Tưởng Viễn Chu nhìn bộ dạng nghiêm túc của Hứa Tình Thâm.
“Em nói, trên đời này sẽ có người diện mạo giống em như đúc?”
“Có thể có, có thể không.” Hứa Tình Thâm ghé lại gần anh hơn chút. “Nhưng nói không chừng, có thể về phương diện sẽ giống em thì sao? Tựa như anh nói, cảm giác.”
“Dù cho cảm giác có giống thì người đó cũng không phải em.”
Hứa Tình Thâm vốn dĩ cũng chỉ thuận miệng hỏi, cô cũng không tin, người trên đời này đều là độc nhất vô nhị, ai cũng thể giống ai hoàn toàn.
“Chuyện Cửu Long Thương, anh… Sao anh không bàn bạc với em đã…?”
Tưởng Viễn Chu đạp nhẹ chân ga, xe vọt ra ngoài.
“Lúc trước anh đã nói, Cửu Long Thương sẽ cho Minh Xuyên.”
“Em vẫn luôn nhớ anh nói, Cửu Long Thương sẽ để lại cho Tưởng phu nhân tương lai.”
Khóe miệng người đàn ông khẽ cong lên: “Tưởng phu nhân ở đâu thì nhà của chúng ta sẽ ở đó. Nơi ở có thể dọn. Vả lại, Cửu Long Thương đã xảy ra quá nhiều chuyện như vậy, đối với em mà nói cũng sẽ không thoải mái. Em trai em cần nhà ở, đường xá bên đó lại tốt, hôm nào anh sang tên Cửu Long Thương cho thằng bé.”
“Không được!” Hứa Tình Thâm vội mở miệng. “Đừng sang tên, để nó ở là được rồi.”
“Tình Thâm,” Tưởng Viễn Chu cầm bàn tay Hứa Tình Thâm. “Cho nó ở thôi sẽ không phải nhà của nó, trong lòng ai cũng đều khao khát cảm giác an toàn.”
“Nhưng mà…” Hứa Tình Thâm nhíu mày, có chút lời nói không nói ra được. Tưởng Viễn Chu cũng hiểu, đường xá bên Cửu Long Thương tốt như vậy, một căn biệt thự tức là vô giá.
“Không cần nhưng nhị, căn nhà này là cho Hứa Minh Xuyên, không phải cho mẹ em, cho nên em không cần rối rắm.”
Hứa Tình Thâm mím môi. Không biết có phải Tưởng Viễn Chu chợt nghĩ ra gì mà bỗng nhiên cười thành tiếng: “Bảo ba mẹ em cũng dọn qua đó luôn, hiểu chưa?”
“Mẹ em như vậy, cho dù anh không nói thì bà ấy cũng sẽ tới.”
Tưởng Viễn Chu nhẹ nhàng đánh tay lái. Hứa Tình Thâm thấy khóe miệng anh vẫn luôn cong lên, tựa như chuyện này là trò chơi rất vui.
“Anh cười cái gì?”
“Mẹ em ương ngạnh nửa đời người, nghĩ đến những ngày sau này của bà ta, anh không cười được sao?”
“Anh nói bạn gái Minh Xuyên?”
Tưởng Viễn Chu nắm chặt tay Hứa Tình Thâm, nụ cười trên mặt chậm rãi thu về. Anh liếc nhìn Hứa Tình Thâm một cái.
“Trước kia em chịu nhiều khổ cực như vậy với bà ta, trời cao với mỗi người đều công bằng, cho dù bà ta trên danh nghĩa là mẹ em, bà ta cũng không nên được hưởng thụ những thứ đó.”
“Không, không được…” Hứa Tình Thâm mở miệng theo phản ứng. “Còn Minh Xuyên thì sao bây giờ?”
“Cái này phải hỏi Minh Xuyên, rốt cuộc cô Hạ Manh kia có yêu nó không, còn nó yêu người phụ nữ này thế nào? Nếu yêu sâu đậm thì không ai chia lìa được. Anh chỉ là một người anh rể làm hết trách nhiệm, giải quyết chuyện nhà ở cho chúng, còn lại… Cuộc sống là do chính mình tạo nên.”
Hứa Tình Thâm hai tay ôm mặt mình, sau đó vỗ nhẹ hai cái. Cô cũng thật đúng là đã coi Minh Xuyên như con mình, có một số việc có bận tâm cũng không nổi.
—
Nhà họ Tưởng.
Tưởng Đông Đình đứng trên ban công, từ xa nhìn lại, ở cổng có người gác. Quản gia đi tới cạnh ông ta.
“Ông chủ, ông phải uống thuốc đi ạ.”
“Ai có thể ngờ tôi hiện tại lại như tù nhân chứ?”
“Cậu Tưởng cũng là nhất thời tức giận, chờ cậu ấy hết giận…”
Bàn tay Tưởng Đông Đình đánh bộp xuống lan can.
“Chờ nó nguôi giận? Vậy rốt cuộc Tưởng gia này ai làm chủ đây?”
Thời trẻ đã quen nắm thế mạnh, hiện tại quyền lực đột ngột bị tước đoạt, Tưởng Đông Đình rất không cam lòng, lại cảm thấy thật vô lực.
“Sau khi rời khỏi đây Hứa Ngôn có liên lạc lại không?”
“Liên lạc ạ, có gọi một cuộc điện thoại.”
“May là hôm qua đã bảo cô ta đi trước, bằng không, cô ta cũng đã bị nhốt lại đây.”
Quản gia nhìn xuống sân.
“Đứa trẻ Hứa Ngôn này thật sự thông minh, ngài yên tâm, cô ta có thể làm được việc.”
“Lòng người chẳng ai nói được. Tôi vì tốt cho Dục Ninh, nó thì hay rồi, câu đầu tiên đã bán đứng tôi.”
“Ông chủ, nếu bây giờ đã không ra ngoài được, vậy ngài cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, hãy thư giãn cho khỏe đi ạ.”
Hôm qua lúc ở bệnh viện, thái độ của Tưởng Viễn Chu cương quyết, bảo Lão Bạch bố trí người canh giữ Tưởng gia. Tưởng Đông Đình đến giờ vẫn còn hên, ông ta đã điện thoại bảo Hứa Ngôn đi ra ngoài, cũng mang hy vọng của mình đi ra ngoài.
—
Sân huấn luyện.
Dưới thời tiết như vậy, lại sau giữa trưa, đông đã qua từ lâu, không khí nhiệt độ hôm nay có chút khác thường, động người một cái đã có cảm giác ra mồ hôi.
Phó Lưu Âm theo Mục Kính Sâm đơn độc tập luyện, trên một xà ngang cao hơn chiều cao một người, hai tay Phó Lưu Âm nắm lại, người thẳng tắp, cánh tay đã hoàn toàn không còn sức, mồ hôi theo sườn mặt cô chảy xuống.
Mục Kính Sâm cầm roi mềm trên tay, đang đứng dưới xà nhìn cô chằm chằm.
“Không được buông tay.”
Phó Lưu Âm thật sự không gượng nổi nữa, cô cắn chặt môi, đôi mắt nhắm nghiền.
“Không được cắn môi!”
Phó Lưu Âm lúc này sao còn nghe vào được? Ngón tay đã trờ nên trắng bệch không có chút nào sức lực.
Mục Kính Sâm ngẩng đầu nhìn, lặp lại: “Tôi nói, không được cắn môi!”
“Tôi… Tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Em như vậy còn muốn tham gia cuộc khảo sát?”
Phó Lưu Âm mở mắt ra, liều mạng sức lực cuối cùng mà treo mình ở đó. Mục Kính Sâm nhỉn kỹ khuôn mặt cô, môi dưới của cô đã sắp bị cắn nát. Hai hàng lông mày đẹp đẽ của người đàn ông xoắn lại, giơ chiếc roi mềm quất vào đùi Phó Lưu Âm.
“Há miệng ra!”
Một roi này thật ra căn bản không thể gọi là quất, nhưng cơ thể Phó Lưu Âm gồng căng đến như thế, một chút trọng lực lên người cũng làm cô chịu không được nữa.
Bàn tay cô buông lỏng, người rớt xuống. Mục Kính Sâm đứng phía dưới liền đưa tay ôm lấy cô, một tay kẹp cô dưới nách.
Anh ta bước nhanh đi tới phía trước. Sắc mặt Phó Lưu Âm đỏ bừng, trái tim đập bùm bụp, cô cảm giác thể lực của mình đã hoàn toàn tiêu tán. Cô hé miệng, cảm thấy khó chịu, lại còn bị Mục Kính Sâm xách đi như vậy.
“Tôi muốn ói…”
“Vậy em ói đi!”
