Editor: Dế Mèn
Động tác của Phó Lưu Âm cực nhanh, có mấy người còn chưa kịp thấy, chỉ thấy Tiếu Hàm Bình đã nằm trên mặt đất, dậy cũng không dậy được mà cứ khóc như vậy.
Hàm Bình! ! !
Bình Bình! ! !
Tiếu Hàm Bình một tay để lên lưng; mấy cô bạn cùng phòng với Triệu Hiểu nhìn, muốn cười mà lại không dám cười ra tiếng.
Triệu Hiểu cũng vậy, cong miệng, vẻ mặt kinh ngạc, cô ấy dùng tay sờ sờ mặt mình, lại nhìn về phía Phó Lưu Âm.
Bình Bình, cậu không sao chứ?
Tôi không dậy được.
Hai người một trái một phải nâng Tiếu Hàm Bình dậy. Cơn đau vẫn rõ ràng như vậy, cô ta cong eo, hai mắt trừng về phía Phó Lưu Âm.
Cô đánh người, có phải nên nói lời xin lỗi không? Phó Lưu Âm nhướng mày hỏi.
Mày làm mà bảo tao xin lỗi? Tiếu Hàm Bình đẩy người bên cạnh ra. Tôi không cần các người đỡ, tôi cũng chẳng tin mấy người các người mà đánh không lại cô ta.
Phó Lưu Âm vươn tay về phía Triệu Hiểu.
Nếu cô ta không chịu xin lỗi, vậy cậu lát nữa cậu cứ đánh lại, cô ta đánh cậu mấy cái thì cậu đánh lại mấy cái.
Triệu Hiểu tuy ngày thường tùy tiện, nhưng gặp phải chuyện liền trước sợ sói sau sợ hổ. Chung quy cô ấy cũng không có bối cảnh gì, Tiếu Hàm Bình ngày thường ở trường quen hống hách, cũng không ai dám chọc cô ta. Cô ấy không ra tay, chỉ cúi thấp đầu xuống.
Tiếu Hàm Bình cười lạnh: Nó dám đánh tao? Nếu nó dám động tay với tao, tao đánh nó gãy tay!
Sinh viên giống cô, trước kia tôi thật ra đã gặp rồi, nhưng khi đó vẫn là cấp 2, bọn họ ỷ vào cấu kết với mấy kẻ không ra đâu ngoài trường, cả ngày lang thang trong sân trường, cho mình là bá chủ sân trường. Tôi tưởng sau khi lên đại học, tất cả mọi người đều trưởng thành, loại hành vi này cô không cảm thấy quá ngây thơ sao?
Khóe môi Tiếu Hàm Bình run rẩy, xoa xoa nắm tay, cô ta đẩy người bạn học ra.
Ngoài phòng ký túc xá còn mấy cô sinh viên xúm lại, không thấy được bên trong đã xảy ra gì, nhưng nghe có tiếng binh binh bộp bộp truyền tới tai, càng lúc càng kịch liệt.
Triệu Hiểu càng há to miệng hơn, cô ấy không ngờ Phó Lưu Âm lại lợi hại như vậy, cô nhất định đã tập luyện qua, bằng không một cái nhấc chân cũng sẽ không làm người ta té xuống đất được.
Tiếu Hàm Bình tức giận không dứt, tiến lên vài bước muốn đánh. Chân phải Phó Lưu Âm đá vào giữa eo Tiếu Hàm Bình, người cô ta mềm nhũn, liền ngã về phía trước, va đầu vào cái bàn cách đó không xa.
Bình Bình! ! !
Tiếu Hàm Bình chỉ cảm thấy mắt đầy sao xẹt, tay sờ sờ trán mình, lại bị chảy máu.
Cô ta quý nhất chính là khuôn mặt này, cô ta thét chói tai: A!
Triệu Hiểu đứng dậy, hai tay giữ chặt cánh tay Phó Lưu Âm.
Âm Âm, làm sao bây giờ hả?
Đừng sợ, không sao.
Lúc Phó Lưu Âm theo Mục Kính Sâm huấn luyện, tình huống gì chưa gặp qua, chút vết thương này đã là gì? Phó Lưu Âm tiến lên hai bước.
Còn muốn đánh không?
