tay muốn đánh anh, lại bị Tưởng Viễn Chu đè tay lại.
Tưởng Viễn Chu, buông tôi ra!
Đã tới lúc này, có rời ra cũng vậy. Tưởng Viễn Chu ở bên tai cô nói.
Anh muốn làm, căn bản không bận tâm tới cô. Hứa Tình Thâm bị kìm chế ở đó không thể động đậy, tức tới nỗi nước mắt liền chảy ra.
Tiếng thở dốc của Tưởng Viễn Chu tản ra bên tai cô. Giọng Hứa Tình Thâm có chút không khống chế được.
Tránh ra ——
Anh ôm lấy eo cô, đưa toàn bộ cơ thể về phía trước...
Tưởng Viễn Chu mặc dù đang nắm chắc nhưng cũng không thể ngăn được những chuyện ngoài ý muốn. Rất nhiều lúc người tính không bằng trời tính, nếu anh hôm nay thật sự có đi mà không có về thì sao bây giờ?
Anh muốn cô, nên nhất định phải có được cô. Anh thật sự dốc sức muốn Hứa Tình Thâm lần này rồi lại lần nữa.
Nếu anh thật sự không có sau này, ít ra anh sẽ không còn tiếc nuối gì quá lớn.
Khi từ trên người cô đứng dậy, người đàn ông thuận tay đắp chăn qua cho cô. Hứa Tình Thâm nằm đó không nhúc nhích, đợi Tưởng Viễn Chu tắm rửa xong thay quần áo đi ra, Hứa Tình Thâm cũng ngồi dậy.
Cô không nói hai lời, vớ đồ trên bàn ném tới.
Sượt qua sườn mặt Tưởng Viễn Chu, ly nước đập xuống đất. Hứa Tình Thâm vô cùng tức giận, tới nỗi mắt đỏ hết cả lên, hai tay siết chặt.
Người đàn ông đi tới cửa, một tay mở cửa ra. Hứa Tình Thâm quấn chăn đứng dậy.
Khi nào thì thả tôi ra?
Nếu đêm nay anh tới, anh sẽ thả em đi liền.
Thế nếu anh không tới thì sao?
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu hơi tối sầm: Vậy em sẽ không đi được.
Miệng Hứa Tình Thâm run run, đi tới mấy bước lại bị Tưởng Viễn Chu chắn trước mặt. Anh biết cô giận, cái cảm giác có lửa giận mà không phát ra được dường như muốn nuốt sạch sẽ lấy cô.
Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh dựa vào cái gì nhốt tôi lại đây? Tưởng Viễn Chu, anh thả tôi ra, thả tôi ra! Hứa Tình Thâm giận dữ rống lên, trong lòng phụt ra căm hận.
Tưởng Viễn Chu giơ tay đẩy cô ra. Ngoan ngoãn đợi.
Tôi muốn giết anh!
Tưởng Viễn Chu nhấc chân bước ra ngoài, anh quay đầu lại nhìn Hứa Tình Thâm.
Có đôi khi nói đi ra ngoài nhưng lại không trở lại. Tình Thâm, nếu anh thật sự đi ra ngoài mà không về, em sẽ thế nào?
Chẳng thế nào, chỉ cần anh thả tôi ra là được.
Người đàn ông gật đầu, nghe vào hết những lời này của cô. Anh đi ra ngoài liền đóng cửa lại.
Hứa Tình Thâm sắp gục đổ mất rồi. Cô xé chăn trên người, trần truồng đứng trong phòng. Một lát sau, hai tay cô lại nắm tóc kéo, giật, ngồi xổm xuống mặt đất.
Tưởng Viễn Chu rời đi sau không lâu, Hứa Tình Thâm rửa mặt xong, sau đó thay quần áo.
Ngoài phòng có tiếng đập cửa truyền đến.
Tưởng phu nhân, bữa sáng tới ạ.
Bàn tay Hứa Tình Thâm nắm lấy cổ tay mình.
Vào đi.
Người phụ nữ mở cửa đi vào, đặt bữa sáng đã chuẩn bị xong lên trên bàn trà. Hứa Tình Thâm tựa ở sô pha.
Chị giúp tôi một việc được không?
Tưởng phu nhân cứ nói ạ.
Hứa Tình Thâm đẩy ống tay áo lên, làm lộ vết thương trên cổ tay.
Đi lấy cho tôi hai bình thuốc nước lại đây.
Người phụ nữ nhìn thấy vết thương của cô thì hoảng sợ.
Sao lại vậy?
Chị cũng đừng hỏi, chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì. Tôi đây là bác sĩ, vết thương này tôi có thể xử lý. Tôi viết tờ giấy cho chị, chị giúp tôi đi lấy hai bình thuốc nước lại đây.
