Cô thấy mấy người kia muốn đuổi kịp Hứa Tình Thâm, cô đi nhanh về trước: “Chị dâu, nhanh.”
“Âm Âm, em mặc kệ chị, em đi nhanh đi.”
Phó Lưu Âm giữ chặt cánh tay Hứa Tình Thâm, giúp cô đi nhanh về phía trước, bãi đỗ xe có không ít xe đẩy hàng, Phó Lưu Âm dừng bước, đẩy mấy chiếc xe đẩy hàng về phía mấy người đàn ông.
Hầu như không có tác dụng gì, nhưng ít ra cũng cản được bước chân của mấy người đàn ông, trong lòng Hứa Tình Thâm nóng như lửa đột, kích động không biết chạy đi đâu: “Cứu mạng, cứu mạng…”
Tách tách
Tiếng còi vang lên trong tai Hứa Tình Thâm, cô đưa mắt nhìn lên, lái xe vẫy tay với cô: “Tưởng thiếu phu nhân, tới đây.”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu ác liệt nhìn bên ngoài, giữu trán càng nhíu lại, ngón tay của anh nắm chặt, sau đó mở cửa sợ mấy người đó làm Hứa Tình Thâm bị thương, cho nên nhìn cực kì chăm chú, ngay cả mắt cũng không dám chớp.
Hứa Tình Thâm quay đầu gọi Phó Lưu Âm: “Âm Âm, mau đến đây, xe ở chỗ này.”
Phó Lưu Âm đi qua hai chiếc xe, Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm thở hồng hộc, đầu óc mơ hồ, tất cả đều phản xạ theo bản năng, nếu có thời gian cho cô suy nghĩ cô nhất định sẽ chạy về phía siêu thị.
Hứa Tình Thâm chạy qua cho ngăn ở bãi đỗ xe, cô bước đi, lái xe thay cô mở cửa, “Tưởng thiếu phu nhân, nhanh.”
“Âm Âm.”
Phó Lưu Âm chạy tới, đưa tay mở cửa giúp Hứa Tình Thâm, “Nhanh, chị dâu, nhanh vào đi.”
Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm bị cô ấy đẩy mạnh ngồi vào trong xe, người đàn ông phía sau đuổi theo, lái xe muốn ngăn lại, lại bị đối phương đạp một cái, Phó Lưu Âm bị người phía sau giữ lại, tiếng bước chân lộn xộn truyền đến cô biết mình không chạy được rồi.
Hứa Tình Thâm đặt Lâm Lâm xuống ghế, xoay người muốn giúp Hứa Lưu Âm, “Âm Âm.”
“Nhanh, bắt lấy các cô ấy.”
Phó Lưu Âm một tay níu cửa xe, gổ bị người đàn ông nắm chặt, bỗng nhiên cô dùng khủy tay đánh vào bụng đối phương.
Người đàn ông bị đau cánh tay khẽ buông lỏng, Hứa Tình Thâm vươn tay về phía Phó Lưu Âm, lại thấy cô dùng tay đóng cửa thật mạnh.
Lái xe ngồi vào xe, khởi động xe, người đàn ông phía sau lại bắt được Phó Lưu Âm, cô đức chân dùng chân đạp vào cửa xe, thân thể ngã về đằng sau, mấy người đàn ông bắt được cô, Phó Lưu Âm hô lên: “Lái xe đi.”
Sau đó miệng cô bị che lại, Hứa Tình Thâm dán lên cửa xe, phía trước xe trở nên huyên náo, cô kịch liệt đấm vào cửa xe: “Âm Âm, Âm, Âm.”
Tưởng Viễn Chu nhìn rõ mọi chuyện diễn ra, lái xe lái xe rời đi, Phó Lưu Âm nhanh chóng bị kéo vào một chiếc xe thương vụ.
Trong lòng người đàn ông có chút xúc động, trong mắt anh Phó Lưu Âm là người có bộ dáng yếu đuối, Tưởng Viễn Chu không nghĩ cô sẽ có bộ dạng như vậy.