Tiếu Hàm Bình vẫn luôn miệng thét chói tai, bạn bè bên cạnh cũng không dám lên tiếng, rúc bên cạnh bàn, chỉ dùng hai mắt mà trừng nhìn cô.
Phó Lưu Âm tiếp tục tiến lên, tới trước mặt bọn họ, cô khom lưng xuống.
Sau này còn dám tìm bạn tôi làm phiền không?
Mày. . . Mày làm người ta bị thương.
Đúng vậy, là tôi làm bị thương, thế thì sao? Phó Lưu Âm nói. Đòi tôi bồi thường tiền thuốc men sao?
Ai thèm tiền của mày!
Không thèm tiền, vậy cô thèm nắm đấm của tôi à? Phó Lưu Âm nói, giơ giơ nắm tay lên.
Những người ở ngoài nhận thấy bên trong nhất định đã xảy ra chuyện, vội vàng đi kêu cô quản lý ký túc xá tới. Chỗ cô quản lý ký túc xá có chìa khóa dự phòng, miệng bà ta nói mãi.
Đánh nhau? Lớn thế nào còn đánh nhau, các cô muốn tôi nhọc lòng chết hả!
Cô quản lý ký túc xá đẩy cửa ra, thấy có mấy cô sinh viên ngồi dưới đất, một người trong đó còn bịt trán.
Các em làm gì vậy?
Phó Lưu Âm lùi ra sau mấy bước. Tiếu Hàm Bình khó khăn lắm mới đứng thẳng dậy, cô ta bỏ tay xuống, chỗ trán còn đang chảy máu, ngón tay cô ta chỉ thẳng vào Phó Lưu Âm.
Cô ta đánh người!
Ánh mắt cô quản lý ký túc xá rơi xuống trên người Phó Lưu Âm.
Có thật là em đánh không?
Trước đó cô ta dẫn người vào đánh bạn em ạ.
Cô, cô xem xem. . . Tiếu Hàm Bình bước tới mấy bước. Đầu em bây giờ đau kinh khủng, em muốn ói.
Các em quá vô pháp vô thiên rồi. Cô quản lý ký túc xá nhìn bọn họ chằm chằm. Các em đều ở trong ký túc xá này sao?
Không phải ạ. Triệu Hiểu vội đứng dậy, chỉ vào đám Tiếu Hàm Bình đám, nói: Em không quen bọn họ!
Được rồi, chuyện lớn như vậy, tôi chỉ có thể gọi chủ nhiệm lớp của các em tới. Quản lý ký túc xá mang sắc mặt nghiêm túc, tay còn xách cầm xâu chìa khóa, bà ta hỏi Tiếu Hàm Bình một câu: Còn em, em ở lớp nào?
Dì, dì! Triệu Hiểu sợ chuyện bị làm lớn ra. Thật sự là bọn họ xông vào đánh người trước. Dì nhìn mặt con này, đến giờ vẫn sưng đó. Hay thế này, bỏ qua đi, được không ạ?
Em xem đây là cái chợ hả? Còn có thể cò kè mặc cả!
Nghe Tiếu Hàm Bình nói xong, cô quản lý ký túc xá lấy di động ra, trong đó có số điện thoại của chủ nhiệm các lớp.
Thấy cô quản lý ký túc xá muốn gọi điện thoại, Triệu Hiểu còn nông nóng hơn Phó Lưu Âm.
Dì!
Triệu Hiểu, làm gì vậy? Phó Lưu Âm đè cổ tay cô ấy lại. Đây cũng chẳng phải chuyện lớn gì, vả lại, là cô ta động tay trước, cô ta sai trước đó.
Âm Âm! Triệi Hiểu thấp giọng, nói. Nhưng nó bị thương nặng hơn tớ đó, cái này nhất định bất lợi cho cậu.
Không sao, tớ không sợ.
Cô quản lý ký túc xá gọi cho hai vị chủ nhiệm lớp, bà ta nhìn Tiếu Hàm Bình.
Em tới bệnh viện trước đi.
Tiếu Hàm Bình đưa tay che cái trán.
Em không đi, em phải đợi thầy tới.
Diệp Thiệu Dương và người chủ nhiệm lớp kia vừa lúc đều đang ở trường. Lúc lao tới ký túc xá, Diệp Thiệu Dương dẫn đầu đi vào, nhìn xung quanh, trong phòng một bãi hỗn độn, thùng nước và thùng rác đều bị đánh ngã.
