Hứa Tình Thâm nghe Tưởng Viễn Chu nói vậy cũng không mở miệng, cô không đồng ý nhưng cũng không cự tuyệt.
Bởi vì Tưởng Viễn Chu không phải là người sẽ hỏi ý kiến của cô.
Trên hành lang có người qua lại, hai tay Hứa Tình Thâm ở trước ngực anh đẩy ra: “Tôi không muốn ở lại đây.”
Tưởng Viễn Chu đặt cô xuống đất, anh đứng dậy, đưa tay cầm lấy tay cô: “Có thể đi sao?”
“Có thể.”
“Anh để cho lão Bạch đưa em trở về.”
“Anh…”
“Anh còn có chút việc, muốn đối mặt hỏi rõ Phó Kình Sênh.”
Hứa Tình Thâm đứng tại chỗ, Tưởng Viễn Chu hỏi cô: “Muốn đi cùng anh sao? Hiện tại em không muốn gặp thì sau này không còn cơ hội rồi.”
Ánh mắt Hứa Tình Thâm hết sức kiên định, sau đó lắc đầu.
“Lão Bạch.” Tưởng Viễn Chu nhìn người đàn ông phía sau: “Đưa cô ấy trở về.”
Vâng.
Hứa Tình Thâm theo lão Bạch đi ra ngoài, lên xe lái xe hỏi cô muốn đi đau, lão Bạch đứng trước cửa xe nói: “Bảo Lệ Cư thượng.”\
Bánh xe dần lăn, lão Bạch nghiêng người nhìn Hứa Tình Thâm, “Thật ra hai năm nay Tưởng tiên sinh đối với cái chết của Tưởng tiểu thư vẫn không thể quên được. Lần trước ở trung tâm thương mại chúng tôi đi láy sườn xám cho Tưởng tiểu thư, Tưởng tiểu thư có tới, sau này ngài cũng tới, trong hai năm qua Tưởng tiên sinh rất vất vả, người ngoài nhìn ngài ấy vẫn giống như trước đây nhưng ngài ấy ngay cả nhà họ Tưởng cũng không về, thường đi xã giao, nhưng một mình cô đơn cũng rất nhiều.”
Hứa Tình Thâm không nói gì, lão Bạch tiếp tục nói, “Sauk khi Phó Kình Sênh nhận tội, Bảo Lệ Cư thượng sẽ gặp nguy hiểm, đến lúc đó truyền thông sẽ buông tha không rời.”
“Tôi biết.” Hứa Tình Thâm nhìn lão Bạch, “Cho nên hiện tại ta về nhà thu thập này nọ.”
“Vậy ngài… sẽ đi đâu?”
Cánh môi Hứa Tình Thâm có chút cứng ngắc: “Lại nói sau.”
“Ngài không muốn trở lại bên cạnh Tưởng tiên sinh sao? Tốt xấu gì giữa các ngài còn có Duệ Duệ.”
Hứa Tình Thâm đưa tay che mắt, cô không muốn mở miệng lão Bạch cũng không muốn nói nữa.
Tưởng Viễn Chu đi theo cánh sát Phương vào phòng là lúc Phó Kình Sênh chưa bị mang đi, anh ta vẫn ngồi chỗ cũ, nghe được tiếng bước chân, liền đưa mắt lên nhìn.
Tưởng Viễn Chu ngồi đối diện anh ta, ánh mắt Phó Kình Sênh nhìn thẳng vào anh, sau đó nhếch môi cười: “Tin tức thật linh thông.”
Người đàn ông kiềm chế muốn hung hăng đánh anh ta một trận, tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm Phó Kình Sênh, trong mắt và khẩu khí lạnh lẽo: “Dì nhỏ của tao không thù không oán gì với mày, vì sao mày lại muốn tính mạng của bà?”
“Mày nói những lời này có ích gì?” Phó Kình Sênh dựa vào sau ghế, “Ta nhận tiền thay người ta làm việc, người muốn dì nhỏ mày chết là Lăng Thận, không phải tao.”
“Vậy còn Tình Thâm thì sao?”