“Âm Âm, em mặc kệ chị, em đi nhanh đi.”
Phó Lưu Âm giữ chặt cánh tay Hứa Tình Thâm, giúp cô đi nhanh về phía trước, bãi đỗ xe có không ít xe đẩy hàng, Phó Lưu Âm dừng bước, đẩy mấy chiếc xe đẩy hàng về phía mấy người đàn ông.
Hầu như không có tác dụng gì, nhưng ít ra cũng cản được bước chân của mấy người đàn ông, trong lòng Hứa Tình Thâm nóng như lửa đột, kích động không biết chạy đi đâu: “Cứu mạng, cứu mạng…”
Tách tách
Tiếng còi vang lên trong tai Hứa Tình Thâm, cô đưa mắt nhìn lên, lái xe vẫy tay với cô: “Tưởng thiếu phu nhân, tới đây.”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu ác liệt nhìn bên ngoài, giữu trán càng nhíu lại, ngón tay của anh nắm chặt, sau đó mở cửa sợ mấy người đó làm Hứa Tình Thâm bị thương, cho nên nhìn cực kì chăm chú, ngay cả mắt cũng không dám chớp.
Hứa Tình Thâm quay đầu gọi Phó Lưu Âm: “Âm Âm, mau đến đây, xe ở chỗ này.”
Phó Lưu Âm đi qua hai chiếc xe, Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm thở hồng hộc, đầu óc mơ hồ, tất cả đều phản xạ theo bản năng, nếu có thời gian cho cô suy nghĩ cô nhất định sẽ chạy về phía siêu thị.
Hứa Tình Thâm chạy qua cho ngăn ở bãi đỗ xe, cô bước đi, lái xe thay cô mở cửa, “Tưởng thiếu phu nhân, nhanh.”
“Âm Âm.”
Phó Lưu Âm chạy tới, đưa tay mở cửa giúp Hứa Tình Thâm, “Nhanh, chị dâu, nhanh vào đi.”
Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm bị cô ấy đẩy mạnh ngồi vào trong xe, người đàn ông phía sau đuổi theo, lái xe muốn ngăn lại, lại bị đối phương đạp một cái, Phó Lưu Âm bị người phía sau giữ lại, tiếng bước chân lộn xộn truyền đến cô biết mình không chạy được rồi.
Hứa Tình Thâm đặt Lâm Lâm xuống ghế, xoay người muốn giúp Hứa Lưu Âm, “Âm Âm.”
“Nhanh, bắt lấy các cô ấy.”
Phó Lưu Âm một tay níu cửa xe, gổ bị người đàn ông nắm chặt, bỗng nhiên cô dùng khủy tay đánh vào bụng đối phương.
Người đàn ông bị đau cánh tay khẽ buông lỏng, Hứa Tình Thâm vươn tay về phía Phó Lưu Âm, lại thấy cô dùng tay đóng cửa thật mạnh.
Lái xe ngồi vào xe, khởi động xe, người đàn ông phía sau lại bắt được Phó Lưu Âm, cô đức chân dùng chân đạp vào cửa xe, thân thể ngã về đằng sau, mấy người đàn ông bắt được cô, Phó Lưu Âm hô lên: “Lái xe đi.”
Sau đó miệng cô bị che lại, Hứa Tình Thâm dán lên cửa xe, phía trước xe trở nên huyên náo, cô kịch liệt đấm vào cửa xe: “Âm Âm, Âm, Âm.”
Tưởng Viễn Chu nhìn rõ mọi chuyện diễn ra, lái xe lái xe rời đi, Phó Lưu Âm nhanh chóng bị kéo vào một chiếc xe thương vụ.
Trong lòng người đàn ông có chút xúc động, trong mắt anh Phó Lưu Âm là người có bộ dáng yếu đuối, Tưởng Viễn Chu không nghĩ cô sẽ có bộ dạng như vậy.
/475
|