Mục Thành Quân cười cười, “Chì là bắt người mà thôi, chuyện tiếp theo không cần em phải làm.”
“Anh, lúc trước anh bị mai phục lúc đó ra ngoài cùng mấy bảo tiêu đó là do em huấn luyện ra, chuyện này không chỉ nhằm vào anh mà cũng là sự sỉ nhục của em, cho nên em giúp anh bắt những người kia lại, còn chuyện sau này…” Mục Kính Sâm đá mạnh hòn đá dưới chân: “Đối phó với người phụ nữ đó anh tùy tiện an bài mấy người là được.”
Mục Thanh Quân lắc cổ, tầm mắt nhìn xa: “Được, anh sẽ không làm khó em.”
Mục Kính Sâm đi đến trước xe của mình, mở cửa xe: “Hiện tại anh đã kết hôn, không cần xuống tay quá nặng.”
Người đàn ông đứng trước cửa không nói gì, lãnh ý trong ánh mắt càng nhiều hơn.
Xe của Mục Kính Sâm nhanh chóng rời đi, lái xe chuyên chú nhìn phía trước: “Mục soái, chúng ta đi đâu?”
“Trụ sở huấn luyện.”
“Hôm nay cậu không về nhà sao?”
“Không về.”
Đi tới trụ sở huấn luyện, có đèn pha chiếu tới, lái xe ấn còi, cửa sắt từ từ mở ra, ở cửa có tốp người đứng gác, sau khi xe đi vào liền gia tăng tốc độ, Mục Kính Sâm đưa mắt nhìn, đây là Vương quốc huấn luyện của anh ta.
“Mục soái, hôm này là ngày khảo hạch đầu tiên.”
Mục Kính Sâm nâng đồng hồ, “Đi tới sân huấn luyện.”
Vâng ạ.
Chiếc xe thuận đường đi vào phía trong, đi tới sân huấn luyện, thủ vệ vừa thấy Mục Kính Sâm liền khẩn trương mở cửa.
Mục Kính Sâm từ trên xe đi xuống, đôi ủng quân nhân chạm xuống sân bãi, phía trước có nước vẩy tới, huấn luyện viên đứng ở cửa mở ô che đỉnh đầu cho Mục Kính Sâm: “Mục soái.”
Mày kiếm người đàn ông che giấu sau mái tóc, đôi mắt giống như chim ưng, đưa mắt nhìn lên đài cao.
Vòi phun nước ở trên đài cao đang phun nước xuống đất, ở giữa sàn trai gái chia nhau đứng, dáng người thẳng tắp, hai tay bắt chéo sau lưng. Phía trên mấy người đàn ông cởi trần, bắp thịt to lớn đặc biệt chói mắt, các cô gái trẻ đều mặc bộ đồ mỏng, thời tiết như vậy, nước lạnh phun lên người từ đầu đến chân không chỗ nào may mắn không thoát khỏi.
Mục Kính Sâm đi về phía trước, ống quần bị nước dính vào ẩm ướt, anh ta đứng trước mặt mọi người, huấn luyện viên phụ trách buổi khảo hạch tiến lên hai bước: “Mục soái.”
Mục soái nhìn mọi người trước mặt: “Cậu xem thời gian bắt đầu là bốn giờ.”
“Tôi đã xem dự báo thời tiết, đêm nay nhiệt độ hạ sẽ có tuyết.”
“Có tuyết?” Mục Kính Sâm ngoài cười nhưng trong không cười hạ khóa miệng: “Không phải như vậy rất tốt sao?”
“Mấy người này đều là người mới, cường độ như vậy nhất định sẽ không chịu nổi, vừa rồi trên đài cao phun nước xuống đã có mấy người bị kéo ra ngoài.”
“Một chút cường độ ấy đã không chịu nôi thì làm sao làm được công việc bảo tiêu?” Mục Kính Sâm vung tay, gương mặt có chút tức giận, huấn luyện viên khẩn trương không dám lên tiếng, không biết có nên nói hết hay không.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Thấy anh ta không nói gì huấn luyện viên không thể không hỏi: “Còn mười phút nữa là kết thúc.”
“Vậy thì kết thúc đi.” Mục Kính Sâm mạnh mẽ xoay người, “Nửa đêm tập trung lần nữa, ai dám nói một tiếng hiện tại liền đuổi ra.”
“Cái này…” Huấn luyện viên nghe vậy chỉ đành đồng ý: “Vâng.”
Mục Kính Sâm không quay đầu bước đi, phía sau truyền đến âm thanh cứng rắn: “Ngừng.”