Trong mắt Phó Kình Sênh ảm đạm, Tưởng Viễn Chu nhào người lên phía trước, giọng điệu bộc phát: “Mày hại cô ấy như vạy còn không biết xấu hổ mà sống cùng cô ấy? Mày và cô ấy sống chung dưới một mái nhà, mày không sợ một ngày nào đó mày bị lộ chân tướng sao?”
“Sợ, đương nhiên tao sợ. Lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Tình Thâm tao liền nhận ra cô ấy. Tao biết tao hại cô ấy như vậy cho nên muốn giữ cô ấy ở bên cạnh…”
Phó Kình Sênh chưa bao giờ có lòng tốt, càng không vì loại chuyện này mà cảm thấy áy náy, chỉ là lúc trước nhìn thấy Hứa Tình Thâm trong lòng sinh ra cảm giác muốn gần cô, “Xét đến cùng kết quả thành hại bại đều do mày. Tưởng Tùy Vân chết đi, mày và Hứa Tình Thâm nhất đao lưỡng đoạn, đây là thói quen của con người, nhưng nếu người sống chết không buông thì sau này cô ấy có khổ cực hay không?”
Tưởng Viễn Chu nghe trong tai là chuyện Phó Kình Sênh đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên người anh.
“Nếu lúc trước bọn tao không tách ra, có phải mày lại hại người khác hay không, kế tiếp sẽ là ai đây?”
“Cái này thì phải xem ý tứ người ủy thác rồi.”
“Phó Kình Sênh, mày xem mạng người là cái gì?”
Phó Kình Sênh cười lạnh, đáy mắt hiện lên hàn ý sâu hơn: “Mạng người? Tưởng Viễn Chu, mà không cần nói mình là người tốt, nhân tính là thế nào. Hiện tại em gái tao bị bắt đi, nếu không vì thế ai có thể bắt tao nhận tội? Âm Âm bị bắt đi, nhất định Tình Thâm sẽ đến tìm mày, ở Đông Thành này có người mày không tìm được sao? Hiện tại thì tốt rồi, giống như bọn mày mong muốn, chỉ là em gái tao từ đầu đến cuối không biết chuyện tao làm, con bé vô tội.”
“Nếu mày đã làm ra những chuyện này thì nên nghĩ đến cuối cùng sẽ có một ngày mày sẽ liên lụy tới người nhà.”
Phó Kình Sênh nhìn chằm chằm vào Tưởng Viễn Chu, “Không phải mày sẽ để cho Tình Thâm biết đấy chứ?”
“Cô ấy biết hết rồi.”
Phó Kình Sênh thở ra, cả người không thoải máu, giống như đã chết, ngay cả thở cũng quên, bọn họ đã biết có lẽ sẽ hận chết hắn đúng không?
“Cô ấy đâu?”
“Trở về rồi, cô ấy không muốn gặp mày.”
“Mày nói láo.”
“Trong lòng mày vẫn hy vọng cô ấy có thể tha thứ cho mày phải không?” Tưởng Viễn Chu nói đến đây càng thêm đau lòng cho Hứa Tình Thâm: “Cô ấy vì sao phải gặp mày? Mày lấy tư cách gì để gặp cô ấy?”
Hai tay Phó Kình Sênh đặt lên bàn, Tưởng Viễn Chu muốn kéo áo hắn, cảnh sát Phương ở bên cạnh ngăn lại: “Tưởng tiên sinh.”
Tưởng Viễn Chu nghiêng đầu sang chỗ khác, “Yên tâm đi, tôi không động thủ.”
Tầm mắt của anh rơi trên gương mặt Phó Kình Sênh: “Mày cho rằng mày còn có thể có kết cục tốt sao?”
Hai người gần nhau, bỗng nhiên Phó Kình Sênh cất tiếng cười to: “Tao không có kết cục tốt cũng là trong dự liệu của ta, Tưởng Viễn Chu, vậy còn mày thì sao? Để cho con trai ruột gọi con gái của kẻ thù là mẹ, trong lòng mày có cảm giác gì?”
