Phó Lưu Âm đi theo bà Mục ra chỗ khác, Mục Kính Sâm cũng qua đó. Mục Thành Quân ở cách đó không xa, ngẩng lên nhìn, thấy Lăng Thời Ngâm ngồi ở xe lăn nhìn về phía hắn.
Hắn đi tiến lên vài bước hỏi: “Có mệt hay không?”
Lăng Thời Ngâm miễn cưỡng khẽ mấp máy môi: “Không sao.”
Mục Thành Quân đi ra phía sau cô ta, cúi người, hai tay vịn vào xe lăn của cô ta, ghé sát bên tai, nói: “Hôm nay bận rộn cả một ngày, nếu không chịu được thì nói cho tôi biết, tôi sẽ bế cô đi nghỉ ngơi.”
Người khác nhìn thấy dáng vẻ này của người đàn ông, đương
nhiên là muốn khen ngợi: “Tình cảm của vợ chồng Mục tiên sinh thật tốt, khiến cho người khác ước ao.”
Mục Thành Quân khẽ cười: “Chủ yếu là người vợ tốt, hiền lành, tài giỏi.”
Trong lòng Lăng Thời Ngâm chua xót khổ sở không ngớt, thế nhưng nét mặt lại mang theo nụ cười, ngón tay của Mục Thành Quân gõ nhẹ ở xe lăn, đây không phải là thứ Lăng Thời Ngâm mong muốn sao?
Đúng vậy, mong muốn của cô ta chỉ đơn giản là những điều này, thích có được ánh mắt hâm mộ của người khác. Lăng Thời Ngâm khẽ nhếch môi, quay đầu lại liếc nhìn Mục Thành Quân.
“Ông xã à, em nào tốt như anh nói đâu chứ?”
Mục Thành Quân nở nụ cười châm biếm, chỉ là ý cười như vậy, người khác cũng không nhận ra được.
Người đàn ông vừa nãy ăn một miếng bánh ga-tô nhỏ, người phụ nữ trung niên từ phòng khách chỗ đi tới bên cạnh anh ta.
“Ăn những thứ này không sao chứ?”
“Đương nhiên không sao… ” Người đàn ông lấy miếng bánh ga-tô khác đưa tới trước mặt bà ấy. “Chỉ là bánh ga-tô hoa quả bình thường mà thôi, thế nhưng có mùi vị rất ngon, mẹ, mẹ có muốn thử một chút hay không?”
“Quên đi, buổi trưa hôm nay con vội vàng lo chuyện lắp đặt các thiết bị ở phòng tập thể thao bên kia, cũng không ăn uống đầy đủ, cứ ăn món gì cho đầy bụng đã.”
Lăng Thời Ngâm đan hai tay vào nhau, ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông kia ăn thêm từng miếng bánh ga-tô.
“Mục tiên sinh, mợ cả, vừa nhìn đã biết hai người rất tình cảm.” Người phụ nữ tiến lên bắt chuyện.
Nét mặt Lăng Thời Ngâm lộ vẻ ngượng ngùng, Mục Thành Quân mỉm cười.
Được một thời gian, khách khứa gần như đều tới cả, bà Mục dẫn Phó Lưu Âm tới đó.
“Mời tất cả mọi người ngồi, Thành Quân, Kính Sâm, hai đứa qua chào hỏi.”
Mục Thành Quân đẩy Lăng Thời Ngâm đi ra ngoài, Phó Lưu Âm thì đi theo Mục Kính Sâm, nhà họ Mục mở tiệc, cũng là lần đầu tiên Phó Lưu Âm được chứng kiến. Nhà họ Mục còn giữ lại không ít tập tục truyền thống, ví dụ như vẫn tổ chức lễ tiệc ở nhà, mặc dù bây giờ đi ra ngoài rất tiện, đặt một khách sạn là có thể nhàn nhã, nhưng lại không có bầu không khí như ở nhà.
Lăng Thời Ngâm chào hỏi những vị khách đang ngồi, cô ta vô cùng bận rộn, có người khen cô ta vài câu: “Thực sự là mợ cả thật tài giỏi, nhìn cách bày trí trên bàn tiệc này.”
Bà Mục mỉm cười, chuẩn bị dặn người giúp việc mang thức ăn lên.
Tất cả mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, bỗng có một tiếng nói thất thanh vang lên: “Con trai, con trai, con sao vậy?”
Phó Lưu Âm nhìn theo tiếng kêu, thấy hai cánh tay của một người đàn đỏ bừng, có vẻ như rất ngứa ngáy khó chịu, đang dùng tay gãi.
“Chuyện này là thế nào?” Người bên ngoài không kiềm chế được, hỏi.
Lăng Thời Ngâm đẩy xe lăn tới, thấy trên cánh tay người đàn ông nổi mẩn lên thành từng u cục.
