Khóe miệng Hứa Tình Thâm bỗng nhiên nhếch lên, nở nụ cười.
“Ý của anh Tưởng là mọi sự sắp đặt trong đêm nay của Phương Thành cũng có phần tôi tham gia?”
Đầu ngón tay Tưởng Viễn Chu khẽ vuốt cằm Hứa Tình Thâm, cô cầm tay của người đàn ông, sau đó cố sức đẩy ra.
“Nếu như vậy, vì sao anh không qua đó ngăn cản đi?”
Đúng vậy, vì sao chứ?
Tưởng Viễn Chu sững sờ trong giây lát, trước đó Lão Bạch nói không sai, chuyện bệnh viện, anh ta có thể quản lý giúp anh.
Chỉ cần anh muốn, anh hoàn toàn có thể rời khỏi cô.
Hứa Tình Thâm đứng lên, người đàn ông thấy cô muốn đi ra ngoài, anh lại đưa tay giữ chặt cổ tay của cô.
“Ra ngoài đó làm gì? Không sợ lại bị người ta chém chết?”
“Đây chính là bệnh viện của Tưởng tiên sinh, không phải gây náo loạn là bị bắt sao?”
Hứa Tình Thâm vùng ra, đi ra ngoài. Vừa mở cửa, đúng lúc chạm mặt Lão Bạch đang bước vào, cô rời khỏi phòng làm việc mà không nói một lời nào.
Lão Bạch đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu.
“Cô Hứa sao vậy? Nhìn qua như là đang tức giận.”
Tưởng Viễn Chu cất giọng lạnh lùng: “Cô ta có tư cách gì để tức giận?”
“Dù sao cũng là một cô gái, tuổi quá trẻ, ai mà chẳng có một cá tính riêng chứ?”
Tưởng Viễn Chu đứng lên, ánh mắt dừng lại nơi con dao nhọn cắm trên bàn kia.
“Hứa Tình Thâm tuyệt đối không thể nào là Vạn Dục Ninh thứ hai, cũng không ai có thể nuông chiều cô ấy giống như vậy được. Hoàn cảnh xuất thân của cô ấy như vậy, cho tới bây giờ, chẳng phải là cá tính đã bị mài mòn rồi sao?”
Hứa Tình Thâm đứng ở bên ngoài, kỳ thực cô vẫn chưa đi xa, câu nói của Tưởng Viễn Chu, từng câu từng chữ như một mũi nhọn đâm thẳng vào trái tim cô. Mặc dù không phải cảm giác đau đến nỗi chết lặng, nhưng tuyệt đối cũng không hề dễ chịu.
Cô suy nghĩ thật kỹ về chuyện vừa rồi, thực ra cũng không phải cô vẫn còn tin tưởng Phương Thành.
Ngài Tưởng này, trong nội tâm luôn che giấu sự độc đoán, không hề biểu lộ ra ngoài.
Trong thế giới của anh, thuận thì sống mà nghịch thì chết. Anh cứ ngang bướng cố chấp như vậy, nếu không muốn bị hủy hoại trong tay anh thì rời xa, chẳng phải tốt hơn sao?
—
Hai ngày sau.
Lúc xế trưa, trên chiếc xe, ánh mặt trời ngoài cửa sổ lười biếng rơi xuống người ngồi bên cạnh ghế lái.
Vạn Dục Ninh mân mê chiếc nhẫn đeo trên ngón giữa. Khóe miệng cô không giấu được ý cười.
“Phương Thành, về nhà em sẽ nói với ba, em muốn đính hôn với anh.”
“Anh đi chung với em.” Phương Thành kéo một tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Hai gò má Vạn Dục Ninh ửng hồng, đầu dựa vào vai Phương Thành.
Cách giáo dục của nhà họ Vạn rất nghiêm khắc, Tưởng Viễn Chu lại hết sức nuông chiều cô, ngoại trừ lần này, gần như là tầm hiểu biết của Vạn Dục Ninh trong phương diện chuyện nam nữ rất hạn chế.