Hai mắt Tưởng Viễn Chu nheo lại, càng lại gần anh ta hơn: “Nhưng tốt xấu gì con trai của tao còn ở bên cạnh tao.”
“Ha ha ha…” Phó Kình Sênh cười: “Đúng thế, mày nên cảm thấy may mắn, nên cảm thấy may mắn.”
Tưởng Viễn Chu ngồi nghiêm túc, gương mặt tiếp tục phẫn nộ hiện tại không thể phát tiết, bởi vì tên Phó Kình Sênh này không biết hắn làm sai chuyện gì.
Buông tay ra Phó Kình Sênh mở miệng: “Còn chuyện này mày nhất định muốn biết.”
Tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn qua, Phó Kình Sênh áp sát gần hơn: “Tao còn thay người khác bày một bố cục, nhưng tao không rõ lắm chuyện bên trong, bởi vị chuyện cuối cùng tao làm tao cũng không ghi chép lại. Đối phương ra giá, Tưởng Viễn Chu , mày đoán xem, bố cục tương lại có thể đổ lên người mày không?”
Tưởng Viễn Chu buông tay, đẩy mạnh anh ta ra, Phó Kình Sênh ngã ngồi lên ghết: “Hahhaha, mày liền chờ quả bom hẹn giờ này đi, nó lúc nào cũng có thê kích nổ, Tưởng Viễn Chu, mày thoát được một lần, hai lần, mày thoát được lần thứ ba, thứ tư sao?”
“Đúng là hết thuốc chữa.”
“Có lẽ mày nên cầu nguyện bố cục này không đổ lên người màu, mà đổ lên người khác…”
Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm vào Phó Kình Sênh, miệng hung dữ phun ra mấy chứ: “Mày nên chờ đê xuống địa ngục đi.”
“Không sao, tao đã chuẩn bị sẵn sang rồi.”
Người đàn ông đẩy ghế dựa, Phó Kình Sênh còn đang cười, cảnh sát Phương hướng ra cửa kêu: “Đến, mang người đi.”
Tưởng Viễn Chu mới bước được mấy bước, Hứa Tình Thâm không muốn gặp Phó Kình Sênh, ngoại trừ bản thân phẫn nộ ra hình như không có gì khác.
Bảo Lệ Cư Thượng.
Lão Bạch đi sau Hứa Tình Thâm bước vào, Lâm Lâm đang chơi cùng bảo mẫu, Hứa Tình Thâm lên lần, trong nhà có nhiều đồ đạc, cô phải nhanh chóng sắp xếp.
Đi vào phòng ngủ, Hứa Tình Thâm mở tủ quần áo, từ trong góc tường kéo một cái vali da.
Cái này cô vẫn thường mang theo, chuyển vào Cửu Long Thương, sau đó nhìn lão Bạch kéo nó về nhà họ Hứa, sau đó cô lại mang theo nó đến nhà Phó Kình Sênh, hiện tại…
Hứa Tình Thâm mở rương ra, chuẩn bị thu dọn quần áo.
Nhưng mà người ta nói chuyển là chuyển, nhiều đồ như vậy cô không biết bắt đầu từ đâu.
Hứa Tình Thâm ra ngoài, nghe tiếng di động vang lên.
Cô nhìn số biết là người nhà gọi đến. Hứa Tình Thâm nghĩ Tưởng Viễn Chu vừa mới nói, cô đoán nhất định mọi người trong nhà khuyên cô tới ở cùng Tưởng Viễn Chu.
Mà lúc này nhà họ Hứa, bên trong phòng khác có chuyển phát dến, trên bàn cơm chuyển đến một cái thùng.
Thùng bị mở ra, Hứa Vượng và Triệu Phương Hoa ở cùng một chỗ.
Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng nói của Hứa Tình Thâm :Alo.”
“Alo, Tinh fThâm.”
“Ba, có chuyện gì sao?”
“Phó… Phó Kình Sênh xảy ra chuyện gì sao?”
Hứa Tình Thâm đến bên cửa sổ: “Vang.”
“Vậy con định làm sao bây giờ?”