“Bị dị ứng sao?”
Bà Mục đi tới, liếc nhìn.
“Tại sao có thể như vậy?”
“Mẹ, nhất định là quá mẫn cảm, không phải trong danh sách khách mời có người bị dị ứng với hạt phỉ sao?”
“Nhưng còn chưa khai tiệc mà.”
Lăng Thời Ngâm kéo lại ống tay áo bà Mục, thấp giọng nói: “Có phải là ăn thứ khác hay không?”
“Ngoại trừ một ít đồ uống và bánh ngọt, còn có thể ăn thứ gì chứ?” Bà Mục nói đến đây, bỗng nhiên im bặt, nhìn về phía Phó Lưu Âm.
“Không được, con tôi dị ứng rất khó chịu, bà Mục à, thật ngại quá, chúng tôi về trước.” Người phụ nữ trung niên nói vậy, cầm chiếc túi xách lên.
“Không, là chúng tôi thấy ngại mới đúng…” Bà Mục đi ra ngoài cùng họ, Lăng Thời Ngâm thấy thế, nhanh chóng đi bắt chuyện với những vị khách còn lại.
Đi ra bên ngoài, người đàn ông kia khó chịu không muốn nán lại thêm nữa, bà Mục thật sự thấy có lỗi.
“Chúng tôi đã rất cẩn thận rồi, không nghĩ tới vẫn xảy ra chuyện như vậy, thành thật xin lỗi.”
“Điều này cũng không thể trách bà được, bà chớ để ở trong lòng.”
“Chắc là hai miếng bánh ga-tô có vấn đề…” Người đàn ông nói với bà Mục. “Con chỉ mới ăn mấy thứ này.”
“Vậy không sai, đều do tôi sơ sẩy.”
“Bà Mục, nếu bà cứ nói như vậy, chúng tôi lại thấy rất ngại đó, chúng tôi đi trước, lần sau gặp lại.”
“Được.” Bà Mục nói, đưa bọn họ ra ngoài.
Phó Lưu Âm đứng ở bên ngoài, thấy Lăng Thời Ngâm đang nói chuyện cùng không ít trưởng bối, những chuyện Lăng Thời Ngâm am hiểu, cô cũng không hiểu nổi.
Từ nhỏ Lăng Thời Ngâm đã khéo léo, cô ta hiểu được làm sao mới có thể khiến cho người ta thích, cũng hiểu rõ làm thế nào để lấy lòng người khác.
Bà Mục quay trở lại, thấy cô ở đứng ở cửa, sắc mặt bà Mục có chút khó coi.
“Âm Âm, không phải là mẹ đã nói cho con biết rồi sao? Có người dị ứng với hạt phỉ, nên bánh ngọt hôm nay không thể cho thêm, sao con lại làm sai chứ?”
“Mẹ, con nói rồi mà. Lúc đặt bánh ngọt xong, con còn gọi điện thoại tới nói rõ với cửa hàng rồi mà.”
Bà Mục nhìn phía trong nhà, hiện tại cũng không có thời gian để làm rõ chuyện này.
“Được rồi, khi nào xong thì nói tiếp.”
Mục Kính Sâm từ bên trong đi ra, thấy sắc mặt bà Mục và Phó Lưu Âm cũng không tốt.
“Làm sao vậy?”
Bà Mục lắc đầu, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Phó Lưu Âm làm chuyện như vậy, có thể không được cẩn thận, bà cũng không tiện trách cứ cô. Bà đi vào trong nhà trước, Mục Kính Sâm nhìn sang Phó Lưu Âm, hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Người nọ quá mẫn cảm, chắc là có liên quan tới chuyện bánh ngọt do tôi chuẩn bị.”
“Chỉ là chút chuyện nhỏ này?” Sao Mục Kính Sâm để ở trong lòng chứ, anh kéo tay Phó Lưu Âm đi vào. “Chẳng qua là ăn cơm tối mà thôi, anh ta bị dị ứng là thể chất của anh ta có vấn đề, không thể trách em được.”
Mục Kính Sâm dẫn Phó Lưu Âm đi vào, Lăng Thời Ngâm và bà Mục đều đã ngồi vào chỗ của mình. Người giúp việc đã mang thức ăn lên, bưng một khay rất lớn, trên đó đặt mấy món ăn. Mục Thành Quân mở bình rượu đỏ, hỏi Mục Kính Sâm: “Có muốn không?”
“Có.”
Mục Thành Quân rót cho anh, Mục Kính Sâm cũng không khách sáo với hắn, sau đó người đàn ông liếc nhìn Phó Lưu Âm, hỏi: “Còn em, em uống gì?”
Thần sắc cô mệt mỏi: “Gì cũng được.”
