Lúc này trong căn phòng trên lầu hai, Tưởng Viễn Chu đứng trước cửa sổ, xuyên qua bức màn ẩn ẩn bóng dáng phía dưới.
Lão Bạch cũng nhìn thấy: “Tưởng tiên sinh, nhất định lái xe đã nói với cô ấy chuyện tôi và ngài không ở đây, làm sao cô ấy còn tới Cửu Long Thương đây?”
“Bởi vì hiện tại cô ấy không làm được gì, trở về lo lắng không làm được gì không bằng gửi gắm tới người bên cạnh.”
Lão Bạch nhìn chằm chằm vào bóng dáng bên dưới, “Tưởng tiên sinh, Phó Lưu Âm bị bắt đi, Tưởng thiếu phu nhân khong tìm người khác giúp đỡ, nếu lúc này ngài đề xuất với cô ấy, cô ấy sẽ quay trở lại bên cạnh ngài.” Tưởng Viễn Chu đưa mắt nhìn về phía anh ta: “Dùng Phó Lưu Âm đổi lấy chuyện cô ấy trở về.”
“Đúng thế, tính tình của Tưởng thiếu phu nhân không bức làm sao được đây?”
Tưởng Viễn Chu đưa tay về phía bức màn, ngón tay kéo bức màn, anh biết Hứa Tình Thâm không thể nhìn thấy anh: “Tôi vẫn nói câu đó, tôi muốn biết di nhỏ vì sao bị hãm hại, tôi giúp Phó Lưu Âm có lẽ chuyện này sẽ như đá chìm xuống đáy biển. Còn chuyện Hứa Tình Thâm có quay trở về bên cạnh tôi hay không thì thuận theo tự nhiên đi.”
Giọng nói của anh cực kì bất đắc dĩ, lão Bạch nghe thế cũng không nói gì nhiều.
Hứa Tình Thâm đứng dưới lầu, đứng lâu chân cũng tê dại.
Lái xe ở bên cạnh thúc giục. “Tưởng thiếu phu nhân, ngài đừng đứng nữa. nếu Tưởng tiên sinh ở nhà ngài ấy sẽ không xuất hiện sao?”
Hứa Tình Thâm quay đùa, đúng vậy, trước nay chỉ cần cô cần anh, Tưởng Viễn Chu đều đứng ở đây, ít nhất hai năm qua xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng anh vẫn vậy. Mà hiện tại, anh không có ở đây, Hứa Tình Thâm cảm thấy hoàn toàn luống cuống, không biết phải làm gì.
Tưởng Viễn Chu xoay người, nhẫn tâm không nhìn bộ dáng của cô, sofa cách đó không xa Duệ Duê đang một mình chơi đùa, lão Bạch ngồi cạnh cửa sô, nhìn Hứa Tình Thâm chui vào trong xe, chỉ là chiếc xe vẫn không chịu rời đi.
Lâm Lâm không bao lâu sau thì tỉnh ngu, Hứa Tình Thâm ôm bé xuống xe, cô đi đến chô bảo tiêu: “Các người có thẻ giúp tôi liên lạc với anh ta sao?”
“Chuyện của Tưởng tiên sinh trước nay vẫn luôn bí mật không ai biết được.”
Hứa Tình Thâm thở ra một hơi, không có sức lực.
Phó Lưu Âm bị người kéo xuống xe, trong đầu ong lên, mấy người thô kệch đó đều có thân thể cường tráng, cô đi theo không kịp bọn họ, bị đẩy vào trong nhà liền bước đi lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã.
Đây là một gian phòng bỏ đi, trước kia có lẽ làm nghệ thuật gốm sứ, trong phòng thu dọn sạch sẽ, mấy ngọn đèn trên đầu, cửa vừa mở ra ngọn đèn không nhịn được mà lắc lư. Phó Lưu Âm nghiêm túc nhìn quanh, nghe tiếng người mở miệng: “Mục tiên sinh.”
Cô thất kinh đưa mắt nhìn qua, thấy một người đàn ông cao lớn đi đến, phía sau có người đóng cửa.
Phó Lưu Âm nhìn, cửa trong phòng này chỉ có một, mà bên ngoài còn có người thủ sẵn, căn bản không chạy thoát được, một chút công phu khoa chân múa tay của cô còn chưa đánh lại được người khác.
Cô làm như sợ hãi nhìn về phía Mục Thành Quân, “Các người là ai? Vì sao muốn bắt tôi tới chỗ này?”
Mục Thành Quân nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, ánh mắt càn rỡ như mang theo đao cắt quần áo trên người cô.