Đi tới khu nghỉ ngơi, chỗ ở của Mục Kính Sâm là chỗ một mình, đi vào gian phòng anh ta liền đi thẳng tới phòng tắm.
Mở vòi hoa sen, nước lạnh băng, Mục Kính Sâm cởi quần áo đứng dưới vòi hoa sen, bọt nước rơi đầy trên da thịt màu đồng của người đàn ông, anh nâng khuôn mặt anh tuấn, trên mặt mỗi lỗ chân lông như nở ra, mới tắm xong anh liền nghe thấy tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền đến.
Mục Kính Sâm tiên tay cầm lấy khăn tắm quấn lấy bên hông rồi đi ra ngoài, từng giọt nước trên người rơi xuống, anh mở cửa phòng, nhìn thấy một cô gái nhỏ đang đứng ở bên ngoài.
Mục Kính Sâm liếc mắt đánh giá cô ta: “Cô là ai?”
“Mục soái, tôi là học viên mới tới.” Cô gái đứng ở ngoài cửa, trên ngời chỉ quàng một chiếc khăn lông thú, lạnh run, màu da gần như trắng bệch, vóc dáng Mục Kính Sâm rất cao, cô chỉ có thể nâng gương mặt nhìn lên.
Mục Kính Sâm mạnh mẽ đưa tay phải lên chống ở cửa, thân hình cao lớn kiện mỹ nhìn một cái không sót gì: “Mới tới sao? Khảo hạch còn chưa kết thúc cô chạy tới nơi này làm cái gì?”
Cô gái nhỏ cắn môi: “Lúc nãy tôi không vượt qua vòng một.”
Sắc mặt Mục Kính Sâm nghiêm túc: “Vậy thì cô thu dọn hành lý cút đi.”
Đôi mắt cô gái nhỏ lóe nước, không biết lấy dũng khí từ đâu ra, đột nhiên tiến lên ôm cổ anh.
Trên người Mục Kính Sâm lạnh băng, bắp thịt cứng rắn, ôm anh giống như ôm tảng đá.
Cô gái nhỏ đi vào, Mục Kính Sâm lui một bước, sau đó thuận thế đóng cửa lại.
Dưới lầu
Hai bóng người chui ra, một huấn luyện viên vươn tay: “Trà tiền.”
“Dựa vào.”
“Không được nói tục á, chịu cược thì phải chịu thua.”
“Tôi cho rằng Mục soái không gần nữ sắc.”
Sắc mặt huấn luyện viên cầm tiền hèn mọn nhìn về đồng bạn, “Đầu tiên, Mục soái là nam nhân, cậu đã gặp người đàn ông nào không thích phụ nữ?”
“Nhưng tôi chưa bao giờ thấy Mục soái có phụ nữ.”
“Thôi đi, cô gái nhỏ vừa vào tôi đã chú ý, da trắng mặt đẹp chân dài, chỉ là thân thể quá yếu.”
Dưới lầu rất lạnh, gió vù vù thổi qua, huấn luyện viên thua tiền đạp một cái vào đồng bạn: “Biết thân thể cô ta yếu còn đưa ra chủ ý thối tha như vậy, khảo hạch năng lực chúng ta không phải là đối thủ của Mục soái, sẽ không xảy ra án mạng đấy chứ?”
“Phi, đại gia ngươi, trên giường và trên đất có thể giống nhau sao? Cậu thấy có ai có thể làm cho Mục soái bị thương được sao?”
“Khả năng của anh ta đương nhiên là lớn rồi…”
Huấn luyện viên kia cười cười, lấy khuỷu tay hích vào cánh tay đồng bạn: “Nhưng mà đêm nay… Cây thương của Mục soái lại bị hạ gục.”
Đối phương hiển nhiên nghe không hiểu, “Cậu nói là trên giường còn mang súng?”
“Thôi đi đại gia cậu” Chỉ bằng chỉ số thông minh như vậy, vừa rồi nên đặt nhiều mới đúng: “Bao lâu rồi cậu chưa đụng qua phụ nữ?”
Người nọ bừng tỉnh hiểu ra: “Đi thôi, dù sao tôi cũng thua tiền rồi.”
“Nhưng mà cậu đã đồng ý lời cầu xin của cô gái kia, không sợ Mục soái tìm cậu tính sổ sao?” Nếu không có huấn luyện viên an bài thì cô gái nhỏ làm sao có thể bước vào phòng của Mục Kính Sâm?
“Tính sổ? Loại chuyện này là bình thường có được không? Đó gọi là nam nữ hoan ái.” Hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Bên trong phòng
Hai tay Mục Kính Sâm mở ra, nước trên tóc nhỏ lên đỉnh đầu cô gái, hai tay anh đặt ở bờ vai cô gái, đẩy cô ra: “Cô không muốn rời khỏi nơi này?”