Lăng Thời Ngâm nhìn dáng vẻ của cô, biết nhất định là cô vì không làm tốt nhiệm vụ được giao nên ủ rũ như vậy.
“Âm Âm, chuyện dị ứng nhất định là mẹ đã nói với em rồi? Sao em lại sơ ý như thế?”
“Người đó bị dị ứng mà thôi, sao lại trách Âm Âm được?” Đột nhiên Mục Kính Sâm hỏi ngược lại. “Một tội danh được định ra, dù sao cũng phải có chứng cứ, lẽ nào chỉ bằng ngoài miệng nói suông?”
Lăng Thời Ngâm dường như có chút ủy khuất, nhìn về phía bà Mục. Lần này bà Mục cũng có chút không vui.
“Kính Sâm, đúng là vì ăn hai miếng bánh ga-tô nên mới bị dị ứng, món bánh ngọt là do Âm Âm phụ trách, Thời Ngâm nói nói không sai đâu.”
“Sao lại không sai, tôi nghĩ mười phần sai.”
Phó Lưu Âm kéo tay của Mục Kính Sâm, ý bảo anh đừng nói nữa.
“Được rồi.” Lúc này, Mục Thành Quân hời hợt nói một câu. “Chuyện lớn cỡ nào chứ? Nếu người ta cũng không nói gì, chuyện này coi như xong.”
Lăng Thời Ngâm ngồi bên cạnh Mục Thành Quân, nghe thấy những lời này, đương nhiên là không thể chấp nhận. Nhưng thời điểm này, cô ta không cần ra mặt, từ trước đến nay bà Mục rất nghiêm ngặt về chuyện này, bà cảm thấy vì chuyện như vậy nên không còn thấy hứng thú gì hết.
“Không thể nói như vậy được, nếu như trước đó không hỏi người khác có tiền sử dị ứng hay không, vậy còn có thể nói tránh đi, hiện tại người ta cũng đã nói, nhưng chúng ta vẫn phạm sai lầm như vậy, mấy đứa thấy người ta sẽ nghĩ như thế nào?”
“Mẹ, thật sự là con đã thông báo với cửa hàng rồi ạ.”
“Quên đi, mẹ, đây là lần đầu tiên Âm Âm tham dự chuyện trong nhà, mẹ cũng đừng suy nghĩ nhiều.” Lăng Thời Ngâm nói xen vào.
Bà Mục không nói gì, rót một chén đồ uống, quay sang nhìn Lăng Thời Ngâm. Bà đứng dậy, vỗ nhẹ trên xe lăn của Lăng Thời Ngâm.
“Thời Ngâm, con theo mẹ, mẹ đưa con đi gặp mấy người bạn.”
“Vâng.”
Mục Thành Quân nhìn Phó Lưu Âm, Mục Kính Sâm gắp đồ ăn cho cô.
“Em nói với cửa hàng bánh ngọt như thế nào?”
“Tôi nói trong nhà có tiệc, muốn đặt một ít bánh ngọt, nhưng có khách dị ứng với hạt phỉ, cho nên tất cả loại bánh tráng miệng và đồ uống đều phải tuyệt đối không được dùng hạt phỉ.”
Đã nói những lời này, nhưng thế nào còn xảy ra chuyện nhỉ?
Ánh mắt Phó Lưu Âm rơi xuống chỗ trống phía đối diện, cô từ từ ngẩng mặt lên, cô nhìn thấy Lăng Thời Ngâm đang mời rượu cùng bà Mục, vẻ mặt cô ta hân hoan, vui vẻ không thôi.
Một người làm hỏng việc, mới có khả năng sẽ trở thành kẻ làm nền cho sự tài giỏi của người khác, không phải sao?
Sắc mặt Phó Lưu Âm vẫn như thường, ăn một ít xong, cô đứng dậy.
“Tôi đi rửa tay, trên tay dính dấp khó chịu.”
Cô cầm điện thoại di động đi ra ngoài, Phó Lưu Âm về đến bên trong phòng khách, những chiếc bánh tráng miệng được bày ra còn hơn một nửa nữa chưa hề được động tới. Cô có lưu số điện thoại của nhân viên cửa hàng bánh ngọt, Phó Lưu Âm nhấn nút gọi cho cô ta.
Bên kia lại nghe máy rất nhanh.
“Alo?”
“Xin chào, tôi muốn hỏi những chiếc bánh ngọt ngày hôm nay đưa tới nhà họ Mục, có phải cho thêm hạt phỉ hay không?”
Đối phương không hề do dự chần chừ: “Đúng vậy.”
Phó Lưu Âm thấy không khỏi lo lắng trong lòng.
“Vậy là ý gì? Tôi gọi điện thoại tới nói rõ với mấy cô rồi mà, tôi nói trong nhà tôi có khách dị ứng với nó…”
Giọng nói của nhân viên cửa hàng tỏ ra vô cùng kinh ngạc: “Cô đã gọi điện thoại nói với tôi sao?”
