Bàn tay Hứa Tình Thâm chạm vào mặt kính thủy tinh, không nói một lời, Tưởng Viễn Chu cúi đầu nhìn cô, cô cảm giác được ánh mắt của anh, ngẩng đầu lại thấy vết sẹo nơi cổ Tưởng Viễn Chu.
Phó Kình Sênh thu hồi tầm mắt, “Tất cả chứng cứ đều ở trong máy tính của tôi.”
“Máy tính?”
“Đúng, là bản ghi chép các người lấy.”
“Nhưng nhân viên kỹ thuật của chúng tôi đã kiểm tra, không phát hiện điều gì.”
Khóe miệng Phó Kình Sênh nhếch lên một vòng cung: “Ừ, ngoài trừ tôi ra tất cả mọi người đều không biết chúng bị giấu ở đâu.”
“Đừng thừa nước đục thả câu, nói mau.”
“Trong máy tính của tôi có một ổ chứa ảnh của con gái tôi.”
“Sau đó?”’
“Trong đó có đánh dãy số 1234.”
Những ảnh này cảnh sát cũng đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì. “Đúng.”
“Bên trong một ổ có một tệp mở vào cái gì cũng không có.”
Ừ.
“Trong đó có một tệp màu đỏ thẫm có đúng không?”
Cảnh sát không thể tưởng tượng, Phó Kình Sênh điều chỉnh dáng ngồi, tiếp tục nói: “Trong ngăn kéo của tôi có sơn móng tay, cũng bị các người mang đến sao?”
Ừ.
Mỗi lọ đều được kiểm tra tỉ mỉ, không có thu hoạch gì.
Môi mỏng của Phó Kình Sênh khẽ mở, lúc này mới lộ tin tức quan trọng ra: “Trong bức ảnh số 2 tôi nhớ màu sắc là màu vỏ quýt, sơn móng tay có màu quả quýt và màu sáng, các người rát khó phân biệt. 2 màu đối ứng nhau , dưới đáy lọ sơn móng tay cũng có kí hiệu, SY – 201, đó là mật mã. Các người dùng nó để phá khóa ảnh chụp con gái tôi, mỗi một tấm đều đại biểu một bố cục.”
Chiếc bút của cánh sát rơi xuống bàn: “Trách không được có nhiều sơn móng tay như vậy , thì ra là ý này.”
“Tôi không hề sợ các anh điều tra được, sơn móng tay có màu sắc gần giống nhau, hầu như dùng mắt thường không thể nào phân biệt, một khi sai mật mã thì tài liệu sẽ tự động tiêu hủy.”
“Làm sao chúng tôi biết có phải anh đang nói dối hay không? Nhỡ may anh cố ý muốn thiêu hủy tài liệu này thì sao?”
Phó Kình Sênh tựa vào ghế, cười lạnh: “Tôi đã nhận tội thì không muốn dùng em gái để mạo hiểm, dù tôi có chết cũng không nhận tội thì sau này cũng không có ngày tốt đẹp gì, đã như vậy không bằng nói rõ ràng để em gái tôi nhanh chóng được cứu.”
“Được.” Cảnh sát phụ trách thẩm vấn đứng dậy, bước nhanh ra cửa, để người ta mang máy tính và sơn móng tay lấy toàn bộ đến. Hứa Tình Thâm ở bên ngoài nhìn, trong lòng vững chặt từ từ bị tan ra, Phó Kình Sênh nhận tội hơn nữa còn nói rõ ràng như vậy, Tưởng Viễn Chu gặp phải chuyện gì anh ta cũng không bỏng qua còn nói gì nữa đây?
Hứa Tình Thâm tỉnh táo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trước. Cảnh sát bày đồ lên bàn, mở máy tính, Hứa Tình Thâm nhìn thấy từng lọ sơn móng tay được bày lên bàn gọn gang.
Cô thấy lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, bọn họ dựa theo lời Phó Kình Sênh thực hiện, nhanh chóng giải mã được tài liệu.
Anh ta nói không sai, cũng không hề nói dối.