Sao lại thế này?
Triệu Hiểu chạy nhanh tới, thuật lại chuyện vừa nãy lần nữa.
Tiếu Hàm Bình thấy chủ nhiệm lớp mình tới, vẻ mặt ủy khuất mở miệng: Cậu!
Triệu Hiểu đứng cạnh Phó Lưu Âm sửng sốt, hóa ra còn có mối quan hệ như vậy.
Thế này là sao? Chảy cả máu!
Phó Lưu Âm nhìn hai người, vừa nhìn đã thấy là cậu ruột, mặt mũi trông rất giống nhau.
Cô ta động tay đánh con, còn ném con xuống đất, cậu, đầu con đau lắm!
Diệp Thiệu Dương không nhanh không chậm nói một câu: Đây là ký túc xá lớp tôi, mấy em lớp khác sao lại tới đây?
Thầy Diệp! Người thầy giáo tuổi trung niên trên mặt ẩn giấu cơn tức giận. Đây không phải chuyện quan trọng sao, anh xem bây giờ ra chuyện như vậy, nên làm gì bây giờ đây?
Gọi thẳng người lớn tới đây đi.
Người thầy kia xoay người lại, nhìn Phó Lưu Âm: Người lớn của Tiếu Hàm Bình chính là tôi, còn em?
Diệp Thiệu Dương vẻ mặt lành lạnh, hoàn toàn không có ý làm nhỏ chuyện lại, Phó Lưu Âm, gọi điện thoại, bảo người nhà em tới đây xem.
Phó Lưu Âm nghe thế, môi mím chặt lại, cô lắc lắc đầu: Không cần đâu ạ.
Cái gì?
Em sẽ không gọi.
Người nhà của cô trừ Mục Kính Sâm ra, còn có ai chứ? Tới đây, anh nhất định sẽ nói mình là chồng cô, vậy không phải ầm ĩ cho cả trường biết sao?
Phó Lưu Âm, đây không phải chuyện nhỏ.
Cô ta có thể tới bệnh viện trước, muốn giải quyết thế nào thì tự em đều chịu trách nhiệm được.
Thầy Diệp, sinh viên lớp thầy cũng bướng thật đó!
Diệp Thiệu Dương nhíu mày: Chuyện này em không giải quyết được.
Em không gọi. Phó Lưu Âm bướng bỉnh vô cùng.
Tiếu Hàm Bình tay đều là máu, ở một bên khóc; người thầy trung niên kia sốt ruột.
Tới bệnh viện trước, một cô gái trẻ như con lỡ bị để lại sẹo trên mặt thì sao bây giờ?
Tiếu Hàm Bình cũng sợ.
Được, con tới bệnh viện trước.
Mấy cô bạn bên cạnh cũng theo cô ta đi ra ngoài. Diệp Thiệu Dương nhìn Phó Lưu Âm, nói: Về văn phòng trước đi!
Triệu Hiểu ở lại ký túc xá thu dọn, thay quần xong cũng qua đó.
Trong văn phòng, Phó Lưu Âm đứng trước bàn, không thốt một lời. Diệp Thiệu Dương tay che miệng, người thầy trung niên bên cạnh không ngừng đi tới đi lui.
Thầy Diệp, em ấy không gọi điện thoại, thầy cũng mặc kệ sao?
Thầy Vương! Diệp Thiệu Dương cũng không ngẩng đầu lên. Em ấy là sinh viên vừa được xếp vào lớp mấy hôm trước, hiệu trưởng đã tự mình sắp xếp.
Lời này của thầy có ý gì, chính là nói em ấy có bối cảnh lớn?
Diệp Thiệu Dương trông đầy khó xử.
Tôi không nói như vậy, nhưng theo tôi thấy, vẫn nên chờ sinh của thầy từ bệnh viện về rồi nói tiếp, nếu bị thương không nặng, tiền thuốc men. . .
Sao có thể như vậy! Đây chính là chuyện lớn!
Phó Lưu Âm hận không thể bịt lỗ tai lại, quả thực là sư tử Hà Đông rống à!
Diệp Thiệu Dương đi ra ngoài, sau một lúc lâu mới quay lại. Triệu Hiểu và Phó Lưu Âm đứng ở một chỗ, vô cùng cẩn thận mà nhìn Diệp Thiệu Dương. Người đàn ông quay lại chỗ ngồi, cũng không biết đang nói với ai: Tôi gọi điện thoại rồi.
