“Hộ sĩ kia muốn nhảy lầu.”
Hứa Tình Thâm ngồi tại chỗ không nhích, Tưởng Viễn Chu đứng dậy, “Nhảy lầu? Ở đâu?”
“Tầng cao nhất khu nội trú, ai cũng không cho lại gần.”
Không cần nghĩ cũng biết là ai, lão Bạch tiến lên hai bước, “Đã báo cảnh sát, nhưng hộ sĩ kia cực kì kích động, nói chỉ cần cảnh sát đến là nhảy lầu.”
Hứa Tình Thâm đứng dậy, đúng là không nên nói đùa, “Em đi xem.”
“Đừng đi.” Tưởng Viễn Chu nắm chặt tay cô, “Nhỡ may có sơ suất gì thì sao?”
“Sẽ không.” Hứa Tình Thâm làm cho anh yên tâm, “Em sẽ không đến gần cô ta, đừng lo lắng.”
Hứa Tình Thâm đi theo lão Bạch, đi qua phòng làm việc, trên bàn bệnh án đảo loạn, quả thật không còn bóng dáng Đới Mẫn Mẫn. Đi tới khu nội trú, mấy hộ sĩ đang chen chúc nhau, còn khuyên nhủm “Có gì luẩn quẩn trong lòng vậy, nhanh xuống đi.”
Đới Mẫn Mẫn ngồi trước lan can, nức nở khóc lóc, Hứa Tình Thâm tiến lên mấy bước, “Tưởng tiên sinh…”
Đới Mẫn Mẫn nghe xong quay đầu thấy Hứa TìnhThâm, cảm xúc của cô ta càng kích động, “Đừng tới đây, tới nữa tôi sẽ nhảy xuống.”
Hứa Tình Thâm tiến lên, khuyên nhủ, cô nghiêm mặt: “Cô muốn nhảy lầu sao?”
“Tôi mất việc không thể nào nói được với người nhà, sống còn có ý nghĩa gì nữa?”
Hứa TìnhThâm cười lạnh, “Mỗi người đều xem tính mạng là quan trọng, cô thì tính là cái gì?”
“Cô không biết, cô tránh ra, tôi không muốn nhìn thấy cô.”
“Cô không muốn nhìn thấy tôi vậy cô nhảy lầu cho ai xem? Muốn uy hiếp ai hả?”
Tưởng gia.
Tưởng Đông Đình biết được tin tức gấp như kiến bò trong chảo.
Quản gia nhìn ông ta đi tới đi lui, “Lão gia, chuyện bệnh viện trước nay ngài không cần quan tâm, Tưởng tiên sinh sẽ xử lý tốt.”
“Tinh cảng có Viễn Chu tôi còn phải lo lắng sao?”Sắc mặt Tưởng Đông Đình khó coi, bộ dáng lo lắng, “Cho tới giờ Hứa Tình Thâm không muốn Tinh cảng được tốt, nếu hộ sĩ kia nhảy lầu thật, chuyện hôm nay có thể truyền ra khắp Đông thành. Đó không phải là người bệnh, mà là nhân viên chăm sóc, ngay cả nhân viên làm tại bệnh viện tự sát, chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn.”
“Nhưng ngài sốt ruột cũng vô dụng.”
Tưởng Đông Đình đưa tay về phía quản gia, “Tôi muốn gọi điện thoại.”
Vâng.
Quản gia cầm điện thoại trong tay đưa cho Tưởng Đông Đình, ông ta không chút do dự bấm điện thoại cho Tưởng Viễn Chu.
Bên kia vô cùng khẩn trương, Tưởng Viễn Chu cảm giác trong túi rung lên, anh cầm điện thoại, “Alo.”
“Viễn Chu, bệnh viện như thế nào rồi?”
Chuyện lớn như vậy nhất định không thể giấu giếm được Tưởng Đông Đình, Tưởng Viễn Chu nhìn về phía trước, “Không có việc gì, cảnh sát sẽ xử lý.”
“Viễn Chu, nhưng ngàn vạn lần không được để cho hộ sĩ kia gặp chuyện không may, con hỏi xem cô ta muốn cái gì, thỏa mãn hết sức có thể cho cô ta.” Khẩu khí Tưởng Đông Đình hết sức kích động, giọng nói cực kì vang, Hứa Tình Thâm ở bên cạnh ít nhiều nghe được.