Lúc gần tối, Tưởng Viễn Chu nhận được điện thoại của Vạn Hâm Tăng, gọi anh tới đó. Thực ra không cần tới anh cũng biết là vì chuyện gì.
Đi tới nhà họ Vạn, bên trong phòng khách rất lộn xộn. Vạn Dục Ninh ngồi trên ghế sa lon lau nước mắt. Vạn Hâm Tăng nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đến, lúc này sắc mặt mới dịu đi đôi chút.
“Viễn Chu, ngồi đi.”
“Bác Vạn, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Vạn Hâm Tăng liếc nhìn anh, sắc mặt nghiêm túc. “Hai ngày vừa qua, Dục Ninh ở chỗ con sao?”
Tưởng Viễn Chu bắt chéo đôi chân dài, nửa người trên dựa vào ghế, ánh mắt liếc nhìn Vạn Dục Ninh, cô nàng cúi thấp đầu không dám nhìn anh.
“Không ạ, con vẫn luôn ở Tinh Cảng.”
Vạn Hâm Tăng tức giận, đưa tay chỉ thẳng vào Vạn Dục Ninh.
“Con nói với ta là muốn đi chơi với Viễn Chu hai ngày, con học là để nói dối phải không.”
“Ba, con không còn nhỏ nữa, con có thể tự lo cho cuộc sống của mình.”
Vạn Hâm Tăng tức giận tới nỗi đôi môi run rẩy, một tay chống trán.
“Nó lại có thể nói với ta là nó muốn đính hôn với Phương Thành.”
Từ đầu tới cuối Vạn Dục Ninh không dám nhìn Tưởng Viễn Chu lấy một lần, ngón tay người đàn ông khẽ gõ nhẹ vài cái trên đầu gối.
“Dục Ninh, em mới quen Phương Thành được bao lâu?”
“Không phải anh cũng có Hứa Tình Thâm rồi sao?” Vạn Dục Ninh nghe thế, ánh mắt nhìn thẳng Tưởng Viễn Chu. “Ngày đầu tiên anh quen cô ta, hai người đã lên giường!”
Cô kìm nén nỗi tức giận, không có chỗ trút cơn bực bội. Mới đầu cô về cùng Phương Thành nhưng Vạn Hâm Tăng nổi giận nên Vạn Dục Ninh không thể làm gì khác hơn là để Phương Thành về trước.
Tưởng Viễn Chu không phủ nhận, ánh mắt lại càng trở nên lạnh lùng hơn. Vạn Hâm Tăng ở bên cạnh nói chen vào: “Con còn ít tuổi thì biết cái gì, nó chỉ gặp dịp thì chơi mà thôi!”
“Con muốn cưới một người đàn ông toàn ý yêu con, Tưởng Viễn Chu không phải người đó!” Vạn Dục Ninh không giữ được bình tĩnh nói hết ra.
Người đàn ông không khỏi nhìn sang cô, trong lòng có một cảm xúc không thể gọi tên, nhưng rõ ràng là có một nỗi buồn thoáng qua hiện lên trên nét mặt của Tưởng Viễn Chu.
Trong ánh mắt anh hàm chứa sự tức giận.
“Bác Vạn, nếu như cô ấy khăng khăng như vậy, bác đồng ý cho cô ấy đi.”
Vạn Hâm Tăng hoàn toàn kinh ngạc.
“Viễn Chu, lần này là Dục Ninh thiếu suy nghĩ nhưng con cũng không thể hùa theo. Vậy còn giao tình giữa hai nhà Tưởng – Vạn thì sao?”
“Giao tình có sâu đậm hơn nữa, con cũng sẽ không lấy một cô gái đã thất thân!” Tưởng Viễn Chu nói xong, thân thể cao lớn đứng lên.