Được ạ.
Hứa Tình Thâm đứng dậy, viết tên hai loại thuốc nước lên giấy, sau đó đưa giấy cho người phụ nữ.
Cám ơn.
Người phụ nữ cầm đồ đi ra, đầu tiên là gọi cho Lão Bạch, nói là Hứa Tình Thâm muốn mua thuốc.
Lão Bạch vừa nghe tên thuốc liền đồng ý. Thuốc rửa vết thương thôi mà, lại nói Tưởng tiên sinh quá mạnh mẽ, anh ấy cũng biết.
Hứa Tình Thâm ngồi ở sô pha, vết thương trên cổ tay là cô dùng móng tay cấu ra, từng vệt máu nhìn thấy ghê người. Khi người phụ nữ lần thứ hai đi vào phòng, tay có cầm theo thuốc Hứa Tình Thâm yêu cầu.
Hứa Tình Thâm cầm lấy, nhìn kỹ tên thuốc, không sai.
Tưởng phu nhân cần giúp đỡ không ạ?
Muốn.
Hứa Tình Thâm đi tới tủ đầu giường, trên đó có để cái chai không cô đã chuẩn bị trước. Hứa Tình Thâm đổ một nửa thuốc nước vào, sau đó đem loại thuốc nước cũng đổ vào.
Cô lắc nhẹ hai cái, thấy thuốc nước càng ngày càng đỏ.
Người phụ nữ bên cạnh nhìn nhìn, Hứa Tình Thâm nói: Như vậy mới có hiệu quả, chị giúp tôi vào phòng tắm lấy cái khăn lông đi, cái treo ở phía trong ấy.
Được ạ.
Người phụ nữ nghe xong xoay người đi vào phòng tắm. Hứa Tình Thâm bước nhanh tới cửa, cửa khép, không khóa.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng người phụ nữ nói chuyện: Tưởng phu nhân, cái nào ạ?
Màu tím. Chị tìm kỹ xem. Hứa Tình Thâm nói xong, kéo cửa ra bước nhanh ra ngoài.
Trái tim cô trái nhảy loạn thình thịch, chân đạp trên mặt đất không dám phát ra tiếng vang động nào to. Người phụ nữ vẫn ở trong phòng tắm tìm khăn lông, nhưng tìm tới tìm lui không phát hiện ra cái nào màu tím.
Hứa Tình Thâm tới trước cánh cửa thứ hai, gõ khẽ ba cái vào cánh cửa.
Bảo vệ bên ngoài không nghi ngờ mà mở cửa ra. Hứa Tình Thâm hắt cái chai giấu sau lưng vào mặt người bảo vệ. Ở cửa có hai người, một người kịp phản ứng nhưng chai thuốc nước vẫn hắt trúng mặt anh ta.
Aaá!!!
Hai người che mặt lại, Hứa Tình Thâm xô một người trong đó ra nhưng anh ta tay chân rất nhanh nhẹn, định bắt cô lại, tiếc là đôi mắt nhìn không thấy gì. Hứa Tình Thâm dẫm mạnh vào chân anh ta, sau đó chạy nhanh về phía trước.
Tưởng Viễn Chu suy cho cùng vẫn đánh giá thấp cô, hai lớp cửa không thể khóa được cô, bên ngoài cũng không bố trí nhiều người.
Hứa Tình Thâm rất quen thuộc Tinh Cảng. Sợ đi thang máy sẽ bị phát hiện, cô chạy đến cuối hành lang, đẩy một cánh cửa chạy ra bên ngoài. Cô băng qua cầu vượt chạy sang một khu nhà khác, lại đi thang máy xuống, thuận lợi chạy ra khỏi bệnh viện.
Hứa Tình Thâm sốt ruột đón xe. Bảo vệ ở cổng nhìn nhìn cô, sau đó cầm lấy bộ đàm...
Khó khăn lắm một chiếc xe taxi mới dừng lại, Hứa Tình Thâm vội mở cửa xe ngồi vào.
Chú tài xế, phiền chú tới Bảo Lệ Cư Thượng.
Cô vừa dứt lời liền thấy từ trong Tinh Cảng có xe chạy ra. Mau lái xe!
Hai người bảo vệ kia dù đôi mắt đau rát, không mở ra được, nhưng ở tầng trệt của Tinh Cảng vẫn còn người của Tưởng Viễn Chu. Hứa Tình Thâm không khỏi căng thẳng nhìn xung quanh. Chạy qua mấy cái giao lộ đã thấy chiếc xe kia đuổi kịp và vượt qua, đạp phanh chặn xe lại.
Hứa Tình Thâm hoảng loạn không thôi. Mau lái xe!
