Bệnh viện Tinh Cảng
Tưởng Viễn Chu đi đến cổng Tinh Cảng, lão Bạch tự mình xuống mở cửa xe.
Hai chân Hứa Tình Thâm chạm đất, đưa mắt nhìn bốn chữ bệnh viện Tinh Cảng, Tưởng Viễn Chu đi đến cạnh cô, một tay giữ chặt bàn tay cô, Hứa Tình Thâm đi theo người đàn ông đi vào trong.
Cô quá quen thuộc với nơi này, hơn nữa bệnh viện một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều như vậy, không có biến hóa gì lớn.
Tưởng Viễn Chu mang Hứa Tình Thâm đến một phòng làm việc, ở cửa tụ tập không ít người, có rất nhiều gương mặt cũ.
“Tưởng thiếu phu nhân.”
“Tưởng thiếu phu nhân.”
Đây là bệnh viện, Hứa Tình Thâm nghe tiếng gọi lớn như vậy, cực kì không tự nhiên, “Vẫn gọi tôi là bác sĩ Hứa đi, hoặc gọi tên cũng được.”
Tưởng Viễn Chu nắm chặt tay cô đi vào, lúc Hứa Tình Thâm đi tới cửa liền ra nhận ra, “Không phải là văn phòng trước đây của chủ nhiệm Chu sao?”
“Đúng thế, anh cho người ta bố trí lại lần nữa, em xem có thích không?”
“Cái này không hợp quy củ lắm.”
“Ba chữ Tưởng thiếu phu nhân chính là quy củ của Tinh Cảng.”
Hứa Tình Thâm nhìn một vòng xung quanh, nhìn thấy giá áo cách đó không xa treo một bộ áo dài trắng còn mới, Tưởng Viễn Chu lấy nó xuống, Hứa Tình Thâm nhận lấy nhưng người đàn ông không đặt nó vào tay cô.
Anh cởi áo khoác thay cô, sau đó phủ áo khoác ngoài cho cô.
Hứa Tình Thâm giơ cánh tay lên, Tưởng Viễn Chu cài cúc cho cô, “Chúc mừng em, bác sĩ Hứa.”
“Nhưng chỗ Tân Thụy bên kia…”
“Yên tâm đi, anh sẽ cho người qua đó từ chức.”
Hứa Tình Thâm cảm thấy có chút không ổn, “Vẫn là em tự mình đi thôi, dù sao đó cũng là công việc Mẫn tổng giới thiệu.”
“Không có gì.” Tưởng Viễn Chu cười nhẹ, “Chỗ Tân Thụy anh đã nói chuyện qua, dù sao lúc trước cũng đã cho anh mặt mũi rồi, cho nên…”
Hứa Tình Thâm vừa nghe liền hiểu, ngón tay cô miết nhẹ dòng chữ nhỏ trước ngực, khóe miệng nhếch lên.
“Anh vội thì đi đi, dù sao hôm nay em cũng không làm việc, có một số việc cần làm quen lại.”
“Được.” Tưởng Viễn Chu vòng người đi ra ngoài, nghĩ nghĩ lại đứng trước mặt Hứa Tình Thâm, “Buổi tối cùng anh trở về, anh mang em đi mua hai bộ quần áo.”
“Em có quần áo rồi.”
“Đêm nay có xã giao, có thể em sẽ không thích, thật sự không được thì…”
“Được.” Hứa Tình Thâm đồng ý, “Em về sớm một chút tiện đường làm tóc.”
“Làm hay không làm em đều xinh đẹp nhất.” Tưởng Viễn Chu nói xong tiến lên ôm lấy eo Hứa Tình Thâm, “Anh muốn về nhà sớm một chút cùng em và con.” Cái này có thể nói là cuộc sống đơn giản nhất phải không?
Cuộc sống của mỗi người, khi anh sắm vai một nhân vật của xã hội, ba chữ Tưởng tiên sinh cực kì quang mang, điểm này từ lúc Hứa Tình Thâm tiếp xúc với anh liền biết.
Lúc xế chiều, Tưởng Viễn Chu đón Hứa Tình Thâm rời khỏi bệnh viện, hai người đi đến một nơi chọn lễ phục.
“Buổi tối đi đâu? Dịp nào?”
“Trăm ngày của đứa bé.”
Hứa Tình Thâm đi tới giá quần áo, “Vậy thì không cần quá long trọng, càng không cần phải mặc lễ phục.”
Tưởng Viễn Chu cầm một chiếc sườn xám để trước người Hứa Tình Thâm, “Bộ này đẹp.”