Tất cả tài liệu được giải mã, Phó Kình Sênh sốt ruột nói: “Em gái tôi vô tội, con bé không biết cái gì, hy vọng các người có thể bảo vệ tốt cho con bé. Còn có… vợ và con gái tôi, bọn họ không biết gì. Tôi hy vọng cảnh sát thay tôi giấu bọn họ, chỉ nói tôi nhận tội là được, tôi không muốn họ hận tôi.”
“Hận? Chẳng lẽ anh làm ra những chuyện này còn liên lụy tới họ?”
Phó Kình Sênh không nói gì, cảnh sát thu hồi tất cả mọi thứ trên bàn.
Tưởng Viễn Chu nâng chân, Hứa Tình Thâm đi theo.
Phó Kình Sênh mở miệng, cảnh sát tất nhiên vui vẻ không thôi, nhưng trong lòng Tưởng Viễn Chu nóng như lửa đốt, bước đi rất nhanh, thậm chí bỏ rơi cả lão Bạch và Hứa Tình Thâm.
“Bên trong mấy tài liệu này có liên quan tới dì nhỏ của tôi không?’
Cảnh sát thả máy tính lên bàn làm việc: “Có.”
Hứa Tình Thâm mới đến phía sau người Tưởng Viễn Chu nghe được câu đó, trong lòng càng lạnh hơn.
“Lúc giải mã tôi đã chú ý tới.” Cảnh sát mở một tài liệu ra, bên trong ghi chép, anh - ta kéo xuống phía dưới, Hứa Tình Thâm thấy được không ít ảnh chụp, có Tưởng Tùy Vân, Tưởng Viễn Chu, còn có Đổng cục trưởng bị Tưởng Viễn Chu đánh, còn có Phương Thịnh… Thậm chí còn có Tưởng Đông Đình, lão Bạch, còn có cả Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm không rét mà run, cảnh sát chỉ vào ảnh chụp, “Anh ta bày ra bố cục này thì sẽ hiểu rõ tất cả những người bên cạnh Tưởng tiểu thư.”
Sắc mặt tưởng Viễn Chu xanh mét, “Cho tôi nhìn tài liệu.”
Phương cảnh sát ngồi xuống, đưa tài liệu mở ra, Phó Kình Sênh ghi rõ tường tận, cụ thể ngày tháng, anh ta chuẩn bị gì đều ghi rõ.”
Mà tất cả tài liệu có viết người mẫu chốt: Hứa Tình Thâm.
Phía dưới ghi rõ một dòng chữ vì sao Tưởng Tùy Vân chết.
Ánh mắt Hứa Tình Thâm nhìn vào, thấy rõ dòng chữ: Chia rẽ Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm, để cho bọn họ mãi mãi không có khả năng tái hợp.
Tưởng Viễn Chu đứng thẳng người, tầm mắt nhìn vào dòng chữ, đúng vây, vì muốn chia rả anh và Hứa Tình Thâm cho nên… lòng vòng lớn như vậy kết cục, mục đích cuối cùng là bốn chữ vĩnh viễn không tái hợp.
Tưởng Viễn Chu giơ tay lên xoa mắt, đáp án này không có chút nào làm cho anh cảm thấy bất ngờ, nhưng dòng chữ nhỏ lại dễ dàng giết chết gì nhỏ của anh, anh không thể nào tiếp nhận được.
Hứa Tình Thâm đứng bên cạnh, đôi mắt đỏ lên, chóp mũi chua xót, khó chịu, tất cả thì ra cô là nhân vật mấu chốt.
Tất cả không phải vì để cô rời xa người đàn ông này hay sao?
Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm, nhìn đến chữ người ủy thác: Lăng Thận.
Thật ra biết chân tướng dù muộn nhưng so với kết quả Tưởng Viễn Chu điều tra không khác nhau là mấy, anh hoài nghi người nhà họ Lăng, nhưng không có chứng cớ, tầm mắt Tưởng Viễn Chu thấy được ngày tháng được ghi lại.