“Thả tôi xuống dưới!”
Mục Kính Sâm đi lên lầu, mở cửa, bước vào mấy bước rồi mới buông Phó Lưu Âm xuống.
Cô váng đầu hoa mắt, bước chân lảo đảo về phía trước. Cẳng chân đụng phải mép giường, cô đặt mông ngồi xuống, cảm thấy vẫn chưa đủ, cả người mềm đi, nằm xuống chiếc giường lớn.
Mục Kính Sâm từ trên cao nhìn xuống cô chằm chằm.
“Lúc trước không phải nói rất hay sao? Tuyệt đối có thể chống đỡ tới cùng?”
Phó Lưu Âm miệng khô lưỡi khô, cảm thấy mình thiếu nước nghiêm trọng. Cô vừa định ngồi dậy, lại nhìn đến một bóng đen đè xuống, người đàn ông hai tay chống bên người cô.
“Còn muốn tiếp tục không?”
“Tôi tưởng…”
“Tưởng thế nào?”
“Anh cố ý nhằm vào tôi, cố ý muốn tôi mất mặt.”
Mục Kính Sâm nghe vậy, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt cô.
“Em cảm thấy người khác tập luyện đều nhẹ nhàng hơn em rất nhiều phải không?”
“Nhưng ít ra các huấn luyện viên khác sẽ không làm rối như anh.”
“Bọn họ không hiểu em bằng tôi.” Tay Mục Kính Sâm cầm cánh tay mảnh khảnh của cô.
“Cánh tay em nhỏ thế này, không huấn luyện thêm cho em, người khác sẽ bóp nát được.”
Phó Lưu Âm không nói lời nào, thở hổn hển, còn chưa khôi phục lại thì ngón tay của Mục Kính Sâm đã giữ cằm cô.
“Muốn đi xuống tiếp tục không?”
“Tôi vốn không muốn lên đây, càng không muốn từ bỏ.”
Vẫn còn cứng miệng như vậy!
Mục Kính Sâm ngồi dậy, nằm xuống cạnh Phó Lưu Âm. Người phụ nữ thấy thế bèn vội đứng lên.
Đôi tay anh gối sau đầu mình, ánh mắt hơi nâng lên.
“Ra ngoài đứng đi, đứng với tư thế quân đội, khi tôi dậy thì em hãy vào.”
“Đứng bằng tư thế quân đội thì có lợi ích gì.” Tầm mắt Phó Lưu Âm lậo tức bắn về phía anh.
“Đứng đó không động đậy có thể giúp tôi khoẻ hơn?”
“Sao? Đang ngang nhiên vi phạm mệnh lệnh của tôi?”
Phó Lưu Âm không cam lòng, nhưng chỉ có thể nuốt phần không cam lòng kia trở về. Lời của Mục Kính Sâm là mệnh lệnh, mọi người ở sân huấn luyện, gồm cả cô, nhất định đều phải nghe.
Cô ra ngoài, đóng cửa lại, sau đó vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích.
Trong phòng không có chút động tĩnh, Phó Lưu Âm một miếng nước cũng chưa uống, đứng ở đây khiến cả người lung lay muốn ngã.
Cô đứng đó, lại đứng cả nửa buổi chiều.
Chờ khi Mục Kính Sâm bước ra cửa lại, Phó Lưu Âm đã không chịu được, người dựa vào vách tường, có điều hai cái đùi còn căng cứng, không chịu nổi phải ngồi xổm.
Người đàn ông đứng trước mặt cô, nhìn.
“Về phòng!”
Phó Lưu Âm muốn nhấc chân nhưng cả người không lấy đâu được sức lực. Mục Kính Sâm cười lạnh, để cô thể hiện kìa.
“Đi tắm một cái trước đi, sau đó xuống dưới ăn cơm chiều.”
“Vâng.”
Mục Kính Sâm tuần tra ở dưới, ăn xong cơm chiều vẫn không thấy Phó Lưu Âm tới.
Mấy ngày gần đây, gần tối còn có cuộc tập huấn. Các sĩ quan huấn luyện kéo đám người chỉ vừa được nghỉ ngơi một lúc ra sân. Trên chiếc đài cao, mấy chiếc súng bắn nước áp suất cao chĩa xuống đám người phía dưới.
“Bắn nước!”
Những cột nước hung mãnh có lực bắn ra, bùn đất trên mặt đất bị nước tưới ướt đẫm bắn lên người mọi người. Trên bộ quần áo tập luyện đầy bùn đất, thậm chí có người trên đầu trên mặt đều là bùn, chẳng nhìn rõ được mặt mũi.
Mục Kính Sâm bước nhanh lên lầu, đẩy cửa vào, thấy trên giường cũng không có bóng người. Anh đi vào trong mấy bước, trong căn phòng to như vậy không có bóng dáng Phó Lưu Âm.
“Phó Lưu Âm!”
“Thiếu tá Mục!” Người canh cửa nghe được động tĩnh thì đi vào.
“Cô ấy đâu?”
“Đi ra ngoài ạ, nói là đi ăn cơm chiều.”
Mục Kính Sâm cầm cái roi mềm ở tủ đầu giường, đạp đôi bốt quân đội bước nhanh xuống dưới lầu.
Chỗ ăn cơm đã đóng chặt cửa từ lâu. Sân huấn luyện lớn như vậy, muốn tìm được Phó Lưu Âm sợ là rất khó. Mục Kính Sâm trong lòng có chút hoảng, tầm mắt không khỏi nhìn bốn phía xung quanh. Nếu chỉ dựa vào mình Phó Lưu Âm mà muốn chạy ra ngoài là điều không có khả năng; nếu vậy, cô còn có thể đi đâu?
Mục Kính Sâm tay phải cầm cái roi mềm, giơ bàn tay lên, đem roi từng đập đập roi từng cái vào lòng bàn tay.
“Thiếu tá Mục!” Một huấn luyện viên đi đến trước mặt anh, “Cuộc huấn luyện đêm nay anh không cần phải theo dõi đâu ạ.”
“Thấy Phó Lưu Âm không?”
“Cô ấy?” Người huấn luyện viên lắc đầu. “Không ạ.”
Mục Kính Sâm đi tới trước, người huấn luyện viên có chút giật mình.
“Thiếu tá Mục!!!”
Phía trước đã biến thành một vòng tròn lớn toàn bùn, cả nam lẫn nữ đang đánh nhau trong đó, có vài người trên mặt đã sớm không ra bộ dạng. Mục Kính Sâm đi tới phía trước, quần bị bùn bắn lên, hỏng không còn gì. Có người đụng vào người anh, nhưng đối phương đã không nhìn rõ được người này chính người nắm quyền cao nhất ở sân huấn luyện.
Mục Kính Sâm lướt qua đám người đi về phía trước, dường như coi những người này không tồn tại.
Hai con ngươi sắc như mắt chim ưng của người đàn ông xuyên qua đám người. Tiếng kêu gào, tiếng đánh nhau, tiếng kêu đau càng lúc càng dày đặc bên tai. Mục Kính Sâm nắm chặt roi trong tay, từ xa nhìn lại, nhìn thấy hai người phụ nữ đang đánh nhau.
Một người trong đó quăng người kia qua vai xuống đất, sau đó nhanh chóng ngồi lên người người kia, hai tay bóp lấy cổ đối thủ.
Tuy thời tiết lúc này không tồi, nhưng súng bắn nước áp suất cao vẫn đang phun nước, người phụ nữ nằm dưới đất sau lưng ướt đẫm hết, nửa khuôn mặt đều chôn trong nước bùn, cần cổ trắng nõn đã nhìn không ra, màu đất vàng dơ bẩn che hết ngũ quan tinh xảo của cô ấy.
Ngồi phụ nữ ngồi trên người cô rất hung hãn, ai cũng biết nếu muốn tiếp tục ở lại sân huấn luyện, vậy ý nghĩa của mỗi cuộc huấn luyện là không thể để thua.
Mục Kính Sâm đi nhanh về phía trước, lòng bàn chân dẫm ra những dấu chân thật sâu.
Anh đẩy mấy người ra, có người định đánh lại, người đàn ông quất roi trong tay ra, tiếng rít ấy bao phủ trong đám người. Trong mắt Mục Kính Sâm không thấy ai khác nữa, anh chỉ biết có kẻ đang ở đây cản đường anh.
Anh thấy kẻ nào liền đánh kẻ đó.
Những người sai khi họ đánh, có kẻ không có nhận ra anh, múa may nắm tay định tiến lên. Mục Kính Sâm nghiêng người một cái, trở tay xuống một roi mạnh.