Người tài xế nhìn cô. Cô làm gì vậy? Vừa rồi bị đuổi sát cả nửa ngày, tôi chỉ là tên lái xe thôi, tôi không muốn gây chuyện.
Hai người đàn ông trên xe đã xuống dưới, một trái một phải đứng cạnh xe taxi, một người trong đó khom lưng nói: Tưởng phu nhân, xuống xe đi ạ!
Hứa Tình Thâm không cam lòng, cô vẫn không nhúc nhích mà ngồi đó. Người đàn ông mở cửa xe ra.
Mời!
Cô mau xuống đi! Tài xế taxi cũng đang giục.
Hứa Tình Thâm nhìn màn hình đồng hồ đo, cô có tiền trong túi, Hứa Tình Thâm đưa tiền xe.
Sau khi cô xuống, chiếc xe taxi lái đi nhanh như tia chớp.
Hứa Tình Thâm nhìn xung quanh. Người đàn ông bước lại gần cô.
Tưởng phu nhân, ngài tính chạy về Bảo Lệ Cư Thượng cũng vô ích. Chúng tôi vẫn có thể tới đó bắt ngài trở về.
Ai nói tôi muốn chạy? Hứa Tình Thâm mạnh miệng.
Vậy ngài muốn đi đâu ạ?
Tưởng Viễn Chu tới bệnh viện mới đúng không? Tôi đang đi tìm anh ta, không phải chỗ này cách đường Hưng Quách có mấy phút đi xe thôi ư?
Người đàn ông nhìn biển báo giao thông.
Ngài tới đường Hưng Quách làm gì ạ?
Hôm nay ngày lành bệnh viện mới của anh ấy khai trương, tôi tới cho anh ấy ngạc nhiên.
Ngạc nhiên? Đối phương sắc mặt nghiêm túc nói: Hai người anh em tôi thiếu chút nữa đã mù mắt rồi.
Tôi là bác sĩ, tôi có chừng mực. Nước thuốc pha xong sẽ làm mắt bọn họ trong nửa giờ không mở ra được, nhưng thật ra sẽ không có gì trở ngại, một lát dùng nước sạch rửa là được.
Tưởng phu nhân, ngài vẫn nên theo chúng tôi trở về đi.
Hứa Tình Thâm bước mấy bước tới trước, ngồi vào trong xe.
Tới đường Hưng Quách đi. Tôi đã nói, tôi phải cho Tưởng tiên sinh ngạc nhiên vui mừng. Anh ấy thấy tôi nhất định sẽ rất vui. Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đợi lát nữa tôi về với anh ấy chẳng phải lại càng tốt? Tôi cũng ở trên xe các anh, chẳng lẽ các anh vẫn sợ tôi trốn sao?
Được, Tưởng phu nhân đã có lòng này, Tưởng tiên sinh nhất định phấn chấn.
Hứa Tình Thâm hai tay đan vào nhau.
Phấn chấn? Đúng vậy, hôm nay là ngày lành của anh, còn không phấn chấn?
Cô thở sâu, bàn tay nắm lấy cổ tay. Thật ra không chỉ tay đau, cả người cô đều đang đau. Bệnh viện mới khai trương lớn như vậy, nhất định cũng sẽ có rất nhiều báo chí tới đúng không? Cô đã bị ép đền nước này, có về cũng sẽ bị nhốt lại, kia còn không bằng cá chết lưới rách, kéo anh cho nhau cùng mất mặt.
---
Lão Bạch đứng cạnh Tưởng Viễn Chu.
Hai bên cửa chính ở đại sảnh khám bệnh treo những quả bóng khổng lồ. Lâu lâu anh ấy nhìn bốn phía xung quanh, một bộ dạng vô cùng cẩn thận.
Tưởng Viễn Chu đè thấp giọng nói: Đã sắp xếp xong rồi chứ?
Tưởng tiên sinh yên tâm.
Báo chí tới đây cũng đã kiểm tra?
Đúng vậy ạ.
Tầm mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống nơi xa, thấy một chiếc xe tiến vào bệnh viện. Anh không khỏi nhíu mày: Sao họ lại tới?
Ánh mắt Lão Bạch nhìn theo. Sau khi xe dừng lại hẳn, Lão Bạch nhẹ giọng nói: Tôi đi xem ạ.
Được.
Bóng dáng Hứa Tình Thâm ngay sau đó xuất hiện trong mắt Tưởng Viễn Chu, anh không khỏi giật mình kinh ngạc: Sao cô ấy cũng ở đây?
Hứa Tình Thâm đẩy cửa xe ra, đang đi nhanh tới. Tưởng Viễn Chu không khỏi nhìn lên nơi nào đó trên lầu, anh không chút nghĩ ngợi nhấc bước qua đón.
/475
|