“Tôi, tôi muốn làm bảo tiêu.”
“Cô có biết đối với nghề làm bảo tiêu thì điều kiện khắc nghiệt nhất là gì không?”
“Cô gái cắn môi: “Nếu có tôi một cơ hội nữa nhất định tôi có thể vượt qua.”
“Cô mang theo quan niệm như vậy, cô mãi mãi không thể làm bảo tiêu giỏi, đợi sau này cố chủ của cô xảy ra chuyện có phải cô lại nói cho cô một cơ hội lần nữa thì người đó sẽ không chết?”
Sắc mặt cô gái ngày càng trắng bạch, trên người ướt đẫm, hai tay kéo chiếc khăn choàng run run, cô không muốn rời khỏi đây, đôi mắt cô gái đỏ lên, khóc thành tiếng, “Trong nhà tôi có cha bệnh nặng, tôi biết ở bên ngoài tùy tiện làm việc sẽ không có đủ chi tiêu…”
“Cô xem nơi này của tôi thành cái gì?” Mục Kính Sâm đi vào phòng tắm, cầm khăn lông khô lau nước trên người, “Lương của bảo tiêu một năm cũng hơn tram vạn, cô là vì vậy mà tới?”
“Mục soái, tôi xin anh giơ cao đánh khẽ, chỉ lần này thôi, sau này tôi sẽ bằng khả năng của chính mình mà đạt được.”
Mục Kính Sâm cầm khăn tay lau hai lần, bỗng nhiên anh lại gần, tay cầm chặt tay cô gái, kéo cô đến vách tường, hai tay lại nắm chặt bờ vai cô để cho lưng cô thẳng đứng. Chờ cô đứng vững hai tay Mục Kính Sâm chống tường, cô gái nhỏ vừa nhìn liền thấy trước ngực của Mục Kính Sâm.
Mặt cô xanh đỏ, tay phải Mục Kính Sâm hạ xuống, bóp mạnh hồng cô: “Làm bảo tiêu mệt chết, cô không sợ?”
Cô gái khẩn trương lắc đầu: “Không sợ.”
Người đàn ông nghe vậy, hai tay nắm chặt hông cô gái.
Một lúc sau
“Anh, lúc trước anh bị mai phục lúc đó ra ngoài cùng mấy bảo tiêu đó là do em huấn luyện ra, chuyện này không chỉ nhằm vào anh mà cũng là sự sỉ nhục của em, cho nên em giúp anh bắt những người kia lại, còn chuyện sau này…” Mục Kính Sâm đá mạnh hòn đá dưới chân: “Đối phó với người phụ nữ đó anh tùy tiện an bài mấy người là được.”
Mục Thanh Quân lắc cổ, tầm mắt nhìn xa: “Được, anh sẽ không làm khó em.”
Mục Kính Sâm đi đến trước xe của mình, mở cửa xe: “Hiện tại anh đã kết hôn, không cần xuống tay quá nặng.”
Người đàn ông đứng trước cửa không nói gì, lãnh ý trong ánh mắt càng nhiều hơn.
Xe của Mục Kính Sâm nhanh chóng rời đi, lái xe chuyên chú nhìn phía trước: “Mục soái, chúng ta đi đâu?”
“Trụ sở huấn luyện.”
“Hôm nay cậu không về nhà sao?”
“Không về.”
Đi tới trụ sở huấn luyện, có đèn pha chiếu tới, lái xe ấn còi, cửa sắt từ từ mở ra, ở cửa có tốp người đứng gác, sau khi xe đi vào liền gia tăng tốc độ, Mục Kính Sâm đưa mắt nhìn, đây là Vương quốc huấn luyện của anh ta.
“Mục soái, hôm này là ngày khảo hạch đầu tiên.”
Mục Kính Sâm nâng đồng hồ, “Đi tới sân huấn luyện.”
Vâng ạ.
Chiếc xe thuận đường đi vào phía trong, đi tới sân huấn luyện, thủ vệ vừa thấy Mục Kính Sâm liền khẩn trương mở cửa.
Mục Kính Sâm từ trên xe đi xuống, đôi ủng quân nhân chạm xuống sân bãi, phía trước có nước vẩy tới, huấn luyện viên đứng ở cửa mở ô che đỉnh đầu cho Mục Kính Sâm: “Mục soái.”
Mày kiếm người đàn ông che giấu sau mái tóc, đôi mắt giống như chim ưng, đưa mắt nhìn lên đài cao.