Nếu đã muốn hoàn thành bố cục này thì Đổng cục trưởng cũng là nhân vật mấu chốt, ngón tay Tưởng Viễn Chu nâng lên chỉ vào chỗ đó.
Hứa Tình Thâm nhìn lại, nhìn Phó Kình Sênh viết làm sao an bài người bố trí ở quán rượu.
Mấu chốt ở chỗ Hứa Tình Thâm nhìn đến hàng chữ Phó Kình Sênh viết: Tay cô ấy rất đẹp, dài nhỏ, trắng nõn, tôi không nhịn được mà vì cô tô lên móng tay hồng hồng.
Hứa Tình Thâm nắm chặt tay, sự kiện đêm đó đều quỷ dị, đều bắt đầu từ Phó Kình Sênh, cũng là do anh ta làm cho quần áo của cô không chỉnh tề, làm cho Tưởng Viễn Chu không nói hai lời đánh Đổng cục trưởng.
Hứa Tình Thâm lắc đầu, cô không thể tin được lại cảm thấy tâm tư của Phó Kình Sênh đủ sâu. Mỗi chỗ đều không sai, mà anh ta nhọc lòng vậy chỉ vì muốn chọc giận Tưởng Viễn Chu, để cho anh động thủ, làm cho Đổng cục trưởng vì anh ta làm tất cả.
Người như vậy, anh ta có bao nhiêu đáng sợ đây?
“Hiển nhiên, lúc trước Tưởng tiểu thư chết đã bị đút thuốc, mà đầu sỏ gây nên là Lăng Thận và Phó Kình Sênh.”
Bên trong tài liệu không nói một chữ đến Lăng Thì Ngâm, lúc đó Lăng Thận dùng danh nghĩa của mình tìm được Phó Kình Sênh, anh ta không muốn Lăng Thì Ngâm bị liên lụy vào đó, cho nên không hề nhắc qua em gái.
Tưởng Viễn Chu cắn chặt răng, sau đó mở miệng hỏi, “Về Hứa Tình Thâm, còn có chuyện gì nữa không?”
“Còn có nhưng chưa nhìn kỹ.”
“Lúc dì nhỏ gặp chuyện không may, anh lật xem.”
“Được.”
Phó Kình Sênh thu hồi tầm mắt, “Tất cả chứng cứ đều ở trong máy tính của tôi.”
“Máy tính?”
“Đúng, là bản ghi chép các người lấy.”
“Nhưng nhân viên kỹ thuật của chúng tôi đã kiểm tra, không phát hiện điều gì.”
Khóe miệng Phó Kình Sênh nhếch lên một vòng cung: “Ừ, ngoài trừ tôi ra tất cả mọi người đều không biết chúng bị giấu ở đâu.”
“Đừng thừa nước đục thả câu, nói mau.”
“Trong máy tính của tôi có một ổ chứa ảnh của con gái tôi.”
“Sau đó?”’
“Trong đó có đánh dãy số 1234.”
Những ảnh này cảnh sát cũng đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì. “Đúng.”
“Bên trong một ổ có một tệp mở vào cái gì cũng không có.”
Ừ.
“Trong đó có một tệp màu đỏ thẫm có đúng không?”
Cảnh sát không thể tưởng tượng, Phó Kình Sênh điều chỉnh dáng ngồi, tiếp tục nói: “Trong ngăn kéo của tôi có sơn móng tay, cũng bị các người mang đến sao?”
Ừ.
Mỗi lọ đều được kiểm tra tỉ mỉ, không có thu hoạch gì.
Môi mỏng của Phó Kình Sênh khẽ mở, lúc này mới lộ tin tức quan trọng ra: “Trong bức ảnh số 2 tôi nhớ màu sắc là màu vỏ quýt, sơn móng tay có màu quả quýt và màu sáng, các người rát khó phân biệt. 2 màu đối ứng nhau , dưới đáy lọ sơn móng tay cũng có kí hiệu, SY – 201, đó là mật mã. Các người dùng nó để phá khóa ảnh chụp con gái tôi, mỗi một tấm đều đại biểu một bố cục.”