“Được, vậy chọn bộ này đi.”
Người đàn ông nhìn cô, “Chính em nhìn xem có thích hay không?”
Hứa Tình Thâm cầm sườn xám trong tay, “Ánh mắt anh còn có thể tệ được sao?”
Người phục vụ mang cô vào phòng thay đồ, Tưởng Viễn Chu ở bên ngoài cười, cả người anh dựa vào tường, Hứa Tình Thâm làm cho anh cảm giác nhưng tạm thời không nói ra được. Anh biết hơn phân nửa vì bị anh và Tưởng Đông Đình bức không làm được gì nữa mới không thể không trở lại bên anh.
Từ đầu đến cuối Tưởng Đông Đình không thể xác định lòng cô đã trở lại hay chưa.
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu vừa động nhìn thấy Hứa Tình Thâm mặc sườn xám đi tới.
Sườn xám phong cách Trung quốc dài đến gối làm cho thân thể cô càng lộ ra càng thêm lung linh có sức sống. Đôi chân trắng long lanh, ánh mắt Tưởng Viễn Chu dời lên trên, Vòng lưng Hứa Tình Thâm nhỏ bằng nắm tay, anh cảm thấy hô hấp có chút hỗn độn, trên ngực cô được đính đầy hạt kim cương nhỏ, điểm chết người là một tay Hứa Tình Thâm đặt trước ngực, Tưởng Viễn Chu nhìn tay cô, “Làm sao vậy?”
Hứa Tình Thâm dời tay, người đàn ông hít vào, chỗ đó có một tạo hình giọt nước, tuy không lớn nhưng trước ngực Hứa Tình Thâm phập phồng, như vậy nhìn vào có thể thấy rãnh ngực như ẩn như hiện.
Tưởng Viễn Chu cảm thấy trong cơ thể có ngọn lửa thiêu đốt, “Đổi.”
Người phục vụ bên cạnh có chút khó hiểu, “Tưởng tiên sinh, bộ quần áo này giống như được may theo cơ thể này…”
“Đổi bộ khác.” Tưởng Viễn Chu cố ý.
“Nhưng dáng người Tưởng Viễn Chu chỉ sợ chỉ có một bộ này có thể vừa vặn.”
Tưởng Viễn Chu nghe xong nhíu mày, “Như thế nào? Dáng người cô ấy không phải tiêu chuẩn sao?”
“Không phải, không phải, ngài phải biết sườn xám có thể bày ra sự nữ tính, dáng người không khác là bao. Nhưng chỉ cầnl à người cũng rất ít khi hoàn mỹ, chúng tôi thiết kế dán vào cơ thể người phụ nữ, mà giống như Tưởng thiếu phu nhân… Có dáng người ma mỵ, tôi dám nói cửa hàng chúng tôi chỉ có một bộ này phù hợp với ngài ấy nhất.”
Người đàn ông không chịu được nhất chính là người phụ nữ của mình bị người khác khen là vưu vật.
Tưởng Viễn Chu đánh giá tỉ mỉ, đẹp thì đẹp nhưng mà…
Anh nhíu mày, hỏi qua ý kiến của Hứa Tình Thâm, “Em cảm thấy như thế nào?”
“Đẹp.”
“Tưởng tiên sinh, ngài xem, thật có mắt nhìn.”
Hai tay Tưởng Viễn Chu khoanh ngực, “Tình Thâm, em không biết như vậy là cực kì lộ sao?”
“Tưởng tiên sinh, cái này so với những bộ lễ phục này tốt hơn nhiều.” Người phục vụ bên cạnh cười tít mắt, “Có một số lễ phục chính là dựa vào tư thái xinh đẹp của người phụ nữ, mà Tưởng thiếu phu nhân đẹp đến rung động như vậy, đây là phúc khí của Tưởng tiên sinh, những người khác chỉ có thể hâm mộ không thôi.”
Hứa Tình Thâm vừa nghe nổi đầy da gà, cũng nói quá rồi.
“Vậy chọn bộ này đi.” Hứa Tình Thâm cũng nói.
Tưởng Viễn Chu có chút miễn cưỡng, “Trước làm kiểu tóc thử xem.”
Hứa Tình Thâm ngồi xuống trước gương trang điểm, trong cửa hàng có người trang điểm tiến lên làm lại tóc cho cô, làm như vậy kèm theo trang sức không quá khoa trương, chẳng những thế còn dễ dàng đoạt ánh sáng của chủ.
Người đàn ông đứng bên cạnh, làm xong kiểu tóc anh cầm một chuỗi trang sức trân châu tự mình đẹo cho Hứa Tình Thâm.