Phó Lưu Âm nắm nắm tay.
Gọi cho ai ạ?
Anh ta nói, anh ta tới đây lập tức.
Như vậy mới phải. Thầy giáo kia ngồi đối diện Diệp Thiệu Dương uống ngụm trà. Xảy ra chuyện đương nhiên phải bàn bạc giải quyết, cũng không thể che giấu.
Em không muốn người nhà tới là vì tốt cho mọi người thôi. Phó Lưu Âm nhàn nhạt nói. Người nhà em tính tình đặc biệt tệ.
Thầy Diệp, thầy nghe coi. . . Sinh viên này của thầy quả thực là coi trời bằng vung à?
Tiếu Hàm Bình tuy bị thúc một cái nhưng bị thương cũng không được coi là nghiêm trọng, lúc quay về, trên trán được băng bó băng gạc, cả khuôn mặt tràn ngập ủy khuất, vành mắt cũng đỏ bừng.
Người thầy giáo kia đang hỏi một số chi tiết. Lực chú ý của Phó Lưu Âm bị bàn tay của Diệp Thiệu Dương thu hút, người đàn ông gõ khẽ xuống bàn, một cái, hai cái, mặt không chút nào quan tâm. Triệu Hiểu nhìn mà trong lòng âm thầm sốt ruột, sợ tiếp theo sẽ nghe được kết quả không tốt.
Lúc Mục Kính Sâm tới, chỉ đi một mình. Đi vào văn phòng, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Phó Lưu Âm đứng thẳng lưng ở kia.
Ánh mắt Diệp Thiệu Dương trông qua, anh ta đứng dậy nói: Tốt rồi, có việc gì thì giải quyết đi.
Tiếng bước chân của Mục Kính Sâm hơi lọt vào tai Phó Lưu Âm, cô không quay đầu lại, sau lưng càng lúc càng cứng đờ, như bị người ta túm phải cái đuôi nhỏ. Cô cúi thấp đầu, khóe mắt thấy được đôi chân của người đàn ông.
Anh là. . . ? Người thầy trung niên hỏi.
Mục Kính Sâm nhìn Tiếu Hàm Bình, không trả lời ông ta.
Sao vậy?
Anh nhìn xem, em ấy đánh người, đánh học trò tôi thành cái dạng gì!
Mục Kính Sâm nghiêng đầu, duỗi tay về phía Tiếu Hàm Bình, cô ta sợ tới mức lùi lại.
Trước tiên vẫn phải xem thương thế thế nào đã chứ?
Rồi, đây là sổ khám bệnh.
Mục Kính Sâm cầm lấy, mở ra, đưa mắt nhìn một lượt rồi nói: Chữ viết qua loa, đúng là xem không hiểu.
Nếu người lớn hai bên đều ở đây rồi thì nói một chút đi, giải quyết thế nào?
Mục Kính Sâm ném sổ khám bệnh lên trên bàn, sắc mặt đầy ngạo mạn, còn không chút quan tâm, lại không hề kiên nhẫn.
Chỉ bị thương chút vậy mà các người gọi tôi tới? Đừng đùa, dù sao thì tôi cũng rất bận.
Đây mà còn bị thương nhẹ sao?
Người đàn ông được gọi là thầy Vương kia thật sự cũng chưa từng gặp phụ huynh nào như này, người bình thường nếu thấy như vậy, đầu tiên nhất định là đã cúi đầu, sao như người này được chứ?
Lực chú ý của Mục Kính Sâm quay lại trên người Phó Lưu Âm.
Em ra tay?
Ừm.
Vì sao?
Phó Lưu Âm thấp thấp giọng nói chuyện: Cô ta động tay, muốn đánh tôi trước.
Nhìn bộ dạng ra vẻ yếu ớt của Phó Lưu Âm, sao Tiếu Hàm Bình không vừa mắt vậy chứ?
Trong phòng ký túc xá vừa nãy, Phó Lưu Âm cũng không phải như vậy, dáng vẻ hiện tại này của cô ta có lừa cũng chỉ lừa được người đàn ông đó.