Anh dẫm qua con đường lầy lội, đi về phía trước. Đàng sau hàng ngũ, hai người phụ nữ đang đánh nhau kịch liệt. Người phụ nữ bị bóp chặt cổ tránh trái phải không thoát liền cầm bùn ném vào mặt đối phương. Bùn bắn vào mắt người kia, cô nhân cơ hội xô cô ta qua một bên.
Ngươi một đấm, ta một đấm, ngươi một đá, ta một đá.
Vào cái sân huấn luyện này, còn ai nhớ được mình là thân phận phụ nữ chứ?
Phó Lưu Âm chen vào giữa đám người, bị người phụ nữ kia gạt ngã xuống mặt đất. Đối phương chạy như bay lại, muốn giáng cho cô một đá thật mạnh. Người phụ nữ nhún người nhảy tới, Phó Lưu Âm thấy thế của cô ta hung mãnh, tránh cũng tránh không được, cô liền nắm chặt hai tay, sẵn sàng chịu cú đá này xong sẽ liều mạng với cô ta.
Cổ áo đột nhiên bị ai túm lấy, Mục Kính Sâm kéo người cô ra sau. Người phụ nữ bổ nhào vào không trung, vừa định đứng dậy đã bị Mục Kính Sâm đá một đá trúng bả vai.
Phó Lưu Âm ngẩng đầu, tóc dính đầy đất màu vàng, Mục Kính Sâm túm chặt một cánh tay của cô, kéo ra sau. Tay Phó Lưu Âm muốn đứt.
“Buông tôi ra! Buông ra!”
Ra khỏi sân huấn luyện, người huấn luyện viên vừa nãy nhìn.
“Sao cô trà trộn vào được?”
Mục Kính Sâm phát một roi tới.
“Anh còn có mặt mũi để hỏi?!”
Người huấn luyện viên không dám động đậy, đứng tại chỗ không thốt một tiếng.
Mục Kính Sâm bỏ tay ra, Phó Lưu Âm đứng dậy, ôm cánh tay mình. Người đàn ông dùng một tay nắm phần vải trên vai cô, lôi mạnh cô lên lầu hai. Cô bị ném vào phòng, Mục Kính Sâm vẫn chưa bỏ qua, lại kéo cô vào phòng tắm.
Anh mở vòi sen, xối nước vào cô, nền gạch sạch sẽ liền nhuốm một lớp màu vàng. Mục Kính Sâm không thể nhịn được nữa.
“Tôi cho em cuộc sống sung sướng, em không cần có phải không?”
Khóe miệng Phó Lưu Âm cũng bị người phụ nữ kia đánh sưng lên, cô chà lau.
“Tôi tự có chừng mực.”
“Tôi làm em có chừng mực.”
Mục Kính Sâm đi ra ngoài. Phó Lưu Âm tắm xong, tóc cũng gội sạch sẽ. Mục Kính Sâm bước nhanh vào, đặt một bộ đồ lót ở đó.
“Mặc vào!”
Phó Lưu Âm cầm quần lên nhìn, xem ra vẫn là trốn không được.
Sau khi mua về, cô đã tìm mọi cách thoái thác, tới tháng cũng tương đối nhiều hơn, sau lại nói lần này trời lạnh, kinh nguyệt cũng kéo dài…
Tóm lại, mấy món đồ chơi đó, Phó Lưu Âm đến nay vẫn chưa mặc.
Ban đêm, hai người canh ngoài phòng Mục Kính Sâm nhìn nhau.
Đây là quy củ của thiếu tá Mục, sau nửa đêm đều sẽ có người tới đổi gác. Mục Kính Sâm tuy nắm giữ toàn bộ sân huấn luyện, nhưng cảm giác an toàn cơ bản nhất cũng không có.
Hiệu quả cách âm của căn phòng cũng không tốt. Ngoài cửa, hai người đôi tay chắp sau người, vẫn đứng không nhúc nhích.
Có đôi khi, âm thanh to nhỏ thật sự không phải tự mình có thể khống chế được. Tiếng của Phó Lưu Âm xuyên qua ván cửa truyền ra từng đợt.
“Ah, ah…”
“A!!!”
Một trận âm điệu cao vút chợt cất lên, hai người chỉ có thể làm bộ không nghe thấy gì.
“Buông tôi ra…”
Cả người cô bị khống chế trên gác tay của ghế sô pha, ở chỗ chật như vậy, người cô cuộn tròn, muốn xuống dưới cũng không được.
Mục Kính Sâm đứng thẳng, đè chân cô vào trước người cô. Phó Lưu Âm cảm thấy mình mấy lần muốn ngã xuống. Người đàn ông căng thân dưới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phó Lưu Âm.
“Em nôn nóng tập luyện như vậy, có phải muốn đi ra ngoài không?”
“Phải, tôi muốn quay lại thế giới bên ngoài…”
Mục Kính Sâm kéo nửa người trên của cô lên, cánh tay cường tráng giữ lấy cô. Cả cơ thể Phó Lưu Âm đều ghé lên người Mục Kính Sâm. Sắc mặt cô chợt đỏ bừng, tư thế như thế cũng khiến cô có loại cảm giác nói không nên lời.
“Thả tôi xuống dưới.”
“Em yên tâm, không bao lâu nữa, tôi sẽ mang em ra ngoài, cho em trở lại thế giới mà em yêu thích kia.”
Mục Kính Sâm ôm lấy eo cô, ôm cô đến trước giường, hai người cùng ngã vào chiếc giường lớn. Phó Lưu Âm không kìm được, kêu to ra tiếng, khó chịu muốn khóc.
“Hoặc anh nhanh lên, đừng giày vò tôi được không?”
“Tôi giày vò em thế nào?” Mục Kính Sâm kéo mảnh vải còn lại trên người cô.
“Tôi đã biết em mặc thế này rất hợp mà, gợi cảm!”
Làn da trắng nõn bởi vì động tác này mà bị thắt chặt đến gắt gao, cơ thể của Phó Lưu Âm đã sớm mềm nhũn, cũng không nghe cô sai bảo…
—
Hoàng Đỉnh Long Đình.
Sau ca phẫu thuật của Vạn Dục Ninh, Hứa Tình Thâm cho mình nghỉ ngơi một ngày.
Hôm qua vừa ăn cơm với người nhà họ Hứa xong, sáng hôm nay Triệu Phương Hoa đã điện thoại tới. Tưởng Viễn Chu biết bà ta là vì chuyện gì, anh đồng ý trong điện thoại, bảo Lão Bạch đi lo chuyện sang tên, nói là bên Cửu Long Thương đều đã được dọn dẹp hết, người nhà họ Hứa lúc nào cũng có thể dọn qua.
Hứa Tình Thâm thay quần áo cho hai đứa trẻ, chuẩn bị dẫn chúng ra vườn chơi. Tưởng Viễn Chu ngắt cuộc trò chuyện liền đi tới. Hứa Tình Thâm bế Lâm Lâm, người đàn ông khom lưng bế Duệ Duệ lên.
“Mẹ em điện thoại?”
“Phải.”
“Nói gì vậy?”
“Nói đã nghĩ cho Minh Xuyên, sẽ để Cửu Long Thương làm tài sản hồi môn cho nó.”
“Bà ấy suy nghĩ cũng thật chu đáo.”
Đi ra sân, hai đứa trẻ tự chơi, nếu chuyện này Tưởng Viễn Chu đã quyết định, Hứa Tình Thâm cũng không muốn lại làm phiền. Triệu Phương Hoa tính tình là thế, cả đời này cũng không sửa được.
Tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn về phía xa, anh từ sau lưng ôm lấy Hứa Tình Thâm.
“Còn nhớ thôn ở vách núi kia không?”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm hơi cứng lại.
“Nhớ, sao vậy?”
“Hai ngày nữa anh sẽ đích thân tới đó một chuyến.”
“Tới đó làm gì?” Hứa Tình Thâm ngẩng đầu.
Người đàn ông áp mặt xuống, gò má hai người dựa sát sạt vào nhau, hơi thở đan xen lẫn nhau. Tưởng Viễn Chu càng dùng sức mà ôm chặt cô hơn.
“Anh đã mở một bệnh viện ở đó, chỗ đó không những nghèo khó mà ngay cả việc chăm sóc sức khỏe cơ bản nhất cũng không có. Tình Thâm, em còn nhớ em đã cửu tử nhất sinh ở đó không?”
“Đương nhiên nhớ rõ.”
“Anh nhớ rất rõ, cảnh đó trước sau vẫn chôn dấu trong lòng anh, sợ là đời này cũng không thể quên được. Anh đã tận mắt nhìn thấy một người được kéo ra, lúc ấy anh sợ hãi muốn điên luôn. Anh thấy trước ngực cô ấy có mấy chữ “Bệnh viện Tinh Cảng”, anh đã tưởng đó là em.”