“Phó Kình Sênh, cô quen chứ?”
Phó Lưu Âm nuốt nước miếng, quả nhiên chuyện có liên quan tới anh trai, cô gật đầu: “Nhưng chuyện của anh ấy tôi không hề biết, thật sự, hỏi cảnh sát sẽ biết rõ.”
Mục Thành Quân nhìn thấy ánh mắt cô đang trốn tránh, con ngươi trắng đen linh động, màu da trắng nõn, diện mạo này anh thích, anh bước lên hai bước: “Cô là em gái của anh ta, chuyện của anh ta, cô không biết rõ?”
Giọng nói Phó Lưu Âm mềm mại, lắc đầu: “Tôi thật sự không biết, cầu xin anh thả tôi có được không?”
Mục Thành Quân cười lạnh: “Không dễ để mang cô tới đây,thả cô đi? Cô đang đùa giỡn cái gì?”
“Anh trai tôi cũng bi bắt rồi, các anh có bắt tôi cũng vô dung, lại nói cảnh sát đã lục soát nơi có thể soát rồi.”
“Hiện tại không phải anh trai cô chưa nhận tội sao?”
Trong mắt Phó Lưu Âm lộ ra sự đề phòng: “Anh muốn làm cái gì?”
“Anh trai cô để ý nhất có lẽ là cô đúng không?”
Phó Lưu Âm lui về sau, Mục Thành Quân ép về phía trước, khóe miệng như cười như không, ánh mắt nheo lại, làm cho người khác sợ hại.
“Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu không nghiêm túc cấu kết làm bậy, tôi đoán anh trai cô không để ý nhiều tới cô ta, ngay cả đứa con gái kia căn bản không phải của anh ta, cho nên hienj tại có quan hệ duy nhất với anh ta cũng chỉ còn có cô.”
Phó Lưu Âm lùi từng bước: “Anh đừng tới đây, anh trai tôi có thù oán gì với anh?”
“Thù oán gì?” Mục Thành Quân bị người động vào chỗ đau, sắc mặt nhăn nhó: “Đủ để muốn mạng nhỏ của anh ta.”
Phó Lưu Âm lui đến tường, không có nơi nào để trốn, cô lắc đầu, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi, “Không cần, thả tôi đi đi, thả tôi đi đi.”
Mục Thành Quân bức đến trước mặt cô, tay mạnh mẽ cầm lấy tay cô, “Cô ngoan ngoãn phối hợp với tôi, nói không chừng ngày mai có thể thả cô.”
“Thật vậy sao?”
Cánh tay Mục Thành Quân vung lên, hai người đàn ông cao lớn ở phía sau chế trụ bả vai Phó Lưu Âm, không nói câu nào bắt đầu xé rách quần áo trên người cô.
Phó Lưu Âm sợ hãi, cô nắm quả đấm nhưng hai người này làm bảo tiêu, cô lấy công phu ngay từ đầu đã không phải là đối thủ của bọn họ, Phó Lưu Âm không dám lộ ra, chỉ có thể liều mạng vùng vẫy, “Buông ra, cứu mạng, cứu mạng…”
Mục Thành Quân ở bên cạnh xem náo nhiệt, một người khác cầm điện thoại ghi hình Phó Lưu Âm.
Tiếng kêu thê lương của cô gái thảm thiết bị ghi vào, tay người đàn ông xé quần áo cô, hai tay ra sức, áo trong của cô cũng bị xé nát, áo ngực màu hồng phấn lộ ra dây lưng.
Hai tay Phó Lưu Âm ôm lấy ngực, thét chói tai lắc đầu: “Không cần, buông ra.”
Khuôn mặt cô đỏ bừng, tóc tai hỗn loạn, đôi mắt ngấn nước, Mục Thành Quân nhìn bộ dạng này của cô bỗng nhiên cảm thấy cô gại vô cùng gợi cảm, anh ta nghe tiếng kêu xé họng của cô, trong cơ thể hưng phấn kêu gào, trong cổ Mục Thành Quân nuốt mấy lần.
Phó Lưu Âm gào khóc xin tha, “Buông tha cho tôi đi, buông ra.”
“Đúng vậy, ra sức kêu đi, càng lớn càng tốt.”
Phó Lưu Âm nghe vậy đột nhiên ngừng khóc, người đàn ông xé rách dây áo ngực của cô, cô ôm ngực, nhưng lực đạo của cô không nhanh bằng bọn họ, áo ngực màu hồng phấn bị kéo ra ngoài, Mục Thành Quân nhìn thấy hô một tiếng: “Dừng tay.”