Vạn Hâm Tăng cảm thấy như bị người ta tát một cái.
“Viễn Chu…”
Người đàn ông nhanh chóng rời đi, vành mắt Vạn Dục Ninh đỏ bừng, ngón tay giữ chặt chiếc nhẫn kia cứng đờ.
Tưởng Viễn Chu ra khỏi nhà họ Vạn, một luồng không khí loãng tràn ngập phổi, anh đứng trước xe, Lão Bạch mở cửa xe ra cho anh.
“Tưởng tiên sinh?”
Người đàn ông ngồi vào bên trong xe, Tưởng Viễn Chu bàng hoàng nhìn căn biệt thự nhà họ Vạn. Sau một lúc lâu, mới thu lại ánh nhìn, nói: “Hai ngày nay, Hứa Tình Thâm ở đâu?”
“Vẫn ở tạm trong bệnh viện, cách đó không xa có một khách sạn nhỏ, cô Hứa có thuê một phòng trong một tiếng, chắc là để tắm.”
“Cô ấy thật kiên cường, tôi vẫn còn chưa đuổi mà đã không thèm về rồi.”
Lão Bạch ý bảo tài xế lái xe. “Tưởng tiên sinh, muốn quay về Cửu Long Thương sao?”
“Tới bệnh viện đón cô ấy.”
“Vâng.”
Xe vừa tới Tinh Cảng, Tưởng Viễn Chu thấy Hứa Tình Thâm vừa từ trong bệnh viện đi ra. Lão Bạch hạ cửa sổ xe xuống, chào hỏi: “Cô Hứa, Tưởng tiên sinh bảo cô lên xe.”
Hứa Tình Thâm liếc nhìn người đàn ông ngồi phía sau xe.
Lão Bạch tự mình xuống xe mở cửa xe cho cô, Hứa Tình Thâm không nói lời nào, ngồi xuống bên cạnh Tưởng Viễn Chu.
Trên đường trở về, cũng không ai nói chuyện, không khí như đông lạnh lại vậy.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm đen như mực, chiếc xe vẫn lao nhanh như bay về phía trước.
Đến trước cửa Cửu Long Thương, lúc này Tưởng Viễn Chu mới lên tiếng: “Lão Bạch, cậu không cần vào đâu.”
“Vâng, Tưởng tiên sinh.”
Hứa Tình Thâm đẩy cửa xe ra bước xuống, theo Tưởng Viễn Chu đi vào Cửu Long Thương.
Đến chỗ thay giày, Tưởng Viễn Chu lại đưa tay tắt đèn đi, Hứa Tình Thâm còn chưa kịp đeo dép đã bị người đàn ông giữ chặt eo kéo tới áp vào bức tường.
“Tưởng… Đừng…”
Ngôn ngữ bị đôi môi mỏng của người đàn ông chặn lại, lồng ngực Tưởng Viễn Chu đè chặt, Hứa Tình Thâm cảm giác như không khí trong người bị rút cạn, không riêng gì chuyện không thể hít thở, ngay cả lồng ngực cô cũng như muốn nổ tung.
Đây là Tưởng Viễn Chu khiến cho bao nhiêu người kính trọng sao?
Hai tay anh khẽ vuốt dọc thẳng sống lưng cô, Hứa Tình Thâm để hai tay trước ngực anh, khó khăn lắm mới nhúc nhích được một lúc.
“Tưởng tiên sinh, người giúp việc còn ở đây.”
“Vậy thì sao?”
Tưởng Viễn Chu khẽ hôn xuống khóe miệng của cô, Hứa Tình Thâm ngả đầu ra phía sau né tránh, va một cái vào tường đau điếng.
Cô nhịn đau né tránh nụ hôn của anh.
“Vạn Dục Ninh và Phương Thành đã “làm” xong rồi sao? Cho nên mới khiến ngài Tưởng tức giận như vậy.”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, ra sức véo cô một cái.