Đới Mẫn Mẫn không cam lòng rời khỏi bệnh viện như vậy, Hứa Tình Thâm bảo cô ta xuống như cô ta không chịu, “Tôi nhảy xuống, tôi bị Tinh cảng bức tử, bị cô bức chết.”
Tưởng Đông Đình nghe vậy, trong lòng càng hết sức tức giận, ông ta biết chuyện này có liên quan tới Hứa Tình Thâm.
Người cứu hộ đã tới, ở dưới tầng đặt đệm thật tốt, Tưởng Viễn Chu không có tâm tình nói thêm với Tưởng Đông Đình, “Tôi cúp máy đây.”
“Viễn Chu, chuyện này ngàn vạn lần phải xử lý cho tốt.”
Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Viễn Chu, “Đừng làm gì, đi thôi, hôm nay dậy sớm em buồn ngủ rồi, đi vào phòng ngủ thôi.”
Di động Tưởng Viễn Chu chưa tắt, âm thanh của Hứa Tình Thâm truyền vào lỗ tai Tưởng Đông Đình, ông ta còn tưởng mình nghe nhầm, lần này thì gấp rồi, người đàn bà này chỉ biết đi ngủ thôi sao?
“Viễn Chu.” Tưởng Đông Đình gọi nhẹ
Hứa Tình Thâm đến gần Tưởng Viễn Chu, “Khuyên cũng đã khuyên, cô ta không xuống là chuyện của cô ta. Lại nói cô ta tự sát liên quan gì đến chúng ta, đi thôi.”
Cái gì gọi là không liên quan? Tưởng Đông Đình gấp đến nội thương, “Nếu cô ta chết ở bệnh viện, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.”
Hứa Tình Thâm xoay người đi tới, Tưởng Viễn Chu cúp điện thoại, Tưởng Đông Đình gọi mấy tiếng, càng tức giận ném điện thoại.
“Lão gia, ngài đừng như vậy, làm sao thế này?”
“Hứa Tình Thâm cố ý, cô ta muốn phá Tinh cảng, đập đổ nhà họ Tưởng.”
Quả thật ai gặp chuyện này mà không gấp đây? Ai có thể trơ mắt mà nhìn?”
Hứa Tình Thâm không về phòng mình mà đi thẳng vào phòng nghỉ của Tưởng Viễn Chu, chỉ để lại lão Bạch đứng đó. Dọc đường đi không ít người gặp cô và Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm không hề bị ảnh hưởng, thậm chí còn kéo tay Tưởng Viễn Chu, động tác vô cùng thân thiết.
Đi vào phòng, Hứa Tình Thâm đóng cửa lại, Tưởng Viễn Chu cởi áo khoác, “Thật sự không khẩn trương một chút nào sao?”
“Khẩn trương làm cái gì? Có cảnh sát ở đây, nệm hơi cũng chuẩn bị không sai biệt lắm, sẽ không gặp chuyện không may.”
Cô không khẩn trương thì Tưởng Viễn Chu càng không nóng nảy.
Nhưng anh còn muốn dọa cô, “Em không sợ cô ta nhảy xuống thật sao?”
“Không sợ.”
ở trên tầng cao nhất của bệnh viện giằng co hai tiếng, cha mẹ Đới Mẫn Mẫn cũng được gọi tới, nhưng Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu vẫn không xuất hiện.
lúc này người lo lắng nhất là Tưởng Đông Đình.
Bệnh viện lại truyền tin đến, Hứa Tình Thâm đi vào phòng Tưởng Viễn Chu hai tiếng vẫn chưa ra ngoài.
Bọn họ làm gì ở bên trong mọi người không thể biết chỉ thấy lúc đi vào Hứa Tình Thâm ôm lấy Tưởng Viễn Chu vô cùng thân thiết.
Sắc mặt Tưởng Đông Đình trắng bệch, ngồi trên ghế sofa không hề nhúc nhích, theo ông ta nghĩ Hứa Tình Thâm không khác gì là con hồ ly tinh, thời điểm gấp gáp còn kéo Tưởng Viễn Chu cùng mua vui.
Bên phía Tinh cảng vẫn truyền tin tức đến, Đới Mẫn Mẫn nhiều lần suýt nhảy xuống, cha mẹ cô ta khóc không ngừng, dưới lầu càng ngày càng có nhiều người…
Mà bên kia Tưởng Viễn Chu không ai gõ được cửa, Tưởng Viễn Chu đóng cửa không gặp ai, anh nói không cần phải xen vào việc nhảy lầu.