“Đương nhiên!”
“Thật ngại, cô không nói với tôi, một chút ấn tượng tôi cũng không có.”
Bàn tay Phó Lưu Âm buông xuôi bên người cuộn chặt lại.
“Có phải mấy người nhận lợi lộc gì từ người khác hay không? Làm như vậy thì có gì tốt? Tự làm mất uy tín của cửa hàng mình, lần sau còn có ai dám hợp tác với mấy cô?”
Đối phương nghe vậy, tựa như cũng không hề kiêng dè gì.
“Nếu như cô nói với tôi là trong nhà cô có khách dị ứng với hạt phỉ, nhất định chúng tôi sẽ cẩn thận, nhưng cô chưa nói, đây là chuyện của cô.”
Phó Lưu Âm càng xác định chắc chắn chuyện này là có người cố ý nhằm vào cô, e là cô có nói cả buổi cũng vô tác dụng. Cô cúp điện thoại, nhìn miếng bánh ga-tô, xoay người quay lại.
Trở lại trước bàn, Lăng Thời Ngâm và bà Mục còn chưa trở lại, Phó Lưu Âm nhấp một hớp đồ uống, cô không yên lòng nhìn điện thoại di động bên cạnh chằm chằm.
“Anh cả.” Bỗng nhiên bên tai truyền đến giọng nói Mục Kính Sâm.
Mục Thành Quân nhìn về phía bọn họ.
“Chuyện gì vậy?”
“Anh nghĩ chuyện này, có thể lại có liên quan tới chị dâu hay không?”
“Em nghĩ đúng thì chính là đúng.” Mục Thành Quân thoải mái nói. “Chỉ cần em có thể thuyết phục mẹ, chuyện của Lăng Thời Ngâm, anh mặc kệ.”
Phó Lưu Âm ngẩng đầu nhìn thấy bà Mục đẩy Lăng Thời Ngâm tới gần, hai người ngồi vào chỗ của mình xong, Phó Lưu Âm mở miệng nói: “Mẹ, sau khi kết thúc, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
“Chuyện gì vậy?” Bà Mục thuận miệng hỏi.
“Món bánh ngọt thực sự không có liên quan tới ta, khi ấy gọi điện thoại con còn sợ nói không rõ ràng nên con đã ghi âm lại.”
Khóe miệng Lăng Thời Ngâm tràn đầy ý cười bỗng nhiên cứng đờ, Mục Thành Quân và Mục Kính Sâm đều nhìn về phía Phó Lưu Âm.
Bà Mục cũng nhìn Phó Lưu Âm.
“Con ghi âm?”
“Vâng, không ngờ cũng có ích.” Sắc mặt Phó Lưu Âm thoải mái, thoáng nhìn qua thấy sắc mặt Lăng Thời Ngâm đang dần dần tái nhợt.
“Ừ, đợi khi nào khách khứa về hết rồi hãy nói chuyện này.” Bà Mục không muốn phá rối hưng phấn của mọi người.
Sau đó, anh em nhà họ Mục cũng đi mời rượu hết, Lăng Thời Ngâm đẩy xe lăn.
“Mẹ, con muốn đi vệ sinh.”
“Để mẹ đưa con đi.”
“Không cần, con tự đi cũng được, người giúp việc đều ở bên kia, con sẽ bảo họ giúp.”
Bà Mục gật đầu. “Vậy được rồi.”
Lăng Thời Ngâm đẩy xe đi ra, Phó Lưu Âm uống xong đồ uống trong ly, cũng đi theo.
“Mẹ, con đi cùng chị dâu, một mình chị ấy đi con không yên tâm.”
“Ừ.”
Phó Lưu Âm đi ra ngoài, nhưng không bước nhanh đuổi kịp Lăng Thời Ngâm, cô nhìn thấy Lăng Thời Ngâm đi vào bên trong vườn, cẩn thận nhìn xung quanh.
Phó Lưu Âm núp ở phía xa, Lăng Thời Ngâm đến một chỗ vắng, cúi đầu, có vẻ như là muốn gọi điện thoại.
Cô rón rén tiến lên, đi tới một bụi cây to trước mặt, Phó Lưu Âm ngồi xổm người xuống.
Bên kia truyền đến tiếng nói chuyện của Lăng Thời Ngâm, khẩu khí cấp bách: “Mẹ, mẹ mau gọi điện thoại cho nhân viên cửa hàng kia đi…”
Phó Lưu Âm nhấn nút ghi âm trên điện thoại di động, thanh âm của Lăng Thời Ngâm chứa đầy sự lo lắng rõ ràng .