Này, lúc đánh người khi nãy cô còn hung dữ hơn ai hết, bây giờ giả bộ cái gì vậy?
Phó Lưu Âm nhếch miệng, nhìn sang Mục Kính Sâm bên cạnh, nói: Tôi không muốn đánh cô ta thật, chỉ tự phòng vệ thôi. Cô ta đánh tôi, tôi né, cô ta liền đụng phải cái bàn.
Rõ ràng là cô đá tôi, cô còn ném tôi xuống đất!
Được rồi. Mục Kính Sâm phất tay. Tôi không quan tâm mấy thứ đó.
Một câu này của anh thế mà nhưng làm Tiếu Hàm Bình nói không ra lời thật. Người này nói chuyện thật kỳ quái, cũng tự cho mình là trung tâm quá rồi?
Còn em? Mục Kính Sâm hỏi Phó Lưu Âm. Có bị thương ở đâu không?
Phó Lưu Âm lắc đầu: Không có.
Vậy là tốt rồi. Khóe miệng Mục Kính Sâm hơi cong lên. Nếu em nói với tôi em bị đánh, tôi về chắc chắn sẽ chỉnh đốn em!
Cô ta không phải đối thủ của tôi. Phó Lưu Âm nói xong lời này, quét mắt qua Tiếu Hàm Bình, một bộ dạng hoàn toàn không để cô ta vào mắt.
Lời này, rõ ràng là đang khiêu khích rồi?
Cậu của Tiếu Hàm Bình nghe không nổi nữa.
Các người tới để giải quyết vấn đề sao?
Đương nhiên rồi. Mục Kính Sâm tiếp lời. Nói cách khác, tôi đặc biệt chạy tới một chuyến xem sao lại thế này?
Vậy tốt, anh nói đi, việc này nên như giải quyết thế nào?
Dễ thôi. Mục Kính Sâm chắp hai tay sau lưng. Nếu cô ta động tay trước, vậy sai là ở cô ta, bắt cô ta xin lỗi.
Cái gì? Người đàn ông thật sự nghĩ mình nghe lầm. Anh tốt xấu cũng nhìn xem, nó bị thương thành dạng gì?
Bàn tay Mục Kính Sâm rơi xuống trên vai Phó Lưu Âm.
Sắp vào học rồi, em ra ngoài trước đi.
Ừm.
Cô ta không được đi, chuyện còn chưa giải quyết xong đâu.
Không phải là có tôi ở đây rồi sao?
Phó Lưu Âm nghe nói thế, kéo tay Triệu Hiểu xoay bỏ đi. Đàng sau truyền đến mấy tiếng gọi to, Phó Lưu Âm mắt điếc tai ngơ, ra tới ngoài văn phòng rồi, cô còn không quên đóng cửa lại. Triệu Hiểu thấp thỏm quay đầu lại nhìn.
Âm Âm, sẽ không có việc gì chú?
Có thể xảy ra chuyện gì chứ, đi!
Nếu thầy Diệp đã gọi Mục Kính Sâm tới, vậy có chuyện gì cứ để anh giải quyết đi.
Diệp Thiệu Dương kéo ghế cho Mục Kính Sâm, người đàn ông ngồi xuống. Tiếu Hàm Bình vẫn đang khóc sướt mướt, Mục Kính Sâm mặt không có biểu tình gì, nói: Cô chọc ai không chọc, cố tình chọc cô ấy.
Anh rốt cuộc là gì của cô ta? Anh không phải bao che cô ta quá lộ rồi sao?
Sau này đừng tới tìm gây chuyện với cô ấy nữa, biết chưa? Tôi không có rảnh để chạy tới đây đâu.
Thái độ Mục Kính Sâm như vậy thật sự làm người ta không tiếp thu được, kiêu ngạo ương ngạnh, quả thực, cả Diệp Thiệu Dương cũng không chen vào được một câu.
Giờ là cô ta động tay, chuyện này nhất định phải truy cứu!
Thầy Diệp! Mục Kính Sâm nhìn về phía Diệp Thiệu Dương. Sau này nếu Phó Lưu Âm bị bắt nạt, bị người khác đánh, thì anh phải báo cho tôi biết trước tiên, còn những chuyện khác, tôi thật sự không quan tâm.
Phụ huynh gì thế này?