Chiếc bút của cánh sát rơi xuống bàn: “Trách không được có nhiều sơn móng tay như vậy , thì ra là ý này.”
“Tôi không hề sợ các anh điều tra được, sơn móng tay có màu sắc gần giống nhau, hầu như dùng mắt thường không thể nào phân biệt, một khi sai mật mã thì tài liệu sẽ tự động tiêu hủy.”
“Làm sao chúng tôi biết có phải anh đang nói dối hay không? Nhỡ may anh cố ý muốn thiêu hủy tài liệu này thì sao?”
Phó Kình Sênh tựa vào ghế, cười lạnh: “Tôi đã nhận tội thì không muốn dùng em gái để mạo hiểm, dù tôi có chết cũng không nhận tội thì sau này cũng không có ngày tốt đẹp gì, đã như vậy không bằng nói rõ ràng để em gái tôi nhanh chóng được cứu.”
“Được.” Cảnh sát phụ trách thẩm vấn đứng dậy, bước nhanh ra cửa, để người ta mang máy tính và sơn móng tay lấy toàn bộ đến. Hứa Tình Thâm ở bên ngoài nhìn, trong lòng vững chặt từ từ bị tan ra, Phó Kình Sênh nhận tội hơn nữa còn nói rõ ràng như vậy, Tưởng Viễn Chu gặp phải chuyện gì anh ta cũng không bỏng qua còn nói gì nữa đây?
Hứa Tình Thâm tỉnh táo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trước. Cảnh sát bày đồ lên bàn, mở máy tính, Hứa Tình Thâm nhìn thấy từng lọ sơn móng tay được bày lên bàn gọn gang.
Cô thấy lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, bọn họ dựa theo lời Phó Kình Sênh thực hiện, nhanh chóng giải mã được tài liệu.
Anh ta nói không sai, cũng không hề nói dối.
Tất cả tài liệu được giải mã, Phó Kình Sênh sốt ruột nói: “Em gái tôi vô tội, con bé không biết cái gì, hy vọng các người có thể bảo vệ tốt cho con bé. Còn có… vợ và con gái tôi, bọn họ không biết gì. Tôi hy vọng cảnh sát thay tôi giấu bọn họ, chỉ nói tôi nhận tội là được, tôi không muốn họ hận tôi.”
“Hận? Chẳng lẽ anh làm ra những chuyện này còn liên lụy tới họ?”
Phó Kình Sênh không nói gì, cảnh sát thu hồi tất cả mọi thứ trên bàn.
Tưởng Viễn Chu nâng chân, Hứa Tình Thâm đi theo.
Phó Kình Sênh mở miệng, cảnh sát tất nhiên vui vẻ không thôi, nhưng trong lòng Tưởng Viễn Chu nóng như lửa đốt, bước đi rất nhanh, thậm chí bỏ rơi cả lão Bạch và Hứa Tình Thâm.
“Bên trong mấy tài liệu này có liên quan tới dì nhỏ của tôi không?’
Cảnh sát thả máy tính lên bàn làm việc: “Có.”
Hứa Tình Thâm mới đến phía sau người Tưởng Viễn Chu nghe được câu đó, trong lòng càng lạnh hơn.
“Lúc giải mã tôi đã chú ý tới.” Cảnh sát mở một tài liệu ra, bên trong ghi chép, anh - ta kéo xuống phía dưới, Hứa Tình Thâm thấy được không ít ảnh chụp, có Tưởng Tùy Vân, Tưởng Viễn Chu, còn có Đổng cục trưởng bị Tưởng Viễn Chu đánh, còn có Phương Thịnh… Thậm chí còn có Tưởng Đông Đình, lão Bạch, còn có cả Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm không rét mà run, cảnh sát chỉ vào ảnh chụp, “Anh ta bày ra bố cục này thì sẽ hiểu rõ tất cả những người bên cạnh Tưởng tiểu thư.”
Sắc mặt tưởng Viễn Chu xanh mét, “Cho tôi nhìn tài liệu.”