“Ý của anh Tưởng là mọi sự sắp đặt trong đêm nay của Phương Thành cũng có phần tôi tham gia?”
Đầu ngón tay Tưởng Viễn Chu khẽ vuốt cằm Hứa Tình Thâm, cô cầm tay của người đàn ông, sau đó cố sức đẩy ra.
“Nếu như vậy, vì sao anh không qua đó ngăn cản đi?”
Đúng vậy, vì sao chứ?
Tưởng Viễn Chu sững sờ trong giây lát, trước đó Lão Bạch nói không sai, chuyện bệnh viện, anh ta có thể quản lý giúp anh.
Chỉ cần anh muốn, anh hoàn toàn có thể rời khỏi cô.
Hứa Tình Thâm đứng lên, người đàn ông thấy cô muốn đi ra ngoài, anh lại đưa tay giữ chặt cổ tay của cô.
“Ra ngoài đó làm gì? Không sợ lại bị người ta chém chết?”
“Đây chính là bệnh viện của Tưởng tiên sinh, không phải gây náo loạn là bị bắt sao?”
Hứa Tình Thâm vùng ra, đi ra ngoài. Vừa mở cửa, đúng lúc chạm mặt Lão Bạch đang bước vào, cô rời khỏi phòng làm việc mà không nói một lời nào.
Lão Bạch đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu.
“Cô Hứa sao vậy? Nhìn qua như là đang tức giận.”
Tưởng Viễn Chu cất giọng lạnh lùng: “Cô ta có tư cách gì để tức giận?”
“Dù sao cũng là một cô gái, tuổi quá trẻ, ai mà chẳng có một cá tính riêng chứ?”
Tưởng Viễn Chu đứng lên, ánh mắt dừng lại nơi con dao nhọn cắm trên bàn kia.
“Hứa Tình Thâm tuyệt đối không thể nào là Vạn Dục Ninh thứ hai, cũng không ai có thể nuông chiều cô ấy giống như vậy được. Hoàn cảnh xuất thân của cô ấy như vậy, cho tới bây giờ, chẳng phải là cá tính đã bị mài mòn rồi sao?”
Hứa Tình Thâm đứng ở bên ngoài, kỳ thực cô vẫn chưa đi xa, câu nói của Tưởng Viễn Chu, từng câu từng chữ như một mũi nhọn đâm thẳng vào trái tim cô. Mặc dù không phải cảm giác đau đến nỗi chết lặng, nhưng tuyệt đối cũng không hề dễ chịu.
Cô suy nghĩ thật kỹ về chuyện vừa rồi, thực ra cũng không phải cô vẫn còn tin tưởng Phương Thành.
Ngài Tưởng này, trong nội tâm luôn che giấu sự độc đoán, không hề biểu lộ ra ngoài.
Trong thế giới của anh, thuận thì sống mà nghịch thì chết. Anh cứ ngang bướng cố chấp như vậy, nếu không muốn bị hủy hoại trong tay anh thì rời xa, chẳng phải tốt hơn sao?
—
Hai ngày sau.
Lúc xế trưa, trên chiếc xe, ánh mặt trời ngoài cửa sổ lười biếng rơi xuống người ngồi bên cạnh ghế lái.
Vạn Dục Ninh mân mê chiếc nhẫn đeo trên ngón giữa. Khóe miệng cô không giấu được ý cười.
“Phương Thành, về nhà em sẽ nói với ba, em muốn đính hôn với anh.”
“Anh đi chung với em.” Phương Thành kéo một tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Hai gò má Vạn Dục Ninh ửng hồng, đầu dựa vào vai Phương Thành.
Cách giáo dục của nhà họ Vạn rất nghiêm khắc, Tưởng Viễn Chu lại hết sức nuông chiều cô, ngoại trừ lần này, gần như là tầm hiểu biết của Vạn Dục Ninh trong phương diện chuyện nam nữ rất hạn chế.