Hứa Tình Thâm nắm lấy bàn tay Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông dùng mặt cọ cọ thân mật vào sườn má cô.
“Anh lau bùn đất trên mặt cô ấy mới phát hiện không phải là em. Nhưng cô ấy cũng là nhân viên của Tinh Cảng, cầm tiền lương của Tinh Cảng, đi làm việc tốt cho Tinh Cảng, nhưng cô ấy lại không thể quay về.”
“Phải, sống chết có số, rất nhiều lúc, rất nhiều chuyện, chúng ta đều không có cách thay đổi.”
“Cho nên, nơi đã có nhân viên Tinh Cảng ở lại mãi mãi, nơi đó cũng sẽ có thiên sứ bảo hộ. Bệnh viện được mở là để chữa bệnh cho bọn họ, sẽ không lấy lợi nhuận làm mục đích.”
Hứa Tình Thâm nghe, trong lòng có cảm giác nói không nên lời. Hai chữ “thiên sứ” bỗng nhiên đâm vào trái tim Hứa Tình Thâm, vì sao nghe xong những lời này, cô cảm thấy Tưởng Viễn Chu cũng là thiên sứ nhỉ?
Đây không phải vì tâng bốc Tưởng tiên sinh, mà là cảm nhận chân thật của Hứa Tình Thâm. Muốn dựng một bệnh viện chuyên khoa ở thôn vách núi vốn đã là việc khó, lại còn không vì lợi nhuận, những lời này không phải dễ dàng nói ra như vậy.
Nhưng trong lòng Hứa Tình Thâm lại không khỏi lo lắng.
“Anh muốn đích thân đi sao?”
“Phải, cùng Lão Bạch.”
Hứa Tình Thâm kéo tay anh ra, xoay người lại nhìn anh.
“Em là bác sĩ, em cũng biết em không nên mê tín, nhưng mà… Nếu là ở một nơi chúng ta từng xảy ra chuyện, tốt nhất vẫn đừng tới lần thứ hai.”
Tưởng Viễn Chu bật cười: “Em cũng nói, em là bác sĩ mà tin như thế à?”
“Lần trước tới thôn vách núi gặp lở núi, xảy ra chuyện lớn như vậy, em không yên tâm.”
“Hiện tại không thể so thôn vách núi với năm đó, sẽ không nguy hiểm như vậy.”
Hứa Tình Thâm cũng biết, cách nói thế này của cô không hề có lý lẽ. Tưởng Viễn Chu nhéo nhéo mu bàn tay cô.
“Anh đi ra ngoài một chuyến thôi mà, sẽ về ngay.”
Cô không nói gì, Tưởng Viễn Chu cười, ôm cô vào lòn.
“Anh biết, em không yên tâm, không buông được, nghĩ về anh, nhớ về anh, dính lấy anh…”
Hứa Tình Thâm bật cười, hai tay đẩy bụng anh ra.
“Được rồi, em yên tâm, yên tâm anh sẽ xong việc được chưa?”
Người đàn ông hơi lui ra sau.
Cách đó không xa, Lâm Lâm và Duệ Duệ đang chơi đùa, thời tiết ấm áp, bỏ đi mấy cái áo ngoài dày nặng, động tác của hai đứa nhóc thoải mái hơn. Lâm Lâm chạy đến dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn, sau đó muốn leo lên cây.
Tưởng Viễn Chu liếc xéo Hứa Tình Thâm.
“Sao lại giống em vậy?”
“Em sao chứ?” Cô biết rõ còn cố hỏi.
“Thích leo cây.”
Tưởng Viễn Chu nói xong, cất bước đi về phía trước. Hứa Tình Thâm nghĩ nghĩ, không đúng à, cô cũng chỉ như vậy trong một lần say rượu, nhưng khi đó Tưởng Viễn Chu còn say hơn cô nhiều.
“Em leo cây khi nào chứ?”
“Leo cây lấy bóng bay là anh mà?”
Tưởng Viễn Chu bày vẻ mặt cái gì cũng biết rồi. Anh uống say, là chuyện nhỏ nhặt thường xuyên xảy ra, nhưng cạnh anh còn có Lão Bạch, anh đã làm gì nói gì, Lão Bạch có thể giấu được?
Tưởng Viễn Chu đi tới sau Lâm Lâm. Lâm Lâm ôm thân cây thô nhám, tay không ngừng chỉ vào lồng đèn treo bên trên.
Đó là người làm trong nhà treo lên. Tưởng Viễn Chu thu hồi tầm mắt.
“Lâm Lâm, thích à?”
Lâm Lâm dựa người vào Tưởng Viễn Chu, một tay đè lên bả vai người đàn ông. Tưởng Viễn Chu một tay ôm lấy hai chân con bé, đột ngột đứng dậy.
Hứa Tình Thâm bị dọa, chân Tưởng Viễn Chu dài, nâng Lâm Lâm lên cao một cách đột ngột như vậy, không dọa đứa nhỏ mới lạ.
“Coi chừng!!!”
Lâm Lâm lại không chút nào sợ hãi, cười khanh khách thành tiếng. Tưởng Viễn Chu để con bé ngồi lên vai mình, Lâm Lâm tháo một cái đèn lồng nhỏ xuống, hai tay vui sướng múa may.
“Lá gan lớn thật!” Hứa Tình Thâm cười khẽ.
“Giống anh.” Tưởng Viễn Chu tiếp lời.
Duệ Duệ cũng đi tới phía dưới, ê ê a a mà nhìn Lâm Lâm nói chuyện, ngôn ngữ như vậy có lẽ cũng chỉ hai đứa nhỏ hiểu với nhau.
Lâm Lâm ném đèn lồng trong tay xuống đất. Duệ Duệ thấy thế, chạy nhanh tới nhặt lên. Lâm Lâm vỗ vỗ đầu Tưởng Viễn Chu, tay chỉ qua bên kia. Tưởng Viễn Chu đi tới, cõng con gái, đề con bé tháo xuống từng chiếc đèn lồng.
Cô bé gỡ một chiếc, ném một chiếc, phía dưới Duệ Duệ liền nhặt từng chiếc.
Hứa Tình Thâm ở phía sau nhìn, Tưởng Viễn Chu xoay người lại về phía cô.
“Cho nên mới nói Lâm Lâm là con em, hai người thật sự giống nhau.”
Nói xong lời này, Tưởng Viễn Chu ngay sau đó lại nói: “Không, anh thấy anh như sinh tới hai cô con gái.”
“Vậy cũng tốt, Tưởng Viễn Chu, kiếp sau em làm con gái anh được không? Anh vẫn phải như kiếp này, có tiền, đẹp trai như vậy, đến lúc đó anh sẽ cưng em, thương em.”
“Anh cưng em, thương em, chẳng lẽ ít hơn con gái sao?”
Hứa Tình Thâm khóe miệng cười căng hết ra.
“Em chỉ là nói vậy thôi.”
“Kiếp sau, ai làm con anh cũng được, chỉ có em là không được.”
Hoặc, vẫn làm người phụ nữ của anh, có điều kiếp sau, tốt nhất Tưởng Viễn Chu có thể gặp được Hứa Tình Thâm sớm hơn một chút, nếu hai người là thanh mai trúc mã thì càng tốt.
—
Hôm sau.
Lúc Tưởng Viễn Chu dậy, vốn không muốn quấy rầy Hứa Tình Thâm, nhưng cô ngủ không say, anh mới xốc chăn lên, cô đã mở mắt ra.
“Em ngủ tiếp đi.”
“Không được, em cũng không ngủ được.”
Hứa Tình Thâm đứng dậy, lấy bộ đồ Tưởng Viễn Chu hôm nay sẽ mặc ra. Người đàn ông rửa mặt xong quay lại phòng ngủ, Hứa Tình Thâm mặc áo sơ mi vào cho anh.
“Đừng lo, anh chỉ đi hai ngày.”
Hứa Tình Thâm chọn cà vạt, thắt cho anh. Ngón tay cô thành thạo qua tới qua lui, thắt lần đầu không đẹp lại gỡ ra, nhưng lần thứ hai vẫn cảm thấy không hài lòng, cô lại gỡ ra tiếp.
Tới lần thứ ba, thấy cô lại muốn tháo, Tưởng Viễn Chu giữ tay Hứa Tình Thâm lại.
“Thắt đẹp rồi, Tình Thâm, đừng vậy nữa.”
Hai tay Hứa Tình Thâm cầm cái cà vạt kia, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tưởng Viễn Chu.
“Vậy được, cứ vậy đi. Nhớ kỹ, bình an trở về.”