“Phó Lưu Âm lại ghi âm, mẹ bảo nhân viên cửa hàng đó không thừa nhận là được rồi, hiện tại con cũng rối lên đây, con nào biết cô ta còn có thể đề phòng như thế chứ!”
Hắn đi tiến lên vài bước hỏi: “Có mệt hay không?”
Lăng Thời Ngâm miễn cưỡng khẽ mấp máy môi: “Không sao.”
Mục Thành Quân đi ra phía sau cô ta, cúi người, hai tay vịn vào xe lăn của cô ta, ghé sát bên tai, nói: “Hôm nay bận rộn cả một ngày, nếu không chịu được thì nói cho tôi biết, tôi sẽ bế cô đi nghỉ ngơi.”
Người khác nhìn thấy dáng vẻ này của người đàn ông, đương
nhiên là muốn khen ngợi: “Tình cảm của vợ chồng Mục tiên sinh thật tốt, khiến cho người khác ước ao.”
Mục Thành Quân khẽ cười: “Chủ yếu là người vợ tốt, hiền lành, tài giỏi.”
Trong lòng Lăng Thời Ngâm chua xót khổ sở không ngớt, thế nhưng nét mặt lại mang theo nụ cười, ngón tay của Mục Thành Quân gõ nhẹ ở xe lăn, đây không phải là thứ Lăng Thời Ngâm mong muốn sao?
Đúng vậy, mong muốn của cô ta chỉ đơn giản là những điều này, thích có được ánh mắt hâm mộ của người khác. Lăng Thời Ngâm khẽ nhếch môi, quay đầu lại liếc nhìn Mục Thành Quân.
“Ông xã à, em nào tốt như anh nói đâu chứ?”
Mục Thành Quân nở nụ cười châm biếm, chỉ là ý cười như vậy, người khác cũng không nhận ra được.
Người đàn ông vừa nãy ăn một miếng bánh ga-tô nhỏ, người phụ nữ trung niên từ phòng khách chỗ đi tới bên cạnh anh ta.
“Ăn những thứ này không sao chứ?”
“Đương nhiên không sao… ” Người đàn ông lấy miếng bánh ga-tô khác đưa tới trước mặt bà ấy. “Chỉ là bánh ga-tô hoa quả bình thường mà thôi, thế nhưng có mùi vị rất ngon, mẹ, mẹ có muốn thử một chút hay không?”
“Quên đi, buổi trưa hôm nay con vội vàng lo chuyện lắp đặt các thiết bị ở phòng tập thể thao bên kia, cũng không ăn uống đầy đủ, cứ ăn món gì cho đầy bụng đã.”
Lăng Thời Ngâm đan hai tay vào nhau, ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông kia ăn thêm từng miếng bánh ga-tô.
“Mục tiên sinh, mợ cả, vừa nhìn đã biết hai người rất tình cảm.” Người phụ nữ tiến lên bắt chuyện.
Nét mặt Lăng Thời Ngâm lộ vẻ ngượng ngùng, Mục Thành Quân mỉm cười.
Được một thời gian, khách khứa gần như đều tới cả, bà Mục dẫn Phó Lưu Âm tới đó.
“Mời tất cả mọi người ngồi, Thành Quân, Kính Sâm, hai đứa qua chào hỏi.”
Mục Thành Quân đẩy Lăng Thời Ngâm đi ra ngoài, Phó Lưu Âm thì đi theo Mục Kính Sâm, nhà họ Mục mở tiệc, cũng là lần đầu tiên Phó Lưu Âm được chứng kiến. Nhà họ Mục còn giữ lại không ít tập tục truyền thống, ví dụ như vẫn tổ chức lễ tiệc ở nhà, mặc dù bây giờ đi ra ngoài rất tiện, đặt một khách sạn là có thể nhàn nhã, nhưng lại không có bầu không khí như ở nhà.
Lăng Thời Ngâm chào hỏi những vị khách đang ngồi, cô ta vô cùng bận rộn, có người khen cô ta vài câu: “Thực sự là mợ cả thật tài giỏi, nhìn cách bày trí trên bàn tiệc này.”
Bà Mục mỉm cười, chuẩn bị dặn người giúp việc mang thức ăn lên.
Tất cả mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, bỗng có một tiếng nói thất thanh vang lên: “Con trai, con trai, con sao vậy?”
Phó Lưu Âm nhìn theo tiếng kêu, thấy hai cánh tay của một người đàn đỏ bừng, có vẻ như rất ngứa ngáy khó chịu, đang dùng tay gãi.
“Chuyện này là thế nào?” Người bên ngoài không kiềm chế được, hỏi.
Lăng Thời Ngâm đẩy xe lăn tới, thấy trên cánh tay người đàn ông nổi mẩn lên thành từng u cục.
“Bị dị ứng sao?”
Bà Mục đi tới, liếc nhìn.
“Tại sao có thể như vậy?”