“Việc này người đừng quan tâm.”
“Tình Thâm, con.. con…”
Bởi vì Tưởng Viễn Chu không phải là người sẽ hỏi ý kiến của cô.
Trên hành lang có người qua lại, hai tay Hứa Tình Thâm ở trước ngực anh đẩy ra: “Tôi không muốn ở lại đây.”
Tưởng Viễn Chu đặt cô xuống đất, anh đứng dậy, đưa tay cầm lấy tay cô: “Có thể đi sao?”
“Có thể.”
“Anh để cho lão Bạch đưa em trở về.”
“Anh…”
“Anh còn có chút việc, muốn đối mặt hỏi rõ Phó Kình Sênh.”
Hứa Tình Thâm đứng tại chỗ, Tưởng Viễn Chu hỏi cô: “Muốn đi cùng anh sao? Hiện tại em không muốn gặp thì sau này không còn cơ hội rồi.”
Ánh mắt Hứa Tình Thâm hết sức kiên định, sau đó lắc đầu.
“Lão Bạch.” Tưởng Viễn Chu nhìn người đàn ông phía sau: “Đưa cô ấy trở về.”
Vâng.
Hứa Tình Thâm theo lão Bạch đi ra ngoài, lên xe lái xe hỏi cô muốn đi đau, lão Bạch đứng trước cửa xe nói: “Bảo Lệ Cư thượng.”\
Bánh xe dần lăn, lão Bạch nghiêng người nhìn Hứa Tình Thâm, “Thật ra hai năm nay Tưởng tiên sinh đối với cái chết của Tưởng tiểu thư vẫn không thể quên được. Lần trước ở trung tâm thương mại chúng tôi đi láy sườn xám cho Tưởng tiểu thư, Tưởng tiểu thư có tới, sau này ngài cũng tới, trong hai năm qua Tưởng tiên sinh rất vất vả, người ngoài nhìn ngài ấy vẫn giống như trước đây nhưng ngài ấy ngay cả nhà họ Tưởng cũng không về, thường đi xã giao, nhưng một mình cô đơn cũng rất nhiều.”
Hứa Tình Thâm không nói gì, lão Bạch tiếp tục nói, “Sauk khi Phó Kình Sênh nhận tội, Bảo Lệ Cư thượng sẽ gặp nguy hiểm, đến lúc đó truyền thông sẽ buông tha không rời.”
“Tôi biết.” Hứa Tình Thâm nhìn lão Bạch, “Cho nên hiện tại ta về nhà thu thập này nọ.”
“Vậy ngài… sẽ đi đâu?”
Cánh môi Hứa Tình Thâm có chút cứng ngắc: “Lại nói sau.”
“Ngài không muốn trở lại bên cạnh Tưởng tiên sinh sao? Tốt xấu gì giữa các ngài còn có Duệ Duệ.”
Hứa Tình Thâm đưa tay che mắt, cô không muốn mở miệng lão Bạch cũng không muốn nói nữa.
Tưởng Viễn Chu đi theo cánh sát Phương vào phòng là lúc Phó Kình Sênh chưa bị mang đi, anh ta vẫn ngồi chỗ cũ, nghe được tiếng bước chân, liền đưa mắt lên nhìn.
Tưởng Viễn Chu ngồi đối diện anh ta, ánh mắt Phó Kình Sênh nhìn thẳng vào anh, sau đó nhếch môi cười: “Tin tức thật linh thông.”
Người đàn ông kiềm chế muốn hung hăng đánh anh ta một trận, tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm Phó Kình Sênh, trong mắt và khẩu khí lạnh lẽo: “Dì nhỏ của tao không thù không oán gì với mày, vì sao mày lại muốn tính mạng của bà?”
“Mày nói những lời này có ích gì?” Phó Kình Sênh dựa vào sau ghế, “Ta nhận tiền thay người ta làm việc, người muốn dì nhỏ mày chết là Lăng Thận, không phải tao.”
“Vậy còn Tình Thâm thì sao?”