Lúc gần tối, Tưởng Viễn Chu nhận được điện thoại của Vạn Hâm Tăng, gọi anh tới đó. Thực ra không cần tới anh cũng biết là vì chuyện gì.
Đi tới nhà họ Vạn, bên trong phòng khách rất lộn xộn. Vạn Dục Ninh ngồi trên ghế sa lon lau nước mắt. Vạn Hâm Tăng nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đến, lúc này sắc mặt mới dịu đi đôi chút.
“Viễn Chu, ngồi đi.”
“Bác Vạn, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Vạn Hâm Tăng liếc nhìn anh, sắc mặt nghiêm túc. “Hai ngày vừa qua, Dục Ninh ở chỗ con sao?”
Tưởng Viễn Chu bắt chéo đôi chân dài, nửa người trên dựa vào ghế, ánh mắt liếc nhìn Vạn Dục Ninh, cô nàng cúi thấp đầu không dám nhìn anh.
“Không ạ, con vẫn luôn ở Tinh Cảng.”
Vạn Hâm Tăng tức giận, đưa tay chỉ thẳng vào Vạn Dục Ninh.
“Con nói với ta là muốn đi chơi với Viễn Chu hai ngày, con học là để nói dối phải không.”
“Ba, con không còn nhỏ nữa, con có thể tự lo cho cuộc sống của mình.”
Vạn Hâm Tăng tức giận tới nỗi đôi môi run rẩy, một tay chống trán.
“Nó lại có thể nói với ta là nó muốn đính hôn với Phương Thành.”
Từ đầu tới cuối Vạn Dục Ninh không dám nhìn Tưởng Viễn Chu lấy một lần, ngón tay người đàn ông khẽ gõ nhẹ vài cái trên đầu gối.
“Dục Ninh, em mới quen Phương Thành được bao lâu?”
“Không phải anh cũng có Hứa Tình Thâm rồi sao?” Vạn Dục Ninh nghe thế, ánh mắt nhìn thẳng Tưởng Viễn Chu. “Ngày đầu tiên anh quen cô ta, hai người đã lên giường!”
Cô kìm nén nỗi tức giận, không có chỗ trút cơn bực bội. Mới đầu cô về cùng Phương Thành nhưng Vạn Hâm Tăng nổi giận nên Vạn Dục Ninh không thể làm gì khác hơn là để Phương Thành về trước.
Tưởng Viễn Chu không phủ nhận, ánh mắt lại càng trở nên lạnh lùng hơn. Vạn Hâm Tăng ở bên cạnh nói chen vào: “Con còn ít tuổi thì biết cái gì, nó chỉ gặp dịp thì chơi mà thôi!”
“Con muốn cưới một người đàn ông toàn ý yêu con, Tưởng Viễn Chu không phải người đó!” Vạn Dục Ninh không giữ được bình tĩnh nói hết ra.
Người đàn ông không khỏi nhìn sang cô, trong lòng có một cảm xúc không thể gọi tên, nhưng rõ ràng là có một nỗi buồn thoáng qua hiện lên trên nét mặt của Tưởng Viễn Chu.
Trong ánh mắt anh hàm chứa sự tức giận.
“Bác Vạn, nếu như cô ấy khăng khăng như vậy, bác đồng ý cho cô ấy đi.”
Vạn Hâm Tăng hoàn toàn kinh ngạc.
“Viễn Chu, lần này là Dục Ninh thiếu suy nghĩ nhưng con cũng không thể hùa theo. Vậy còn giao tình giữa hai nhà Tưởng – Vạn thì sao?”
“Giao tình có sâu đậm hơn nữa, con cũng sẽ không lấy một cô gái đã thất thân!” Tưởng Viễn Chu nói xong, thân thể cao lớn đứng lên.
Vạn Hâm Tăng cảm thấy như bị người ta tát một cái.