Tưởng Đông Đình biết phía sau Tưởng Viễn Chu có Hứa Tình Thâm là cô ta lôi kéo không cho anh ra mặt.
Bên trong bệnh viện Tinh cảng.
Hứa Tình Thâm dựa vào cửa sổ, trán dựa lên kính, Tưởng Viễn Chu uống nước ở cách đó không xa, bên ngoài vừa dừng lại tiếng đập cửa, Tưởng Viễn Chu không nhịn được cười, “Em không sợ nhỡ may nhảy lầu thật thì chuyện này do em chịu trách nhiệm sao.”
“Liên quan tới em sao?” Hứa Tình Thâm nhìn vào mắt Tưởng Viễn Chu, “Là cô ta làm sai.”
Người đàn ông tiến lên mấy bước, đưa cốc nước uống một nửa cho Hứa Tình Thâm, “Anh muốn nhìn em hoảng sợ, bộ dáng muốn được bảo vệ.”
Hứa Tình Thâm xoay người, ngón tay gõ gõ hai cái trước ngực Tưởng Viễn Chu, “Cô ta không nhảy, em dám cam đoan.”
“Vì sao?”
Nhìn cái túi trên người cô ta sao? Là người phụ nữ kia đưa cho, một người muốn nhảy lầu còn đeo túi sau lưng, em thấy cô ta ôm nhiều lần trước ngực, tránh bị va chạm vào tường, đã muốn chết còn để ý sợ túi hư sao?”
Tưởng Viễn Chu buồn cười, “Nói không chừng cô ta muốn mang theo mấy thứ này nhảy cùng.”
“Chúng ta đánh cuộc không?”
“Đánh cuộc cái gì?” Tưởng Viễn Chu hỏi.
Đôi mắt Hứa Tình Thâm lộ ra sự giảo hoạt, đưa tay kéo vạt áo người đàn ông, Tưởng Viễn Chu phối hợp nhào người về trước, Hứa Tình Thâm thổi thổi nơi khóe môi anh, “Nếu em thua, anh tự nói điều kiện. Nếu em thắng, buổi tối anh không được vào phòng em, càng không cho phép ngủ…”
“Không thể ngủ cùng em?”
Hứa Tình Thâm đẩy mặt anh ra một bên, “Cái đánh cuộc này anh dám không?”
Hứa Tình Thâm ngồi tại chỗ không nhích, Tưởng Viễn Chu đứng dậy, “Nhảy lầu? Ở đâu?”
“Tầng cao nhất khu nội trú, ai cũng không cho lại gần.”
Không cần nghĩ cũng biết là ai, lão Bạch tiến lên hai bước, “Đã báo cảnh sát, nhưng hộ sĩ kia cực kì kích động, nói chỉ cần cảnh sát đến là nhảy lầu.”
Hứa Tình Thâm đứng dậy, đúng là không nên nói đùa, “Em đi xem.”
“Đừng đi.” Tưởng Viễn Chu nắm chặt tay cô, “Nhỡ may có sơ suất gì thì sao?”
“Sẽ không.” Hứa Tình Thâm làm cho anh yên tâm, “Em sẽ không đến gần cô ta, đừng lo lắng.”
Hứa Tình Thâm đi theo lão Bạch, đi qua phòng làm việc, trên bàn bệnh án đảo loạn, quả thật không còn bóng dáng Đới Mẫn Mẫn. Đi tới khu nội trú, mấy hộ sĩ đang chen chúc nhau, còn khuyên nhủm “Có gì luẩn quẩn trong lòng vậy, nhanh xuống đi.”
Đới Mẫn Mẫn ngồi trước lan can, nức nở khóc lóc, Hứa Tình Thâm tiến lên mấy bước, “Tưởng tiên sinh…”
Đới Mẫn Mẫn nghe xong quay đầu thấy Hứa TìnhThâm, cảm xúc của cô ta càng kích động, “Đừng tới đây, tới nữa tôi sẽ nhảy xuống.”
Hứa Tình Thâm tiến lên, khuyên nhủ, cô nghiêm mặt: “Cô muốn nhảy lầu sao?”
“Tôi mất việc không thể nào nói được với người nhà, sống còn có ý nghĩa gì nữa?”
Hứa TìnhThâm cười lạnh, “Mỗi người đều xem tính mạng là quan trọng, cô thì tính là cái gì?”
“Cô không biết, cô tránh ra, tôi không muốn nhìn thấy cô.”
“Cô không muốn nhìn thấy tôi vậy cô nhảy lầu cho ai xem? Muốn uy hiếp ai hả?”