Vòi phun nước ở trên đài cao đang phun nước xuống đất, ở giữa sàn trai gái chia nhau đứng, dáng người thẳng tắp, hai tay bắt chéo sau lưng. Phía trên mấy người đàn ông cởi trần, bắp thịt to lớn đặc biệt chói mắt, các cô gái trẻ đều mặc bộ đồ mỏng, thời tiết như vậy, nước lạnh phun lên người từ đầu đến chân không chỗ nào may mắn không thoát khỏi.
Mục Kính Sâm đi về phía trước, ống quần bị nước dính vào ẩm ướt, anh ta đứng trước mặt mọi người, huấn luyện viên phụ trách buổi khảo hạch tiến lên hai bước: “Mục soái.”
Mục soái nhìn mọi người trước mặt: “Cậu xem thời gian bắt đầu là bốn giờ.”
“Tôi đã xem dự báo thời tiết, đêm nay nhiệt độ hạ sẽ có tuyết.”
“Có tuyết?” Mục Kính Sâm ngoài cười nhưng trong không cười hạ khóa miệng: “Không phải như vậy rất tốt sao?”
“Mấy người này đều là người mới, cường độ như vậy nhất định sẽ không chịu nổi, vừa rồi trên đài cao phun nước xuống đã có mấy người bị kéo ra ngoài.”
“Một chút cường độ ấy đã không chịu nôi thì làm sao làm được công việc bảo tiêu?” Mục Kính Sâm vung tay, gương mặt có chút tức giận, huấn luyện viên khẩn trương không dám lên tiếng, không biết có nên nói hết hay không.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Thấy anh ta không nói gì huấn luyện viên không thể không hỏi: “Còn mười phút nữa là kết thúc.”
“Vậy thì kết thúc đi.” Mục Kính Sâm mạnh mẽ xoay người, “Nửa đêm tập trung lần nữa, ai dám nói một tiếng hiện tại liền đuổi ra.”
“Cái này…” Huấn luyện viên nghe vậy chỉ đành đồng ý: “Vâng.”
Mục Kính Sâm không quay đầu bước đi, phía sau truyền đến âm thanh cứng rắn: “Ngừng.”
Đi tới khu nghỉ ngơi, chỗ ở của Mục Kính Sâm là chỗ một mình, đi vào gian phòng anh ta liền đi thẳng tới phòng tắm.
Mở vòi hoa sen, nước lạnh băng, Mục Kính Sâm cởi quần áo đứng dưới vòi hoa sen, bọt nước rơi đầy trên da thịt màu đồng của người đàn ông, anh nâng khuôn mặt anh tuấn, trên mặt mỗi lỗ chân lông như nở ra, mới tắm xong anh liền nghe thấy tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền đến.
Mục Kính Sâm tiên tay cầm lấy khăn tắm quấn lấy bên hông rồi đi ra ngoài, từng giọt nước trên người rơi xuống, anh mở cửa phòng, nhìn thấy một cô gái nhỏ đang đứng ở bên ngoài.
Mục Kính Sâm liếc mắt đánh giá cô ta: “Cô là ai?”
“Mục soái, tôi là học viên mới tới.” Cô gái đứng ở ngoài cửa, trên ngời chỉ quàng một chiếc khăn lông thú, lạnh run, màu da gần như trắng bệch, vóc dáng Mục Kính Sâm rất cao, cô chỉ có thể nâng gương mặt nhìn lên.
Mục Kính Sâm mạnh mẽ đưa tay phải lên chống ở cửa, thân hình cao lớn kiện mỹ nhìn một cái không sót gì: “Mới tới sao? Khảo hạch còn chưa kết thúc cô chạy tới nơi này làm cái gì?”
Cô gái nhỏ cắn môi: “Lúc nãy tôi không vượt qua vòng một.”
Sắc mặt Mục Kính Sâm nghiêm túc: “Vậy thì cô thu dọn hành lý cút đi.”
Đôi mắt cô gái nhỏ lóe nước, không biết lấy dũng khí từ đâu ra, đột nhiên tiến lên ôm cổ anh.
Trên người Mục Kính Sâm lạnh băng, bắp thịt cứng rắn, ôm anh giống như ôm tảng đá.
Cô gái nhỏ đi vào, Mục Kính Sâm lui một bước, sau đó thuận thế đóng cửa lại.
Dưới lầu
Hai bóng người chui ra, một huấn luyện viên vươn tay: “Trà tiền.”
“Dựa vào.”
“Không được nói tục á, chịu cược thì phải chịu thua.”
“Tôi cho rằng Mục soái không gần nữ sắc.”