“Mẹ, nhất định là quá mẫn cảm, không phải trong danh sách khách mời có người bị dị ứng với hạt phỉ sao?”
“Nhưng còn chưa khai tiệc mà.”
Lăng Thời Ngâm kéo lại ống tay áo bà Mục, thấp giọng nói: “Có phải là ăn thứ khác hay không?”
“Ngoại trừ một ít đồ uống và bánh ngọt, còn có thể ăn thứ gì chứ?” Bà Mục nói đến đây, bỗng nhiên im bặt, nhìn về phía Phó Lưu Âm.
“Không được, con tôi dị ứng rất khó chịu, bà Mục à, thật ngại quá, chúng tôi về trước.” Người phụ nữ trung niên nói vậy, cầm chiếc túi xách lên.
“Không, là chúng tôi thấy ngại mới đúng…” Bà Mục đi ra ngoài cùng họ, Lăng Thời Ngâm thấy thế, nhanh chóng đi bắt chuyện với những vị khách còn lại.
Đi ra bên ngoài, người đàn ông kia khó chịu không muốn nán lại thêm nữa, bà Mục thật sự thấy có lỗi.
“Chúng tôi đã rất cẩn thận rồi, không nghĩ tới vẫn xảy ra chuyện như vậy, thành thật xin lỗi.”
“Điều này cũng không thể trách bà được, bà chớ để ở trong lòng.”
“Chắc là hai miếng bánh ga-tô có vấn đề…” Người đàn ông nói với bà Mục. “Con chỉ mới ăn mấy thứ này.”
“Vậy không sai, đều do tôi sơ sẩy.”
“Bà Mục, nếu bà cứ nói như vậy, chúng tôi lại thấy rất ngại đó, chúng tôi đi trước, lần sau gặp lại.”
“Được.” Bà Mục nói, đưa bọn họ ra ngoài.
Phó Lưu Âm đứng ở bên ngoài, thấy Lăng Thời Ngâm đang nói chuyện cùng không ít trưởng bối, những chuyện Lăng Thời Ngâm am hiểu, cô cũng không hiểu nổi.
Từ nhỏ Lăng Thời Ngâm đã khéo léo, cô ta hiểu được làm sao mới có thể khiến cho người ta thích, cũng hiểu rõ làm thế nào để lấy lòng người khác.
Bà Mục quay trở lại, thấy cô ở đứng ở cửa, sắc mặt bà Mục có chút khó coi.
“Âm Âm, không phải là mẹ đã nói cho con biết rồi sao? Có người dị ứng với hạt phỉ, nên bánh ngọt hôm nay không thể cho thêm, sao con lại làm sai chứ?”
“Mẹ, con nói rồi mà. Lúc đặt bánh ngọt xong, con còn gọi điện thoại tới nói rõ với cửa hàng rồi mà.”
Bà Mục nhìn phía trong nhà, hiện tại cũng không có thời gian để làm rõ chuyện này.
“Được rồi, khi nào xong thì nói tiếp.”
Mục Kính Sâm từ bên trong đi ra, thấy sắc mặt bà Mục và Phó Lưu Âm cũng không tốt.
“Làm sao vậy?”
Bà Mục lắc đầu, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Phó Lưu Âm làm chuyện như vậy, có thể không được cẩn thận, bà cũng không tiện trách cứ cô. Bà đi vào trong nhà trước, Mục Kính Sâm nhìn sang Phó Lưu Âm, hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Người nọ quá mẫn cảm, chắc là có liên quan tới chuyện bánh ngọt do tôi chuẩn bị.”
“Chỉ là chút chuyện nhỏ này?” Sao Mục Kính Sâm để ở trong lòng chứ, anh kéo tay Phó Lưu Âm đi vào. “Chẳng qua là ăn cơm tối mà thôi, anh ta bị dị ứng là thể chất của anh ta có vấn đề, không thể trách em được.”
Mục Kính Sâm dẫn Phó Lưu Âm đi vào, Lăng Thời Ngâm và bà Mục đều đã ngồi vào chỗ của mình. Người giúp việc đã mang thức ăn lên, bưng một khay rất lớn, trên đó đặt mấy món ăn. Mục Thành Quân mở bình rượu đỏ, hỏi Mục Kính Sâm: “Có muốn không?”
“Có.”
Mục Thành Quân rót cho anh, Mục Kính Sâm cũng không khách sáo với hắn, sau đó người đàn ông liếc nhìn Phó Lưu Âm, hỏi: “Còn em, em uống gì?”
Thần sắc cô mệt mỏi: “Gì cũng được.”
Lăng Thời Ngâm nhìn dáng vẻ của cô, biết nhất định là cô vì không làm tốt nhiệm vụ được giao nên ủ rũ như vậy.