Tưởng gia.
Tưởng Đông Đình biết được tin tức gấp như kiến bò trong chảo.
Quản gia nhìn ông ta đi tới đi lui, “Lão gia, chuyện bệnh viện trước nay ngài không cần quan tâm, Tưởng tiên sinh sẽ xử lý tốt.”
“Tinh cảng có Viễn Chu tôi còn phải lo lắng sao?”Sắc mặt Tưởng Đông Đình khó coi, bộ dáng lo lắng, “Cho tới giờ Hứa Tình Thâm không muốn Tinh cảng được tốt, nếu hộ sĩ kia nhảy lầu thật, chuyện hôm nay có thể truyền ra khắp Đông thành. Đó không phải là người bệnh, mà là nhân viên chăm sóc, ngay cả nhân viên làm tại bệnh viện tự sát, chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn.”
“Nhưng ngài sốt ruột cũng vô dụng.”
Tưởng Đông Đình đưa tay về phía quản gia, “Tôi muốn gọi điện thoại.”
Vâng.
Quản gia cầm điện thoại trong tay đưa cho Tưởng Đông Đình, ông ta không chút do dự bấm điện thoại cho Tưởng Viễn Chu.
Bên kia vô cùng khẩn trương, Tưởng Viễn Chu cảm giác trong túi rung lên, anh cầm điện thoại, “Alo.”
“Viễn Chu, bệnh viện như thế nào rồi?”
Chuyện lớn như vậy nhất định không thể giấu giếm được Tưởng Đông Đình, Tưởng Viễn Chu nhìn về phía trước, “Không có việc gì, cảnh sát sẽ xử lý.”
“Viễn Chu, nhưng ngàn vạn lần không được để cho hộ sĩ kia gặp chuyện không may, con hỏi xem cô ta muốn cái gì, thỏa mãn hết sức có thể cho cô ta.” Khẩu khí Tưởng Đông Đình hết sức kích động, giọng nói cực kì vang, Hứa Tình Thâm ở bên cạnh ít nhiều nghe được.
Đới Mẫn Mẫn không cam lòng rời khỏi bệnh viện như vậy, Hứa Tình Thâm bảo cô ta xuống như cô ta không chịu, “Tôi nhảy xuống, tôi bị Tinh cảng bức tử, bị cô bức chết.”
Tưởng Đông Đình nghe vậy, trong lòng càng hết sức tức giận, ông ta biết chuyện này có liên quan tới Hứa Tình Thâm.
Người cứu hộ đã tới, ở dưới tầng đặt đệm thật tốt, Tưởng Viễn Chu không có tâm tình nói thêm với Tưởng Đông Đình, “Tôi cúp máy đây.”
“Viễn Chu, chuyện này ngàn vạn lần phải xử lý cho tốt.”
Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Viễn Chu, “Đừng làm gì, đi thôi, hôm nay dậy sớm em buồn ngủ rồi, đi vào phòng ngủ thôi.”
Di động Tưởng Viễn Chu chưa tắt, âm thanh của Hứa Tình Thâm truyền vào lỗ tai Tưởng Đông Đình, ông ta còn tưởng mình nghe nhầm, lần này thì gấp rồi, người đàn bà này chỉ biết đi ngủ thôi sao?
“Viễn Chu.” Tưởng Đông Đình gọi nhẹ
Hứa Tình Thâm đến gần Tưởng Viễn Chu, “Khuyên cũng đã khuyên, cô ta không xuống là chuyện của cô ta. Lại nói cô ta tự sát liên quan gì đến chúng ta, đi thôi.”
Cái gì gọi là không liên quan? Tưởng Đông Đình gấp đến nội thương, “Nếu cô ta chết ở bệnh viện, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.”
Hứa Tình Thâm xoay người đi tới, Tưởng Viễn Chu cúp điện thoại, Tưởng Đông Đình gọi mấy tiếng, càng tức giận ném điện thoại.
“Lão gia, ngài đừng như vậy, làm sao thế này?”
“Hứa Tình Thâm cố ý, cô ta muốn phá Tinh cảng, đập đổ nhà họ Tưởng.”
Quả thật ai gặp chuyện này mà không gấp đây? Ai có thể trơ mắt mà nhìn?”