Mục Kính Sâm muốn nói, anh chính là như vậy, trừ việc thích Phó Lưu Âm ở trên giường gọi mình là anh trai ra, anh thật đúng là không phải người lớn gì của cô.
Trường học là nơi không giấu được chuyện nhất, tin Tiếu Hàm Bình bị đánh vỡ đầu lập tức truyền ra ngoài.
Lúc Phó Lưu Âm tới lớp, có chút thất thần, cô xem giờ, cũng không biết sự tình bên kia giải quyết thế nào rồi? Mục Kính Sâm đã về chưa?
Sau giờ học, Phó Lưu Âm gửi tin nhắn cho Mục Kính Sâm: OK không?
Ừm.
Cô không dám hỏi thêm kết quả cụ thể, sợ Mục Kính Sâm nói mình không được đi học mấy ngày, lại càng rắc rối hơn.
Phó Lưu Âm vừa nhét di động vào trong túi, lại cảm giác được có tiếng rung, cô móc ra, vừa nhìn thì thấy là Mục Kính Sâm gửi tin nhắn tới: Đừng lo, không sao rồi.
Khóe miệng cô không khỏi cong lên.
Triệu Hiểu thò mặt qua hỏi: Ai thế?
Phó Lưu Âm khẽ lắc đầu: Không, không có ai.
Chồng cậu đúng không?
Không phải!
Còn nói không phải, nhìn mặt cậu đỏ kìa! Triệu Hiểu đè tay xuống cái bàn trước mặt Phó Lưu Âm.
Cũng không biết bên văn phòng kia sao rồi.
Tớ còn muốn hỏi cậu thế nào đó! Cậu đó, mặt sưng phù, cũng nên tới bệnh viện xem đi.
Tớ không có việc gì mà! Triệu Hiểu sờ sờ khuôn mặt mình. Da mặt tớ dày.
Phó Lưu Âm nhét di động xuống bàn học, nghiêm túc nhìn cô bạn trước mặt.
Triệu Hiểu, thực sự xin lỗi nhé, nếu không phải tớ nói những lời đó, bọn họ cũng sẽ không tìm cậu.
Cái này sao có thể trách cậu chứ? Vả lại, cậu cũng đâu có nói rõ là tớ chứ! Tiếu Hàm Bình chính là người như vậy, hôm nay tớ bị đánh, không liên quan tới cậu, nhưng thật ra cậu. . . Âm Âm, tớ thật sự sợ cậu sẽ bị phạt.
Cái này thì tớ càng không sợ.
Mấy cô bạn khác thu dọn cặp.
Lát nữa là giờ học chung, mau tới giảng đường giành chỗ đi.
Được.
Phó Lưu Âm cũng lấy túi ra, Mục Kính Sâm hẳn sợ cô lo lắng đề phòng nên mới cố tình gửi một tin nhắn lại cho cô, nói cô rằng không sao hết.
Đi xuống lầu, Triệu Hiểu kéo cánh tay Phó Lưu Âm đi về phía trước, cách đó không xa có không ít người đang vây quanh bảng thông báo.
Hàn Cạnh đứng sau đám người, cậu to vóc dáng cao, liếc một cái liền thấy được thông báo trong đó.
Triệu Hiểu thấy không ít người đang bu trước mặt, trong lòng rơi lộp bộp.
Không phải có kết quả rồi chứ?
Phó Lưu Âm vẫn không chú ý tới.
Kết quả gì?
Đánh nhau. . . Đánh nhau xử phạt.
Đối với phương diện này, trường trước giờ xử lý rất nghiêm khắc.
Chúng ta đi xem! Triệu Hiểu giữ chặt Phó Lưu Âm, đi về phía trước.
Tới trước bảng thông báo, Triệu Hiểu buông tay ra, chen vào trong. Tới rồi mới thấy rõ bên trong dán thông báo xử phạt, quả nhiên là về vụ đánh nhau lần này.
Triệu Hiểu xem từng chữ không sót, tin tức quan trọng nhất trên đó là: Đám Tiếu Hàm Bình vây đánh người, hiện đang xét việc cho Tiếu Hàm Bình ở lại trường. . .
Triệu Hiểu khẩn trương tiếp tục đọc, quá thần kỳ, vậy mà không hề có tên Phó Lưu Âm.
Cô ấy vội vàng từ trong đám người lách ra ngoài.