“Anh sẽ.” Tưởng Viễn Chu khẽ cười.
“Em nói, trên đời này sẽ có người diện mạo giống em như đúc?”
“Có thể có, có thể không.” Hứa Tình Thâm ghé lại gần anh hơn chút. “Nhưng nói không chừng, có thể về phương diện sẽ giống em thì sao? Tựa như anh nói, cảm giác.”
“Dù cho cảm giác có giống thì người đó cũng không phải em.”
Hứa Tình Thâm vốn dĩ cũng chỉ thuận miệng hỏi, cô cũng không tin, người trên đời này đều là độc nhất vô nhị, ai cũng thể giống ai hoàn toàn.
“Chuyện Cửu Long Thương, anh… Sao anh không bàn bạc với em đã…?”
Tưởng Viễn Chu đạp nhẹ chân ga, xe vọt ra ngoài.
“Lúc trước anh đã nói, Cửu Long Thương sẽ cho Minh Xuyên.”
“Em vẫn luôn nhớ anh nói, Cửu Long Thương sẽ để lại cho Tưởng phu nhân tương lai.”
Khóe miệng người đàn ông khẽ cong lên: “Tưởng phu nhân ở đâu thì nhà của chúng ta sẽ ở đó. Nơi ở có thể dọn. Vả lại, Cửu Long Thương đã xảy ra quá nhiều chuyện như vậy, đối với em mà nói cũng sẽ không thoải mái. Em trai em cần nhà ở, đường xá bên đó lại tốt, hôm nào anh sang tên Cửu Long Thương cho thằng bé.”
“Không được!” Hứa Tình Thâm vội mở miệng. “Đừng sang tên, để nó ở là được rồi.”
“Tình Thâm,” Tưởng Viễn Chu cầm bàn tay Hứa Tình Thâm. “Cho nó ở thôi sẽ không phải nhà của nó, trong lòng ai cũng đều khao khát cảm giác an toàn.”
“Nhưng mà…” Hứa Tình Thâm nhíu mày, có chút lời nói không nói ra được. Tưởng Viễn Chu cũng hiểu, đường xá bên Cửu Long Thương tốt như vậy, một căn biệt thự tức là vô giá.
“Không cần nhưng nhị, căn nhà này là cho Hứa Minh Xuyên, không phải cho mẹ em, cho nên em không cần rối rắm.”
Hứa Tình Thâm mím môi. Không biết có phải Tưởng Viễn Chu chợt nghĩ ra gì mà bỗng nhiên cười thành tiếng: “Bảo ba mẹ em cũng dọn qua đó luôn, hiểu chưa?”
“Mẹ em như vậy, cho dù anh không nói thì bà ấy cũng sẽ tới.”
Tưởng Viễn Chu nhẹ nhàng đánh tay lái. Hứa Tình Thâm thấy khóe miệng anh vẫn luôn cong lên, tựa như chuyện này là trò chơi rất vui.
“Anh cười cái gì?”
“Mẹ em ương ngạnh nửa đời người, nghĩ đến những ngày sau này của bà ta, anh không cười được sao?”
“Anh nói bạn gái Minh Xuyên?”
Tưởng Viễn Chu nắm chặt tay Hứa Tình Thâm, nụ cười trên mặt chậm rãi thu về. Anh liếc nhìn Hứa Tình Thâm một cái.
“Trước kia em chịu nhiều khổ cực như vậy với bà ta, trời cao với mỗi người đều công bằng, cho dù bà ta trên danh nghĩa là mẹ em, bà ta cũng không nên được hưởng thụ những thứ đó.”
“Không, không được…” Hứa Tình Thâm mở miệng theo phản ứng. “Còn Minh Xuyên thì sao bây giờ?”
“Cái này phải hỏi Minh Xuyên, rốt cuộc cô Hạ Manh kia có yêu nó không, còn nó yêu người phụ nữ này thế nào? Nếu yêu sâu đậm thì không ai chia lìa được. Anh chỉ là một người anh rể làm hết trách nhiệm, giải quyết chuyện nhà ở cho chúng, còn lại… Cuộc sống là do chính mình tạo nên.”
Hứa Tình Thâm hai tay ôm mặt mình, sau đó vỗ nhẹ hai cái. Cô cũng thật đúng là đã coi Minh Xuyên như con mình, có một số việc có bận tâm cũng không nổi.
—
Nhà họ Tưởng.
Tưởng Đông Đình đứng trên ban công, từ xa nhìn lại, ở cổng có người gác. Quản gia đi tới cạnh ông ta.
“Ông chủ, ông phải uống thuốc đi ạ.”
“Ai có thể ngờ tôi hiện tại lại như tù nhân chứ?”
“Cậu Tưởng cũng là nhất thời tức giận, chờ cậu ấy hết giận…”
Bàn tay Tưởng Đông Đình đánh bộp xuống lan can.
“Chờ nó nguôi giận? Vậy rốt cuộc Tưởng gia này ai làm chủ đây?”
Thời trẻ đã quen nắm thế mạnh, hiện tại quyền lực đột ngột bị tước đoạt, Tưởng Đông Đình rất không cam lòng, lại cảm thấy thật vô lực.
“Sau khi rời khỏi đây Hứa Ngôn có liên lạc lại không?”
“Liên lạc ạ, có gọi một cuộc điện thoại.”
“May là hôm qua đã bảo cô ta đi trước, bằng không, cô ta cũng đã bị nhốt lại đây.”
Quản gia nhìn xuống sân.
“Đứa trẻ Hứa Ngôn này thật sự thông minh, ngài yên tâm, cô ta có thể làm được việc.”
“Lòng người chẳng ai nói được. Tôi vì tốt cho Dục Ninh, nó thì hay rồi, câu đầu tiên đã bán đứng tôi.”
“Ông chủ, nếu bây giờ đã không ra ngoài được, vậy ngài cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, hãy thư giãn cho khỏe đi ạ.”
Hôm qua lúc ở bệnh viện, thái độ của Tưởng Viễn Chu cương quyết, bảo Lão Bạch bố trí người canh giữ Tưởng gia. Tưởng Đông Đình đến giờ vẫn còn hên, ông ta đã điện thoại bảo Hứa Ngôn đi ra ngoài, cũng mang hy vọng của mình đi ra ngoài.
—
Sân huấn luyện.
Dưới thời tiết như vậy, lại sau giữa trưa, đông đã qua từ lâu, không khí nhiệt độ hôm nay có chút khác thường, động người một cái đã có cảm giác ra mồ hôi.
Phó Lưu Âm theo Mục Kính Sâm đơn độc tập luyện, trên một xà ngang cao hơn chiều cao một người, hai tay Phó Lưu Âm nắm lại, người thẳng tắp, cánh tay đã hoàn toàn không còn sức, mồ hôi theo sườn mặt cô chảy xuống.
Mục Kính Sâm cầm roi mềm trên tay, đang đứng dưới xà nhìn cô chằm chằm.
“Không được buông tay.”
Phó Lưu Âm thật sự không gượng nổi nữa, cô cắn chặt môi, đôi mắt nhắm nghiền.
“Không được cắn môi!”
Phó Lưu Âm lúc này sao còn nghe vào được? Ngón tay đã trờ nên trắng bệch không có chút nào sức lực.
Mục Kính Sâm ngẩng đầu nhìn, lặp lại: “Tôi nói, không được cắn môi!”
“Tôi… Tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Em như vậy còn muốn tham gia cuộc khảo sát?”
Phó Lưu Âm mở mắt ra, liều mạng sức lực cuối cùng mà treo mình ở đó. Mục Kính Sâm nhỉn kỹ khuôn mặt cô, môi dưới của cô đã sắp bị cắn nát. Hai hàng lông mày đẹp đẽ của người đàn ông xoắn lại, giơ chiếc roi mềm quất vào đùi Phó Lưu Âm.
“Há miệng ra!”
Một roi này thật ra căn bản không thể gọi là quất, nhưng cơ thể Phó Lưu Âm gồng căng đến như thế, một chút trọng lực lên người cũng làm cô chịu không được nữa.
Bàn tay cô buông lỏng, người rớt xuống. Mục Kính Sâm đứng phía dưới liền đưa tay ôm lấy cô, một tay kẹp cô dưới nách.
Anh ta bước nhanh đi tới phía trước. Sắc mặt Phó Lưu Âm đỏ bừng, trái tim đập bùm bụp, cô cảm giác thể lực của mình đã hoàn toàn tiêu tán. Cô hé miệng, cảm thấy khó chịu, lại còn bị Mục Kính Sâm xách đi như vậy.
“Tôi muốn ói…”
“Vậy em ói đi!”
“Thả tôi xuống dưới!”