Hứa Tình Thâm không về phòng mình mà đi thẳng vào phòng nghỉ của Tưởng Viễn Chu, chỉ để lại lão Bạch đứng đó. Dọc đường đi không ít người gặp cô và Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm không hề bị ảnh hưởng, thậm chí còn kéo tay Tưởng Viễn Chu, động tác vô cùng thân thiết.
Đi vào phòng, Hứa Tình Thâm đóng cửa lại, Tưởng Viễn Chu cởi áo khoác, “Thật sự không khẩn trương một chút nào sao?”
“Khẩn trương làm cái gì? Có cảnh sát ở đây, nệm hơi cũng chuẩn bị không sai biệt lắm, sẽ không gặp chuyện không may.”
Cô không khẩn trương thì Tưởng Viễn Chu càng không nóng nảy.
Nhưng anh còn muốn dọa cô, “Em không sợ cô ta nhảy xuống thật sao?”
“Không sợ.”
ở trên tầng cao nhất của bệnh viện giằng co hai tiếng, cha mẹ Đới Mẫn Mẫn cũng được gọi tới, nhưng Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu vẫn không xuất hiện.
lúc này người lo lắng nhất là Tưởng Đông Đình.
Bệnh viện lại truyền tin đến, Hứa Tình Thâm đi vào phòng Tưởng Viễn Chu hai tiếng vẫn chưa ra ngoài.
Bọn họ làm gì ở bên trong mọi người không thể biết chỉ thấy lúc đi vào Hứa Tình Thâm ôm lấy Tưởng Viễn Chu vô cùng thân thiết.
Sắc mặt Tưởng Đông Đình trắng bệch, ngồi trên ghế sofa không hề nhúc nhích, theo ông ta nghĩ Hứa Tình Thâm không khác gì là con hồ ly tinh, thời điểm gấp gáp còn kéo Tưởng Viễn Chu cùng mua vui.
Bên phía Tinh cảng vẫn truyền tin tức đến, Đới Mẫn Mẫn nhiều lần suýt nhảy xuống, cha mẹ cô ta khóc không ngừng, dưới lầu càng ngày càng có nhiều người…
Mà bên kia Tưởng Viễn Chu không ai gõ được cửa, Tưởng Viễn Chu đóng cửa không gặp ai, anh nói không cần phải xen vào việc nhảy lầu.
Tưởng Đông Đình biết phía sau Tưởng Viễn Chu có Hứa Tình Thâm là cô ta lôi kéo không cho anh ra mặt.
Bên trong bệnh viện Tinh cảng.
Hứa Tình Thâm dựa vào cửa sổ, trán dựa lên kính, Tưởng Viễn Chu uống nước ở cách đó không xa, bên ngoài vừa dừng lại tiếng đập cửa, Tưởng Viễn Chu không nhịn được cười, “Em không sợ nhỡ may nhảy lầu thật thì chuyện này do em chịu trách nhiệm sao.”
“Liên quan tới em sao?” Hứa Tình Thâm nhìn vào mắt Tưởng Viễn Chu, “Là cô ta làm sai.”
Người đàn ông tiến lên mấy bước, đưa cốc nước uống một nửa cho Hứa Tình Thâm, “Anh muốn nhìn em hoảng sợ, bộ dáng muốn được bảo vệ.”
Hứa Tình Thâm xoay người, ngón tay gõ gõ hai cái trước ngực Tưởng Viễn Chu, “Cô ta không nhảy, em dám cam đoan.”
“Vì sao?”
Nhìn cái túi trên người cô ta sao? Là người phụ nữ kia đưa cho, một người muốn nhảy lầu còn đeo túi sau lưng, em thấy cô ta ôm nhiều lần trước ngực, tránh bị va chạm vào tường, đã muốn chết còn để ý sợ túi hư sao?”
Tưởng Viễn Chu buồn cười, “Nói không chừng cô ta muốn mang theo mấy thứ này nhảy cùng.”
“Chúng ta đánh cuộc không?”
“Đánh cuộc cái gì?” Tưởng Viễn Chu hỏi.
Đôi mắt Hứa Tình Thâm lộ ra sự giảo hoạt, đưa tay kéo vạt áo người đàn ông, Tưởng Viễn Chu phối hợp nhào người về trước, Hứa Tình Thâm thổi thổi nơi khóe môi anh, “Nếu em thua, anh tự nói điều kiện. Nếu em thắng, buổi tối anh không được vào phòng em, càng không cho phép ngủ…”
“Không thể ngủ cùng em?”
Hứa Tình Thâm đẩy mặt anh ra một bên, “Cái đánh cuộc này anh dám không?”
/475
|