Hai người đàn ông nhanh chóng ngừng lại, thở hồng hộc đứng lên.
Lão Bạch cũng nhìn thấy: “Tưởng tiên sinh, nhất định lái xe đã nói với cô ấy chuyện tôi và ngài không ở đây, làm sao cô ấy còn tới Cửu Long Thương đây?”
“Bởi vì hiện tại cô ấy không làm được gì, trở về lo lắng không làm được gì không bằng gửi gắm tới người bên cạnh.”
Lão Bạch nhìn chằm chằm vào bóng dáng bên dưới, “Tưởng tiên sinh, Phó Lưu Âm bị bắt đi, Tưởng thiếu phu nhân khong tìm người khác giúp đỡ, nếu lúc này ngài đề xuất với cô ấy, cô ấy sẽ quay trở lại bên cạnh ngài.” Tưởng Viễn Chu đưa mắt nhìn về phía anh ta: “Dùng Phó Lưu Âm đổi lấy chuyện cô ấy trở về.”
“Đúng thế, tính tình của Tưởng thiếu phu nhân không bức làm sao được đây?”
Tưởng Viễn Chu đưa tay về phía bức màn, ngón tay kéo bức màn, anh biết Hứa Tình Thâm không thể nhìn thấy anh: “Tôi vẫn nói câu đó, tôi muốn biết di nhỏ vì sao bị hãm hại, tôi giúp Phó Lưu Âm có lẽ chuyện này sẽ như đá chìm xuống đáy biển. Còn chuyện Hứa Tình Thâm có quay trở về bên cạnh tôi hay không thì thuận theo tự nhiên đi.”
Giọng nói của anh cực kì bất đắc dĩ, lão Bạch nghe thế cũng không nói gì nhiều.
Hứa Tình Thâm đứng dưới lầu, đứng lâu chân cũng tê dại.
Lái xe ở bên cạnh thúc giục. “Tưởng thiếu phu nhân, ngài đừng đứng nữa. nếu Tưởng tiên sinh ở nhà ngài ấy sẽ không xuất hiện sao?”
Hứa Tình Thâm quay đùa, đúng vậy, trước nay chỉ cần cô cần anh, Tưởng Viễn Chu đều đứng ở đây, ít nhất hai năm qua xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng anh vẫn vậy. Mà hiện tại, anh không có ở đây, Hứa Tình Thâm cảm thấy hoàn toàn luống cuống, không biết phải làm gì.
Tưởng Viễn Chu xoay người, nhẫn tâm không nhìn bộ dáng của cô, sofa cách đó không xa Duệ Duê đang một mình chơi đùa, lão Bạch ngồi cạnh cửa sô, nhìn Hứa Tình Thâm chui vào trong xe, chỉ là chiếc xe vẫn không chịu rời đi.
Lâm Lâm không bao lâu sau thì tỉnh ngu, Hứa Tình Thâm ôm bé xuống xe, cô đi đến chô bảo tiêu: “Các người có thẻ giúp tôi liên lạc với anh ta sao?”
“Chuyện của Tưởng tiên sinh trước nay vẫn luôn bí mật không ai biết được.”
Hứa Tình Thâm thở ra một hơi, không có sức lực.
Phó Lưu Âm bị người kéo xuống xe, trong đầu ong lên, mấy người thô kệch đó đều có thân thể cường tráng, cô đi theo không kịp bọn họ, bị đẩy vào trong nhà liền bước đi lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã.
Đây là một gian phòng bỏ đi, trước kia có lẽ làm nghệ thuật gốm sứ, trong phòng thu dọn sạch sẽ, mấy ngọn đèn trên đầu, cửa vừa mở ra ngọn đèn không nhịn được mà lắc lư. Phó Lưu Âm nghiêm túc nhìn quanh, nghe tiếng người mở miệng: “Mục tiên sinh.”
Cô thất kinh đưa mắt nhìn qua, thấy một người đàn ông cao lớn đi đến, phía sau có người đóng cửa.
Phó Lưu Âm nhìn, cửa trong phòng này chỉ có một, mà bên ngoài còn có người thủ sẵn, căn bản không chạy thoát được, một chút công phu khoa chân múa tay của cô còn chưa đánh lại được người khác.
Cô làm như sợ hãi nhìn về phía Mục Thành Quân, “Các người là ai? Vì sao muốn bắt tôi tới chỗ này?”
Mục Thành Quân nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, ánh mắt càn rỡ như mang theo đao cắt quần áo trên người cô.
“Phó Kình Sênh, cô quen chứ?”