Mục Kính Sâm đi lên lầu, mở cửa, bước vào mấy bước rồi mới buông Phó Lưu Âm xuống.
Cô váng đầu hoa mắt, bước chân lảo đảo về phía trước. Cẳng chân đụng phải mép giường, cô đặt mông ngồi xuống, cảm thấy vẫn chưa đủ, cả người mềm đi, nằm xuống chiếc giường lớn.
Mục Kính Sâm từ trên cao nhìn xuống cô chằm chằm.
“Lúc trước không phải nói rất hay sao? Tuyệt đối có thể chống đỡ tới cùng?”
Phó Lưu Âm miệng khô lưỡi khô, cảm thấy mình thiếu nước nghiêm trọng. Cô vừa định ngồi dậy, lại nhìn đến một bóng đen đè xuống, người đàn ông hai tay chống bên người cô.
“Còn muốn tiếp tục không?”
“Tôi tưởng…”
“Tưởng thế nào?”
“Anh cố ý nhằm vào tôi, cố ý muốn tôi mất mặt.”
Mục Kính Sâm nghe vậy, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt cô.
“Em cảm thấy người khác tập luyện đều nhẹ nhàng hơn em rất nhiều phải không?”
“Nhưng ít ra các huấn luyện viên khác sẽ không làm rối như anh.”
“Bọn họ không hiểu em bằng tôi.” Tay Mục Kính Sâm cầm cánh tay mảnh khảnh của cô.
“Cánh tay em nhỏ thế này, không huấn luyện thêm cho em, người khác sẽ bóp nát được.”
Phó Lưu Âm không nói lời nào, thở hổn hển, còn chưa khôi phục lại thì ngón tay của Mục Kính Sâm đã giữ cằm cô.
“Muốn đi xuống tiếp tục không?”
“Tôi vốn không muốn lên đây, càng không muốn từ bỏ.”
Vẫn còn cứng miệng như vậy!
Mục Kính Sâm ngồi dậy, nằm xuống cạnh Phó Lưu Âm. Người phụ nữ thấy thế bèn vội đứng lên.
Đôi tay anh gối sau đầu mình, ánh mắt hơi nâng lên.
“Ra ngoài đứng đi, đứng với tư thế quân đội, khi tôi dậy thì em hãy vào.”
“Đứng bằng tư thế quân đội thì có lợi ích gì.” Tầm mắt Phó Lưu Âm lậo tức bắn về phía anh.
“Đứng đó không động đậy có thể giúp tôi khoẻ hơn?”
“Sao? Đang ngang nhiên vi phạm mệnh lệnh của tôi?”
Phó Lưu Âm không cam lòng, nhưng chỉ có thể nuốt phần không cam lòng kia trở về. Lời của Mục Kính Sâm là mệnh lệnh, mọi người ở sân huấn luyện, gồm cả cô, nhất định đều phải nghe.
Cô ra ngoài, đóng cửa lại, sau đó vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích.
Trong phòng không có chút động tĩnh, Phó Lưu Âm một miếng nước cũng chưa uống, đứng ở đây khiến cả người lung lay muốn ngã.
Cô đứng đó, lại đứng cả nửa buổi chiều.
Chờ khi Mục Kính Sâm bước ra cửa lại, Phó Lưu Âm đã không chịu được, người dựa vào vách tường, có điều hai cái đùi còn căng cứng, không chịu nổi phải ngồi xổm.
Người đàn ông đứng trước mặt cô, nhìn.
“Về phòng!”
Phó Lưu Âm muốn nhấc chân nhưng cả người không lấy đâu được sức lực. Mục Kính Sâm cười lạnh, để cô thể hiện kìa.
“Đi tắm một cái trước đi, sau đó xuống dưới ăn cơm chiều.”
“Vâng.”
Mục Kính Sâm tuần tra ở dưới, ăn xong cơm chiều vẫn không thấy Phó Lưu Âm tới.
Mấy ngày gần đây, gần tối còn có cuộc tập huấn. Các sĩ quan huấn luyện kéo đám người chỉ vừa được nghỉ ngơi một lúc ra sân. Trên chiếc đài cao, mấy chiếc súng bắn nước áp suất cao chĩa xuống đám người phía dưới.
“Bắn nước!”
Những cột nước hung mãnh có lực bắn ra, bùn đất trên mặt đất bị nước tưới ướt đẫm bắn lên người mọi người. Trên bộ quần áo tập luyện đầy bùn đất, thậm chí có người trên đầu trên mặt đều là bùn, chẳng nhìn rõ được mặt mũi.
Mục Kính Sâm bước nhanh lên lầu, đẩy cửa vào, thấy trên giường cũng không có bóng người. Anh đi vào trong mấy bước, trong căn phòng to như vậy không có bóng dáng Phó Lưu Âm.
“Phó Lưu Âm!”
“Thiếu tá Mục!” Người canh cửa nghe được động tĩnh thì đi vào.
“Cô ấy đâu?”
“Đi ra ngoài ạ, nói là đi ăn cơm chiều.”
Mục Kính Sâm cầm cái roi mềm ở tủ đầu giường, đạp đôi bốt quân đội bước nhanh xuống dưới lầu.
Chỗ ăn cơm đã đóng chặt cửa từ lâu. Sân huấn luyện lớn như vậy, muốn tìm được Phó Lưu Âm sợ là rất khó. Mục Kính Sâm trong lòng có chút hoảng, tầm mắt không khỏi nhìn bốn phía xung quanh. Nếu chỉ dựa vào mình Phó Lưu Âm mà muốn chạy ra ngoài là điều không có khả năng; nếu vậy, cô còn có thể đi đâu?
Mục Kính Sâm tay phải cầm cái roi mềm, giơ bàn tay lên, đem roi từng đập đập roi từng cái vào lòng bàn tay.
“Thiếu tá Mục!” Một huấn luyện viên đi đến trước mặt anh, “Cuộc huấn luyện đêm nay anh không cần phải theo dõi đâu ạ.”
“Thấy Phó Lưu Âm không?”
“Cô ấy?” Người huấn luyện viên lắc đầu. “Không ạ.”
Mục Kính Sâm đi tới trước, người huấn luyện viên có chút giật mình.
“Thiếu tá Mục!!!”
Phía trước đã biến thành một vòng tròn lớn toàn bùn, cả nam lẫn nữ đang đánh nhau trong đó, có vài người trên mặt đã sớm không ra bộ dạng. Mục Kính Sâm đi tới phía trước, quần bị bùn bắn lên, hỏng không còn gì. Có người đụng vào người anh, nhưng đối phương đã không nhìn rõ được người này chính người nắm quyền cao nhất ở sân huấn luyện.
Mục Kính Sâm lướt qua đám người đi về phía trước, dường như coi những người này không tồn tại.
Hai con ngươi sắc như mắt chim ưng của người đàn ông xuyên qua đám người. Tiếng kêu gào, tiếng đánh nhau, tiếng kêu đau càng lúc càng dày đặc bên tai. Mục Kính Sâm nắm chặt roi trong tay, từ xa nhìn lại, nhìn thấy hai người phụ nữ đang đánh nhau.
Một người trong đó quăng người kia qua vai xuống đất, sau đó nhanh chóng ngồi lên người người kia, hai tay bóp lấy cổ đối thủ.
Tuy thời tiết lúc này không tồi, nhưng súng bắn nước áp suất cao vẫn đang phun nước, người phụ nữ nằm dưới đất sau lưng ướt đẫm hết, nửa khuôn mặt đều chôn trong nước bùn, cần cổ trắng nõn đã nhìn không ra, màu đất vàng dơ bẩn che hết ngũ quan tinh xảo của cô ấy.
Ngồi phụ nữ ngồi trên người cô rất hung hãn, ai cũng biết nếu muốn tiếp tục ở lại sân huấn luyện, vậy ý nghĩa của mỗi cuộc huấn luyện là không thể để thua.
Mục Kính Sâm đi nhanh về phía trước, lòng bàn chân dẫm ra những dấu chân thật sâu.
Anh đẩy mấy người ra, có người định đánh lại, người đàn ông quất roi trong tay ra, tiếng rít ấy bao phủ trong đám người. Trong mắt Mục Kính Sâm không thấy ai khác nữa, anh chỉ biết có kẻ đang ở đây cản đường anh.
Anh thấy kẻ nào liền đánh kẻ đó.
Những người sai khi họ đánh, có kẻ không có nhận ra anh, múa may nắm tay định tiến lên. Mục Kính Sâm nghiêng người một cái, trở tay xuống một roi mạnh.