Tưởng Viễn Chu đi đến cổng Tinh Cảng, lão Bạch tự mình xuống mở cửa xe.
Hai chân Hứa Tình Thâm chạm đất, đưa mắt nhìn bốn chữ bệnh viện Tinh Cảng, Tưởng Viễn Chu đi đến cạnh cô, một tay giữ chặt bàn tay cô, Hứa Tình Thâm đi theo người đàn ông đi vào trong.
Cô quá quen thuộc với nơi này, hơn nữa bệnh viện một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều như vậy, không có biến hóa gì lớn.
Tưởng Viễn Chu mang Hứa Tình Thâm đến một phòng làm việc, ở cửa tụ tập không ít người, có rất nhiều gương mặt cũ.
“Tưởng thiếu phu nhân.”
“Tưởng thiếu phu nhân.”
Đây là bệnh viện, Hứa Tình Thâm nghe tiếng gọi lớn như vậy, cực kì không tự nhiên, “Vẫn gọi tôi là bác sĩ Hứa đi, hoặc gọi tên cũng được.”
Tưởng Viễn Chu nắm chặt tay cô đi vào, lúc Hứa Tình Thâm đi tới cửa liền ra nhận ra, “Không phải là văn phòng trước đây của chủ nhiệm Chu sao?”
“Đúng thế, anh cho người ta bố trí lại lần nữa, em xem có thích không?”
“Cái này không hợp quy củ lắm.”
“Ba chữ Tưởng thiếu phu nhân chính là quy củ của Tinh Cảng.”
Hứa Tình Thâm nhìn một vòng xung quanh, nhìn thấy giá áo cách đó không xa treo một bộ áo dài trắng còn mới, Tưởng Viễn Chu lấy nó xuống, Hứa Tình Thâm nhận lấy nhưng người đàn ông không đặt nó vào tay cô.
Anh cởi áo khoác thay cô, sau đó phủ áo khoác ngoài cho cô.
Hứa Tình Thâm giơ cánh tay lên, Tưởng Viễn Chu cài cúc cho cô, “Chúc mừng em, bác sĩ Hứa.”
“Nhưng chỗ Tân Thụy bên kia…”
“Yên tâm đi, anh sẽ cho người qua đó từ chức.”
Hứa Tình Thâm cảm thấy có chút không ổn, “Vẫn là em tự mình đi thôi, dù sao đó cũng là công việc Mẫn tổng giới thiệu.”
“Không có gì.” Tưởng Viễn Chu cười nhẹ, “Chỗ Tân Thụy anh đã nói chuyện qua, dù sao lúc trước cũng đã cho anh mặt mũi rồi, cho nên…”
Hứa Tình Thâm vừa nghe liền hiểu, ngón tay cô miết nhẹ dòng chữ nhỏ trước ngực, khóe miệng nhếch lên.
“Anh vội thì đi đi, dù sao hôm nay em cũng không làm việc, có một số việc cần làm quen lại.”
“Được.” Tưởng Viễn Chu vòng người đi ra ngoài, nghĩ nghĩ lại đứng trước mặt Hứa Tình Thâm, “Buổi tối cùng anh trở về, anh mang em đi mua hai bộ quần áo.”
“Em có quần áo rồi.”
“Đêm nay có xã giao, có thể em sẽ không thích, thật sự không được thì…”
“Được.” Hứa Tình Thâm đồng ý, “Em về sớm một chút tiện đường làm tóc.”
“Làm hay không làm em đều xinh đẹp nhất.” Tưởng Viễn Chu nói xong tiến lên ôm lấy eo Hứa Tình Thâm, “Anh muốn về nhà sớm một chút cùng em và con.” Cái này có thể nói là cuộc sống đơn giản nhất phải không?
Cuộc sống của mỗi người, khi anh sắm vai một nhân vật của xã hội, ba chữ Tưởng tiên sinh cực kì quang mang, điểm này từ lúc Hứa Tình Thâm tiếp xúc với anh liền biết.
Lúc xế chiều, Tưởng Viễn Chu đón Hứa Tình Thâm rời khỏi bệnh viện, hai người đi đến một nơi chọn lễ phục.
“Buổi tối đi đâu? Dịp nào?”
“Trăm ngày của đứa bé.”
Hứa Tình Thâm đi tới giá quần áo, “Vậy thì không cần quá long trọng, càng không cần phải mặc lễ phục.”
Tưởng Viễn Chu cầm một chiếc sườn xám để trước người Hứa Tình Thâm, “Bộ này đẹp.”
“Được, vậy chọn bộ này đi.”