Trong mắt Phó Kình Sênh ảm đạm, Tưởng Viễn Chu nhào người lên phía trước, giọng điệu bộc phát: “Mày hại cô ấy như vạy còn không biết xấu hổ mà sống cùng cô ấy? Mày và cô ấy sống chung dưới một mái nhà, mày không sợ một ngày nào đó mày bị lộ chân tướng sao?”
“Sợ, đương nhiên tao sợ. Lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Tình Thâm tao liền nhận ra cô ấy. Tao biết tao hại cô ấy như vậy cho nên muốn giữ cô ấy ở bên cạnh…”
Phó Kình Sênh chưa bao giờ có lòng tốt, càng không vì loại chuyện này mà cảm thấy áy náy, chỉ là lúc trước nhìn thấy Hứa Tình Thâm trong lòng sinh ra cảm giác muốn gần cô, “Xét đến cùng kết quả thành hại bại đều do mày. Tưởng Tùy Vân chết đi, mày và Hứa Tình Thâm nhất đao lưỡng đoạn, đây là thói quen của con người, nhưng nếu người sống chết không buông thì sau này cô ấy có khổ cực hay không?”
Tưởng Viễn Chu nghe trong tai là chuyện Phó Kình Sênh đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên người anh.
“Nếu lúc trước bọn tao không tách ra, có phải mày lại hại người khác hay không, kế tiếp sẽ là ai đây?”
“Cái này thì phải xem ý tứ người ủy thác rồi.”
“Phó Kình Sênh, mày xem mạng người là cái gì?”
Phó Kình Sênh cười lạnh, đáy mắt hiện lên hàn ý sâu hơn: “Mạng người? Tưởng Viễn Chu, mà không cần nói mình là người tốt, nhân tính là thế nào. Hiện tại em gái tao bị bắt đi, nếu không vì thế ai có thể bắt tao nhận tội? Âm Âm bị bắt đi, nhất định Tình Thâm sẽ đến tìm mày, ở Đông Thành này có người mày không tìm được sao? Hiện tại thì tốt rồi, giống như bọn mày mong muốn, chỉ là em gái tao từ đầu đến cuối không biết chuyện tao làm, con bé vô tội.”
“Nếu mày đã làm ra những chuyện này thì nên nghĩ đến cuối cùng sẽ có một ngày mày sẽ liên lụy tới người nhà.”
Phó Kình Sênh nhìn chằm chằm vào Tưởng Viễn Chu, “Không phải mày sẽ để cho Tình Thâm biết đấy chứ?”
“Cô ấy biết hết rồi.”
Phó Kình Sênh thở ra, cả người không thoải máu, giống như đã chết, ngay cả thở cũng quên, bọn họ đã biết có lẽ sẽ hận chết hắn đúng không?
“Cô ấy đâu?”
“Trở về rồi, cô ấy không muốn gặp mày.”
“Mày nói láo.”
“Trong lòng mày vẫn hy vọng cô ấy có thể tha thứ cho mày phải không?” Tưởng Viễn Chu nói đến đây càng thêm đau lòng cho Hứa Tình Thâm: “Cô ấy vì sao phải gặp mày? Mày lấy tư cách gì để gặp cô ấy?”
Hai tay Phó Kình Sênh đặt lên bàn, Tưởng Viễn Chu muốn kéo áo hắn, cảnh sát Phương ở bên cạnh ngăn lại: “Tưởng tiên sinh.”
Tưởng Viễn Chu nghiêng đầu sang chỗ khác, “Yên tâm đi, tôi không động thủ.”
Tầm mắt của anh rơi trên gương mặt Phó Kình Sênh: “Mày cho rằng mày còn có thể có kết cục tốt sao?”
Hai người gần nhau, bỗng nhiên Phó Kình Sênh cất tiếng cười to: “Tao không có kết cục tốt cũng là trong dự liệu của ta, Tưởng Viễn Chu, vậy còn mày thì sao? Để cho con trai ruột gọi con gái của kẻ thù là mẹ, trong lòng mày có cảm giác gì?”
Hai mắt Tưởng Viễn Chu nheo lại, càng lại gần anh ta hơn: “Nhưng tốt xấu gì con trai của tao còn ở bên cạnh tao.”