“Âm Âm, chuyện dị ứng nhất định là mẹ đã nói với em rồi? Sao em lại sơ ý như thế?”
“Người đó bị dị ứng mà thôi, sao lại trách Âm Âm được?” Đột nhiên Mục Kính Sâm hỏi ngược lại. “Một tội danh được định ra, dù sao cũng phải có chứng cứ, lẽ nào chỉ bằng ngoài miệng nói suông?”
Lăng Thời Ngâm dường như có chút ủy khuất, nhìn về phía bà Mục. Lần này bà Mục cũng có chút không vui.
“Kính Sâm, đúng là vì ăn hai miếng bánh ga-tô nên mới bị dị ứng, món bánh ngọt là do Âm Âm phụ trách, Thời Ngâm nói nói không sai đâu.”
“Sao lại không sai, tôi nghĩ mười phần sai.”
Phó Lưu Âm kéo tay của Mục Kính Sâm, ý bảo anh đừng nói nữa.
“Được rồi.” Lúc này, Mục Thành Quân hời hợt nói một câu. “Chuyện lớn cỡ nào chứ? Nếu người ta cũng không nói gì, chuyện này coi như xong.”
Lăng Thời Ngâm ngồi bên cạnh Mục Thành Quân, nghe thấy những lời này, đương nhiên là không thể chấp nhận. Nhưng thời điểm này, cô ta không cần ra mặt, từ trước đến nay bà Mục rất nghiêm ngặt về chuyện này, bà cảm thấy vì chuyện như vậy nên không còn thấy hứng thú gì hết.
“Không thể nói như vậy được, nếu như trước đó không hỏi người khác có tiền sử dị ứng hay không, vậy còn có thể nói tránh đi, hiện tại người ta cũng đã nói, nhưng chúng ta vẫn phạm sai lầm như vậy, mấy đứa thấy người ta sẽ nghĩ như thế nào?”
“Mẹ, thật sự là con đã thông báo với cửa hàng rồi ạ.”
“Quên đi, mẹ, đây là lần đầu tiên Âm Âm tham dự chuyện trong nhà, mẹ cũng đừng suy nghĩ nhiều.” Lăng Thời Ngâm nói xen vào.
Bà Mục không nói gì, rót một chén đồ uống, quay sang nhìn Lăng Thời Ngâm. Bà đứng dậy, vỗ nhẹ trên xe lăn của Lăng Thời Ngâm.
“Thời Ngâm, con theo mẹ, mẹ đưa con đi gặp mấy người bạn.”
“Vâng.”
Mục Thành Quân nhìn Phó Lưu Âm, Mục Kính Sâm gắp đồ ăn cho cô.
“Em nói với cửa hàng bánh ngọt như thế nào?”
“Tôi nói trong nhà có tiệc, muốn đặt một ít bánh ngọt, nhưng có khách dị ứng với hạt phỉ, cho nên tất cả loại bánh tráng miệng và đồ uống đều phải tuyệt đối không được dùng hạt phỉ.”
Đã nói những lời này, nhưng thế nào còn xảy ra chuyện nhỉ?
Ánh mắt Phó Lưu Âm rơi xuống chỗ trống phía đối diện, cô từ từ ngẩng mặt lên, cô nhìn thấy Lăng Thời Ngâm đang mời rượu cùng bà Mục, vẻ mặt cô ta hân hoan, vui vẻ không thôi.
Một người làm hỏng việc, mới có khả năng sẽ trở thành kẻ làm nền cho sự tài giỏi của người khác, không phải sao?
Sắc mặt Phó Lưu Âm vẫn như thường, ăn một ít xong, cô đứng dậy.
“Tôi đi rửa tay, trên tay dính dấp khó chịu.”
Cô cầm điện thoại di động đi ra ngoài, Phó Lưu Âm về đến bên trong phòng khách, những chiếc bánh tráng miệng được bày ra còn hơn một nửa nữa chưa hề được động tới. Cô có lưu số điện thoại của nhân viên cửa hàng bánh ngọt, Phó Lưu Âm nhấn nút gọi cho cô ta.
Bên kia lại nghe máy rất nhanh.
“Alo?”
“Xin chào, tôi muốn hỏi những chiếc bánh ngọt ngày hôm nay đưa tới nhà họ Mục, có phải cho thêm hạt phỉ hay không?”
Đối phương không hề do dự chần chừ: “Đúng vậy.”
Phó Lưu Âm thấy không khỏi lo lắng trong lòng.
“Vậy là ý gì? Tôi gọi điện thoại tới nói rõ với mấy cô rồi mà, tôi nói trong nhà tôi có khách dị ứng với nó…”
Giọng nói của nhân viên cửa hàng tỏ ra vô cùng kinh ngạc: “Cô đã gọi điện thoại nói với tôi sao?”
“Đương nhiên!”