Người đàn ông nhìn cô, “Chính em nhìn xem có thích hay không?”
Hứa Tình Thâm cầm sườn xám trong tay, “Ánh mắt anh còn có thể tệ được sao?”
Người phục vụ mang cô vào phòng thay đồ, Tưởng Viễn Chu ở bên ngoài cười, cả người anh dựa vào tường, Hứa Tình Thâm làm cho anh cảm giác nhưng tạm thời không nói ra được. Anh biết hơn phân nửa vì bị anh và Tưởng Đông Đình bức không làm được gì nữa mới không thể không trở lại bên anh.
Từ đầu đến cuối Tưởng Đông Đình không thể xác định lòng cô đã trở lại hay chưa.
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu vừa động nhìn thấy Hứa Tình Thâm mặc sườn xám đi tới.
Sườn xám phong cách Trung quốc dài đến gối làm cho thân thể cô càng lộ ra càng thêm lung linh có sức sống. Đôi chân trắng long lanh, ánh mắt Tưởng Viễn Chu dời lên trên, Vòng lưng Hứa Tình Thâm nhỏ bằng nắm tay, anh cảm thấy hô hấp có chút hỗn độn, trên ngực cô được đính đầy hạt kim cương nhỏ, điểm chết người là một tay Hứa Tình Thâm đặt trước ngực, Tưởng Viễn Chu nhìn tay cô, “Làm sao vậy?”
Hứa Tình Thâm dời tay, người đàn ông hít vào, chỗ đó có một tạo hình giọt nước, tuy không lớn nhưng trước ngực Hứa Tình Thâm phập phồng, như vậy nhìn vào có thể thấy rãnh ngực như ẩn như hiện.
Tưởng Viễn Chu cảm thấy trong cơ thể có ngọn lửa thiêu đốt, “Đổi.”
Người phục vụ bên cạnh có chút khó hiểu, “Tưởng tiên sinh, bộ quần áo này giống như được may theo cơ thể này…”
“Đổi bộ khác.” Tưởng Viễn Chu cố ý.
“Nhưng dáng người Tưởng Viễn Chu chỉ sợ chỉ có một bộ này có thể vừa vặn.”
Tưởng Viễn Chu nghe xong nhíu mày, “Như thế nào? Dáng người cô ấy không phải tiêu chuẩn sao?”
“Không phải, không phải, ngài phải biết sườn xám có thể bày ra sự nữ tính, dáng người không khác là bao. Nhưng chỉ cầnl à người cũng rất ít khi hoàn mỹ, chúng tôi thiết kế dán vào cơ thể người phụ nữ, mà giống như Tưởng thiếu phu nhân… Có dáng người ma mỵ, tôi dám nói cửa hàng chúng tôi chỉ có một bộ này phù hợp với ngài ấy nhất.”
Người đàn ông không chịu được nhất chính là người phụ nữ của mình bị người khác khen là vưu vật.
Tưởng Viễn Chu đánh giá tỉ mỉ, đẹp thì đẹp nhưng mà…
Anh nhíu mày, hỏi qua ý kiến của Hứa Tình Thâm, “Em cảm thấy như thế nào?”
“Đẹp.”
“Tưởng tiên sinh, ngài xem, thật có mắt nhìn.”
Hai tay Tưởng Viễn Chu khoanh ngực, “Tình Thâm, em không biết như vậy là cực kì lộ sao?”
“Tưởng tiên sinh, cái này so với những bộ lễ phục này tốt hơn nhiều.” Người phục vụ bên cạnh cười tít mắt, “Có một số lễ phục chính là dựa vào tư thái xinh đẹp của người phụ nữ, mà Tưởng thiếu phu nhân đẹp đến rung động như vậy, đây là phúc khí của Tưởng tiên sinh, những người khác chỉ có thể hâm mộ không thôi.”
Hứa Tình Thâm vừa nghe nổi đầy da gà, cũng nói quá rồi.
“Vậy chọn bộ này đi.” Hứa Tình Thâm cũng nói.
Tưởng Viễn Chu có chút miễn cưỡng, “Trước làm kiểu tóc thử xem.”
Hứa Tình Thâm ngồi xuống trước gương trang điểm, trong cửa hàng có người trang điểm tiến lên làm lại tóc cho cô, làm như vậy kèm theo trang sức không quá khoa trương, chẳng những thế còn dễ dàng đoạt ánh sáng của chủ.
Người đàn ông đứng bên cạnh, làm xong kiểu tóc anh cầm một chuỗi trang sức trân châu tự mình đẹo cho Hứa Tình Thâm.
/475
|