“Ha ha ha…” Phó Kình Sênh cười: “Đúng thế, mày nên cảm thấy may mắn, nên cảm thấy may mắn.”
Tưởng Viễn Chu ngồi nghiêm túc, gương mặt tiếp tục phẫn nộ hiện tại không thể phát tiết, bởi vì tên Phó Kình Sênh này không biết hắn làm sai chuyện gì.
Buông tay ra Phó Kình Sênh mở miệng: “Còn chuyện này mày nhất định muốn biết.”
Tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn qua, Phó Kình Sênh áp sát gần hơn: “Tao còn thay người khác bày một bố cục, nhưng tao không rõ lắm chuyện bên trong, bởi vị chuyện cuối cùng tao làm tao cũng không ghi chép lại. Đối phương ra giá, Tưởng Viễn Chu , mày đoán xem, bố cục tương lại có thể đổ lên người mày không?”
Tưởng Viễn Chu buông tay, đẩy mạnh anh ta ra, Phó Kình Sênh ngã ngồi lên ghết: “Hahhaha, mày liền chờ quả bom hẹn giờ này đi, nó lúc nào cũng có thê kích nổ, Tưởng Viễn Chu, mày thoát được một lần, hai lần, mày thoát được lần thứ ba, thứ tư sao?”
“Đúng là hết thuốc chữa.”
“Có lẽ mày nên cầu nguyện bố cục này không đổ lên người màu, mà đổ lên người khác…”
Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm vào Phó Kình Sênh, miệng hung dữ phun ra mấy chứ: “Mày nên chờ đê xuống địa ngục đi.”
“Không sao, tao đã chuẩn bị sẵn sang rồi.”
Người đàn ông đẩy ghế dựa, Phó Kình Sênh còn đang cười, cảnh sát Phương hướng ra cửa kêu: “Đến, mang người đi.”
Tưởng Viễn Chu mới bước được mấy bước, Hứa Tình Thâm không muốn gặp Phó Kình Sênh, ngoại trừ bản thân phẫn nộ ra hình như không có gì khác.
Bảo Lệ Cư Thượng.
Lão Bạch đi sau Hứa Tình Thâm bước vào, Lâm Lâm đang chơi cùng bảo mẫu, Hứa Tình Thâm lên lần, trong nhà có nhiều đồ đạc, cô phải nhanh chóng sắp xếp.
Đi vào phòng ngủ, Hứa Tình Thâm mở tủ quần áo, từ trong góc tường kéo một cái vali da.
Cái này cô vẫn thường mang theo, chuyển vào Cửu Long Thương, sau đó nhìn lão Bạch kéo nó về nhà họ Hứa, sau đó cô lại mang theo nó đến nhà Phó Kình Sênh, hiện tại…
Hứa Tình Thâm mở rương ra, chuẩn bị thu dọn quần áo.
Nhưng mà người ta nói chuyển là chuyển, nhiều đồ như vậy cô không biết bắt đầu từ đâu.
Hứa Tình Thâm ra ngoài, nghe tiếng di động vang lên.
Cô nhìn số biết là người nhà gọi đến. Hứa Tình Thâm nghĩ Tưởng Viễn Chu vừa mới nói, cô đoán nhất định mọi người trong nhà khuyên cô tới ở cùng Tưởng Viễn Chu.
Mà lúc này nhà họ Hứa, bên trong phòng khác có chuyển phát dến, trên bàn cơm chuyển đến một cái thùng.
Thùng bị mở ra, Hứa Vượng và Triệu Phương Hoa ở cùng một chỗ.
Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng nói của Hứa Tình Thâm :Alo.”
“Alo, Tinh fThâm.”
“Ba, có chuyện gì sao?”
“Phó… Phó Kình Sênh xảy ra chuyện gì sao?”
Hứa Tình Thâm đến bên cửa sổ: “Vang.”
“Vậy con định làm sao bây giờ?”
“Việc này người đừng quan tâm.”
“Tình Thâm, con.. con…”
/475
|