“Thật ngại, cô không nói với tôi, một chút ấn tượng tôi cũng không có.”
Bàn tay Phó Lưu Âm buông xuôi bên người cuộn chặt lại.
“Có phải mấy người nhận lợi lộc gì từ người khác hay không? Làm như vậy thì có gì tốt? Tự làm mất uy tín của cửa hàng mình, lần sau còn có ai dám hợp tác với mấy cô?”
Đối phương nghe vậy, tựa như cũng không hề kiêng dè gì.
“Nếu như cô nói với tôi là trong nhà cô có khách dị ứng với hạt phỉ, nhất định chúng tôi sẽ cẩn thận, nhưng cô chưa nói, đây là chuyện của cô.”
Phó Lưu Âm càng xác định chắc chắn chuyện này là có người cố ý nhằm vào cô, e là cô có nói cả buổi cũng vô tác dụng. Cô cúp điện thoại, nhìn miếng bánh ga-tô, xoay người quay lại.
Trở lại trước bàn, Lăng Thời Ngâm và bà Mục còn chưa trở lại, Phó Lưu Âm nhấp một hớp đồ uống, cô không yên lòng nhìn điện thoại di động bên cạnh chằm chằm.
“Anh cả.” Bỗng nhiên bên tai truyền đến giọng nói Mục Kính Sâm.
Mục Thành Quân nhìn về phía bọn họ.
“Chuyện gì vậy?”
“Anh nghĩ chuyện này, có thể lại có liên quan tới chị dâu hay không?”
“Em nghĩ đúng thì chính là đúng.” Mục Thành Quân thoải mái nói. “Chỉ cần em có thể thuyết phục mẹ, chuyện của Lăng Thời Ngâm, anh mặc kệ.”
Phó Lưu Âm ngẩng đầu nhìn thấy bà Mục đẩy Lăng Thời Ngâm tới gần, hai người ngồi vào chỗ của mình xong, Phó Lưu Âm mở miệng nói: “Mẹ, sau khi kết thúc, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
“Chuyện gì vậy?” Bà Mục thuận miệng hỏi.
“Món bánh ngọt thực sự không có liên quan tới ta, khi ấy gọi điện thoại con còn sợ nói không rõ ràng nên con đã ghi âm lại.”
Khóe miệng Lăng Thời Ngâm tràn đầy ý cười bỗng nhiên cứng đờ, Mục Thành Quân và Mục Kính Sâm đều nhìn về phía Phó Lưu Âm.
Bà Mục cũng nhìn Phó Lưu Âm.
“Con ghi âm?”
“Vâng, không ngờ cũng có ích.” Sắc mặt Phó Lưu Âm thoải mái, thoáng nhìn qua thấy sắc mặt Lăng Thời Ngâm đang dần dần tái nhợt.
“Ừ, đợi khi nào khách khứa về hết rồi hãy nói chuyện này.” Bà Mục không muốn phá rối hưng phấn của mọi người.
Sau đó, anh em nhà họ Mục cũng đi mời rượu hết, Lăng Thời Ngâm đẩy xe lăn.
“Mẹ, con muốn đi vệ sinh.”
“Để mẹ đưa con đi.”
“Không cần, con tự đi cũng được, người giúp việc đều ở bên kia, con sẽ bảo họ giúp.”
Bà Mục gật đầu. “Vậy được rồi.”
Lăng Thời Ngâm đẩy xe đi ra, Phó Lưu Âm uống xong đồ uống trong ly, cũng đi theo.
“Mẹ, con đi cùng chị dâu, một mình chị ấy đi con không yên tâm.”
“Ừ.”
Phó Lưu Âm đi ra ngoài, nhưng không bước nhanh đuổi kịp Lăng Thời Ngâm, cô nhìn thấy Lăng Thời Ngâm đi vào bên trong vườn, cẩn thận nhìn xung quanh.
Phó Lưu Âm núp ở phía xa, Lăng Thời Ngâm đến một chỗ vắng, cúi đầu, có vẻ như là muốn gọi điện thoại.
Cô rón rén tiến lên, đi tới một bụi cây to trước mặt, Phó Lưu Âm ngồi xổm người xuống.
Bên kia truyền đến tiếng nói chuyện của Lăng Thời Ngâm, khẩu khí cấp bách: “Mẹ, mẹ mau gọi điện thoại cho nhân viên cửa hàng kia đi…”
Phó Lưu Âm nhấn nút ghi âm trên điện thoại di động, thanh âm của Lăng Thời Ngâm chứa đầy sự lo lắng rõ ràng .
“Phó Lưu Âm lại ghi âm, mẹ bảo nhân viên cửa hàng đó không thừa nhận là được rồi, hiện tại con cũng rối lên đây, con nào biết cô ta còn có thể đề phòng như thế chứ!”
/475
|