Âm Âm, Tiếu Hàm Bình bị xem xét cho ở lại trường không, may quá, trên đó không nói phạt cậu thế nào.
Vậy ư?
Triệu Hiểu vui vẻ, mặt mày đều nở ý cười: Xem xét cho ở lại trường xem như là hình phạt nghiêm trọng nhất rồi, nếu cô ta còn dám có lần sau, đó sẽ là trực tiếp đuổi học.
Chuyện này không đúng. Một cô sinh viên khác bất mãn nói. Rõ ràng là Bình Bình bị đánh vỡ đầu, xử phạt thế nào mà đều rơi vào đầu cậu ấy vậy?
Vậy mà cậu không hiểu hả? Người ta có người ở trên, nói không chừng là quy tắc ngầm. . .
Tầm mắt Phó Lưu Âm lạnh lùng quét qua, cô sinh viên kia rõ ràng là vội rụt người lại. Hàn Cạnh nhìn thấy hết màn này, cậu ta bước qua đứng một bên.
Nghe nói Tiếu Hàm Bình là bị cậu đánh?
Ờ. Cô ậm ừ.
Hàn Cạnh không ngờ cô thừa nhận, cậu không khỏi liếc nhìn cô lần nữa.
Cậu cũng lợi hại thật!
Cũng được, vẫn thừa sức để đánh cô ta. Phó Lưu Âm nói xong, kéo tay Triệu Hiểu.
Đi thôi, tới trễ là không giành được chỗ ngon đâu.
Trong giảng đường đã có rất nhiều người ngồi, ai cũng muốn giành chỗ phía cuối, đến lúc đó sẽ có thể không kiêng dè mà đọc truyện, chơi game.
Triệu Hiểu và Phó Lưu Âm đi ra sau, cũng coi như chiếm được chỗ không tồi. Âm Âm, môn khó nhằn này có nghe giảng cũng như đọc sách giáo khoa thôi, lần sau cậu download ít phim mà coi.
Mấy sinh viên trong lớp lục tục đi vào, rất nhanh, tiếng chuông vào học reo lên.
Thầy giáo già đi vào lớp, chính thức bắt đầu giờ học; mà cùng lúc đó ở phía cửa sau, chưa ai phát hiện cửa đã bị mở ra.
Một bóng dáng cao lớn nghênh ngang đi vào, hàng cuối còn một chỗ trống, người đàn ông ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía trước. Phó Lưu Âm cách chỗ anh ngồi không xa, có điều cô đang nghiêm túc nghe giảng, đương nhiên sẽ không phát hiện ra anh.
Mục Kính Sâm chỉ muốn nhìn một chút, dáng vẻ của Phó Lưu Âm ở trường là thế nào.
Là giống lời cô nói - hàng ngày ngoan ngoãn học hành hướng về phía trước - hay là tự mang tố chất đào hoa, dẫn tới việc một đám sinh viên nam vây quanh?
Mục Kính Sâm ý thức được mình như vậy cũng rất nhàm chán, nhưng trong lòng vẫn luôn không yên, nếu đã tới trường thì cứ xem thử vậy.
Không ít bạn học đều đang xem phim, hai tay ôm cái di động, giấu cũng thật giỏi à! Trái lại, Phó Lưu Âm thì sao? Thật đúng là không nghiêm túc hơn được nữa, vậy mà còn nhớ ghi chép lại, hiếm nha!
Triệu Hiểu tiến đến trước mặt Phó Lưu Âm.
Âm Âm, đừng quá nghiêm túc đi, chờ đến lúc thi, thầy phát bài thi, chắc cũng không bị thi lại đâu.
Không sao, dù sao tớ cũng không có gì khác để làm, nghe thầy giảng bài rất thích.
Trước Mục Kính Sâm hai dãy, ngồi đầy sinh viên nam, một người trong đó nhìn sang đứa bạn bên cạnh nói: Cô bạn kia, xinh dã man à nha!
Để tao xem. . .
Hai người nhìn lại về phía Phó Lưu Âm.
Đó là lớp nào?
Có phải trước kia chưa từng thấy?
Hình như vậy.
Tao thích.
Mục Kính Sâm nhướng mày, thích?
Cậu ta cũng chưa hỏi rõ ràng xem Phó Lưu Âm là ai mà dám nói thật rồi.