Sắc mặt huấn luyện viên cầm tiền hèn mọn nhìn về đồng bạn, “Đầu tiên, Mục soái là nam nhân, cậu đã gặp người đàn ông nào không thích phụ nữ?”
“Nhưng tôi chưa bao giờ thấy Mục soái có phụ nữ.”
“Thôi đi, cô gái nhỏ vừa vào tôi đã chú ý, da trắng mặt đẹp chân dài, chỉ là thân thể quá yếu.”
Dưới lầu rất lạnh, gió vù vù thổi qua, huấn luyện viên thua tiền đạp một cái vào đồng bạn: “Biết thân thể cô ta yếu còn đưa ra chủ ý thối tha như vậy, khảo hạch năng lực chúng ta không phải là đối thủ của Mục soái, sẽ không xảy ra án mạng đấy chứ?”
“Phi, đại gia ngươi, trên giường và trên đất có thể giống nhau sao? Cậu thấy có ai có thể làm cho Mục soái bị thương được sao?”
“Khả năng của anh ta đương nhiên là lớn rồi…”
Huấn luyện viên kia cười cười, lấy khuỷu tay hích vào cánh tay đồng bạn: “Nhưng mà đêm nay… Cây thương của Mục soái lại bị hạ gục.”
Đối phương hiển nhiên nghe không hiểu, “Cậu nói là trên giường còn mang súng?”
“Thôi đi đại gia cậu” Chỉ bằng chỉ số thông minh như vậy, vừa rồi nên đặt nhiều mới đúng: “Bao lâu rồi cậu chưa đụng qua phụ nữ?”
Người nọ bừng tỉnh hiểu ra: “Đi thôi, dù sao tôi cũng thua tiền rồi.”
“Nhưng mà cậu đã đồng ý lời cầu xin của cô gái kia, không sợ Mục soái tìm cậu tính sổ sao?” Nếu không có huấn luyện viên an bài thì cô gái nhỏ làm sao có thể bước vào phòng của Mục Kính Sâm?
“Tính sổ? Loại chuyện này là bình thường có được không? Đó gọi là nam nữ hoan ái.” Hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Bên trong phòng
Hai tay Mục Kính Sâm mở ra, nước trên tóc nhỏ lên đỉnh đầu cô gái, hai tay anh đặt ở bờ vai cô gái, đẩy cô ra: “Cô không muốn rời khỏi nơi này?”
“Tôi, tôi muốn làm bảo tiêu.”
“Cô có biết đối với nghề làm bảo tiêu thì điều kiện khắc nghiệt nhất là gì không?”
“Cô gái cắn môi: “Nếu có tôi một cơ hội nữa nhất định tôi có thể vượt qua.”
“Cô mang theo quan niệm như vậy, cô mãi mãi không thể làm bảo tiêu giỏi, đợi sau này cố chủ của cô xảy ra chuyện có phải cô lại nói cho cô một cơ hội lần nữa thì người đó sẽ không chết?”
Sắc mặt cô gái ngày càng trắng bạch, trên người ướt đẫm, hai tay kéo chiếc khăn choàng run run, cô không muốn rời khỏi đây, đôi mắt cô gái đỏ lên, khóc thành tiếng, “Trong nhà tôi có cha bệnh nặng, tôi biết ở bên ngoài tùy tiện làm việc sẽ không có đủ chi tiêu…”
“Cô xem nơi này của tôi thành cái gì?” Mục Kính Sâm đi vào phòng tắm, cầm khăn lông khô lau nước trên người, “Lương của bảo tiêu một năm cũng hơn tram vạn, cô là vì vậy mà tới?”
“Mục soái, tôi xin anh giơ cao đánh khẽ, chỉ lần này thôi, sau này tôi sẽ bằng khả năng của chính mình mà đạt được.”
Mục Kính Sâm cầm khăn tay lau hai lần, bỗng nhiên anh lại gần, tay cầm chặt tay cô gái, kéo cô đến vách tường, hai tay lại nắm chặt bờ vai cô để cho lưng cô thẳng đứng. Chờ cô đứng vững hai tay Mục Kính Sâm chống tường, cô gái nhỏ vừa nhìn liền thấy trước ngực của Mục Kính Sâm.
Mặt cô xanh đỏ, tay phải Mục Kính Sâm hạ xuống, bóp mạnh hồng cô: “Làm bảo tiêu mệt chết, cô không sợ?”
Cô gái khẩn trương lắc đầu: “Không sợ.”
Người đàn ông nghe vậy, hai tay nắm chặt hông cô gái.
Một lúc sau
/475
|