Phó Lưu Âm nuốt nước miếng, quả nhiên chuyện có liên quan tới anh trai, cô gật đầu: “Nhưng chuyện của anh ấy tôi không hề biết, thật sự, hỏi cảnh sát sẽ biết rõ.”
Mục Thành Quân nhìn thấy ánh mắt cô đang trốn tránh, con ngươi trắng đen linh động, màu da trắng nõn, diện mạo này anh thích, anh bước lên hai bước: “Cô là em gái của anh ta, chuyện của anh ta, cô không biết rõ?”
Giọng nói Phó Lưu Âm mềm mại, lắc đầu: “Tôi thật sự không biết, cầu xin anh thả tôi có được không?”
Mục Thành Quân cười lạnh: “Không dễ để mang cô tới đây,thả cô đi? Cô đang đùa giỡn cái gì?”
“Anh trai tôi cũng bi bắt rồi, các anh có bắt tôi cũng vô dung, lại nói cảnh sát đã lục soát nơi có thể soát rồi.”
“Hiện tại không phải anh trai cô chưa nhận tội sao?”
Trong mắt Phó Lưu Âm lộ ra sự đề phòng: “Anh muốn làm cái gì?”
“Anh trai cô để ý nhất có lẽ là cô đúng không?”
Phó Lưu Âm lui về sau, Mục Thành Quân ép về phía trước, khóe miệng như cười như không, ánh mắt nheo lại, làm cho người khác sợ hại.
“Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu không nghiêm túc cấu kết làm bậy, tôi đoán anh trai cô không để ý nhiều tới cô ta, ngay cả đứa con gái kia căn bản không phải của anh ta, cho nên hienj tại có quan hệ duy nhất với anh ta cũng chỉ còn có cô.”
Phó Lưu Âm lùi từng bước: “Anh đừng tới đây, anh trai tôi có thù oán gì với anh?”
“Thù oán gì?” Mục Thành Quân bị người động vào chỗ đau, sắc mặt nhăn nhó: “Đủ để muốn mạng nhỏ của anh ta.”
Phó Lưu Âm lui đến tường, không có nơi nào để trốn, cô lắc đầu, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi, “Không cần, thả tôi đi đi, thả tôi đi đi.”
Mục Thành Quân bức đến trước mặt cô, tay mạnh mẽ cầm lấy tay cô, “Cô ngoan ngoãn phối hợp với tôi, nói không chừng ngày mai có thể thả cô.”
“Thật vậy sao?”
Cánh tay Mục Thành Quân vung lên, hai người đàn ông cao lớn ở phía sau chế trụ bả vai Phó Lưu Âm, không nói câu nào bắt đầu xé rách quần áo trên người cô.
Phó Lưu Âm sợ hãi, cô nắm quả đấm nhưng hai người này làm bảo tiêu, cô lấy công phu ngay từ đầu đã không phải là đối thủ của bọn họ, Phó Lưu Âm không dám lộ ra, chỉ có thể liều mạng vùng vẫy, “Buông ra, cứu mạng, cứu mạng…”
Mục Thành Quân ở bên cạnh xem náo nhiệt, một người khác cầm điện thoại ghi hình Phó Lưu Âm.
Tiếng kêu thê lương của cô gái thảm thiết bị ghi vào, tay người đàn ông xé quần áo cô, hai tay ra sức, áo trong của cô cũng bị xé nát, áo ngực màu hồng phấn lộ ra dây lưng.
Hai tay Phó Lưu Âm ôm lấy ngực, thét chói tai lắc đầu: “Không cần, buông ra.”
Khuôn mặt cô đỏ bừng, tóc tai hỗn loạn, đôi mắt ngấn nước, Mục Thành Quân nhìn bộ dạng này của cô bỗng nhiên cảm thấy cô gại vô cùng gợi cảm, anh ta nghe tiếng kêu xé họng của cô, trong cơ thể hưng phấn kêu gào, trong cổ Mục Thành Quân nuốt mấy lần.
Phó Lưu Âm gào khóc xin tha, “Buông tha cho tôi đi, buông ra.”
“Đúng vậy, ra sức kêu đi, càng lớn càng tốt.”
Phó Lưu Âm nghe vậy đột nhiên ngừng khóc, người đàn ông xé rách dây áo ngực của cô, cô ôm ngực, nhưng lực đạo của cô không nhanh bằng bọn họ, áo ngực màu hồng phấn bị kéo ra ngoài, Mục Thành Quân nhìn thấy hô một tiếng: “Dừng tay.”
Hai người đàn ông nhanh chóng ngừng lại, thở hồng hộc đứng lên.
/475
|