Nói ngon thế, theo đuổi nàng đi!
Tầm mắt cậu sinh viên nhìn chằm chằm phía trước một lúc lâu, sau đó cậu ta cầm cuốn vở bên cạnh, xé một mảnh giấy, viết một hàng chữ.
Mục Kính Sâm thấy cậu ta vo mảnh giấy thành một cục, thừa dịp thầy ở trên đang giảng bài không chú ý, ném về phía Phó Lưu Âm.
Cục giấy vừa khéo ném trúng đầu Phó Lưu Âm, cô giơ tay xoa nhẹ, quay đầu lại nhìn xung quanh.
Mục Kính Sâm ngồi ở phía góc, cô quay lại liếc nhìn một cái nhưng không phát hiện ra anh. Phó Lưu Âm xoay người, Triệu Hiểu ngẩng đầu hỏi: Sao vậy?
Tớ cảm giác như ai ném đồ vào người.
Vậy hả? Triệu Hiểu cũng quay đầu lại nhìn nhìn. Có phải có tên nào truyền giấy cho cậu không?
Nói xong lời này, cô ấy định xoay người xuống đất tìm thử.
Phó Lưu Âm vội bắt lấy cánh tay cô ấy.
Học đi, đừng để ý!
Ừm.
Cậu sinh viên đằng sau hiển nhiên chưa từ bỏ ý định, cậu ta viết một mảnh giấy nữa. Lần này, cậu ta nhỏm người dậy, cánh tay ném nhẹ, mảnh giấy không nghiêng không lệch vừa khéo ném xuống trước bàn Phó Lưu Âm. Cô giật bắn mình, sức chú ý của Triệu Hiểu cũng bị lôi kéo sang.
Âm Âm, mau coi xem.
Phó Lưu Âm đẩy cục giấy ra.
Không cần xem, tớ cũng không có hứng thú xem.
Tớ xem giúp cậu.
Triệu Hiểu lấy cục giấy kia, từ từ mở ra, nhìn thấy trên đó dùng bút ký qua loa viết mấy chữ: Cho hỏi số điện thoại của cậu là. . . ?
Triệu Hiểu thúc một cái vào cánh tay Phó Lưu Âm.
Tớ đã nói có người muốn theo đuổi cậu.
Phó Lưu Âm nhìn nội dung trên giấy.
Không thể hiểu được.
Cô không để ý tới, tầm mắt quay lại lên bục giảng. Triệu Hiểu lại hăng hái: Âm Âm, cậu mới đến trường có mấy ngày à, sao tớ cảm thấy vận đào hoa của cậu tốt vậy?
Phó Lưu Âm lại chẳng thèm mấy hoa đào đó, cô chỉ muốn yên ổn mà học đã, tốt nhất đừng có ai quấy rầy cô.
Đáp lại không?
Đáp cái gì? Phó Lưu Âm nói. Vị kia nhà tớ cũng không phải là cậu chưa gặp, tớ cũng không dám đi rút gân hổ đâu.
Mục Kính Sâm quan sát phía trước. Ai cũng đều có lúc tình yêu chớm nở, tuổi Phó Lưu Âm như vậy, hẳn là thích yêu đương ồn ào, có cô sinh viên nào đối diện với lời thổ lộ lại như không có việc gì chứ? Ít ra, cô cũng sẽ cảm thấy mới lạ; ít ra, nhịp tim cũng sẽ tăng tốc không ít đúng không?
Cậu sinh viên đàng trước thấy Phó Lưu Âm không thèm nhìn, có hơi nhụt chí.
Tao xem, mày vẫn nên chờ lúc tan học, tự mình đi hỏi đi.
Thế vậy!
Một cậu bạn bên cạnh nêu ý kiến: Đợi lát nữa ở đây còn một tiết mà, mày nhân giờ nghỉ thổ lộ với nàng, người nàng ở đây, trốn cũng trốn không được.
Tiếng bọn họ nói chuyện cũng không vang, nhưng lại bị Mục Kính Sâm nghe lọt.
Mục Kính Sâm bắt chéo chân dài, tầm mắt sáng quắc nhìn về phía trước. Anh đúng là thấy hứng thú rồi, anh ngược lại muốn xem thử, mấy cậu sinh viên trẻ kia thổ lộ yêu đương với cô như thế nào.
/475
|