Anh dẫm qua con đường lầy lội, đi về phía trước. Đàng sau hàng ngũ, hai người phụ nữ đang đánh nhau kịch liệt. Người phụ nữ bị bóp chặt cổ tránh trái phải không thoát liền cầm bùn ném vào mặt đối phương. Bùn bắn vào mắt người kia, cô nhân cơ hội xô cô ta qua một bên.
Ngươi một đấm, ta một đấm, ngươi một đá, ta một đá.
Vào cái sân huấn luyện này, còn ai nhớ được mình là thân phận phụ nữ chứ?
Phó Lưu Âm chen vào giữa đám người, bị người phụ nữ kia gạt ngã xuống mặt đất. Đối phương chạy như bay lại, muốn giáng cho cô một đá thật mạnh. Người phụ nữ nhún người nhảy tới, Phó Lưu Âm thấy thế của cô ta hung mãnh, tránh cũng tránh không được, cô liền nắm chặt hai tay, sẵn sàng chịu cú đá này xong sẽ liều mạng với cô ta.
Cổ áo đột nhiên bị ai túm lấy, Mục Kính Sâm kéo người cô ra sau. Người phụ nữ bổ nhào vào không trung, vừa định đứng dậy đã bị Mục Kính Sâm đá một đá trúng bả vai.
Phó Lưu Âm ngẩng đầu, tóc dính đầy đất màu vàng, Mục Kính Sâm túm chặt một cánh tay của cô, kéo ra sau. Tay Phó Lưu Âm muốn đứt.
“Buông tôi ra! Buông ra!”
Ra khỏi sân huấn luyện, người huấn luyện viên vừa nãy nhìn.
“Sao cô trà trộn vào được?”
Mục Kính Sâm phát một roi tới.
“Anh còn có mặt mũi để hỏi?!”
Người huấn luyện viên không dám động đậy, đứng tại chỗ không thốt một tiếng.
Mục Kính Sâm bỏ tay ra, Phó Lưu Âm đứng dậy, ôm cánh tay mình. Người đàn ông dùng một tay nắm phần vải trên vai cô, lôi mạnh cô lên lầu hai. Cô bị ném vào phòng, Mục Kính Sâm vẫn chưa bỏ qua, lại kéo cô vào phòng tắm.
Anh mở vòi sen, xối nước vào cô, nền gạch sạch sẽ liền nhuốm một lớp màu vàng. Mục Kính Sâm không thể nhịn được nữa.
“Tôi cho em cuộc sống sung sướng, em không cần có phải không?”
Khóe miệng Phó Lưu Âm cũng bị người phụ nữ kia đánh sưng lên, cô chà lau.
“Tôi tự có chừng mực.”
“Tôi làm em có chừng mực.”
Mục Kính Sâm đi ra ngoài. Phó Lưu Âm tắm xong, tóc cũng gội sạch sẽ. Mục Kính Sâm bước nhanh vào, đặt một bộ đồ lót ở đó.
“Mặc vào!”
Phó Lưu Âm cầm quần lên nhìn, xem ra vẫn là trốn không được.
Sau khi mua về, cô đã tìm mọi cách thoái thác, tới tháng cũng tương đối nhiều hơn, sau lại nói lần này trời lạnh, kinh nguyệt cũng kéo dài…
Tóm lại, mấy món đồ chơi đó, Phó Lưu Âm đến nay vẫn chưa mặc.
Ban đêm, hai người canh ngoài phòng Mục Kính Sâm nhìn nhau.
Đây là quy củ của thiếu tá Mục, sau nửa đêm đều sẽ có người tới đổi gác. Mục Kính Sâm tuy nắm giữ toàn bộ sân huấn luyện, nhưng cảm giác an toàn cơ bản nhất cũng không có.
Hiệu quả cách âm của căn phòng cũng không tốt. Ngoài cửa, hai người đôi tay chắp sau người, vẫn đứng không nhúc nhích.
Có đôi khi, âm thanh to nhỏ thật sự không phải tự mình có thể khống chế được. Tiếng của Phó Lưu Âm xuyên qua ván cửa truyền ra từng đợt.
“Ah, ah…”
“A!!!”
Một trận âm điệu cao vút chợt cất lên, hai người chỉ có thể làm bộ không nghe thấy gì.
“Buông tôi ra…”
Cả người cô bị khống chế trên gác tay của ghế sô pha, ở chỗ chật như vậy, người cô cuộn tròn, muốn xuống dưới cũng không được.
Mục Kính Sâm đứng thẳng, đè chân cô vào trước người cô. Phó Lưu Âm cảm thấy mình mấy lần muốn ngã xuống. Người đàn ông căng thân dưới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phó Lưu Âm.
“Em nôn nóng tập luyện như vậy, có phải muốn đi ra ngoài không?”
“Phải, tôi muốn quay lại thế giới bên ngoài…”
Mục Kính Sâm kéo nửa người trên của cô lên, cánh tay cường tráng giữ lấy cô. Cả cơ thể Phó Lưu Âm đều ghé lên người Mục Kính Sâm. Sắc mặt cô chợt đỏ bừng, tư thế như thế cũng khiến cô có loại cảm giác nói không nên lời.
“Thả tôi xuống dưới.”
“Em yên tâm, không bao lâu nữa, tôi sẽ mang em ra ngoài, cho em trở lại thế giới mà em yêu thích kia.”
Mục Kính Sâm ôm lấy eo cô, ôm cô đến trước giường, hai người cùng ngã vào chiếc giường lớn. Phó Lưu Âm không kìm được, kêu to ra tiếng, khó chịu muốn khóc.
“Hoặc anh nhanh lên, đừng giày vò tôi được không?”
“Tôi giày vò em thế nào?” Mục Kính Sâm kéo mảnh vải còn lại trên người cô.
“Tôi đã biết em mặc thế này rất hợp mà, gợi cảm!”
Làn da trắng nõn bởi vì động tác này mà bị thắt chặt đến gắt gao, cơ thể của Phó Lưu Âm đã sớm mềm nhũn, cũng không nghe cô sai bảo…
—
Hoàng Đỉnh Long Đình.
Sau ca phẫu thuật của Vạn Dục Ninh, Hứa Tình Thâm cho mình nghỉ ngơi một ngày.
Hôm qua vừa ăn cơm với người nhà họ Hứa xong, sáng hôm nay Triệu Phương Hoa đã điện thoại tới. Tưởng Viễn Chu biết bà ta là vì chuyện gì, anh đồng ý trong điện thoại, bảo Lão Bạch đi lo chuyện sang tên, nói là bên Cửu Long Thương đều đã được dọn dẹp hết, người nhà họ Hứa lúc nào cũng có thể dọn qua.
Hứa Tình Thâm thay quần áo cho hai đứa trẻ, chuẩn bị dẫn chúng ra vườn chơi. Tưởng Viễn Chu ngắt cuộc trò chuyện liền đi tới. Hứa Tình Thâm bế Lâm Lâm, người đàn ông khom lưng bế Duệ Duệ lên.
“Mẹ em điện thoại?”
“Phải.”
“Nói gì vậy?”
“Nói đã nghĩ cho Minh Xuyên, sẽ để Cửu Long Thương làm tài sản hồi môn cho nó.”
“Bà ấy suy nghĩ cũng thật chu đáo.”
Đi ra sân, hai đứa trẻ tự chơi, nếu chuyện này Tưởng Viễn Chu đã quyết định, Hứa Tình Thâm cũng không muốn lại làm phiền. Triệu Phương Hoa tính tình là thế, cả đời này cũng không sửa được.
Tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn về phía xa, anh từ sau lưng ôm lấy Hứa Tình Thâm.
“Còn nhớ thôn ở vách núi kia không?”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm hơi cứng lại.
“Nhớ, sao vậy?”
“Hai ngày nữa anh sẽ đích thân tới đó một chuyến.”
“Tới đó làm gì?” Hứa Tình Thâm ngẩng đầu.
Người đàn ông áp mặt xuống, gò má hai người dựa sát sạt vào nhau, hơi thở đan xen lẫn nhau. Tưởng Viễn Chu càng dùng sức mà ôm chặt cô hơn.
“Anh đã mở một bệnh viện ở đó, chỗ đó không những nghèo khó mà ngay cả việc chăm sóc sức khỏe cơ bản nhất cũng không có. Tình Thâm, em còn nhớ em đã cửu tử nhất sinh ở đó không?”
“Đương nhiên nhớ rõ.”
“Anh nhớ rất rõ, cảnh đó trước sau vẫn chôn dấu trong lòng anh, sợ là đời này cũng không thể quên được. Anh đã tận mắt nhìn thấy một người được kéo ra, lúc ấy anh sợ hãi muốn điên luôn. Anh thấy trước ngực cô ấy có mấy chữ “Bệnh viện Tinh Cảng”, anh đã tưởng đó là em.”