Phương cảnh sát ngồi xuống, đưa tài liệu mở ra, Phó Kình Sênh ghi rõ tường tận, cụ thể ngày tháng, anh ta chuẩn bị gì đều ghi rõ.”
Mà tất cả tài liệu có viết người mẫu chốt: Hứa Tình Thâm.
Phía dưới ghi rõ một dòng chữ vì sao Tưởng Tùy Vân chết.
Ánh mắt Hứa Tình Thâm nhìn vào, thấy rõ dòng chữ: Chia rẽ Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm, để cho bọn họ mãi mãi không có khả năng tái hợp.
Tưởng Viễn Chu đứng thẳng người, tầm mắt nhìn vào dòng chữ, đúng vây, vì muốn chia rả anh và Hứa Tình Thâm cho nên… lòng vòng lớn như vậy kết cục, mục đích cuối cùng là bốn chữ vĩnh viễn không tái hợp.
Tưởng Viễn Chu giơ tay lên xoa mắt, đáp án này không có chút nào làm cho anh cảm thấy bất ngờ, nhưng dòng chữ nhỏ lại dễ dàng giết chết gì nhỏ của anh, anh không thể nào tiếp nhận được.
Hứa Tình Thâm đứng bên cạnh, đôi mắt đỏ lên, chóp mũi chua xót, khó chịu, tất cả thì ra cô là nhân vật mấu chốt.
Tất cả không phải vì để cô rời xa người đàn ông này hay sao?
Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm, nhìn đến chữ người ủy thác: Lăng Thận.
Thật ra biết chân tướng dù muộn nhưng so với kết quả Tưởng Viễn Chu điều tra không khác nhau là mấy, anh hoài nghi người nhà họ Lăng, nhưng không có chứng cớ, tầm mắt Tưởng Viễn Chu thấy được ngày tháng được ghi lại.
Nếu đã muốn hoàn thành bố cục này thì Đổng cục trưởng cũng là nhân vật mấu chốt, ngón tay Tưởng Viễn Chu nâng lên chỉ vào chỗ đó.
Hứa Tình Thâm nhìn lại, nhìn Phó Kình Sênh viết làm sao an bài người bố trí ở quán rượu.
Mấu chốt ở chỗ Hứa Tình Thâm nhìn đến hàng chữ Phó Kình Sênh viết: Tay cô ấy rất đẹp, dài nhỏ, trắng nõn, tôi không nhịn được mà vì cô tô lên móng tay hồng hồng.
Hứa Tình Thâm nắm chặt tay, sự kiện đêm đó đều quỷ dị, đều bắt đầu từ Phó Kình Sênh, cũng là do anh ta làm cho quần áo của cô không chỉnh tề, làm cho Tưởng Viễn Chu không nói hai lời đánh Đổng cục trưởng.
Hứa Tình Thâm lắc đầu, cô không thể tin được lại cảm thấy tâm tư của Phó Kình Sênh đủ sâu. Mỗi chỗ đều không sai, mà anh ta nhọc lòng vậy chỉ vì muốn chọc giận Tưởng Viễn Chu, để cho anh động thủ, làm cho Đổng cục trưởng vì anh ta làm tất cả.
Người như vậy, anh ta có bao nhiêu đáng sợ đây?
“Hiển nhiên, lúc trước Tưởng tiểu thư chết đã bị đút thuốc, mà đầu sỏ gây nên là Lăng Thận và Phó Kình Sênh.”
Bên trong tài liệu không nói một chữ đến Lăng Thì Ngâm, lúc đó Lăng Thận dùng danh nghĩa của mình tìm được Phó Kình Sênh, anh ta không muốn Lăng Thì Ngâm bị liên lụy vào đó, cho nên không hề nhắc qua em gái.
Tưởng Viễn Chu cắn chặt răng, sau đó mở miệng hỏi, “Về Hứa Tình Thâm, còn có chuyện gì nữa không?”
“Còn có nhưng chưa nhìn kỹ.”
“Lúc dì nhỏ gặp chuyện không may, anh lật xem.”
“Được.”
/475
|