“Viễn Chu…”
Người đàn ông nhanh chóng rời đi, vành mắt Vạn Dục Ninh đỏ bừng, ngón tay giữ chặt chiếc nhẫn kia cứng đờ.
Tưởng Viễn Chu ra khỏi nhà họ Vạn, một luồng không khí loãng tràn ngập phổi, anh đứng trước xe, Lão Bạch mở cửa xe ra cho anh.
“Tưởng tiên sinh?”
Người đàn ông ngồi vào bên trong xe, Tưởng Viễn Chu bàng hoàng nhìn căn biệt thự nhà họ Vạn. Sau một lúc lâu, mới thu lại ánh nhìn, nói: “Hai ngày nay, Hứa Tình Thâm ở đâu?”
“Vẫn ở tạm trong bệnh viện, cách đó không xa có một khách sạn nhỏ, cô Hứa có thuê một phòng trong một tiếng, chắc là để tắm.”
“Cô ấy thật kiên cường, tôi vẫn còn chưa đuổi mà đã không thèm về rồi.”
Lão Bạch ý bảo tài xế lái xe. “Tưởng tiên sinh, muốn quay về Cửu Long Thương sao?”
“Tới bệnh viện đón cô ấy.”
“Vâng.”
Xe vừa tới Tinh Cảng, Tưởng Viễn Chu thấy Hứa Tình Thâm vừa từ trong bệnh viện đi ra. Lão Bạch hạ cửa sổ xe xuống, chào hỏi: “Cô Hứa, Tưởng tiên sinh bảo cô lên xe.”
Hứa Tình Thâm liếc nhìn người đàn ông ngồi phía sau xe.
Lão Bạch tự mình xuống xe mở cửa xe cho cô, Hứa Tình Thâm không nói lời nào, ngồi xuống bên cạnh Tưởng Viễn Chu.
Trên đường trở về, cũng không ai nói chuyện, không khí như đông lạnh lại vậy.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm đen như mực, chiếc xe vẫn lao nhanh như bay về phía trước.
Đến trước cửa Cửu Long Thương, lúc này Tưởng Viễn Chu mới lên tiếng: “Lão Bạch, cậu không cần vào đâu.”
“Vâng, Tưởng tiên sinh.”
Hứa Tình Thâm đẩy cửa xe ra bước xuống, theo Tưởng Viễn Chu đi vào Cửu Long Thương.
Đến chỗ thay giày, Tưởng Viễn Chu lại đưa tay tắt đèn đi, Hứa Tình Thâm còn chưa kịp đeo dép đã bị người đàn ông giữ chặt eo kéo tới áp vào bức tường.
“Tưởng… Đừng…”
Ngôn ngữ bị đôi môi mỏng của người đàn ông chặn lại, lồng ngực Tưởng Viễn Chu đè chặt, Hứa Tình Thâm cảm giác như không khí trong người bị rút cạn, không riêng gì chuyện không thể hít thở, ngay cả lồng ngực cô cũng như muốn nổ tung.
Đây là Tưởng Viễn Chu khiến cho bao nhiêu người kính trọng sao?
Hai tay anh khẽ vuốt dọc thẳng sống lưng cô, Hứa Tình Thâm để hai tay trước ngực anh, khó khăn lắm mới nhúc nhích được một lúc.
“Tưởng tiên sinh, người giúp việc còn ở đây.”
“Vậy thì sao?”
Tưởng Viễn Chu khẽ hôn xuống khóe miệng của cô, Hứa Tình Thâm ngả đầu ra phía sau né tránh, va một cái vào tường đau điếng.
Cô nhịn đau né tránh nụ hôn của anh.
“Vạn Dục Ninh và Phương Thành đã “làm” xong rồi sao? Cho nên mới khiến ngài Tưởng tức giận như vậy.”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, ra sức véo cô một cái.
/475
|