Hứa Tình Thâm nắm lấy bàn tay Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông dùng mặt cọ cọ thân mật vào sườn má cô.
“Anh lau bùn đất trên mặt cô ấy mới phát hiện không phải là em. Nhưng cô ấy cũng là nhân viên của Tinh Cảng, cầm tiền lương của Tinh Cảng, đi làm việc tốt cho Tinh Cảng, nhưng cô ấy lại không thể quay về.”
“Phải, sống chết có số, rất nhiều lúc, rất nhiều chuyện, chúng ta đều không có cách thay đổi.”
“Cho nên, nơi đã có nhân viên Tinh Cảng ở lại mãi mãi, nơi đó cũng sẽ có thiên sứ bảo hộ. Bệnh viện được mở là để chữa bệnh cho bọn họ, sẽ không lấy lợi nhuận làm mục đích.”
Hứa Tình Thâm nghe, trong lòng có cảm giác nói không nên lời. Hai chữ “thiên sứ” bỗng nhiên đâm vào trái tim Hứa Tình Thâm, vì sao nghe xong những lời này, cô cảm thấy Tưởng Viễn Chu cũng là thiên sứ nhỉ?
Đây không phải vì tâng bốc Tưởng tiên sinh, mà là cảm nhận chân thật của Hứa Tình Thâm. Muốn dựng một bệnh viện chuyên khoa ở thôn vách núi vốn đã là việc khó, lại còn không vì lợi nhuận, những lời này không phải dễ dàng nói ra như vậy.
Nhưng trong lòng Hứa Tình Thâm lại không khỏi lo lắng.
“Anh muốn đích thân đi sao?”
“Phải, cùng Lão Bạch.”
Hứa Tình Thâm kéo tay anh ra, xoay người lại nhìn anh.
“Em là bác sĩ, em cũng biết em không nên mê tín, nhưng mà… Nếu là ở một nơi chúng ta từng xảy ra chuyện, tốt nhất vẫn đừng tới lần thứ hai.”
Tưởng Viễn Chu bật cười: “Em cũng nói, em là bác sĩ mà tin như thế à?”
“Lần trước tới thôn vách núi gặp lở núi, xảy ra chuyện lớn như vậy, em không yên tâm.”
“Hiện tại không thể so thôn vách núi với năm đó, sẽ không nguy hiểm như vậy.”
Hứa Tình Thâm cũng biết, cách nói thế này của cô không hề có lý lẽ. Tưởng Viễn Chu nhéo nhéo mu bàn tay cô.
“Anh đi ra ngoài một chuyến thôi mà, sẽ về ngay.”
Cô không nói gì, Tưởng Viễn Chu cười, ôm cô vào lòn.
“Anh biết, em không yên tâm, không buông được, nghĩ về anh, nhớ về anh, dính lấy anh…”
Hứa Tình Thâm bật cười, hai tay đẩy bụng anh ra.
“Được rồi, em yên tâm, yên tâm anh sẽ xong việc được chưa?”
Người đàn ông hơi lui ra sau.
Cách đó không xa, Lâm Lâm và Duệ Duệ đang chơi đùa, thời tiết ấm áp, bỏ đi mấy cái áo ngoài dày nặng, động tác của hai đứa nhóc thoải mái hơn. Lâm Lâm chạy đến dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn, sau đó muốn leo lên cây.
Tưởng Viễn Chu liếc xéo Hứa Tình Thâm.
“Sao lại giống em vậy?”
“Em sao chứ?” Cô biết rõ còn cố hỏi.
“Thích leo cây.”
Tưởng Viễn Chu nói xong, cất bước đi về phía trước. Hứa Tình Thâm nghĩ nghĩ, không đúng à, cô cũng chỉ như vậy trong một lần say rượu, nhưng khi đó Tưởng Viễn Chu còn say hơn cô nhiều.
“Em leo cây khi nào chứ?”
“Leo cây lấy bóng bay là anh mà?”
Tưởng Viễn Chu bày vẻ mặt cái gì cũng biết rồi. Anh uống say, là chuyện nhỏ nhặt thường xuyên xảy ra, nhưng cạnh anh còn có Lão Bạch, anh đã làm gì nói gì, Lão Bạch có thể giấu được?
Tưởng Viễn Chu đi tới sau Lâm Lâm. Lâm Lâm ôm thân cây thô nhám, tay không ngừng chỉ vào lồng đèn treo bên trên.
Đó là người làm trong nhà treo lên. Tưởng Viễn Chu thu hồi tầm mắt.
“Lâm Lâm, thích à?”
Lâm Lâm dựa người vào Tưởng Viễn Chu, một tay đè lên bả vai người đàn ông. Tưởng Viễn Chu một tay ôm lấy hai chân con bé, đột ngột đứng dậy.
Hứa Tình Thâm bị dọa, chân Tưởng Viễn Chu dài, nâng Lâm Lâm lên cao một cách đột ngột như vậy, không dọa đứa nhỏ mới lạ.
“Coi chừng!!!”
Lâm Lâm lại không chút nào sợ hãi, cười khanh khách thành tiếng. Tưởng Viễn Chu để con bé ngồi lên vai mình, Lâm Lâm tháo một cái đèn lồng nhỏ xuống, hai tay vui sướng múa may.
“Lá gan lớn thật!” Hứa Tình Thâm cười khẽ.
“Giống anh.” Tưởng Viễn Chu tiếp lời.
Duệ Duệ cũng đi tới phía dưới, ê ê a a mà nhìn Lâm Lâm nói chuyện, ngôn ngữ như vậy có lẽ cũng chỉ hai đứa nhỏ hiểu với nhau.
Lâm Lâm ném đèn lồng trong tay xuống đất. Duệ Duệ thấy thế, chạy nhanh tới nhặt lên. Lâm Lâm vỗ vỗ đầu Tưởng Viễn Chu, tay chỉ qua bên kia. Tưởng Viễn Chu đi tới, cõng con gái, đề con bé tháo xuống từng chiếc đèn lồng.
Cô bé gỡ một chiếc, ném một chiếc, phía dưới Duệ Duệ liền nhặt từng chiếc.
Hứa Tình Thâm ở phía sau nhìn, Tưởng Viễn Chu xoay người lại về phía cô.
“Cho nên mới nói Lâm Lâm là con em, hai người thật sự giống nhau.”
Nói xong lời này, Tưởng Viễn Chu ngay sau đó lại nói: “Không, anh thấy anh như sinh tới hai cô con gái.”
“Vậy cũng tốt, Tưởng Viễn Chu, kiếp sau em làm con gái anh được không? Anh vẫn phải như kiếp này, có tiền, đẹp trai như vậy, đến lúc đó anh sẽ cưng em, thương em.”
“Anh cưng em, thương em, chẳng lẽ ít hơn con gái sao?”
Hứa Tình Thâm khóe miệng cười căng hết ra.
“Em chỉ là nói vậy thôi.”
“Kiếp sau, ai làm con anh cũng được, chỉ có em là không được.”
Hoặc, vẫn làm người phụ nữ của anh, có điều kiếp sau, tốt nhất Tưởng Viễn Chu có thể gặp được Hứa Tình Thâm sớm hơn một chút, nếu hai người là thanh mai trúc mã thì càng tốt.
—
Hôm sau.
Lúc Tưởng Viễn Chu dậy, vốn không muốn quấy rầy Hứa Tình Thâm, nhưng cô ngủ không say, anh mới xốc chăn lên, cô đã mở mắt ra.
“Em ngủ tiếp đi.”
“Không được, em cũng không ngủ được.”
Hứa Tình Thâm đứng dậy, lấy bộ đồ Tưởng Viễn Chu hôm nay sẽ mặc ra. Người đàn ông rửa mặt xong quay lại phòng ngủ, Hứa Tình Thâm mặc áo sơ mi vào cho anh.
“Đừng lo, anh chỉ đi hai ngày.”
Hứa Tình Thâm chọn cà vạt, thắt cho anh. Ngón tay cô thành thạo qua tới qua lui, thắt lần đầu không đẹp lại gỡ ra, nhưng lần thứ hai vẫn cảm thấy không hài lòng, cô lại gỡ ra tiếp.
Tới lần thứ ba, thấy cô lại muốn tháo, Tưởng Viễn Chu giữ tay Hứa Tình Thâm lại.
“Thắt đẹp rồi, Tình Thâm, đừng vậy nữa.”
Hai tay Hứa Tình Thâm cầm cái cà vạt kia, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tưởng Viễn Chu.
“Vậy được, cứ vậy đi. Nhớ kỹ, bình an trở về.”
“Anh sẽ.” Tưởng Viễn Chu khẽ cười.
/475
|